Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch)
Chương 39: Ăn Xin Mà Thôi, Có Cần Phải Cạnh Tranh Như Vậy Hay Không
Chiến Thiên Ngân
08/10/2023
"Thôi, dù sao đều là đồ của Diệp Phong, hơn nữa chúng ta còn lấy không ít chỗ tốt của hắn, mắt không thấy tâm không phiền, sau này ta tuyệt đối sẽ không qua đây nữa."
Nói một câu như vậy xong, Lạc Thiên Hình quay người nhanh chóng rời đi.
"Đi đi, tông môn có Diệp Phong, ta thấy là tông môn triệt để đổi vận, nhưng mà hắn lại có thói quen phá sản ngang tàn như vậy, ài!"
Giang Hào Vũ thở dài, cũng quay người rời đi.
"Thật sự không biết tiểu tử này lấy đâu ra nhiều bảo bối khiến cho chúng ta nóng mắt như vậy, ta rất hâm mộ!"
Tam đại tổ lão còn lại lầm bầm một câu, sau đó cũng quay người rời khỏi nơi này.
"Ngũ đại tổ lão, nếu như không thay đổi được thì không bằng nhắm mắt lại hảo hảo hưởng thụ là được rồi!"
Hả?
Nghe Lạc Vô Danh nói như vậy, ngũ đại tổ lão đều dừng bước chân lại.
Không lâu sau, ngũ đại tổ lão và Lạc Vô Danh đều đi tới góc tường bên ngoài phòng ốc của Diệp Phong, ngồi xếp bằng xuống, an tâm định thần, bắt đầu tu luyện dưới lực lượng của Tĩnh Thần Hương.
Năm mươi phút sau.
Sáu người tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, nhìn nhau một chút, trong mắt đều toát ra vẻ vui mừng, mặc dù chỉ có năm mươi phút ngắn ngủi nhưng bọn họ đều được ích lợi không nhỏ.
"Đinh! Chúc mừng túc chủ tiêu hao xong sản phẩm bại gia hôm nay, thưởng Tĩnh Thần Hương do vạn năm Minh Thần Huyền Thụ chế tạo thành *200!"
A?
Vừa dùng xong một trăm cây, ngươi lại thưởng cho ta hai trăm cây?
"Hệ thống thật là chó, cái thứ quỷ này ngay cả mấy người Đại tổ lão đều chướng mắt, chẳng trách sẽ thưởng cho ta gấp đôi."
Nghĩ đến đây, Diệp Phong lập tức muốn tìm một chỗ ném hai trăm cây Tĩnh Thần Hương này đi, hắn là thần hào bại gia, sao có thể giữ thứ quỷ này trong tay được.
Hả?
Diệp Phong rời khỏi phòng ốc, nhìn thấy Lạc Vô Danh và ngũ đại tổ lão ngồi ở góc tường, sững sờ.
"Dù sao cũng ném, để cho mấy người Đại tổ lão xử lý giúp ta đi."
Nghĩ đến đây, Diệp Phong đi đến trước người mấy người, sau đó ném hai trăm cây Tĩnh Thần Hương ném xuống trước mặt Lạc Thiên Hình, sau đó trở về phòng tiếp tục ngủ.
Tình huống như thế nào?
Mọi người thấy trước mặt Lạc Thiên Hình có hai trăm cây Tĩnh Thần Hương thì sững sờ ngay tại chỗ.
"Chư vị, sao ta lại có cảm giác mình biến thành tên ăn mày?"
"Còn nữa, tiểu tử thúi Diệp Phong này ném hai trăm cây Tĩnh Thần Hương nhưng lại không nói gì, đây là ý gì?"
Lạc Thiên Hình kịp phản ứng, ngẩn ra, hỏi mấy người còn lại.
"Chờ một chút!"
"Lạc Vô Danh suy nghĩ nãy giờ, bỗng nhiên lên tiếng kinh hô."
Nhìn thấy ngũ đại tổ lão đều quay qua nhìn mình, Lạc Vô Danh bỗng hạ giọng nói: "Đại tổ lão, còn nhớ rõ trước đó bởi vì hiệu quả của Tĩnh Thần Hương nên người làm trái lòng mình nói Tĩnh Thần Hương này không tệ, Diệp Phong nghe xong thì nói một câu đồ dởm, vậy có phải là hắn nghĩ Tĩnh Thần Hương này là đồ dởm thật cho nên ném cho chúng ta tùy ý xử lý hay không?"
Nghe Lạc Vô Danh lớn mật phỏng đoán như thế, ngũ đại tổ lão cũng đều chấn động, bởi vì bọn họ cảm thấy suy đoán này có mấy phần đạo lý.
"Nếu không ta đi thử xem?"
Nghĩ đến đây, Lạc Thiên Hình trực tiếp đứng dậy đi đến cổng, nhìn Diệp Phong nằm ở trên giường, sắc mặt bình thản nói: "Diệp Phong, những Tĩnh Thần Hương ta xử lý giúp ngươi?"
"Đại tổ lão, làm phiền ngươi, xử lý đám rác rưởi này cho ta đi, nếu không ta sẽ tìm một chỗ ném đi, những thứ rác rưởi này sẽ làm mất thân phận thần hào bại gia của ta."
Nói xong, Diệp Phong không tiếp tục để ý đến Lạc Thiên Hình, ôm chăn mền thoải mái dễ chịu lăn ra ngủ lần nữa.
"Mấy ca, chạy mau!"
Lạc Thiên Hình nghe xong, hô một tiếng với mấy người thần sắc hưng phấn ở góc tường, sau đó lập tức bay ra sau núi.
Phía sau núi, động phủ tu luyện!
Lạc Thiên Hình chia cho tứ đại tổ lão còn lại mỗi người hai mươi cây Tĩnh Thần Hương, sau đó nhìn Lạc Vô Danh đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, cất một trăm hai mươi cây Tĩnh Thần Hương còn lại vào, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lạc Vô Danh, ngươi nhìn cái gì vậy, không có có phần của ngươi."
Nghe nói như thế, Lạc Vô Danh khóc, rõ ràng là mọi người cùng làm ăn xin ở đó, sao lại không có phần của ta, cho ta mười cây cũng được.
"Đại ca, nếu không sau này mỗi sáng sớm chúng ta sẽ đến góc tường của tiểu tử Diệp Phong đó ngồi xổm ăn xin đi, không cần biết là hắn hỏi cái gì, tất cả đều xem như là đồ dởm, đến lúc đó chẳng phải tất cả đều là của chúng ta hay sao."
Ngũ tổ lão Sở Vân Sơn giống như là tìm được con đường để phát tài.
"Mặc dù từ ăn xin này nghe rất khó chịu nhưng nếu như có thể lấy được loại bảo bối này thì ta thà làm một tên ăn mày!"
Tứ tổ lão Trình Hưng Phi nhìn hai mươi cây Tĩnh Thần Hương trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ kích động, chỉ hận không thể lập tức chạy đến góc tường chỗ Diệp Phong ở ngồi xổm.
"Hóa ra ăn xin cũng có thể phát tài thật."
Tam tổ lão Tào Dân Phong với Nhị tổ lão Giang Hào Vũ cũng không khỏi sinh lòng cảm thán.
Nghe mấy người nói như vậy, Lạc Thiên Hình không có phản ứng gì, bởi vì hắn biết chỉ là mấy người thuận miệng nói một chút mà thôi, không thể nào có bọn họ sẽ đi lừa gạt Diệp Phong, dù sao Diệp Phong có đồ tốt nhưng đều sẽ cho bọn họ, hoàn toàn không cần dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để có được.
Về phần lần này cũng không phải ý của bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không có nói thứ này là đồ dởm, cũng không có thừa nhận là đồ dởm, là chính Diệp Phong cho là như vậy, dù sao Diệp Phong cũng cho bọn họ!
Thật ra thì chuyện bọn họ lo lắng nhất chính là nếu nói ra tình hình thực tế thì không chừng Diệp Phong sẽ quất một câu ‘vậy ta phải giữ lại một trăm cây cho cẩu tử nhà ta ngửi’, làm như vậy còn khó chịu hơn giết bọn họ.
"Được, ngày mai Diệp Phong sẽ phải đến truyền tống tháp đi Thiên Đạo Chiến Trường, Lạc Vô Danh, ngày mai ngươi tự mình dẫn đội, nhất định phải cam đoan an toàn của Diệp Phong."
"Đúng rồi, cũng không cần đi theo đại bộ đội tông môn, ngươi đơn độc dẫn theo hắn đến truyền tống tháp đi Thiên Đạo Chiến Trường."
Nói một câu như vậy xong, Lạc Thiên Hình quay người nhanh chóng rời đi.
"Đi đi, tông môn có Diệp Phong, ta thấy là tông môn triệt để đổi vận, nhưng mà hắn lại có thói quen phá sản ngang tàn như vậy, ài!"
Giang Hào Vũ thở dài, cũng quay người rời đi.
"Thật sự không biết tiểu tử này lấy đâu ra nhiều bảo bối khiến cho chúng ta nóng mắt như vậy, ta rất hâm mộ!"
Tam đại tổ lão còn lại lầm bầm một câu, sau đó cũng quay người rời khỏi nơi này.
"Ngũ đại tổ lão, nếu như không thay đổi được thì không bằng nhắm mắt lại hảo hảo hưởng thụ là được rồi!"
Hả?
Nghe Lạc Vô Danh nói như vậy, ngũ đại tổ lão đều dừng bước chân lại.
Không lâu sau, ngũ đại tổ lão và Lạc Vô Danh đều đi tới góc tường bên ngoài phòng ốc của Diệp Phong, ngồi xếp bằng xuống, an tâm định thần, bắt đầu tu luyện dưới lực lượng của Tĩnh Thần Hương.
Năm mươi phút sau.
Sáu người tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, nhìn nhau một chút, trong mắt đều toát ra vẻ vui mừng, mặc dù chỉ có năm mươi phút ngắn ngủi nhưng bọn họ đều được ích lợi không nhỏ.
"Đinh! Chúc mừng túc chủ tiêu hao xong sản phẩm bại gia hôm nay, thưởng Tĩnh Thần Hương do vạn năm Minh Thần Huyền Thụ chế tạo thành *200!"
A?
Vừa dùng xong một trăm cây, ngươi lại thưởng cho ta hai trăm cây?
"Hệ thống thật là chó, cái thứ quỷ này ngay cả mấy người Đại tổ lão đều chướng mắt, chẳng trách sẽ thưởng cho ta gấp đôi."
Nghĩ đến đây, Diệp Phong lập tức muốn tìm một chỗ ném hai trăm cây Tĩnh Thần Hương này đi, hắn là thần hào bại gia, sao có thể giữ thứ quỷ này trong tay được.
Hả?
Diệp Phong rời khỏi phòng ốc, nhìn thấy Lạc Vô Danh và ngũ đại tổ lão ngồi ở góc tường, sững sờ.
"Dù sao cũng ném, để cho mấy người Đại tổ lão xử lý giúp ta đi."
Nghĩ đến đây, Diệp Phong đi đến trước người mấy người, sau đó ném hai trăm cây Tĩnh Thần Hương ném xuống trước mặt Lạc Thiên Hình, sau đó trở về phòng tiếp tục ngủ.
Tình huống như thế nào?
Mọi người thấy trước mặt Lạc Thiên Hình có hai trăm cây Tĩnh Thần Hương thì sững sờ ngay tại chỗ.
"Chư vị, sao ta lại có cảm giác mình biến thành tên ăn mày?"
"Còn nữa, tiểu tử thúi Diệp Phong này ném hai trăm cây Tĩnh Thần Hương nhưng lại không nói gì, đây là ý gì?"
Lạc Thiên Hình kịp phản ứng, ngẩn ra, hỏi mấy người còn lại.
"Chờ một chút!"
"Lạc Vô Danh suy nghĩ nãy giờ, bỗng nhiên lên tiếng kinh hô."
Nhìn thấy ngũ đại tổ lão đều quay qua nhìn mình, Lạc Vô Danh bỗng hạ giọng nói: "Đại tổ lão, còn nhớ rõ trước đó bởi vì hiệu quả của Tĩnh Thần Hương nên người làm trái lòng mình nói Tĩnh Thần Hương này không tệ, Diệp Phong nghe xong thì nói một câu đồ dởm, vậy có phải là hắn nghĩ Tĩnh Thần Hương này là đồ dởm thật cho nên ném cho chúng ta tùy ý xử lý hay không?"
Nghe Lạc Vô Danh lớn mật phỏng đoán như thế, ngũ đại tổ lão cũng đều chấn động, bởi vì bọn họ cảm thấy suy đoán này có mấy phần đạo lý.
"Nếu không ta đi thử xem?"
Nghĩ đến đây, Lạc Thiên Hình trực tiếp đứng dậy đi đến cổng, nhìn Diệp Phong nằm ở trên giường, sắc mặt bình thản nói: "Diệp Phong, những Tĩnh Thần Hương ta xử lý giúp ngươi?"
"Đại tổ lão, làm phiền ngươi, xử lý đám rác rưởi này cho ta đi, nếu không ta sẽ tìm một chỗ ném đi, những thứ rác rưởi này sẽ làm mất thân phận thần hào bại gia của ta."
Nói xong, Diệp Phong không tiếp tục để ý đến Lạc Thiên Hình, ôm chăn mền thoải mái dễ chịu lăn ra ngủ lần nữa.
"Mấy ca, chạy mau!"
Lạc Thiên Hình nghe xong, hô một tiếng với mấy người thần sắc hưng phấn ở góc tường, sau đó lập tức bay ra sau núi.
Phía sau núi, động phủ tu luyện!
Lạc Thiên Hình chia cho tứ đại tổ lão còn lại mỗi người hai mươi cây Tĩnh Thần Hương, sau đó nhìn Lạc Vô Danh đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, cất một trăm hai mươi cây Tĩnh Thần Hương còn lại vào, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lạc Vô Danh, ngươi nhìn cái gì vậy, không có có phần của ngươi."
Nghe nói như thế, Lạc Vô Danh khóc, rõ ràng là mọi người cùng làm ăn xin ở đó, sao lại không có phần của ta, cho ta mười cây cũng được.
"Đại ca, nếu không sau này mỗi sáng sớm chúng ta sẽ đến góc tường của tiểu tử Diệp Phong đó ngồi xổm ăn xin đi, không cần biết là hắn hỏi cái gì, tất cả đều xem như là đồ dởm, đến lúc đó chẳng phải tất cả đều là của chúng ta hay sao."
Ngũ tổ lão Sở Vân Sơn giống như là tìm được con đường để phát tài.
"Mặc dù từ ăn xin này nghe rất khó chịu nhưng nếu như có thể lấy được loại bảo bối này thì ta thà làm một tên ăn mày!"
Tứ tổ lão Trình Hưng Phi nhìn hai mươi cây Tĩnh Thần Hương trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ kích động, chỉ hận không thể lập tức chạy đến góc tường chỗ Diệp Phong ở ngồi xổm.
"Hóa ra ăn xin cũng có thể phát tài thật."
Tam tổ lão Tào Dân Phong với Nhị tổ lão Giang Hào Vũ cũng không khỏi sinh lòng cảm thán.
Nghe mấy người nói như vậy, Lạc Thiên Hình không có phản ứng gì, bởi vì hắn biết chỉ là mấy người thuận miệng nói một chút mà thôi, không thể nào có bọn họ sẽ đi lừa gạt Diệp Phong, dù sao Diệp Phong có đồ tốt nhưng đều sẽ cho bọn họ, hoàn toàn không cần dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để có được.
Về phần lần này cũng không phải ý của bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không có nói thứ này là đồ dởm, cũng không có thừa nhận là đồ dởm, là chính Diệp Phong cho là như vậy, dù sao Diệp Phong cũng cho bọn họ!
Thật ra thì chuyện bọn họ lo lắng nhất chính là nếu nói ra tình hình thực tế thì không chừng Diệp Phong sẽ quất một câu ‘vậy ta phải giữ lại một trăm cây cho cẩu tử nhà ta ngửi’, làm như vậy còn khó chịu hơn giết bọn họ.
"Được, ngày mai Diệp Phong sẽ phải đến truyền tống tháp đi Thiên Đạo Chiến Trường, Lạc Vô Danh, ngày mai ngươi tự mình dẫn đội, nhất định phải cam đoan an toàn của Diệp Phong."
"Đúng rồi, cũng không cần đi theo đại bộ đội tông môn, ngươi đơn độc dẫn theo hắn đến truyền tống tháp đi Thiên Đạo Chiến Trường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.