Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện
Chương 4:
Tiêu Xuyên Tử
16/11/2024
Còn hơn ba trăm chiếc váy may đo cao cấp được truyền thông Hong Kong nhắc tới đều bị cô cất hết ở tầng trên, nếu không sẽ quá chật chỗ.
Dịch Tư Linh thích nhất là phòng để quần áo của mình, đây là vườn hoa bí mật mà cô đã chăm sóc tỉ mỉ. Từ những chi tiết nhỏ như mùi hương xông cho tới những thứ lớn hơn như bàn ghế đều do cô chọn lựa cẩn thận, mang từ khắp nơi trên thế giới về đây. Để quản lý nơi này, cô thuê năm chuyên viên chăm sóc, tất cả đều phải ký thỏa thuận bảo mật và thỏa thuận an toàn.
Nghĩ tới chuyện sau khi kết hôn phải chuyển sang phòng để quần áo khác là cô lại thấy bực bội điên lên được.
Cho nên kết hôn với tên khốn vô liêm sỉ Trịnh Khải Quân kia cũng có chỗ tốt, đó là lấy chồng hàng xóm, không cần phải thay phòng để quần áo mới.
Một giờ sau, Dịch Tư Linh lên đồ xong, ăn qua loa vài miếng điểm tâm rồi cầm chìa khóa xe xuống tầng ngầm lái xe đi ra ngoài.
Cổng lớn của biệt thự Dịch chậm rãi mở ra, chiếc Bentley màu trắng chạy ra ngoài, lăn bánh trên con đường núi. Buổi chiều, vịnh Nước Cạn* tĩnh lặng và xinh đẹp. Thảm thực vật rậm rạp trở thành máy tạo oxy tự nhiên. Xa xa, sóng biển đập vào dải đá ngầm. Trên vách đá, sân đánh golf xanh biếc một dải mênh mang.
*Vịnh Nước Cạn là một ốc đảo bình yên được bao quanh bởi bãi biển và cây xanh, nổi tiếng với hàng loạt căn hộ cao cấp hướng ra biển, dịch vụ nghỉ dưỡng hiện đại cùng nhiều nhà hàng ăn uống nổi tiếng, được biết tới là nơi ở của nhiều người nổi tiếng và giàu có, là không gian sống lý tưởng nhất Hong Kong.
Gần như cùng lúc đó, cổng của biệt thự Trịnh kế bên cũng mở ra, một chiếc siêu xe màu xanh da trời chạy ra ngoài, tiếng động cơ gầm rú ầm ĩ như thể mây đen cuồn cuộn.
Trịnh Khải Quân không ngờ lại nhìn thấy xe của Dịch Tư Linh, anh ta giật mình, đạp chân ga định vượt lên, không ngờ chiếc Bentley đằng trước lại đột ngột tăng tốc, bỏ xa anh ta.
“Bíp!”
“Bíp bíp!”
Trịnh Khải Quân ấn còi liên tục.
Tính năng của siêu xe rất tốt, chiếc xe của Trịnh Khải Quân nhanh chóng áp sát xe Bentley. Trên con đường núi yên tĩnh, ánh nắng vàng chiếu rọi, lá cọ bị những đợt gió vun vút quật vào, đong đưa phần phật.
Dịch Tư Linh nhìn vào gương chiếu hậu, trông thấy chiếc xe màu xanh da trời bám riết lấy mình. Cô đột ngột đánh tay lái sang phải, đạp mạnh chân phanh, thân xe dừng lại ngay sát rìa con đường núi.
Huyệt thái dương của Trịnh Khải Quân giần giật, anh ta vừa tức vừa xót ruột, chửi một câu “đồ điên”, vội vàng phanh xe lại. Dừng xe xong, anh ta mở cửa xe, rảo bước đi lại chỗ cô.
“Mia, em lái xe như vậy rất dễ xảy ra chuyện!”
Dịch Tư Linh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thẳng đằng trước, lười biếng nói: “Ai bảo có một con chó ghẻ cứ bám theo tôi chứ.”
Trịnh Khải Quân sầm mặt lại, vô cùng bất đắc dĩ nhưng vẫn phải dỗ dành cô: “Mia, em muốn trút giận thì trút giận lên người anh đi, đừng lấy an toàn của mình ra đùa giỡn.” Anh ta đổi sang giọng nhẹ nhàng: “… Anh biết lỗi rồi. Anh đã chia tay cô gái kia rồi, anh nhận lỗi với em được không?”
Dịch Tư Linh bực mình bật cười, không hiểu anh ta đang giở trò gì. Chẳng lẽ là trước khi kết hôn muốn giả bộ một chút để giữ gìn thể diện cho hai gia đình hay là anh ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu quý hơn vàng?
“Rất đơn giản thôi, sau này chúng ta ai sống đời người nấy.”
Ngay cả hai chữ “sau cưới” cô cũng không chịu nói, rõ là xúi quẩy. Anh mặc kệ tôi, tôi mặc kệ anh, vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, ai chơi của người nấy, hầu hết các cuộc hôn nhân sắp đặt trong giới này đều là như vậy.
Trịnh Khải Quân không hiểu ẩn ý của Dịch Tư Linh, cho rằng cô muốn cắt đứt hoàn toàn với anh ta, đường ai nấy đi.
Những tin đồn thất thiệt kia khiến anh ta rất buồn bực. Anh ta nghe nói Dịch Tư Linh sắp kết hôn rồi, tối qua lại nghe nói cô có bạn trai mới. Cả đêm hôm qua anh ta mất ngủ, gọi điện thoại cho cô mới nhớ ra tất cả phương thức liên lạc của anh ta đều đã bị cô chặn.
Anh ta đi hỏi ba mình thì được biết ban đầu nhà họ Dịch có ý muốn kết thông gia với nhà họ Trịnh nhưng không rõ tại sao mà gần đây lại không thấy có tín hiệu gì nữa. Trong lòng của anh ta có cô, lúc trước theo đuổi cô cũng là nghiêm túc, sau đó trong quá trình hẹn hò, anh ta vẫn luôn yêu chiều cô vô điều kiện.
Lần duy nhất họ cãi nhau là vì anh ta bị đám bạn xấu bơm đểu khiến đầu óc lú lẫn, khăng khăng thể hiện cái tôi của bản thân, kết quả cãi nhau tan tành, không thể giảng hòa nổi nữa.
Đám bạn xấu nói: “Cậu Trịnh à, anh là nhân vật nổi tiếng của Hong Kong chúng ta, đó chỉ là một cô gái thôi mà, anh chiều thì chiều nhưng cũng đâu thể để cô ấy cưỡi lên đầu lên cổ anh được!”
“Con gái cả của nhà họ Dịch thì đã làm sao, ở trước mặt cậu Trịnh của chúng ta cũng phải ngoan ngoãn cả thôi.”
“Đàn ông mà, không thể chiều hư các chị em được!”
Trịnh Khải Quân nhớ tới những lời này là lại thấy buồn bực.
Cho dù Dịch Tư Linh có nóng tính, yếu ớt, nũng nịu, khó hầu thì đã làm sao? Anh ta thích cô cơ mà. Tuy khi nổi cáu cô không bao giờ biết nhún nhường nhưng khi làm nũng lại rất đáng yêu, mỗi khi quấn lấy anh ta là lại liếc đôi mắt quyến rũ tủi thân nhìn anh ta chăm chú.
Không có cô gái nào có được sức mê hoặc kỳ lạ như Dịch Tư Linh, lại càng không có ai đẹp hơn cô. Chỉ riêng với gương mặt của cô thôi, Trịnh Khải Quân có thể nhẫn nhịn tất cả mọi chuyện.
“Đừng ai đi đường nấy được không... Em chia tay tên khốn kia đi, chúng ta làm hòa, sau này chuyện gì anh cũng nhường nhịn em, anh sẽ không tìm tới những cô gái khác để chọc giận em nữa.”
Cậu Trịnh chưa bao giờ ăn nói khép nép.
“Bé cưng, anh vốn không hề thích cô gái đó, anh đi với cô ta chỉ là vì muốn em ghen thôi. Cô ta chỉ là vật trang trí thôi, em đừng để tâm, cũng đừng giận anh…”
Fuck you! Lại còn bé cưng!
Dịch Tư Linh tức giận trừng mắt nhìn anh ta, người nổi da gà: “Vậy thì xin lỗi nhé, tôi rất hài lòng với bạn trai hiện tại của tôi, anh ấy cao hơn anh, đẹp hơn anh, giàu hơn anh, tôi đang định nói với ba tôi, đời này nếu không lấy anh ấy thì không lấy ai khác nữa.”
Nói xong, cô lưu loát khởi động xe, đổi cần số, đạp chân ga, chiếc Bentley gầm lên một tiếng, lao vút đi như mũi tên.
...
[Em biết anh ta nói gì với chị không? Anh ta nói anh ta cặp bồ là để chị ghen! Chị ăn thịt bò, ăn bánh phô mai nướng, ăn món Pháp, ăn nhà hàng Michelin còn chẳng xuể, vậy mà anh ta lại muốn chị uống dấm cơ đấy!]
[Giờ chị lại thấy thương thay cho cô bồ người mẫu kia của anh ta!]
[Uổng công chị nhìn nhầm người, không ngờ đầu óc anh ta lại có vấn đề!]
Dịch Lạc Linh đang ở công ty bàn chuyện với các vị trong hội đồng quản trị thì nhận được tin nhắn của Dịch Tư Linh, cô ấy buồn cười nói: “Tạm thời tới đây đã.” Cô ấy giơ tay lên nói với mọi người trong phòng họp: “Để lần tới bàn tiếp.”
Đợi mọi người trong phòng họp lục tục đi ra ngoài, cô ấy mới gọi điện cho chị gái, bảo thư ký đi lấy cho mình một cốc Americano uống cho tỉnh táo.
“Anh ta biết chị có bạn trai rồi à? Nhanh thật đấy.”
“Dù sao chị cũng đã nói rõ rồi, có muốn kết hôn hay không thì tùy anh ta. Nếu không muốn bị người cả Hong Kong này cười vào mặt thì mau mau từ hôn đi.”
“Chị làm vậy với anh ta thì chắc đám cưới này sẽ bị hủy bỏ thôi.” Dịch Lạc Linh uống một ngụm cà phê.
Dịch Tư Linh cũng nghĩ đám cưới này sẽ bị hủy bỏ. Cô xúc một thìa bánh phô mai nướng cho vào miệng. Bánh phô mai nướng vị khoai mỡ là món cô yêu thích nhất. Hễ tâm trạng không vui, cô sẽ tự thưởng cho mình nửa miếng. Cả miếng thì nhiều quá, cô sợ ăn hết lại có lỗi với bản thân nên chỉ ăn một nửa.
“Bao giờ giải quyết xong chuyện này, chị rủ em đi Monaco với chị.”
“Vừa khéo tháng sau em khá ít việc, để em xem có thể dành ra vài ngày rảnh rỗi được không.”
Sau khi cúp điện thoại, Dịch Tư Linh đứng dậy rời quán cà phê, đôi cao gót lụa màu tím bước đi trong nắng. Cửa hàng đồ ngọt nằm trong một con ngõ nhỏ ở Trung Hoàn*, bầu trời bị những tòa nhà cao tầng san sát nối đuôi nhau bủa vây, chia cắt thành những ô nhỏ.
*Trung Hoàn là khu thương mại trung tâm của Hồng Kông, nơi đặt trụ sở chính của nhiều tập đoàn dịch vụ tài chính đa quốc gia, tổng lãnh sự quán và lãnh sự quán của nhiều quốc gia.
Chiếc Bentley đậu ở bên kia đường. Trước khi lên xe, Dịch Tư Linh lơ đãng nghiêng đầu.
Trong quán cà phê sáng sủa, nhân viên phục vụ dọn nửa miếng bánh còn thừa, bỏ vào trong thùng rác. Cô bỗng nghĩ, nếu như cô thật sự có một người bạn trai thì người đó có thể ăn nốt nửa miếng bánh kem cô ăn còn dư đó.
...
Hai hôm sau, cuối cùng Dịch Tư Linh cũng gặp được hai nhân vật đi mây về gió Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn ở biệt thự Dịch. Khi đó là mười hai giờ đêm, tiếng chuông của Cô bé Lọ Lem vừa vang lên, chiếc “xe ngựa” Bentley tới sự kiện xa hoa đón công chúa về.
Dịch Tư Linh kết thúc buổi tiệc tối về đến nhà, trên người vẫn còn mặc váy dự tiệc được may đo cao cấp đầy phô trương, trên váy có quấn một vòng lông đà điểu bay múa, viên đá phỉ thúy hình tròn ở cổ tay và cổ được ánh trăng chiếu vào ánh lên màu xanh biếc huyền bí.
Hai vợ chồng ngồi trong phòng khách chờ cô, cô giật mình: “Khuya vậy rồi mà ba mẹ còn chưa ngủ!” Cô ôm ngực, nhìn họ: “Đúng là xuất quỷ nhập thần.”
Lương Vịnh Văn cười, vẫy tay: “Ba mẹ mới về hồi chiều. Mau lại đây nào bé cưng, mẹ và ba có chuyện này muốn bàn với con.”
Dịch Tư Linh biết chắc 80, 90% đó là chuyện gì nhưng giả vờ không biết, ngoan ngoãn lại đó: “Có chuyện gì vậy ạ? Nhất định phải nói vào lúc khuya khoắt thế này hay sao?” Cô ngồi xuống, lớp váy dự tiệc bồng bềnh rủ xuống chân, cô ôm chiếc gối ôm, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Lương Vịnh Văn đẩy người Dịch Khôn Sơn. Dịch Khôn Sơn xoa tay, dù mệt mỏi vì mới đi xa về nhưng khuôn mặt vẫn đầy rạng rỡ: “Bé cưng à… Chuyện là thế này, ba và mẹ con đã bàn xong chuyện hôn nhân của con rồi, tạm thời ấn định vào cuối tháng sau, hai mươi tám tháng sau là ngày đẹp. Có điều, ba mẹ cũng muốn nghe ý kiến của con.”
Lương Vịnh Văn vui vẻ gật đầu: “Surprise! Bé cưng à, không phải con nói giao tất cả cho ba mẹ quyết định hay sao? Giờ thì cuối cùng ba mẹ cũng đã chọn được rồi!”
Dịch Tư Linh thoáng ngẩn người rồi hoảng sợ: “… Cuối tháng sau?” Điều này hoàn toàn nằm ngoài khả năng chịu đựng của cô, cơn buồn ngủ phút chốc bay đi sạch.
“Con không muốn lấy tên họ Trịnh kia đâu, tuyệt đối không đời nào. Nằm mơ!”
Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn liếc nhau: “Họ Trịnh nào?”
“Trịnh…? Ồ, không phải Trịnh Khải Quân ạ?” Dịch Tư Linh đột nhiên khựng lại, đôi mắt ngỡ ngàng chớp chớp.
Lương Vịnh Văn phì cười: “Chuyện này liên quan gì tới A Quân chứ, trong lòng mẹ thì A Quân đã bị loại từ lâu rồi. Lần này mẹ và ba con đã chọn cho con người chồng tốt nhất trên đời này rồi, con cứ yên tâm 120%.”
Người chồng tốt nhất trên đời, lời này thậm chí không lừa nổi một đứa trẻ con ba tuổi ấy chứ.
“... Ai ạ?”
Dịch Tư Linh bóp lòng bàn tay đổ mồ hôi, căng thẳng và đề phòng nhìn chằm chằm ba mẹ, trái tim trong lồng ngực đập thấp thỏm như thể đang chờ tuyên án tử hình.
Không phải là con trai út nhà họ Trang đấy chứ… Cô không muốn làm chị em dâu với Trần Vi Kỳ đâu! Hay là anh cả của Trần Vi Kỳ? Làm chị dâu của Trần Vi Kỳ thì có thể ức hiếp cô ta… Không, chuyện này liên quan gì tới Trần Vi Kỳ chứ!
Nhà họ Lục? Nhà họ Lý? Nhà họ Dư? Hễ là ứng cử viên có chút khả năng đều được cô điểm lại một lượt trong đầu.
Khác hoàn toàn với thái độ căng thẳng của cô, Dịch Khôn Sơn thảnh thơi nói ra một cái tên: “Tạ Tầm Chi.”
“Nhà họ Tạ ở Bắc Kinh, người thừa kế tập đoàn Lam Diệu.”
Bắc Kinh. Nhà họ Tạ. Tập đoàn Lam Diệu.
Chỉ ba cụm từ này thôi đã có thể giải thích vì sao ba mẹ cô lại vui như vậy. Nhà họ Dịch đã thành công tới mức này rồi, gia đình đáng để nhà họ Dịch trèo cao đương nhiên không thể nào đơn giản là mấy nhà như nhà họ Trịnh, nhà họ Lục, nhà họ Trang, nhà họ Trần được.
“Cậu chủ Lam Diệu! Niềm vui bất ngờ chứ con yêu!”
“...”
Dịch Tư Linh cảm giác đầu như bị trúng bom, mấp máy môi không biết phải nói gì. Gần đây hình như cô có nghe thấy cái họ “Tạ” này ở đâu đó, trong đầu thoáng có ấn tượng nhưng không nghĩ ra, toàn bộ mọi sự chú ý của cô dồn vào hai chữ “Bắc Kinh”.
Bắc Kinh cách Hong Kong cả chục ngàn kilomet.
Không phải khoảng cách từ nhà số 28 tới số 29 trong vịnh Nước Cạn. Không phải.
Mà là khoảng cách từ Hong Kong tới Bắc Kinh.
Dịch Tư Linh đứng bật dậy, biểu cảm vừa ngơ ngác vừa sợ hãi, giọng cao vút: “Ba mẹ có lầm không vậy! Ba mẹ muốn con lấy chồng xa ư?”
Dịch Tư Linh thích nhất là phòng để quần áo của mình, đây là vườn hoa bí mật mà cô đã chăm sóc tỉ mỉ. Từ những chi tiết nhỏ như mùi hương xông cho tới những thứ lớn hơn như bàn ghế đều do cô chọn lựa cẩn thận, mang từ khắp nơi trên thế giới về đây. Để quản lý nơi này, cô thuê năm chuyên viên chăm sóc, tất cả đều phải ký thỏa thuận bảo mật và thỏa thuận an toàn.
Nghĩ tới chuyện sau khi kết hôn phải chuyển sang phòng để quần áo khác là cô lại thấy bực bội điên lên được.
Cho nên kết hôn với tên khốn vô liêm sỉ Trịnh Khải Quân kia cũng có chỗ tốt, đó là lấy chồng hàng xóm, không cần phải thay phòng để quần áo mới.
Một giờ sau, Dịch Tư Linh lên đồ xong, ăn qua loa vài miếng điểm tâm rồi cầm chìa khóa xe xuống tầng ngầm lái xe đi ra ngoài.
Cổng lớn của biệt thự Dịch chậm rãi mở ra, chiếc Bentley màu trắng chạy ra ngoài, lăn bánh trên con đường núi. Buổi chiều, vịnh Nước Cạn* tĩnh lặng và xinh đẹp. Thảm thực vật rậm rạp trở thành máy tạo oxy tự nhiên. Xa xa, sóng biển đập vào dải đá ngầm. Trên vách đá, sân đánh golf xanh biếc một dải mênh mang.
*Vịnh Nước Cạn là một ốc đảo bình yên được bao quanh bởi bãi biển và cây xanh, nổi tiếng với hàng loạt căn hộ cao cấp hướng ra biển, dịch vụ nghỉ dưỡng hiện đại cùng nhiều nhà hàng ăn uống nổi tiếng, được biết tới là nơi ở của nhiều người nổi tiếng và giàu có, là không gian sống lý tưởng nhất Hong Kong.
Gần như cùng lúc đó, cổng của biệt thự Trịnh kế bên cũng mở ra, một chiếc siêu xe màu xanh da trời chạy ra ngoài, tiếng động cơ gầm rú ầm ĩ như thể mây đen cuồn cuộn.
Trịnh Khải Quân không ngờ lại nhìn thấy xe của Dịch Tư Linh, anh ta giật mình, đạp chân ga định vượt lên, không ngờ chiếc Bentley đằng trước lại đột ngột tăng tốc, bỏ xa anh ta.
“Bíp!”
“Bíp bíp!”
Trịnh Khải Quân ấn còi liên tục.
Tính năng của siêu xe rất tốt, chiếc xe của Trịnh Khải Quân nhanh chóng áp sát xe Bentley. Trên con đường núi yên tĩnh, ánh nắng vàng chiếu rọi, lá cọ bị những đợt gió vun vút quật vào, đong đưa phần phật.
Dịch Tư Linh nhìn vào gương chiếu hậu, trông thấy chiếc xe màu xanh da trời bám riết lấy mình. Cô đột ngột đánh tay lái sang phải, đạp mạnh chân phanh, thân xe dừng lại ngay sát rìa con đường núi.
Huyệt thái dương của Trịnh Khải Quân giần giật, anh ta vừa tức vừa xót ruột, chửi một câu “đồ điên”, vội vàng phanh xe lại. Dừng xe xong, anh ta mở cửa xe, rảo bước đi lại chỗ cô.
“Mia, em lái xe như vậy rất dễ xảy ra chuyện!”
Dịch Tư Linh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thẳng đằng trước, lười biếng nói: “Ai bảo có một con chó ghẻ cứ bám theo tôi chứ.”
Trịnh Khải Quân sầm mặt lại, vô cùng bất đắc dĩ nhưng vẫn phải dỗ dành cô: “Mia, em muốn trút giận thì trút giận lên người anh đi, đừng lấy an toàn của mình ra đùa giỡn.” Anh ta đổi sang giọng nhẹ nhàng: “… Anh biết lỗi rồi. Anh đã chia tay cô gái kia rồi, anh nhận lỗi với em được không?”
Dịch Tư Linh bực mình bật cười, không hiểu anh ta đang giở trò gì. Chẳng lẽ là trước khi kết hôn muốn giả bộ một chút để giữ gìn thể diện cho hai gia đình hay là anh ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu quý hơn vàng?
“Rất đơn giản thôi, sau này chúng ta ai sống đời người nấy.”
Ngay cả hai chữ “sau cưới” cô cũng không chịu nói, rõ là xúi quẩy. Anh mặc kệ tôi, tôi mặc kệ anh, vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, ai chơi của người nấy, hầu hết các cuộc hôn nhân sắp đặt trong giới này đều là như vậy.
Trịnh Khải Quân không hiểu ẩn ý của Dịch Tư Linh, cho rằng cô muốn cắt đứt hoàn toàn với anh ta, đường ai nấy đi.
Những tin đồn thất thiệt kia khiến anh ta rất buồn bực. Anh ta nghe nói Dịch Tư Linh sắp kết hôn rồi, tối qua lại nghe nói cô có bạn trai mới. Cả đêm hôm qua anh ta mất ngủ, gọi điện thoại cho cô mới nhớ ra tất cả phương thức liên lạc của anh ta đều đã bị cô chặn.
Anh ta đi hỏi ba mình thì được biết ban đầu nhà họ Dịch có ý muốn kết thông gia với nhà họ Trịnh nhưng không rõ tại sao mà gần đây lại không thấy có tín hiệu gì nữa. Trong lòng của anh ta có cô, lúc trước theo đuổi cô cũng là nghiêm túc, sau đó trong quá trình hẹn hò, anh ta vẫn luôn yêu chiều cô vô điều kiện.
Lần duy nhất họ cãi nhau là vì anh ta bị đám bạn xấu bơm đểu khiến đầu óc lú lẫn, khăng khăng thể hiện cái tôi của bản thân, kết quả cãi nhau tan tành, không thể giảng hòa nổi nữa.
Đám bạn xấu nói: “Cậu Trịnh à, anh là nhân vật nổi tiếng của Hong Kong chúng ta, đó chỉ là một cô gái thôi mà, anh chiều thì chiều nhưng cũng đâu thể để cô ấy cưỡi lên đầu lên cổ anh được!”
“Con gái cả của nhà họ Dịch thì đã làm sao, ở trước mặt cậu Trịnh của chúng ta cũng phải ngoan ngoãn cả thôi.”
“Đàn ông mà, không thể chiều hư các chị em được!”
Trịnh Khải Quân nhớ tới những lời này là lại thấy buồn bực.
Cho dù Dịch Tư Linh có nóng tính, yếu ớt, nũng nịu, khó hầu thì đã làm sao? Anh ta thích cô cơ mà. Tuy khi nổi cáu cô không bao giờ biết nhún nhường nhưng khi làm nũng lại rất đáng yêu, mỗi khi quấn lấy anh ta là lại liếc đôi mắt quyến rũ tủi thân nhìn anh ta chăm chú.
Không có cô gái nào có được sức mê hoặc kỳ lạ như Dịch Tư Linh, lại càng không có ai đẹp hơn cô. Chỉ riêng với gương mặt của cô thôi, Trịnh Khải Quân có thể nhẫn nhịn tất cả mọi chuyện.
“Đừng ai đi đường nấy được không... Em chia tay tên khốn kia đi, chúng ta làm hòa, sau này chuyện gì anh cũng nhường nhịn em, anh sẽ không tìm tới những cô gái khác để chọc giận em nữa.”
Cậu Trịnh chưa bao giờ ăn nói khép nép.
“Bé cưng, anh vốn không hề thích cô gái đó, anh đi với cô ta chỉ là vì muốn em ghen thôi. Cô ta chỉ là vật trang trí thôi, em đừng để tâm, cũng đừng giận anh…”
Fuck you! Lại còn bé cưng!
Dịch Tư Linh tức giận trừng mắt nhìn anh ta, người nổi da gà: “Vậy thì xin lỗi nhé, tôi rất hài lòng với bạn trai hiện tại của tôi, anh ấy cao hơn anh, đẹp hơn anh, giàu hơn anh, tôi đang định nói với ba tôi, đời này nếu không lấy anh ấy thì không lấy ai khác nữa.”
Nói xong, cô lưu loát khởi động xe, đổi cần số, đạp chân ga, chiếc Bentley gầm lên một tiếng, lao vút đi như mũi tên.
...
[Em biết anh ta nói gì với chị không? Anh ta nói anh ta cặp bồ là để chị ghen! Chị ăn thịt bò, ăn bánh phô mai nướng, ăn món Pháp, ăn nhà hàng Michelin còn chẳng xuể, vậy mà anh ta lại muốn chị uống dấm cơ đấy!]
[Giờ chị lại thấy thương thay cho cô bồ người mẫu kia của anh ta!]
[Uổng công chị nhìn nhầm người, không ngờ đầu óc anh ta lại có vấn đề!]
Dịch Lạc Linh đang ở công ty bàn chuyện với các vị trong hội đồng quản trị thì nhận được tin nhắn của Dịch Tư Linh, cô ấy buồn cười nói: “Tạm thời tới đây đã.” Cô ấy giơ tay lên nói với mọi người trong phòng họp: “Để lần tới bàn tiếp.”
Đợi mọi người trong phòng họp lục tục đi ra ngoài, cô ấy mới gọi điện cho chị gái, bảo thư ký đi lấy cho mình một cốc Americano uống cho tỉnh táo.
“Anh ta biết chị có bạn trai rồi à? Nhanh thật đấy.”
“Dù sao chị cũng đã nói rõ rồi, có muốn kết hôn hay không thì tùy anh ta. Nếu không muốn bị người cả Hong Kong này cười vào mặt thì mau mau từ hôn đi.”
“Chị làm vậy với anh ta thì chắc đám cưới này sẽ bị hủy bỏ thôi.” Dịch Lạc Linh uống một ngụm cà phê.
Dịch Tư Linh cũng nghĩ đám cưới này sẽ bị hủy bỏ. Cô xúc một thìa bánh phô mai nướng cho vào miệng. Bánh phô mai nướng vị khoai mỡ là món cô yêu thích nhất. Hễ tâm trạng không vui, cô sẽ tự thưởng cho mình nửa miếng. Cả miếng thì nhiều quá, cô sợ ăn hết lại có lỗi với bản thân nên chỉ ăn một nửa.
“Bao giờ giải quyết xong chuyện này, chị rủ em đi Monaco với chị.”
“Vừa khéo tháng sau em khá ít việc, để em xem có thể dành ra vài ngày rảnh rỗi được không.”
Sau khi cúp điện thoại, Dịch Tư Linh đứng dậy rời quán cà phê, đôi cao gót lụa màu tím bước đi trong nắng. Cửa hàng đồ ngọt nằm trong một con ngõ nhỏ ở Trung Hoàn*, bầu trời bị những tòa nhà cao tầng san sát nối đuôi nhau bủa vây, chia cắt thành những ô nhỏ.
*Trung Hoàn là khu thương mại trung tâm của Hồng Kông, nơi đặt trụ sở chính của nhiều tập đoàn dịch vụ tài chính đa quốc gia, tổng lãnh sự quán và lãnh sự quán của nhiều quốc gia.
Chiếc Bentley đậu ở bên kia đường. Trước khi lên xe, Dịch Tư Linh lơ đãng nghiêng đầu.
Trong quán cà phê sáng sủa, nhân viên phục vụ dọn nửa miếng bánh còn thừa, bỏ vào trong thùng rác. Cô bỗng nghĩ, nếu như cô thật sự có một người bạn trai thì người đó có thể ăn nốt nửa miếng bánh kem cô ăn còn dư đó.
...
Hai hôm sau, cuối cùng Dịch Tư Linh cũng gặp được hai nhân vật đi mây về gió Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn ở biệt thự Dịch. Khi đó là mười hai giờ đêm, tiếng chuông của Cô bé Lọ Lem vừa vang lên, chiếc “xe ngựa” Bentley tới sự kiện xa hoa đón công chúa về.
Dịch Tư Linh kết thúc buổi tiệc tối về đến nhà, trên người vẫn còn mặc váy dự tiệc được may đo cao cấp đầy phô trương, trên váy có quấn một vòng lông đà điểu bay múa, viên đá phỉ thúy hình tròn ở cổ tay và cổ được ánh trăng chiếu vào ánh lên màu xanh biếc huyền bí.
Hai vợ chồng ngồi trong phòng khách chờ cô, cô giật mình: “Khuya vậy rồi mà ba mẹ còn chưa ngủ!” Cô ôm ngực, nhìn họ: “Đúng là xuất quỷ nhập thần.”
Lương Vịnh Văn cười, vẫy tay: “Ba mẹ mới về hồi chiều. Mau lại đây nào bé cưng, mẹ và ba có chuyện này muốn bàn với con.”
Dịch Tư Linh biết chắc 80, 90% đó là chuyện gì nhưng giả vờ không biết, ngoan ngoãn lại đó: “Có chuyện gì vậy ạ? Nhất định phải nói vào lúc khuya khoắt thế này hay sao?” Cô ngồi xuống, lớp váy dự tiệc bồng bềnh rủ xuống chân, cô ôm chiếc gối ôm, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Lương Vịnh Văn đẩy người Dịch Khôn Sơn. Dịch Khôn Sơn xoa tay, dù mệt mỏi vì mới đi xa về nhưng khuôn mặt vẫn đầy rạng rỡ: “Bé cưng à… Chuyện là thế này, ba và mẹ con đã bàn xong chuyện hôn nhân của con rồi, tạm thời ấn định vào cuối tháng sau, hai mươi tám tháng sau là ngày đẹp. Có điều, ba mẹ cũng muốn nghe ý kiến của con.”
Lương Vịnh Văn vui vẻ gật đầu: “Surprise! Bé cưng à, không phải con nói giao tất cả cho ba mẹ quyết định hay sao? Giờ thì cuối cùng ba mẹ cũng đã chọn được rồi!”
Dịch Tư Linh thoáng ngẩn người rồi hoảng sợ: “… Cuối tháng sau?” Điều này hoàn toàn nằm ngoài khả năng chịu đựng của cô, cơn buồn ngủ phút chốc bay đi sạch.
“Con không muốn lấy tên họ Trịnh kia đâu, tuyệt đối không đời nào. Nằm mơ!”
Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn liếc nhau: “Họ Trịnh nào?”
“Trịnh…? Ồ, không phải Trịnh Khải Quân ạ?” Dịch Tư Linh đột nhiên khựng lại, đôi mắt ngỡ ngàng chớp chớp.
Lương Vịnh Văn phì cười: “Chuyện này liên quan gì tới A Quân chứ, trong lòng mẹ thì A Quân đã bị loại từ lâu rồi. Lần này mẹ và ba con đã chọn cho con người chồng tốt nhất trên đời này rồi, con cứ yên tâm 120%.”
Người chồng tốt nhất trên đời, lời này thậm chí không lừa nổi một đứa trẻ con ba tuổi ấy chứ.
“... Ai ạ?”
Dịch Tư Linh bóp lòng bàn tay đổ mồ hôi, căng thẳng và đề phòng nhìn chằm chằm ba mẹ, trái tim trong lồng ngực đập thấp thỏm như thể đang chờ tuyên án tử hình.
Không phải là con trai út nhà họ Trang đấy chứ… Cô không muốn làm chị em dâu với Trần Vi Kỳ đâu! Hay là anh cả của Trần Vi Kỳ? Làm chị dâu của Trần Vi Kỳ thì có thể ức hiếp cô ta… Không, chuyện này liên quan gì tới Trần Vi Kỳ chứ!
Nhà họ Lục? Nhà họ Lý? Nhà họ Dư? Hễ là ứng cử viên có chút khả năng đều được cô điểm lại một lượt trong đầu.
Khác hoàn toàn với thái độ căng thẳng của cô, Dịch Khôn Sơn thảnh thơi nói ra một cái tên: “Tạ Tầm Chi.”
“Nhà họ Tạ ở Bắc Kinh, người thừa kế tập đoàn Lam Diệu.”
Bắc Kinh. Nhà họ Tạ. Tập đoàn Lam Diệu.
Chỉ ba cụm từ này thôi đã có thể giải thích vì sao ba mẹ cô lại vui như vậy. Nhà họ Dịch đã thành công tới mức này rồi, gia đình đáng để nhà họ Dịch trèo cao đương nhiên không thể nào đơn giản là mấy nhà như nhà họ Trịnh, nhà họ Lục, nhà họ Trang, nhà họ Trần được.
“Cậu chủ Lam Diệu! Niềm vui bất ngờ chứ con yêu!”
“...”
Dịch Tư Linh cảm giác đầu như bị trúng bom, mấp máy môi không biết phải nói gì. Gần đây hình như cô có nghe thấy cái họ “Tạ” này ở đâu đó, trong đầu thoáng có ấn tượng nhưng không nghĩ ra, toàn bộ mọi sự chú ý của cô dồn vào hai chữ “Bắc Kinh”.
Bắc Kinh cách Hong Kong cả chục ngàn kilomet.
Không phải khoảng cách từ nhà số 28 tới số 29 trong vịnh Nước Cạn. Không phải.
Mà là khoảng cách từ Hong Kong tới Bắc Kinh.
Dịch Tư Linh đứng bật dậy, biểu cảm vừa ngơ ngác vừa sợ hãi, giọng cao vút: “Ba mẹ có lầm không vậy! Ba mẹ muốn con lấy chồng xa ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.