Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 122:

Phù Đảo

28/08/2022

Có vẻ như một chuyến ra cửa này khiến tâm thái của mọi người thay đổi rất nhiều.

Sau khi trở lại môn phái, vì học chữ khó khăn nên Hà Sơ Lạc hơi kháng cự cũng bắt đầu nghiêm túc đọc sách, không còn tâm lý chống cự nữa.

Tuy rằng cô không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng cũng hiểu rõ ai đối tốt với nàng.

Vì để nàng được danh chính ngôn thuận tiếp tục sinh sống trong Tu Tiên giới mà Ngu Sở không tiếc trở mặt với các chưởng môn môn phái khác trước mặt mọi người, tuy rằng Tiểu Hồ không biết cách nói nhưng thực ra trong lòng đều hiểu.

Còn Lý Thanh Thành, dù gia hỏa này nhìn như biếng nhác thì hiện giờ cũng đã là quán quân của tiên môn đại hội, ngày xưa đã không thể so được nữa.

Hiện giờ hắn có động lực, cũng nhận được hồi báo nên khi tu luyện càng khắc khổ thêm.

Đó là điểm tốt nhất ở các đồ đệ Tinh Thần Cung, bọn họ có thực lực, đi ra bên ngoài được vạn người chú ý đến nhưng sau khi trở lại môn phái sẽ nhanh chóng tĩnh tâm lại và tiếp tục cần cù học tập, sẽ không vì thiên phú và sự tán thưởng của người khác mà tự mình đánh mất đi bản tâm.

Tinh Thần Cung khôi phục lại sinh hoạt hằng ngày nhưng dư chấn mà Tinh Thần Cung và Ngu Sở làm nhiễu loạn ở Tu Tiên giới vẫn còn tiếp tục.

Trong khoảng thời gian này Võ Hoành Vĩ vẫn luôn liên hệ với Ngu Sở và nói cho nàng biết về động thái mới nhất trong Tu Tiên giới.

Bởi vì khi quyết đấu với Ngu Sở đã sử dụng huyết thuật hao phí thọ nguyên của mình nên thân thể chưởng môn Đoạn Hồng Cầm của Thanh Sương Phái đã chịu thương tổn rất lớn, tu vi đã xa xa không bằng trước kia, thân thể cũng già nua hơn mấy chục năm.

Nhân cơ hội này, năm trưởng lão của Thanh Sương Phái cũng bãi miễn chức vụ chưởng môn của Đoạn Hồng Cầm, giáng chức vụ hư cấu của bà ta đi.

Ba môn phái khác cũng làm chuyện không khác nhau là mấy, các chưởng môn trưởng lão dùng thân phận môn phái làm chuyện như vậy, không cần bên ngoài xì xào bàn tán thì những trưởng lão trong môn phái đã cực kỳ bất mãn nên trực tiếp lén xử lý.

Những điều này Ngu Sở không quá để ý, thế giới này vẫn là do cường giả nói chuyện, kim tự tháp giai cấp tu vi từ từ hạ xuống tuyệt đối là nghiền áp.

Hiện giờ cũng người này biết Tinh Thần Cung có nàng tọa trấn nên tuyệt đối không dám có tâm tư khác.

Đặc biệt là lúc này đây, chuyện Ngu Sở vì Tiểu Hồ mà đối chọi gay gắt với chưởng môn khác cũng gây ra sự kinh sợ, sẽ khiến mọi người nhớ kỹ --- Không thể chạm vào đồ đệ của nàng, bằng không Ngu Sở tuyệt đối không bỏ qua.

Cho nên những việc này Ngu Sở cũng không có hứng thú gì, nhưng có một tin tức khác còn tính là thú vị.

“Ngươi còn nhớ rõ Lâm Lượng không?” Võ Hoành Vĩ nói, “Chúng ta nhốt bọn chúng gần một năm ngày ngày tra hỏi, rốt cuộc hiện giờ miệng của gia hỏa này cũng bị cạy ra.”

Gia hỏa Lâm Lượng này thật còn có cốt khí, vẫn còn ý niệm chính mình là người thừa kế của Ma tộc Lâm gia, thế nhưng sau khi kiên trì suốt một năm thì cuối cùng cũng không chịu nổi.

“Hắn nói gì vậy?” Ngu Sở hỏi.

“Hắn chưa nói cái gì cả.” Võ Hoành Vĩ đáp, “Lâm Lượng yêu cầu gặp ngươi.”

Thấy nàng?

Ngu Sở hơi nhíu mày rồi sau đó cũng đoán ra được.

Đế Thành ngày ấy có lẽ Lâm Lượng thấy nàng và Quân Lạc Trần hình như có quen biết cho nên mới muốn gặp nàng?

Nếu lão nghĩ như thế thì có thể mất công rồi. Rốt cuộc thì Ngu Sở thật sự không quen biết nam nhân kia.

Nàng nói chuyện này với các đồ đệ, sau khi dàn xếp bọn họ xong liền rời khỏi môn phái đi đến ngục giam bí mật giam giữ Lâm Lượng và ma tu ở Tu Tiên giới.

Lúc gần đi, các đồ đệ không yên tâm một chút nào, vẫn luôn hy vọng Ngu Sở để một người trong số bọn họ đi theo thì bị Ngu Sở dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

Đối với Ngu Sở mà nói, cảm giác lo lắng này của bọn họ thật sự là hơi khoa trương, thật giống như nàng là lão thái thái bảy tám chục tuổi đã đến tuổi si ngốc vậy, dường như sợ nàng ra cửa sẽ bị lạc đường hoặc bị người bắt nạt vậy.

Nói đùa thật, nàng ra khỏi cửa một chuyến mà thôi, cần đồ đệ đi cùng sao?

Ngu Sở rời khỏi Huyền Cổ sơn trong ánh mắt u oán của các đồ đệ, ánh mắt của bọn họ giống như chú chó bị chủ nhân quên mang theo khi ra khỏi cửa vậy.

Rời khỏi môn phái, Ngu Sở nhanh chóng hội hợp với Võ Hoành Vĩ.

“Ngu chưởng môn, đi thôi.” Võ Hoành Vĩ nói.

Quan hệ hiện giờ của Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ được xem như minh hữu và bằng hữu.

Lấy tính cách như vậy của nàng lại có thể đạt thành liên minh với người khác thì không thể không có công lao của Võ Hoành Vĩ.

Ví dụ như, thực ra Ngu Sở đoán được có lẽ Võ Hoành Vĩ biết Tinh Thần Cung ở trong kết giới sương mù nhưng Võ Hoành Vĩ cũng không nói gì cả.

Lại như chuyện lần trước với ma đầu Ma giới kia, cứ việc Ngu Sở thật sự không quen biết hắn nhưng thái độ vẻ như nhận thức nàng lại còn trao đổi với nàng của Quân Lạc Trần thì đổi lại người khác có lẽ đã nghi ngờ nàng từ lâu.

Võ Hoành Vĩ lại nhận định Ngu Sở có phẩm hạnh đoan chính nên tin tưởng nàng, nàng nói không quen biết là ông không truy vấn nữa.

Tính cách như Ngu Sở thích hợp tiếp xúc với người như vậy, nếu đối phương ép thật chặt, phàm là nàng cảm giác được không tin tưởng một chút thì trái lại Ngu Sở sẽ không tin tưởng đối phương.

Với tính tình khó mở lòng của nàng mà Võ Hoành Vĩ có thể trở thành bằng hữu với nàng thì đúng là đã chứng minh ông là người không tồi chút nào lại còn có lòng dạ rộng lớn.

Hai người cưỡi pháp bảo của Võ Hoành Vĩ đi nhà giam giam giữ Lâm Lượng và người tu ma.

Nơi này thuộc về cấm địa của Tu Tiên giới, nó được khống chế chặt chẽ từng tầng một, nếu xông vào có tan xương nát thịt cũng không biêt mình chết thế nào.



Võ Hoành Vĩ mang theo Ngu Sở tiến vào Phục Ma điện trong lòng đất, là nơi sâu nhất trong cấm địa thì thấy mỗi một phòng giam độc lập đều phong ấn một ma tu.

Những người này thoạt nhìn mặt ngoài thì y phục còn tính sạch sẽ, nhìn kỹ hơn thì mang cảm giác hơi thở thoi thóp chỉ treo một hơi.

Một đường hướng đến có tu sĩ chuyên môn cởi bỏ phong ấn ở cửa lao, lúc này Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ mới đi vào trong phòng giam.

Lâm Lương đang ngồi trên ghế, mới nhìn thì nam nhân này gầy ốm hơn một năm trước rất nhiều, trên người có khóa Hàng Ma liên nhìn khá chật vật.

Ánh mắt của lão nhìn về phía Ngu Sở, tu sĩ ở bên cạnh lạnh lùng nói, “Người ngươi muốn gặp đã tới, đừng có lại chơi mấy trò vặt vãnh!”

Lâm Lượng nói, “Ta muốn nói riêng với nàng ta.”

“Ngươi không có lựa chọn.” Võ Hoành Vĩ lạnh lùng bác bỏ, “Dù ngươi không nói thì chúng ta cũng có thể bắt ma tu khác tới đây.”

Nam nhân im lặng.

Một lát sau lão chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi.

“Được rồi.” Lão nói, “Ta đây muốn nói với hai người các ngươi, để những người khác rời đi đi.”

Võ Hoành Vĩ vẫy vẫy tay, các tu sĩ khác trong phòng giam đều lui ra ngoài và chỉ còn lại hai người Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ.

“Hiện tại ngươi có thể nói không?” Võ Hoành Vĩ trầm giọng.

Lâm Lượng chưa trả lời mà nhìn sang Ngu Sở trước.

Lão hỏi, “Ma đầu ngày ấy ngươi nhận thức?”

Ngu Sở đã biết lão muốn hỏi vấn đề này.

“Nếu ngươi muốn gặp ta là để hỏi chuyện này thì khả năng sẽ khiến ngươi thất vọng rồi.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Ta không quen biết hắn.”

Lâm Lượng đang muốn nói chuyện thì Ngu Sở đã mở miệng, “Ngươi đã lãng phí mất một cơ hội dò hỏi, hiện tại ngươi nên trả lời. Ngươi đã biết chút gì?”

Lâm Lượng im lặng một lúc lâu, dường như đang tự mình đấu tranh với chính mình.

Có vẻ như lão cũng biết mình không có quyền lợi lựa chọn, một lát sau lão cắn răng nói, “Được rồi, ta sẽ nói cho các ngươi tất cả những gì ta biết được.”

“Tu Ma giới vẫn luôn lưu truyền một tiên đoán cổ xưa, truyền thuyết Ma giới có một vị ma thần có thể đối kháng bất phân thắng bại với thượng thần. Thiên địa ma khí đều đến từ ma thần, mà những nơi có màn đêm buông xuống, ma thần có thể lấy được lực lượng cuồn cuộn không ngừng.” Lâm Lượng nói, “Nói cách khác, có lẽ ma thần càng cường đại hơn thượng thần.”

Thượng thần là nam chính trong nguyên tác, cũng chính là sự tồn tại lợi hại nhất trong thế giới này --- Rốt cuộc thì thế giới này đều là do người ta sáng tạo nên.

Nhưng ma thần này từ đâu tới? Hẳn là nguyên tác không có người này.

“Nghe nói bởi vì ma thần quá cường đại cho nên bị Thiên Đạo trói buộc trong tận sâu Ma giới, lấy điều này để duy trì sự ổn định của tam giới.” Lâm Lượng giải thích, “Theo truyền thuyết, tuy ma thần không có cách nào rời khỏi Ma giới nhưng một mảnh hồn phách chưa bị phong ấn của hắn cứ cách 5000 năm sẽ sinh ra ở nhân gian một lần. Mà lần 5000 năm gần nhất đó là hiện tại.”

“Truyền thuyết có quan hệ gì với động tĩnh lạ thường của Tu Ma giới?” Võ Hoành Vĩ nhíu mày.

“Tất cả ma tu đều tin tưởng đây là sự thật, trong Tu Ma giới, các thế lực lớn nhỏ khắp nơi đều đang tự mình chuẩn bị để nghênh đón ma thần buông xuống.”

Lâm Lượng thấp giọng nói, “Ta muốn dùng Đế Thành triệu hóan tổ tiên cũng là vì chuyện này. Nếu có thể triệu hồi ra tổ tiên thì Lâm gia ta sẽ chiếm trước được tiên cơ, có lẽ có thể biết được chút nội tình Ma giới. Dù tính lui để cầu cái tiếp theo thì sau khi ma thần buông xuống cũng nhìn thấy công tích của Lâm gia ta, có thể sẽ trọng dụng chúng ta chăng.”

Sau khi lão nói xong, Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ liếc nhìn nhau chăm chú, trong nhất thời đều không biết nên nói những gì.

Hiện giờ Tu ma giới rung chuyển rối loạn lại bởi vì một tiên đoán từ thời thượng cổ, mà bọn họ đều tin là thật, điều này……

“Vì sao ma tu đều tin tưởng chuyện này?” Võ Hoành Vĩ nhíu mày, “Có bất kỳ manh mối và chứng cứ gì cho thấy ma thần thật sự sẽ xuất hiện trong mấy năm gần đây không?”

“Không có.” Lâm Lượng yên lặng nói, “Nhưng chúng ta luôn tin tưởng điều này.”

Nhất thời Võ Hoành Vĩ á khẩu không trả lời được.

Rốt cuộc, thượng thần thật sự tồn tại nhưng ma thần gì gì này, ông tu luyện mấy trăm năm chưa bao giờ nghe nói qua nhân vật đó chứ đừng nói đến ma thần còn cường đại hơn thượng thần.

Ngay cả sự tồn tại của ma thần đều không có ghi chép lại, nhưng cố tình đám ma tu này lại tin tưởng chuyện đó.

Bọn họ không chỉ tin tưởng ma thần tồn tại mà thậm chí còn tin tưởng mảnh hồn phách của ma thần sẽ xuất hiện ở nhân gian?

Đối với người tu tiên mà nói thì đây thật sự là chuyện khó có thể thuyết phục được.

Nhưng mới nhìn thì Lâm Lượng cũng không nói dối, lão thật sự vì ma thần này không biết có tồn tại hay không mà cắn chặt khớp hàm đến gần một năm.

Đúng là lão tín ngưỡng chuyện này mới có thể kiên trì lâu như vậy.

“Ngươi nói những việc này có quan hệ gì với ta?” Ngu Sở trầm giọng, “Vì sao ngươi nhất định phải thấy ta?”

Lâm Lượng muốn nói lại thôi.



Có vẻ như lão muốn lén nói chuyện với Ngu Sở nhưng Võ Hoành Vĩ vẫn luôn ở bên cạnh.

Trong lúc không biết phải làm sao, Lâm Lượng đành khai thật, “Ma nhân kia không tôn kính với tổ tiên của ta như vậy, ta vốn nghĩ nếu ma thần thật sự xuất hiện thì nhất định phải cho người nọ đẹp măt. Mà ngươi……”

Lâm Lượng do dự mốt chút mới nói, “Ngày ấy ta thấy ngươi có sát ý với người đó là thật sự nên ta liền nghĩ nếu có thể hợp tác với ngươi, chờ khi ma thần buông xuống có lẽ có thể nhờ ngươi thỉnh cầu ma thần báo thù giúp tổ tiên của ta.”

“Lâm Lượng, trong đầu ngươi đều suy nghĩ những thứ gì vậy?” Võ Hoành Vĩ nhíu mày, “Nàng là chưởng môn môn phái trong Tu Tiên giới chúng ta, sao có thể giúp ma tu ngươi báo thù được?”

Lâm Lượng không nhìn ông mà nhìn chăm chú vào Ngu Sở.

“Chẳng phải ngươi có thuộc tính trong suốt sao?” Lâm Lượng nói, “Ở Tu Ma giới, kẻ có thuộc tính trong suốt là lãnh tụ trời sinh. Chỉ là không biết vì sao ngươi sẽ đi tu tiên……”

“Sao ngươi biết ta có thuộc tính trong suốt?” Ngu Sở nhíu mày.

“Người có thuộc tính trong suốt thì trên người đều mang một loại năng lượng bất đồng với ma tu, chỉ có từng tu luyện bản lĩnh phương diện này mới có thể phát hiện được.” Lâm Lượng nói, “Lần giao thủ ngày đó ta đã nhận ra.”

Nghe xong lời này, bỗng nhiên Ngu Sở hỏi, “Bản lĩnh mà ngươi nói này Ân Quảng Ly cũng biết sao?”

“Không sai.” Lâm Lượng nói, “Ta đã dạy hắn.”

Vào giờ phút này đột nhiên tất cả đã được xâu chuỗi vào với nhau.

Lâm Lượng là sư phụ của Ân Quảng Ly ở phương diện tu ma.

Là trận pháp đại sư, Lâm Lượng dạy Ân Quảng Ly sử dụng các loại trận pháp cùng với huyết trận, còn dạy Ân Quảng Ly phân rõ được thuộc tính của người khác.

Cho nên ở bảy tám năm trước, lúc Ân Quảng Ly tới Vân Thành tìm kiếm Tinh Thần Cung, hắn liếc mắt một cái đã phát hiện ra Cốc Thu Vũ có thuộc tính trong suốt cho nên mới muốn mang nàng đi.

Hai người rời khỏi nhà tù nhốt Lâm Lượng nhưng không đi ngay lập tức mà lại đợi trong chốc lát.

Một năm qua, ước chừng người tu tiên bắt được hai mươi ba mươi ma tu, cơ bản đều là người có bối cảnh trong Tu Ma giới, hoặc là thành viên chi thứ trong đại gia tộc như Lâm gia.

Các tu sĩ chia nhau ra đi dò hỏi ma tu về chuyện ‘ma thần’, kết quả là mỗi ma tu đều có biểu hiện thật sự khiếp sợ. Rồi sau đó có người chửi ầm lên, có người vẫn giữ im lặng, cũng có người thú nhận nội dung tiên đoán không khác mấy so với Lâm Lượng.

Điều này chứng tỏ Lâm Lượng không lừa dối. Đám ma tu không những đều biết chuyện này lại còn cùng nhau bảo mật mà không hẹn trước, trước khi người tu tiên dò hỏi không có ai nói tới chuyện đó.

Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ rời đi trong im lặng.

Nhìn thấy Ngu Sở có bộ dáng giống như đang có tâm sự nặng nề thì Võ Hoành Vĩ an ủi, “Đừng mang gánh nặng tâm lý, dù ngươi vốn là đại ma đầu thì có thể thế nào? Hiện giờ ngươi là chưởng môn Tinh Thần Cung liền đủ rồi.”

Võ Hoành Vĩ cho rằng Ngu Sở có tâm sự là bởi vì chuyện Lâm Lượng nói nàng thích hợp tu ma, thực ra chuyện Ngu Sở để ý căn bản không phải là cái này.

Dù sao nàng cũng là người biết về kịch bản, biết thuộc tính trong suốt thích hợp tu ma. Hơn nữa đối với Ngu Sở mà nói nàng sẽ không bị trói buộc bởi khuôn sáo được thế tục ước định mà thành.

Tu tiên tu ma tu yêu đều tốt, đối với nàng mà nói không có gì khác nhau.

“Ngài hiểu lầm rồi, ta nghĩ không phải chuyện này.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Chuyện Lâm Lượng nói quá không thể tưởng tượng được, ta cần tự suy nghĩ một chút.”

“Cái này cũng đúng, lão phu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.” Võ Hoành Vĩ nói.

Lâm Lượng và tất cả đám tu ma đều cho rằng ‘ma thần’ kia tồn tại làm Ngu Sở có một loại cảm giác quỷ dị.

Nàng nhớ tới Quân Lạc Trần, hình như trên người hắn có rất nhiều chú ấn, có vẻ như là bị Ma giới trói buộc.

Ở Đế Thành lúc ấy, trong khi hai người nói chuyện với nhau thì chú ấn trên người hắn hiện lên ánh sáng, hắn liền nói nhẹ nhàng bâng quơ bảo chính mình phải về.

Chẳng lẽ, Quân Lạc Trần chính là ma thần?

Nhưng mà…… Ma thần chẳng phải là sự tồn tại cao lớn giống như thượng thần, hẳn phải là khi lên sân khấu sẽ có tiếng sấm chớp hoặc dị tượng quấn thân sao?

Còn nữa, trong nguyên tác về Ma giới có đề cập tới người tối cao đó là ma tôn Ân Quảng Ly, trong sách chưa bao giờ đề cập qua ma thần gì.

Rốt cuộc thượng thần là nam chính, thế nên tiểu thuyết không có khả năng lại thiết lập một nhân vật có địa vị ngang nhau với nam chính được.

Ngu Sở suy nghĩ mất một lúc lâu vẫn không có kết quả, nàng dứt khoát mở ra không gian lễ phép thăm hỏi hệ thống ở trong thế giới tinh thần.

“Hệ thống, ngươi không cảm thấy thế giới này có những thứ không thể hiểu được sao?” Ngu Sở nghiến răng, “Ngươi biết sự biết hóa này không?”

Nháy mắt, hệ thống giả chết.

_______________________________________________

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Lại trễ hẹn với mọi người rồi! (°⌣°)

Lý do sao? Lý do là bà chị mình dùng lap mình có việc, bà ý không để ý lap gần cạn pin, thế là ôi thôi sập nguồn, khi mình mở lên thì file bị mất một ít, và đương nhiên là mình lại phải làm lại rồi ( ・ั﹏・ั)

Sao lại đớn đau thế cơ chứ, rõ ràng đã để lưu tự động rồi mà! Tại sao? Tại sao? (ಥ﹏ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook