Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 146:

Phù Đảo

20/12/2022

Ngu Sở Sở ở Vọng Nguyệt Lâu bị người dọa nên lúc trở về cảm thấy không có mặt mũi, về nhà liền giở tính tình ầm ĩ đòi Ngu lão gia làm chủ cho.

Ngu lão gia đau đầu không thôi, rốt cuộc thì đây chỉ là việc nhỏ, nhóm người Ngu Sở Sở một hai phải xem lão bản của người ta trông như thế nào thì đúng là cũng có ý khinh bạc, người ta không muốn lộ diện cũng là chuyện quá bình thường.

Còn nữa, tuy Ngu gia gia đại nghiệp đại nhưng cũng làm ăn buôn bán thành thật kiên định, lại không phải thật sự là địa đầu xà nên không có khả năng bởi vì chuyện nhỏ này lại đi kết thù với lão bản của người ta.

Vừa lúc Ngu Nhạc Cảnh đi thị sát các cửa tiệm của nhà mình đã trở về, nhìn thấy Ngu Sở Sở đang ầm ĩ còn bộ dáng Ngu lão gia bó tay không có biện pháp liền nở nụ cười đi tới.

Ngu Sở Sở đang ầm ĩ thì có cảm giác đỉnh đầu trầm xuống, Ngu Nhạc Cảnh đặt tay lên đỉnh đầu của nàng.

Ngu Nhạc Cảnh lớn hơn Ngu Sở Sở năm tuổi, hiện giờ đã hơn hai mươi mốt tuổi. Hắn sờ tóc người không chút ôn nhu, tay thì cố ý đè xuống, sờ còn dùng lực, xoa vài cái là có thể làm tóc người rối tung.

“Làm sao vậy, là gia hỏa đui mù nào chọc giận tiểu muội của ta?” Ngu Nhạc Cảnh cười nói.

Ngu Sở Sở nỗ lực né tránh tay của hắn rồi xoay người cáo trạng với hắn.

Thực ra khi Ngu Nhạc Cảnh đi tới đều nghe được, nhưng hắn làm Ngu Sở Sở cáo đến hai lần để bớt đi tinh lực dư thừa của nàng.

Chờ đến khi Ngu Sở Sở xả xong cơn tức giận, thấy hơi mệt mỏi thì hắn mới nói, “Cũng không biết muội học với ai mà mỗi ngày ra cửa du ngoạn với mấy tiểu thư còn ăn chơi trác táng hơn cả thiếu gia. Tửu quán này là nơi muội có thể tới sao? Lại còn đùa giỡn lão bản của người ta.”

“Muội đùa giỡn ai chứ, ngay cả mặt muội cũng chưa thấy đã phải trở về vội đấy!” Ngu Sở Sở chống eo biện giải, “Rốt cuộc là huynh có ra mặt giúp muội hay không!”

“Sở Sở này, đại ca của con nói rất đúng.” Ngu lão gia bị nàng ầm ĩ đến lỗ tai ong ong lên, ông bất đắc dĩ nói, “không phải cha đã nói sao, con không được đi tới nơi như tửu lâu kia, vậy mà sao con không những không nghe mà còn gây chuyện vậy?”

Vốn Ngu lão gia muốn giáo huấn nàng nhưng nề hà không nói lại Ngu Sở Sở được, giọng không cao được như nàng. ông muốn làm mặt lạnh nghiêm túc chút thì Ngu Sở Sở lại nói ông hung dữ với nàng làm cho Ngu lão gia không biết phải làm sao.

“Được rồi, ông cũng đừng nói nữa. tôi nghe nói Vọng Nguyệt Lâu kia là nơi rất văn nhã, bất đồng với tửu lầu bình thường đấy.” Ngu phu nhân hoà giải, “Đúng là Sở Sở gọi lão bản của người ta tới là không đúng nhưng chẳng phải bọn họ cũng làm mất mặt mũi của con bé, dọa con bé đi rồi sao? coi như là huề nhau, ông còn nói con bé làm gì?”

“Không phải tôi muốn nói con bé, chỉ là con bé không thể lấy tên tuổi Ngu gia đi chèn ép người, người không biết còn cho rằng Ngu gia chúng ta hay ỷ thế hiếp người đấy.” Ngu lão gia không biết phải làm sao đành thở dài giải thích.

Nhìn Ngu Sở Sở lại muốn mở miệng, Ngu Nhạc Cảnh duỗi tay che miệng nàng lại.

“Được rồi, việc này dừng ở đây.” Ngu Nhạc Cảnh cười làm hòa, “Con nói chuyện với tiểu muội đã, chúng con đi đây.”

Hắn đẩy Ngu Sở Sở mang nàng về viện, chờ đến khi không có ai, Ngu Sở Sở mới hất tay hắn ra rồi thở phì phì quay đầu đi.

“Còn tức giận?”

Ngu Nhạc Cảnh cười cười tiến đến bên người Ngu Sở Sở. Ngu Sở Sở giận dỗi duỗi tay đẩy hắn ra.

“Cả huynh đều không giúp ta nói chuyện!” Nàng hờn dỗi, “Ca ca của Vương Huệ còn giúp nàng đánh nhau đấy.”

“Vương Dũng kia chính là thất phu, huynh có thể hơi một chút là đánh nhau với người khác giống hắn hay sao?” Nhìn thấy Ngu Sở Sở không vui, Ngu Nhạc Cảnh bèn dỗ dành, “Được rồi, chuyện cũng không lớn lao gì, mai ca ca đưa muội đi ra ngoài chơi có được không?”

Vừa nghe thấy câu này, Ngu Sở Sở dùng đôi mắt nhìn chằm chằm hắn rồi tức giận,” Thật sự? Muội đây muốn huynh đi theo muội chọn phấn mắt và trang sức.”

Nói như vậy, hiếm khi cả hành trình có nam tử nguyện ý đi theo nữ nhân đi mua mấy thứ này, một cái là không hiểu, một cái nữa cũng là nhàm chán, cảm thấy chính mình đi theo nữ nhân thật mất mặt. Có thể ở bên ngoài đã là rất tốt rồi.

Ngu Nhạc Cảnh lại gật đầu, hắn duỗi tay thề, “Ngày mai đại ca sẽ đi theo muội cả một ngày.”

“Vậy cũng tạm được.”

Nhìn Ngu Sở Sở hết giận, thừa dịp nàng không chú ý, Ngu Nhạc Cảnh lấy ra một đồ vật từ trong lòng ngực và nắm ở trong tay, dang hai tay ra trước mặt nàng làm vòng cổ trong tay rơi xuống.

Nhìn thấy vòng cổ đá quý xinh đẹp lắc lư ở không trung, Ngu Sở Sở sợ hãi kêu một tiếng, nàng duỗi tay cầm lấy dây chuyền, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Nhìn thấy nàng vui vẻ, khóe miệng Ngu Nhạc Cảnh cũng có ý cười.

“Huynh cho muội nhìn chứ không phải cho muội, muội vui vẻ làm cái gì?” Ngoài miệng hắn còn cố ý nói.

“Huynh cho muội mà, không cho muội thì có thể cho ai?”Ngu Sở Sở rất đắc ý, “được thôi, vậy tha thứ cho huynh đấy. buổi sáng ngày mai thấy, một chút cũng không được đến muộn.”

Ngu Nhạc Cảnh ừ theo rồi nhìn Ngu Sở Sở nhảy nhót đi mất, hắn lắc đầu cười, đôi tay chắp sau lưng rồi rời khỏi viện của nàng.

Chờ đến khi trở lại chính phòng ở thính đường, Ngu lão gia và Ngu phu nhân vẫn còn ngồi ở chỗ kia.

Ngu phu nhân nhìn về phía hắn, “Muội muội của con đã dỗ xong rồi chứ?”

“Dỗ xong rồi ạ, khi trở về phòng còn vui vẻ nữa.” Ngu Nhạc Cảnh ngồi xuống bên cạnh, hắn cầm lấy chén trà, “Ngày mai con đi theo muội ấy đi chơi một ngày.”

Lúc này hai phu thê mới nhẹ nhàng thở ra.

“Một lúc nữa con nói với Lưu thúc một tiếng để hắn mang chút lễ vật và nói lời xin lỗi tới lão bản tửu lâu của người ta đi.” Ngu lão gia thở dài, “Đứa nhỏ này, ôi. Tính tình lớn như vậy về sau làm sao gả cho người đây.”

“Gả người làm cái gì? Về sau tìm nữ tế không phải là được rồi.” Ngu phu nhân nói một cách đương nhiên, “Chẳng lẽ để nữ nhi của tôi hầu hạ phu quân của nó giống như tôi hầu hạ ông sao.”

“Bà nói cái gì, việc gì bà phải hung dữ như vậy, hai ta ai hầu hạ ai?” Ngu lão gia cãi lại.

Tạm dừng vài giây, ông thở dài một tiếng, “Chỉ là cái tính tình này của con bé thật sự cần có người quản lấy, mẫu tử hai người chỉ biết dỗ dành con bé, cứ như vậy mãi thì làm sao bây giờ.”

“Tiểu muội còn nhỏ, về sau trưởng thành sẽ hiểu thôi.” Ngu Nhạc Cảnh an ủi, “Hiện tại muội ấy bướng bỉnh, có tâm tính của hài tử, chờ đến khi có người yêu thích thì thành đại cô nương là biết ổn trọng ngay.”

“Hai người cứ nuông chiều đi.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Ngu Sở Sở dậy thật sớm, Thanh Tô giúp nàng rửa mặt thay y phục, thuận tiện nói chuyện phiếm với nàng.

“…… Mấy thiên kim kia đều chẳng ra gì, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa.” Thanh Tô nhíu mày, “các nàng đây là cầm danh dự của tiểu thư ngài để làm những việc các nàng muốn, thật là……”

“Ôi chao, ngươi đừng lải nhải nữa. Chỉ chút việc nhỏ đó đến mức này không?” Ngu Sở Sở ngáp một cái, nàng nói với giọng hơi buồn ngủ, “Ngươi cũng biết ngày thường ta sẽ không lấy thân phận chèn ép người, là do hôm qua ta cũng cảm thấy quá hứng thú đối với lão bản kia thôi.”

“Tiểu thư ngài thật khờ!” Thanh Tô giúp Ngu Sở Sở chỉnh trang lại làn váy rồi nàng đứng lên nói, “Dùng thân phận Ngu gia mời lão bản tửu lâu ra mặt thì cũng nên là lúc một mình tiểu thư tới thì người ta mới có thể cảm thấy được tiểu thư tôn trọng. Tiểu thư mang theo nhiều người như vậy giống như khách làng chơi gọi vũ nữ vậy, ai sẽ muốn ra mặt đây!”

Vốn dĩ ngày hôm qua Ngu Sở Sở quá tức giận nên cái gì đều nghe không lọt. Buổi sáng hôm nay tỉnh ngủ tâm tình tốt, lại nghe Thanh Tô nói như vậy thì cũng thấy có vẻ có đạo lý.

Nàng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, chậm nửa nhịp mới nói, “Ngươi nói ai khờ chứ!”

Thanh Tô buồn cười, Ngu Sở Sở duỗi tay thọc lét nàng, thế là hai người ầm ĩ một lúc.

Lúc này có nha hoàn từ bên ngoài đi vào, nàng ta cười nói, “Sáng sớm tiểu thư đã có tinh lực như vậy. đại thiếu gia tới, để ngày ấy vào được chưa ạ?”

Nói đến cũng kỳ quái, đúng là Ngu Sở Sở tính tình lớn, cũng có chút không coi ai ra gì. những thiên kim ở bên ngoài tuy là chơi với nàng nhưng vẫn hơi sợ nàng, sợ nàng khi nào trở mặt không biết người.

Nhưng nha hoàn hạ nhân bên người Ngu Sở Sở không một ai sợ nàng, không có khoảng cách giống như chủ gia và hạ nhân.

Lúc này Ngu Sở Sở mới thu tay lại, không ầm ĩ với thanh tô nữa.

“Để huynh ấy vào đi.” nàng đáp.

Ở bên ngoài Ngu Nhạc Cảnh đã nghe được tiếng cười đùa ở bên trong, vừa tiến đến thì nhìn thấy Ngu Sở Sở ngồi ở trước gương với mái tóc rối, nụ cười ở trên mặt còn chưa tiêu tan.

“Huynh tới thật đúng giờ!” Ngu Sở Sở nói.

“Phải vậy chứ, sợ muộn một lúc muội lại không vui.”

Ngu Nhạc Cảnh đi ra phía sau nàng rồi nhận lấy trâm cài đầu trong tay Thanh Tô một cách tự nhiên rồi giúp Ngu Sở Sở vấn tóc.

Hắn nhìn muội muội trong gương đồng, hiện giờ nàng chưa trang điểm nên còn có thể nhìn ra một chút non nớt và ngây ngô của thiếu nữ.

Ngu Nhạc Cảnh thích bộ dạng này của Ngu Sở Sở, hắn không hy vọng tiểu muội lớn nhanh quá, hắn hy vọng nàng vẫn luôn bé bỏng không lớn lên, không gả người, vĩnh viễn đều ở bên người hắn.

Chỉ đáng tiếc là ở độ tuổi này nữ hài đã yêu thích tô son điểm phấn. Sau khi Ngu Sở Sở trang điểm xong, phấn mặt bao phủ nét ngây ngô của nàng, thoáng nhìn là đại cô nương tươi đẹp động lòng người.

Hai huynh muội ra cửa đi đến cửa tiệm phấn mặt.

“Ngu thiếu gia, Sở Sở, hai người đã tới.” Chủ tiệm nhìn thấy bọn họ lập tức ra cửa nghênh đón.



Trong cửa tiệm đều là nữ tử đang chọn mua đã nhìn thấy lão bản mang theo Ngu Sở Sở và Ngu Nhạc Cảnh đi qua sảnh đường nhiều lần nên không trách, thậm chí có nữ tử còn mở miệng trêu ghẹo.

“Ngu đại thiếu lại đi theo Ngu tiểu thư tới mua đồ cơ à.”

“Ôi chao, thật là một ca ca tốt.”

Ngu Nhạc Cảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh mà lễ phép nở nụ cười, ba người đi vào phòng riêng chiêu đãi khách nhân của cửa tiệm.

Nam tử và nữ tử chen chúc cùng nhau ở trong tiệm thật sự cũng không được thích hợp cho nên trong cửa tiệm son phấn có tạo một gian phòng nhỏ dùng để tiếp khách nhân có nam tử nữ tử đi cùng nhau.

Ngu Nhạc Cảnh đi theo Ngu Sở Sở mua phấn mặt trang sức tuyệt đối không phải chỉ ngồi ở một bên mà sẽ cho rất nhiều kiến nghị đáng tin cậy.

Vốn dĩ đầu óc của con cái nhà thương nhân luôn linh hoạt, sau khi hiểu biết về đồ vật của nữ tử thì rất dễ dàng có thể xác định phấn mặt đó có đáng giá mua hay không từ phương diện giá cả, chất liệu, mùi vị.

Sau khi chọn và mua phấn mặt xong lại đi mua trang sức.

Sau khi rời khỏi cửa tiệm, bỗng nhiên Ngu Nhạc Cảnh nói, “Có lẽ chúng ta cũng có thể mở cửa tiệm son phấn.”

Ngu Sở Sở nhìn về phía hắn, “Thật hay giả?”

“Thật sự.” Ngu Nhạc Cảnh vuốt cằm, “Mấy năm nay đi cùng muội ra ngoài mua phấn mặt đã khiến huynh rất hiểu biết về nó, chẳng qua tìm người cung ứng tài liệu đáng tin cậy tương đối phiền toái. Đợi huynh tìm hiểu việc này xong nói không chừng có thể thành công.”

“Đại ca, huynh thật lợi hại.” Ngu Sở Sở cao hứng khen.

“Đương nhiên rồi, nếu thật sự mở cửa hàng sẽ để tên của muội.”

Đi dạo cả một ngày hai huynh muội mới về phủ đệ.

Ngu Sở Sở được Ngu Nhạc Cảnh dỗ dành đến vui vẻ nên khi buổi tối đi ngủ nhờ đến việc ngày hôm qua đã không còn cảm thấy tức giận một chút nào nữa.

Lại ngẫm lại những lời Thanh Tô nói đúng là rất có đạo lý, đúng là hình như mấy thiên kim kia làm việc không chịu đi đường lớn, không nên kết giao, Ngu Sở Sở tính cắt đứt.

Nàng không muốn giao bằng hữu với người khác nhưng những người khác vẫn cứ vội vàng tới, đối với Ngu Sở Sở mà nói chẳng qua chỉ thay đổi một đám hồ bằng cẩu hữu nịnh nọt nàng mà thôi.

Nhưng mấy thiên kim bị nàng bỗng nhiên đoạn tuyệt quan hệ lại hoảng loạn, bởi vì đột nhiên đắc tội Ngu tiểu thư ngốc nghếch lắm tiền nên trong lòng khó chịu không thôi, thế là không tránh khỏi lén chỉ trích lẫn nhau.

Bên kia, quản gia của Ngu gia là lưu thúc mang theo lễ vật tới cửa xin lỗi.

Lý Sung là thuộc hạ của Tô Dung Hiên quản lý tửu quán nhìn thấy Ngu gia tới cửa xin lỗi thì sự bất mãn vốn có trong lòng với Ngu gia cũng tiêu tán theo.

“Lễ vật này ta thay lão bản nhận lấy.” Lý Sung nói, “Lão bản chúng ta nói cũng nguyện ý cùng Ngu tiểu thư lén gặp, lần trước khó giữ bí mật nếu nhiều người biết nên lộ diện cũng không hay.”

“Ta thay Ngu lão gia Ngu phu nhân còn có Ngu tiểu thư đa tạ.” Lưu thúc khách khí cười nói, “Nhưng chuyện gặp mặt vẫn nên thôi. tâm tính tiểu thư nhà ta vẫn còn là hài tử, đã bỏ xuống việc này thì không cần thiết nhắc lại. Lại nói, rốt cuộc cũng là cô nương gia nên cũng không tiện lén gặp mặt.”

Lưu thúc vừa xin lỗi vừa cảm tạ, cuối cùng còn từ chối Lý Sung nhưng trên mặt mũi phải làm cho hòa khí nên Lý Sung cũng không dám nói cái gì mà trơ mắt nhìn ông ta rời đi.

Trên đường Lý Sung trở về Tô phủ thì trong lòng vẫn luôn suy nghĩ có khả năng chính mình đã làm hỏng đại sự của thiếu gia. tuy rằng không biết thiếu gia nhận thức tiểu thư của Ngu gia như thế nào nhưng đều là nam nhân nên Lý Sung rõ ràng có thể cảm giác được Tô Dung Hiên muốn gặp Ngu tiểu thư.

Vào phủ đệ, Lý Sung đi tìm Tô Dung Hiên bẩm báo.

“Thiếu gia, ngài đoán thật chuẩn, quả nhiên Ngu gia phái người tới xin lỗi.”

Tô Dung Hiên ngồi bên cạnh bàn đang xem sách. Nghe thấy Lý Sung nói thì hắn liền ngẩng đầu.

“Sau đó thì sao?”

“Quản gia kia xin lỗi xong thì thuộc hạ có nói muốn gặp mặt một lần nhưng đã bị hắn uyển chuyển từ chối rồi ạ.” Nói xong, Lý Sung cẩn thận đánh giá thần sắc của Tô Dung Hiên, “Thiếu gia, có phải thuộc hạ đã làm chuyện xấu hay không?”

Tô Dung Hiên buông sách xuống, hắn hơi thở dài một tiếng.

“Cũng là tình lý bên trong. Gia cảnh nàng như vậy thì trừ khi tự mình chạy ra ngoài chơi còn bình thường trưởng bối đều sẽ từ chối yêu cầu như vậy.”

Nhìn thấy Tô Dung Hiên không tức giận thì Lý Sung mới thả lỏng.

Hắn gãi gãi đầu và cười nói, “Thuộc hạ thật không nghĩ tới thiếu gia ngài lại yêu thích loại khẩu vị này.”

Tô Dung Hiên nhàn nhạt nói, “Đừng nói hươu nói vượn.”

Cho dù mấy năm không thấy nhưng Tô Dung Hiên vẫn phỏng đoán được dựa theo tính tình của Ngu Sở Sở thì nhất định nàng sẽ đến lần thứ hai.

Lại qua nửa tháng, quả nhiên Ngu Sở Sở nói với trong nhà là ra cửa đi dạo phố nhưng trên thực tế lại mang theo Thanh Tô đi tới Vọng Nguyệt Lâu một lần.

Nàng kiên trì lần này chính là tới để tìm mặt mũi về. Biết nếu có thể nhìn thấy diện mạo của lão bản hung hăng ngang ngược kia thì nhất định sẽ lý luận với hắn cho bằng được.

Không nghĩ tới, hai chủ tớ Ngu Sở Sở đi vào Vọng Nguyệt Lâu, vừa đến đại môn thì đôi mắt nhanh nhạy của tiểu nhị ở bên trong nhìn thấy được nàng lập tức tươi cười đầy mặt đi lên đón.

“Không hẹn trước.” Ngu Sở Sở nói với vẻ tức giận, “Có chỗ ngồi không?”

“Có có có, ngoài là khách quý thì đương nhiên là có chỗ ngồi rồi ạ.”

Tiểu nhị dẫn nàng lên lầu, dọc theo đường đi còn nói rất nhiều lời hay, còn xin lỗi vì lần chiêu đãi trước không chu toàn khiến sắc mặt của Ngu Sở Sở cũng tốt hơn rất nhiều.

Nơi buôn bán của Vọng Nguyệt Lâu tổng cộng có bốn lầu, vậy mà tiểu nhị lại mang các nàng lên lầu năm, cũng chính là lầu cao nhất.

Lầu năm không chiêu đãi khách nhân, tất cả nhã gian cuốn mành gỗ đều thả xuống, chỉ có thể nghe được tiếng đàn từ dưới lầu truyền lên nhưng khung cảnh cực kỳ tốt.

Ngu Sở Sở chọn một chỗ trong đó rồi ngồi xuống, tiểu nhị nói chờ một lát rồi rời đi.

Thanh Tô còn đứng phía sau nàng, Ngu Sở Sở không thấy ai liền kéo cánh tay của nàng ý bảo nàng ngồi xuống.

“Tiểu thư…… Chúng ta đi nhanh đi thôi.” Thanh Tô bị Ngu Sở Sở lôi kéo nhưng nàng cũng không ngồi xuống mà chỉ đứng bên người Ngu Sở Sở nói nhỏ, “Một mình tiểu thư tới tửu lầu thì thật sự không thỏa đáng đâu.”

“Ôi chao, ngươi lải nhải thật, sắp đuổi kịp ca của ta rồi đấy.” Ngu Sở Sở vẫn chưa coi chuyện này là to tát gì.

Vốn Thanh Tô muốn nói cái gì thì nàng đã ngẩng đầu rồi bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Ngu Sở Sở chờ Thanh Tô nói chuyện theo thói quen thì đột nhiên Thanh Tô im lặng làm Ngu Sở Sở thấy hơi kỳ quái.

Nàng ngẩng đầu liền ngây người ngay tức khắc.

Một thanh niên mặc áo dài màu trắng đang bưng khay nước trà nhanh nhẹn ngồi xuống trước mặt nàng, mái tóc dài đen như mực chỉ được búi lên bằng phát quan một cách đơn giản, chưa từng cố tình trang điểm cũng không che giấu được khí chất trong sáng như nguyệt của hắn.

***Phát quan: Là cái mũ bịt tóc của nam nhân thời xưa.

“Ngươi, ngươi……” Nàng lắp bắp nói.

“Ta là lão bản của Vọng Nguyệt Lâu, Tô Dung Hiên.”

Tô Dung Hiên rũ mắt, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cầm lấy chén trà trên khay rồi cầm một cái đặt trước mặt Ngu Sở Sở.

“Nghe nói trước đó hạ nhân chiêu đãi không chu toàn, nhân đây ta tới bồi tội.” Tô Dung Hiên ngẩng đầu rồi hắn nhẹ nhàng cười, “Ngu tiểu thư có bằng lòng uống một chén cùng ta được không?”

“Ta, ta, nguyện ý.” Ngu Sở Sở lắp bắp, qua vài giây mới miễn cưỡng thu lại ánh mắt rồi nàng mới hắng giọng đáp và cấm lấy trà ngon mà Tô Dung Hiên rót cho nàng.

Cũng thật trùng hợp, lúc tiểu nhị vừa mới đi thì Ngu Sở Sở chưa nói uống cái gì nhưng lá trà Tô Dung Hiên lấy tới vừa lúc là loại nàng thích nhất.

Ngu Sở Sở vừa uống vừa trộm ngắm Tô Dung Hiên, nghĩ thầm nghe đồn quả nhiên là sự thật, lão bản của Vọng Nguyệt Các này lớn lên thật tuấn lãng, đã vượt quá dung mạo của phàm nhân, nói hắn là tiên trưởng vẫn khiến người cảm thấy có thể tin.

Sau khi buông chén trà xuống, Tô Dung Hiên nói, “Không biết Ngu tiểu thư có tha thứ hay không?”

“Đây, đây vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì thì nói gì đến tha thứ hay không đây.” Ngu Sở Sở đáp, “Vậy thì thôi bỏ đi.”

Nàng vốn muốn thể hiện thái độ ra nhưng hiện giờ vừa thấy Tô Dung Hiên thì thái độ gì cũng tan thành mây khói.



Bản thân Ngu Sở Sở luôn yêu thích người đẹp, nha hoàn bên người nàng cơ bản đều lớn lên xinh xắn lanh lợi, nhìn cũng hài lòng. Càng không nói đến bộ dạng và khí chất của Tô Dung Hiên, ở An Thành lôi sạch những tên công tử đó ra cũng không một kẻ có thể so sánh được với hắn.

Không trách được trước đó lúc khai trương tửu lầu Tô Dung Hiên chỉ lộ mặt một lần đã thanh danh truyền xa.

Hai người cư như vậy mà kết bạn, Ngu Sở Sở luôn thích tới Vọng Nguyệt Lâu, hàng năm Tô Dung Hiên cũng giữ lại cho nàng một nhã gian trống.

Nếu Ngu Sở Sở tới thì hai người ngẫu nhiên uống trà xem vũ nữ cầm sư biểu diễn. Có khi cũng sẽ nói chuyện phiếm trời nam đất bắc, nói chuyện thơ từ ca phú.

Nhiều thế hệ Ngu gia làm kinh doanh buôn bán, trước đây vì củng cố địa vị mà gia chủ Ngu gia cơ bản đều liên hôn với các nhà giàu khác, tới thế hệ Ngu lão gia này là thế hệ cường thịnh nhất.

Trong nhà có tiền nhưng không được tính là thư hương dòng dõi làm hai huynh muội Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Sở Sở khâm phục đối với những người tài giỏi có phẩm cách.

Tuy Ngu Sở Sở đọc nhiều sách nhưng tâm của nàng không ở nơi này, cũng không tinh thông. Nhìn Tô Dung Hiên viết được chữ đẹp, tri thức uyên bác liền không nhịn được bị hấp dẫn.

Chẳng qua tuổi nàng còn nhỏ nên không hiểu việc nam nữ, thành ra coi Tô Dung Hiên trở thành bằng hữu, không nghĩ gì về hắn.

Vốn dĩ Thanh Tô rất rối rắm về việc vẫn luôn giúp tiểu thư đánh yểm trợ hay là nói việc này ra cho lão gia và phu nhân.

Về sau nhìn thấy Ngu Sở Sở vốn thường ngày làm việc tự mình chủ trương không hề chịu nghe khuyên bản thế nhưng có thể nghe vào lời khuyên bảo của Tô Dung Hiên thì Thanh Tô nghĩ nghĩ, vẫn là chưa nói.

Nàng thích bộ dáng cao hứng của tiểu thư, huống chi loại cao hứng này theo hướng tích cực.

Tuy rằng thoạt nhìn Tô Dung Hiên học thức cao nhưng rất kiên nhân với Ngu Sở Sở. Ngu Sở Sở mồm năm miệng mười oán giận với hắn một ít việc lông gà vỏ tỏi nhưng hắn luôn nghiêm túc lắng nghe, còn đưa ra ý nghĩ của bản thân.

Mỗi lần bọn họ gặp mặt Thanh Tô đều đi theo, thời gian dài cũng không thể không cảm thán, thật sự tính tình hay bản tính của Tô Dung Hiên đều rất tốt, làm việc nói chuyện đều rất chu toàn, rất có phong phạm của thế gia con cháu.

Ngày thường Ngu Sở Sở nháo tới nháo lui là cũng có ý muốn đoạt sự chú ý của người khác, hiện giờ nói nhiều với Tô Dung Hiên, được người quan tâm đủ rồi nên về nhà cũng an tĩnh hơn rất nhiều.

Thời gian dài, Ngu lão gia Ngu phu nhân và Ngu Nhạc Cảnh đều phát hiện ra thời gian gần đây Ngu Sở Sở đặc biệt an phận, không gặp rắc rối không đắc tội người, cũng không giận dỗi ầm ĩ lên.

Ngu lão gia và Ngu phu nhân đều rất vui mừng, cảm thấy nữ nhi trưởng thành rồi. Nhưng Ngu Nhạc Cảnh có hơi buồn bực, trước kia tiểu muội thân cận với hắn nhất, chuyện như hạt mè cũng phải chia sẻ với hắn, sao gần đây đều không để ý tới hắn nữa?

Vẫn là Ngu lão gia an ủi hắn.

“Muội muội của con có thể lớn, trầm ổn là chuyện tốt.” Ngu lão gia nói, “Con cũng lớn, cũng nên nghĩ tới chuyện của mình đi.”

Ngu lão gia nói như vậy thì Ngu Nhạc Cảnh đã hiểu.

“Cha đã muốn chọn người?” Hắn hỏi.

“Gần đây cha cẩn thận nghĩ, tuy rằng phương nam bên kia có mấy đại phú thương có thể liên hôn nhưng cha không quá nguyện ý làm như vậy.” Ngu lão gia loát râu phân tích, “Ở phương bắc chúng ta đã không có đối thủ, nếu việc làm ăn lại mở rộng về phía nam thì cha sợ về sau sớm hay muộn cũng bị người theo dõi.”

Ngu Nhạc Cảnh nhìn về phía ông.

“Ý của cha là……”

“Chẳng phải con thích cô nương dòng dõi thư hương sao?” Ngu lão gia nói, “Trong khoảng thời gian này cha và nương của con đã phái người tìm xem, tốt nhất là tìm gia cảnh giống nhau nhưng tức phụ biết rõ đại cục.”

“Được ạ.” Ngu Nhạc Cảnh đáp ứng.

Ngu lão gia vui mừng gật đầu.

“Nhạc Cảnh, nhà chúng ta gia đại nghiệp đại, không hy vọng xa vời con có thể làm ra được cái gì, chỉ hy vọng con có thể bảo vệ Ngu gia là đủ rồi.”

Hai phu thê lựa chọn rất lâu, cuối cùng mới định ra là Tôn gia ở An Thành. Bọn họ khảo hạch bằng mọi cách, cuối cùng cảm thấy nữ nhi Tôn Uyển của Tôn gia là người lựa chọn thích hợp nhất.

Tôn gia có một nhi một nữ, của cải đã thiếu hụt, chỉ có nữ nhi này là đáng giá nhất, là tiểu thư khuê các được chính thức nuôi dưỡng quy củ; từ học thức, lễ nghi, nữ hồng vân vân đều cực kỳ ưu tú, diện mạo cũng rất dịu dàng khả nhân.

Ngu lão gia và Ngu phu nhân đều cảm thấy Tôn Uyển không tồi, tuy rằng Tôn gia đã xuống dốc, ngay cả của hồi môn đều không cho được nhưng ở trước mặt Ngu gia cực kỳ có tiền thì cũng không thiếu những thứ này.

Nhà mẹ đẻ không ai thì cô nương cũng dễ dàng đắn đo hơn.

Chuyện này liền quyết định rồi.

Cả chuyện Ngu Nhạc Cảnh đính hôn, hai phu thê và huynh trưởng không ai nhớ tới việc nói cho Ngu Sở Sở.

Trên đại sự gia tộc không ai cảm thấy Ngu Sở Sở vó quyền lợi thảo luận, bọn họ cũng không từng nghĩ tới điểm này nên tự nhiên là xem nhẹ nàng.

Cho đến khi Tôn gia bên kia đồng ý, bọn hạ nhân bắt đầu chuẩn bị lễ hỏi thì Thanh Tô mới biết được chuyện này rồi trở về gấp nói cho Ngu Sở Sở.

Ngu Sở Sở vừa nghe lập tức liền nổi giận, chuyện lớn huynh trưởng đón dâu, trong nhà tiến người như vậy thế nhưng nàng không hề biết một chút nào, người ta đều sắp vào cửa thì nàng mới biết được.

Nàng chạy tới thính đường náo loạn một trận nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.

Ngu lão gia ngày thường cưng chiều nàng có thêm, không nỡ lòng mắng nàng nhưng trên đại sự tuyệt đối không hàm hồ. Tuy trong lòng đau nhưng Ngu phu nhân và Ngu Nhạc Cảnh cũng nghĩ trước an an ổn ổn tiếp tức phụ về nhà rồi sau này chậm rãi dỗ dành Ngu Sở Sở vậy.

Không nghĩ tới tính tình nàng lớn như vậy, khóc trong phòng mình một ngày một đêm, khóc đến đôi mắt đều sưng lên, ai an ủi cũng không được rồi bệnh nặng một trận.

Nàng sinh bệnh hơn một tháng, người vẫn luôn ốm yếu làm Thanh Tô đau lòng chết mất.

Ngu lão gia và Ngu phu nhân, Ngu Nhạc Cảnh vẫn đau lòng nàng nhưng đã định xong với Tô gia một tháng sau thành thân, ngày đã đến, thiệp mời đã phát ra ngoài nên không thể sửa đổi được.

Lại nghĩ nàng sinh bệnh cũng là chuyện tốt, nếu dựa theo tinh lực và bất mãn ngày thường của nàng có khi lúc tham gia tiệc thành hôn không biết sẽ ầm ĩ đến mức tạo thành chuyện lớn gì.

Trong lúc Ngu Sở Sở ôm bệnh ở trong độc viện của mình thì chủ viện của Ngu phủ đã náo nhiệt vui mừng vô cùng.

Tân tức phụ vào cửa.

Bộ dáng trông mòn con mắt của nhóm tạp dịch trong viện của Ngu Sở Sở đều mất hồn mất vía, muốn đi chủ viện tham gia không khí vui mừng, kiếm chút tiền thưởng.

Thanh Tô ngầm mắng bọn họ một trận, lại để người ra ngoài mua điểm tâm về có ý muốn làm Ngu Sở Sở vui vẻ hơn một chút.

Kết quả khi tiến vào cửa phòng nàng thì Thanh Tô nhìn thấy Ngu Sở Sở khoác y phục ngồi bên cửa sổ, vẫn luôn ngẩn ngơ nhìn chữ hỉ dán ở tường viện ngoài cửa sổ, bóng hình một người có vẻ gầy yếu đến thế.

Thanh Tô mính môi, nàng nhẹ nhàng đi qua mặt đất đầy đồ vật lộn xộn, đồ vật đưa tới từ chủ viện đều bị Ngu Sở Sở ném xuống.

Nàng đi tới bên người Ngu Sở Sở rồi ngổi xổm xuống, “Tiểu thư có muốn đi ra ngoài hít thở không khí không?”

Ngu Sở Sở thu hồi ánh mắt, nàng ngẩn ngơ nhìn về phía Thanh Tô.

Vọng Nguyệt Lâu, Tô Dung Hiên cầm quạt xếp trong tay đang đứng ở bên cửa sổ.

Từ lầu năm nhắm về hướng đông, vừa lúc có thể thấy được nóc nhà của phủ đệ Ngu phủ đang thấp thoáng trong các kiến trúc xa xa, tiếng pháo vẫn luôn vang lên tiếng bùm bùm không dứt.

“Trận thế Ngu gia thật lớn.” Lý Sung đứng bên người hắn tấm tắc nói, “Thành thân thôi mà toàn bộ An thành đều sắp bị pháo làm rung chuyển lật úp đến nơi.”

Tô Dung Hiên không nói chuyện.

Lúc này có tiểu nhị gõ cửa.

“Lão bản, Ngu tiểu thư và Thanh Tô tới ạ.”

Tô Dung Hiên ngẩn ra.

Ngày đại hỉ của Ngu gia sao Ngu Sở Sở sẽ tới nơi này của hắn?

_______________________________

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Mẹ ốm, con cũng ốm, bạn ý sốt mấy ngày nay rồi, có lúc lên đến 41 độ, đi khám thì viêm tai giữa và viêm A, đêm cứ quấy suốt.

Hôm qua đến giờ đã hết sốt nhưng đêm ngủ vẫn không yên, mũi nghẹt, khổ thân.

Chương sau là chương 147: tác giả có chia 2 phần nhé các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook