Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn
Chương 35:
Vân Thụ
05/02/2024
Dường như hắn cảm thấy hành động này khá bất ngờ, cuối cùng, hắn vẫn nói 1 câu: "Con người có tổng cổng 206 khúc xương, đây chẳng qua cũng chỉ là 1 trong số đó. Chờ sau khi ngươi có thanh kiếm mới, cứ vứt nó đi là được, không cần trả lại cho ta."
"Bây giờ, hãy dùng nó để phòng thân, đừng chết một cách dễ dàng, khiến vi sư và Côn Luân cảm thấy hổ thẹn."
Ngu Thù luống cuống tay chân nhận lấy Linh Cốt Kiếm, không biết nên giải thích ra sao.
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên.
[Đừng tin lời nói ma quỷ của sư tôn ngươi, linh cốt này không hề đơn giản. Hắn đồng ý làm như vậy, chứng tỏ ngươi quả thực có tác dụng không nhỏ với hắn.]
[Cho nên ký chủ có một xem một chút nguyên tác về Vi Sinh Cố không?]
...
Hệ thống lấy nội dung kịch bản nguyên tác ra, chuẩn bị khoe khoang một hồi trước mặt kí chủ, nhưng không ngờ Ngu Thù lại không chút suy nghĩ từ chối nó.
Nàng nói thẳng: [Không muốn.]
Hệ thống nhịn không được kêu lên: [Không xem à? Vậy sau đó ngươi phải làm thế nào!]
Là một hệ thống, nó chưa từng thấy một ký chủ nào giống như Ngu Thù.
Nàng rõ ràng có thể dựa vào nguyên tác do hệ thống nắm giữ, khinh thường toàn bộ nhân vật trong sách và nội dung kịch bản, bước lên đỉnh cao của nhân sinh. Đa số người xuyên không đều làm như vậy, điều này cũng không có gì đáng xấu hổ.
Ngu Thù nhún vai: [Biết quá nhiều, ta cảm thấy không được tự nhiên.]
Hệ thống: [Không, không được tự nhiên à?]
Đây cũng được coi là lí do à? Nó là một hệ thống thông minh đa năng, thế mà lại bị vứt bỏ một cách vô tình, tàn nhẫn chỉ vì 1 câu "Không được tự nhiên"?
Nó yếu ớt mở miệng: [Ký chủ, ngươi nghĩ lại đi. Thế giới này vô cùng nguy hiểm, biết nhiều một chút cũng coi như đảm bảo một phần, người phải biết sư tôn của người là một nhân vật xấu xa tới nhường nào! Ngươi phải có biện pháp đối phó.]
Ngu Thù nhướng mày.
Nàng nói: [Nội dung kịch bản của đại sư huynh do ngươi ép buộc đưa cho ta, hữu dụng thì hữu dụng, nhưng không khỏi có hơi quá đáng. Bây giờ, ngay cả trên vai đại sư huynh có mấy nốt ruồi ta cũng đều biết hết, bây giờ, vừa nhìn thấy hắn, cả người ta lại cảm thấy không được tự nhiên, ngươi phải suy nghĩ tới cảm nhận của ta.]
Nàng ngừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: [Ngươi nghĩ đi, nếu nội dung kịch bản còn viết rõ trên mông sư tôn có mấy nốt ruồi, vậy sẽ rất tổn thương hình tượng của hắn. Sau này, mỗi khi nhìn thấy sư tôn, ta liền nhớ tới nốt ruồi trên mông hắn, như vậy còn gì là tôn sư trọng đạo nữa! Vẫn không nên biết thì tốt hơn.]
Hệ thống đứng máy nguyên cả buổi trưa.
Ngu Thù cho rằng nó đã bị thuyết phục, nàng cười híp mắt, xoay người lại chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy giọng nói máy móc yếu ớt của nó tiếp tục vang lên.
Hệ thống: [Trời ạ, tại sao ngươi biết được trên mông Vi Sinh Cố có nốt ruồi?]
Ngu Thù: "..."
Nàng chỉ thuận miệng nói lung tung, vậy mà cũng có thể nói trúng à? Thật kỳ quái, đừng nói chuyện này cho nàng.
---
Nhờ phúc của Ngu Thù, cả cơ thể và linh hồn của Cơ Dữ Ý đều bị trọng thương.
Hắn không thể khôi phục lại trong chốc lát, chỉ có thể bỏ quyền tỉ thí mấy trận tiếp theo, hắn cứ thế mất đi tư cách đi vào bí cảnh Nam Châu.
"Bây giờ, hãy dùng nó để phòng thân, đừng chết một cách dễ dàng, khiến vi sư và Côn Luân cảm thấy hổ thẹn."
Ngu Thù luống cuống tay chân nhận lấy Linh Cốt Kiếm, không biết nên giải thích ra sao.
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên.
[Đừng tin lời nói ma quỷ của sư tôn ngươi, linh cốt này không hề đơn giản. Hắn đồng ý làm như vậy, chứng tỏ ngươi quả thực có tác dụng không nhỏ với hắn.]
[Cho nên ký chủ có một xem một chút nguyên tác về Vi Sinh Cố không?]
...
Hệ thống lấy nội dung kịch bản nguyên tác ra, chuẩn bị khoe khoang một hồi trước mặt kí chủ, nhưng không ngờ Ngu Thù lại không chút suy nghĩ từ chối nó.
Nàng nói thẳng: [Không muốn.]
Hệ thống nhịn không được kêu lên: [Không xem à? Vậy sau đó ngươi phải làm thế nào!]
Là một hệ thống, nó chưa từng thấy một ký chủ nào giống như Ngu Thù.
Nàng rõ ràng có thể dựa vào nguyên tác do hệ thống nắm giữ, khinh thường toàn bộ nhân vật trong sách và nội dung kịch bản, bước lên đỉnh cao của nhân sinh. Đa số người xuyên không đều làm như vậy, điều này cũng không có gì đáng xấu hổ.
Ngu Thù nhún vai: [Biết quá nhiều, ta cảm thấy không được tự nhiên.]
Hệ thống: [Không, không được tự nhiên à?]
Đây cũng được coi là lí do à? Nó là một hệ thống thông minh đa năng, thế mà lại bị vứt bỏ một cách vô tình, tàn nhẫn chỉ vì 1 câu "Không được tự nhiên"?
Nó yếu ớt mở miệng: [Ký chủ, ngươi nghĩ lại đi. Thế giới này vô cùng nguy hiểm, biết nhiều một chút cũng coi như đảm bảo một phần, người phải biết sư tôn của người là một nhân vật xấu xa tới nhường nào! Ngươi phải có biện pháp đối phó.]
Ngu Thù nhướng mày.
Nàng nói: [Nội dung kịch bản của đại sư huynh do ngươi ép buộc đưa cho ta, hữu dụng thì hữu dụng, nhưng không khỏi có hơi quá đáng. Bây giờ, ngay cả trên vai đại sư huynh có mấy nốt ruồi ta cũng đều biết hết, bây giờ, vừa nhìn thấy hắn, cả người ta lại cảm thấy không được tự nhiên, ngươi phải suy nghĩ tới cảm nhận của ta.]
Nàng ngừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: [Ngươi nghĩ đi, nếu nội dung kịch bản còn viết rõ trên mông sư tôn có mấy nốt ruồi, vậy sẽ rất tổn thương hình tượng của hắn. Sau này, mỗi khi nhìn thấy sư tôn, ta liền nhớ tới nốt ruồi trên mông hắn, như vậy còn gì là tôn sư trọng đạo nữa! Vẫn không nên biết thì tốt hơn.]
Hệ thống đứng máy nguyên cả buổi trưa.
Ngu Thù cho rằng nó đã bị thuyết phục, nàng cười híp mắt, xoay người lại chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy giọng nói máy móc yếu ớt của nó tiếp tục vang lên.
Hệ thống: [Trời ạ, tại sao ngươi biết được trên mông Vi Sinh Cố có nốt ruồi?]
Ngu Thù: "..."
Nàng chỉ thuận miệng nói lung tung, vậy mà cũng có thể nói trúng à? Thật kỳ quái, đừng nói chuyện này cho nàng.
---
Nhờ phúc của Ngu Thù, cả cơ thể và linh hồn của Cơ Dữ Ý đều bị trọng thương.
Hắn không thể khôi phục lại trong chốc lát, chỉ có thể bỏ quyền tỉ thí mấy trận tiếp theo, hắn cứ thế mất đi tư cách đi vào bí cảnh Nam Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.