Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 52:

Tiếu Giai Nhân

28/04/2023

Từ Tiềm không thích phố xá sầm uất, thỉnh thoảng mới ra ngoài một chuyến, hoặc là đến cửa hàng hoa để chọn hoa, hoặc là đến cửa hàng vũ khí để xem kiểu dáng đao kiếm.

Tham quan cửa hàng vũ khí xong, Từ Tiềm đã chuẩn bị hồi phủ nhưng không ngờ xe ngựa của phủ Bình Dương Hầu xuất hiện trong tầm mắt.

"Là tiểu Hầu gia." Trần Vũ nhận ra tùy tùng bên cạnh Tào Luyện, thấp giọng nói.

Từ Tiềm gật đầu, vừa tính đi nhưng lại thấy tùy tùng của Tào Luyện đã nhận ra hắn, nghiêng đầu vào trong xe nói gì đó, tiếp theo đó Tào Luyện vén màn xe ra, lộ khuôn mặt ra.

Đó là huynh trưởng của vị hôn thê, lúc này đi về quả thật không hợp lễ nghĩa, Từ Tiềm không ngại Tào Luyện nghĩ gì về hắn nhưng chỉ sợ sau khi Tào Luyện nén giận quay về sẽ truyền tới tai của A Ngư, tiểu cô nương có thể sẽ hiểu lầm hắn không đặt hôn sự này vào trong lòng.

Bởi vậy, Từ Tiềm đành phải đứng yên tại chỗ.

Từ Tiềm cảm thấy nếu Tào Luyện đã nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ xuống xe hành lễ.

Nhưng xe ngựa phủ Bình Dương Hầu chỉ dừng ở trước mặt hắn, Tào Luyện chỉ vén bức màn cửa sổ xe, lạnh nhạt mà nói với Từ Tiềm: "Tới mua vũ khí à?"

Từ Tiềm:...

A Ngư đang cúi đầu trốn ở bên cạnh huynh trưởng cũng sợ ngây người!

Mặc kệ Từ Tiềm bao nhiêu tuổi, nhưng bàn về họ hàng, hắn thật sự là trưởng bối của huynh đệ A Ngư, xưa này Từ Tiềm đều tự xưng là ngang hàng trước mặt Tào Đình An. Đều là quan võ nên bình thường Từ Tiềm và Tào Luyện có cơ hội giao tiếp rất nhiều, Từ Tiềm luôn tỏ vẻ trưởng bối, tuy Tào Luyện chưa từng kính trọng hắn, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu trưởng bối nói với tiểu bối để nói chuyện với Từ Tiềm.

Mắt thấy sắc mặt Từ Tiềm dần dần lạnh tanh, Tào Luyện nhớ tới chuyện lúc trước hắn từng đề nghị mua lại con ngựa hiếm của Từ Tiềm, nhưng bị hắn từ chối.

Thấy Từ Tiềm nghiêng người rời khỏi, Tào Luyện cố ý nói với muội bên cạnh: "A Ngư chờ ta một chút, ta vào trong cửa hàng xem một chút."

Nói xong, Tào Luyện lập tức hạ màn cửa sổ xuống, khiến Từ Tiềm vừa quay đầu nhìn qua một lần nữa, nhưng nhìn hụt rồi.

Xuống xe ngựa, Tào Luyện làm như không thấy Từ Tiềm, lập tức bước đến cửa hàng vũ khí ở đối diện.

Hắn không muốn cho Từ Tiềm chiếm lợi nhưng muội muội nhìn trúng Từ Tiềm, Tào Luyện cũng tự nguyện làm cho muội muội vui vẻ hạnh phúc.

Huynh trưởng nhà người ta cũng đã đi rồi, Trần Vũ nghĩ nghĩ, cũng âm thầm lùi lại vài bước.

Bên cửa sổ xe ngựa chỉ còn một mình Từ Tiềm.

Từ Tiềm bị Tào Luyện làm cho khó chịu, nhưng lúc biết được vị hôn thê ở bên trong thì khó chịu lập tức biến mất.

Lần trước tách biệt nhau ở phủ Trấn Quốc Công, dường như khi đó nàng vẫn còn oán giận hắn như cũ.

Từ Tiềm mím môi, sau đó vòng qua phía bên kia xe ngựa, đến sườn cửa sổ phía bên A Ngư.

Ngồi trong xe, A Ngư cúi đầu, đã quyết tâm giữ trái tim tĩnh lặng như nước, nhưng lại hi vọng Từ Tiềm chủ động lấy lòng nàng, có thể nhanh chóng biến thành Từ Tiềm đã từng thích nàng ở kiếp trước.

Biết Từ Tiềm đứng ở bên ngoài cửa sổ ở phía của ca ca, A Ngư nhịn không được mà âm thầm liếc qua đó, đột nhiên có một người nói chuyện ở bên ngoài cửa sổ phía nàng: "A Ngư?"

Âm thanh kia vang lên quá bất ngờ, làm A Ngư không có chuẩn bị một chút nào, hốt hoảng mà kêu lên một tiếng.

Từ Tiềm nghe xong, hiểu lầm nàng gặp nguy hiểm gì, giơ tay đẩy bức màn ra.

Vì thế, dáng vẻ tiểu cô nương đang hết hồn vẫn còn chưa bình tĩnh lại đã rơi hết vào mắt Từ Tiềm.

"Làm sao vậy?" Từ Tiềm trầm giọng hỏi, đồng thời quan sát tình hình của nàng.

A Ngư không hề gặp một tý nguy hiểm nào, toàn bộ là do bị hắn hù dọa, vừa rũ mắt xuống rồi dịch chuyển qua một bên vừa tức giận nói: "Sao thúc lại qua chỗ bên này rồi hả?"

Lúc này Từ Tiềm mới hiểu ra, nàng bị hắn dọa sợ.

Không chờ hắn giải thích, tiểu cô nương đột nhiên đến gần hắn, nhanh chóng đoạt lấy bức màn trong tay của hắn rồi thả xuống.

"Trên đường có nhiều người, bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm."

Nhìn không thấy mặt hắn, A Ngư mới hơi hơi bình tĩnh một chút, nhẹ giọng giải thích.

Từ Tiềm vội nói: "Thật có lỗi, là do ta quá đường đột rồi."

A Ngư lắc đầu, không nói gì nữa.

Từ Tiềm không nhìn thấy nàng được, dừng một chút rồi hỏi: "Nàng ra ngòai dạo cửa hàng hả?"

A Ngư nói: "Không phải, Đại ca muốn đến nhà đồng liêu ăn tiệc, ta, ta đi theo huynh ấy để góp vui."



Từ Tiềm nhíu mày: "Vị đồng liêu nào?"

Đồng liêu của Tào Luyện chắc chắn đều là những quan võ trẻ tuổi, những quan võ trẻ tuổi đó đã có thê tử chưa, trên bàn tiệc có những thiếu niên trẻ tuổi khác không nhỉ? Tào Luyện cũng thật là, bữa tiệc của các nam nhân, hắn dẫn theo muội muội xinh đẹp đến đó làm gì? Chẳng lẽ Tào Đình An chưa nói cho trưởng tử của ông ấy biết là A Ngư đã có hôn ước với hắn, Tào Luyện tự tiện như vậy chẳng lẽ muốn giới thiệu đồng liêu nào đó cho A Ngư?

A Ngư nào biết vị hôn phu của mình nghĩ nhiều như vậy, nên đáp: "Ta chỉ biết người nọ họ Viên." Ít nhất ca ca đã nói cho nàng những thứ này, những điều còn lại là do nàng âm thầm điều tra được.

Họ Viên?

Quan võ trẻ tuổi ở Kinh Thành nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, quan võ họ Viên có thể khiến cho Từ Tiềm ấn tượng, tính tới tính lui chỉ có Viên Thắng.

Từ Tiềm chợt nhớ ra, mấy ngày trước Viên Thắng chạy tới doanh trại Thần Sách của hắn, chính miệng mời một Đô Đầu dự tiệc, lúc đó hắn cũng tình cờ đứng ở bên cạnh, bởi vì Viên Thắng thuộc doanh trại khác nên Từ Tiềm nhìn hắn một cái, Viên Thắng mới cười nói rõ mục đích của mình, còn hỏi hắn ta có được vinh hạnh mời Từ Tiềm đến Viên gia uống rượu hay không.

Từ Tiềm không có hứng thú.

Nhưng Từ Tiềm đoán được, hôm nay chắc chắn Viên gia sẽ tụ tập một đám quan võ trẻ tuổi tràn đầy tinh lực.

Vừa suy nghĩ đến đây, Từ Tiềm lập tức mở miệng, xác nhận lại một lần nữa: "Là Viên Thắng sao? Hắn cũng mời ta đến."

A Ngư vô cùng bất ngờ: "Thúc có quen biết với hắn sao?"

Từ Tiềm: "Ừ."

A Ngư không tự giác mà nhíu mi.

Thân là muội muội, A Ngư rất khó tin rằng Tào Luyện sẽ thật sự đùa giỡn quả phụ Viên gia nhưng nếu ca ca bị oan vậy Viên gia kia chắc chắn có vấn đề. Nhưng Từ Tiềm cũng là người có phẩm hạnh đoan chính, nếu hắn đã quen biết với Viên Thắng còn thêm ca ca nữa, suy đoán tiêu cực của A Ngư đối với Viên gia dường như không còn chắc chắn nữa.

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Từ Tiềm không được đáp lại, nên đã suy nghĩ tới chất tử Từ Khác.

Dựa theo ý của mẫu thân và Phương ma ma, tiểu cô nương đều hi vọng người trong lòng sẽ thân thiện một chút.

Từ Tiềm giật giật ngón tay, rồi nói: "Nếu đều đến Viên gia, vậy ta và các nàng cùng nhau đồng hành đi."

A Ngư không yên lòng.

Trần Vũ ở phía bên kia thấy Tào Luyện đi ra, lập tức đến nhắc nhở chủ tử: "Ngũ gia, còn muốn đi dạo nơi khác không ạ? Hay là trực tiếp..."

Lời nói dối suýt bị vạch trần, vẻ mặt Từ Tiềm nghiêm túc ngắt lời, nói: "Không cần, trực tiếp đến Viên gia đi."

Trần Vũ mờ mịt, Viên gia nào đây?

Nhưng hắn có thói quen nghe lệnh, không hỏi thăm nhiều, nhanh chóng dắt ngựa tới.

Tào Luyện vẫn chưa biết Từ Tiềm nói gì với muội muội, nên trước khi lên xe đã thản nhiên nói lời từ biệt với Từ Tiềm.

Từ Tiềm cũng không giải thích.

Tào Luyện vừa ngồi xuống, A Ngư nhỏ giọng nói: "Đại ca, hắn, hắn nói hắn cũng đến Viên gia dự tiệc."

Tào Luyện nhíu mày, từ khi nào mà Viên Thắng có thể mời được Từ Tiềm rồi?

Nhưng mà khi bọn họ cùng nhau đi tới Viên gia, phát hiện Viên Thắng cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Từ Tiềm, Tào Luyện đột nhiên thông suốt, tên Từ Tiềm kia rõ ràng là vì muội muội mà tới.

Tào Luyện cười mỉa mai, hắn đã sớm đoán được tên Từ Tiềm này là ngụy quân tử, quân tử chân chính nên coi hắn và muội muội đều là tiểu bối, chứ không phải coi nam như chất tử, tiểu cô nương xinh đẹp thì coi như ngang hàng, hai thái độ khác nhau.

Bắt chuyện cùng Viên Thắng xong, Từ Tiềm đi tới trước mặt hai huynh muội bọn họ, Tào Luyện giải thích đơn giản: "Đây là xá muội, tiểu hài tử ham chơi muốn theo ta tìm niềm vui."

Viên Thắng rất thân với Tào Luyện, theo hắn thấy vẻ ngoài Tào Luyện như mãnh hổ sài lang, có vẻ hung ác trời sinh, như vậy mới làm nổi bật lên vẻ đẹp mềm mại của A Ngư, xinh đẹp tới nỗi khiến người khác không dám nhìn nhiều.

Viên Thắng sợ đắc tội Tào Luyện, cũng không dám nhìn nhiều, cụp mắt xuống, nho nhã lễ phép mà gọi A Ngư là "Tứ cô nương."

Lá gan A Ngư cũng không lớn, nhưng Viên Thắng cúi đầu, nàng vừa đáp lễ, vừa cẩn thận đánh giá đối phương, chỉ thấy Viên Thắng là nam nhân khôi ngô cao lớn giống như Đại ca, mày kiếm mắt sáng, chín chắn lão luyện, mà lại còn nhìn vô cùng hợp mắt.

Nàng quan sát rất nhập tâm, ánh mắt Từ Tiềm lạnh lùng, đi tới hỏi Viên Thắng: "Ngụy Lâm đến đây chưa?"

Ngụy Lâm kia là vị Đô Đầu ở trong doanh trại của hắn.

Viên Thắng vội nói: "Đến rồi, đến rồi, thỉnh đại nhân vào bên trong."

Toàn bộ Viên gia đều nhờ vào Viên Thắng làm quan mới có một ít tiền tích góp, mấy năm nay mua một tòa nhà ở Kinh Thành rồi lại cải thiện cuộc sống, sau đó còn làm tang sự cho Viên Khải đột ngột qua đời, gia sản vốn đã sử dụng gần hết rồi, vú già cũng không có nhiều người nên Viên Thắng kêu thê tử Miêu thị đến giúp đỡ chiêu đãi một nhóm nam khách võ quan.

Bởi vì Viên Khải mời nhiều võ quan trẻ tuổi, trước khi hai phu thê tiếp đãi tân khách đã tính qua, ngoại trừ khách nam, có vài vị phu nhân của vài vị quan trẻ tuổi sẽ ngồi chung một bàn, đột nhiên xuất hiện một thiên kim quý nữ như A Ngư, Miêu thị vừa mừng lại vừa lo, vội vàng gọi hai vị biểu cô nương đến nói chuyện, dùng trà với A Ngư.



Chỗ của Viên gia không lớn, các vị phu nhân của võ quan tụ lại một bàn, hai vị biểu cô nương làm bạn với A Ngư.

Tòa nhà nho nhỏ, tiếng xôn xao ồn ào ở sảnh trước ở hậu viện nghe rất rõ.

A Ngư âm thầm quan sát một chút, thấy vị trí phòng ốc của Viên gia cũng không kém gì mấy, nhỏ giọng thân thiện hỏi thăm vị biểu cô nương kia: "Không phải còn một vị Nhị thái thái sao, sao lại không gặp được nàng vậy?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai vị biểu cô nương đột nhiên thay đổi, trong đó có một người dường như đã sớm có chuẩn bị, cười gượng rồi nói: "Hôm nay thân thể Nhị biểu tẩu không khỏe, cho nên không tham dự."

A Ngư quan tâm thêm hai câu, đã nhanh chóng bị hai biểu cô nương chuyển đề tài.

Nhưng dựa vào ánh mắt của hai người, A Ngư đã đoán được Nhị thái thái Quý Minh Phượng ở sân sau, vị trí kia, bất kể là Quý Minh Phượng muốn đến sảnh trước hay là ca ca muốn đến sân sau "đùa giỡn" nàng, thì hai người đều phải đi ngang qua A Ngư, cho nên A Ngư vừa nói chuyện xã giao với hai vị biểu cô nương, vừa để ý tình hình của sảnh trước và sân sau.

Chăm chú quan sát hết cả một buổi ăn, sảnh trước, sân sau đều im ắng, chỉ có một nữ nhân lớn tuổi cúi đầu đi ra từ sân sau.

Sau khi ăn xong, A Ngư đang dùng trà, Miêu thị bỗng nhiên đi tới, cười nói với A Ngư: "Tứ cô nương, Thế tử gia còn đang uống rượu, ngài ấy sợ ngài gấp gáp muốn về nhà nên đã nhờ Từ Ngũ gia thay ngài ấy tiễn ngài ra cửa."

A Ngư:....

Sau khi nhìn chằm chằm Miêu thị, A Ngư chỉ có thể phối hợp với huynh trưởng, tiểu cô nương dường như bị ca ca vứt bỏ mà than thở: "Đại ca cũng thật là, có vậy cũng làm phiền Ngũ biểu thúc."

Miêu thị sớm biết phủ Trấn Quốc Công là họ hàng với phủ Bình Dương Hầu, cũng không cảm thấy Từ Tiềm đưa A Ngư về có gì không ổn.

Không lâu sau, A Ngư được Miêu thị dẫn tới trước mặt Từ Tiềm.

"Làm phiền Ngũ biểu thúc rồi." A Ngư ngoan ngoãn mà nói.

Từ Tiềm kinh ngạc vì tiểu cô nương đột nhiên thay đổi thái độ, gật gật đầu, nói cáo từ với Miêu thị.

Từ Tiềm cưỡi ngựa tới, còn A Ngư thì ngồi xe ngựa.

Xe ngựa Bình Dương Hầu phủ đã chờ sẵn trước cửa Viên gia, người đánh xe vừa tính đẩy màn xe giúp A Ngư thì Từ Tiềm đã làm trước hắn một bước rồi.

Giơ tay vén rèm, trong mắt Từ Tiềm chỉ có vị tiểu hôn thê của hắn.

Trái tim A Ngư đập loạn xạ, nhất là lúc Từ Tiềm chủ động giơ tay ra.

Nàng xấu hổ mà đỏ mặt.

Trong lòng Từ Tiềm đã hiểu rõ, thì ra nhóm người tiểu cô nương thật sự thích như vậy.

Lên xe ngựa, trong đầu A Ngư toàn là gương mặt tuấn tú của Từ Tiềm.

Sau đó, tấm màn che sau lưng A Ngư đã hạ xuống, lúc A Ngư chuẩn bị đi tới ngồi vào giường nhỏ chật hẹp, nàng đột nhiên phát hiện có một người đang trốn trong cái tủ thấp dùng để đựng trà phía bên trái giường nhỏ chật hẹp đó!

Ngay lúc A Ngư định thét lên thì đã mắc kẹt trong đôi mắt xinh đẹp có ý cầu xin của người nọ.

Nàng ngơ ngác mà mở rộng miệng, trong đầu toát ra một cái tên là Quý Minh Phượng!

Cùng lúc đó, Quý Minh Phượng cố gắng cuộn mình trốn ở trong góc giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, liên tục chắp tay vái lạy cầu xin, run rẩy cầu xin A Ngư đừng làm lộ nàng ta.

Cả người A Ngư đã bắt đầu run rẩy.

Không phải do sợ hãi, mà là do thời gian cấp bách, nàng khó có thể đưa ra quyết định.

Kiếp trước, có phải Quý Minh Phượng cũng trốn vào trong xe ngựa của ca ca hay không, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn chết tại Viên gia, vậy chứng minh ca ca không có dẫn Quý Minh Phượng đi, vậy là ca ca ném Quý Minh Phượng xuống xe ngay tại chỗ để Viên gia đến bắt nàng, hay là dẫn Quý Minh Phượng đi một nửa đoạn đường mới bỏ nàng xuống, sau này Quý Minh Phượng chạy trốn thất bại lại bị Viên gia bắt trở về?

Bởi vì biết Quý Minh Phượng đáng thương, cũng biết được kết cục bi thảm của Quý Minh Phượng, A Ngư không đành lòng đuổi nàng ta xuống xe, không đành lòng cướp lấy sinh mạng của Quý Minh Phượng.

Nhưng nếu nàng mang Quý Minh Phượng đi, nàng nên sắp xếp Quý Minh Phượng như thế nào? Nếu Viên gia tra ra được là Tào gia "bắt cóc" Quý Minh Phượng rồi báo cáo quan phủ, vậy sự việc sẽ phát triển đến mức nào đây?

Ngay lúc nàng đang do dự, Quý Minh Phượng cũng không chớp mắt mà quan sát nàng.

Ánh mắt đó của nàng ta là gì?

Tựa như con báo nhỏ lỡ đạp vào bẫy một thời gian dài, tràn đầy khát khao muốn sống, lại còn đang chuẩn bị đấu tranh cho đến chết.

Dường như nhìn thấy A Ngư do dự, Quý Minh Phượng cắn răng một cái, đột nhiên nhào tới!

Đồng tử của A Ngư co rụt lại, rõ ràng quyết tâm muốn sống của Quý Minh Phượng rất mãnh liệt, vừa nhào tới vừa dùng một tay che miệng A Ngư lại, tay còn lại ôm lấy phía sau lưng nàng, không để cho A Ngư đụng vào xe ngựa mà phát ra âm thanh.

"Không được kêu, nếu không ta giết ngươi." Sau khi ổn định thân mình, Quý Minh Phương lấy trâm gỗ đặt trên cổ mảnh khảnh của tiểu cô nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook