Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 147: (1)

Phù Đảo

30/12/2022

Trong lòng Tô Dung Hiên cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dáng ốm đau bệnh tật của Ngu Sở Sở.

Hắn không thể chạm vào nàng nên đành để Thanh Tô cõng Ngu Sở Sở lên lầu năm, Lý Sung ở bên kia đã chuẩn bị ghế nằm.

Chờ sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nàng xong thì Tô Dung Hiên và Thanh Tô mới đi ra ngoài, hắn nhỏ giọng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôm nay chẳng phải là ngày Ngu Nhạc Cảnh thành thân sao?”

Thanh Tô mím môi rồi mới nói, “Tiểu thư bị bệnh nên không đi dự được ạ.”

Nàng nhìn về phía Tô Dung Hiên.

“Nếu có khả năng thì nô tỳ sẽ không muốn chờ tới lúc này mới đi tìm công tử.” Thanh Tô nhỏ giọng, “Sự việc liên quan tới danh dự của tiểu thư nên xin Tô công tử không nói việc này ra ngoài. Tiểu thư và nô tì ở lại khoảng một vài canh giờ sẽ trở về luôn…… Phiền Tô công tử làm tiểu thư vui vẻ lên một chút ạ.”

Sau đó hai người trở lại lầu năm, Ngu Sở Sở được sắp xếp ở trong phòng ở phía đông của lầu năm, được xem như là thư phòng Tô Dung Hiên lưu lại trong tửu lầu.

Tô Dung Hiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hơi thở yếu ớt, ánh mắt nhìn không trung ở bên ngoài ngơ ngẩn đến phát ngốc của Ngu Sở Sở thì trong lòng không mấy dễ chịu.

Ngu Sở Sở thu hồi ánh mắt, nàng nhìn về phía Tô Dung Hiên.

“Kể chuyện xưa cho muội nghe đi.” Nàng nói, “Khi muội còn nhỏ, đại ca thường xuyên kể chuyện xưa cho muội nghe.”

Tô Dung Hiên nhẹ nhàng gật đầu, hắn lấy một quyển sách khỏi kệ. Trong giọng nói trầm ổn của nam nhân, Ngu Sở Sở nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Nàng lại bệnh khoảng năm sáu ngày thì mới chuyển biến tốt. Mỗi ngày Ngu lão gia và Ngu phu nhân, Ngu Nhạc Cảnh đều tới đây thăm nàng, dỗ dành nàng.

Hai người không để Tôn Uyển tới đây cũng sợ làm vậy Ngu Sở Sở không có cách nào tiếp nhận nàng.

Chờ đến khi Ngu Sở Sở hết bệnh, cảm xúc cũng ổn định lại, nhìn bộ dáng không tức giận gì thì lúc này mới chọn một buổi tối bảo nhà bếp làm thức ăn ngon hơn bình thường, lần đầu tiên người một nhà cùng nhau gặp mặt.

Phu thê Ngu thị và Ngu Nhạc Cảnh đều cực kỳ vừa lòng về Tôn Uyển, diện mạo khí chất của nàng đều rất dịu dàng, mang đến cảm giác tiểu thư khuê các thư hương dòng dõi mà Ngu Nhạc Cảnh thích.

Tôn Uyển làm việc cực kỳ săn sóc ôn nhu, vì Ngu gia làm ăn buôn bán từ bọn họ đến thân thích chi thứ cũng chưa từng có khuê tú nên chưa từng thấy nữ tử như vậy bao giờ.

Mỗi khi Tôn Uyển bưng trà mềm mại nói ‘cha, nương, uống trà’ thì phu thê Ngu thị đều cười không khép miệng được.

Bọn họ nghĩ Sở Sở phản đối, lại còn ầm ĩ đến nhiễm bệnh một trận nhất định là tưởng tượng tẩu tử đáng sợ quá mức. Chỉ cần nhìn thấy Tôn Uyển thì sớm hay muộn Sở Sở cũng sẽ thích nàng.

Tẩu tử và tiểu cô gặp mặt lần đầu tiên trên bàn cơm, mặc kệ người nhà làm nóng bầu không khí như thế nào thì Ngu Sở Sở vẫn luôn lạnh mặt, cơm ăn tới một nửa đã ném đũa chạy lấy người.

“A Uyển, đừng chấp nhặt với con bé, Sở Sở vẫn có tình tình hài tử, bị chúng ta chiều chuộng quen nên có hơi làm mình làm mẩy.” Ngu lão gia cười nói, “Thời gian dài chắc chắn con bé sẽ biết con tốt.”

Tôn Uyển nở nụ cười và liên tục gật đầu.

Nàng chính là người An Thành nên đương nhiên biết uy danh của đại tiểu thư Ngu gia. Nghe nói Ngu tiểu thư lớn lên xinh đẹp nhưng tính tình nóng nảy, tính cách lại xảo quyệt, rất khó ở chung. Nhưng lại rất có tiền và luôn vung tiền như rác.

Hôm nay vừa thấy đúng thật là như thế.

Ngu Nhạc Cảnh thành thân xong là Ngu lão gia liền bắt đầu dần dần đưa sản nghiệp trên tay sang cho hắn. Đại hôn vừa đi qua là mỗi ngày hắn ra bên ngoài làm việc với Ngu lão gia, cơ bản là không trở lại.

Tôn Uyển mang theo hai nha hoàn của hồi môn, một người là Tiểu Thúy trẻ tuổi, một người khác là Trương mụ đã hơn bốn mươi tuổi.

Hồi Tôn mẫu sinh ra Tôn Uyển thì thân thể bị suy yếu, sữa không đủ nhiều nên tìm vú nuôi là Trương mụ. Về sau Tôn Uyển lớn lên vẫn giữ Trương mụ lại chăm sóc nàng.

Tôn gia càng thiên hướng trưởng tử nên không mấy để bụng nữ nhi, dần dà tình cảm Tôn Uyển ỷ lại Trương mụ càng sâu, hiện giờ gả chồng cũng mang theo bà ta tới ‘hưởng phúc’.

Hôm nay sau khi cơm nước xong, Ngu Nhạc Cảnh ở trong phòng ngủ một giấc và an ủi Tôn Uyển một lát, nói tính tình Ngu Sở Sở vẫn vậy, chuyện đã qua thì cho qua, bảo nàng đừng so đo với Ngu Sở Sở.

Trong lòng Tôn Uyển sớm đã tràn đầy khuynh mộ với Ngu thiếu gia, hiện giờ trở thành phu thê thật sự nên hắn nói cái gì nàng đều nguyện ý nghe theo, liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không tức giận.

Buổi sáng khi Ngu Nhạc Cảnh vừa đi, Tiểu Thúy và Trương mụ tiến vào dọn dẹp đồ đạc, Trương mụ hỏi nàng như thế nào, Tôn Uyển kể lại chuyện vừa qua thì tức khắc biểu cảm trên mặt Trương mụ không tốt lắm.

“Nô tỳ đã nói tình huống nhà chúng ta như vậy mà sao Ngu gia đến cầu hôn, đây là đoan chắc nhà tiểu thư không có ai nên mới có thể đắn đo tiểu thư được đấy.” Trương mụ bất mãn, “Tiểu cô kia của tiểu thư rõ ràng chính là xem thường tiểu thư, ngay cả đại hôn của tiểu thư đều không tham gia, đều qua nửa tháng rồi mà vừa lộ mặt đã ném sắc mặt cho tiểu thư rồi.”

“Ngu phu nhân nói đó là do Sở Sở bị bệnh mà thôi.” Tôn Uyển nói, “Tính tình nàng kém ta đã nghe nói qua, chẳng phải ngươi cũng biết sao?”

“Đúng vậy, vậy tiểu thư nhìn xem nàng kết giao với dạng thiên kim gì, ngay cả xách giày Tôn gia đều không xứng, hiện giờ lại áp trên đầu nàng ta làm tẩu tử thì nàng ta có thể có sắc mặt tốt mới là lạ.” Trương mụ thở dài, “Cũng thế, nói đến cùng là chúng ta trèo cao Ngu gia, ngày thường chịu chút bực dọc cũng là bình thường.”

Tôn Uyển không nói.

Mấy tháng cứ như vậy mà đi qua, tuy rằng bầu không khí giữa hai người vẫn luôn lạnh nhạt nhưng ít ra có thể cùng nhau ăn cơm. Chẳng qua Ngu Sở Sở coi Tôn Uyển là không khí, cơn nước xong liền đi, trước nay không chịu nói chuyện với nàng.

Vừa mới bắt đầu quan hệ hai bên còn tính có thể duy trì được, nhưng tính cách và suy nghĩ của cả hai đều khác nhau quá nhiều, tâm tư Tôn Uyển tỉ mỉ thích nghĩ nhiều, cố tình lại gặp phải Ngu Sở Sở có tính cách hoàn toàn thẳng thắn như vậy.

Ban đầu, Tôn Uyển biết Ngu Sở Sở thích ăn điểm tâm ngọt nên chủ động làm một ít điểm tâm ngọt tự mình mang tới.

Vốn dĩ Ngu Sở Sở không muốn thấy nàng ta nhưng không chịu nổi Thanh Tô vẫn luôn cầu nàng nên nàng đi ra ngoài thấy Tôn Uyển một lần.

Vốn trong lòng nàng còn hơi bất mãn nhưng sau khi miễn cưỡng ăn một miếng điểm tâm thì phát hiện đúng là ăn rất ngon, lại nhìn thấy Tôn Uyển vẫn luôn cười rất ôn nhu thì trong lòng buông lỏng hơn.

Đến khi nàng thấy trên tay Tôn Uyển bị bỏng nổi bong bóng thì bảo Tôn Uyển về sau đừng làm, ở Ngu gia việc đó đều là do nha hoàn làm.

Kết quả Tôn Uyển cho rằng Ngu Sở Sở đang trào phúng nàng là nha hoàn.

Hơn nữa có Trương mụ luôn đổ thêm dầu vào lửa nên dần dà Tôn Uyển cảm thấy Ngu gia thật sự hơi xem nhẹ thân phận của mình.

Ví dụ như Ngu lão gia đồng thời chuẩn bị hai phần đồ trang sức trâm cài, Tôn Uyển chưa bao giờ nhận lễ vật như vậy, thế nên sau khi trở về thì vui mừng khôn xiết, yêu thích không buông tay mà ngắm nghía trong gương.

Ngu Sở Sở thì thu lễ vật quá nhiều, nàng không thích đồ trang sức màu xanh lá trên tóc, cảm thấy nhìn già đi. Nha hoàn thích nên nàng để cho các nàng mang chơi.

Sau Tôn Uyển biết, nàng cảm thấy Ngu Sở Sở cố ý làm nàng khó chịu mới đưa đồ vật Ngu lão gia thưởng cho nha hoàn mang.

Vốn trong lòng nàng luôn mẫn cảm, Thanh Tô bên người Ngu Sở Sở thân với Ngu Sở Sở như tỷ muội, vải dệt y phục ăn mặc trang điểm còn tốt hơn so với khi Tôn Uyển còn ở nhà, cho dù hiện giờ Tôn Uyển cũng thay đổi y phục tốt nhưng nhìn chủ tớ hai người các nàng vẫn khiến trong lòng khó chịu, cảm thấy mình thấp hơn Ngu Sở Sở nhất đẳng.

Lúc ấy nàng đưa điểm tâm cho Ngu Sở Sở, Thanh Tô có đưa tới một cây trâm làm đáp lễ, hiện giờ xem lại ngọc trâm này làm trong lòng thế nào cũng không thoải mái, Tôn Uyển liền đưa cho Tiểu Thúy để nàng mang mỗi ngày, coi đây là trả thù.

Kết quả phát hiện căn bản Ngu Sở Sở không để ý, trong lòng nàng càng khó chịu.

Thường xuyên qua lại, vốn dĩ có khả năng hòa hảo làm tan đi mối quan hệ lạnh như băng thì hiện giờ quan hệ giữa hai người bắt đầu nhanh chóng trở nên lãnh đạm hơn.

Chỉ là Tôn Uyển thật sự thích công công bà bà. Nàng gần như chưa bao giờ cảm nhận được thân phụ thân mẫu quan tâm, ở Ngu phủ, Ngu lão gia và Ngu phu nhân coi nàng là nữ nhi mà+ đau, làm trong lòng nàng cảm động không thôi, càng hy vọng lấy được sự yêu thích của hai người.

Phu thê Ngu thị đều cảm thấy thân thế của Tôn Uyển đáng thương, lại ngoan ngoãn hiếu thuận như vậy. Không chỉ niết vai đấm chân cho hai người mà ngẫu nhiên phu thê hai người lơ đãng nói một câu nàng cũng sẽ nhớ rõ hết, cũng làm cho bọn họ cảm nhận được một loại cảm giác nữ nhi có tính cách khác quan tâm tới.

Tôn Uyển không tranh không đoạt, đối xử ôn hòa với mọi người, so sánh với Ngu Sở Sở làm mặt lạnh với nàng thì Tôn Uyển nhu thuận làm đau lòng mọi người, khiến trong lòng phu thê hai người áy náy, càng đốt xử tốt với nàng hơn.

Phu thê Ngu thị đối với Tôn Uyển càng tốt thì sự ngăn cách giữa Ngu Sở Sở và Tôn Uyển càng sâu. Đặc biệt là nàng có thể cảm giác được phụ mẫu đều cảm thấy Tôn Uyển là tức phụ tốt, nữ tử tốt, mà vẫn luôn không để ý tới nàng là chính mình thì lại càn quấy.

Gặp chuyện không hài lòng thì Ngu Sở Sở lại ầm ĩ, trong ánh mắt của phụ mẫu không còn chỉ toàn bất đắc dĩ và yêu chiều mà dỗ dành nàng như trước đây nữa mà bắt đầu cảm thấy nàng không hiểu chuyện.

Phu thê Ngu thị và Tôn Uyển ở chủ viện nên chung đụng nhiều, tất cả thói quen đều được nàng làm gọn gàng ngăn nắp, nhìn nàng làm việc văn nhã có lễ thì trong lòng cũng rất thưởng thức.

Ngu Sở Sở ở bên ngoài dạo phố xong liền hấp tấp trở về nhà rồi cầm lấy chén trà trên bàn uống luôn, Ngu lão gia thấy bộ dáng ăn ngấu nghiến không câu nệ tiểu tiết, đối lập với Tôn Uyển ngày thường thì ông không nhịn được bèn mở miệng răn dạy nàng không có giáo dưỡng.

Nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngu lão gia Ngu phu nhân và Tôn Uyển đang ngồi ở một bên cùng nhìn vào nàng, toàn bộ cảnh tượng nhìn hòa hợp đến thế.

Trong sự hoảng hốt, Ngu Sở Sở mới phát hiện nàng náo loạn nửa năm, rùng mình nửa năm, nàng mất thời gian dài ngây ngốc trong viện của mình chờ những người khác quan tâm và khuyên dỗ.

Mà trong khoảng thời gian này Tôn Uyển đã hoàn toàn dung nhập vào được. Ngu phủ đã là nhà của Tôn Uyển, ngay cả phụ mẫu của nàng cũng không biết từ bao giờ đã đứng trên lập trường cùng Tôn Uyển.

Nàng mới như là người ngoài đến bị người xem kỹ.

Lần đầu tiên Ngu Sở Sở cảm nhận được sợ hãi và khủng hoảng. Lần đầu tiên nàng học được cúi đầu chịu thua, nàng muốn xin lỗi với phụ mẫu, vãn hồi lại thế cục.

Chạng vạng, Ngu Sở Sở đi trước chủ viện, trong lòng vẫn luôn suy tư nên nói như thế nào, làm nũng như thế nào, muốn lại đáng thương một chút hay không để làm phụ mẫu đau lòng,

Kết quả là vừa mới tiến vào cửa chính thì Ngu Sở Sở nghe được bên trong truyền đến tiếng cười vui sướng và tiếng nói chuyện phiếm.

Nàng nhìn vào thì thấy Ngu Nhạc Cảnh và Ngu lão gia đang uống trà, mà Ngu phu nhân và Tôn Uyển đang sửa sang lại len sợi, bốn người nói nói cười cười, trường hợp đó thật ấm áp và nhẹ nhàng.

Cả người Ngu Sở Sở ngơ ngẩn cho đến khi nha hoàn phía sau đi ngang qua nàng mở miệng gọi, “Tiểu thư?” Thì nàng mới bừng tỉnh hoàn hồn.

Cùng lúc đó bốn người trong phòng cũng ngẩng đều nhìn về phía Ngu Sở Sở. Không khí vừa mới hòa hợp bình thản bởi vì nàng mà bị đánh vỡ như vậy.

“Sở Sở, làm sao vậy?” Ngu Nhạc Cảnh nghi hoặc hỏi.

Ngu Sở Sở lẩm bẩm, “Muội……”

Thiếu chút nữa nàng cúi đầu.

Cho đến khi nàng nhìn thấy Tôn Uyển dù bận vẫn ung dung ngồi bên người Ngu phu nhân, khóe miệng hơi cong lên, ôn hòa và thong dong nhìn nàng.

Ngu Sở Sở phảng phất như bị búa tạ nện xuống, nàng lui về sau mấy bước rồi phất tay áo rời đi.

Nàng cứ dại ra mà trở về, trên đường trở về, Ngu Sở Sở mới phát hiện ở trong nhà có rất nhiều chỗ đã thay đổi, nơi chốn đều có dấu vết bị Tôn Uyển điều chỉnh quá.

Ngoại trừ viện của nàng, vẫn là địa bàn của nàng thì trên dưới Ngu gia đều là Tôn Uyển.

Ngu Sở Sở trở lại viện khóc một trận thì vựa vặn gặp Ngu Nhạc Cảnh tới vấn an nàng.

“Tiểu muội, ai lại chọc muội tức giận vậy?” Ngu Nhạc Cảnh đi vào đầu giường của nàng nói với vẻ bất đắc dĩ, “Muội nhìn xem muội đi, là nước làm sao?”

Nửa năm này cơ bản Ngu Nhạc Cảnh một tháng mới có thể về nhà một hai lần, thế nên hai huynh muội rất ít gặp mặt.

Ngu Sở Sở như bắt được cọng rơm cứu mạng, nàng túm lấy tay Ngu Nhạc Cảnh và khóc thút thít, “Muội không thích Tôn Uyển, muội khó chịu, huynh có thể đuổi nàng ta đi hay không, nàng ta bắt nạt muội……”

Ngu Nhạc Cảnh nhìn chăm chú vào nàng, hắn thở dài rồi nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.

“Tiểu muội, huynh biết muội không thể tiếp thu được việc huynh thành thân nhưng đến hôm nay đã hơn nửa năm, muội cũng nhìn thấy A Uyển chăm lo sửa sang nhà chúng ta rồi, nàng là thê tử của huynh, sao huynh có thể đuổi nàng ấy đi được?” Ngu Nhạc Cảnh chậm rãi nói, “Muội có thể không thích nàng nhưng không thể nói dối. Tính tình của muội như vậy, mỗi ngày cứ làm mặt lạnh với nàng, nàng trốn muội còn không kịp thì sao có thể bắt nạt muội?”

“Muội……” Ngu Sở Sở á khẩu không trả lời được nên chỉ có thể vẫn luôn khóc nức nở.

Đúng vậy, nhăn mặt chính là nàng, rùng mình chính là nàng. Tôn Uyển cũng chưa từng nói cái gì nhưng vì sao nàng lại cảm thấy chính mình bị bắt nạt đây?

Tất cả nỗi khổ sở Ngu Sở Sở đều không biết nói ra như thế nào. Trước đây mỗi người đều quan tâm nàng, yêu thương nàng, nàng chưa bao giờ phát giác ra chính mình sẽ không biết cách biểu đạt như thế.

Thấy nàng không nói nên lời, Ngu Nhạc Cảnh cười nói, “Được rồi, muội nói muội muốn cái gì đi, đại ca giúp muội lấy về.”

“Vậy……” Ngu Sở Sở khóc nức nở thút tha thút thít, nàng nói nhỏ, “Nghe nói cửa tiệm thành bắc có trâm Lam Hoa, huynh đi cùng muội lấy được không?”

“Muội cũng biết gần đây đại ca rất bận mà.” Ngu Nhạc Cảnh không biết phải làm sao, “Để huynh phái người đi mua.”

“Muội không cần nữa!” Ngu Sở Sở cao giọng.



Nàng duỗi tay đẩy Ngu Nhạc Cảnh, bản thân buồn rầu rồi lại bắt đầu khóc.

“Được được được, chờ khi nào huynh có thời gian nhất định sẽ đi cùng muội!” Ngu Nhạc Cảnh vội vàng đáp ứng.

Lúc này Ngu Sở Sở mới ngẩng đầu khỏi đầu gối, nàng khóc nhiều đến mức lông mi ướt dầm dề, đôi mắt cũng đầy ánh nước.

“Thật sự?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

“Thật sự.”

Lúc này Ngu Sở Sở mới an ổn lại.

Một lát sau nàng lại gọi, “Đại ca.”

“Làm sao vậy?” Ngu Nhạc Cảnh nhìn về phía nàng.

“Vì sao huynh cưới Tôn Uyển?” Ngu Sở Sở hỏi, “Huynh chưa gặp nàng bao giờ đã thành thân thì sao biết mình có thích nàng hay không đây?”

Ngu Nhạc Cảnh duỗi tay vuốt ve tóc nàng.

“Sở Sở, huynh cần kế thừa gia nghiệp nên vốn dĩ hôn sự không phải huynh nói là được.” Giọng nói ôn hòa của hắn vang lên, “Huynh cưới A Uyển chẳng qua nàng ấy là người thích hợp mà thôi.”

Ngu Sở Sở mê mang.

“Sao một người có thể sử dụng thích hợp để cân nhắc chứ?” Nàng lẩm bẩm, “Người lại không phải hàng hóa, không phải giày……”

“Muội còn nhỏ cho nên không hiểu. A Uyển nguyện ý gả cho huynh cũng là vì đối với nàng ấy mà nói ta là sự lựa chọn thích hợp nhất.” Ngu Nhạc Cảnh cười nói, “Nhưng muội sẽ không như vậy, nhất định muội có thể gả cho người muội yêu thích.”

Ngu Nhạc Cảnh trò chuyện với Ngu Sở Sở hồi lâu, hai người nói rất nhiều nói chuyện. Mãi cho đến đêm khuya nàng ngủ thiếp đi vì khóc mệt mỏi thì Ngu Nhạc Cảnh mới trở về.

Vừa trở về phòng liền nhìn thấy Tôn Uyển ngồi ở mép giường yên tĩnh thêu y phục.

Ngu Nhạc Cảnh nở nụ cười đi tới, Tôn Uyển giương mắt nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu thêu thùa.

“Tức giận?” Ngu Nhạc Cảnh duỗi tay ôm chầm lấy Tôn Uyển, hắn cười nói, “Xin lỗi vì đã để cho nàng đợi lâu.”

“Thiếp không tức giận.” Tôn Uyển buông đồ vật trong tay ra, nàng nói nhỏ, “Hai huynh muội tình thâm làm thiếp cũng cảm động. Chỉ là…… Ngày thường chàng bận rộn như vậy một tháng cùng lắm chỉ thấy hai lần mà thôi, thiếp cũng muốn nhìn thấy chàng nhiều hơn.”

“Ta biết nàng vất vả.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Chờ làm xong chuyện này thì về sau mỗi ngày ta sẽ ở cùng nàng.”

Tôn Uyển cười cười.

“Có đôi khi thiếp thật sự hâm mộ Sở Sở.” Nàng nói, “Phụ mẫu đều yêu thương nàng như vậy, còn có ca ca tốt là chàng quan tâm nàng, Ngu gia lại giàu có như thế, có thể để Sở Sở làm tiểu thư vô ưu vô lự.”

Nàng thở dài nói, “Phụ mẫu của thiếp một lòng hướng về đại ca, muốn dùng thiếp để đổi lấy lễ hỏi, cho huynh ấy đặt mua lễ hỏi đón dâu. Đại ca thiếp càng không quan tâm thiếp như thế nào, dường như ba người họ là người một nhà mà thiếp chỉ là người ngoài ở tạm, mỗi ngày đều sống mà lòng run sợ.”

Nghe thấy nàng nói những lời này, Ngu Nhạc Cảnh liền im lặng. Một lát sau hắn ôm sát Tôn Uyển thì thầm, “Về sau sẽ không, nơi này chính là nhà của nàng, ta sẽ đối tốt với nàng.”

Tôn Uyển ngẩng đầu và cười nói, “Thiếp biết. Hạnh phúc lớn nhất kiếp này của thiếp đó là gả cho Ngu thiếu gia, có mọi người yêu thương, cho dù thiếp đi tìm chết cũng biết đủ.”

“Đừng nói những lời như vậy.” Ngu Nhạc Cảnh đau lòng, “Ngày lành của nàng còn ở phía sau đấy.”

Ngày hôm sau, Ngu Nhạc Cảnh lại rời đi.

Thời điểm ăn cơm không có Ngu Nhạc Cảnh, Ngu Sở Sở cũng ở trong viện của mình không ra nên chỉ có Ngu lão gia, Ngu phu nhân và Tôn Uyển ăn cơm.

Ngu Sở Sở thích hoa Hà Nguyệt mà mỗi quý sản lượng của hoa Hà Nguyệt lại rất ít, một chậu đều có giá rất sang quý lại từng chậu từng chậu đưa vào trong viện nàng.

Bọn họ đang ăn cơm thì Lưu thúc ở bên ngoài làm người đem hai mươi ba mươi bồn hoa Hà Nguyệt quý này đưa vào trong viện của Ngu Sở Sở.

Tôn Uyển ngẩng đầu thì nhìn thấy những đóa hoa màu lam cùng màu hồng nhạt xinh đẹp không thôi thì bừng tỉnh.

Một chậu hoa chính là phí tổn nửa năm của Tôn gia, đóa hoa xinh đẹp lại sang quý như vậy đặt ở trước đây thậm chí có khả năng còn đáng giá hơn so với mệnh của nàng.

Ở trong viện của Ngu Sở Sở cũng chỉ cùng lắm là đóa hoa bình thường mà thôi.

Tôn Uyển xuất thần, Ngu phu nhân nhìn thấy bèn hỏi, “A Uyển, làm sao vậy?”

Tôn Uyển lại ánh mắt rồi cười nói, “Nương, không có việc gì đâu ạ. Con thấy đóa hoa kia xinh đẹp nên xem đến ngây người một chút thôi.”

“Đương nhiên hoa Hà Nguyệt đẹp rồi, Sở Sở thích nó nhất đấy.” Ngu lão gia cầm đôi đũa và nói, “Trong viện của con bé có đến năm mươi sáu mươi bồn, nếu con thích thì một lúc nữa dọn một nửa sang cho con.”

“Cha, con, con không cần đâu ạ…… Đây là hoa của Sở Sở, đưa cho con thì không tốt lắm.” Tôn Uyển thấp giọng nói, “Nếu là có thể có một chậu thì con đã rất vui vẻ rồi.”

“Không có việc gì, đều là người một nhà nên không cần khách khí như vậy.” Ngu lão gia an ủi, “Chúng ta đều nói muốn coi con như khuê nữ mà đối đãi, là do cha nương sơ sẩy. Sở Sở có thì đương nhiên con cũng có.”

Trong lòng Tôn Uyển dâng lên nỗi cảm động và ấm áp bèn nhỏ giọng đồng ý.

Cơm nước xong, Ngu lão gia bảo hạ phó bên người đi tới viện của Ngu Sở Sở dọn hoa, một lát sau người hầu trở lại với đầu đầy mồ hôi.

“Lão gia, tiểu thư không muốn nên thật sự là chúng tiểu nhân không dọn đi được ạ.” Hắn thở hồng hộc, “Có người muốn dọn hoa thì cổ đều bị tiểu thư cào rách!”

“Cái gì!” Ngu lão gia chụp lên bàn phanh một tiếng, ông nhíu mày chỉ trích, “Hiện giờ con bé càng ngày càng ích kỷ!”

Ngu lão giả nổi giận đùng đùng liền đứng lên chạy tới viện của Ngu Sở Sở, Ngu phu nhân và Tôn Uyển cùng chạy theo sau.

“Cha, con không cần hoa kia đâu, việc này thôi bỏ đi.” Tôn Uyển đau khổ cầu xin, “Đừng tức giận với Sở Sở, đều do con lắm miệng……”

“Không trách con!” Ngu lão gia lạnh lùng, “Chỉ vì cái bồn hoa còn không muốn cho người, đây đều là cha nương chiều hư.”

“Ông đừng đi, ông đi làm gì vậy ông!” Ngu phu nhân cũng sốt suột, “Sẽ không thật sự vì chuyện nhỏ này ông lại đi nói con bé chứ, ông đừng dọa con bé……”

Ngu lão gia không nói một lời, ai khuyên cũng không được, vẫn nổi giận đùng đùng đi vào viện của Ngu Sở Sở, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng kêu la khàn cả giọng của Ngu Sở Sở với hạ nhân muốn dọn hoa, giống như cái người đàn bà đanh đá.

“Ngu Sở Sở!” Ngu lão gia giận dữ, “Ngươi nhìn ngươi hiện tại xem, còn có chút bộ dáng của thiên kim tiểu thư sao!”

Ngu Sở Sở ngẩng đầu, ai nàng cũng không thấy, chỉ thấy Tôn Uyển ở phía sau Ngu lão gia. Nàng liền muốn tiến lên lại bị Thanh Tôn ôm chặt lấy eo.

“Tôn Uyển, rốt cuộc ngươi muốn ta như thế nào ngươi mới vừa lòng?!” Ngu Sở Sở giãy giụa, nàng hét to đến tê tâm liệt phế, “Ngay cả hoa ta thích ngươi đều không buông tha, tất cả của ta ngươi cũng phải cướp đi sao? Y phục ta dùng đều cởi ra cho ngươi sao?!”

“Ngu Sở Sở!” Ngu lão gia tức giận.

Bang ---!

Tất cả mọi người dại ra. Bọn họ nhìn thấy Ngu lão gia vả vào miệng Ngu Sở Sở.

“Ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi giống như người đàn bá đánh đá vậy!” Ngu lão gia cả giận, “Từ nhỏ đến lớn ta và nương của ngươi từng thiếu cái ăn cái mặc ngủ nghỉ cho ngươi sao? Sao lại dưỡng ngươi ra tính cách ích kỷ như vậy, ngay cả bồn hoa đều phải so đo với tẩu tử!”

Ngu Sở Sở ngơ ngẩn ngẩng đầu, nước mắt nàng như trân châu từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống.

“Đây là hoa của con.” Nàng lẩm bẩm.

“Đây là đồ ta cho ngươi thì ta cũng có thể lấy lại!” Ngu lão gia lạnh lùng nói, “Ta còn nói cho ngươi biết, về sau ca ca ngươi và tẩu tử của ngươi là tân gia chủ và chủ mẫu của Ngu gia, về sau ngươi có hoa hay không còn muốn xem bọn họ đồng ý, còn để ngươi bày sắc mặt ở chỗ này sao?”

Ngu Sở Sở ngẩn ngơ cúi đầu, qua vài giây bỗng nhiên nàng phát điên rồi nắm từng chậu hoa Hà Nguyệt quăng xuống mặt đất dọa tới tất cả mọi người.

“Lão gia……” Lưu thúc ở bên cạnh nói nhỏ.

“Để nó quăng đi, dùng sức mà quăng, ta xem nó có thể quăng được mấy bồn.” Ngu lão gia lạnh lùng đáp.

Quả nhiên, Ngu Sở Sở quăng được năm sáu bồn thì không quăng nổi nữa, nàng được Thanh Tô đỡ lấy, môi run rẩy như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Nhìn thấy nàng không động đậy, Ngu lão gia mới vẫy vẫy tay, “Những thứ nó quăng để lại cho nó, còn lại thì dọn đi!”

Ngu lão gia hạ quyết tâm phải cho nữ nhi ích kỷ lại không hiểu chuyện một giáo huấn nên ông không thỏa hiệp chút nào, nhìn thấy sắp dọn xong thì lúc này mới phất tay áo rời đi.

Thấy ông đi rồi thì Ngu phu nhân nhanh chóng đẩy Lưu thúc, làm Lưu thúc để lại cho Ngu Sở Sở mười mấy bồn hoa còn dư lại.

“Sở Sở……” Ngu phu nhân đi tới muốn an ủi nữ nhi, kết quả là đầu Ngu Sở Sở ngửa ra sau, trực tiếp mất đi ý thức khiến mọi người la hoảng lên.

Ai cũng không nghĩ tới tính cách của Ngu Sở Sở cương liệt như thế lại có thể tức đến phát bệnh, tức đến phát ngất.

Vốn Ngu lão gia đang tưởng có cơ hội giáo dục nàng lại lập tức mềm lòng, lại tới thăm nom quan tâm Ngu Sở Sở.

Chỉ là tâm thái của Ngu Sở Sở đã thay đổi, trước kia nàng chỉ phản cảm Tôn Uyển, hiện giờ càng cự tuyệt giao lưu với phụ thân, ngay cả gặp mặt cũng không muốn thấy ông.

Trong lòng Ngu lão gia vừa khổ sở lại thất vọng buồn lòng, cảm thấy bản thân đối với nữ nhi tốt như vậy mà chỉ giáo huấn nàng một lần nàng lại không chịu để ý đến ông.

May mắn còn có trưởng tức an ủi, cùng ông chơi cờ nói chuyện phiếm làm trong lòng Ngu lão gia được an ủi rất nhiều.

Sau khi Ngu Sở Sở khỏe hẳn thì càng nguyện ý đến Vọng Nguyệt Lâu tìm Tô Dung Hiên. Ít nhất Tô Dung Hiên thật tình đối đãi nàng, vết thương trong lòng ở nhà của nàng đều sẽ được Tô Dung Hiên chữa khỏi.

Tô Dung Hiên phát hiện Ngu Sở Sở từ từ tiều tụy, trong mắt không còn ánh sáng như ngày xưa nữa, không bao giờ còn tươi đẹp và kiêu ngạo như trước kia.

Hắn đau lòng không thôi nhưng ngoại trừ ở bên nàng, trấn an nàng thì cũng không có biện pháp gì.

Bên kia, Tô Dung Hiên vẫn luôn âm thầm chuẩn bị nghiệp lớn. Tuy hắn còn trẻ tuổi nhưng trên dùng tài vĩ lược không thua gì các lão nhân khác.

Nhạc hoàng đế bắt đầu trầm mê luyện đan tu tiên, không còn để ý giang sơn sít sao như trước nữa, Tô Dung Hiên bắt đầu lót đường.

Chỉ là hắn vẫn luôn do dự. Hắn không bỏ xuống Ngu Sở Sở được, nhìn trạng thái của Ngu Sở Sở như vậy hắn sợ mình vừa đi thì nàng thật sự tứ cố vô thân.

Nội tâm Tô Dung Hiên bị giằng xé.

Hắn thân là huyết mạch của hoàng thất, có tài như Tương Vương, lại thân mang huyết cừu, có lý do danh chính ngôn thuận tạo phản. Từ lúc bắt đầu hắn chạy khỏi Đế Thành là tất cả mọi người đẩy hắn, làm hắn đi con đường hẳn là theo lý thường này.

Nhưng thực ra Tô Dung Hiên cũng không muốn báo thù, cũng không muốn làm hoàng đế.

Việc đã đến nước này, hắn chỉ muốn làm người thường, làm Tô công tử đơn giản, làm bạn bên người Ngu Sở Sở, cùng nhau chữa khỏi miệng vết thương trên người đối phương.

Mới đầu hai người gặp mặt ở Vọng Nguyệt lâu, sau lại bởi vì Ngu gia giảm một nửa số lượng hoa Hà Nguyệt cấp cho Ngu Sở Sở nên trong lòng Ngu Sở Sở thương tâm, Tô Dung Hiên không thể thấy nàng như vậy liền mang nàng đi Tô phủ một chuyến.

Vừa mới vào cửa, Ngu Sở Sở bị cảnh quan hoa viên ở Tô phủ làm sợ đến ngây người.

Tô Dung Hiên mang nàng xuyên qua con đường sỏi đá, loanh quanh lòng vòng, rốt cuộc cũng đi vào đình hóng gió. Từ nơi này ngồi xuống, trước mặt là hồ cá chép, vây quanh ao trồng mấy trăm đóa hoa Hà Nguyệt, đóa hoa xinh đẹp mềm mại nhẹ nhàng lắc lư theo gió.

Ngu Sở Sở ngơ ngác nhìn về phía Tô Dung Hiên, Tô Dung Hiên nở nụ cười.

“Biết muội thích nên huynh làm người đi tới phương nam và phương đông mua rất nhiều hạt giống, trồng hơn một năm mới thành công.” Hắn nói, “Sở Sở, muội biết vì sao hoa Hà Nguyệt trân quý không?”

“Vì sao?” Ngu Sở Sở ngẩn ngơ hỏi.

“Bởi vì hoa Hà Nguyệt có thiên tính kiêu ngạo, ở phương nam hoa Hà Nguyệt dại bên đường luôn nở rộ rất nhiều. Nhưng nếu muốn nhổ trồng vào chậu hoa hoặc nhân công gieo trồng thì khô héo rất nhanh, chỉ có một số ít mới có thể tồn tại, lại vượt qua trời nam biển bắc đưa tới nơi này.”



Tô Dung Hiên nhìn về phía Ngu Sở Sở rồi nhẹ giọng nói, “Sở Sở, huynh hy vọng muội có thể vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, điều đó thật lóa mắt.”

Ngu Sở Sở mím môi, nàng cúi đầu xuống.

“Huynh thật sự cảm thấy muội rất tốt sao?” Nàng hỏi nhỏ, “Muội không biết nữ hồng, không hiểu nhiều sách, tính tình lại lớn, sẽ không biết chăm sóc người khác……”

“Thì sao đây? Có lẽ có người thích nữ tử ôn nhu thuận theo, nhưng bộ dáng tự do tự tại không bị bó buộc của muội cũng đáng yêu như vậy.” Tô Dung Hiên nhìn chăm chú vào nàng, “Trên đời không nên có một khuôn mẫu và mệnh lệnh cho tất cả mọi người sống thành dáng vẻ đó.”

Hắn đang nói Ngu Sở Sở phảng phất cũng đang nói chính mình.

Tiểu nữ hài xinh đẹp và kiêu ngạo kia của năm đó giống như một ngọn lửa dũng mãnh xông vào thế giới hắc ám của hắn, làm hắn thấy được một tia sáng trong cuộc đời của mình.

Sở dĩ nàng hấp dẫn hắn đó là bởi vì trên người nàng vốn không có bất kỳ gông xiềng gì. Ngu gia tự tin để nàng có thể làm chính mình, không cần bị những yêu cầu của thế tục dành cho nữ tử xiềng xích lại.

Nàng đã từng là cô nương tự do nhất lóa mắt nhất.

Đáng tiếc cuối cùng nàng vẫn bị thế tục làm thương tâm, khó thoát được gông xiềng kia.

Ngu Sở Sở không chạy thoát được gông cùm xiềng xích của nữ tử, giống như hắn không có cách nào chạy thoát xiềng xích trong nhân sinh của mình, vây hắn đẩy hắn đi lên con đường hắn cần thiết phải đi.

Hắn hy vọng Ngu Sở Sở vui sướng, hy vọng nàng tự do làm chính mình nhưng Ngu gia đã không còn là hẫu thuẫn của nàng nữa.

Tại đây một khắc, Tô Dung Hiên hạ quyết tâm.

Hắn trở lại biên giới Dương Thành mật đàm với mọi người trong thời gian rất lâu.

Năm đó những hạ nhân dẫn hắn chạy ra hiện giờ đã bốn năm chục tuổi, ngay cả Tô lão gia đều già rồi. Bọn họ nghe thấy lời nói kinh thế hãi tục của hắn không khỏi mở to hai mắt.

“Thiếu gia, nếu ngài không đi báo thù thì ai đi lật đổ Nhạc hoàng đế, ai báo thù cho Tôn gia đây?” Có một vị trong đó vội vàng nói.

Tô Dung Hiên mím môi.

“Ngô thúc.” Hắn thấp giọng nói, “Từ nhỏ đến lớn các ngươi đều hy vọng tương lai ta có thể trở về báo thù. Nhưng lúc gia gia và phụ mẫu cầu mong các ngươi mang ta chạy khỏi thì có khả năng họ chỉ hy vọng ta có thể khỏe mạnh sống sót, không phải sao?”

“Thiếu gia……!”

Tô Dung Hiên xốc trường bào rồi quỳ xuống. Hắn rút trường kiếm và dùng hai tay dâng lên.

“Ta biết ta thực xin lỗi các ngươi.” Hắn phân trần, “Nhưng mấy năm nay ta trằn trọc, cho tới bây giờ ta vẫn cảm thấy tuyệt vọng đối với con đường báo thù. Ta không muốn gây nên chiến tranh, càng không muốn làm thiên hạ hiện giờ máu chảy thành sông.”

“Ta chỉ muốn sống sót cho tốt.” Tô Dung Hiên ngẩng đầu, “Những năm gần đây ta biết vì nuôi lớn ta các ngươi đã dốc hết tâm huyết. Nếu ta lùi bước khiến các ngươi thất vọng thì ta nguyện lấy mệnh để trả.”

“Thiếu gia……”

Những người khác cũng đều quỳ xuống khóc.

“Ngài nói cái gì còn hay không còn. Nếu không có Tôn tướng quân thì chúng thuộc hạ sao có thể sống sót đến bây giờ?” Mọi người nghẹn ngào, “Chúng thuộc hạ sớm đã lớn tuổi, không còn tranh đua được nữa nhưng cũng sợ sau khi ngài lớn lên khó có thể xóa tan thù hận trong lòng cho nên vẫn luôn nỗ lực lót đường. Nếu ngài có thể buông mà sống tốt thì chúng thuộc hạ sao lại không muốn đây?”

Tô Dung Hiên bị các thuộc hạ ôm lấy khóc một trận, ngay cả Tô lão gia cũng như thế. Ông nuôi lớn Tô Dung Hiên, tuy không phải thân sinh nhưng hơn hẳn thân sinh, trong lòng vẫn luôn khó có thể dứt bỏ tình cảm với hắn.

Nếu Tô Dung Hiên báo thù thì cơ bản đó là cửu tử nhất sinh. Hiện giờ nghe được hắn không đi nữa thì lập tức vui mừng quá đỗi, buổi tối Tô phủ liền gói sủi cảo.

Chờ đến khi Tô Dung Hiên trở lại An Thành thì cảm xúc trong lòng đã trở nên bất đồng.

Trước đây hắn khát vọng tiếp cận Ngu Sở Sở rồi lại vẫn luôn cầm giữ chính mình, sợ nhỡ đâu mình đi rồi làm nàng thương tâm.

Hiện giờ đại sự trong lòng đã đi, trạng thái của Tô Dung Hiên cũng khác hoàn toàn. Hắn không cầu Ngu Sở Sở thích hắn nhưng ít ra lần này hắn có thể làm Ngu Sở Sở tự tin.

Từ sau lần xem hoa đó, nơi Ngu Sở Sở và Tô Dung Hiên gặp mặt liền thành Tô phủ.

Ngu Sở Sở ở Ngu gia quá không như ý, quan hệ cùng với người trong nhà càng ngày càng cứng, việc nhỏ như hạt mè cũng sẽ khiến thần kinh của nàng mẫn cảm, gần như mỗi ngày đều tranh cãi không ngừng.

Người Ngu gia cũng bắt đầu mỏi mệt, ở trong mắt bọn họ thì Ngu Sở Sở đang làm trời làm đất, tẩu tử vào cửa một năm là nàng náo loạn một năm. Bất luận bọn họ khuyên như thế nào, an ủi như thế nào cũng không được, ngược lại còn làm trầm trọng thêm.

Tôn Uyển ôn nhu săn sóc, Ngu Sở Sở hơi một tí là trở mặt. Ngay cả Ngu mẫu cũng bắt đầu dần dần cảm thấy nữ nhi có vấn đề, đến mức có đôi khi còn sợ Ngu Sở Sở xuất hiện, bởi vì nàng vừa xuất hiện nhất định sẽ ầm ĩ đến mức làm mọi người tâm phiền ý loạn.

Ngu Sở Sở càng thường xuyên gặp mặt Tô Dung Hiên, khi hai người một mình ở chung thì nàng luôn cảm thấy vui sướng rất lâu.

Mới đầu Thanh Tô còn cảm thấy Ngu Sở Sở luôn đi phủ đệ của nam tử thì không tốt nhưng lại không có biện pháp. Nàng hướng về Ngu Sở Sở, không thể bởi vì ‘cùng lý không hợp’ liền tố giác Sở Sở, khiến chuyện vui vẻ cuối cùng nàng cũng không có.

Thanh Tô đi theo Ngu Sở Sở một năm, cũng để ý kỹ Tô Dung Hiên một năm. Cuối cùng cảm thấy phẩm hạnh tính cách của hắn đều cực tốt, nếu là có thể lưỡng tình tương duyệt cùng tiểu thư thì đối với tiểu thư mà nói đó là người tốt nhất để lựa chọn phó thác chung thân.

Ngu Sở Sở đi tìm Tô Dung Hiên, hai người cũng không vào nhà mà chỉ ở đình hóng gió nói chuyện phiếm, Thanh Tô sẽ lảng tránh xa một chút để bọn họ có cơ hội cùng một chỗ nói chuyện.

Đã nhiều ngày Ngu gia náo loạn không ngừng, Ngu phu nhân và Ngu lão gia đang thương thảo về hôn sự tương lai của Ngu Sở Sở.

Hiện giờ nàng đã mười bảy, nếu phải gả người thì cũng là chuyện của mấy năm nay. Như khi Tôn Uyển gả vào đã mười chín tuổi, thực ra ở tuổi đó cũng hơi muộn.

Hai phu thê vốn muốn tìm con rể tới cửa, hiện giờ đại nhi tử kết hôn xong mới phát hiện việc này không thể thực hiện được.

Nếu Ngu Sở Sở thành hôn còn ở nhà ngốc thì mâu thuẫn giữa nàng và Tôn Uyển sẽ vẫn luôn ầm ĩ mãi, Ngu phủ vĩnh viễn không có ngày yên bình.

Hai phu thê thương lượng, vẫn nên tìm nam tử có của cải làm hắn ở rể, chẳng qua mua cho Ngu Sở Sở phủ đệ làm hôn phòng cho chính hai người ở, ở gần một chút, chờ về sau nàng hiểu chuyện còn có thể thường trở về ăn cơm nhìn xem.

Trùng hợp là câu chuyện đó bị nha hoàn nghe được, nha hoàn còn cảm thấy là chuyện tốt nên có kể lại cho nha hoàn trong viện của Ngu Sở Sở, thường xuyên qua lại lại truyền tới tai Ngu Sở Sở.

Trước đây Ngu Sở Sở gặp phải chuyện đều tức giận phẫn nộ nhưng khi nghe được phụ mẫu nghị luận hôn sự của chính mình thì cả người nàng run lên, cảm thấy hơi sợ hãi.

Nếu trước đây thì Ngu Sở Sở không tin. Nhưng hôm nay trong lòng nàng cũng không còn sự tự tin nữa.

Lần tiếp theo khi gặp mặt Tô Dung Hiên thì Tô Dung Hiên phát hiện cảm xúc của nàng cực kỳ mê mang.

“Làm sao vậy?” Tô Dung Hiên hỏi.

Ngu Sở Sở thở dài.

“Phụ mẫu của muội bắt đầu suy nghĩ tới chuyện thành hôn của muội.” Nàng nói với vẻ uể oải không phấn chấn, “Nay cả chuyện mua phủ đệ cho muội dọn ra cũng đã quyết định.”

“Cái gì? Nhưng……”

Đến khi Tô Dung Hiên sốt suột, Ngu Sở Sở lập tức nhìn qua, đôi mắt nàng bỗng nhiên tỏa sáng làm câu nói kế tiếp của Tô Dung Hiên phải nuốt xuống.

Chỉ khi Ngu Sở Sở nghĩ tới ý đồ xấu gì hoặc tưởng trêu cợt hắn mới có thể lộ ra biểu cảm như thế.

“Sở Sở, làm sao vậy?” Tô Dung Hiên cẩn thận hỏi.

“Tô Dung Hiên.” Ngu Sở Sở nhướn mày hỏi, “Hai chúng ta có quan hệ tốt như vậy, huynh giúp muội cũng không tính là gì chứ?”

“…… Muội nói đi.” Tô Dung Hiên cẩn thận đáp.

“Bằng không như vậy đi, nếu phụ mẫu của muội thật sự muốn tìm cho muội vị hôn phu thì muội sẽ nói muội thích huynh.” Ngu Sở Sở nói, “Huynh giả trang một chút được không?”

Tô Dung Hiên ngơ ngẩn.

“Đương nhiên, muội biết làm người muội thích như vậy thật thảm.” Nàng nhỏ giọng, “Đúng là có hơi miễn cưỡng huynh, nếu huynh không muốn…..”

“Không miễn cưỡng.” Tô Dung Hiên đồng ý không chút do dự, “Huynh nguyện ý.”

Nhìn thấy Ngu Sở Sở ngẩn ngơ, hắn nói chậm lại với giọng dịu dàng, “Huynh nguyện ý.”

Hai người nhìn chăm chú lẫn nhau, Ngu Sở Sở sửng sốt một lúc mới phục hồi tinh thần, vành tai của nàng đỏ lên.

“Huynh, huynh thật sự nguyện ý?” Ngu Sở Sở lắp bắp gần như là hồ ngôn loạn ngữ, “Muội, phụ mẫu muội tìm cho muội chính là nữ tế tới cửa đấy.”

Tô Dung Hiên cười cười, hắn dịu dàng nói, “Nếu có chuyện tốt như vậy thì đương nhiên là càng tốt.”

Nghe được hắn nói thế, lại nhìn thấy bộ dáng cười ôn hòa làm khuôn mặt của Ngu Sở Sở đỏ lựng.

Nàng hoang mang đứng lên, quay đầu liền chạy.

“Chậm một chút, chú ý bậc thang.” Sau lưng, Tô Dung Hiên dặn dò.

Ngu Sở Sở chạy càng nhanh.

Buổi tối, Ngu Sở Sở ngủ không yên, một hai phải đòi Thanh Tô ở cùng với nàng. Thanh Tô ngồi xổm ở mép giường cũng không được vì Ngu Sở Sở đã kéo người vào ổ chăn.

“Tiểu thư, cái này, nô tì chỉ là nô, sao có thể lên giường của tiểu thư được?” Cả người Thanh Tô không được tự nhiên.

“Ngươi giúp ta phân tích xem.” Ngu Sở Sở dẩu miệng, “Huynh ấy vui đùa trêu ghẹo với ta sao, sao sẽ có nam tử muốn tới cửa làm nữ tế, lại là nam tử có gia nghiệp của chính mình.”

“Tiểu thư.” Thanh Tô nói với vẻ bất đắc dĩ, “Tiểu thư và Tô công tử đã quen biết sắp hai năm, tiểu thư không phát hiện ngài ấy thích tiểu thư sao?”

Ngu Sở Sở dại ra.

“Nếu Tô công tử nhớ rõ tất cả yêu thích của một người, lúc nào cũng đối xử ôn nhu còn không tính là thích thì không có gì có thể gọi là thích được hết.”

Ngu Sở Sở lại cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh mấy năm nay thì nàng mới bừng tỉnh phát hiện, hình như Tô Dung Hiên đối xử với nàng thật đặc biệt.

Bên người hắn chưa bao giờ có nữ quyến, ngay cả nha hoàn cũng không có. Hắn chỉ ôn nhu với mỗi nàng, kiên nhẫn với nàng, dường như còn tốt hơn đại ca gấp trăm ngàn lần.

Còn nữa, mỗi lần nàng tới, Tô Dung Hiên đều chuẩn bị đồ ăn thức uống nàng thích nhất, còn có cả hoa nàng thích nữa. Tất cả đều là nàng thích, cho nên sau mỗi lần nàng tới tìm Tô Dung Hiên đều thật vui vẻ.

Ngu Sở Sở suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện hắn thích cái gì nàng cũng không hề biết.

Hai chủ tớ lại thì thầm nói chuyện phiếm.

Ngu Sở Sở thở dài, “Thanh Tô, ngươi cũng sắp hai mươi tuổi đúng không? Nếu ngươi thành thân thì nhất định ta phải đưa cho ngươi một phần của hồi môn phong phú mới được.”

“Nô tì mới không muốn thành thân đâu.” Thanh Tô mím môi, “Thành thân là phải hầu hạ phu quân và nhà của họ, nô tì đây càng nguyện ý ở lại bên người tiểu thư, vẫn luôn hầu hạ tiểu thư.”

“Vậy sao được?”

_____________________________________

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Chương dài vậy các bạn bõ công chờ lâu chứ? ~(‾▿‾~)

Dài bằng 3 chương thường cộng lại đấy ạ. Động viên mình đi nào, chương sau tuy không dài như chương này nhưng cũng không kém mấy đâu nha.

Chương sau cũng là chương khép lại quá khứ của hai người. Chắc cũng nhiều bạn đoán được rùi nè. Nhưng diễn biến chương sau ra sao các bạn thử đoán xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook