Tà Thiếu Dược Vương

Chương 149: Lầm vào Cửu Long Đàm

Thắng Kỷ

13/05/2015

- Oa... Đẹp quá! Nháy mắt bước ra, chỗ xuất hiện không còn là nơi Kim Sư bị Cửu Tự Sát Ấn đánh trúng, cuối cùng nổ tung, mà là bờ hồ yên lặng, xinh đẹp, mập mạp vừa ra liền không khỏi kinh hô một tiếng.

Một vầng trăng sáng treo cao trên trời, là lúc ánh trăng tròn nhất, xung quanh toàn là đóa hoa nở rộ.

Không có một chút yêu khí, không có một chút động tĩnh của yêu thú, dã thú.

Ở gần chỗ bọn họ là một cái hồ, nước hồ trong suốt lấp lánh, nhìn từ xa mười mấy dặm mơ hồ có tiếng động, đó là thác nước trong dãy núi xa xa vọng lại, thác nước to lớn như ngân hà trên trời trút xuống, xối xuống bên dưới.

Nhưng đến chỗ này lại không có tiếng vọng gì, thần thức của Nhậm Kiệt nháy mắt khuếch tán, dòng nước đó bị mạch nước ngầm hút đi. Mạch nước ngầm tạo thành 9 dòng nước, mỗi một dòng đều thông đến bờ hồ, thác nước như ngân hà trút xuống từ thật xa thông qua 9 dòng nước đi vào hồ, đã trở nên rất yên lặng.

Đây là một hồ nước thông rất lớn, cộng thêm xung quanh yên lặng an bình, vầng trăng tròn treo trên không, yên lành, xinh đẹp kinh người.

Cũng khó trách mập mạp kinh ngạc như vậy, ngay cả Nhậm Kiệt cũng chưa thấy qua chỗ xinh đẹp như thế. Ít nhất ở Địa Cầu cũng không có chỗ hoành tráng, xinh đẹp, yên lành như thế. Nếu có chỗ tốt như thế, ước chừng đã sớm bị người ta phá hoại rồi.

Chỉ là dáng vẻ hưng phấn của mập mạp, làm cho Nhậm Kiệt nhìn xuyên qua tầng thịt béo như thật lại như giả của nàng, tựa như thấy được một cô gái xinh đẹp.

- Chưa thấy sự đời, thế này tính là gì, bổn đại gia thấy qua chỗ đẹp hơn nơi này có thừa, thế này thì tính là gì. Đang lúc Nhậm Kiệt cảm thán chỗ này xinh đẹp, nam nhân đứng sau Nhậm Kiệt đột nhiên toát ra một câu phá hỏng không khí.

- Khoác đi, ngươi khoác lác tiếp đi, ngươi còn không phải bị nhốt hay sao. Mập mạp vừa nghe nam nhân này nói, liền trừng hắn.

- Nếu bổn đại gia không đủ lợi hại, làm sao bị nhốt vào chỗ đó, các ngươi đã thấy được tính là gì, các ngươi xem qua bao nhiêu kỳ cảnh trong thiên địa. Lúc này nam nhân kia bá đạo liếc mập mạp, ánh mắt chợt híp lại. - Tiểu mập mạp, ngụy trang của ngươi rất thú...

- Ngươi... ngươi nói bậy cái gì, cái gì ngụy trang, nói ngươi khoác lác ngươi liền nói bậy bạ. Vừa nghe nam nhân này nói thế, sắc mặt mập mạp không khỏi thay đổi, vội bước lên tránh né ánh mắt của hắn, trong nhất thời rõ ràng rất lúng túng.

Nhìn mập mạp đi về phía hồ, đặc biệt là bị người ta phát hiện ra, trong lòng Nhậm Kiệt đang cười thầm.

Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy hứng thú nhìn sang nam nhân này, sau khi tên này đi ra, rõ ràng nói nhiều hơn, hơn nữa còn có khuynh hướng không ngừng tăng lên. Không chỉ thế, lần đầu tiên Nhậm Kiệt nhìn thấy có người nhìn thấu ngụy trang của mập mạp.

Tuy rằng nam nhân này không nói tiếp, cũng không nói thêm, nhưng đã quá rõ ràng.

- Vừa thấy ngươi cười sắc mị như vậy, rõ ràng không phải thứ tốt. Nam nhân nhìn Nhậm Kiệt nói, rõ ràng hắn cũng nhìn thấu Nhậm Kiệt cũng biết.

- Sặc! Con mắt nào của ngươi thấy được! Nhậm Kiệt cũng không khách khí với hắn.

- Hai mắt của bổn đại gia đều thấy, ánh mắt của bổn đại gia là ánh mắt gì, nơi này chẳng qua là chỗ tụ tập của 9 dòng nước mà thôi, căn bản không tính là chỗ tốt gì. Hơn nữa chỗ các ngươi sao mà linh khí mỏng manh đến thế này, còn có núi non xung quanh cũng thật là kém cỏi, rốt cuộc là chỗ thâm sơn cùng cốc nào. Lúc này nam nhân tùy tiện nói, nhưng mà nam nhân này cũng không nói sâu gì, tiếp theo nhìn xung quanh.

Nói rất khó chịu, không ngừng bình phẩm núi non xung quanh, lúc này nam nhân kia mở van xả lũ, nói thao thao không dừng, liên miên không ngớt.

- Ngừng... Ngừng... Ngừng... Mập mạp đã tới bờ hồ, đang thưởng thức cảnh đẹp, nghe nam nhân kia bình luận các kiểu, cảm thấy đầu mình muốn nổ ra, hơn nữa bị hắn nói như chỗ này quả thật thành chỗ rác rưởi vậy, chỗ này là Yêu Thú Thâm Uyên, linh khí đã rất tràn trề có được không.

Mấu chốt là mặc kệ tốt xấu, hoàn cảnh, nhất là không khí chỗ này tốt như thế, đều bị hắn phá hủy rồi.

- Oa nha, ngươi có thể đừng nói nữa, đầu của ta sắp nổ tung, hơn nữa ngươi dừng một lát được chưa, nào có ai nói như ngươi vậy, ngươi bị bệnh nói nhiều hả! Mập mạp im lặng nhìn nam nhân này, người này nói một tràng luôn tuồng, thật làm người ta không chịu nổi. - Bệnh nói nhiều? Nam nhân nhìn mập mạ, nói: - Ngươi thử xem 10 năm chỉ nói hai chữ không phục, tối đa mấy trăm năm chỉ nói hai chữ không phục, ngươi thử cảm giác trong năm tháng đằng đẳng không có một người nói chuyện, tiểu mập mạp xinh đẹp, như ngươi vậy thì ta đoán không quá 10 năm là ngươi sẽ chết.

- Ha ha... Tiếp theo nam nhân cười to nói: - Mặc kệ thế nào, coi như bổn đại gia cũng đi ra xả hơi. Tuy rằng cái chỗ nát này quá rác rưởi, quá kém cỏi, hơn nữa có người bố trí nó càng rác rưởi hơn, kém cỏi trong kém cỏi, nhưng có tự do thật là tốt.

Nhìn bộ dạng của nam nhân, mập mạp liền đau khổ nhìn Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt đành nhún vai, dù sao ngươi cũng không thể không cho hắn nói chuyện được.

Hơn nữa đúng như nam nhân này nói, đổi thành người khác bị nhốt lâu như thế, không một ai nói chuyện thì cũng sẽ thành như vậy. Không đúng, ước chừng không có mấy người chịu nổi đau khổ như vậy. Trên thực tế Nhậm Kiệt có nhớ Địa Cầu đời trước từng có thí nghiệm, thí nghiệm cô độc, người bình thường chỉ mấy tháng là có thể điên cuồng, đừng nói gì là nam nhân này nói cái gì năm tháng vô tận.



- Ngươi luôn nói năm tháng vô tận, năm tháng vô tận rốt cuộc là bao lâu, 3000 năm, 5000 năm hay là 10.000 năm? Nhậm Kiệt nhìn nam nhân kia đang tự nói, nhớ tới hắn nói năm tháng vô tận, rất có khả năng là vẫn phải có con số. Nhớ lại Nhậm gia lấy được vật này là hơn 1000 năm, cho nên Nhậm Kiệt bắt đầu liền nói 3000 năm.

- Bổn đại gia nào có biết bao lâu, bởi vì đám khốn kiếp nhà của ngươi trước kia không ấn theo thời gian cố định, cũng không có cố định, sau đó mới 10 năm một lần. Trước kia đã nói hơn 1000 lần không phục, nhưng mà không ai khốn kiếp bằng tiểu tử ngươi, toàn bộ cộng lại cũng không bằng tiểu tử ngươi hỏi lúc nãy. Nam nhân này nhớ lại liền khó chịu, Nhậm Kiệt thả hắn ra, nhốt vào rồi hỏi có phục hay không, cũng hành hạ hắn siêu cấp đau khổ.

Nhưng cũng may hiện tại Nhậm Kiệt dẫn theo phân thân của hắn đi ra, bằng không hắn sẽ hận Nhậm Kiệt tuyệt đối không kém hơn những người đó. Bởi vì Nhậm Kiệt một lần đã hỏi nhiều hơn đối phương trong vô số năm tháng, hơn nữa liên tục thả rồi nhốt, nhốt thả, càng đáng hận hơn.

Hơn 1000 lần không phục, dù là 10 năm một lần cũng phải chừng vạn năm, vừa nghe vậy Nhậm Kiệt cùng mập mạp liền tròn mắt. Hơn nữa hắn còn nói đối phương không phải cố định, vậy thì càng tính toán không xong hơn, khó trách được.

- Có cảnh đẹp, có trăng tròn, nếu không phải phong cảnh chỗ này bị phá hỏng thì thật đúng là đáng uống rượu. Đúng rồi, tiểu tử xấu toàn thân tà khí, ngươi có rượu ngon không thì lấy ra.

- Mau lấy ra đây, chỉ biết ngươi khẳng định có.

- Đừng hỏi ta làm sao biết, đừng tưởng cái nhẫn trữ vật nát của ngươi có thể che được mũi của ta, mau lấy ra.

Mũi của tên này là mũi gì, Nhậm Kiệt cũng bị choáng váng, cách nhẫn trữ vật rồi mà vẫn ngửi được đồ vật bên trong nhẫn trữ vật của mình, làm sao hắn biết được.

Nhưng mà người này thật là nói nhiều, nói không ngừng, mập mạp bên cạnh đã bịt tai sắp không chịu nổi, Nhậm Kiệt đành cười ném rượu cho nam nhân kia, tự mình cũng lấy ra một bầu.

- Ngươi còn nói ta tà khí, ta xem ngươi mới đủ quỷ dị. Rốt cuộc ngươi đến cảnh giới gì, bị nhốt vạn năm còn không chết? Nhậm Kiệt cũng tràn đầy tò mò với nam nhân này.

- Bổn đại gia là đại nhân vật, tung hoành thiên địa tự nhiên không sợ năm tháng. Tiểu tử ngươi là người phàm tí tẹo, lại có thể thả được bổn đại gia đi ra, còn nghĩ ra phương pháp xấu xa như vậy, ngươi tự nhiên là tiểu tử xấu toàn thân tà khí. Cảnh giới gì, chó má cảnh giới, bị trấn áp thì nói những cái đó có tác dụng cái rắm gì. Nam nhân khoát tay, ùng ục uống rượu.

Cỗ khí thế của nam nhân này rất đặc biệt, bình sinh Nhậm Kiệt cũng mới thấy, đi đến thế giới này lần đầu tiên gặp được người như hắn.

- Phiếu cơm lão đại ngươi có thể chịu nổi hắn nói chuyện, uống rượu ở chỗ này, thật là phá hỏng cảnh đẹp. Oa, hồ nước này thật yên lặng, thật đẹp, chỗ này còn có phải là Yêu Thú Thâm Uyên hay không, sao lại còn có chỗ như thế? Mập mạp không chịu nổi lại đi tới bờ hồ, dĩ nhiên, cũng là vì nam nhân kia mới nhắc tới chuyện ngụy trang của nàng, làm cho nàng luôn lo lắng.

Lúc này hắn chạy tới bờ hồ, không nhịn được thả chân vào hồ, đá nước chơi đùa, không để ý tới Nhậm Kiệt cùng nam nhân kia.

- Cẩn thận một chút, nơi này không phải bình thường, có chút cổ quái. Trong vòng mười mấy dặm lại không có yêu thú nào, thậm chí không có bất kỳ tồn tại còn sống nào. Nếu như nơi này không phải Yêu Thú Thâm Uyên thì còn may, nếu như là phải, vậy thì có chút rắc rối. Thôi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này đã... Vừa uống rượu với nam nhân kia, nhắc tới chuyện này làm cho Nhậm Kiệt không nhịn được, lúc này nhìn mập mạp đến bên hồ, Nhậm Kiệt liền dốc rượu vào miệng.

Sau đó lắc mình tới bên cạnh mập mạp, đề phòng nhìn xung quanh. Bởi vì vừa rồi thần thức dò xét xong, Nhậm Kiệt đột nhiên ý thức được vấn đề. Má nó, nếu chỗ này là Yêu Thú Thâm Uyên, chỉ có một loại khả năng xuất hiện loại tình huống này, nếu như vậy, nơi này có yêu thú hùng mạnh, cho nên xung quanh mới thành như thế.

Oành....

Nhậm Kiệt còn chưa dứt lời, hồ nước bình lặng đột nhiên bùng nổ, một cột nước vọt lên cao, bên trong cột nước có một người bay lên không trung.

Khí thế tuôn trào chấn nhiếp trăm dặm xung quanh, một thân trang phục đế vương, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn đầy giận dữ.

- A! Thảm rồi! Mập mạp cắn răng, lập tức ôm lấy Nhậm Kiệt.

Bởi vì bọn họ tuyệt đối không xa lạ người này, lúc trước ở Minh Ngọc sơn trang, gần như hủy diệt cả Minh Ngọc sơn trang, Cửu Đầu Long Vương.

Lúc này Nhậm Kiệt bỗng hiểu ra, má nó, vừa rồi dù ý thức được không đúng, nhưng đột nhiên bước ra còn chưa hiểu rõ, hơn nữa biết rất ít về chỗ của Cửu Đầu Long Vương, cũng chỉ nghe lão Đan Vương nhắc một hai câu trong lúc nói chuyện.

Trong ghi chép căn bản không có ghi lại về Cửu Đầu Long Vương, Cửu Long Đàm, nơi này chính là Cửu Long Đàm hang ổ của Cửu Đầu Long Vương. Khó trách xung quanh không có yêu thú gì, có Cửu Đầu Long Vương ở đây, những yêu thú khác làm sao dám tồn tại xung quanh, khó trách ở thác nước đằng xa có 9 mạch nước chảy vào hồ, Cửu Long Đàm!

Lần này chọc tới rắc rối to, Nhậm Kiệt cũng không ngờ vị trí đi ra lại chênh lệch đến 2 vạn dặm rớt vào Cửu Long Đàm. Nơi này đã không phải bên vòng ngoài, ít nhất so với Minh Ngọc Hoàng Triều, đã coi như đi sâu vào Yêu Thú Thâm Uyên.

Hơn nữa Cửu Đầu Long Vương này không thể so với Kim Sư, Kim Sư xuất hiện còn có thể liều một ván, đối mặt với Cửu Đầu Long Vương thì dù có Cửu Tự Sát Ấn cũng vô dụng, trừ khi có thể hoàn toàn kích hoạt ra uy lực của Linh khí tuyệt phẩm Cửu Tự Sát Ấn. Nhưng Nhậm Kiệt biết, dù cho bây giờ mình có đủ linh ngọc cũng khó làm được điểm này, huống gì bây giờ nghèo đến một khối linh ngọc cũng không có.

- Nói, các ngươi... là ai? Còn lúc này, Cửu Đầu Long Vương bay lên không trung giận dữ nhìn ba người Nhậm Kiệt phía dưới, vô cùng giận dữ, đồng thời cũng đề phòng gầm lên. Mấy ngày qua hắn vẫn không được yên tĩnh, từ sau khi tập kích Minh Ngọc sơn trang thất bại, quay về vốn muốn trị liệu thương thế trước rồi nghĩ cách tìm hiểu vì sao Hải Vương muốn bắt Ngọc Vô Song. Tuy rằng Cửu Đầu Long Vương không giao tiếp với thế giới con người, nhưng cũng hiểu Hải Vương phí sức như vậy khẳng định không tầm thường.



Lại không ngờ cảm ứng được ở vùng ngoài Yêu Thú Thâm Uyên có sừng rồng Giao long bị chém đứt của mình, hơn nữa cỗ lực lượng tinh khiết đó, rõ ràng là tinh luyện rèn luyện đến gần như thành máu rồng mới có hiệu quả đó, điều này làm Cửu Đầu Long Vương vừa giận dữ lại lo lắng, thế mới phái Kim Sư ra thăm dò. Làm hắn không ngờ tới, Kim Sư một đi không trở lại, tuy rằng sau đó cũng nhận được tin tức, Kim Sư bị một món Linh khí tuyệt phẩm giết chết, đối phương là một đám người lực lượng không mạnh. Nhưng Cửu Đầu Long Vương lại càng thêm lo lắng, càng làm nó đứng ngồi không yên, không biết rốt cuộc lão Đan Vương muốn làm gì.

Nó buồn bực là Kim Sư không có đầu óc, xảy ra chuyện cũng không thương lượng với Mị Xà một chút, kết quả chết rồi mà bên mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngược lại bên phía Mị Xà giám thị Minh Ngọc sơn trang, một mực truyền về tin tức là Minh Ngọc sơn trang đang vội vàng xây dựng lại, không có động tĩnh gì. Cửu Đầu Long Vương lại luôn cảm thấy có chuyện khác thường, không cách nào tĩnh tâm tu luyện. Một mặt phái ra Hắc Man đi sâu trong Yêu Thú Thâm Uyên cầu viện, mặt khác cẩn thận điều tra, chính vì hiện tại Cửu Đầu Long Vương luôn giám sát mọi biến hóa ở Cửu Long Đàm, mới phát hiện tình huống của đám người Nhậm Kiệt khi vừa xuất hiện. Nhìn thấy ba tên này, hai tên yếu ớt căn bản không lọt vào mắt nó, một người khác lại không nhìn ra sâu cạn, nhưng đột nhiên xuất hiện ở trong này, làm cho lòng nó càng hoảng loạn.

Cái tên Ngọc Trường Không kia muốn làm gì, người như thế làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở sâu trong Yêu Thú Thâm Uyên, mà mình hoàn toàn không cảm nhận được trước đó, hoàn toàn không hợp lý.

Dưới thần thức của mình rà soát, làm sao đối phương che giấu được.

Đáng ghét nhất, là nam nhân dáng người to lớn còn hung hãn hơn cả yêu thú hóa thành hình người, đến đây liền bình phẩm từ đầu đến chân, nói Cửu Long Đàm của hắn đến không đáng một đồng, giống như bãi rác, quả thật là không thể tha thứ. Ghê tởm hơn là mập mạp chết tiệt kia, dám vào rửa chân trong Cửu Long Đàm của mình, nếu không phải trong lòng có cố kỵ, Cửu Đầu Long Vương đã sớm đánh mập mạp kia thành phấn bụi.

- Hiểu lầm, trưởng bối gia tộc nói tiễn chúng ta ra khỏi Yêu Thú Thâm Uyên, không ngờ xảy ra lệch lạc lầm vào địa bàn của ngươi, đơn thuần là chuyện bất ngờ. Đối với chuyện này, ta bày tỏ áy náy, đồng thời sẽ lập tức rút ra khỏi chỗ này. Vừa thấy Cửu Đầu Long Vương không biết đám người mình, lại còn tràn đầy kiêng kỵ, Nhậm Kiệt liền hiểu là có chuyện gì. Đừng nói là tồn tại cấp bậc như Cửu Đầu Long Vương, dù là mình nếu dưới tình huống thần thức bao trùm toàn bộ, đột nhiên có người thần không biết quỷ không hay đến gần mình mấy mét mới phát hiện ra, nhất định cũng sẽ vô cùng chấn động vô cùng lo lắng. Lúc này Nhậm Kiệt lập tức kéo ra cờ hiệu, rất bình tĩnh nói.

- Ừ, ừ, là hiểu lầm, hiểu lầm. Mập mạp cũng vội đứng lên tới cạnh Nhậm Kiệt, cuống quít gật đầu.

Tuy rằng tuổi Nhậm Kiệt không lớn, nhưng nam nhân kia cùng mập mạp đứng hai bên, lúc này Nhậm Kiệt đối mặt khí thế ngập trời của Cửu Đầu Long Vương, lại đặc biệt bình tĩnh lạnh nhạt nói chuyện, cũng thế hiện ra phong cách quý phái tuyệt đối, vừa nhìn là biết không phải người nhà bình thường. Loại khí độ này, chỉ có những người trải qua chuyện lớn, tràng diện lớn mới có được.

Nói bình thường, nếu làm gia chủ 10 năm, 20 năm có lẽ có được, nhưng sở dĩ lúc này Nhậm Kiệt có thể bình tĩnh như thế, là bởi hắn hai đời sống làm người, đã trải qua, thấy qua quá nhiều chuyện.

Đặc biệt là những gì đã thấy được trong đoạn phim ở thức hải, cho nên lúc này hắn mới bình tĩnh như thế.

"Tiểu tử xấu này, quả nhiên con mẹ nó xấu, lúc này còn dám nói bậy nói bạ, hơn nữa biểu tình bình tĩnh, chậc chậc..." Lúc này nam nhân kia tiếp tục uống rượu ở một bên, cũng không có gì lo lắng nguy hiểm trước mắt cùng Cửu Đầu Long Vương, dù là đối phương rất mạnh mẽ, mạnh mẽ vượt qua mức độ của hắn hiện giờ, hắn lại rất tùy ý. Tuy nhiên hắn lại chú ý vào Nhậm Kiệt, hơn nữa thấy Nhậm Kiệt bình tĩnh lừa gạt đối phương như thế, tùy ý nói chuyện như vậy, nam nhân này thầm nghĩ, đổi lại là mình dưới tình huống như thế, chỉ sợ cũng khó phân biệt ra thật giả. Nhưng nếu là mình, vậy mặc kệ là thật giả, trước tiên cứ giết rồi nói.

- Trưởng bối gia tộc, ngươi là gia tộc nào? Cửu Đầu Long Vương ngây ra, rõ ràng hắn không có khí độ hung ác như nam nhân kia, bởi vì Nhậm Kiệt phản ứng bình tĩnh nằm ngoài dự liệu của hắn, một người trẻ tuổi yếu ớt như thế đối mặt với khí thế ngập trời của mình mà vẫn bình tĩnh như vậy. Hơn nữa mập mạp kia rõ ràng là người hầu, nam nhân kia xem ra là người bảo hộ, bản thân mình cũng không nhìn thấu thực lực, ít nhất cũng là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh.

Có một vị cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đi theo bảo vệ bên cạnh, đây là đại gia tộc cỡ nào, hơn nữa vừa rồi hắn nói trưởng bối gia tộc muốn đưa hắn ra ngoài Yêu Thú Thâm Uyên, chẳng lẽ là lĩnh ngộ pháp tắc không gian, tồn tại trên Âm Dương Cảnh tự mình ra tay, mượn Lăng Thiên Bảo Khí mới có thể tạo ra cửa không gian. Nếu như vậy, chỉ có thể là.... những thế lực, gia tộc khổng lồ kia, nếu không thì sao làm được. Trong nháy mắt, Cửu Đầu Long Vương nghĩ tới rất nhiều, tuy rằng khí thế vẫn cao, ngươi giọng điệu đã yếu đi không ít.

- Cái này không tiện nói. Hắn biến hóa rất nhỏ, Nhậm Kiệt cũng chú ý tới, mình đột nhiên xuất hiện vượt quá tưởng tượng của Cửu Đầu Long Vương, lực lượng như mình mà xuất hiện ở chỗ này càng làm hắn đa nghi, mà rõ ràng hắn cũng chú ý tới lực lượng của nam nhân bên cạnh mình không bình thường, phỏng đoán nhiều mặt cộng thêm lời mình nói làm hắn có chút tin tưởng.

Càng là thế, Nhậm Kiệt lại càng tự cao, bày ra dáng không quá để ý Cửu Đầu Long Vương, chẳng qua là không muốn rước lấy nhiều rắc rối. Đồng thời ngón tay thỉnh thoảng xoay chuyển trên nhẫn, như là có thể vận dụng bài tẩy bất kỳ lúc nào, có thể thông báo cho trưởng bối gia tộc hư vô mờ mịt mà hắn nói.

Cửu Đầu Long Vương nghe vậy nhướng mày, tiểu tử này tuổi không lớn nhưng ngữ khí không nhỏ, phách lối hơn cả mình. Cái gì không tiện nói, ý nghĩa là xem thường mình. Đáng ghét, mình đường đường Cửu Đầu Long Vương, chẳng lẽ còn không xứng biết gia tộc hắn là gì.

Nhưng càng là như thế, trong lòng Cửu Đầu Long Vương càng tin, bởi vì chỉ có loại gia tộc mà ngay cả nó cũng không muố trêu chọc mới có khả năng xuất hiện người trẻ tuổi cuồng ngạo như vậy, ngông nghênh như thế, khí độ, khí thế này hoàn toàn không sai. Hơn nữa đột nhiên xuất hiện ở nơi này, thần thức của mình không phát hiện ra tung tích của hắn, bên cạnh còn có cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đi theo bảo vệ.

- Hừ! Hôm nay coi như tâm tình bổn vương không tệ, sẽ không tính toán với các tiểu bối các ngươi, mau đi đi. Trong lòng Cửu Đầu Long Vương phân tích so đo một phen, sau đó bày ra dáng trưởng bối, đại nhân vật, vung tay bảo đám người Nhậm Kiệt rời đi.

- Đã quấy rầy, cáo từ. Nhậm Kiệt cũng không cám ơn gì, hoàn toàn ra vẻ như đương nhiên, tùy ý chắp tay, sau đó xoay người lại không nhanh không chậm đi ra ngoài.

"Ha ha... Thích, quá thích." Lúc này trong lòng mập mạp sắp cười ngã ngửa, má nó thật là thích, Cửu Đầu Long Vương lại tin là thật. Phiếu cơm lão đại quả thực quá trâu bò, vậy cũng dám lừa, quá lợi hại. Nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối không ai dám tin.

"Quỷ nhát gan, còn kiếm cớ, vậy mà cũng sợ, khó trách biến chỗ này thành kém cỏi như vậy, thì ra là có tên như thế này, hạng như hắn không có tiền đồ gì." Nam nhân kia lại xem thường lắc đầu, vậy cũng được.

Nhưng đồng thời cũng càng củng cố hình tượng tiểu tử xấu toàn thân tà khí của Nhậm Kiệt ở trong mắt hắn.

"Hả!" Ngay lúc này, thần thức của Nhậm Kiệt đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng đang tới gần hết tốc lực, hắn cũng không xa lạ gì cỗ lực lượng này, đậu, là tên Hắc Man kia.

"Đậu! Hỏng chuyện rồi!" Trong lòng Nhậm Kiệt thầm hô hỏng chuyện, không đợi hắn phản ứng để nam nhân kia kéo mình cùng mập mạp mau rời đi, đã có tiếng nói vang lên.

- Long Vương, không thể thả chúng đi, tiểu tử kia là kẻ cứu Ngọc Vô Song trong Minh Ngọc sơn trang, hắn có cổ quái, chính hắn phá hủy kế hoạch của Mặc tiên sinh, làm Mặc tiên sinh tức giận hộc máu luôn miệng mắng muốn giết, hắn là Nhậm Kiệt.... Nhưng lúc này, Hắc Man đã nhanh hơn Nhậm Kiệt một bước, rống ra tiếng, vang dội mười mấy dặm xung quanh Cửu Long Đàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Thiếu Dược Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook