Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn

Chương 36:

Vân Thụ

05/02/2024

Sau mấy trận thi đấu luân phiên và mấy trận tỉ thí chưa đủ để đánh giá, Ngu Thù cũng đã nghênh đón đối thủ cuối cùng của mình.

Nói thật, tới bây giờ, trận hội võ này đã trở nên vô bổ.

Tỉ thí chọn ra tổng cộng 10 danh ngạch, 10 người đứng đầu đều có thể đi vào bí cảnh. Nhưng theo quy định, kiểu gì cũng phải tỉ thỉ để phân loại xếp hạng từ 1,2,3 tới 10 để thỏa mãn lòng hư vinh của tầng lớp phía trên Côn Luân Ngọc Kinh.

Với tu vi của Ngu Thù, nàng có thể lăn lộn đến bây giờ quả thật là may mắn tăng gấp đôi.

Nhưng nếu tỉ thí đến cuối cùng, nàng vẫn không thể tránh khỏi việc gặp người có tu vi cao hơn mình.

Ví dụ như người đang ở trước mặt này.

Ngu Thù: "... Đại sư huynh, đánh người không được đánh vào mặt, chỉ cần chạm vào thôi là dừng lại."

Sư Vân Tịnh rũ mắt nhìn nàng một cái, khó nhìn ra biểu cảm.

Trận đấu cuối cùng còn chưa chính thức bắt đầu. Hắn khẽ gật đầu, về lại chỗ ngồi của mình chuẩn bị, trong toàn bộ quá trình, hắn không hề nói câu nào với Ngu Thù.

Ngu Thù bị bỏ rơi, nàng đứng im tại chỗ, cẩn thận hỏi hệ thống: [Tại sao ta lại cảm thấy đại sư huynh có gì đó không đúng, hắn không trùng sinh đấy chứ? Thế này cũng quá khiêm tốn rồi, không có hiệu ứng đặc biệt gì cả.]

Hệ thống chán nản không vui: [Không có, có lẽ trong lòng có tâm sự gì đó. Ta không có chức năng đọc tâm, chỉ có chức năng tiết lộ kịch bản khiến cho kí chủ không được tự nhiên, thật sự xin lỗi. Ha hả.]

Ngu Thù: [... Tiểu Thống nhà ngươi.]



Ánh mắt nàng chuyển hướng nhìn về phía Sư Vân Tịnh, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Sau khi tầm mắt hai người chạm nhau, hắn lại làm như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác.

Ngu Thù nói: [Tiểu Thống, ngươi xem đi, mặc dù ta không nói thẳng ra, nhưng biết nội dung kịch bản vẫn có chỗ khác với không biết.]

[Đại sư huynh là người thông minh, ta không được tự nhiên, chắc chắn hắn cũng không được tự nhiên. Trong khi đại sư huynh cũng chỉ là không được tự nhiên mà thôi, nếu đổi là sư tôn, nói không chừng trong đầu vừa suy nghĩ, hắn liền vung đao lên chém vào ta thì sao? Không thể lấy chuyện này ra làm trò đùa được.]

[Nếu có tình tiết gì quan trọng, ngươi nói cho ta, đương nhiên là một chuyện tốt.] Nàng nói: [Nhưng những miêu tả riêng tư khác gì thôi đi. Điều này không giúp ích được gì cho sự lựa chọn của ta cả, còn khiến ta cảm thấy không được tự nhiên.]

Hệ thống: [Được, được thôi...]

Hệ thống còn nói: [Ta là hệ thống vô dụng, chỉ có công dụng đọc được kịch bản khiến cho kí chủ không được tự nhiên, thật xin lỗi. Ha ha.]

Ngu Thù: "..."

Này, sao hệ thống còn học được cách nói chuyện mỉa mai nữa thế?

Không có vấn đề gì phải lo lắng về thắng bại cuối cùng của trận tỉ thí này.

Ngu Thù và Sư Vân Tịnh là đồng môn cùng một sư phụ, có thể bỏ qua yếu tố tương khắc về công pháp giữa các môn phái.

Hơn nữa, trải nghiệm và cảnh giới của hai người bọn họ chênh lệch không ít, Sư Vân Tịnh lại không có đam mê giày kỳ lạ, đương nhiên hắn sẽ không thất bại chỉ vì một đôi giày sắt của Ngu Thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook