Chương 150: Không phục biến thân lớn
Thắng Kỷ
13/05/2015
Oành....
Nghe được tiếng của Hắc Man, đầu Cửu Đầu Long Vương suýt nữa bùng nổ, trong đầu ông một tiếng.
Vừa rồi còn cố ý ra vẻ như hôm nay tâm tình bổn vương rất tốt, lúc này mặt ngoài sắp vặn vẹo. Vốn là tâm tình của hắn đã cực độ tồi tệ, vừa nãy kiêng kỵ Nhậm Kiệt là người trong đại gia tộc, đại môn phái thế lực lớn trong truyền thuyết, đành phải nói lời cho mình xuống thang.
Kết quả không ngờ tới bỗng nghe Hắc Man nói ra, Cửu Đầu Long Vương có cảm giác bị người ta tát thật mạnh, sỉ nhục, triệt để sỉ nhục, triệt để đùa giỡn.
Mình lại bị một tên tiểu tử như thế đùa giỡn, lừa gạt, tên kia dám... dám làm thế trước mặt mình, nếu truyền ra ngoài....
- A.... Hai mắt Cửu Đầu Long Vương đỏ rực, đỏ máu, nháy mắt sát khí, yêu khí tràn ngập trời đất.
Nổi giận, hiện tại hắn hoàn toàn nổi giận rồi.
- Lộ tẩy rồi, phiếu cơm lão đại, chạy mau. Mập mạp thấy không xong, kéo Nhậm Kiệt muốn chạy.
Đáng tiếc, Cửu Đầu Long Vương nổi giận tốc độ cực nhanh, nhấc chân trực tiếp cách không đạp xuống, nháy mắt vuốt rồng khổng lồ gần như hủy diệt Minh Ngọc sơn trang lại xuất hiện, trực tiếp ấn xuống.
- Sâu nhỏ, bổn đại gia đã sớm không nhịn được muốn mắng ngươi, là chính ngươi nhát gan sợ chuyện, là đồ rụt đầu, còn không biết xấu hổ mà nổi giận. Nếu bổn đại gia là ngươi, đã sớm đụng tường chết cho xong. Má nó cái thứ gì vậy chứ, bây giờ còn lên mặt, vừa nãy không phải trong lòng ngươi sợ đến không dám ra tay, còn uy nghiêm, khí thế, hiện tại toàn là giả ra thôi. Nam nhân ở bên cạnh Nhậm Kiệt nhịn đã lâu, vừa nãy mấy lần muốn mắng ra, nhưng dù sao cùng một nhóm với Nhậm Kiệt, không thể làm hỏng chuyện của Nhậm Kiệt, lúc này rốt cuộc có thể nói ra được, trước khi ra tay phun một tràng, sau đó đánh ra một quyền mạnh mẽ.
Oành....
Hai cỗ lực lượng khổng lồ ầm ầm đụng vào nhau, mặt đất dưới chân nam nhân kia nháy mắt vỡ vụn, cả người cũng bị mạnh mẽ ấn xuống một nửa vào trong đất, đồng thời nhiều chỗ trên người hắn cũng bị nổ tung dưới một chiêu này.
Bùm bùm bùm...
Nháy mắt tiếp theo, mặt đất trong bán kính mấy trăm mét quanh người hắn thi nhau nổ tung, toàn bộ cây cối, tảng đá trên mặt đất đều nổ thành phấn bụi.
Một lần va chạm mạnh mẽ, tuy rằng hắn chặn được một chiêu của Cửu Đầu Long Vương, nhưng trả giá khá lớn, rõ ràng hai bên vẫn có chênh lệch tương đối lớn.
- Một tên chỉ là miễn cưỡng đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ hai, lại có thể đỡ được một chiêu tùy ý của bổn vương, coi như ngươi lợi hại. Nhưng mà các ngươi đã định phải chết, nhất là cái tên nói nhiều kia, chỉ dựa vào ngươi mà dám bình phẩm lung tung chỗ của bổn Long Vương, còn dám nói bổn Long Vương, ngươi chết chắc rồi. Thật ra Cửu Đầu Long Vương cũng khá là chấn động, người này dùng biện pháp gì, làm sao có thể dẫn dắt hóa giải chín phần lực lượng mình đánh xuống, thậm chí đã nhập vào bùng nổ trong cơ thể hắn, bằng không hiện tại hắn đã sớm nổ nát rồi.
Nhưng lúc này Cửu Đầu Long Vương đang nổi giận, tiếp theo toát ra tươi cười dữ tợn: - Đáng tiếc cái tên nhà ngươi không hiểu sâu cạn, chỉ dựa vào ngươi mà muốn ngăn cản bổn vương, còn dám nói năng lỗ mãng với bổn vương, tên yếu ớt kia, chết đi.
Lời của nam nhân này cũng kích thích Cửu Đầu Long Vương, làm hắn càng nổi giận.
- Sâu nhỏ là sâu nhỏ, còn Long Vương, dù ngươi là Long Vương, bổn đại gia cũng đánh ngươi thành con sâu nhỏ.
- Liều mạng! Lúc này, tuy rằng trên người đã không còn linh ngọc nào, nhưng Nhậm Kiệt đã vận dụng hạt châu Ngọc Tinh một mực không dám đụng tới, tay cầm Cửu Tự Sát Ấn.
Lúc này không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể liều mọi thứ.
- Phiếu cơm lão đại, ta dẫn ngươi đi, nhớ kỹ ta... Đột nhiên, một tay khác của Nhậm Kiệt bị mập mạp kéo lấy, vẻ mặt cười cợt lúc bình thường của mập mạp đã không còn, đột nhiên biến thành nghiêm túc, như sắp làm ra một chuyện đặc biệt.
Hơn nữa Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được, ở trong cơ thể hắn có một loại lực lượng đặc thù như muốn phóng ra.
- Sâu nhỏ, bổn đại gia là nói ngươi, quá yếu, rống... Không đợi Nhậm Kiệt cùng mập mạp liều mạng cuối cùng, nam nhân đã bị đánh vào lòng đất, sau đó biến toàn bộ mọi thứ mấy trăm mét mặt đất xung quanh thành phấn vụn, đột nhiên hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Cửu Đầu Long Vương trên không trung.
Vẫn không nói nhiều, nhưng mà rất mạnh mẽ, cảm giác ngạo nghễ thiên địa trong giọng điệu vẫn chưa từng thay đổi.
Nháy mắt hắn vừa nói, đột nhiên gầm lên một tiếng, tiếp theo cả người hắn đã xuất hiện trên không trung.
Bùm... Nháy mắt thân thể to ra, tốc độ quá nhanh, nhanh đến làm cho Cửu Đầu Long Vương chấn động muốn vận chuyển pháp lực, thần thông đối phó cũng không kịp, liền trơ mắt nhìn nam nhân kia xuất hiện trước mặt, thân thể lông tóc nháy mắt tăng vọt, trực tiếp biến thành một con khỉ đột to lớn.
Yêu?
Cái tên này cũng là yêu, không thể nào, tuyệt đối không thể, mình không cảm nhận được một chút yêu khí gì ở trên người hắn.
Dù hắn là linh thú, mình cũng có thể cảm giác được. Sao lại thế này, hơn nữa hắn biến hóa quá thần kỳ, trên người phát ra khí thế làm Cửu Đầu Long Vương có cảm giác run rẩy từ sâu trong nội tâm.
Đừng nói là Cửu Đầu Long Vương, ngay cả Nhậm Kiệt cùng mập mạp cũng tròn mắt.
- Sặc! Biến thân? Nhậm Kiệt cũng ngẩn người, cái này là gì, biến thân hả?
Oành...
Lúc này nam nhân kia lớn gấp mấy chục lần thân thể loài người của Cửu Đầu Long Vương, con khỉ đột khổng lồ trực tiếp đánh ra một quyền, trực tiếp đánh bay Cửu Đầu Long Vương văng ra như trái bóng. Ầm ầm văng ra mấy chục dặm, đụng vào thác nước, truyền ra tiếng nổ rất lớn.
- Long Vương... Ngay lúc này, đằng xa truyền tới tiếng hô, chính là Hắc Man nhắc nhở Cửu Đầu Long Vương hắn bị đùa giỡn, vừa mới chạy tới.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hắc Man hết tốc lực chạy tới, kết quả lại thấy cảnh này.
Hắn há to miệng, hoàn toàn không tin nổi, sao lại thế này?
Khỉ đột khổng lồ, cũng là yêu thú, nhưng không cảm nhận được yêu khí nào.
Thật là quá khủng bố, sao lại xuất hiện tình cảnh này.
Ngay lúc này, con khỉ đột khổng lồ nháy mắt biến lớn đang từ từ thu nhỏ lại, nhưng mà nghe được tiếng của Hắc Man liền bỗng quay đầu.
Bùm... Trong mắt bùng lên hai tia hào quang, trực tiếp đánh thủng ngực Hắc Man đang ngây ra, cũng trực tiếp đánh bay ra ngoài, sau đó hắn cũng khôi phục hình người rơi bịch xuống đất.
- Ngươi còn có một chiêu này, sớm dùng đi chứ, làm hại ta suýt nửa bỏ mạng. Mập mạp nhìn nam nhân kia rơi xuống, không nhịn được thở dài.
Bỏ mạng.
Nhậm Kiệt liếc qua mập mạp, mập mạp nói bỏ mạng hẳn không phải là bị giết, chẳng lẽ là hành động vận chuyển lực lượng của hắn vừa rồi.
- Mau chạy, 1 tháng chỉ dùng được một lần, ta mượn lực lượng đặc thù dẫn động một chút lực lượng căn nguyên. Nếu bổn đại gia có thể bùng nổ thật, đừng nói là hắn, dù có Long Vương thật đến đây cũng một tay bóp chết, phụt... Nam nhân nói rồi, trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó thân hình lao vụt lên, kéo theo Nhậm Kiệt cùng mập mạp nháy mắt xông qua Yêu Thú Thâm Uyên, cũng mặc kệ đường nào, hết tốc lực lao đi.
Căn bản không cần bay, ở trong Yêu Thú Thâm Uyên, động tác của nam nhân này nhanh đến khó tin.
Trong lúc nhún nhảy như hòa làm một thể với Yêu Thú Thâm Uyên, trong lòng Nhậm Kiệt sửng sốt, tiếp theo thần thức tra xét mới phát hiện động tác của nam nhân này nhìn như tùy ý, lại có vô số lực lượng cực nhỏ, pháp thuật phụ trợ, hình thành trận pháp với lực lượng trong thiên nhiên, thân thể kết hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Ta té, thế này thì quá dữ dội.
Nhanh, nhanh đến kinh người đã lao vụt đi, nhanh chóng rời khỏi phạm vi Cửu Long Đàm.
- A... Tiếng rống giận vang dội ngàn dặm xung quanh, làm vô số yêu thú sợ đến nằm sấp run rẩy, bởi vì đó là vương giả trong 2 vạn dặm xung quanh, Cửu Đầu Long Vương giận dữ gầm thét.
Cửu Đầu Long Vương từ trong thác nước gần như bị hủy diệt lao vụt lên, đã biến thành bản thể, còn to hơn cả con khỉ đột khổng lồ vừa nãy, ngẩng đầu rống giận, điên cuồng tìm kiếm xung quanh, nhưng cả buổi cũng không tìm thấy tăm hơi.
Chỉ có thể phát tiết tức giận ra xung quanh, mọi thứ trong vòng mười mấy dặm đều hóa thành tro bụi dưới con giận của Cửu Đầu Long Vương.
Chạy, không ngừng tăng tốc trốn chạy, nam nhân còn chưa kịp hỏi tên kéo theo Nhậm Kiệt cùng mập mạp một đường không ngừng chạy, tốc độ di động này làm người ta cảm giác như mọi thứ rít gào vụt qua, mãi cho đến sắc trời dần sáng.
- Dừng lại, Cửu Đầu Long Vương sẽ không đuổi theo.
Nhậm Kiệt cũng nhìn thấu nam nhân này bị thương không nhẹ, lúc này dù còn có thể mạnh mẽ chống đỡ, nhưng Nhậm Kiệt cân nhắc lại liền cho rằng không cần thiết phải tiếp tục chạy như thế nữa.
- Tiểu tử ngươi làm sao biết hắn sẽ không đuổi theo? Tuy rằng vẻ mặt nam nhân đầy nghi ngờ, nhưng thân hình cũng ngừng lại.
Hắn dừng động tác trước, rõ ràng là một loại tín nhiệm với năng lực của Nhậm Kiệt và với đồng bọn sinh tử, sau đó mới là nghi ngờ hỏi Nhậm Kiệt.
Động tác rất nhỏ này, làm cho hảo cảm của Nhậm Kiệt đối với hắn càng tăng thêm không ít, ngạo nghễ thiên địa, không phục mọi thứ, bị giam cầm vô số năm tháng vẫn không hề sợ hãi. Nhưng khi đứng cùng nhau đối địch, lại có thể nghe lời và biểu hiện của người bên cạnh mà nhanh chóng đưa ra phán đoán, thể hiện đủ tín nhiệm, đây là một loại bản năng.
Loại người như vậy không nhiều, mà người có biểu hiện như vậy, thường thường đều là hạng người đáng phó thác tính mạng.
- Vừa rồi ngươi trọng thương Cửu Đầu Long Vương tranh thủ được thời gian, với tốc độ của ngươi sẽ nhanh chóng trốn ra khọi phạm vi thần thức dò xét của hắn. Nhưng dù sao nơi này cũng là Yêu Thú Thâm Uyên, là địa bàn của Cửu Đầu Long Vương, dù cho ở tình huống thần thức của nó không tra xét ra, nếu nó không tiếc mọi giá muốn tìm tới, truy đuổi chúng ta, vậy nó có thể nháy mắt dùng biện pháp của nó điều động tất cả yêu thú tiến hành ngăn cản, tra xét, phong tỏa.
Nhậm Kiệt nói rồi nhìn xung quanh: - Nhưng hiện giờ xung quanh bình tĩnh như thế, rõ ràng Cửu Đầu Long Vương không có làm to chuyện. Đương nhiên, cũng không bài trừ nó đang nghĩ cách khác, nhưng tạm thời chúng ta không cần phải vội.
- Bóc! Vừa nghe thế, mập mạp liền búng tay nói: - Cái này ta biết, lúc trước phiếu cơm lão đại đã từng phân tích, Cửu Đầu Long Vương này dù là một trong tám đại vương giả, là tồn tại Âm Dương Cảnh đỉnh phong trong đỉnh phong, nhưng kỳ thật lá gan không lớn. Biết lão Đan Vương tu luyện xảy ra chuyện cũng không dám trực tiếp công kích, biết rõ Mặc tiên sinh có vấn đề nhưng vẫn còn muốn lợi dụng, nhất định là vừa rồi... Ừm, "nói nhiều không phục" một chiêu liền đánh hắn sợ, cho nên không dám đuổi theo.
Từ sau chuyện Minh Ngọc sơn trang, Nhậm Kiệt cùng đám người mập mạp cũng không ít nói chuyện về Cửu Đầu Long Vương, cũng phân tích Cửu Đầu Long Vương rất nhiều. Mập mạp nói bị đánh sợ, mới nhớ đến bây giờ còn chưa biết tên nam nhân này là gì.
Nhắc tới, khắc sâu nhất là hai chữ không phục ngạo nghễ thiên hạ, còn có... hắn luôn nói mãi không dứt, cho nên ngừng một lúc, trực tiếp gọi nam nhân này là "nói nhiều không phục".
- Ừm!
Nhậm Kiệt khẽ gật đầu: - Thoạt nhìn kẻ này rất hung dữ, thật ra sâu bên trong vô cùng chú ý, cẩn thận, nói nghiêm trọng hơn là thật ra nó rất nhát gan, làm việc dè dặt, bằng không vừa rồi đã không bị ta nói mấy câu liền lừa được. Vừa rồi biến thân đánh một chiêu với Cửu Đầu Long Vương đã đánh sâu rất lớn, nhưng đó chỉ là thứ nhất, nguyên nhân trọng yếu hơn nó không truy đuổi theo là vì Kim Sư vừa bị giết, còn ngay khi đó chúng ta xuất hiện ở Minh Ngọc sơn trang, đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ nó rồi bỏ chạy, nó sẽ gắn chúng ta với Minh Ngọc sơn trang lão Đan Vương Ngọc Trường Không, nó sợ chúng ta là mồi dụ nên mới không dám tiếp tục đuổi giết.
Mập mạp ở bên cạnh gật đầu liên tục. "Nói nhiều không phục", dù không biết Minh Ngọc sơn trang là chuyện gì, nhưng cũng đại khái nghe hiểu được, khẽ lắc đầu: - Vương giả trong sâu, còn là sâu nhỏ, không có bao nhiêu tiền đồ.
Đối với mập mạp gọi hắn là "nói nhiều không phục", nam nhân này không quá để ý.
Nhậm Kiệt cùng mập mạp đều bị một câu của "nói nhiều không phục" chọc cười, trên thực tế bất luận là trao đổi qua bia đá, hay là Nhậm Kiệt thả hắn ra sau đó, "không phục" cũng không nói nhiều, nhưng rất cứng cỏi.
- Nói thiệt chứ, vừa rồi ngươi biến thân quá ngầu luôn, ngươi không phải Tôn Ngộ Không đó chứ? Lúc này nếu đoán ra Cửu Đầu Long Vương sẽ không đuổi theo, Nhậm Kiệt cũng thả lỏng ra, ngẫm lại đến giờ còn chưa hỏi nam nhân "không phục" này rốt cuộc tên là gì. Nhớ lại chuyện này, không khỏi phải nhớ tới tình huống biến thân khỉ đột khổng lồ, Nhậm Kiệt lại nhìn sang "nói nhiều không phục", hỏi.
- Tôn Ngộ Không? Nam nhân hùng tráng khí thế ngạo nghễ thiên hạ kỳ quái nhìn Nhậm Kiệt, Tôn Ngộ Không là cái thứ gì.
Đừng nói là hắn, ngay cả mập mạp cũng kỳ quái nhìn phiếu cơm lão đại, không hiểu sao phiếu cơm lão đại lại đột nhiên hỏi vậy.
- Cũng là một nhân vật trong truyền thuyết, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, nói tới thật có chút giống. Không nói tới còn không nghĩ nhiều, lúc này Nhậm Kiệt vuốt cằm nhớ tới câu chuyện Tôn Ngộ Không, càng cảm thấy có chỗ tương tự.
Hơn nữa trong phim ảnh đời trước, ấn tượng càng khắc sâu hơn, mà vừa rồi nam nhân nháy mắt biến thân quá rung động. Thế giới này dù có không ít yêu thú, nhưng cảm giác nam nhân này hoàn toàn khác, bởi vì trên người hắn căn bản không có yêu khí.
- Nghe cái tên này thật là ngầu, Tề Thiên, ngồi ngang hàng với trời, ngữ khí lớn lối bá đạo. Mập mạp nghe rồi khen ngợi.
- Cái thứ gì thế, nói nghe thử, tiểu tử ngươi nói chuyện rất thú vị, bổn đại gia nghe rất mới lạ.
Mập mạp tò mò hưng phấn, nam nhân thì thắc mắc nhìn mình, Nhậm Kiệt tùy tiện nói mấy câu, đơn giản kể lại truyền thuyết hầu ca trong truyền thuyết ở kiếp trước. Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động Tề Thiên Đại Thánh, đại náo thiên cung, bị Như Lai phật tổ trấn áp dưới chân Ngũ Hành Sơn, sau đó đi thỉnh kinh, trở thành Đấu Chiến Thắng Phật. Câu chuyện phải xem kể thế nào, kể chi tiết thì ba ngày ba đêm, kể rút gọn thì lại rất dễ dàng.
Tuy rằng Nhậm Kiệt chỉ kể sơ qua mấy câu, nhưng mập mạp nghe mà hưng phấn không thôi.
- Dữ, quá dữ, con khỉ này quá lợi hại. Nhưng mà phiếu cơm lão đại ngươi kể Phật tổ cũng thật lợi hại, lật tay năm ngón thành núi trấn áp, Tề Thiên Đại Thánh, Đấu Chiến Thắng Phật... Mập mạp nghe xong hô to quá đã, cảm giác Tề Thiên Đại Thánh quá giỏi, quá giỏi.
- Hắn vẫn phục, Tề Thiên Đại Thánh, nó không xứng. Sau khi nghe Nhậm Kiệt kể câu chuyện Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, nghe Nhậm Kiệt nói nó là một con khỉ đá, sau đó đại náo thiên cung, không phục Thiên Đình quản lý, vẻ mặt nam nhân xuất hiện một tia mỉm cười hiếm có. Nhưng nghe đến sau thì sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, chờ khi Nhậm Kiệt kể xong, hắn nhìn bầu trời xa, nghe mập mạp ca ngợi liền đột nhiên nói một câu.
Giọng nói tràn đầy khinh thường, lời của hắn cũng làm mập mạp đang hưng phấn không khỏi sững ra, ngay cả ngay cả Nhậm Kiệt cũng không khỏi kinh ngạc. Tiếp theo liền bật cười, không phục, phục, ha ha, thật đúng là thú vị. Không xứng, có người dám nói Tôn Ngộ Không không xứng xưng là Tề Thiên Đại Thánh, nếu là đời trước nói ra câu này, ước chừng sẽ kéo theo vô số người thảo luận tranh luận.
Tề Thiên Đại Thánh, nó không xứng.
Nghe nói lời này, đột nhiên Nhậm Kiệt rất vui vẻ, má nó, thủ hạ của mình có một người lợi hại như thế, cùng biến thân cùng bị trấn áp, dám nói Tôn Ngộ Không không xứng xưng là Tề Thiên Đại Thánh, ngầu đến đỉnh mà.
- Vừa rồi vẫn chưa kịp hỏi, ngươi gọi là gì? Vừa rồi Nhậm Kiệt chẳng qua chỉ đù một câu, dù sao nam nhân này biến thân khỉ đột khổng lồ, còn bị giam cầm trong bia đá, có chút tương tự với câu chuyện Tôn Ngộ Không mà thôi.
- Tên gọi là gì còn không phải như nhau, chỉ là một chuyện thôi, nhưng mà đừng gọi ta Tôn Ngộ Không, bổn đại gia không thích. Ngươi kể Tôn Ngộ Không kia quá kém, người khác chiêu hàng thì nó đi, còn làm chăn ngựa gì, cái gì Ngọc Hoàng đại đế cái gì Phật tổ. Nhưng mà Tề Thiên Đại Thánh, Tề Thiên thì có chút hay, gọi ta Tề Thiên. Nam nhân không quan tâm nói, đối với hắn gọi là không phục hay cái gì khác, hắn cũng không để ý, thậm chí nếu vừa rồi Nhậm Kiệt không giải thích câu chuyện Tôn Ngộ Không, trực tiếp gọi hắn Tôn Ngộ Không thì hắn cũng sẽ không để ý. Nhưng sau khi Nhậm Kiệt kể xong thì hắn lại cảm thấy khó chịu, ngẫm lại liền lấy một cái tên mà Nhậm Kiệt nói.
- Tề Thiên? Tề Thiên Đại Thánh, ha ha, được, sau này gọi ngươi là Tề Thiên. Nhậm Kiệt nghe xong cuối cùng không nhịn được cười to, thầm hô má nó may mà mình không phải sư phụ hắn, hắn phải đi lấy kinh, bằng không mình khó tránh phải gọi là Đường Tăng. Rõ ràng Tề Thiên không để ý tên gọi, nghe Nhậm Kiệt kể câu chuyện Tôn Ngộ Không liền có cảm giác với tên gọi Tề Thiên Đại Thánh, nhưng lại cảm thấy Tôn Ngộ Không không xứng, tiếp theo Nhậm Kiệt hỏi tên hắn, hắn dứt khoát đặt cho mình.
Nghe được tiếng của Hắc Man, đầu Cửu Đầu Long Vương suýt nữa bùng nổ, trong đầu ông một tiếng.
Vừa rồi còn cố ý ra vẻ như hôm nay tâm tình bổn vương rất tốt, lúc này mặt ngoài sắp vặn vẹo. Vốn là tâm tình của hắn đã cực độ tồi tệ, vừa nãy kiêng kỵ Nhậm Kiệt là người trong đại gia tộc, đại môn phái thế lực lớn trong truyền thuyết, đành phải nói lời cho mình xuống thang.
Kết quả không ngờ tới bỗng nghe Hắc Man nói ra, Cửu Đầu Long Vương có cảm giác bị người ta tát thật mạnh, sỉ nhục, triệt để sỉ nhục, triệt để đùa giỡn.
Mình lại bị một tên tiểu tử như thế đùa giỡn, lừa gạt, tên kia dám... dám làm thế trước mặt mình, nếu truyền ra ngoài....
- A.... Hai mắt Cửu Đầu Long Vương đỏ rực, đỏ máu, nháy mắt sát khí, yêu khí tràn ngập trời đất.
Nổi giận, hiện tại hắn hoàn toàn nổi giận rồi.
- Lộ tẩy rồi, phiếu cơm lão đại, chạy mau. Mập mạp thấy không xong, kéo Nhậm Kiệt muốn chạy.
Đáng tiếc, Cửu Đầu Long Vương nổi giận tốc độ cực nhanh, nhấc chân trực tiếp cách không đạp xuống, nháy mắt vuốt rồng khổng lồ gần như hủy diệt Minh Ngọc sơn trang lại xuất hiện, trực tiếp ấn xuống.
- Sâu nhỏ, bổn đại gia đã sớm không nhịn được muốn mắng ngươi, là chính ngươi nhát gan sợ chuyện, là đồ rụt đầu, còn không biết xấu hổ mà nổi giận. Nếu bổn đại gia là ngươi, đã sớm đụng tường chết cho xong. Má nó cái thứ gì vậy chứ, bây giờ còn lên mặt, vừa nãy không phải trong lòng ngươi sợ đến không dám ra tay, còn uy nghiêm, khí thế, hiện tại toàn là giả ra thôi. Nam nhân ở bên cạnh Nhậm Kiệt nhịn đã lâu, vừa nãy mấy lần muốn mắng ra, nhưng dù sao cùng một nhóm với Nhậm Kiệt, không thể làm hỏng chuyện của Nhậm Kiệt, lúc này rốt cuộc có thể nói ra được, trước khi ra tay phun một tràng, sau đó đánh ra một quyền mạnh mẽ.
Oành....
Hai cỗ lực lượng khổng lồ ầm ầm đụng vào nhau, mặt đất dưới chân nam nhân kia nháy mắt vỡ vụn, cả người cũng bị mạnh mẽ ấn xuống một nửa vào trong đất, đồng thời nhiều chỗ trên người hắn cũng bị nổ tung dưới một chiêu này.
Bùm bùm bùm...
Nháy mắt tiếp theo, mặt đất trong bán kính mấy trăm mét quanh người hắn thi nhau nổ tung, toàn bộ cây cối, tảng đá trên mặt đất đều nổ thành phấn bụi.
Một lần va chạm mạnh mẽ, tuy rằng hắn chặn được một chiêu của Cửu Đầu Long Vương, nhưng trả giá khá lớn, rõ ràng hai bên vẫn có chênh lệch tương đối lớn.
- Một tên chỉ là miễn cưỡng đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ hai, lại có thể đỡ được một chiêu tùy ý của bổn vương, coi như ngươi lợi hại. Nhưng mà các ngươi đã định phải chết, nhất là cái tên nói nhiều kia, chỉ dựa vào ngươi mà dám bình phẩm lung tung chỗ của bổn Long Vương, còn dám nói bổn Long Vương, ngươi chết chắc rồi. Thật ra Cửu Đầu Long Vương cũng khá là chấn động, người này dùng biện pháp gì, làm sao có thể dẫn dắt hóa giải chín phần lực lượng mình đánh xuống, thậm chí đã nhập vào bùng nổ trong cơ thể hắn, bằng không hiện tại hắn đã sớm nổ nát rồi.
Nhưng lúc này Cửu Đầu Long Vương đang nổi giận, tiếp theo toát ra tươi cười dữ tợn: - Đáng tiếc cái tên nhà ngươi không hiểu sâu cạn, chỉ dựa vào ngươi mà muốn ngăn cản bổn vương, còn dám nói năng lỗ mãng với bổn vương, tên yếu ớt kia, chết đi.
Lời của nam nhân này cũng kích thích Cửu Đầu Long Vương, làm hắn càng nổi giận.
- Sâu nhỏ là sâu nhỏ, còn Long Vương, dù ngươi là Long Vương, bổn đại gia cũng đánh ngươi thành con sâu nhỏ.
- Liều mạng! Lúc này, tuy rằng trên người đã không còn linh ngọc nào, nhưng Nhậm Kiệt đã vận dụng hạt châu Ngọc Tinh một mực không dám đụng tới, tay cầm Cửu Tự Sát Ấn.
Lúc này không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể liều mọi thứ.
- Phiếu cơm lão đại, ta dẫn ngươi đi, nhớ kỹ ta... Đột nhiên, một tay khác của Nhậm Kiệt bị mập mạp kéo lấy, vẻ mặt cười cợt lúc bình thường của mập mạp đã không còn, đột nhiên biến thành nghiêm túc, như sắp làm ra một chuyện đặc biệt.
Hơn nữa Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được, ở trong cơ thể hắn có một loại lực lượng đặc thù như muốn phóng ra.
- Sâu nhỏ, bổn đại gia là nói ngươi, quá yếu, rống... Không đợi Nhậm Kiệt cùng mập mạp liều mạng cuối cùng, nam nhân đã bị đánh vào lòng đất, sau đó biến toàn bộ mọi thứ mấy trăm mét mặt đất xung quanh thành phấn vụn, đột nhiên hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Cửu Đầu Long Vương trên không trung.
Vẫn không nói nhiều, nhưng mà rất mạnh mẽ, cảm giác ngạo nghễ thiên địa trong giọng điệu vẫn chưa từng thay đổi.
Nháy mắt hắn vừa nói, đột nhiên gầm lên một tiếng, tiếp theo cả người hắn đã xuất hiện trên không trung.
Bùm... Nháy mắt thân thể to ra, tốc độ quá nhanh, nhanh đến làm cho Cửu Đầu Long Vương chấn động muốn vận chuyển pháp lực, thần thông đối phó cũng không kịp, liền trơ mắt nhìn nam nhân kia xuất hiện trước mặt, thân thể lông tóc nháy mắt tăng vọt, trực tiếp biến thành một con khỉ đột to lớn.
Yêu?
Cái tên này cũng là yêu, không thể nào, tuyệt đối không thể, mình không cảm nhận được một chút yêu khí gì ở trên người hắn.
Dù hắn là linh thú, mình cũng có thể cảm giác được. Sao lại thế này, hơn nữa hắn biến hóa quá thần kỳ, trên người phát ra khí thế làm Cửu Đầu Long Vương có cảm giác run rẩy từ sâu trong nội tâm.
Đừng nói là Cửu Đầu Long Vương, ngay cả Nhậm Kiệt cùng mập mạp cũng tròn mắt.
- Sặc! Biến thân? Nhậm Kiệt cũng ngẩn người, cái này là gì, biến thân hả?
Oành...
Lúc này nam nhân kia lớn gấp mấy chục lần thân thể loài người của Cửu Đầu Long Vương, con khỉ đột khổng lồ trực tiếp đánh ra một quyền, trực tiếp đánh bay Cửu Đầu Long Vương văng ra như trái bóng. Ầm ầm văng ra mấy chục dặm, đụng vào thác nước, truyền ra tiếng nổ rất lớn.
- Long Vương... Ngay lúc này, đằng xa truyền tới tiếng hô, chính là Hắc Man nhắc nhở Cửu Đầu Long Vương hắn bị đùa giỡn, vừa mới chạy tới.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hắc Man hết tốc lực chạy tới, kết quả lại thấy cảnh này.
Hắn há to miệng, hoàn toàn không tin nổi, sao lại thế này?
Khỉ đột khổng lồ, cũng là yêu thú, nhưng không cảm nhận được yêu khí nào.
Thật là quá khủng bố, sao lại xuất hiện tình cảnh này.
Ngay lúc này, con khỉ đột khổng lồ nháy mắt biến lớn đang từ từ thu nhỏ lại, nhưng mà nghe được tiếng của Hắc Man liền bỗng quay đầu.
Bùm... Trong mắt bùng lên hai tia hào quang, trực tiếp đánh thủng ngực Hắc Man đang ngây ra, cũng trực tiếp đánh bay ra ngoài, sau đó hắn cũng khôi phục hình người rơi bịch xuống đất.
- Ngươi còn có một chiêu này, sớm dùng đi chứ, làm hại ta suýt nửa bỏ mạng. Mập mạp nhìn nam nhân kia rơi xuống, không nhịn được thở dài.
Bỏ mạng.
Nhậm Kiệt liếc qua mập mạp, mập mạp nói bỏ mạng hẳn không phải là bị giết, chẳng lẽ là hành động vận chuyển lực lượng của hắn vừa rồi.
- Mau chạy, 1 tháng chỉ dùng được một lần, ta mượn lực lượng đặc thù dẫn động một chút lực lượng căn nguyên. Nếu bổn đại gia có thể bùng nổ thật, đừng nói là hắn, dù có Long Vương thật đến đây cũng một tay bóp chết, phụt... Nam nhân nói rồi, trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó thân hình lao vụt lên, kéo theo Nhậm Kiệt cùng mập mạp nháy mắt xông qua Yêu Thú Thâm Uyên, cũng mặc kệ đường nào, hết tốc lực lao đi.
Căn bản không cần bay, ở trong Yêu Thú Thâm Uyên, động tác của nam nhân này nhanh đến khó tin.
Trong lúc nhún nhảy như hòa làm một thể với Yêu Thú Thâm Uyên, trong lòng Nhậm Kiệt sửng sốt, tiếp theo thần thức tra xét mới phát hiện động tác của nam nhân này nhìn như tùy ý, lại có vô số lực lượng cực nhỏ, pháp thuật phụ trợ, hình thành trận pháp với lực lượng trong thiên nhiên, thân thể kết hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Ta té, thế này thì quá dữ dội.
Nhanh, nhanh đến kinh người đã lao vụt đi, nhanh chóng rời khỏi phạm vi Cửu Long Đàm.
- A... Tiếng rống giận vang dội ngàn dặm xung quanh, làm vô số yêu thú sợ đến nằm sấp run rẩy, bởi vì đó là vương giả trong 2 vạn dặm xung quanh, Cửu Đầu Long Vương giận dữ gầm thét.
Cửu Đầu Long Vương từ trong thác nước gần như bị hủy diệt lao vụt lên, đã biến thành bản thể, còn to hơn cả con khỉ đột khổng lồ vừa nãy, ngẩng đầu rống giận, điên cuồng tìm kiếm xung quanh, nhưng cả buổi cũng không tìm thấy tăm hơi.
Chỉ có thể phát tiết tức giận ra xung quanh, mọi thứ trong vòng mười mấy dặm đều hóa thành tro bụi dưới con giận của Cửu Đầu Long Vương.
Chạy, không ngừng tăng tốc trốn chạy, nam nhân còn chưa kịp hỏi tên kéo theo Nhậm Kiệt cùng mập mạp một đường không ngừng chạy, tốc độ di động này làm người ta cảm giác như mọi thứ rít gào vụt qua, mãi cho đến sắc trời dần sáng.
- Dừng lại, Cửu Đầu Long Vương sẽ không đuổi theo.
Nhậm Kiệt cũng nhìn thấu nam nhân này bị thương không nhẹ, lúc này dù còn có thể mạnh mẽ chống đỡ, nhưng Nhậm Kiệt cân nhắc lại liền cho rằng không cần thiết phải tiếp tục chạy như thế nữa.
- Tiểu tử ngươi làm sao biết hắn sẽ không đuổi theo? Tuy rằng vẻ mặt nam nhân đầy nghi ngờ, nhưng thân hình cũng ngừng lại.
Hắn dừng động tác trước, rõ ràng là một loại tín nhiệm với năng lực của Nhậm Kiệt và với đồng bọn sinh tử, sau đó mới là nghi ngờ hỏi Nhậm Kiệt.
Động tác rất nhỏ này, làm cho hảo cảm của Nhậm Kiệt đối với hắn càng tăng thêm không ít, ngạo nghễ thiên địa, không phục mọi thứ, bị giam cầm vô số năm tháng vẫn không hề sợ hãi. Nhưng khi đứng cùng nhau đối địch, lại có thể nghe lời và biểu hiện của người bên cạnh mà nhanh chóng đưa ra phán đoán, thể hiện đủ tín nhiệm, đây là một loại bản năng.
Loại người như vậy không nhiều, mà người có biểu hiện như vậy, thường thường đều là hạng người đáng phó thác tính mạng.
- Vừa rồi ngươi trọng thương Cửu Đầu Long Vương tranh thủ được thời gian, với tốc độ của ngươi sẽ nhanh chóng trốn ra khọi phạm vi thần thức dò xét của hắn. Nhưng dù sao nơi này cũng là Yêu Thú Thâm Uyên, là địa bàn của Cửu Đầu Long Vương, dù cho ở tình huống thần thức của nó không tra xét ra, nếu nó không tiếc mọi giá muốn tìm tới, truy đuổi chúng ta, vậy nó có thể nháy mắt dùng biện pháp của nó điều động tất cả yêu thú tiến hành ngăn cản, tra xét, phong tỏa.
Nhậm Kiệt nói rồi nhìn xung quanh: - Nhưng hiện giờ xung quanh bình tĩnh như thế, rõ ràng Cửu Đầu Long Vương không có làm to chuyện. Đương nhiên, cũng không bài trừ nó đang nghĩ cách khác, nhưng tạm thời chúng ta không cần phải vội.
- Bóc! Vừa nghe thế, mập mạp liền búng tay nói: - Cái này ta biết, lúc trước phiếu cơm lão đại đã từng phân tích, Cửu Đầu Long Vương này dù là một trong tám đại vương giả, là tồn tại Âm Dương Cảnh đỉnh phong trong đỉnh phong, nhưng kỳ thật lá gan không lớn. Biết lão Đan Vương tu luyện xảy ra chuyện cũng không dám trực tiếp công kích, biết rõ Mặc tiên sinh có vấn đề nhưng vẫn còn muốn lợi dụng, nhất định là vừa rồi... Ừm, "nói nhiều không phục" một chiêu liền đánh hắn sợ, cho nên không dám đuổi theo.
Từ sau chuyện Minh Ngọc sơn trang, Nhậm Kiệt cùng đám người mập mạp cũng không ít nói chuyện về Cửu Đầu Long Vương, cũng phân tích Cửu Đầu Long Vương rất nhiều. Mập mạp nói bị đánh sợ, mới nhớ đến bây giờ còn chưa biết tên nam nhân này là gì.
Nhắc tới, khắc sâu nhất là hai chữ không phục ngạo nghễ thiên hạ, còn có... hắn luôn nói mãi không dứt, cho nên ngừng một lúc, trực tiếp gọi nam nhân này là "nói nhiều không phục".
- Ừm!
Nhậm Kiệt khẽ gật đầu: - Thoạt nhìn kẻ này rất hung dữ, thật ra sâu bên trong vô cùng chú ý, cẩn thận, nói nghiêm trọng hơn là thật ra nó rất nhát gan, làm việc dè dặt, bằng không vừa rồi đã không bị ta nói mấy câu liền lừa được. Vừa rồi biến thân đánh một chiêu với Cửu Đầu Long Vương đã đánh sâu rất lớn, nhưng đó chỉ là thứ nhất, nguyên nhân trọng yếu hơn nó không truy đuổi theo là vì Kim Sư vừa bị giết, còn ngay khi đó chúng ta xuất hiện ở Minh Ngọc sơn trang, đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ nó rồi bỏ chạy, nó sẽ gắn chúng ta với Minh Ngọc sơn trang lão Đan Vương Ngọc Trường Không, nó sợ chúng ta là mồi dụ nên mới không dám tiếp tục đuổi giết.
Mập mạp ở bên cạnh gật đầu liên tục. "Nói nhiều không phục", dù không biết Minh Ngọc sơn trang là chuyện gì, nhưng cũng đại khái nghe hiểu được, khẽ lắc đầu: - Vương giả trong sâu, còn là sâu nhỏ, không có bao nhiêu tiền đồ.
Đối với mập mạp gọi hắn là "nói nhiều không phục", nam nhân này không quá để ý.
Nhậm Kiệt cùng mập mạp đều bị một câu của "nói nhiều không phục" chọc cười, trên thực tế bất luận là trao đổi qua bia đá, hay là Nhậm Kiệt thả hắn ra sau đó, "không phục" cũng không nói nhiều, nhưng rất cứng cỏi.
- Nói thiệt chứ, vừa rồi ngươi biến thân quá ngầu luôn, ngươi không phải Tôn Ngộ Không đó chứ? Lúc này nếu đoán ra Cửu Đầu Long Vương sẽ không đuổi theo, Nhậm Kiệt cũng thả lỏng ra, ngẫm lại đến giờ còn chưa hỏi nam nhân "không phục" này rốt cuộc tên là gì. Nhớ lại chuyện này, không khỏi phải nhớ tới tình huống biến thân khỉ đột khổng lồ, Nhậm Kiệt lại nhìn sang "nói nhiều không phục", hỏi.
- Tôn Ngộ Không? Nam nhân hùng tráng khí thế ngạo nghễ thiên hạ kỳ quái nhìn Nhậm Kiệt, Tôn Ngộ Không là cái thứ gì.
Đừng nói là hắn, ngay cả mập mạp cũng kỳ quái nhìn phiếu cơm lão đại, không hiểu sao phiếu cơm lão đại lại đột nhiên hỏi vậy.
- Cũng là một nhân vật trong truyền thuyết, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, nói tới thật có chút giống. Không nói tới còn không nghĩ nhiều, lúc này Nhậm Kiệt vuốt cằm nhớ tới câu chuyện Tôn Ngộ Không, càng cảm thấy có chỗ tương tự.
Hơn nữa trong phim ảnh đời trước, ấn tượng càng khắc sâu hơn, mà vừa rồi nam nhân nháy mắt biến thân quá rung động. Thế giới này dù có không ít yêu thú, nhưng cảm giác nam nhân này hoàn toàn khác, bởi vì trên người hắn căn bản không có yêu khí.
- Nghe cái tên này thật là ngầu, Tề Thiên, ngồi ngang hàng với trời, ngữ khí lớn lối bá đạo. Mập mạp nghe rồi khen ngợi.
- Cái thứ gì thế, nói nghe thử, tiểu tử ngươi nói chuyện rất thú vị, bổn đại gia nghe rất mới lạ.
Mập mạp tò mò hưng phấn, nam nhân thì thắc mắc nhìn mình, Nhậm Kiệt tùy tiện nói mấy câu, đơn giản kể lại truyền thuyết hầu ca trong truyền thuyết ở kiếp trước. Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động Tề Thiên Đại Thánh, đại náo thiên cung, bị Như Lai phật tổ trấn áp dưới chân Ngũ Hành Sơn, sau đó đi thỉnh kinh, trở thành Đấu Chiến Thắng Phật. Câu chuyện phải xem kể thế nào, kể chi tiết thì ba ngày ba đêm, kể rút gọn thì lại rất dễ dàng.
Tuy rằng Nhậm Kiệt chỉ kể sơ qua mấy câu, nhưng mập mạp nghe mà hưng phấn không thôi.
- Dữ, quá dữ, con khỉ này quá lợi hại. Nhưng mà phiếu cơm lão đại ngươi kể Phật tổ cũng thật lợi hại, lật tay năm ngón thành núi trấn áp, Tề Thiên Đại Thánh, Đấu Chiến Thắng Phật... Mập mạp nghe xong hô to quá đã, cảm giác Tề Thiên Đại Thánh quá giỏi, quá giỏi.
- Hắn vẫn phục, Tề Thiên Đại Thánh, nó không xứng. Sau khi nghe Nhậm Kiệt kể câu chuyện Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, nghe Nhậm Kiệt nói nó là một con khỉ đá, sau đó đại náo thiên cung, không phục Thiên Đình quản lý, vẻ mặt nam nhân xuất hiện một tia mỉm cười hiếm có. Nhưng nghe đến sau thì sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, chờ khi Nhậm Kiệt kể xong, hắn nhìn bầu trời xa, nghe mập mạp ca ngợi liền đột nhiên nói một câu.
Giọng nói tràn đầy khinh thường, lời của hắn cũng làm mập mạp đang hưng phấn không khỏi sững ra, ngay cả ngay cả Nhậm Kiệt cũng không khỏi kinh ngạc. Tiếp theo liền bật cười, không phục, phục, ha ha, thật đúng là thú vị. Không xứng, có người dám nói Tôn Ngộ Không không xứng xưng là Tề Thiên Đại Thánh, nếu là đời trước nói ra câu này, ước chừng sẽ kéo theo vô số người thảo luận tranh luận.
Tề Thiên Đại Thánh, nó không xứng.
Nghe nói lời này, đột nhiên Nhậm Kiệt rất vui vẻ, má nó, thủ hạ của mình có một người lợi hại như thế, cùng biến thân cùng bị trấn áp, dám nói Tôn Ngộ Không không xứng xưng là Tề Thiên Đại Thánh, ngầu đến đỉnh mà.
- Vừa rồi vẫn chưa kịp hỏi, ngươi gọi là gì? Vừa rồi Nhậm Kiệt chẳng qua chỉ đù một câu, dù sao nam nhân này biến thân khỉ đột khổng lồ, còn bị giam cầm trong bia đá, có chút tương tự với câu chuyện Tôn Ngộ Không mà thôi.
- Tên gọi là gì còn không phải như nhau, chỉ là một chuyện thôi, nhưng mà đừng gọi ta Tôn Ngộ Không, bổn đại gia không thích. Ngươi kể Tôn Ngộ Không kia quá kém, người khác chiêu hàng thì nó đi, còn làm chăn ngựa gì, cái gì Ngọc Hoàng đại đế cái gì Phật tổ. Nhưng mà Tề Thiên Đại Thánh, Tề Thiên thì có chút hay, gọi ta Tề Thiên. Nam nhân không quan tâm nói, đối với hắn gọi là không phục hay cái gì khác, hắn cũng không để ý, thậm chí nếu vừa rồi Nhậm Kiệt không giải thích câu chuyện Tôn Ngộ Không, trực tiếp gọi hắn Tôn Ngộ Không thì hắn cũng sẽ không để ý. Nhưng sau khi Nhậm Kiệt kể xong thì hắn lại cảm thấy khó chịu, ngẫm lại liền lấy một cái tên mà Nhậm Kiệt nói.
- Tề Thiên? Tề Thiên Đại Thánh, ha ha, được, sau này gọi ngươi là Tề Thiên. Nhậm Kiệt nghe xong cuối cùng không nhịn được cười to, thầm hô má nó may mà mình không phải sư phụ hắn, hắn phải đi lấy kinh, bằng không mình khó tránh phải gọi là Đường Tăng. Rõ ràng Tề Thiên không để ý tên gọi, nghe Nhậm Kiệt kể câu chuyện Tôn Ngộ Không liền có cảm giác với tên gọi Tề Thiên Đại Thánh, nhưng lại cảm thấy Tôn Ngộ Không không xứng, tiếp theo Nhậm Kiệt hỏi tên hắn, hắn dứt khoát đặt cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.