Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 194: Ngoại truyện 4: Pháo Giấy Đầy Trời, Hỉ Sự Nơi Nơi

AnhChoEmMotDoaQuynh

11/04/2022

Đêm nay trăng sáng quá, đêm mai là tròn rồi.

Đàn đặt trên bậc đá, ngón tay hơi lướt qua khe nứt bên trên.

Mơ quá nhiều mộng đẹp trong lòng có những quyến luyến không thể nói ra. Dưới ánh trăng có thể ngửi thấy hương hoa đêm.

Mọi thứ đêm nay đều đẹp, dường như đã trở về thời khắc đẹp nhất lòng còn bừng bừng chí hướng. Bẻ vài cành hoa dùng tế mộ còn đang đẫm sương đêm, người nào đó đang cô đơn trên thềm đá uống rượu. Nhắm mắt lại có thể nghe được giọng nói quen thuộc bên tai, giọng nói mang nhiều lưu luyến nhất thế gian.

Trong mơ màng thoảng thấy mùi hương mai thanh khiết, dưới ánh trăng mênh mang một cây mai cô đơn đang trổ hoa. Hồi ức xưa lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần đến khi sau lưng y có tiếng bước chân.

Hạc Hàn Hải Sinh.

Người này đã không còn là Tạ Huyễn Phương y quen biết, biến thành tảng đá, tượng thờ, đứng đó bóng đổ dài. Thấy y ôm đàn người này nghi hoặc: "Đã quyết định?"

"Đương nhiên, đương nhiên..." Cố lặp lại bằng giọng nhẹ tênh. Diệu Huyền ôm Lệnh Văn ngồi ngay ngắn, men say cùng gió nhẹ đang phớt ra khiến hồn phách y lâng lâng: "Để hắn quên đi ta cũng là chuyện tốt."

Dùng thuốc chỉ là cách tạm thời, Diệu Huyền muốn xóa sạch kí ức không nên có kia, tạo ra một giấc mộng mới. Để khi hắn tỉnh lại không thấy đầu óc xuất hiện một khoảng không mụ mị.

"Được, ngươi đàn ta lập trận."

Ngón tay y đặt trên dây đàn tạo ra âm thanh như lưu thủy hành vân.

Vầng trăng bạc trong đêm thanh vắng, Hạc Hải Hàn Sinh như tượng băng lạnh tỏa màu thiền.

Phù âm từ Lệnh Văn trôi xa mỏng như dây tơ phiêu du, cầm âm nước chảy dệt nên mộng.

Ánh mắt Diệu Huyền nồng nhiệt nhìn nến cháy trên tế đàn, sau đêm nay, sẽ quên đi tất cả...

Một kí ức mới, một cuộc đời mới.

Gió bỗng nổi lên, dây đàn đứt phăng ánh nến trên tế đàn cũng tắt. Hạc Hải Hàn Sinh nôn rất nhiều máu, Diệu Huyền thậm chí có thể thấy những giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán người kia xuống.

"Chuyện gì?"

Hơi lạnh thấm nhanh vào da thịt khiến Hạc Hàn Hải Sinh có chút đông cứng, chậm chạp nói: "Thất bại rồi, hắn đã tỉnh."

Có tiếng bước chân giẫm trên lá, Công Nghi Lăng ôm ngực chạy ra đôi mắt có chút lạnh: "Hai người đang làm gì?"

Hắn chập chững bước tới ngực đau nhói liên tục hít khí lạnh: "Quyết định cuộc đời sau này của ta như thế, vui lắm sao?"

Diệu Huyền lập tức đảo mắt: "Chỉ là thử nghiệm thôi, không hao tổn nguyên khí, người bị thương không phải ta."

Hạc Hàn Hải Sinh trố mắt, thoái thác như thế cũng được.

Thử nghiệm? Vị huynh đài đang giỡn hay sao? Cái gì mà người bị thương không phải ta? Hạc Hàn Hải Sinh nghe như mình vừa bị lợi dụng.

Công Nghi Lăng thừ người, có chút thất thần hồi lâu lẩm bẩm: "Đừng có dọa ta."

"Dọa gì chứ?" Diệu Huyền cười thê lương: "Đi nghỉ thôi."

Hắn sao không thấy sự tuyệt vọng tan nát trong y, bỗng nghĩ đến hướng khác: "Có phải ta có thể đổi người kia trở về."

Diệu Huyền ngây ra vội nắm tay hắn: "Vào trong rồi nói."

"Ở đây nói cho rõ đi." Hắn sợ trong lúc lơ đãng, bất cẩn sẽ bị y lừa vào bẫy. Ở bên nhau bấy lâu cũng trải qua hoan ái tiêu hồn nhất thế gian, nhưng y chưa từng hứa hẹn điều gì với hắn.

Khi đó Diệu Huyền hỏi hắn có thể giúp y một việc không, hắn mơ mơ hồ hồ gật đầu. Khi tỉnh lại đã ở trong thân xác của y bị giam lỏng trong kết giới.

Hắn lập tức hiểu ra Diệu Huyền muốn làm gì!

Y từng nói lúc ở chỗ Hồng Thiếu Hoài thấy trong kiếm có hồn phách của người khác, có thể là Bạch Diệp. Nếu hắn đoán không lầm y ở trong thân xác của hắn, ở cạnh Hòa Phong Thương rất dễ dàng.

Hòa Phong Thương cấy trứng rắn độc trong người hắn, không phải lợi dụng hắn ra tay với Diệu Huyền sao? Cho nên đến phút cuối sẽ triệu hồi hắn đến bên cạnh. Diệu Huyền tính toán như thế là muốn phá trận sao?

Muốn đưa Vũ Đình An trở về, Hòa Phong Thương một khi vào trận sẽ cực kỳ suy yếu một biến động nhỏ cũng có thể khiến người kia bị phế hết toàn bộ. Khi y cầm kiếm đến trước mặt hắn, hắn đã biết thế nào là: Thanh Hải là đệ đệ ta, ngươi là người ta phải hy sinh.

Khi xưa Oanh Tử cũng như thế đúng không? Nhưng nàng có bia mộ, có ngươi nhớ thương đến, còn ta, ta có không?

Hắn không ngại chết đi, chỉ sợ y ở lại cô đơn.

Hạc Hàn Hải Sinh bỗng ho: "Các người từ từ cãi nhau, ta đi trước."

Nói rồi lập tức rời đi.

Hạc Hàn Hải Sinh ngày thường nho nhã, lần này hắn thấy người kia quay lưng lướt vù vù tốc độ kinh. Giống hệt người thấy tai họa sắp đổ xuống vội quay đầu bỏ chạy...

Diệu Huyền biết đệ đệ mình muốn trả mạng cho Bạch Diệp, lòng định sẵn khi đâm nhát kiếm đó vào Công Nghi Lăng, sẽ có ngày dùng mạng mình đổi mạng hắn trở lại. Khóa ký ức của hắn cùng xuống hoàng tuyền, nhưng một chuyện khác đã chen ngang. Trong lòng y tự hỏi mình đối với hắn như thế, liệu hắn có bằng lòng ở cạnh y nữa không?

Yêu hận triền miên, nửa không nỡ, nửa đau lòng, chi bằng chính y cắt đứt cho xong.

"Ngươi làm thế, ta một chút cũng không vui." Công Nghi Lăng kéo tay y đặt lên ngực: "Có thể hay không một lần nghĩ đến cảm xúc của ta."

***

Hôm nay pháo giấy giăng đầy làm ửng đỏ cả bầu trời, dòng người sôi nổi mừng rỡ tung hô. Tiếng chúc mừng xuyên cả trời mây, ai ai cũng phấn khởi.

Trung Nghĩa Đường, hai cặp đôi kết hôn cùng một ngày nhìn họ sóng vai nhau đi khiến người khác cũng vui lây. Bấy lâu được họ giúp đỡ không biết cảm ơn sao cho hết, giờ mỗi người kết đèn hoa chúc mừng cặp đôi, trên mặt mỗi người đều tươi cười rộ lên.

Họ chọn Cửu Dao Đài làm nơi bái đường, lối đi có ngô đồng rợp lối, ánh sáng xuyên qua kẽ lá để lại những vệt sáng loang lổ như nở khắp mặt đường.

Tiếng sáo nhạc mềm mại du dương, lúc hân hoan lúc sôi nổi khí thế, còn sớm lại toàn người trong giang hồ cứ uống rượu ăn uống thật quá nhàm chán. Bên ngoài ai đó xúi bẩy chơi cưỡi ngựa, loáng thoáng nghe nữ tử nào đó cao giọng thách đấu: "Ai nói bổn cô nương chỉ biết múa hả? Có giỏi lên đây cưỡi ngựa với ta."

Sau đó lại nổi lên tràn cười vỗ tay. Cô nương này kiêu ngạo diễm lệ tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần. Thấy cô ta cài Thác Chi Vũ trên tóc, chắc là người của Bắc - Bạch Dương. Quyết thiếu phu nhân đang mang thai ngồi trong rèm nghe thế vén màn: "Thế thì tổ chức thêm bắn cung đi, ở Bắc Bạch Dương không giỏi cưỡi ngựa nhưng nói về bắn cung, không tính làm mất mặt gia môn."

Có người liếc mắt: "Hấp dẫn quá đi, hay là chơi thắng mọi người ở đây, mới được rước nương tử về phòng."

Chu Nhuận Thành lập tức ho khụ khụ.

"Chu công tử, chưa gì người đã ho rồi."

Mọi người được dịp cười rộ.

Chu Nhuận Thành sặc rượu ho đỏ cả mặt, xua tay: "Ta không biết bắn cung đâu các người tha cho ta."

Mọi người cùng bước tới mời rượu chúc mừng, Nhiếp Trạch Phong vui mừng vì các đệ đệ của mình đã có người bên cạnh chăm sóc. Bỗng nhớ gì đó quay đầu tìm kiếm, Lục Khuynh Tâm đang ở lẫn trong đám đông bên môi lộ ra nụ cười hiếm có, l uống cùng mọi người.

Sắc mặt Nhiếp Trạch Phong trở nên mông lung, trên đài gió mát rười rượi cả hoa cỏ cũng như đang nhảy múa chúc mừng, định mở lời cánh tay đột nhiên bị ôm lấy. Khang Song Song bế đứa bé của Mỹ Tiếu trên tay, cười lúng liếng: "Lâu rồi mới có ngày vui như này."

Nhiếp Trạch Phong giấu bi thương sâu tận xương: "Đúng vậy, ngày vui hiếm có."

Nàng nhìn chàng lại cúi đầu dỗ đứa bé trong tay, sao nàng không biết chàng buồn vì điều gì? Sự biến mất của Thanh công tử vẫn là chuyện không ai muốn nhắc tới, mắc sâu trong tim, ngày ngày mưng mủ.

Bạch Diệp và Nhan Lệ, Nhuận Thành và Nghiên Nghiên, những người có tình đều trở thành quyến thuộc.

Bầu không khí tưng bừng kéo dài đến tận đêm.

Lục Khuynh Tâm mượn cớ lấy đồ rời khỏi bàn tiệc.

Ánh trăng vỡ vụn trên mặt đất.



Bước chân hắn loạng choạng không biết đi về đâu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi khiến hắn thấy chạnh lòng đau đớn khôn xiết kia. Hắn không vui vẻ nói, bám hành lang mà đi thật nhanh, cả những bóng cây cũng đè nặng lên trái tim khiến hắn đau như bị giần.

Không biết ngã quỵ ở đâu, Lục Khuynh Tâm nằm lăn dưới đất tưởng chừng ngạt thở, ngửa mặt nhìn trời. Hôm nay trời đầy sao sáng làm hắn có ảo giác ngày hôm đó trở về, những vụn sáng bay khắp màn đêm: "Vốn muốn chạm vào đệ, thế mà lại chỉ cảm nhận được gió lùa qua kẽ tay."

Ánh mắt hắn có chút thâm trầm bất định, đồng thời lại có chút ngẩn ngơ mơ màng. Những đốm sáng kia có phải là đệ không?

Sao trời thật đẹp, đáy mắt hắn dịu dàng nhìn vào từng điểm sáng: "Cũng từng có những đêm sao sáng như này chúng ta ở cạnh nhau."

Kí ức là khúc nhạc êm đềm như mây trôi đôi lúc lại như nhấn chìm người ta trong bi điệu đau thương. Hồn phách như bay về nơi xa, khắp nơi toàn là hoa cúc quỳ. Hai người họ nhìn mặt sông phản chiếu ngân hà, đệ ấy tựa vai hắn thì thầm đôi câu. Sống mũi hắn cay cay như tận mắt nhìn lại mối duyên tự nở tự tàn của họ.

Huyên náo ngoài kia không phá sự yên tĩnh kéo dài của hắn bấy lâu.

Cành lá bị gió thổi quấn lấy nhau, nhớ đến khi đó dòng máu đỏ tươi hiện ra, thê lương diễm lệ đỏ đến đáng sợ. Không biết nằm bao lâu, tiếng sáo nhạc thưa dần. Nền trời nổi sấm, những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn mấy phần.

Người hắn ướt đẫm nước mưa, sấm trên nền trời không ngừng làm người ta bức bách khó chịu.

Có người đi đóng cửa sổ đốt thêm đèn nơi đường trơn, miệng lẩm bẩm: "Ai chọn ngày vậy hả đang vui mà trời mưa rồi."

Như một chiếc bóng thê lương hòa vào màn đêm.

Bước chân hắn nặng nề chạm đất trong lòng tâm sự trùng trùng. Khắp hiên Cửu Dao treo đèn lồng ánh sáng tỏa ra soi sáng từng lối đi, thế nhưng vẫn có gì đó u ám bao trùm. Khắp nơi đều là vật chết mà thôi, quạnh quẽ quá, sắc mặt hắn từ trắng bệch lộ ra ôn nhu đi về phía trước.

Phía trước có tia hy vọng không?

Hắn đi đến hẻm sâu tối ôm họ từng bước qua mỗi khi đi xa thành, lúc này chỉ còn một mình cô độc.

Hắn đi đến một nơi thân quen mình từng đi vô số lần, giống như đệ ấy vô số lần gian nan khâu lại mối quan hệ của họ.

Trên môi hắn hiện ra nụ cười thê lương dừng chân trước đáy vực. Ẩn trong nụ cười đó là cảm giác rất xa xôi với hiện thực.

Tro tàn...

Tất cả chỉ còn là tro tàn.

Tiếng gió trong mưa như than khóc, người thương nơi xa không thể gặp lại lòng nao nao. Hẹn trăm năm không thành, ngàn dặm tương tư không biết tỏ cùng ai.

Bao nhiêu nhớ nhung, cái gì mà đường hoàng tuyền ta đi cùng đệ? Người đã hồn phi phách tán hắn không sao tìm lại được nữa.

Lòng hắn trống rỗng không nghe được âm thanh xung quanh, vết thương cũ dưới Vong Xuyên lần nữa tái lại. Nỗi đau đến tận cùng hắn đã trải qua, còn thấy đau gì nữa?

Sấm chớp rền vang, cuồng phong gào thét.

Đầu óc hắn mơ hồ, máu trong người như chảy ngược. Hắn nhắm mắt mà vẫn cảm nhận được vạn vật đảo điên, chuyển động vùn vụt. Vực sâu hơn trăm trượng, vách đá dựng đứng ai rơi xuống mà không thịt nát xương tan?

***

Nhiếp Trạch Dương mơ màng tỉnh dậy giữa một hang động, mắt nhập nhòe nhìn thấy trời sao lấp lánh lộ ra trên đỉnh lộ thiên. Không trung có vài điểm sáng nhẹ nhàng bay lên, y trầm ngâm nhìn những ngọn đèn lạ lẫm kỳ quái kia một hồi, bỗng bừng tình ngồi dậy.

Y còn sống.

Mấy ngọn đèn này là...

Những giấc mộng mỹ lệ đã qua, Nhiếp Trạch Dương đặt tay lên lồng ngực, thấy tim mình vẫn đập mạnh. Hơi thở ngưng trệ không dám tin vào chuyện lạ lùng đang xảy ra.

"Tỉnh rồi?" Diệu Huyền đang kết dây nhợ gì đó ở phía bàn trống nghe tiếng động vui mừng đi lại, tay sờ trán y: "Hạ sốt rồi."

Nhiếp Trạch Dương hoài nghi như mình đang ở trong mộng, nhưng hơi ấm của đối phương chạm vào mình vẫn cảm nhận thật rõ. Nhớ đến việc mình tự ý quyết định số phận Thanh Hải, y hơi gượng gạo né tránh.

"Trong người có chỗ nào không tốt?" Diệu Huyền nắm cổ tay Trạch Dương, nhẩm tính trong miệng: "Mạch tượng ổn, có thể lúc lập trận nguyệt lượng kết không đều, thần trí có chút choáng váng hả?"

Y mím môi: "Chuyện gì vậy? Sao, sao, sao đệ lại..."

Diệu Huyền như biết y đang nghĩ gì, hơi lảng tránh chỉ ra một cái cây lớn bên ngoài: "Thấy cây phong đó không, là Hòa Phong Thương đó?"

Nghe thế Nhiếp Trạch Dương mụ mị hẳn.

"Hòa Phong Thương hỏi ta, nếu chết đi biến thành một đống tro liệu có mang chôn cùng Vũ Đình An được không?"

Nhiếp Trạch Dương ngẩn ra nhìn lá phong đỏ như thấm máu, chỉ một thân một mình mọc ở núi Điệp Phù này. Y có ảo giác những tán lá kia đều là máu Hòa Phong Thương chảy xuống, tưới gốc rễ mà thành.

"Cả người bạo phát, khi ta tỉnh lại lần nữa đã thấy cái cây này ở đây rồi. Bên dưới, ta chôn tro cốt của Vũ Đình An."

Y bất giác nói: "Cuối cùng ca ca cũng không hận Hòa Phong Thương thấu xương, đổi lại là đệ..."

Y sẽ làm gì?

Y không biết, cũng chưa từng nghĩ phải rơi vào hoàn cảnh đó.

Đầu Nhiếp Trạch Dương đau choáng váng không nhịn được ôm đầu co rút, nhìn đỏ hóa xanh.

Lo âu hiện giữa mi tâm Diệu Huyền mắt nhòe đi.

"Có thể do đệ mới trở về hồn phách chắp vá lại nhưng còn vết nứt. Hồn chưa hoàn chỉnh ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, không chừng sẽ bị ngốc. Giai đoạn đầu thường xuyên thấy mệt, người không có sức, tệ hơn sẽ bị biến thành một người không có ngũ thức, không có cảm giác." Diệu Huyền day trán: "Dù sao, đệ cũng đã... yên tâm rồi cũng sẽ có cách thôi."

"Trở về?" Nhiếp Trạch Dương sờ mặt mình thất không tin nổi.

"Là Hòa Phong Thương tự nguyện."

Người kia luôn muốn tạc lại Vũ Đình An, giống như Diệu Huyền tạo ra y từ bột xương trắng, hồn phách, cũng nửa mạng của mình gửi vào bên trong. Nhưng mọi kế hoạch đã bị vỡ vào phút cuối...

Nhiếp Trạch Dương thấy đầu thít lại, mơ hồ nhìn thấy có bóng người quỳ xuống cầu xin gì đó. Điều này như nhắc nhở y đang ở trong thân xác của Thanh Hải, lại lần nữa chiếm thân xác của người ta.

Mặt y lúc xanh lúc trắng.

"Không, không, không đệ không phải..."

"Đệ nằm xuống đi ta giúp đệ châm cứu."

"Không, không, đệ không phải..." Nước mắt y trào ra: "Không phải."

"Thanh Hải."

"Không phải!" Gân xanh trên cổ y nổi lên, không biết tức giận vì điều gì người thu lại càng nhỏ. Muốn trốn tránh thực tại, muốn đi đâu đó thật xa, bỗng y đột ngột nắm lấy tay Diệu Huyền khẩn thiết: "Có thể đổi lại không? Có thể đổi lại không...đệ không phải, đệ không phải!"

"Thanh Hải, đệ bình tĩnh chút đi."

"Đệ không phải, đệ là Nhiếp Trạch Dương!" Y rất muốn nói ra mấy lời uất nghẹn trong lòng 'Đệ là Nhiếp Trạch Dương, là người mà ca dùng xương cốt dưới mộ bồi đắp nên Thanh Hải'... Nhưng cuối cùng chỉ nỉ non thốt ra một câu: "Không phải ca nói sẽ không để đệ sống tạm bợ sao?"

"Đệ nhớ ra rồi?" Diệu Huyền nhanh chóng hiểu ra: "Đệ chưa từng quên mới đúng."

Trăng sáng như gương.

...

Mấy con quạ đen ngửi thấy mùi tà khí mờ ám, hình như có quỷ hồn từ âm ty trở về liền vội vội vàng vàng đến xem. Chúng đang gật gù trên cành cây đột nhiên hoảng hốt bay đi, làm náo động cả cánh rừng.

"Ta không tin."

"Liên kết huyết thống không thể là giả được. Nhiều năm trước ông ta để đệ bên sườn núi, Nhiếp phu nhân nhặt đệ về nuôi dưỡng, không nói cho đệ biết sự thật này. Nếu không phải thấy đệ sống tốt, không muốn đệ sống lay lắt như ta, thì đã đưa đệ về đây từ lâu rồi."

Nhiếp Trạch Dương bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy: "Sai rồi, sai rồi, nhận lầm rồi. Trên đời này có rất nhiều người giống nhau, đúng rồi, Dư Dung, cô ta cũng giống chúng ta đấy thôi."



"Đương nhiên là giống rồi, Tương Ly, Kiều Khách, Dư Dung, Bạch Thược...t ất cả đều chỉ hoa thược dược. Dư Dung là con gái dì Bạch Thược, cũng chính là biểu muội của chúng ta." Diệu Huyền như hồi tưởng nhắm mắt: "Dư Dung không giống như đệ, nó tự mình tìm đến ta. Cuộc sống của nó tự do ta không muốn xen vào, nhưng đệ thì khác. Đệ và ta chảy chung một dòng máu, ta biết đệ nghĩ gì, cảm nhận được đệ ở đâu. Đây mới là minh chứng chân thật nhất."

Nhiếp Trạch Dương như cố tìm cọng rơm cứu mạng, nói sao cũng không tin: "Không đúng, không đúng, ngươi đã từng nói 'nhiều lúc muốn đệ như lúc nhỏ quấn quýt bên ta mà.' Từ nhỏ ta đã ở Nhiếp Phủ. Lừa ta, ngươi muốn lừa ta ở lại."

"Chỉ là 'ta muốn' mà thôi." Diệu Huyền nhẹ tênh đáp: "Nếu không tin sao đệ không tự mình đi hỏi Nhiếp Trạch Phong đi."

Nhiếp Trạch Dương sững ra, lòng không biết đang lo sợ điều gì bỗng bật dậy chạy ra ngoài cả giày cũng không xỏ vào.

Công Nghi Lăng đang mang bí đỏ về, thấy người chạy vù liền đuổi theo.

"Để nó đi đi." Diệu Huyền ngồi phịch xuống: "Không giữ được nữa rồi."

Hỏi sao trong những giấc mơ y luôn thấy mình là cái bóng của Diệu Huyền. Luôn thấy mọi cử chỉ hành động của vị ca ca này nhưng không cách nào biết mình là ai? Mình đang ở đâu trong giấc mơ kia, chỉ biết dùng đôi mắt nhìn thế gian rộng lớn. Không ai nhìn đến y, nhắc tới, họ lướt qua y dễ dàng, cứ thế y cứ sống lặng lẽ trong giấc mơ đó.

Hỏi sao khi bị Lục Khuynh Tâm bắt, trong đầu y lại nghĩ đến đứa trẻ trúng độc bị bỏ rơi, vô thức nói ra.

Hỏi sao Nguyên Thời Liễu mất y lại vô cớ thấy đau như thế, đau đến tưởng chừng không sống nổi.

Liên kết huyết thống, liên kết huyết thống...

Liên kết huyết thống, liên kết huyết thống...

Ở Nhiếp phủ đang treo đèn, bên ngoài bàn tán hôn lễ tổ chức ở Cửu Dao đài. Nhiếp Trạch Dương sững sờ, hóa ra mình đã rời đi lâu như thế.

****

Lục Khuynh Tâm cảm thán: "Hóa ra là vậy."

Nhiếp Trạch Dương nằm nghiêng nhìn ghi chép trong mấy tháng của Diệu Huyền để lại. Đệ ấy chăm chú xem xét, hắn cũng không dám làm ồn, chỉ cầm túi hương đặt bên cạnh lên ngửi thử: "Vẫn là hương đỗ nhược." Hắn cười cười chìm vào trong kí ức xa xôi: "Có phải khi trận Bạo Vũ xảy ra đệ đã thích ta rồi không?"

Nhiếp Trạch Dương lưỡng lự không trả lời.

Hắn hơi thu lại ý cười nhớ đến đệ ấy nói thất vọng về mình, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Nhiếp Trạch Dương không biết nói sao, ngập ngừng: "Có thể là trước đó nữa."

Hắn hơi nhấc cằm ánh mắt vui sướng, Trạch Dương hơi lảng sang hướng khác, giả vờ ho rồi đọc sách.

Lục Khuynh Tâm cầm mớ ghi chép ném qua một bên, ôm cổ người nào đó hôn. Tay lặng lẽ thò vào trong áo, Nhiếp Trạch Dương vội đẩy hắn ra, má nóng bừng: "Không được lộn xộn chân còn đang bó bột kìa."

Biết bản thân bị thương mà cứ khiêu khích y.

Hắn nhảy xuống vực được nửa đường thị bị cái gì túm lấy, Lục Khuynh Tâm nhìn chân mình trách lưỡi. Hắn giơ nắm đấm khiến nghị: "Lúc đệ kéo ta lên sao không cẩn thận một chút?"

"Với khả năng của đệ còn mạng đã là may."

Ngẫm lại cũng không sai, hắn chỉ đành kéo y hôn một cái đỡ thèm, đắc ý đến ngã tới ngã lui lăn xuống sạp.

Nhiếp Trạch Dương nhìn người nào đó gượng bò lên, cười khinh bỉ.

"Mau kéo ta."

Y miễn cưỡng kéo người lên sạp, sờ sờ chân bó bột: "Cứ thế này biết chừng nào mới lành vết thương."

Hắn thừa cơ ôm lấy người: "Đệ cứ ở cạnh ta thế này vết thương sẽ mau lành thôi."

Trong phòng hơi ấm nhu hoà hắn nhìn y cứ xem sách, bĩu môi: "Đệ đọc sách y làm gì? Định tiếp tục đi lừa đảo."

Nhiếp Trạch Dương hơi né hơi thở đang phả bên tai mình, cố trấn định nghiêm túc: "Nói sao cũng chảy cùng một dòng máu, biết đâu có thể trộm được chút suy nghĩ của Diệu Huyền ca ca. Tinh thông y thuật thì sao?"

Giọng hắn phảng phất bên tai: "Vậy mà đệ cũng nghĩ ra."

Nhiếp Trạch Dương dở khóc dở cười, là bị người ta bắt chẳng qua y tự an ủi bản thân có thể học được thôi.

Lục Khuynh Tâm lười biếng ôm eo, cọ cọ người không để y yên.

Nhiếp Trạch Dương lẩm bẩm trong miệng: Không được đánh người, không được đánh người...

Hắn giả vờ nghiêm túc: "Thời gian rỗi chi bằng đệ nấu canh cho ta đi."

Y nghiêng đầu trên ngực hắn ngâm một lúc, đáp: "Được."

Lục Khuynh Tâm cười tủm tỉm, nhớ khi trước người tan biến trước mắt, ngỡ thế gian tàn nhẫn chẳng thể gặp lại.

Hắn xách nạn nhất quyết đi theo sợ chỉ chớp mắt, người sẽ biến mất để lại hắn chơi vơi tỉnh lại sau cơn mơ.

Nhiếp Trạch Dương chuẩn bị nấu canh, người nào đó ở phía sau không ngừng ôm ngực vuốt ve tóc của y, tham lam hít mùi hương.

Y thuận ý nghiêng đầu cọ cọ người nào đó hai cái, ánh mắt dịu dàng như thể sắp hòa tan vạn vật: "Được rồi, ngồi xuống bàn đợi đi."

Lục Khuynh Tâm chống tay chờ đợi, miệng cười không ngừng. Quá khứ đều đã qua, từ nay về sau họ sẽ hạnh phúc bên nhau không rời. Hắn mãn nguyện nhìn bóng người thoăn thoắt, hồi lâu bỗng nói: "Đệ biết chuyện Thành Kính và Hoàng Tuyên chưa?"

Môi y co giật: "Hơi không ngờ đấy, Thành Kính thật quá xui xẻo bị Hoàng Tuyên ám rồi."

Hắn ỉm đi một lát mới cười nói: "Chúng ta cũng thế đi."

***

Chân người nào đó cuối cùng cũng đã lành.

Đêm khuya ấm áp, Lục Khuynh Tâm sờ chân mày, sống mũi, sườn mặt như tranh, lòng ngập tràn xao động. Hắn chạm nhẹ môi y dụ dỗ đến khi nào mềm nhũn mới thôi, nhớ khi đó bị Hòa Phong Thương hạ thuốc sang hôm sau y liền biết mất, cứ như chỉ có hắn đắm chìm trong ái tình.

Lần này, hắn phải khiến người nào đó không còn sức bò dậy.

Nhiếp Trạch Dương ôm cổ hắn, ngón chân có chút co rút giãy giụa. Hắn không để y trốn tránh tiếp tục dây dưa dẫn dụ, tay vòng qua eo ôm chặt hơn không cho y cơ hội trốn thoát.

Nhiếp Trạch Dương mụ mị đến khi bị thứ gì đó chọc phải bụng dưới, mặt đỏ bừng, cố tách khỏi hắn. Gò má y đỏ bừng lúng túng không biết làm sao, hơi run rẩy.

"Đừng sợ."

Người y cứng đờ, lần trước bị hạ thuốc y tỉnh lại liền hoảng hốt bỏ chạy.

Trong lúc còn đang hoảng loạn ánh mắt nóng rực của hắn dán lên người y không rời, áp sát bên mặt cắn nhẹ vành tai đang đỏ hồng kia. Một tay ôm, một tay vỗ bàn tay người nào đó đang siết chặt quần áo, trấn an.

Hắn hôn từ vành tai hướng xuống vùng cổ trắng nõn, tay ôm eo vuốt nhè nhẹ không ngừng. Y ngửa cổ thở dốc giống như bột bánh bị xoa nắn đến mềm nhũn.

Trên vai được nụ hôn ấm áp lướt qua không thể khống chế hô hấp, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn. Khoái cảm mãnh liệt lấp đầy, trong phòng ngập mùi vị ái tình.

Thống khổ mất đi thứ mình yêu quý, đau đớn vì những sai lầm nối tiếp nhau không ngừng giày vò. Những ngày qua sống dở chết dở nội tâm không ngừng chịu dằn vặt. Đêm nay, tất cả đều biến thành hư ảo, bị những ngọt ngào tiêu hồn lạc phách cuốn bay đi hết.

Hơi thở ẩm ướt của hắn lướt đến nơi nào nơi ấy đều bị thiêu cháy, y bỗng thấy mọi thứ đã qua đều xứng đáng, lúc này ở bên cạnh y là thành trì vững chắc che chở khỏi mọi gió mưa sợ hãi của thế gian hiểm ác.

Không mong cầu gì hơn.

Nhiếp Trạch Dương ôm cổ hắn đón nụ hôn vỗ về an ủi nồng ấm đang tới. Khóe mắt ướt át rơi lệ...

"Tam ca, lục đệ uống rượu không?" Bên ngoài đột nhiên bị người khác kịch liệt đập cửa.

Lục Khuynh Tâm tức giận quát: "Biến ngay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook