Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa
Chương 65:
(>..
16/09/2022
Tiết Nghiên Tuệ đọc xong lá thư của Tề vương phi, sai Trương Vân Toàn đến phủ Tề vương truyền lời.
“Tâm ý của vương phi nương nương ghi nhận.”
Trương Vân Toàn khách khí cung kính: “Có điều, nương nương nói không thể cướp đoạt lòng tốt của vương phi, không bằng để lại vương phủ, vẫn do nương nương tỉ mỉ chăm sóc, nương nương sẽ đến vương phủ thưởng thức ngắm nhìn.”
Kỳ thực Tề vương phi có chút không nỡ, nhưng nghe xong lời này, trong tiếc nuối lại có vui mừng.
“Qua ba, bốn ngày nữa nụ hoa đầy gốc sẽ nở rộ, còn thỉnh nương nương nhập phủ đánh giá.”
Tề vương phi tha thiết mở miệng, Tiết quý phi không cần mẫu đơn của nàng, cảm giác chột dạ của nàng lại càng tăng lên.
Vương gia nói chắc như đinh đóng cột bệ hạ sẽ sắc lập Tiết quý phi làm hoàng hậu, nhưng trong cung lại không truyền ý chỉ ra, càng phiền lòng hơn chính là những kẻ nhung nhớ hậu vị hay một lòng muốn nịnh bợ bệ hạ ấy vậy mà lại không tin.
Tề vương phi quyết định tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa, để cho những kẻ đó tận mắt chứng kiến một lần, thế nào gọi là quốc sắc thiên hương, thế nào là quân vương độc sủng, để cho tất cả bọn họ đều chớ nên nằm mơ giữa ban ngày.
Tiết Nghiên Tuệ không biết Tề vương phi còn có tính toán này, hai ngày nay nàng bề bộn nhiều việc. Những lời mà nàng lưu lại Tiết phủ hôm đó đã khiến cho Tiết phủ gần như lật trời, tâm phúc của Tiết Thành, Thôi Thị vì lấy công chuộc tội mà tranh nhau mang các loại sự tình bí mật của hai người khai ra.
“Phu nhân đời trước vẫn chưa được chôn cất, quan tài gửi ở một ngôi miếu hoang ở bên ngoài thành…”
Tiết Nghiên Tuệ vỗ mạnh một chưởng lên trên án gỗ Đàn Hương, quan tài của Tạ Thị vậy mà lại chưa hề nhập táng.
Tối đến, Tiết Nghiên Tuệ cuộn mình ở trong ngực Lý Huyền Tung nhắc tới việc này, vẫn như cũ thở hổn hển.
“Tiệc ngắm hoa của Tề vương phi, Tuệ Nhi nên đi giải sầu một chút.”
Lý Huyền Tung là người có tính theo đuổi chí thiện đến hoàn mỹ, sau đại điển sắc phong của hắn, chưa từng để cho Tiết Thành trà trộn lẫn vào. Hắn còn để cho Tề vương truyền ra tiếng gió, thế mà lại có kẻ không tin, Lý Huyền Tung không vui nheo mắt.
Thiếp mời của Tề vương phi chỉ đưa rải rác mấy nhà vương phủ, phủ công chúa, phủ quốc công. Vương phi, công chúa, quốc công phu nhân nhận được thiếp mời, đến lúc đó đều dẫn theo tiểu bối nhà mình.
“Thấy Tiết quý phi nhất định phải nhu thuận ngoan ngoãn, Tiết quý phi không phải tính tình dễ chịu, sự lợi hại của Tiết quý phi cho dù các con chưa được lĩnh giáo qua nhưng cũng đã nghe nói qua rồi đúng không, không được phép vô lễ ở trước mặt quý phi.” Các bậc trưởng bối trong nhà ân cần dặn dò.
Giới quyền quý trong kinh đều có quan hệ thông gia qua lại lẫn nhau, quan hệ này đã có từ ba đến năm thế hệ trở lên, hầu như mỗi nhà đều có một chút quan hệ liên quan với nhau, lời trưởng bối nói không sai, sự lợi hại của Tiết quý phi, các nàng đều đã nghe nói qua.
“Tiết gia đang bị thẩm vấn, Tiết quý phi không có hậu thuẫn dựa vào, vậy mà vẫn còn hành xử ương ngạnh như thế, bệ hạ đúng là rất sủng ái nàng.” Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi cực kỳ hâm mộ.
“Ngươi chỉ nhìn nàng hiện giờ, tương lai mất đi ân sủng quân vương, ngươi đoán xem nàng sẽ thế nào?” Tổ mẫu nọ cười lạnh.
Tiểu nương tử lắc đầu.
“Chạy không thoát một chữ chết. Ta đã sống qua mấy thập niên, trải qua ba đời đế vương, khi được sủng ái thì ngang ngược càn rỡ, khi bị thất sủng còn thê thảm hơn cả Tần phi nữa.” Tổ mẫu nói: “Hơn nữa nàng ta quá kiêu ngạo, bất luận là quý nữ nhà ai lên làm hoàng hậu đều sẽ không dung được nàng ta.”
“Nhưng… nhưng không phải phụ thân đã nói, Tề vương tiết lộ bệ hạ sẽ phong Tiết quý phi lên làm hoàng hậu sao, hay là chúng ta đừng tiếp tục nhúng tay vào việc này nữa, tránh rước lấy bệ hạ chán ghét.”
“Nữ nhi của tội thần sẽ kham nổi vị trí hoàng hậu sao?” Tổ mẫu mỉm cười: “Sợ là Tề vương không muốn gánh trách nhiệm chuyện này nên mới cố ý nói dối, muốn chặt đứt tưởng niệm của mọi người.”
“Thế… thế thì vị Tiết quý phi đó… cũng không đáng sợ như vậy.” Tiểu nương tử này cảm thấy cho dù Tiết quý phi có được sủng đi nữa, cùng lắm cũng chỉ có thế, bây giờ nàng đang được sủng ái, tương lai còn chưa biết sẽ thê thảm thế nào đâu.
“Những chuyện này đều là chuyện của tương lai, hôm nay con gặp nàng nhất định phải kính cẩn nghe theo.” Tổ mẫu tranh thủ thời gian dặn dò.
“Cháu gái đã hiểu.” Nói thì nói thế, chứ cảm giác e ngại trong lòng đã dần dần biến mất.
Tiệc ngắm hoa của Tề vương phi được bố trí ở phòng khách lớn, Hỏa Long bên dưới lòng đất, đốt huân hương, khung cảnh vừa ấm áp vừa vui vẻ.
Vừa mới đi vào sảnh hơi ấm đã phả lên mặt, bên ngoài trời băng đất tuyến, mọi người ai nấy đều mặc y phục thật dày, rất nhanh liền nóng đến đổ mồ hôi, lập tức cởi áo khoác bằng lông thú ra.
“Mọi người đã tới đông đủ rồi sao?” Tề vương phi ở bên ngoài phòng khách chờ đón, nàng là người có tính thích an tĩnh, vốn cũng không ưa xã giao với người ngoài, những người này trên mặt thì tỏ ra thân thiết, kỳ thật đều mang tâm tư, nàng lại càng không thích.
Tề vương phi không coi trọng những nhà này, muốn biểu lộ lòng trung thành, muốn được bệ hạ coi trọng nhưng lại không vì nước ra sức, vì quân phân ưu mà cứ nhìn chằm chằm vào hậu cung, muốn tặng mỹ nhân cầu vinh, khiến cho người ta coi thường.
“Quý phi nương nương chưa đến.” Tỳ nữ bẩm cáo.
Hôm trước lại giáng một trận tuyết lớn, Tề vương phi đứng ở bên ngoài phòng, hàn khí lạnh thấu xương, nàng nắm thật chặt lò sưởi trong tay.
“Vương phi, quý phi nương nương tới rồi.”
“Đi vào phòng khách truyền lời, bảo các nàng ấy ra cung nghênh.” Mặt Tề vương phi lộ vẻ mừng rỡ.
Vương gia đã nói bệ hạ muốn lập Tiết quý phi lên làm hoàng hậu, cho dù chiếu lệnh chưa phát, nhưng Tề vương phi vẫn dùng nghi lễ cung nghênh hoàng hậu nghênh đón Tiết quý phi.
Tiết Nghiên Tuệ ngựa xe đơn giản, thấy Tề vương phi dẫn dắt mọi người trịnh trọng hành lễ, ngược lại ngẩn người.
“Vương phi mau đứng dậy.” Tiết Nghiên Tuệ đỡ Tề vương phi đứng dậy, cầm tay Tề vương phi, cả hai sóng vai đi vào phòng khách. Về phần những kẻ khác, Tiết Nghiên Tuệ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Những người liên quan quỳ gối sau lưng Tề vương phi lộ ra vẻ mặt khó xử, Tiết quý phi lại xem các nàng như không khí, vị quý phi nương nương này càng ngày càng cuồng vọng.
Bọn họ nhịn xuống cảm giác bực bội chờ thêm giây lát, phát hiện tấm màn gấm đỏ kia chỉ đung đưa qua lại vài lần rồi từ đó không còn nhúc nhích, đừng nói Tiết quý phi, ngay cả chủ nhà Tề vương phi cũng không thèm đi ra.
Thật là vô lễ, mấy người còn lại cảm thấy đau tim, các nàng ai nấy đều bị lửa giận công tâm, gió lạnh như đao nhỏ quét qua mặt, có mấy người vội vàng đi ra còn chưa kịp đội mũ trùm đầu, bị lạnh đến run lẩy bẩy, có lòng mà không có sức.
“Chúng ta cũng đứng dậy đi vào sảnh đi.” Tào vương phi dẫn đầu vịn cháu gái đứng dậy, thở dài trong bụng, phải đối diện với Tiết quý phi mới biết nàng khó chơi cỡ nào, tính tình xảo trá kiểu này, sao có thể thánh sủng không suy được chứ?
“Hắt xì, hắt xì.” Có người chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ lên, hắt xì một tiếng.
Mọi người tự nhiên không có dị nghị.
Mọi người ra sức vờ như không có việc gì đi vào sảnh, gặp mấy tỷ nữ khiêng chậu mẫu đơn mà Tề vương phi coi như bảo bối từ đằng sau tiến vào.
Gốc mẫu đơn ở trong cái chậu lớn này còn muốn cao hơn cả người, thân to lá dày, tựa như một gốc cổ thụ thu nhỏ, một cây nở rộ đầy hoa, đóa hoa to như khay bạc, cánh hoa phấn nộn tươi nhuận chồng chất lên nhau, hương thơm của hoa ập vào mũi. Một gốc mẫu đơn kiểu này, cho dù có ở thời điểm tháng tư mẫu đơn nở rộ khắp kinh thành cũng có thể xếp vào hàng danh phẩm, càng đừng nói tới thời điểm rét đậm trăm hoa tàn lụi này. Nguyên một đám che miệng lại, chỉ mới liếc mắt nhìn sơ mà cũng bị vẻ đẹp này làm cho giật mình.
“Nương nương thấy đóa nào là đẹp nhất?”
“Đóa này.”
Tiết Nghiên Tuệ còn chưa nói dứt lời, đã thấy ngón tay của Tề vương phi chỉ về cùng một đóa với mình, mỉm cười: “Ta và vương phi anh hùng có chung lý tưởng.”
Tề vương phi cũng cười, mặt mày cong lại, không còn vẻ lạnh lùng trong trẻo nữa, nàng đón lấy kéo trúc từ trong tay tỳ nữ, đứng lên trên chiếc bàn con, phập một tiếng.
“ ́y.” Tiết Nghiên Tuệ không kịp ngăn cản, mắt thấy Tề vương phi thao tác lưu loát đã cắt xong một đóa hoa.
“Tặng cho nương nương.” Tề vương phi cắt đóa hoa xong, đặt lên trên chiếc bàn sứ men xanh, dâng đến trước mặt Tiết Nghiên Tuệ.
Tiết Nghiên Tuệ mỉm cười, eo cong xuống, cung nữ theo hầu cài hoa lên trên búi tóc cho nàng.
“Có đẹp không?”
Cung nữ liên tục gật đầu.
Tề vương phi đảo mắt một vòng nhìn đám người Tào vương phi, cười nói: “Chỉ có vua của các loài hoa mới có thể xứng với nương nương.”
Tiết Nghiên Tuệ cười lớn, tâm tư thích trêu chọc nổi lên, quay người lại hỏi: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Đám người Tào vương phi cũng cười hùa theo, chỉ là mặt cười sượng ngắt. Tề vương phi thế này mà là tiệc ngắm hoa sao? Rõ ràng là một hồi Hồng Môn Yến, nói gần nói xa đều đang ép buộc bọn họ phải theo. Khó chịu nhất là, bọn họ còn phải giả vờ như nghe không hiểu, cười mỉm che đậy xấu hổ: “Tề vương phi nói chí phải.”
Tiết Nghiên Tuệ nhíu mày, thức thời như thế, nàng cũng không thèm để ý.
Tào vương phi thuộc về hàng trưởng bối lòng dạ thâm sâu, tuy trong lòng dời sông lấp biển nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra cái gì, những tiểu nương tử trẻ tuổi vẫn còn rất non nớt, trong lòng nghĩ gì, trên mặt ít nhiều đều lộ ra một chút.
Tề vương phi chỉ gõ vài câu, vẫn phải chừa mặt mũi cho bọn họ, dù sao cũng là khách mời của Tề vương phủ. Tới khâu thưởng hoa, Tề vương phi để các khách mời ngồi vào vị trí, tỳ nữ bưng món ăn quý hiếm và rượu ngon lên, ca cơ tấu nhạc bắt đầu nhảy múa.
Tiết Nghiên Tuệ uống cạn chung rượu Tề vương phi rót cho, rượu vào miệng ngọt lịm, Tề vương phi thấy nàng thích, cười nói đây là bài thuốc mà Tề vương phi tìm được trong sách, sai người dựa theo bài thuốc ấy nhưỡng ra, độc nhất thiên hạ. Tiết Nghiên Tuệ bất tri bất giác uống nhiều hơn mấy chung.
Tiết Nghiên Tuệ đã uống khá nhiều rượu, đứng dậy đi ra sau sảnh thay y phục.
Lúc đi ra, cung nữ bưng chậu đồng đựng nước ấm cho Tiết Nghiên Tuệ, nàng rửa tay rồi lau khô, đi được hai bước, hơi rượu dâng lên, đầu óc có chút choáng váng.
“Dìu ta ra cửa phòng phía sau.”
Đến cửa phòng khách, cung nữ vén một góc màn cửa lên, gió lạnh lùa vào, đầu óc Tiết Nghiên Tuệ thanh tỉnh hơn một chút, thông qua khe hở nhỏ xíu, thấy tùng xanh bách biếc bị tuyết che phủ tựa như cành lá bằng ngọc tinh xảo, trên mái ngói xanh rủ xuống từng dải băng. Nàng nhìn thấy thú vị, cung nữ cũng im lặng nhìn theo, một tấm bình phong che khuất bóng dáng các nàng.
Trong tĩnh mịch, có hai bóng người dù đã cố ý đè giọng nói xuống nhưng vẫn thấp thoáng phát ra tiếng, đang thì thầm nói gì đó không biết, nói một hồi lâu, giọng hai người bỗng dưng cất lớn:
“Luận về xuất thân, người nào trong chúng ta mà không tôn quý hơn ả, bây giờ ả còn là nữ nhi tội thần, cùng lắm chỉ là ỷ vào bệ hạ ân sủng.”
“Kể cả có ân sủng thì cũng không thể lập ả làm hoàng hậu được, hoàng hậu còn phải nhìn vào gia tộc mà chọn. Xuất thân của ả, trước lúc Tiết gia lụn bại, ả vào cung còn chưa được phong hậu, huống chi là bây giờ?”
Hai kẻ này lại dám to gan chỉ trích quý phi nương nương, cung nữ giận dữ: “Nương nương?”
Tiết Nghiên Tuệ chỉ chỉ bình phong, cung nữ hiểu ý, đạp mạnh một cước, bình phong ngã xuống đất phát ra tiếng rầm vang dội.
Hai kẻ kia bị tiếng động lớn này hù sợ, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cung nữ đi lên phía trước, mỗi tay túm một người, lôi tới trước mặt Tiết Nghiên Tuệ.
“Quý… quý phi nương nương tha tội.”
Hai người sợ tới vỡ mật, khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Thần nữ nói hươu nói vượn, xin nương nương tha tội.”
Nghe có tiếng động lớn, Tề vương phi lập tức dẫn người tới, nghe thuật lại mấy câu mà hai kẻ này cười nói, biết đã xảy ra chuyện gì, tức đến trước mặt tối sầm:
“Không biết giữ miệng, ăn nói bừa bãi, còn không dập dầu nhận tội với nương nương?” Trưởng bối hai nhà đi lên cho mỗi người một cái bạt tai trách cứ.
“Không biết giữ miệng à?” Tiết Nghiên Tuệ chậm chạp mở miệng: “Không giữ cái gì? Bản cung xuất thân không tôn quý bằng các ngươi đúng không?”
Phen này càng tô càng đen, trưởng bối hai nhà lập tức câm như hến, không dám nói tiếp.
“Tâm ý của vương phi nương nương ghi nhận.”
Trương Vân Toàn khách khí cung kính: “Có điều, nương nương nói không thể cướp đoạt lòng tốt của vương phi, không bằng để lại vương phủ, vẫn do nương nương tỉ mỉ chăm sóc, nương nương sẽ đến vương phủ thưởng thức ngắm nhìn.”
Kỳ thực Tề vương phi có chút không nỡ, nhưng nghe xong lời này, trong tiếc nuối lại có vui mừng.
“Qua ba, bốn ngày nữa nụ hoa đầy gốc sẽ nở rộ, còn thỉnh nương nương nhập phủ đánh giá.”
Tề vương phi tha thiết mở miệng, Tiết quý phi không cần mẫu đơn của nàng, cảm giác chột dạ của nàng lại càng tăng lên.
Vương gia nói chắc như đinh đóng cột bệ hạ sẽ sắc lập Tiết quý phi làm hoàng hậu, nhưng trong cung lại không truyền ý chỉ ra, càng phiền lòng hơn chính là những kẻ nhung nhớ hậu vị hay một lòng muốn nịnh bợ bệ hạ ấy vậy mà lại không tin.
Tề vương phi quyết định tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa, để cho những kẻ đó tận mắt chứng kiến một lần, thế nào gọi là quốc sắc thiên hương, thế nào là quân vương độc sủng, để cho tất cả bọn họ đều chớ nên nằm mơ giữa ban ngày.
Tiết Nghiên Tuệ không biết Tề vương phi còn có tính toán này, hai ngày nay nàng bề bộn nhiều việc. Những lời mà nàng lưu lại Tiết phủ hôm đó đã khiến cho Tiết phủ gần như lật trời, tâm phúc của Tiết Thành, Thôi Thị vì lấy công chuộc tội mà tranh nhau mang các loại sự tình bí mật của hai người khai ra.
“Phu nhân đời trước vẫn chưa được chôn cất, quan tài gửi ở một ngôi miếu hoang ở bên ngoài thành…”
Tiết Nghiên Tuệ vỗ mạnh một chưởng lên trên án gỗ Đàn Hương, quan tài của Tạ Thị vậy mà lại chưa hề nhập táng.
Tối đến, Tiết Nghiên Tuệ cuộn mình ở trong ngực Lý Huyền Tung nhắc tới việc này, vẫn như cũ thở hổn hển.
“Tiệc ngắm hoa của Tề vương phi, Tuệ Nhi nên đi giải sầu một chút.”
Lý Huyền Tung là người có tính theo đuổi chí thiện đến hoàn mỹ, sau đại điển sắc phong của hắn, chưa từng để cho Tiết Thành trà trộn lẫn vào. Hắn còn để cho Tề vương truyền ra tiếng gió, thế mà lại có kẻ không tin, Lý Huyền Tung không vui nheo mắt.
Thiếp mời của Tề vương phi chỉ đưa rải rác mấy nhà vương phủ, phủ công chúa, phủ quốc công. Vương phi, công chúa, quốc công phu nhân nhận được thiếp mời, đến lúc đó đều dẫn theo tiểu bối nhà mình.
“Thấy Tiết quý phi nhất định phải nhu thuận ngoan ngoãn, Tiết quý phi không phải tính tình dễ chịu, sự lợi hại của Tiết quý phi cho dù các con chưa được lĩnh giáo qua nhưng cũng đã nghe nói qua rồi đúng không, không được phép vô lễ ở trước mặt quý phi.” Các bậc trưởng bối trong nhà ân cần dặn dò.
Giới quyền quý trong kinh đều có quan hệ thông gia qua lại lẫn nhau, quan hệ này đã có từ ba đến năm thế hệ trở lên, hầu như mỗi nhà đều có một chút quan hệ liên quan với nhau, lời trưởng bối nói không sai, sự lợi hại của Tiết quý phi, các nàng đều đã nghe nói qua.
“Tiết gia đang bị thẩm vấn, Tiết quý phi không có hậu thuẫn dựa vào, vậy mà vẫn còn hành xử ương ngạnh như thế, bệ hạ đúng là rất sủng ái nàng.” Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi cực kỳ hâm mộ.
“Ngươi chỉ nhìn nàng hiện giờ, tương lai mất đi ân sủng quân vương, ngươi đoán xem nàng sẽ thế nào?” Tổ mẫu nọ cười lạnh.
Tiểu nương tử lắc đầu.
“Chạy không thoát một chữ chết. Ta đã sống qua mấy thập niên, trải qua ba đời đế vương, khi được sủng ái thì ngang ngược càn rỡ, khi bị thất sủng còn thê thảm hơn cả Tần phi nữa.” Tổ mẫu nói: “Hơn nữa nàng ta quá kiêu ngạo, bất luận là quý nữ nhà ai lên làm hoàng hậu đều sẽ không dung được nàng ta.”
“Nhưng… nhưng không phải phụ thân đã nói, Tề vương tiết lộ bệ hạ sẽ phong Tiết quý phi lên làm hoàng hậu sao, hay là chúng ta đừng tiếp tục nhúng tay vào việc này nữa, tránh rước lấy bệ hạ chán ghét.”
“Nữ nhi của tội thần sẽ kham nổi vị trí hoàng hậu sao?” Tổ mẫu mỉm cười: “Sợ là Tề vương không muốn gánh trách nhiệm chuyện này nên mới cố ý nói dối, muốn chặt đứt tưởng niệm của mọi người.”
“Thế… thế thì vị Tiết quý phi đó… cũng không đáng sợ như vậy.” Tiểu nương tử này cảm thấy cho dù Tiết quý phi có được sủng đi nữa, cùng lắm cũng chỉ có thế, bây giờ nàng đang được sủng ái, tương lai còn chưa biết sẽ thê thảm thế nào đâu.
“Những chuyện này đều là chuyện của tương lai, hôm nay con gặp nàng nhất định phải kính cẩn nghe theo.” Tổ mẫu tranh thủ thời gian dặn dò.
“Cháu gái đã hiểu.” Nói thì nói thế, chứ cảm giác e ngại trong lòng đã dần dần biến mất.
Tiệc ngắm hoa của Tề vương phi được bố trí ở phòng khách lớn, Hỏa Long bên dưới lòng đất, đốt huân hương, khung cảnh vừa ấm áp vừa vui vẻ.
Vừa mới đi vào sảnh hơi ấm đã phả lên mặt, bên ngoài trời băng đất tuyến, mọi người ai nấy đều mặc y phục thật dày, rất nhanh liền nóng đến đổ mồ hôi, lập tức cởi áo khoác bằng lông thú ra.
“Mọi người đã tới đông đủ rồi sao?” Tề vương phi ở bên ngoài phòng khách chờ đón, nàng là người có tính thích an tĩnh, vốn cũng không ưa xã giao với người ngoài, những người này trên mặt thì tỏ ra thân thiết, kỳ thật đều mang tâm tư, nàng lại càng không thích.
Tề vương phi không coi trọng những nhà này, muốn biểu lộ lòng trung thành, muốn được bệ hạ coi trọng nhưng lại không vì nước ra sức, vì quân phân ưu mà cứ nhìn chằm chằm vào hậu cung, muốn tặng mỹ nhân cầu vinh, khiến cho người ta coi thường.
“Quý phi nương nương chưa đến.” Tỳ nữ bẩm cáo.
Hôm trước lại giáng một trận tuyết lớn, Tề vương phi đứng ở bên ngoài phòng, hàn khí lạnh thấu xương, nàng nắm thật chặt lò sưởi trong tay.
“Vương phi, quý phi nương nương tới rồi.”
“Đi vào phòng khách truyền lời, bảo các nàng ấy ra cung nghênh.” Mặt Tề vương phi lộ vẻ mừng rỡ.
Vương gia đã nói bệ hạ muốn lập Tiết quý phi lên làm hoàng hậu, cho dù chiếu lệnh chưa phát, nhưng Tề vương phi vẫn dùng nghi lễ cung nghênh hoàng hậu nghênh đón Tiết quý phi.
Tiết Nghiên Tuệ ngựa xe đơn giản, thấy Tề vương phi dẫn dắt mọi người trịnh trọng hành lễ, ngược lại ngẩn người.
“Vương phi mau đứng dậy.” Tiết Nghiên Tuệ đỡ Tề vương phi đứng dậy, cầm tay Tề vương phi, cả hai sóng vai đi vào phòng khách. Về phần những kẻ khác, Tiết Nghiên Tuệ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Những người liên quan quỳ gối sau lưng Tề vương phi lộ ra vẻ mặt khó xử, Tiết quý phi lại xem các nàng như không khí, vị quý phi nương nương này càng ngày càng cuồng vọng.
Bọn họ nhịn xuống cảm giác bực bội chờ thêm giây lát, phát hiện tấm màn gấm đỏ kia chỉ đung đưa qua lại vài lần rồi từ đó không còn nhúc nhích, đừng nói Tiết quý phi, ngay cả chủ nhà Tề vương phi cũng không thèm đi ra.
Thật là vô lễ, mấy người còn lại cảm thấy đau tim, các nàng ai nấy đều bị lửa giận công tâm, gió lạnh như đao nhỏ quét qua mặt, có mấy người vội vàng đi ra còn chưa kịp đội mũ trùm đầu, bị lạnh đến run lẩy bẩy, có lòng mà không có sức.
“Chúng ta cũng đứng dậy đi vào sảnh đi.” Tào vương phi dẫn đầu vịn cháu gái đứng dậy, thở dài trong bụng, phải đối diện với Tiết quý phi mới biết nàng khó chơi cỡ nào, tính tình xảo trá kiểu này, sao có thể thánh sủng không suy được chứ?
“Hắt xì, hắt xì.” Có người chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ lên, hắt xì một tiếng.
Mọi người tự nhiên không có dị nghị.
Mọi người ra sức vờ như không có việc gì đi vào sảnh, gặp mấy tỷ nữ khiêng chậu mẫu đơn mà Tề vương phi coi như bảo bối từ đằng sau tiến vào.
Gốc mẫu đơn ở trong cái chậu lớn này còn muốn cao hơn cả người, thân to lá dày, tựa như một gốc cổ thụ thu nhỏ, một cây nở rộ đầy hoa, đóa hoa to như khay bạc, cánh hoa phấn nộn tươi nhuận chồng chất lên nhau, hương thơm của hoa ập vào mũi. Một gốc mẫu đơn kiểu này, cho dù có ở thời điểm tháng tư mẫu đơn nở rộ khắp kinh thành cũng có thể xếp vào hàng danh phẩm, càng đừng nói tới thời điểm rét đậm trăm hoa tàn lụi này. Nguyên một đám che miệng lại, chỉ mới liếc mắt nhìn sơ mà cũng bị vẻ đẹp này làm cho giật mình.
“Nương nương thấy đóa nào là đẹp nhất?”
“Đóa này.”
Tiết Nghiên Tuệ còn chưa nói dứt lời, đã thấy ngón tay của Tề vương phi chỉ về cùng một đóa với mình, mỉm cười: “Ta và vương phi anh hùng có chung lý tưởng.”
Tề vương phi cũng cười, mặt mày cong lại, không còn vẻ lạnh lùng trong trẻo nữa, nàng đón lấy kéo trúc từ trong tay tỳ nữ, đứng lên trên chiếc bàn con, phập một tiếng.
“ ́y.” Tiết Nghiên Tuệ không kịp ngăn cản, mắt thấy Tề vương phi thao tác lưu loát đã cắt xong một đóa hoa.
“Tặng cho nương nương.” Tề vương phi cắt đóa hoa xong, đặt lên trên chiếc bàn sứ men xanh, dâng đến trước mặt Tiết Nghiên Tuệ.
Tiết Nghiên Tuệ mỉm cười, eo cong xuống, cung nữ theo hầu cài hoa lên trên búi tóc cho nàng.
“Có đẹp không?”
Cung nữ liên tục gật đầu.
Tề vương phi đảo mắt một vòng nhìn đám người Tào vương phi, cười nói: “Chỉ có vua của các loài hoa mới có thể xứng với nương nương.”
Tiết Nghiên Tuệ cười lớn, tâm tư thích trêu chọc nổi lên, quay người lại hỏi: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Đám người Tào vương phi cũng cười hùa theo, chỉ là mặt cười sượng ngắt. Tề vương phi thế này mà là tiệc ngắm hoa sao? Rõ ràng là một hồi Hồng Môn Yến, nói gần nói xa đều đang ép buộc bọn họ phải theo. Khó chịu nhất là, bọn họ còn phải giả vờ như nghe không hiểu, cười mỉm che đậy xấu hổ: “Tề vương phi nói chí phải.”
Tiết Nghiên Tuệ nhíu mày, thức thời như thế, nàng cũng không thèm để ý.
Tào vương phi thuộc về hàng trưởng bối lòng dạ thâm sâu, tuy trong lòng dời sông lấp biển nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra cái gì, những tiểu nương tử trẻ tuổi vẫn còn rất non nớt, trong lòng nghĩ gì, trên mặt ít nhiều đều lộ ra một chút.
Tề vương phi chỉ gõ vài câu, vẫn phải chừa mặt mũi cho bọn họ, dù sao cũng là khách mời của Tề vương phủ. Tới khâu thưởng hoa, Tề vương phi để các khách mời ngồi vào vị trí, tỳ nữ bưng món ăn quý hiếm và rượu ngon lên, ca cơ tấu nhạc bắt đầu nhảy múa.
Tiết Nghiên Tuệ uống cạn chung rượu Tề vương phi rót cho, rượu vào miệng ngọt lịm, Tề vương phi thấy nàng thích, cười nói đây là bài thuốc mà Tề vương phi tìm được trong sách, sai người dựa theo bài thuốc ấy nhưỡng ra, độc nhất thiên hạ. Tiết Nghiên Tuệ bất tri bất giác uống nhiều hơn mấy chung.
Tiết Nghiên Tuệ đã uống khá nhiều rượu, đứng dậy đi ra sau sảnh thay y phục.
Lúc đi ra, cung nữ bưng chậu đồng đựng nước ấm cho Tiết Nghiên Tuệ, nàng rửa tay rồi lau khô, đi được hai bước, hơi rượu dâng lên, đầu óc có chút choáng váng.
“Dìu ta ra cửa phòng phía sau.”
Đến cửa phòng khách, cung nữ vén một góc màn cửa lên, gió lạnh lùa vào, đầu óc Tiết Nghiên Tuệ thanh tỉnh hơn một chút, thông qua khe hở nhỏ xíu, thấy tùng xanh bách biếc bị tuyết che phủ tựa như cành lá bằng ngọc tinh xảo, trên mái ngói xanh rủ xuống từng dải băng. Nàng nhìn thấy thú vị, cung nữ cũng im lặng nhìn theo, một tấm bình phong che khuất bóng dáng các nàng.
Trong tĩnh mịch, có hai bóng người dù đã cố ý đè giọng nói xuống nhưng vẫn thấp thoáng phát ra tiếng, đang thì thầm nói gì đó không biết, nói một hồi lâu, giọng hai người bỗng dưng cất lớn:
“Luận về xuất thân, người nào trong chúng ta mà không tôn quý hơn ả, bây giờ ả còn là nữ nhi tội thần, cùng lắm chỉ là ỷ vào bệ hạ ân sủng.”
“Kể cả có ân sủng thì cũng không thể lập ả làm hoàng hậu được, hoàng hậu còn phải nhìn vào gia tộc mà chọn. Xuất thân của ả, trước lúc Tiết gia lụn bại, ả vào cung còn chưa được phong hậu, huống chi là bây giờ?”
Hai kẻ này lại dám to gan chỉ trích quý phi nương nương, cung nữ giận dữ: “Nương nương?”
Tiết Nghiên Tuệ chỉ chỉ bình phong, cung nữ hiểu ý, đạp mạnh một cước, bình phong ngã xuống đất phát ra tiếng rầm vang dội.
Hai kẻ kia bị tiếng động lớn này hù sợ, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cung nữ đi lên phía trước, mỗi tay túm một người, lôi tới trước mặt Tiết Nghiên Tuệ.
“Quý… quý phi nương nương tha tội.”
Hai người sợ tới vỡ mật, khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Thần nữ nói hươu nói vượn, xin nương nương tha tội.”
Nghe có tiếng động lớn, Tề vương phi lập tức dẫn người tới, nghe thuật lại mấy câu mà hai kẻ này cười nói, biết đã xảy ra chuyện gì, tức đến trước mặt tối sầm:
“Không biết giữ miệng, ăn nói bừa bãi, còn không dập dầu nhận tội với nương nương?” Trưởng bối hai nhà đi lên cho mỗi người một cái bạt tai trách cứ.
“Không biết giữ miệng à?” Tiết Nghiên Tuệ chậm chạp mở miệng: “Không giữ cái gì? Bản cung xuất thân không tôn quý bằng các ngươi đúng không?”
Phen này càng tô càng đen, trưởng bối hai nhà lập tức câm như hến, không dám nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.