Tạ Thiếu Sủng Thê Thành Nghiện
Chương 5:
Tiêu Xuyên Tử
16/11/2024
Không ngờ chuyện náo loạn thế này lại xảy ra tại biệt thự Dịch, may mà cô hai và cô tư đều ở dãy nhà phía Tây nên không nghe thấy, chứ nếu họ cũng ra ngoài nghe ngóng tình hình là chuyện này đừng hòng ém xuống. Cô ba đang học đại học ở Bắc Kinh thì lại càng không thể hay tin này được.
"... Gì mà lão già Bắc Kinh hả con?" Dịch Khôn Sơn nhíu mày, khiển trách trong sự bất đắc dĩ.
"Bộ con nói sai rồi chắc? Con đã đồng ý giao lễ kết hôn cho ba mẹ toàn quyền phụ trách, con không can thiệp vào, nhưng rồi ba mẹ lại muốn bán con đến Bắc Kinh là sao? Nói đi! Nhà họ Tạ cho ba mẹ lợi ích gì vậy? Giá trị con người của ba cũng lên đến hàng trăm tỉ rồi mà ba vẫn thiếu tiền à?" Dịch Tư Linh giận dữ ném gối ôm hồ lô vào người Dịch Khôn Sơn. Gối ôm đập trúng mục tiêu rồi bật lại, rơi xuống đất.
"Ba đừng nói với con là nhà họ Dịch muốn tiến quân vào thị trường Trung Quốc nên nhờ nhà họ Tạ làm người dẫn đường, rồi ba đền đáp bằng cách tặng con cho nhà anh ta đấy nhé! Ba bán con gái thì đừng hòng sống thọ!"
Vốn dĩ Dịch Khôn Sơn không hề thấy chuyện này có gì đáng lên án, nhưng nghe cô nói vậy, ông ấy chột dạ sờ mũi.
Đúng là khoảng cách giữa hai bên xa thật, đi máy bay cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ nhưng sao cô lại dùng những từ ngữ như "tặng", "bán con gái", "đừng hòng sống thọ" chứ? Ăn nói kiểu gì vậy không biết! Đích thị là con bé này cố tình đả kích ông ấy bằng lời lẽ nặng nề đây mà.
Nếu người thừa kế nhà họ Tạ không xuất chúng cả về phẩm chất, ngoại hình lẫn năng lực, xuất thân, không một thanh niên trai tráng nào ở Hong Kong có thể sánh bằng thì sao ông ấy nỡ bắt con gái đi lấy chồng xa được? Ông ấy đâu có điên!
Dịch Khôn Sơn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ tằng hắng một cái rồi bảo: "Con nói gì thế hả? Chiêu Chiêu à, Bắc Kinh có phải nơi hoang vu hẻo lánh gì đâu, dù gì đó cũng là thủ đô của một nước mà."
"Đừng gọi con là Chiêu Chiêu!"
Chiêu Chiêu là tên mụ của Dịch Tư Linh. Cô chào đời đúng vào lúc sáng sớm tinh mơ, mặt trời từ từ dâng lên từ phía Đông. Dịch Khôn Sơn túc trực ở ngoài phòng sinh nên đã tận mắt chứng kiến khung cảnh ngoài cửa sổ từ màu đen tuyền sâu thăm thẳm chuyển sang sáng bừng, lấp lánh ánh ban mai. Từ khi được sinh ra, ông ấy chưa được ngắm cảnh bình minh tráng lệ thế này bao giờ.
Chiêu chiêu nhược nhật nguyệt chi minh*.
*Sáng lòa như vầng nhật nguyệt kia.
Thế là Dịch Khôn Sơn đặt tên mụ cho đứa con gái lớn mà mình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa này là Chiêu Chiêu.
"Thôi nào, Chiêu Chiêu, đừng cãi nhau với ba con nữa. Hai người cũng bớt giận đi." Lương Vịnh Văn đi ra giảng hòa.
Dịch Tư Linh còn muốn cãi tiếp nhưng thật sự không còn sức lực nữa. Cô chán nản ngồi xuống, đầu đau như búa bổ: "Sao nơi tốt đầy ra ba mẹ không ở mà chen chúc ở cái nơi bé như cái lỗ mũi này vậy?"
Gì mà hoàng thành Bắc Kinh, vùng đất dưới chân thiên tử, nơi quy tụ của nhiều nhân vật quyền quý có vị thế cao chứ? Ở đâu cũng không bằng Hong Kong, không bằng nhà cô cả!
Nỗi niềm ưu tư chỉ mới dâng trào thôi mà mí mắt mỏng của cô đã hoe đỏ. Dịch Tư Linh khều hạt cườm trên váy: "Thà kết hôn với họ Trịnh còn hơn, ít nhất không phải lấy chồng xa."
Lương Vịnh Văn thở dài, đương nhiên bà ấy không nỡ gả con gái đi xa rồi. Lương Vịnh Văn dịu dàng nắm tay con gái mình: "Cục cưng của mẹ, mấy cậu nhà mặt phố, bố làm to trong giới chúng ta đều không ai có thể sánh bằng đứa trẻ Tạ Tầm Chi ấy đâu, mẹ nói thật. Bắc Kinh cũng đâu xa là bao, đi máy bay cũng chỉ mất có hai tiếng nên con bảo ba con đưa chiếc Falcon kia cho con dùng đi, con muốn về nhà lúc nào thì về lúc đó."
Dịch Tư Linh không nói lời nào.
Lương Vịnh Văn tiếp tục liến thoắng: "Mặc dù thằng bé con nhà họ Trịnh tốt cả về gia thế lẫn ngoại hình nhưng lại quá kiêu ngạo, không chín chắn, thích chơi bời tán tỉnh, rồi sau này cưới về con sống với thằng bé kiểu gì? Tạ Tầm Chi thì khác, đứa trẻ này tốt cực kỳ!"
Tạ Tầm Chi, Tạ Tầm Chi, Tạ Tầm Chi.
Dịch Tư Linh bị nhồi nhét cái tên xa lạ này vào đầu liên tục: "Có hình không mẹ? Ít nhất phải cho con thấy mặt mũi ra sao đã chứ, xấu thì con xin kiếu nhé." Cô không còn cương quyết phản đối nữa. Nể mặt mẹ, cô quyết định nhường một bước.
"Có đây, có đây, có đây… Thằng bé đẹp trai sáng sủa lắm!" Lương Vịnh Văn lướt mở khóa điện thoại, mở một tấm hình: "Con xem đi, trông đứng đắn, cương nghị* quá chừng!"
Dịch Tư Linh liếc mắt sang, giận quá hoá cười vì tấm ảnh chỉ chụp cho có này: "Còn đứng đắn, cương nghị nữa chứ, ba mẹ cho con xem ảnh ma* hả?"
*Nguyên văn cụm "đứng đắn, cương nghị" của Lương Vịnh Văn vốn là 官仔骨骨 (quan tử cốt cốt), nữ chính chơi chữ quan tài nên mới khịa là xem ảnh ma.
Lương Vịnh Văn lúng túng trừng mắt với Dịch Khôn Sơn. Ông ấy bó tay, làm bộ uống trà.
Khi đến biệt phủ nhà họ Tạ, nhân lúc các thành viên trong nhà họ Tạ không chú ý, Lương Vịnh Văn đã nhanh tay chụp lại tấm hình này. Khổ nỗi do khoảng cách hai bên quá xa, nói là chụp người nhưng lại giống chụp phong cảnh hơn, phải phóng to ra thì mới thấy rõ chút đỉnh. Bên hồ nước trong vắt, người đàn ông cầm một chiếc hộp đựng thức ăn cho cá bằng gỗ đàn hương lá nhỏ, góc nghiêng điển trai gây thương nhớ, dáng người cao ráo, thon dài, toát lên khí chất dịu dàng.
Dịch Tư Linh nhìn chằm chằm vào tấm hình này, dường như thứ gì đó đang làm trái tim cô lay động khó bề. Cô chẳng tài nào tưởng tượng nổi viễn cảnh một người đàn ông xa lạ sẽ trở thành chồng mình, một nơi xa xôi sẽ trở thành ngôi nhà mà mình sẽ sống sau này. Cô không chấp nhận nổi cái chuyện sốc như sấm đánh ngang tai ấy.
"Không thấy rõ mặt thường là lừa đảo." Dịch Tư Linh cứng miệng không chịu thừa nhận vẻ đẹp trai của người đàn ông này. Cô đẩy điện thoại ra, khẽ hừ một tiếng.
Lương Vịnh Văn nhẹ nhàng đánh chân cô: "Ai dạy con ăn nói kiểu đó hả? Mẹ gặp rồi, cam đoan không lừa già dối trẻ."
"Vì con có phải bà già hay con nít đâu, lừa con có cắn rứt lương tâm đâu mà."
"Ôi cái miệng kìa, mặt đẹp để trưng thôi hả!" Lương Vịnh Văn vừa tức vừa buồn cười, bà ấy đánh yêu cô thêm phát nữa: "Dù gì người ta cũng là thái tử gia danh giá của nhà họ Tạ mà lại bị con chê lên chê xuống, biết bao nhiêu người phụ nữ muốn cướp thằng bé mà sao con coi thường người ta thế?"
Mặc dù Dịch Tư Linh không rõ về Trung Quốc lắm nhưng vẫn biết đến nhà họ Tạ.
Ông nội của Tạ Tầm Chi - ông Tạ Nhân Hoa - nổi tiếng là yêu nước, thương dân, là nhân vật uy quyền từng làm mưa làm gió thời dân quốc. Ông cụ đã cống hiến tài sản nhà mình cho nước nhà hai lần mà không cần báo đáp, công lao vẻ vang của ông cha to lớn đến mức có thể được vinh danh trong sách Lịch sử. Gia tộc với công lao vẻ vang này đã đóng góp hết mình cho nước nhà qua hàng thế kỷ. Cả quyền lực, tài sản, các mối quan hệ lẫn tài nguyên của họ đều không thể giải thích tường tận chỉ bằng một vài câu chữ.
"Anh ta được nhiều gái theo thì sao anh ta không tìm mấy người đó đi, còn chọn con bé đến từ vùng khác như con làm gì?" Dịch Tư Linh xùy một tiếng, chế nhạo.
Dịch Khôn Sơn bó tay toàn tập. Ông ấy đặt tách trà xuống, thong dong bảo: "Nào nào, con coi thường người ta cũng được thôi, ngày mai lên tập đoàn chấm công đi làm ngay cho ba, đổi cho nhỏ hai cưới chồng. Dù gì thì chúng ta cũng đã thống nhất với nhà họ Tạ rằng sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng tới rồi."
"Em hai thừa kế tập đoàn nên không kết hôn rồi mà, không phải bảo cả nhà đã bàn bạc chuyện này xong rồi ạ?" Ước mơ của Dịch Tư Linh là làm một con cá muối sống sung sướng, còn ba đứa em gái sẽ kiếm tiền thay cô.
"Vậy con cưới đi."
"Hứ!"
"Không chịu thì xách đít vào tập đoàn."
"... Ông già chết tiệt, ba vừa vừa phải phải thôi!"
Dịch Tư Linh đã bị dồn vào ngõ cụt. Đi tiếp thì cô sẽ phải lấy chồng ở Bắc Kinh, lùi lại thì cô phải kế thừa tài sản của gia đình, ngày ngày đều sống trong cảnh đày đọa, áp lực, chịu nhiều đốc thúc và quy tắc chẳng khác gì ngồi tù.
"Anh ta mà không tốt như ba mẹ khen thật thì con không chịu lấy chồng xa đâu. Có bản lĩnh thì để con tự điều tra xem!" Một sáng kiến nảy ra trong đầu Dịch Tư Linh.
Dịch Khôn Sơn vô cùng tự tin vào mắt nhìn của mình. Ông ấy tung hoành trên thương trường đã được ba mươi mấy năm trời, khỏi phải nói khả năng đánh giá con người, sự việc của ông ấy đã đạt đến trình độ thượng thừa, chỉ cần liếc một cái thôi là đã biết dưới lớp mặt nạ của đối phương là yêu ma hay quỷ quái. Dịch Khôn Sơn nhấp một ngụm trà nóng, hàng lông mày cao và đôi mắt thâm thúy trở nên mơ hồ sau hơi nóng, ông ấy thản nhiên cam đoan: "Được thôi, con thích điều tra sao thì tùy. Chỉ cần phát hiện thằng bé là một đứa công tử bột trăng hoa, đạo đức giả thì ba sẽ không nói gì thêm nữa."
Đàn ông Hong Kong trăng hoa có tiếng, đàn ông Hong Kong giàu có, lắm chiêu trò thì còn nhiều hơn. Từ nhỏ Dịch Tư Linh đã thấy những điều đó không biết bao nhiêu lần nên cô hoàn toàn không tin trên đời có đàn ông đàng hoàng. Như ba cô Dịch Khôn Sơn - người được gọi là "thê nô" qua lời báo chí Hong Kong - trước khi cưới cũng ăn chơi trác táng, phóng đãng, gặp gỡ nhiều cô gái xinh tươi đấy thôi. Lương Vịnh Văn thu phục được con chó sói này thì chỉ có thể chứng minh bà ấy cao tay hơn Dịch Khôn Sơn, chứ nói ông ấy là người đàng hoàng thì chưa chắc.
"Ba quan tâm quyền thế của nhà họ Tạ thì nói đại đi, làm như con không biết ba có toan tính gì không bằng. Ba ghen tỵ ông già nhà Trần Vi Kỳ trúng cử nghị sĩ Hong Kong lần này, còn ba thì đắng lòng bị loại trừ chứ gì!" Dịch Tư Linh bổ một nhát dao rồi xoay người bỏ đi.
Hong Kong không thiếu gia đình tài phiệt tiền muôn bạc biển, nhưng nhà họ Tạ không đơn giản chỉ là một dòng họ giàu có, đương nhiên Dịch Tư Linh hiểu rõ điều đó. Năm xưa, được sự ủng hộ của chính phủ, ông Tạ Nhân Hoa đã thành lập công ty Trung Diệu, cũng chính là tiền thân của tập đoàn Lam Diệu. Phát triển đến ngày hôm nay, có thể nói tập đoàn Lam Diệu là một trong các tập đoàn tài chính hàng đầu có bề dày lịch sử lâu đời nhất của Trung Quốc. Được tổ tiên cha ông phù hộ, con cháu thế hệ sau thì biết ra sức phấn đấu, cộng thêm nhiều cuộc hôn nhân phức tạp với thế lực ở các lĩnh vực khác nhau, tất cả đã góp phần tạo nên địa vị của nhà họ Tạ hôm nay.
Sở dĩ nhà họ Trần đắc cử nghị viên của Hong Kong lần này là nhờ đám hỏi với nhà họ Trang. Ông cụ Trang có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới chính trị Hong Kong. Nhà họ Dịch muốn có chỗ đứng trong giới chính trị Hong Kong mà không có chỗ dựa mạnh mẽ thì đừng hòng mơ tưởng đến vị trí đó.
Cô làm Dịch Khôn Sơn tức đến lệch mũi: "Cái đó gọi là nhường cho người có đức có tài chứ đắng lòng bị loại trừ đâu ra... Ba cho con thời gian nửa tháng thôi, đến hạn thì coi như con ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân này!"
Thật ra ban đầu ông ấy định cho hẳn một tháng, nhưng con bé này ăn rồi cứ chọc ông ấy tức điên người mãi.
Dịch Tư Linh bịt tai lại, lủi nhanh như thỏ, không nghe thấy gì hết.
...
"Địa vị của nhà họ Tạ ra sao thì không cần em nói nhiều nữa. Về, bản thân Tạ Tầm Chi nói riêng, năm hai mươi ba tuổi anh ta đã chỉ đạo thương vụ mua bán - sáp nhập Mplunk, hai mươi bốn tuổi thành lập Tầm Viễn Capital, đầu tư vào quỹ Phong Diệp và tàu điện Lăng Độ. Tài sản cá nhân của anh ta tăng gấp bốn mươi lần chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, được người ngoài đánh giá rất cao."
"Huống gì tính cách của anh ta còn đàng hoàng, không có sở thích xấu, cũng không có quan hệ nam nữ phức tạp, suốt bao nhiêu năm qua chẳng có lấy một vụ tai tiếng nào, đời tư hết sức sạch sẽ."
"Đứng đầu cả về năng lực lẫn đạo đức, gia thế thì càng không cần phải nói, nếu không thì ba chị nỡ lòng nào bắt chị qua tận đó lấy chồng hả?"
Tin nhắn thoại tự động phát từng dòng một.
Màn đêm buông xuống, ngọn núi chìm vào bầu không khí tĩnh mịch. Sóng biển ở đằng xa vỗ từng đợt vào chân núi, cơn gió thổi lùa vào phòng ngủ xen lẫn đôi chút sâu lắng của biển. Dịch Tư Linh úp mặt vào gối, mũi nghèn nghẹt tựa như bị nhét đầy bông gòn, một phần bọc gối nhỏ chạm vào mắt đã ươn ướt.
Tạ Tầm Chi.
Đi đâu cái tên này cũng ám ảnh cô cả!
"... Gì mà lão già Bắc Kinh hả con?" Dịch Khôn Sơn nhíu mày, khiển trách trong sự bất đắc dĩ.
"Bộ con nói sai rồi chắc? Con đã đồng ý giao lễ kết hôn cho ba mẹ toàn quyền phụ trách, con không can thiệp vào, nhưng rồi ba mẹ lại muốn bán con đến Bắc Kinh là sao? Nói đi! Nhà họ Tạ cho ba mẹ lợi ích gì vậy? Giá trị con người của ba cũng lên đến hàng trăm tỉ rồi mà ba vẫn thiếu tiền à?" Dịch Tư Linh giận dữ ném gối ôm hồ lô vào người Dịch Khôn Sơn. Gối ôm đập trúng mục tiêu rồi bật lại, rơi xuống đất.
"Ba đừng nói với con là nhà họ Dịch muốn tiến quân vào thị trường Trung Quốc nên nhờ nhà họ Tạ làm người dẫn đường, rồi ba đền đáp bằng cách tặng con cho nhà anh ta đấy nhé! Ba bán con gái thì đừng hòng sống thọ!"
Vốn dĩ Dịch Khôn Sơn không hề thấy chuyện này có gì đáng lên án, nhưng nghe cô nói vậy, ông ấy chột dạ sờ mũi.
Đúng là khoảng cách giữa hai bên xa thật, đi máy bay cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ nhưng sao cô lại dùng những từ ngữ như "tặng", "bán con gái", "đừng hòng sống thọ" chứ? Ăn nói kiểu gì vậy không biết! Đích thị là con bé này cố tình đả kích ông ấy bằng lời lẽ nặng nề đây mà.
Nếu người thừa kế nhà họ Tạ không xuất chúng cả về phẩm chất, ngoại hình lẫn năng lực, xuất thân, không một thanh niên trai tráng nào ở Hong Kong có thể sánh bằng thì sao ông ấy nỡ bắt con gái đi lấy chồng xa được? Ông ấy đâu có điên!
Dịch Khôn Sơn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ tằng hắng một cái rồi bảo: "Con nói gì thế hả? Chiêu Chiêu à, Bắc Kinh có phải nơi hoang vu hẻo lánh gì đâu, dù gì đó cũng là thủ đô của một nước mà."
"Đừng gọi con là Chiêu Chiêu!"
Chiêu Chiêu là tên mụ của Dịch Tư Linh. Cô chào đời đúng vào lúc sáng sớm tinh mơ, mặt trời từ từ dâng lên từ phía Đông. Dịch Khôn Sơn túc trực ở ngoài phòng sinh nên đã tận mắt chứng kiến khung cảnh ngoài cửa sổ từ màu đen tuyền sâu thăm thẳm chuyển sang sáng bừng, lấp lánh ánh ban mai. Từ khi được sinh ra, ông ấy chưa được ngắm cảnh bình minh tráng lệ thế này bao giờ.
Chiêu chiêu nhược nhật nguyệt chi minh*.
*Sáng lòa như vầng nhật nguyệt kia.
Thế là Dịch Khôn Sơn đặt tên mụ cho đứa con gái lớn mà mình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa này là Chiêu Chiêu.
"Thôi nào, Chiêu Chiêu, đừng cãi nhau với ba con nữa. Hai người cũng bớt giận đi." Lương Vịnh Văn đi ra giảng hòa.
Dịch Tư Linh còn muốn cãi tiếp nhưng thật sự không còn sức lực nữa. Cô chán nản ngồi xuống, đầu đau như búa bổ: "Sao nơi tốt đầy ra ba mẹ không ở mà chen chúc ở cái nơi bé như cái lỗ mũi này vậy?"
Gì mà hoàng thành Bắc Kinh, vùng đất dưới chân thiên tử, nơi quy tụ của nhiều nhân vật quyền quý có vị thế cao chứ? Ở đâu cũng không bằng Hong Kong, không bằng nhà cô cả!
Nỗi niềm ưu tư chỉ mới dâng trào thôi mà mí mắt mỏng của cô đã hoe đỏ. Dịch Tư Linh khều hạt cườm trên váy: "Thà kết hôn với họ Trịnh còn hơn, ít nhất không phải lấy chồng xa."
Lương Vịnh Văn thở dài, đương nhiên bà ấy không nỡ gả con gái đi xa rồi. Lương Vịnh Văn dịu dàng nắm tay con gái mình: "Cục cưng của mẹ, mấy cậu nhà mặt phố, bố làm to trong giới chúng ta đều không ai có thể sánh bằng đứa trẻ Tạ Tầm Chi ấy đâu, mẹ nói thật. Bắc Kinh cũng đâu xa là bao, đi máy bay cũng chỉ mất có hai tiếng nên con bảo ba con đưa chiếc Falcon kia cho con dùng đi, con muốn về nhà lúc nào thì về lúc đó."
Dịch Tư Linh không nói lời nào.
Lương Vịnh Văn tiếp tục liến thoắng: "Mặc dù thằng bé con nhà họ Trịnh tốt cả về gia thế lẫn ngoại hình nhưng lại quá kiêu ngạo, không chín chắn, thích chơi bời tán tỉnh, rồi sau này cưới về con sống với thằng bé kiểu gì? Tạ Tầm Chi thì khác, đứa trẻ này tốt cực kỳ!"
Tạ Tầm Chi, Tạ Tầm Chi, Tạ Tầm Chi.
Dịch Tư Linh bị nhồi nhét cái tên xa lạ này vào đầu liên tục: "Có hình không mẹ? Ít nhất phải cho con thấy mặt mũi ra sao đã chứ, xấu thì con xin kiếu nhé." Cô không còn cương quyết phản đối nữa. Nể mặt mẹ, cô quyết định nhường một bước.
"Có đây, có đây, có đây… Thằng bé đẹp trai sáng sủa lắm!" Lương Vịnh Văn lướt mở khóa điện thoại, mở một tấm hình: "Con xem đi, trông đứng đắn, cương nghị* quá chừng!"
Dịch Tư Linh liếc mắt sang, giận quá hoá cười vì tấm ảnh chỉ chụp cho có này: "Còn đứng đắn, cương nghị nữa chứ, ba mẹ cho con xem ảnh ma* hả?"
*Nguyên văn cụm "đứng đắn, cương nghị" của Lương Vịnh Văn vốn là 官仔骨骨 (quan tử cốt cốt), nữ chính chơi chữ quan tài nên mới khịa là xem ảnh ma.
Lương Vịnh Văn lúng túng trừng mắt với Dịch Khôn Sơn. Ông ấy bó tay, làm bộ uống trà.
Khi đến biệt phủ nhà họ Tạ, nhân lúc các thành viên trong nhà họ Tạ không chú ý, Lương Vịnh Văn đã nhanh tay chụp lại tấm hình này. Khổ nỗi do khoảng cách hai bên quá xa, nói là chụp người nhưng lại giống chụp phong cảnh hơn, phải phóng to ra thì mới thấy rõ chút đỉnh. Bên hồ nước trong vắt, người đàn ông cầm một chiếc hộp đựng thức ăn cho cá bằng gỗ đàn hương lá nhỏ, góc nghiêng điển trai gây thương nhớ, dáng người cao ráo, thon dài, toát lên khí chất dịu dàng.
Dịch Tư Linh nhìn chằm chằm vào tấm hình này, dường như thứ gì đó đang làm trái tim cô lay động khó bề. Cô chẳng tài nào tưởng tượng nổi viễn cảnh một người đàn ông xa lạ sẽ trở thành chồng mình, một nơi xa xôi sẽ trở thành ngôi nhà mà mình sẽ sống sau này. Cô không chấp nhận nổi cái chuyện sốc như sấm đánh ngang tai ấy.
"Không thấy rõ mặt thường là lừa đảo." Dịch Tư Linh cứng miệng không chịu thừa nhận vẻ đẹp trai của người đàn ông này. Cô đẩy điện thoại ra, khẽ hừ một tiếng.
Lương Vịnh Văn nhẹ nhàng đánh chân cô: "Ai dạy con ăn nói kiểu đó hả? Mẹ gặp rồi, cam đoan không lừa già dối trẻ."
"Vì con có phải bà già hay con nít đâu, lừa con có cắn rứt lương tâm đâu mà."
"Ôi cái miệng kìa, mặt đẹp để trưng thôi hả!" Lương Vịnh Văn vừa tức vừa buồn cười, bà ấy đánh yêu cô thêm phát nữa: "Dù gì người ta cũng là thái tử gia danh giá của nhà họ Tạ mà lại bị con chê lên chê xuống, biết bao nhiêu người phụ nữ muốn cướp thằng bé mà sao con coi thường người ta thế?"
Mặc dù Dịch Tư Linh không rõ về Trung Quốc lắm nhưng vẫn biết đến nhà họ Tạ.
Ông nội của Tạ Tầm Chi - ông Tạ Nhân Hoa - nổi tiếng là yêu nước, thương dân, là nhân vật uy quyền từng làm mưa làm gió thời dân quốc. Ông cụ đã cống hiến tài sản nhà mình cho nước nhà hai lần mà không cần báo đáp, công lao vẻ vang của ông cha to lớn đến mức có thể được vinh danh trong sách Lịch sử. Gia tộc với công lao vẻ vang này đã đóng góp hết mình cho nước nhà qua hàng thế kỷ. Cả quyền lực, tài sản, các mối quan hệ lẫn tài nguyên của họ đều không thể giải thích tường tận chỉ bằng một vài câu chữ.
"Anh ta được nhiều gái theo thì sao anh ta không tìm mấy người đó đi, còn chọn con bé đến từ vùng khác như con làm gì?" Dịch Tư Linh xùy một tiếng, chế nhạo.
Dịch Khôn Sơn bó tay toàn tập. Ông ấy đặt tách trà xuống, thong dong bảo: "Nào nào, con coi thường người ta cũng được thôi, ngày mai lên tập đoàn chấm công đi làm ngay cho ba, đổi cho nhỏ hai cưới chồng. Dù gì thì chúng ta cũng đã thống nhất với nhà họ Tạ rằng sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng tới rồi."
"Em hai thừa kế tập đoàn nên không kết hôn rồi mà, không phải bảo cả nhà đã bàn bạc chuyện này xong rồi ạ?" Ước mơ của Dịch Tư Linh là làm một con cá muối sống sung sướng, còn ba đứa em gái sẽ kiếm tiền thay cô.
"Vậy con cưới đi."
"Hứ!"
"Không chịu thì xách đít vào tập đoàn."
"... Ông già chết tiệt, ba vừa vừa phải phải thôi!"
Dịch Tư Linh đã bị dồn vào ngõ cụt. Đi tiếp thì cô sẽ phải lấy chồng ở Bắc Kinh, lùi lại thì cô phải kế thừa tài sản của gia đình, ngày ngày đều sống trong cảnh đày đọa, áp lực, chịu nhiều đốc thúc và quy tắc chẳng khác gì ngồi tù.
"Anh ta mà không tốt như ba mẹ khen thật thì con không chịu lấy chồng xa đâu. Có bản lĩnh thì để con tự điều tra xem!" Một sáng kiến nảy ra trong đầu Dịch Tư Linh.
Dịch Khôn Sơn vô cùng tự tin vào mắt nhìn của mình. Ông ấy tung hoành trên thương trường đã được ba mươi mấy năm trời, khỏi phải nói khả năng đánh giá con người, sự việc của ông ấy đã đạt đến trình độ thượng thừa, chỉ cần liếc một cái thôi là đã biết dưới lớp mặt nạ của đối phương là yêu ma hay quỷ quái. Dịch Khôn Sơn nhấp một ngụm trà nóng, hàng lông mày cao và đôi mắt thâm thúy trở nên mơ hồ sau hơi nóng, ông ấy thản nhiên cam đoan: "Được thôi, con thích điều tra sao thì tùy. Chỉ cần phát hiện thằng bé là một đứa công tử bột trăng hoa, đạo đức giả thì ba sẽ không nói gì thêm nữa."
Đàn ông Hong Kong trăng hoa có tiếng, đàn ông Hong Kong giàu có, lắm chiêu trò thì còn nhiều hơn. Từ nhỏ Dịch Tư Linh đã thấy những điều đó không biết bao nhiêu lần nên cô hoàn toàn không tin trên đời có đàn ông đàng hoàng. Như ba cô Dịch Khôn Sơn - người được gọi là "thê nô" qua lời báo chí Hong Kong - trước khi cưới cũng ăn chơi trác táng, phóng đãng, gặp gỡ nhiều cô gái xinh tươi đấy thôi. Lương Vịnh Văn thu phục được con chó sói này thì chỉ có thể chứng minh bà ấy cao tay hơn Dịch Khôn Sơn, chứ nói ông ấy là người đàng hoàng thì chưa chắc.
"Ba quan tâm quyền thế của nhà họ Tạ thì nói đại đi, làm như con không biết ba có toan tính gì không bằng. Ba ghen tỵ ông già nhà Trần Vi Kỳ trúng cử nghị sĩ Hong Kong lần này, còn ba thì đắng lòng bị loại trừ chứ gì!" Dịch Tư Linh bổ một nhát dao rồi xoay người bỏ đi.
Hong Kong không thiếu gia đình tài phiệt tiền muôn bạc biển, nhưng nhà họ Tạ không đơn giản chỉ là một dòng họ giàu có, đương nhiên Dịch Tư Linh hiểu rõ điều đó. Năm xưa, được sự ủng hộ của chính phủ, ông Tạ Nhân Hoa đã thành lập công ty Trung Diệu, cũng chính là tiền thân của tập đoàn Lam Diệu. Phát triển đến ngày hôm nay, có thể nói tập đoàn Lam Diệu là một trong các tập đoàn tài chính hàng đầu có bề dày lịch sử lâu đời nhất của Trung Quốc. Được tổ tiên cha ông phù hộ, con cháu thế hệ sau thì biết ra sức phấn đấu, cộng thêm nhiều cuộc hôn nhân phức tạp với thế lực ở các lĩnh vực khác nhau, tất cả đã góp phần tạo nên địa vị của nhà họ Tạ hôm nay.
Sở dĩ nhà họ Trần đắc cử nghị viên của Hong Kong lần này là nhờ đám hỏi với nhà họ Trang. Ông cụ Trang có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới chính trị Hong Kong. Nhà họ Dịch muốn có chỗ đứng trong giới chính trị Hong Kong mà không có chỗ dựa mạnh mẽ thì đừng hòng mơ tưởng đến vị trí đó.
Cô làm Dịch Khôn Sơn tức đến lệch mũi: "Cái đó gọi là nhường cho người có đức có tài chứ đắng lòng bị loại trừ đâu ra... Ba cho con thời gian nửa tháng thôi, đến hạn thì coi như con ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân này!"
Thật ra ban đầu ông ấy định cho hẳn một tháng, nhưng con bé này ăn rồi cứ chọc ông ấy tức điên người mãi.
Dịch Tư Linh bịt tai lại, lủi nhanh như thỏ, không nghe thấy gì hết.
...
"Địa vị của nhà họ Tạ ra sao thì không cần em nói nhiều nữa. Về, bản thân Tạ Tầm Chi nói riêng, năm hai mươi ba tuổi anh ta đã chỉ đạo thương vụ mua bán - sáp nhập Mplunk, hai mươi bốn tuổi thành lập Tầm Viễn Capital, đầu tư vào quỹ Phong Diệp và tàu điện Lăng Độ. Tài sản cá nhân của anh ta tăng gấp bốn mươi lần chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, được người ngoài đánh giá rất cao."
"Huống gì tính cách của anh ta còn đàng hoàng, không có sở thích xấu, cũng không có quan hệ nam nữ phức tạp, suốt bao nhiêu năm qua chẳng có lấy một vụ tai tiếng nào, đời tư hết sức sạch sẽ."
"Đứng đầu cả về năng lực lẫn đạo đức, gia thế thì càng không cần phải nói, nếu không thì ba chị nỡ lòng nào bắt chị qua tận đó lấy chồng hả?"
Tin nhắn thoại tự động phát từng dòng một.
Màn đêm buông xuống, ngọn núi chìm vào bầu không khí tĩnh mịch. Sóng biển ở đằng xa vỗ từng đợt vào chân núi, cơn gió thổi lùa vào phòng ngủ xen lẫn đôi chút sâu lắng của biển. Dịch Tư Linh úp mặt vào gối, mũi nghèn nghẹt tựa như bị nhét đầy bông gòn, một phần bọc gối nhỏ chạm vào mắt đã ươn ướt.
Tạ Tầm Chi.
Đi đâu cái tên này cũng ám ảnh cô cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.