Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 195: Ngoại truyện 5: Thương Hải Tiên Du (1)
AnhChoEmMotDoaQuynh
11/04/2022
Nhiếp Trạch Dương bị hắn chọc chọc nơi ngực đến hơi ngưa ngứa hơi cựa mình lăn vào bên trong, cười khanh khách: "Nhột."
Mũi hai người cách nhau một khoảng cứ nhìn chầm chầm nhau không rời. Y để hắn tùy tiện sờ soạng, dường như hai người có thể nằm trên giường cả ngày.
Bên ngoài những tên nhiều chuyện đang nghe lén, lâu lâu lại ngơ ngẩn nhìn nhau không hiểu sao họ lại im lặng không nói một lời.
Chắc không phải đã ngủ rồi chứ?
Hồi lâu, Lục Khuynh Tâm không nhịn được cười ta tiếng: "Ta nhớ đệ lắm."
Nhiếp Trạch Dương mấp máy môi: "Tam ca đã nói rất nhiều lần rồi."
Hắn hơi áp trán y nỉ non: "Xin lỗi."
"Mọi chuyện đã qua rồi." Y nhìn hắn ánh mắt như sương ướt đẫm, vẫn là những cảm xúc chan chứa chân thành đó. Hai bàn tay đan vào nhau hơn ngàn lời hứa vĩnh viễn không rời xa.
Đêm đó, giữa cơn mưa tuyết xối xả.
Từng cơn gió dữ thổi tung cửa sổ, mưa tuyết tràn vào ướt một góc phòng. Lục Khuynh Tâm bị gió thổi lạnh mơ màng tỉnh, nhận ra mình ở một hang động rất quen thuộc, hơi thẫn thờ nhìn.
Hang có khoét cửa sổ, bên trên đặt mấy chậu hoa Tiên Lai Sắc như cũ. Mưa nặng nề trút lên đó vùi nhập cây lá, hắn nhớ đó là hoa Oanh Tử thích không nhịn được liền bò dậy chống nạn đi khép cửa. Tiếng mưa rơi gió giật vẫn vang dày không dứt, đóng cửa xong hắn thẫn thờ không biết làm gì tiếp. Trái tim không còn đau như bị ai đó cào mạnh mà đổi sang âm ĩ rỉ máu.
Bỗng ánh mắt hắn chớp lòa nhìn chằm chằm bóng người đang tiến vào phòng, không, là người luôn tiến vào giấc mộng của hắn.
"Trạch Dương." Hắn lẩm bẩm ánh mắt ngẩn ra rồi dần toát ra một vẻ dịu dàng và thương yêu. Người hắn đã đem tình sâu nghĩa nặng không ngừng gửi gắm. Cả người hắn đều dần dần tê dại, hắn lùi một bước lưng chạm vào những chậu hoa ướt đẫm lạnh toát.
"Tam ca."
Dường như có một tia chớp màu tím xanh lóe lên giữa bầu trời, y tiến lại bên cạnh hắn ôm chầm lấy người. Lòng hắn không ngừng chấn động, từng dòng máu nóng không ngớt cuộn dâng. Nụ hôn chạm nhẹ vào môi này hơi mang cái lạnh của mưa đêm nhưng vòng tay ôm dần lộ ra hơi ấm.
Vô cùng chân thật.
Trạch Dương nở nụ cười rạng rỡ: "Tam ca."
Bên ngoài trời, những hạt mưa rơi ào ào không ngớt gột rửa nhân gian, thấm nhuần trời đất. Lục Khuynh Tâm không thể tin nổi nhìn y sửng sốt hồi lâu, đôi mắt mở to nhìn chằm chặp không rời.
Y dựa sát người hắn: "Đệ đây, đệ đã trở về."
Dính sát vào nhau nghe tiếng tim đập ngày càng rõ ràng, trong lòng hắn dâng lên vô số tình cảm ngọt ngào cũng lắm sợ hãi.
"Tam ca, đệ trở về tìm ca."
Hắn dường như không nghe rõ, mặt mờ mịt.
Ánh mắt Nhiếp Trạch Dương vô cùng kiên định, kiếp này vất vả bao nhiêu. Đã từng tràn đầy niềm tin và nhiệt huyết, cũng đã từng tâm tàn ý lạnh. Trùng phùng rồi chia xa, chia xa rồi trùng phùng, tất cả đều nằm trong một ý niệm. Vì y thích hắn nên có thể tha thứ cho hắn, lòng có biến thành tàn tro thì đã sao, tro tàn lại cháy chẳng phải chuyện hiếm gặp.
Giữa những mệt mỏi sụp đổ y vẫn miệt mài tìm kiếm thứ gì đó, tìm kiếm ở nơi hắn. Chính là ánh mắt khắc cốt ghi tâm nhìn thấy người trong mộng, bấy lâu nay y vẫn lầm tưởng đó là ánh mắt mang nợ. Tưởng hắn thấy nợ 'Nhiếp Trạch Dương' một mạng cả đời trả không hết, cho nên mới luôn nhìn y bằng ánh mắt bao dung hiền từ.
Trải qua nhiều lần gần gũi rồi chia xa, Nhiếp Trạch Dương vẫn thấy bản thân lênh đênh trên biển lớn. Trong vô số những lúc nằm nghĩ ngợi vẫn tự hỏi hắn có thích mình không? Hay là vì y giống với người hắn mang nợ mà đặc biệt bảo bọc?
Lúc hắn nói...
"Ngươi e ngại chất độc trong người sao, ngươi sợ thời gian của mình chẳng còn bao lâu sao?" Hắn nắm bàn tay y lạnh giá ánh mắt lướt qua vết thương nơi đó, có chút chạnh lòng:"Ta từng mất đi người mình thương, trên đời này không có gì không chịu đựng được nữa, dù là sinh ly tử biệt ta vẫn mong người khắc bia mộ cho ngươi... là ta."
"Có phải ngươi cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười không... chúng ta đều lo sợ bản thân nhìn nhầm, ngươi sợ nhìn nhầm ta, cũng sợ ta nhìn nhầm ngươi là người khác." Hắn xoa xoa gương mặt đẫm nước mưa của y: "Ngươi nói không sai, người chết cũng đã chết rồi, không thể sống lại nữa. Còn ngươi...Thanh Hồn sẽ mãi là Thanh Hồn thôi. Ta không dám chắc cho ngươi tình cảm nguyên vẹn không sứt mẻ nhưng nhất định có thể cùng ngươi đi qua đêm tàn lạnh buốt nhìn thấy tia sáng nơi bình minh."
Trong lòng y còn có lo nghĩ khác, Thanh Hồn chỉ là một hình tượng y dựng nên, người hắn yêu nào có tồn tại trên đời. Vậy y có nên cho hắn hy vọng hay không? Sợ sau này nhận ra sư thật trái tim hắn tan vỡ, ở nơi hoàng tuyền y đã chết đi rồi cũng thấy đau lòng.
Trong mắt chỉ có duy nhất bóng dáng của y, sự ngọt ngào vô hạn lan ra: " Đệ thật sự đã trở về rồi sao?" Cảm xúc dâng lên đột ngột hắn mừng đến phát điên: "Thật sự đã trở về..."
Bị hắn ôm chặt Nhiếp Trạch Dương hơi đau nhưng chẳng hề giãy ra. Đây là hạnh phúc y đã khát khao bấy lâu, khi có cơ hội không chịu nói rõ gìn giữ. Nghe Hoàng Tuyên nói người hắn yêu là Nhiếp Trạch Dương, là yêu chẳng phải nợ. Y đã vui mừng đến mức độ nào thế gian ai mà biết. Chỉ riêng y thầm thổn thức chờ mong, chờ mong mọi chuyện yên ổn, để nói hắn nghe những lời chân thành nhất thế gian này.
Nhận ra lòng hắn có mình, y không tiếc tin tưởng hắn lần nữa. Quả thật, y có chút giận hắn, nơi rừng mai đó chứa đựng biết bao tuyệt vọng.
Thế nhưng, ở chốn Vong Xuyên oán hận nào cũng đã tan hết, chỉ còn tình yêu mãnh liệt không ngừng thúc giục cháy hết mình. Những lời chưa nói, những hạnh phúc chưa thể cùng nhau trải qua, trong lòng họ không phải chờ đợi một cơ hội sao?
Khi mở lòng rồi khoảng cách giữa hai trái tim có thể gần đến thế.
Trời vẫn mưa, chỉ có hai người họ không nói một lời ôm nhau lòng đầy ấm áp. Ánh sáng trong tim xua tan mọi bóng tối từ nay về sau họ có thể bước sang cuộc sống mới.
Mọi mối tâm sự đều bỏ xuống đón chờ hạnh phúc tới.
Hai người ngồi bên ánh nến, ánh mắt thỉnh thoảng xuất hiện sợ hãi của hắn vẫn khiến y đau lòng. Nhiếp Trạch Dương đặt tay hắn lên tim chân thành: "Khi mới sống lại đệ không nhớ được gì, chỉ nghĩ mình đã chiếm dụng thân xác của Thanh Hồn. Mỗi ngày đều thấy thấp thỏm bất an, trốn trong hang động nặng nề thở dài, không biết làm sao, không biết tiếp tục tồn tại thế nào. Quay về chốn cũ liệu ai còn nhận ra đệ, liệu ai sẽ tin chuyện lạ lùng đang xảy ra."
Nhiếp Trạch Dương cúi đầu: " Đệ mơ thấy những giấc mơ vụn vỡ chồng lên nhau, trong mơ đệ thấy mình đã đi theo một ngọn hồn đăng. Trong muôn ngàn ánh sáng tinh phách không ngừng bị thúc giục chạm vào. Tiếng gọi đó vang lên không ngừng, chẳng ai đáp lại, dần nó trở nên yếu ớt tràn đầy thất vọng. Sâu thẳm trong đệ có lòng riêng, nghe tiếng gọi vang vọng từ cõi trời ngập tràn sự sống..."
Nhiếp Trạch Dương siết lấy y phục mình do dự không biết nên nói hay không? Trong lòng hắn y vẫn là một người nguyên vẹn tốt đẹp. Nghĩ đến để hắn nhìn thấy những góc tối ích kỷ trong y, nơi tim lại run lên.
"Đệ đã nghĩ nếu có thể trở lại thì tốt quá, không cam lòng sống một đời nghiệt ngã kết thúc thảm thương như thế. Nghĩ thế đệ đã bất chấp tất cả, khi tỉnh, lại không còn chút sức lực nào. Mọi thứ đều như bị rút cạn theo bước chân giữa lằn ranh sống chết."
Lục Khuynh Tâm vỗ tay y như tiếp thêm sức mạnh, Nhiếp Trạch Dương mỉm cười với hắn.
"Sau đó, trong một lần thẫn thờ trên sườn núi nhìn chim sải cánh. Liễu Nguyên Hồng sơ ý đá đệ trượt chân rơi xuống núi, trong đầu đệ liền lóe lên ý định muốn sống. Đệ nhất định phải sống, bị thú dữ quay quanh không ngừng tấn công, đệ càng muốn sống."
Chuyện đó đã từng nghe đệ ấy kể qua, hắn giữ chặt bàn tay hơn: "Khi đó đệ gặp ai?"
"Cảnh Minh Sầu! Đệ đã nhờ cô ta giúp đỡ, có thể vì thấy nợ đại ca hoặc muốn cuộc sống tăng thêm vài phần thú vị. Cô ta đã đồng ý đưa đệ về chữa thương. Chính là căn phòng mà tam ca bị nhốt, đệ đã ở đó nghiền ngẫm, suy nghĩ về những ngày tháng sau này. Sự cô độc và bóng tối tôi luyện nên lòng tin, thân phận khác, con người khác..."
Hắn lờ mờ hiểu ra, thì ra người đàn bà điên đó cũng biết.
Cảnh Minh Sầu trước đó nói là làm lại không chịu trả hài cốt của Bạch Diệp, hắn không tin cô ta tình thâm ý trọng, vẫn nhớ mình đã tổn thương đại ca. Nhưng cũng không biết nói gì, lòng hắn với cô ta có nhiều oán hận.
Trong lòng hắn vẫn hiểu tại sao y không nói cho hắn biết, thế nhưng vẫn không kìm được nói ra: "Có chuyện gì sao không nói cùng ta?"
"Có thể nói gì chứ? Đệ biết mạng mình mỏng như giấy sống lại hôm nay chết đi ngày mai. Đệ luôn nghĩ mình nợ 'Thanh Hồn' một mạng, sớm muộn gì cũng phải trả cần gì phải khiến cho những ngươi bên cạnh thêm một lần đau lòng?" Nhiếp Trạch Dương nhắm mắt lại: "Ai biết được đệ và Diệu Huyền thật sự là song sinh chứ?"
Hắn khựng lại: "Đệ nói cái gì?"
Nhiếp Trạch Dương kể sơ mọi chuyện với hắn, cười miễn cưỡng: "Liễu Vân Thoa từng gào lên rằng vì cô ta hạ độc Thanh Hải - đệ đệ của Diệu Huyền, nên mới bị trả thù. Đệ oán trách cô ta chỉ có hại chết một người sao, khi đó cô ta đã như người điên mất phương hướng, chỉ biết cười chua xót lắc đầu. Ngẫm lại, cô ta chỉ chế độc, Hồng Thiếu Hoài dùng cho ai cũng chẳng biết. Duy một lần tự mình ra tay là với đệ!" Đến khi chết cô ta vẫn không hiểu tại sao Diệu Huyền lại dồn mình vào đường cùng, hạ độc Hoành Lân. Khiến họ sống không bằng chết, trong chuyện này Hoành Lân vô tội nhất, nhưng mọi chuyện đều đã lỡ làng. Đến khi hắn gài bẫy y giết mình, y cũng không hận.
"Vậy, lần đó đệ đã nói cô ta giết đi một người khiến đệ không thể mở lòng yêu ai, người đó là..."
"Tam ca đã có câu trả lời rồi mà."
"Ta hỏi đệ thích ai."
****
Lục Khuynh Tâm nhìn y trong mắt có tia rung động thèm thuồng. Tình cảm nồng đậm ướt át đó khiến y có chút bối rối quay đi. Ngay sau đó lại cười thầm.
Lục Khuynh Tâm í ớ: "Ấy, ta chỉ muốn nhìn một lát."
"Nhìn mãi để làm gì." Để hắn nhìn thêm lại bị hắn đè ra giường. Y ngồi dậy khoác áo ngoài xuống giường uống chén trà.
Hắn vẫn nằm lại không cam tâm nhìn chân mình: "Chân của ta không tốt đệ đến nằm cạnh chăm lo đi chứ."
Nhiếp Trạch Dương thản nhiên: "Đệ đói rồi, muốn xuống bếp nấu ăn."
Mắt hắn sáng rỡ: "Ta cũng muốn đi theo."
Y nhìn chân hắn tràn đầy khinh thường môi nhếch lên đường cong chế giễu: "Không có khí lực."
"Lúc lừa được người lên giường không nghe đệ nói như thế." Hắn cũng khinh thường đáp lại, lấy nạn để bên giường đi về phía y. Ôm người nhẹ nhàng hôn rồi xông xáo ôm nạn đi trước, miệng hét: "Nhanh chân thôi ta sắp đói chết rồi."
Lục Khuynh Tâm thổi mì phù phù, thỏa mãn ăn uống. Đã lâu hắn không được ăn lại càng thêm trân quý.
Y kéo ghế gần hắn nhắc: "Từ từ thôi coi chừng nghẹn."
Hắn ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt dần rơi lên mấy dấu hôn ở cổ mặt càng thêm đắc ý: "Người lớn chừng này ta còn ăn được nói gì đến mì."
Trên người y đều là dấu tích của hắn, ngoạm còn hơn sói.
Nhiếp Trạch Dương bày vẻ mặt đau khổ, che chắn quần áo lại. Hỏi sao lúc y đi lấy bánh ai cũng nhìn rất kỳ lại, miệng cười tủm tỉm đầy thần bí.
"Đúng rồi, nghe nói Quyết phu nhân sinh rồi, vừa gửi thư mời tới."
"Tiệc tùng ồn ào chi bằng ở nhà ngắm mỹ nhân."
Thanh Hồn bĩu môi xòe tay: "Biết là mỹ nhân thì tốt."
Hắn cười ngất: "Không dùng gì đổi được sao?"
Y lắc đầu bưng mì nhích ra tay phất phất xua đuổi. Hắn thừa cơ bắt gáy y cắn thêm một cái.
Mặt Nhiếp Trạch Dương đỏ lên, hơi co người: "Mau ăn đi đừng giỡn nữa. Mọi người đều đang nghe lén đó."
Gần đây rỗi việc quá ai cũng muốn nghe lén họ, ở trong phòng y chẳng dám để bản thân rên la, người bủn rủn ra hết.
Mũi hai người cách nhau một khoảng cứ nhìn chầm chầm nhau không rời. Y để hắn tùy tiện sờ soạng, dường như hai người có thể nằm trên giường cả ngày.
Bên ngoài những tên nhiều chuyện đang nghe lén, lâu lâu lại ngơ ngẩn nhìn nhau không hiểu sao họ lại im lặng không nói một lời.
Chắc không phải đã ngủ rồi chứ?
Hồi lâu, Lục Khuynh Tâm không nhịn được cười ta tiếng: "Ta nhớ đệ lắm."
Nhiếp Trạch Dương mấp máy môi: "Tam ca đã nói rất nhiều lần rồi."
Hắn hơi áp trán y nỉ non: "Xin lỗi."
"Mọi chuyện đã qua rồi." Y nhìn hắn ánh mắt như sương ướt đẫm, vẫn là những cảm xúc chan chứa chân thành đó. Hai bàn tay đan vào nhau hơn ngàn lời hứa vĩnh viễn không rời xa.
Đêm đó, giữa cơn mưa tuyết xối xả.
Từng cơn gió dữ thổi tung cửa sổ, mưa tuyết tràn vào ướt một góc phòng. Lục Khuynh Tâm bị gió thổi lạnh mơ màng tỉnh, nhận ra mình ở một hang động rất quen thuộc, hơi thẫn thờ nhìn.
Hang có khoét cửa sổ, bên trên đặt mấy chậu hoa Tiên Lai Sắc như cũ. Mưa nặng nề trút lên đó vùi nhập cây lá, hắn nhớ đó là hoa Oanh Tử thích không nhịn được liền bò dậy chống nạn đi khép cửa. Tiếng mưa rơi gió giật vẫn vang dày không dứt, đóng cửa xong hắn thẫn thờ không biết làm gì tiếp. Trái tim không còn đau như bị ai đó cào mạnh mà đổi sang âm ĩ rỉ máu.
Bỗng ánh mắt hắn chớp lòa nhìn chằm chằm bóng người đang tiến vào phòng, không, là người luôn tiến vào giấc mộng của hắn.
"Trạch Dương." Hắn lẩm bẩm ánh mắt ngẩn ra rồi dần toát ra một vẻ dịu dàng và thương yêu. Người hắn đã đem tình sâu nghĩa nặng không ngừng gửi gắm. Cả người hắn đều dần dần tê dại, hắn lùi một bước lưng chạm vào những chậu hoa ướt đẫm lạnh toát.
"Tam ca."
Dường như có một tia chớp màu tím xanh lóe lên giữa bầu trời, y tiến lại bên cạnh hắn ôm chầm lấy người. Lòng hắn không ngừng chấn động, từng dòng máu nóng không ngớt cuộn dâng. Nụ hôn chạm nhẹ vào môi này hơi mang cái lạnh của mưa đêm nhưng vòng tay ôm dần lộ ra hơi ấm.
Vô cùng chân thật.
Trạch Dương nở nụ cười rạng rỡ: "Tam ca."
Bên ngoài trời, những hạt mưa rơi ào ào không ngớt gột rửa nhân gian, thấm nhuần trời đất. Lục Khuynh Tâm không thể tin nổi nhìn y sửng sốt hồi lâu, đôi mắt mở to nhìn chằm chặp không rời.
Y dựa sát người hắn: "Đệ đây, đệ đã trở về."
Dính sát vào nhau nghe tiếng tim đập ngày càng rõ ràng, trong lòng hắn dâng lên vô số tình cảm ngọt ngào cũng lắm sợ hãi.
"Tam ca, đệ trở về tìm ca."
Hắn dường như không nghe rõ, mặt mờ mịt.
Ánh mắt Nhiếp Trạch Dương vô cùng kiên định, kiếp này vất vả bao nhiêu. Đã từng tràn đầy niềm tin và nhiệt huyết, cũng đã từng tâm tàn ý lạnh. Trùng phùng rồi chia xa, chia xa rồi trùng phùng, tất cả đều nằm trong một ý niệm. Vì y thích hắn nên có thể tha thứ cho hắn, lòng có biến thành tàn tro thì đã sao, tro tàn lại cháy chẳng phải chuyện hiếm gặp.
Giữa những mệt mỏi sụp đổ y vẫn miệt mài tìm kiếm thứ gì đó, tìm kiếm ở nơi hắn. Chính là ánh mắt khắc cốt ghi tâm nhìn thấy người trong mộng, bấy lâu nay y vẫn lầm tưởng đó là ánh mắt mang nợ. Tưởng hắn thấy nợ 'Nhiếp Trạch Dương' một mạng cả đời trả không hết, cho nên mới luôn nhìn y bằng ánh mắt bao dung hiền từ.
Trải qua nhiều lần gần gũi rồi chia xa, Nhiếp Trạch Dương vẫn thấy bản thân lênh đênh trên biển lớn. Trong vô số những lúc nằm nghĩ ngợi vẫn tự hỏi hắn có thích mình không? Hay là vì y giống với người hắn mang nợ mà đặc biệt bảo bọc?
Lúc hắn nói...
"Ngươi e ngại chất độc trong người sao, ngươi sợ thời gian của mình chẳng còn bao lâu sao?" Hắn nắm bàn tay y lạnh giá ánh mắt lướt qua vết thương nơi đó, có chút chạnh lòng:"Ta từng mất đi người mình thương, trên đời này không có gì không chịu đựng được nữa, dù là sinh ly tử biệt ta vẫn mong người khắc bia mộ cho ngươi... là ta."
"Có phải ngươi cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười không... chúng ta đều lo sợ bản thân nhìn nhầm, ngươi sợ nhìn nhầm ta, cũng sợ ta nhìn nhầm ngươi là người khác." Hắn xoa xoa gương mặt đẫm nước mưa của y: "Ngươi nói không sai, người chết cũng đã chết rồi, không thể sống lại nữa. Còn ngươi...Thanh Hồn sẽ mãi là Thanh Hồn thôi. Ta không dám chắc cho ngươi tình cảm nguyên vẹn không sứt mẻ nhưng nhất định có thể cùng ngươi đi qua đêm tàn lạnh buốt nhìn thấy tia sáng nơi bình minh."
Trong lòng y còn có lo nghĩ khác, Thanh Hồn chỉ là một hình tượng y dựng nên, người hắn yêu nào có tồn tại trên đời. Vậy y có nên cho hắn hy vọng hay không? Sợ sau này nhận ra sư thật trái tim hắn tan vỡ, ở nơi hoàng tuyền y đã chết đi rồi cũng thấy đau lòng.
Trong mắt chỉ có duy nhất bóng dáng của y, sự ngọt ngào vô hạn lan ra: " Đệ thật sự đã trở về rồi sao?" Cảm xúc dâng lên đột ngột hắn mừng đến phát điên: "Thật sự đã trở về..."
Bị hắn ôm chặt Nhiếp Trạch Dương hơi đau nhưng chẳng hề giãy ra. Đây là hạnh phúc y đã khát khao bấy lâu, khi có cơ hội không chịu nói rõ gìn giữ. Nghe Hoàng Tuyên nói người hắn yêu là Nhiếp Trạch Dương, là yêu chẳng phải nợ. Y đã vui mừng đến mức độ nào thế gian ai mà biết. Chỉ riêng y thầm thổn thức chờ mong, chờ mong mọi chuyện yên ổn, để nói hắn nghe những lời chân thành nhất thế gian này.
Nhận ra lòng hắn có mình, y không tiếc tin tưởng hắn lần nữa. Quả thật, y có chút giận hắn, nơi rừng mai đó chứa đựng biết bao tuyệt vọng.
Thế nhưng, ở chốn Vong Xuyên oán hận nào cũng đã tan hết, chỉ còn tình yêu mãnh liệt không ngừng thúc giục cháy hết mình. Những lời chưa nói, những hạnh phúc chưa thể cùng nhau trải qua, trong lòng họ không phải chờ đợi một cơ hội sao?
Khi mở lòng rồi khoảng cách giữa hai trái tim có thể gần đến thế.
Trời vẫn mưa, chỉ có hai người họ không nói một lời ôm nhau lòng đầy ấm áp. Ánh sáng trong tim xua tan mọi bóng tối từ nay về sau họ có thể bước sang cuộc sống mới.
Mọi mối tâm sự đều bỏ xuống đón chờ hạnh phúc tới.
Hai người ngồi bên ánh nến, ánh mắt thỉnh thoảng xuất hiện sợ hãi của hắn vẫn khiến y đau lòng. Nhiếp Trạch Dương đặt tay hắn lên tim chân thành: "Khi mới sống lại đệ không nhớ được gì, chỉ nghĩ mình đã chiếm dụng thân xác của Thanh Hồn. Mỗi ngày đều thấy thấp thỏm bất an, trốn trong hang động nặng nề thở dài, không biết làm sao, không biết tiếp tục tồn tại thế nào. Quay về chốn cũ liệu ai còn nhận ra đệ, liệu ai sẽ tin chuyện lạ lùng đang xảy ra."
Nhiếp Trạch Dương cúi đầu: " Đệ mơ thấy những giấc mơ vụn vỡ chồng lên nhau, trong mơ đệ thấy mình đã đi theo một ngọn hồn đăng. Trong muôn ngàn ánh sáng tinh phách không ngừng bị thúc giục chạm vào. Tiếng gọi đó vang lên không ngừng, chẳng ai đáp lại, dần nó trở nên yếu ớt tràn đầy thất vọng. Sâu thẳm trong đệ có lòng riêng, nghe tiếng gọi vang vọng từ cõi trời ngập tràn sự sống..."
Nhiếp Trạch Dương siết lấy y phục mình do dự không biết nên nói hay không? Trong lòng hắn y vẫn là một người nguyên vẹn tốt đẹp. Nghĩ đến để hắn nhìn thấy những góc tối ích kỷ trong y, nơi tim lại run lên.
"Đệ đã nghĩ nếu có thể trở lại thì tốt quá, không cam lòng sống một đời nghiệt ngã kết thúc thảm thương như thế. Nghĩ thế đệ đã bất chấp tất cả, khi tỉnh, lại không còn chút sức lực nào. Mọi thứ đều như bị rút cạn theo bước chân giữa lằn ranh sống chết."
Lục Khuynh Tâm vỗ tay y như tiếp thêm sức mạnh, Nhiếp Trạch Dương mỉm cười với hắn.
"Sau đó, trong một lần thẫn thờ trên sườn núi nhìn chim sải cánh. Liễu Nguyên Hồng sơ ý đá đệ trượt chân rơi xuống núi, trong đầu đệ liền lóe lên ý định muốn sống. Đệ nhất định phải sống, bị thú dữ quay quanh không ngừng tấn công, đệ càng muốn sống."
Chuyện đó đã từng nghe đệ ấy kể qua, hắn giữ chặt bàn tay hơn: "Khi đó đệ gặp ai?"
"Cảnh Minh Sầu! Đệ đã nhờ cô ta giúp đỡ, có thể vì thấy nợ đại ca hoặc muốn cuộc sống tăng thêm vài phần thú vị. Cô ta đã đồng ý đưa đệ về chữa thương. Chính là căn phòng mà tam ca bị nhốt, đệ đã ở đó nghiền ngẫm, suy nghĩ về những ngày tháng sau này. Sự cô độc và bóng tối tôi luyện nên lòng tin, thân phận khác, con người khác..."
Hắn lờ mờ hiểu ra, thì ra người đàn bà điên đó cũng biết.
Cảnh Minh Sầu trước đó nói là làm lại không chịu trả hài cốt của Bạch Diệp, hắn không tin cô ta tình thâm ý trọng, vẫn nhớ mình đã tổn thương đại ca. Nhưng cũng không biết nói gì, lòng hắn với cô ta có nhiều oán hận.
Trong lòng hắn vẫn hiểu tại sao y không nói cho hắn biết, thế nhưng vẫn không kìm được nói ra: "Có chuyện gì sao không nói cùng ta?"
"Có thể nói gì chứ? Đệ biết mạng mình mỏng như giấy sống lại hôm nay chết đi ngày mai. Đệ luôn nghĩ mình nợ 'Thanh Hồn' một mạng, sớm muộn gì cũng phải trả cần gì phải khiến cho những ngươi bên cạnh thêm một lần đau lòng?" Nhiếp Trạch Dương nhắm mắt lại: "Ai biết được đệ và Diệu Huyền thật sự là song sinh chứ?"
Hắn khựng lại: "Đệ nói cái gì?"
Nhiếp Trạch Dương kể sơ mọi chuyện với hắn, cười miễn cưỡng: "Liễu Vân Thoa từng gào lên rằng vì cô ta hạ độc Thanh Hải - đệ đệ của Diệu Huyền, nên mới bị trả thù. Đệ oán trách cô ta chỉ có hại chết một người sao, khi đó cô ta đã như người điên mất phương hướng, chỉ biết cười chua xót lắc đầu. Ngẫm lại, cô ta chỉ chế độc, Hồng Thiếu Hoài dùng cho ai cũng chẳng biết. Duy một lần tự mình ra tay là với đệ!" Đến khi chết cô ta vẫn không hiểu tại sao Diệu Huyền lại dồn mình vào đường cùng, hạ độc Hoành Lân. Khiến họ sống không bằng chết, trong chuyện này Hoành Lân vô tội nhất, nhưng mọi chuyện đều đã lỡ làng. Đến khi hắn gài bẫy y giết mình, y cũng không hận.
"Vậy, lần đó đệ đã nói cô ta giết đi một người khiến đệ không thể mở lòng yêu ai, người đó là..."
"Tam ca đã có câu trả lời rồi mà."
"Ta hỏi đệ thích ai."
****
Lục Khuynh Tâm nhìn y trong mắt có tia rung động thèm thuồng. Tình cảm nồng đậm ướt át đó khiến y có chút bối rối quay đi. Ngay sau đó lại cười thầm.
Lục Khuynh Tâm í ớ: "Ấy, ta chỉ muốn nhìn một lát."
"Nhìn mãi để làm gì." Để hắn nhìn thêm lại bị hắn đè ra giường. Y ngồi dậy khoác áo ngoài xuống giường uống chén trà.
Hắn vẫn nằm lại không cam tâm nhìn chân mình: "Chân của ta không tốt đệ đến nằm cạnh chăm lo đi chứ."
Nhiếp Trạch Dương thản nhiên: "Đệ đói rồi, muốn xuống bếp nấu ăn."
Mắt hắn sáng rỡ: "Ta cũng muốn đi theo."
Y nhìn chân hắn tràn đầy khinh thường môi nhếch lên đường cong chế giễu: "Không có khí lực."
"Lúc lừa được người lên giường không nghe đệ nói như thế." Hắn cũng khinh thường đáp lại, lấy nạn để bên giường đi về phía y. Ôm người nhẹ nhàng hôn rồi xông xáo ôm nạn đi trước, miệng hét: "Nhanh chân thôi ta sắp đói chết rồi."
Lục Khuynh Tâm thổi mì phù phù, thỏa mãn ăn uống. Đã lâu hắn không được ăn lại càng thêm trân quý.
Y kéo ghế gần hắn nhắc: "Từ từ thôi coi chừng nghẹn."
Hắn ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt dần rơi lên mấy dấu hôn ở cổ mặt càng thêm đắc ý: "Người lớn chừng này ta còn ăn được nói gì đến mì."
Trên người y đều là dấu tích của hắn, ngoạm còn hơn sói.
Nhiếp Trạch Dương bày vẻ mặt đau khổ, che chắn quần áo lại. Hỏi sao lúc y đi lấy bánh ai cũng nhìn rất kỳ lại, miệng cười tủm tỉm đầy thần bí.
"Đúng rồi, nghe nói Quyết phu nhân sinh rồi, vừa gửi thư mời tới."
"Tiệc tùng ồn ào chi bằng ở nhà ngắm mỹ nhân."
Thanh Hồn bĩu môi xòe tay: "Biết là mỹ nhân thì tốt."
Hắn cười ngất: "Không dùng gì đổi được sao?"
Y lắc đầu bưng mì nhích ra tay phất phất xua đuổi. Hắn thừa cơ bắt gáy y cắn thêm một cái.
Mặt Nhiếp Trạch Dương đỏ lên, hơi co người: "Mau ăn đi đừng giỡn nữa. Mọi người đều đang nghe lén đó."
Gần đây rỗi việc quá ai cũng muốn nghe lén họ, ở trong phòng y chẳng dám để bản thân rên la, người bủn rủn ra hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.