Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Chương 121:
Phù Đảo
25/08/2022
Nếu với suy nghĩ của chưởng môn bình thường thì dù chính mình có thể vượt qua được thực lực của đối phương thì khả năng cũng sẽ lưu lại mặt mũi cho nhau mà lựa chọn chuyển biến tốt liền thu.
Đấy là còn chưa tính rốt cuộc mọi người đều là chưởng môn trưởng lão môn phái, về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mọi việc giữ lại một đường ngày sau còn dễ gặp nhau.
Ngu Sở lại không nghĩ như vậy. Nàng cần thiết muốn mọi người nhớ kỹ Tinh Thần Cung chính là dầu muối không ăn bền chắc như thép, tạo lập uy nghiêm mới có thể cắt đứt mối hoạn về sau.
Một nguyên nhân khác mà nàng tự tin như vậy cũng là vì các đệ tử của nàng đều đã trưởng thành.
Không giống như mấy năm trước, vì để có thể chăm lo cho các tiểu đậu đinh này mà Ngu Sở nơi nơi làm việc khiêm tốn, sợ chính mình và hài tử bị những người khác theo dõi.
Hiện tại đã không có băn khoăn gì nữa. Ngoại trừ Tiểu Hồ ra thì năm đồ đệ khác không chỉ trưởng thành mà hơn nữa hiện giờ thực lực đều cường đại làm lòng người yên tâm.
Điều này cũng làm Ngu Sở có thể yên tâm đi làm chuyện kế tiếp.
Người tu tiên bình thường đều coi trọng mặt mũi chứ đừng nói đến trưởng lão của một đại môn phái.
Nếu Ngu Sở nói muốn đối chiến với ông ta thì trưởng lão Lôi Đình Môn cũng không có khả năng cự tuyệt, thế nên ông ta đành căng da đầu đứng dậy.
Trước khi lên đấu pháp đài, trưởng lão Lôi Đình Môn đi tới bên cạnh Võ Hoành Vĩ nhỏ giọng hỏi, “Võ chưởng môn, hiện giờ tu vi của nàng ta là gì vậy?”
Võ Hoành Vĩ nhìn về phía ông ta rồi lắc đầu một cách thần bí khó lường.
Trưởng lão Lôi Đình Môn không biết cụ thể về Ngu Sở nên ông ta ôm lấy tâm tình thấp thỏm mang lên đấu pháp đài.
Một khi kết giới đóng lại, bên trong nói cái gì thì ở bên ngoài ngoại trừ Võ Hoành Vĩ ra những người khác đều không nghe thấy được.
“Ngu chưởng môn, ta thừa nhận là trước đây giữa chúng ta có chút khúc mắc.” Trưởng lão Lôi Đình Môn trầm giọng, “Việc đã đến nước này có lẽ chúng ta có thể tìm kiếm một phương pháp giải quyết càng tốt hơn……”
“Lưu trưởng lão, trước đó không phải ngươi nghĩ như vậy đúng không?” Ngu Sở vạch trần, “thời điểm cho rằng mình chiếm ưu thế nên muốn đưa Tinh Thần Cung của ta vào chỗ chết, đến giờ phát hiện thế cục không đúng mới tìm ta giảng hòa?”
Nàng chăm chú nhìn vào trưởng lão Lôi Đình Môn nói ra từng câu từng chữ, “Ngươi coi Ngu Sở ta trở thành kẻ nào?”
Sắc mặt của trưởng lão Lôi Đình Môn trắng nhợt, biết chuyện này là không thể chết già.
Lập tức ông ta cười lạnh một tiếng, “Nói được lắm, nếu ngươi không biết tốt xấu thì chớ có trách ta không khách khí.”
Lập tức trưởng lão Lôi Đình Môn tính toán sẽ ra chiêu tuyệt học của Lôi Đình Môn --- Thuật pháp Lôi Đình Cự Long.
Ông ta nghĩ dù có thua thì ông ta cũng muốn triển lộ một tay làm các đồ đệ và sư phụ khác chấn động, lại có phong độ nhận thua bảo toàn thể diện của chính mình.
Cũng không thể giống như Đoạn Hồng Cầm được, bị đánh đến mức không hề có sức phản kháng thì thôi đi lại còn sử dụng huyết thuật âm độc đến vậy, cuối cùng mặt mũi cũng mất hết.
Trong lòng trưởng lão Lôi Đình Môn nghĩ thì tốt đẹp đấy nhưng sao Ngu Sở sẽ cho ông ta cơ hội triển lộ bản thân ra?
Ngu Sở phát hiện ý đồ của ông ta, tức khắc trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Trường tiên mà Thái Thăng chân nhân đưa cho nàng không biết từ bao giờ đã quấn quanh cánh tay của Ngu Sở như hắc xà, Ngu Sở nâng tay rồi ném lên giữa không trung, bang ---!
Gió trong kết giới giống như lấy trường tiên làm trung tâm nhanh chóng ngưng kết vào với nhau, sau đó biến thành một bức tường bằng gió ầm vang rít gào nhằm về phía Lưu trưởng lão.
Trưởng lão Lôi Đình Môn trơ mắt nhìn tường gió đó ập đến, gần như ngay lập tức đã tới trước mắt.
Ông ta ý thức và cảm nhận được sự công kích nhưng thân thể lại hoàn toàn không kịp phản ứng!
Trước mắt Lưu trưởng lão nhoáng lên, giây tiếp theo chỉ cảm thấy phía sau lưng đau nhức, cả người ông ta đã bị nện lên kết giới rồi ngã xuống.
Ở trong mắt Lưu trưởng lão, thời gian chưa tới nửa giây này bị kéo dài vô hạn nhưng ông ta giống như phàm nhân không thể chống đỡ được khi bị gió lốc thổi quét qua, trơ mắt nhìn gió lốc bao phủ lấy chính mình.
Mà ở bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy sức lực xoay lại tay của Lưu trưởng lão cũng không có, chiêu thứ nhất đã bị Ngu Sở đánh bay trong nháy mắt, bò cũng không bò dậy nổi.
Bên cạnh đấu pháp đài, tất cả người đang xem đều hít hà một hơi.
Các đồ đệ của những môn phái khác đều trợn mắt há hốc mồm, mặt mày của nhóm sư phụ bên kia lại nặng nề, ngay cả tâm sự cũng nặng nề theo.
Rõ ràng Ngu Sở dùng trường tiên giống như Đoạn Hồng Cầm nhưng từ một kích này là có thể nhìn ra được trình độ của Ngu Sở ở trên Đoạn Hồng Cầm rất xa.
Đoạn Hồng Cầm và vị trưởng lão Lôi Đình Môn này có trình độ tương đương, một người là Hóa Thần đỉnh kỳ, một người là Hợp Thể sơ kỳ.
Ngu Sở có thể dùng một chiêu đánh bại bọn họ thì chẳng phải nói…… Hiện giờ Ngu Sở cũng là Đại Thừa kỳ?
Phải biết rằng ở hiện tại Đại Thừa kỳ chính là tuyệt đỉnh cao thủ, hiện giờ Đại Thừa chưa phi thăng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, gần trăm năm qua càng không có tân Đại Thừa xuất hiện.
Ngu Sở này nếu nàng ẩn tàng thời gian mấy trăm năm yên lặng tu luyện thì sao mấy trăm năm qua từ trước tới nay không có người nghe tới tên nàng, chưa từng thấy nàng, càng không biết phu phụ nàng là ai.
Sao bỗng nhiên nàng xuất hiện đã là Đại Thừa?
Các chưởng môn trưởng lão của những đại môn phái tâm phiền ý loạn, một tân Đại Thừa mang theo tất cả đồ đệ có thiên phú tuyệt đỉnh xuất hiện, đây không thể nghi ngờ là sẽ thay đổi thế cục của tương lai.
Đến nỗi nàng có thu yêu tu hay không còn ai để ý đây?
Dưới đấu pháp đài, sắc mặt của chưởng môn Xích Long Cung và Sâm La Phong đều trắng bệch.
Trình độ của hai người và môn phái đều không bằng Thanh Sương Phái và Lôi Đình Môn, hiện giờ Đoạn Hồng Cầm và Lưu trưởng lão thua thảm hại như vậy thì sao bọn họ lại có thể là đối thủ của Ngu Sở được?
Không chỉ không có một chút phần thắng mà một khi lên đấu pháp đài càng không biết sẽ chịu những thương tổn gì, mặt mũi đều đi quét rác là tất nhiên.
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều ảo não.
Ai có thể đoán được Ngu Sở có thể che giấu thực lực như thế, mấy năm vừa qua vẫn luôn giữ khiêm tốn chưa bao giờ lộ diện quá cho nên mới làm cho bọn họ sinh ra ý nghĩ khinh địch.
Nếu biết Ngu Sở là Đại Thừa thì nhất định bọn họ sẽ không tìm Tinh Thần Cung phiền toái!
Nhưng chuyện cho tới hiện giờ đã chậm.
Kết giới mở ra, các đệ tử Lôi Đình Môn lập tức chạy lên đài đỡ trưởng lão đi.
Ánh mắt của Ngu Sở quét xuống hai người Xích Long Cung và Sâm La Phong còn sót lại, đối diện với ánh mắt lạnh băng kia của Ngu Sở làm trong lòng bọn họ không khỏi căng thẳng.
“Xin mời.” Ngu Sở lạnh lùng nói.
Chuyện cho tới hiện giờ còn tính bàn luận tỷ thí gì nữa? Đây quả thực chính là từng người đi lên bị đánh đến mất mặt đây này!
Nhưng hai người không có biện pháp. Nếu hiện tại không lên thì không cần nói đến việc đắc tội Ngu Sở mà còn đắc tội cả Thanh Sương Phái và Lôi Đình Môn.
Hai người khẽ cắn môi, không biết có phải quá khẩn trương hay không mà cả hai cùng nhau lên đài.
Ngu Sở không có ý phản đối, hai người lên đài trở thành một đối hai.
Kết quả không hề ngoài ý muốn, lại là nhất chiêu chế địch đơn giản sáng tỏ kia của Ngu Sở.
Đây quả thực chính là trào phúng lớn nhất đối với đối thủ --- Xử trí các ngươi không cần đến chiêu thức bản lĩnh gì, dùng cách đơn giản nhất là nghiền áp thì đã có thể làm đối phương không có sức phản kháng rồi.
Sau khi liên hoàn tấu bốn người, bốn người vốn đang hùng hồ kiếm chuyện liền sửa lại vẻ kiêu ngạo, đều liên tục nói không có ý kiến về việc Ngu Sở thu đồ đệ nữa.
Ngu Sở thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía trên khán đài dành cho sư phụ.
Đông đảo chưởng môn còn chưa tỉnh táo lại, còn chưa rút ra khỏi chuyện ‘chưa từng có cao thủ tân Đại Thừa xuất hiện’ thì bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của Ngu Sở làm bọn họ đều căng thẳng.
“Các vị chưởng môn trưởng lão, nếu như các vị vẫn phản đối chuyện này thì có thể lên đài luận bàn với ta.” Ngu Sở bình thản nói, “Theo ý của ta thì người không nên chia làm năm bảy loại. Đã có tiềm lực tu tiên thì Tu Tiên giới nên bao dung lấy. Tu Ma giới có thể rộng mở thu nhận các thế lực chủng tộc khắp nơi trên đại lục thì vì sao chúng ta lại muốn đuổi đi hài tử vốn có tiềm lực tu tiên đây?”
Lời này của Ngu Sở có lẽ các chưởng môn trưởng lão ngồi ở đây cũng không hoàn toàn nhận đồng nhưng việc Ngu Sở với mới lập uy như vậy ai cũng không muốn đi chạm vào cái rủi ro này.
Rốt cuộc nhóm lão yêu quái Đại Thừa kỳ trên cơ bản đều dốc lòng tu luyện, ngoại trừ Võ Hoành Vĩ khác loại ra thì phần lớn sư phụ ngồi ở đây đều là Hợp Thể kỳ.
Muốn đánh thì thật đúng là bọn họ không đánh lại được Ngu Sở.
Chỉ là ngữ điệu của Ngu Sở chậm rãi dường như có ý hòa giải nên các sư phụ khác cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngu Sở nhìn thấy biểu tình của bọn họ liền biết chuyện này sẽ được giải quyết thỏa đáng.
Quả nhiên tiên lượng được sau khi dùng nắm tay là mọi người trở nên vui vẻ lắng nghe và tiếp nhận.
“Ngu chưởng môn, đó là đệ tử của ngươi, đúng là người ngoài không nên nhúng tay vào.” Trưởng lão Vô Định Môn nói, “Lại nói như thế nào là chính thống, như thế nào là đường ngang ngõ tắt đây. Thiện ác vốn không quan hệ với thân phận chủng tộc mà có quan hệ với người.”
Vô Định Môn này là môn phái trước đây của Ân Quảng Ly. Trưởng lão Vô Định Môn nói ra câu này cũng cảm khái rất nhiều.
Có ông ta đi đầu thì âm thanh phụ họa khác cũng dần dần vang lên.
Chẳng qua trên khán đài vẫn lặng ngắt như tờ. Đệ tử của các môn phái cũng không dám ra tiếng mà chỉ nhìn chăm chú vào các sư phụ đang nói chuyện với nhau.
Các đệ tử của bốn môn phái bị mất mặt càng cúi đầu xuống giống như cà tím héo vậy.
“Nếu mọi người đều đạt được nhất trí thì đó là chuyện tốt.” Võ Hoành Vĩ đi ra hòa giải, “Tinh Thần Cung là môn phái rất đặc biệt, vốn cũng không nên dùng ánh mắt cũ kỹ trước đây mà đối đãi.”
Mọi người đều xem như đồng ý.
Nếu là trước kia bọn họ còn cảm thấy Tinh Thần Cung là tiểu môn phái mới xuất hiện nên khịt mũi coi thường, hiện tại lại hoàn toàn bất đồng.
Ngu Sở là cao thủ Đại Thừa kỳ nên tất cả mọi người phải cho nàng mặt mũi. Những người trước đây không thích Tinh Thần Cung và Ngu Sở cũng bởi vì tâm thái chuyển biến mà xuất hiện biến hóa mới.
Nếu Ngu Sở là hạng người hời hợt, thì đó là nàng và môn phái của nàng quá kiêu ngạo ương ngạnh.
Nhưng hôm nay Ngu Sở là Đại Thừa, điều này liền biến thành cao thủ Đại Thừa sẽ có tính tình của chính mình mà làm việc quyết đoán trực tiếp, vậy nên cũng có thể lý giải.
Tư tâm thì Võ Hoành Vĩ không hy vọng ngoài mặt Ngu Sở và những người khác xé rách hoàn toàn, nhìn hai bên bình thản ít nhất đạt được trên mặt mũi thì ông cũng thả lỏng hơn.
Còn bốn môn phái kia vì chưởng môn trưởng lão của mình không hành sự thỏa đáng mà liều lĩnh mới sinh ra hậu quả, đó chính là chuyện của bọn họ.
Nhìn thế cục đã được bình ổn, Võ Hoành Vĩ tiếp tục phụ trách lưu trình bị đánh gãy của tiên môn đại hội này một lần nữa.
“Lần này người thắng lợi trong tiên môn đại hội là --- Lý Thanh Thành!”
Sau khi Tinh Thần Cung trực tiếp lấy được khen thưởng thắng lợi thì cũng không hàn huyên gì mà trực tiếp rời đi một cách lạnh lùng cao ngạo.
Chờ đến khi Ngu Sở mang theo các đồ đệ đi khỏi thì lúc này các sư phụ khác mới nhẹ nhàng thở ra, dùng sắc mặt kém cỏi hàn huyên với nhau vài câu, sau đó mang theo các đồ đệ của mình rời đi.
Mỗi chưởng môn trưởng lão đều có tâm tư khác nhau.
Như trưởng lão Vô Định Môn, tâm tình của ông còn được coi là không tồi.
Trước đây vì chuyện của Ân Quảng Ly mà Vô Định Môn vẫn không dám ngẩng đầu trong Tu Tiên giới, hiện giờ thêm bốn kẻ mất mặt xấu hổ thì chuyện của Vô Định Môn sẽ dần phai nhạt đi.
Mà tâm tình của toàn thể trên dưới bốn môn phái tìm phiền toái đều kém hơn nhiều.
Ý nghĩ cá nhân của bọn họ liên lụy tới toàn bộ môn phái, đồng loạt làm mọi người trở thành trò cười.
Đấy là chưa nói đến ai nguyện ý đắc tội một cao thủ Đại Thừa kỳ đây?
Tạm thời không đề cập đến tình hình lo lắng và phức tạp trong lòng của các chưởng môn trưởng lão, bên này, sau khi trở lại phi thuyền của môn phái, các đệ tử Tinh Thần Cung đều khó nén sự kích động.
“Sư tôn, người thật lợi hại.” Tiêu Dực phát ra từ thiện tình.
Những đệ tử khác cũng dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.
“Sư tôn, người thật sự quá oai phong.” Cốc Thu Vũ không nhịn được nói, “Con thật không nghĩ tới người lại quyết đoán một mình đấu với các chưởng môn khác đấy ạ.”
“Chủ yếu là các con đã trưởng thành nên hiện giờ cũng làm người bớt lo hơn.” Ngu Sở vươn tay sờ đầu nàng, “Là sự ưu tú của các con cho ta tự tin.”
“Chúng con chưa đủ ưu tú.” Bỗng nhiên Thẩm Hoài An cất lời.
Hắn mím môi nhìn Ngu Sở.
“Sư tôn, từ nay về sau chúng con sẽ nỗ lực, chúng con phải làm đệ tử cường đại nhất, để sau này những người khác không dám nói chuyện như vậy với người nữa!” Thẩm Hoài An trầm giọng.
“Về sau con sẽ không bao giờ lười biếng nữa.” Hà Sơ Lạc nắm chặt ngón tay, nàng nhỏ giọng, “Con cũng muỗn lợi hại như vậy để bảo hộ sư phụ.”
Ngu Sở ngẩn ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn sáu đồ đệ đang rất kiên định nhìn chăm chú vào nàng, dường như bọn họ đã sớm hạ quyết tâm.
Ngu Sở luôn luôn bảo hộ người khác, lại không ngờ hiện giờ có sáu người trẻ tuổi lại vì chuyện nhỏ đến mức này mà sinh ra phản ứng và hạ quyết tâm như thế.
Trước đây khi nói cứu vớt thương sinh thì thái độ của bọn họ không kiên định như bây giờ.
Những hài tử này rõ ràng biết nàng cường đại hơn lại vẫn muốn bảo hộ nàng.
Suy nghĩ này làm Ngu Sở nở một nụ cười nhạt.
“Đa tạ.” Nàng nói.
“Sư tôn, nào có sư phụ lại nói lời cảm tạ với đồ đệ?” Lục Ngôn Khanh không biết làm thế nào nên đành nói, “Là chúng con muốn cảm tạ người.”
Ngu Sở khẽ lắc đầu, nàng lại cười.
Luân hồi giả chấp hành nhiệm vụ xuyên thư của hệ thống vốn nên là người quái gở nhất trên thế giới này.
Đi đến nhiều thế giới liền sẽ sinh ra cảm giác tách khỏi hiện thực.
Đến cuối cùng thì có lẽ luân hồi giả đã không thể xem như một nhân loại bình thường được.
Nàng tồn tại như vậy thế nhưng lại được sự quan tâm và yêu thích chân thành tha thiết của những người khác, là chuyện nàng nghĩ cũng không nghĩ.
Đúng thật là trong đáy lòng Ngu Sở muốn cảm tạ.
Đa tạ bọn họ nàng mới có thể tìm về được cảm giác làm người.
Đấy là còn chưa tính rốt cuộc mọi người đều là chưởng môn trưởng lão môn phái, về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mọi việc giữ lại một đường ngày sau còn dễ gặp nhau.
Ngu Sở lại không nghĩ như vậy. Nàng cần thiết muốn mọi người nhớ kỹ Tinh Thần Cung chính là dầu muối không ăn bền chắc như thép, tạo lập uy nghiêm mới có thể cắt đứt mối hoạn về sau.
Một nguyên nhân khác mà nàng tự tin như vậy cũng là vì các đệ tử của nàng đều đã trưởng thành.
Không giống như mấy năm trước, vì để có thể chăm lo cho các tiểu đậu đinh này mà Ngu Sở nơi nơi làm việc khiêm tốn, sợ chính mình và hài tử bị những người khác theo dõi.
Hiện tại đã không có băn khoăn gì nữa. Ngoại trừ Tiểu Hồ ra thì năm đồ đệ khác không chỉ trưởng thành mà hơn nữa hiện giờ thực lực đều cường đại làm lòng người yên tâm.
Điều này cũng làm Ngu Sở có thể yên tâm đi làm chuyện kế tiếp.
Người tu tiên bình thường đều coi trọng mặt mũi chứ đừng nói đến trưởng lão của một đại môn phái.
Nếu Ngu Sở nói muốn đối chiến với ông ta thì trưởng lão Lôi Đình Môn cũng không có khả năng cự tuyệt, thế nên ông ta đành căng da đầu đứng dậy.
Trước khi lên đấu pháp đài, trưởng lão Lôi Đình Môn đi tới bên cạnh Võ Hoành Vĩ nhỏ giọng hỏi, “Võ chưởng môn, hiện giờ tu vi của nàng ta là gì vậy?”
Võ Hoành Vĩ nhìn về phía ông ta rồi lắc đầu một cách thần bí khó lường.
Trưởng lão Lôi Đình Môn không biết cụ thể về Ngu Sở nên ông ta ôm lấy tâm tình thấp thỏm mang lên đấu pháp đài.
Một khi kết giới đóng lại, bên trong nói cái gì thì ở bên ngoài ngoại trừ Võ Hoành Vĩ ra những người khác đều không nghe thấy được.
“Ngu chưởng môn, ta thừa nhận là trước đây giữa chúng ta có chút khúc mắc.” Trưởng lão Lôi Đình Môn trầm giọng, “Việc đã đến nước này có lẽ chúng ta có thể tìm kiếm một phương pháp giải quyết càng tốt hơn……”
“Lưu trưởng lão, trước đó không phải ngươi nghĩ như vậy đúng không?” Ngu Sở vạch trần, “thời điểm cho rằng mình chiếm ưu thế nên muốn đưa Tinh Thần Cung của ta vào chỗ chết, đến giờ phát hiện thế cục không đúng mới tìm ta giảng hòa?”
Nàng chăm chú nhìn vào trưởng lão Lôi Đình Môn nói ra từng câu từng chữ, “Ngươi coi Ngu Sở ta trở thành kẻ nào?”
Sắc mặt của trưởng lão Lôi Đình Môn trắng nhợt, biết chuyện này là không thể chết già.
Lập tức ông ta cười lạnh một tiếng, “Nói được lắm, nếu ngươi không biết tốt xấu thì chớ có trách ta không khách khí.”
Lập tức trưởng lão Lôi Đình Môn tính toán sẽ ra chiêu tuyệt học của Lôi Đình Môn --- Thuật pháp Lôi Đình Cự Long.
Ông ta nghĩ dù có thua thì ông ta cũng muốn triển lộ một tay làm các đồ đệ và sư phụ khác chấn động, lại có phong độ nhận thua bảo toàn thể diện của chính mình.
Cũng không thể giống như Đoạn Hồng Cầm được, bị đánh đến mức không hề có sức phản kháng thì thôi đi lại còn sử dụng huyết thuật âm độc đến vậy, cuối cùng mặt mũi cũng mất hết.
Trong lòng trưởng lão Lôi Đình Môn nghĩ thì tốt đẹp đấy nhưng sao Ngu Sở sẽ cho ông ta cơ hội triển lộ bản thân ra?
Ngu Sở phát hiện ý đồ của ông ta, tức khắc trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Trường tiên mà Thái Thăng chân nhân đưa cho nàng không biết từ bao giờ đã quấn quanh cánh tay của Ngu Sở như hắc xà, Ngu Sở nâng tay rồi ném lên giữa không trung, bang ---!
Gió trong kết giới giống như lấy trường tiên làm trung tâm nhanh chóng ngưng kết vào với nhau, sau đó biến thành một bức tường bằng gió ầm vang rít gào nhằm về phía Lưu trưởng lão.
Trưởng lão Lôi Đình Môn trơ mắt nhìn tường gió đó ập đến, gần như ngay lập tức đã tới trước mắt.
Ông ta ý thức và cảm nhận được sự công kích nhưng thân thể lại hoàn toàn không kịp phản ứng!
Trước mắt Lưu trưởng lão nhoáng lên, giây tiếp theo chỉ cảm thấy phía sau lưng đau nhức, cả người ông ta đã bị nện lên kết giới rồi ngã xuống.
Ở trong mắt Lưu trưởng lão, thời gian chưa tới nửa giây này bị kéo dài vô hạn nhưng ông ta giống như phàm nhân không thể chống đỡ được khi bị gió lốc thổi quét qua, trơ mắt nhìn gió lốc bao phủ lấy chính mình.
Mà ở bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy sức lực xoay lại tay của Lưu trưởng lão cũng không có, chiêu thứ nhất đã bị Ngu Sở đánh bay trong nháy mắt, bò cũng không bò dậy nổi.
Bên cạnh đấu pháp đài, tất cả người đang xem đều hít hà một hơi.
Các đồ đệ của những môn phái khác đều trợn mắt há hốc mồm, mặt mày của nhóm sư phụ bên kia lại nặng nề, ngay cả tâm sự cũng nặng nề theo.
Rõ ràng Ngu Sở dùng trường tiên giống như Đoạn Hồng Cầm nhưng từ một kích này là có thể nhìn ra được trình độ của Ngu Sở ở trên Đoạn Hồng Cầm rất xa.
Đoạn Hồng Cầm và vị trưởng lão Lôi Đình Môn này có trình độ tương đương, một người là Hóa Thần đỉnh kỳ, một người là Hợp Thể sơ kỳ.
Ngu Sở có thể dùng một chiêu đánh bại bọn họ thì chẳng phải nói…… Hiện giờ Ngu Sở cũng là Đại Thừa kỳ?
Phải biết rằng ở hiện tại Đại Thừa kỳ chính là tuyệt đỉnh cao thủ, hiện giờ Đại Thừa chưa phi thăng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, gần trăm năm qua càng không có tân Đại Thừa xuất hiện.
Ngu Sở này nếu nàng ẩn tàng thời gian mấy trăm năm yên lặng tu luyện thì sao mấy trăm năm qua từ trước tới nay không có người nghe tới tên nàng, chưa từng thấy nàng, càng không biết phu phụ nàng là ai.
Sao bỗng nhiên nàng xuất hiện đã là Đại Thừa?
Các chưởng môn trưởng lão của những đại môn phái tâm phiền ý loạn, một tân Đại Thừa mang theo tất cả đồ đệ có thiên phú tuyệt đỉnh xuất hiện, đây không thể nghi ngờ là sẽ thay đổi thế cục của tương lai.
Đến nỗi nàng có thu yêu tu hay không còn ai để ý đây?
Dưới đấu pháp đài, sắc mặt của chưởng môn Xích Long Cung và Sâm La Phong đều trắng bệch.
Trình độ của hai người và môn phái đều không bằng Thanh Sương Phái và Lôi Đình Môn, hiện giờ Đoạn Hồng Cầm và Lưu trưởng lão thua thảm hại như vậy thì sao bọn họ lại có thể là đối thủ của Ngu Sở được?
Không chỉ không có một chút phần thắng mà một khi lên đấu pháp đài càng không biết sẽ chịu những thương tổn gì, mặt mũi đều đi quét rác là tất nhiên.
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều ảo não.
Ai có thể đoán được Ngu Sở có thể che giấu thực lực như thế, mấy năm vừa qua vẫn luôn giữ khiêm tốn chưa bao giờ lộ diện quá cho nên mới làm cho bọn họ sinh ra ý nghĩ khinh địch.
Nếu biết Ngu Sở là Đại Thừa thì nhất định bọn họ sẽ không tìm Tinh Thần Cung phiền toái!
Nhưng chuyện cho tới hiện giờ đã chậm.
Kết giới mở ra, các đệ tử Lôi Đình Môn lập tức chạy lên đài đỡ trưởng lão đi.
Ánh mắt của Ngu Sở quét xuống hai người Xích Long Cung và Sâm La Phong còn sót lại, đối diện với ánh mắt lạnh băng kia của Ngu Sở làm trong lòng bọn họ không khỏi căng thẳng.
“Xin mời.” Ngu Sở lạnh lùng nói.
Chuyện cho tới hiện giờ còn tính bàn luận tỷ thí gì nữa? Đây quả thực chính là từng người đi lên bị đánh đến mất mặt đây này!
Nhưng hai người không có biện pháp. Nếu hiện tại không lên thì không cần nói đến việc đắc tội Ngu Sở mà còn đắc tội cả Thanh Sương Phái và Lôi Đình Môn.
Hai người khẽ cắn môi, không biết có phải quá khẩn trương hay không mà cả hai cùng nhau lên đài.
Ngu Sở không có ý phản đối, hai người lên đài trở thành một đối hai.
Kết quả không hề ngoài ý muốn, lại là nhất chiêu chế địch đơn giản sáng tỏ kia của Ngu Sở.
Đây quả thực chính là trào phúng lớn nhất đối với đối thủ --- Xử trí các ngươi không cần đến chiêu thức bản lĩnh gì, dùng cách đơn giản nhất là nghiền áp thì đã có thể làm đối phương không có sức phản kháng rồi.
Sau khi liên hoàn tấu bốn người, bốn người vốn đang hùng hồ kiếm chuyện liền sửa lại vẻ kiêu ngạo, đều liên tục nói không có ý kiến về việc Ngu Sở thu đồ đệ nữa.
Ngu Sở thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía trên khán đài dành cho sư phụ.
Đông đảo chưởng môn còn chưa tỉnh táo lại, còn chưa rút ra khỏi chuyện ‘chưa từng có cao thủ tân Đại Thừa xuất hiện’ thì bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của Ngu Sở làm bọn họ đều căng thẳng.
“Các vị chưởng môn trưởng lão, nếu như các vị vẫn phản đối chuyện này thì có thể lên đài luận bàn với ta.” Ngu Sở bình thản nói, “Theo ý của ta thì người không nên chia làm năm bảy loại. Đã có tiềm lực tu tiên thì Tu Tiên giới nên bao dung lấy. Tu Ma giới có thể rộng mở thu nhận các thế lực chủng tộc khắp nơi trên đại lục thì vì sao chúng ta lại muốn đuổi đi hài tử vốn có tiềm lực tu tiên đây?”
Lời này của Ngu Sở có lẽ các chưởng môn trưởng lão ngồi ở đây cũng không hoàn toàn nhận đồng nhưng việc Ngu Sở với mới lập uy như vậy ai cũng không muốn đi chạm vào cái rủi ro này.
Rốt cuộc nhóm lão yêu quái Đại Thừa kỳ trên cơ bản đều dốc lòng tu luyện, ngoại trừ Võ Hoành Vĩ khác loại ra thì phần lớn sư phụ ngồi ở đây đều là Hợp Thể kỳ.
Muốn đánh thì thật đúng là bọn họ không đánh lại được Ngu Sở.
Chỉ là ngữ điệu của Ngu Sở chậm rãi dường như có ý hòa giải nên các sư phụ khác cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngu Sở nhìn thấy biểu tình của bọn họ liền biết chuyện này sẽ được giải quyết thỏa đáng.
Quả nhiên tiên lượng được sau khi dùng nắm tay là mọi người trở nên vui vẻ lắng nghe và tiếp nhận.
“Ngu chưởng môn, đó là đệ tử của ngươi, đúng là người ngoài không nên nhúng tay vào.” Trưởng lão Vô Định Môn nói, “Lại nói như thế nào là chính thống, như thế nào là đường ngang ngõ tắt đây. Thiện ác vốn không quan hệ với thân phận chủng tộc mà có quan hệ với người.”
Vô Định Môn này là môn phái trước đây của Ân Quảng Ly. Trưởng lão Vô Định Môn nói ra câu này cũng cảm khái rất nhiều.
Có ông ta đi đầu thì âm thanh phụ họa khác cũng dần dần vang lên.
Chẳng qua trên khán đài vẫn lặng ngắt như tờ. Đệ tử của các môn phái cũng không dám ra tiếng mà chỉ nhìn chăm chú vào các sư phụ đang nói chuyện với nhau.
Các đệ tử của bốn môn phái bị mất mặt càng cúi đầu xuống giống như cà tím héo vậy.
“Nếu mọi người đều đạt được nhất trí thì đó là chuyện tốt.” Võ Hoành Vĩ đi ra hòa giải, “Tinh Thần Cung là môn phái rất đặc biệt, vốn cũng không nên dùng ánh mắt cũ kỹ trước đây mà đối đãi.”
Mọi người đều xem như đồng ý.
Nếu là trước kia bọn họ còn cảm thấy Tinh Thần Cung là tiểu môn phái mới xuất hiện nên khịt mũi coi thường, hiện tại lại hoàn toàn bất đồng.
Ngu Sở là cao thủ Đại Thừa kỳ nên tất cả mọi người phải cho nàng mặt mũi. Những người trước đây không thích Tinh Thần Cung và Ngu Sở cũng bởi vì tâm thái chuyển biến mà xuất hiện biến hóa mới.
Nếu Ngu Sở là hạng người hời hợt, thì đó là nàng và môn phái của nàng quá kiêu ngạo ương ngạnh.
Nhưng hôm nay Ngu Sở là Đại Thừa, điều này liền biến thành cao thủ Đại Thừa sẽ có tính tình của chính mình mà làm việc quyết đoán trực tiếp, vậy nên cũng có thể lý giải.
Tư tâm thì Võ Hoành Vĩ không hy vọng ngoài mặt Ngu Sở và những người khác xé rách hoàn toàn, nhìn hai bên bình thản ít nhất đạt được trên mặt mũi thì ông cũng thả lỏng hơn.
Còn bốn môn phái kia vì chưởng môn trưởng lão của mình không hành sự thỏa đáng mà liều lĩnh mới sinh ra hậu quả, đó chính là chuyện của bọn họ.
Nhìn thế cục đã được bình ổn, Võ Hoành Vĩ tiếp tục phụ trách lưu trình bị đánh gãy của tiên môn đại hội này một lần nữa.
“Lần này người thắng lợi trong tiên môn đại hội là --- Lý Thanh Thành!”
Sau khi Tinh Thần Cung trực tiếp lấy được khen thưởng thắng lợi thì cũng không hàn huyên gì mà trực tiếp rời đi một cách lạnh lùng cao ngạo.
Chờ đến khi Ngu Sở mang theo các đồ đệ đi khỏi thì lúc này các sư phụ khác mới nhẹ nhàng thở ra, dùng sắc mặt kém cỏi hàn huyên với nhau vài câu, sau đó mang theo các đồ đệ của mình rời đi.
Mỗi chưởng môn trưởng lão đều có tâm tư khác nhau.
Như trưởng lão Vô Định Môn, tâm tình của ông còn được coi là không tồi.
Trước đây vì chuyện của Ân Quảng Ly mà Vô Định Môn vẫn không dám ngẩng đầu trong Tu Tiên giới, hiện giờ thêm bốn kẻ mất mặt xấu hổ thì chuyện của Vô Định Môn sẽ dần phai nhạt đi.
Mà tâm tình của toàn thể trên dưới bốn môn phái tìm phiền toái đều kém hơn nhiều.
Ý nghĩ cá nhân của bọn họ liên lụy tới toàn bộ môn phái, đồng loạt làm mọi người trở thành trò cười.
Đấy là chưa nói đến ai nguyện ý đắc tội một cao thủ Đại Thừa kỳ đây?
Tạm thời không đề cập đến tình hình lo lắng và phức tạp trong lòng của các chưởng môn trưởng lão, bên này, sau khi trở lại phi thuyền của môn phái, các đệ tử Tinh Thần Cung đều khó nén sự kích động.
“Sư tôn, người thật lợi hại.” Tiêu Dực phát ra từ thiện tình.
Những đệ tử khác cũng dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.
“Sư tôn, người thật sự quá oai phong.” Cốc Thu Vũ không nhịn được nói, “Con thật không nghĩ tới người lại quyết đoán một mình đấu với các chưởng môn khác đấy ạ.”
“Chủ yếu là các con đã trưởng thành nên hiện giờ cũng làm người bớt lo hơn.” Ngu Sở vươn tay sờ đầu nàng, “Là sự ưu tú của các con cho ta tự tin.”
“Chúng con chưa đủ ưu tú.” Bỗng nhiên Thẩm Hoài An cất lời.
Hắn mím môi nhìn Ngu Sở.
“Sư tôn, từ nay về sau chúng con sẽ nỗ lực, chúng con phải làm đệ tử cường đại nhất, để sau này những người khác không dám nói chuyện như vậy với người nữa!” Thẩm Hoài An trầm giọng.
“Về sau con sẽ không bao giờ lười biếng nữa.” Hà Sơ Lạc nắm chặt ngón tay, nàng nhỏ giọng, “Con cũng muỗn lợi hại như vậy để bảo hộ sư phụ.”
Ngu Sở ngẩn ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn sáu đồ đệ đang rất kiên định nhìn chăm chú vào nàng, dường như bọn họ đã sớm hạ quyết tâm.
Ngu Sở luôn luôn bảo hộ người khác, lại không ngờ hiện giờ có sáu người trẻ tuổi lại vì chuyện nhỏ đến mức này mà sinh ra phản ứng và hạ quyết tâm như thế.
Trước đây khi nói cứu vớt thương sinh thì thái độ của bọn họ không kiên định như bây giờ.
Những hài tử này rõ ràng biết nàng cường đại hơn lại vẫn muốn bảo hộ nàng.
Suy nghĩ này làm Ngu Sở nở một nụ cười nhạt.
“Đa tạ.” Nàng nói.
“Sư tôn, nào có sư phụ lại nói lời cảm tạ với đồ đệ?” Lục Ngôn Khanh không biết làm thế nào nên đành nói, “Là chúng con muốn cảm tạ người.”
Ngu Sở khẽ lắc đầu, nàng lại cười.
Luân hồi giả chấp hành nhiệm vụ xuyên thư của hệ thống vốn nên là người quái gở nhất trên thế giới này.
Đi đến nhiều thế giới liền sẽ sinh ra cảm giác tách khỏi hiện thực.
Đến cuối cùng thì có lẽ luân hồi giả đã không thể xem như một nhân loại bình thường được.
Nàng tồn tại như vậy thế nhưng lại được sự quan tâm và yêu thích chân thành tha thiết của những người khác, là chuyện nàng nghĩ cũng không nghĩ.
Đúng thật là trong đáy lòng Ngu Sở muốn cảm tạ.
Đa tạ bọn họ nàng mới có thể tìm về được cảm giác làm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.