Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 321: Đến Nhật Nguyệt Thành
buntieuthu
09/07/2020
Hoàng Việt cũng đã biết tại sao khi chưởng môn Thanh Phong và Lữ sư bá, Phương sư bá biết mình muốn một mình đi Minh Giáo, lại có vẻ phản đối như vậy, đúng là giang hồ hung hiểm, sợ rằng không chỉ Đường Môn, những môn phái khác cũng có thủ đoạn vây giết những người đi một mình đi...
Quả thật, hành tẩu trong giang hồ, nếu chưa đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, vẫn là nên đi một nhóm, người ta có câu, một mình thì đi nhanh, nhưng muốn đi xa thì phải đi đông người, không chỉ vì có thể mang theo nhiều lương thực, mà còn là giúp cho đoạn đường đi bớt buồn tẻ nữa a.
Nhưng đối với Hoàng Việt, hắn đi một mình thì lại càng nhanh hơn, dù gì hắn cũng không giống như người bình thường, hắn còn có hệ thống làm bạn, tuy rằng người bạn này đôi lúc không được hữu hảo lắm, nhưng nó dường như cũng có chút nhân tính, Hoàng Việt cũng thật không biết nên nói sao, lẽ ra hệ thống là một thứ gì đó máy móc mới đúng chứ a, ai ngờ lại là một thằng nhóc chứ.
"Này, kí chủ nghĩ linh tinh gì thế!" Bỗng nhiên, thanh âm hệ thống vang lên trong đầu.
"Ách... không có gì!"
"Coi chừng ta đó!" Đứa bé trai dường như đã nhìn thấu hết tất cả.
Thật sự, giờ đây Hoàng Việt đã không còn quá sờn tay đối với việc giết người, đã gia nhập giang hồ, hẳn là phải chuẩn bị sẵn tâm tính này, tuy rằng không biết sau này hắn có trở thành một tên Ma Đầu hay không nhưng Hoàng Việt nghĩ rằng muốn bước lên đỉnh cao hắn sẽ gặp không ít trở ngại, lỡ sau này găp một chuyện gì đó mà mình bắt buộc phải làm ra hành động vô nhân đạo thì như thế nào? Hoàng Việt cũng không tin là con đường sau này sẽ đơn giản, dù gì trên thế gian này có nhiều loại người lắm.
"Haiz, đâu phải mọi chuyện lúc nào cũng được như ý muốn bao giờ!" Hoàng Việt cũng chỉ biết thở dài, một tháng vừa qua, tuy rằng hắn làm nhiều chuyện có thể nói mang lại tích cực cho Võ Lâm như truyền thụ công pháp, nhưng ai bảo điều đó chắc chắn có lợi cho những võ giả cấp thấp đó chứ, đi kèm với thực lực chính là hung hiểm, muốn đạt đến cảnh giới cao hơn nào đâu đơn giản, những người đó trên con đường truy đuổi cảnh giới Hậu Thiên chắc chắn sẽ không ít người bỏ mình, nhưng thôi, làm người đôi lúc cũng phải nên ích kỷ, ai cũng phải có sự lựa chọn cho riêng mình, về phần hắn, chỉ cần có tích phân là được rồi, người khác sống hay chết thì có liên quan gì tới hắn đâu?
Nếu là một người trẻ bình thường 18 tuổi, hẳn là sẽ không phải trải qua quá nhiều chuyện như Hoàng Việt đi, ở tuổi này, cho dù là các thiên tài cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Hóa Kính là cao, còn nay Hoàng Việt đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư, hắn còn phải mang trách nhiệm vực dậy quốc gia nữa a, tuy rằng Hoàng Việt cho rằng điều này hoàn toàn là điều chắc chắn, cho dù là Dương Siêu Quần muốn giết hắn cũng hẳn là rất khó chứ, nếu Hoàng Việt muốn, Trung Quốc có khi còn phải nể sợ Việt Nam nữa là, nhưng một mình Hoàng Việt thì làm sao bảo đảm quốc gia luôn luôn vững mạnh đây, lỡ một ngày hắn rời đi Thiên Đảo, thậm chí rời đi Địa Cầu, chẳng phải chân trụ này sẽ gãy sao, vì thế Hoàng Việt phải nghĩ tới tương lai xa mới được, phải giúp Việt Nam thực sự có thực lực để đương đầu với Trung Quốc, không thể chỉ dựa vào một mình hắn được.
Kế hoạch thì hắn cũng đã có đại khái rồi, trước tiên là giúp Việt Nam sở hữu nhiều công pháp đỉnh tiêm, dĩ nhiên, Hoàng Việt sẽ không truyền thụ cho người trong nước những môn công pháp quỷ quái như Tịch Tà Kiếm Pháp hoặc Quỳ Hoa Bảo Điển, thứ phương pháp nhanh chóng tăng lên thực lực nhưng phải trả giá tự mình hại mình đó hắn cho dù chết cũng không muốn giao cho dân Việt Nam mình, tuy rằng Hoàng Việt vẫn là có phân biệt Quốc Gia một tí nhưng đây hẳn cũng là điều thường thấy thôi, không phải người của nước nào cũng sẽ thiên vị cho người dân nước mình sao?
Ném những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, Hoàng Việt tiếp tục lên đường, về phần bọn phái Đường Môn, Hoàng Việt nhớ kỹ bọn hắn rồi, các ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ báo thù a!
"Châm đại sư huynh sao?" Hoàng Việt lẩm bẩm, quất ngựa đi nhanh, hắn cũng không định dịch dung thành người của môn phái khác hay dân thường gì đó, tên nào dám cản đường hắn hắn sẽ xử lý hết tất cả, dám động đến Võ Đang, dám động đến ta à? Hoàng Việt ta đây chưa từng ngán ai đâu nhá!
...
2 ngày sau, Nhật Nguyệt Thành, tòa thành của Nhật Nguyệt Thần Giáo, hay còn có tên gọi khác là Minh Giáo.
"Xin mời thiếu hiệp Võ Đang vào thành!"
"Xin mời thiếu hiệp Cái Bang vào thành!"
"Xin mời..."
Hoàng Việt theo dòng người, tiến vào tòa thành lớn đồ sộ này, quả nhiên là tổng bộ của Minh Giáo có khác, ngay cả đệ tử canh cổng thành cũng có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ, hẳn là Minh Giáo muốn thị uy với các môn phái đến tham dự đại hội lần này đây mà, xem ra Dương Siêu Quần cũng không phải là một người thích điệu thấp a!
Điều khiến Hoàng Việt tức cười là, mấy tên phái Cái Bang lần này đến đây, tuy rằng mặc đồ ăn mày nhưng tắm rửa rất sạch sẽ, thơm tho, xem ra bọn hắn cũng không dám giống như thường ngày a, còn đoạn đường đến đây, trong vòng 2 ngày này Hoàng Việt thật sự cũng gặp một ít trắc trở, thậm chí có một đám đệ tử phái Ngũ Độc đụng phải hắn, nhưng cũng không phải là những tên đệ tử nòng cốt tham dự đại hội lần này, chỉ là một đám lâu la mà thôi, bọn này nhìn thấy Hoàng Việt là người của phái Võ Đang thì dự định độc chết hắn, từ trong đám thức ăn bọn hắn cấp cho Hoàng Việt, Hoàng Việt có thể cảm nhận được có loại độc bẩn, tuy rằng không thể khiến con người chết ngay nhưng sẽ có hại cho khí quan, đáng tiếc bọn hắn tìm lầm người rồi, Hoàng Việt cũng chẳng buồn ăn đống thức ăn dơ bẩn đó, mà là chém chết bọn hắn ngay tại chỗ, trước khi chém chết, Hoàng Việt còn cố tình hù dọa bọn hắn, cho bọn hắn hoảng sợ đến điên cuồng bằng cách nhét cho bọn hắn đống thức ăn kia, còn lấy đống độc dược trong người bọn hắn nhét cho bọn hắn, tại sao ư, cũng là vì muốn kiếm chút điểm tích phân thôi, muỗi dù bé cũng là thịt, hơn nữa còn có lợi cho tâm trạng của Hoàng Việt vốn dĩ đang tức tối vì mất đi 1000 tỷ tích phân đó à...
Bước vào thành, Hoàng Việt lần đầu tiên cảm nhận được không khí võ lâm đỉnh cao, các hiệp khách, các nhân sĩ của các môn phái qua qua lại lại, hai bên đường bày bán đầy binh khí, dược liệu, còn có nhiều quyển công pháp tu luyện cơ sở, người đi đường hiếm ai là cảnh giới Minh Kính, hầu hết đều là Ám Kình, Hóa Kính cũng không ít, phải biết những người trẻ tuổi đạt tới cảnh giới Hóa Kính hầu hết đều là đệ tử chân truyền, còn những người lớn tuổi thì cũng phải có một ít thiên tư mới đạt đến cảnh giới này được.
Hoàng Việt bước vào một tửu lâu, ngồi nghe dân tình bàn chuyện, hắn cũng muốn biết kế hoạch của mình tiến triển tới đâu rồi.
"Nghe tin gì chưa, hình như xung quanh địa phận của Ngũ Nhạc Kiếm Phái có vô số công pháp đỉnh tiêm xuất thế!"
"Ừ... Ta cũng nghe qua, hình như còn có Cửu Dương Thần Công!"
"Sau đại hội lần này, ta phải đến đó tra xét xem thật giả thế nào!"
"Ôi giời, chỉ là tin đồn nhảm thôi, làm sao những bí tịch đỉnh cao lại có thể dễ dàng lan truyền như vậy!"
Quả thật, hành tẩu trong giang hồ, nếu chưa đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, vẫn là nên đi một nhóm, người ta có câu, một mình thì đi nhanh, nhưng muốn đi xa thì phải đi đông người, không chỉ vì có thể mang theo nhiều lương thực, mà còn là giúp cho đoạn đường đi bớt buồn tẻ nữa a.
Nhưng đối với Hoàng Việt, hắn đi một mình thì lại càng nhanh hơn, dù gì hắn cũng không giống như người bình thường, hắn còn có hệ thống làm bạn, tuy rằng người bạn này đôi lúc không được hữu hảo lắm, nhưng nó dường như cũng có chút nhân tính, Hoàng Việt cũng thật không biết nên nói sao, lẽ ra hệ thống là một thứ gì đó máy móc mới đúng chứ a, ai ngờ lại là một thằng nhóc chứ.
"Này, kí chủ nghĩ linh tinh gì thế!" Bỗng nhiên, thanh âm hệ thống vang lên trong đầu.
"Ách... không có gì!"
"Coi chừng ta đó!" Đứa bé trai dường như đã nhìn thấu hết tất cả.
Thật sự, giờ đây Hoàng Việt đã không còn quá sờn tay đối với việc giết người, đã gia nhập giang hồ, hẳn là phải chuẩn bị sẵn tâm tính này, tuy rằng không biết sau này hắn có trở thành một tên Ma Đầu hay không nhưng Hoàng Việt nghĩ rằng muốn bước lên đỉnh cao hắn sẽ gặp không ít trở ngại, lỡ sau này găp một chuyện gì đó mà mình bắt buộc phải làm ra hành động vô nhân đạo thì như thế nào? Hoàng Việt cũng không tin là con đường sau này sẽ đơn giản, dù gì trên thế gian này có nhiều loại người lắm.
"Haiz, đâu phải mọi chuyện lúc nào cũng được như ý muốn bao giờ!" Hoàng Việt cũng chỉ biết thở dài, một tháng vừa qua, tuy rằng hắn làm nhiều chuyện có thể nói mang lại tích cực cho Võ Lâm như truyền thụ công pháp, nhưng ai bảo điều đó chắc chắn có lợi cho những võ giả cấp thấp đó chứ, đi kèm với thực lực chính là hung hiểm, muốn đạt đến cảnh giới cao hơn nào đâu đơn giản, những người đó trên con đường truy đuổi cảnh giới Hậu Thiên chắc chắn sẽ không ít người bỏ mình, nhưng thôi, làm người đôi lúc cũng phải nên ích kỷ, ai cũng phải có sự lựa chọn cho riêng mình, về phần hắn, chỉ cần có tích phân là được rồi, người khác sống hay chết thì có liên quan gì tới hắn đâu?
Nếu là một người trẻ bình thường 18 tuổi, hẳn là sẽ không phải trải qua quá nhiều chuyện như Hoàng Việt đi, ở tuổi này, cho dù là các thiên tài cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Hóa Kính là cao, còn nay Hoàng Việt đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư, hắn còn phải mang trách nhiệm vực dậy quốc gia nữa a, tuy rằng Hoàng Việt cho rằng điều này hoàn toàn là điều chắc chắn, cho dù là Dương Siêu Quần muốn giết hắn cũng hẳn là rất khó chứ, nếu Hoàng Việt muốn, Trung Quốc có khi còn phải nể sợ Việt Nam nữa là, nhưng một mình Hoàng Việt thì làm sao bảo đảm quốc gia luôn luôn vững mạnh đây, lỡ một ngày hắn rời đi Thiên Đảo, thậm chí rời đi Địa Cầu, chẳng phải chân trụ này sẽ gãy sao, vì thế Hoàng Việt phải nghĩ tới tương lai xa mới được, phải giúp Việt Nam thực sự có thực lực để đương đầu với Trung Quốc, không thể chỉ dựa vào một mình hắn được.
Kế hoạch thì hắn cũng đã có đại khái rồi, trước tiên là giúp Việt Nam sở hữu nhiều công pháp đỉnh tiêm, dĩ nhiên, Hoàng Việt sẽ không truyền thụ cho người trong nước những môn công pháp quỷ quái như Tịch Tà Kiếm Pháp hoặc Quỳ Hoa Bảo Điển, thứ phương pháp nhanh chóng tăng lên thực lực nhưng phải trả giá tự mình hại mình đó hắn cho dù chết cũng không muốn giao cho dân Việt Nam mình, tuy rằng Hoàng Việt vẫn là có phân biệt Quốc Gia một tí nhưng đây hẳn cũng là điều thường thấy thôi, không phải người của nước nào cũng sẽ thiên vị cho người dân nước mình sao?
Ném những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, Hoàng Việt tiếp tục lên đường, về phần bọn phái Đường Môn, Hoàng Việt nhớ kỹ bọn hắn rồi, các ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ báo thù a!
"Châm đại sư huynh sao?" Hoàng Việt lẩm bẩm, quất ngựa đi nhanh, hắn cũng không định dịch dung thành người của môn phái khác hay dân thường gì đó, tên nào dám cản đường hắn hắn sẽ xử lý hết tất cả, dám động đến Võ Đang, dám động đến ta à? Hoàng Việt ta đây chưa từng ngán ai đâu nhá!
...
2 ngày sau, Nhật Nguyệt Thành, tòa thành của Nhật Nguyệt Thần Giáo, hay còn có tên gọi khác là Minh Giáo.
"Xin mời thiếu hiệp Võ Đang vào thành!"
"Xin mời thiếu hiệp Cái Bang vào thành!"
"Xin mời..."
Hoàng Việt theo dòng người, tiến vào tòa thành lớn đồ sộ này, quả nhiên là tổng bộ của Minh Giáo có khác, ngay cả đệ tử canh cổng thành cũng có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ, hẳn là Minh Giáo muốn thị uy với các môn phái đến tham dự đại hội lần này đây mà, xem ra Dương Siêu Quần cũng không phải là một người thích điệu thấp a!
Điều khiến Hoàng Việt tức cười là, mấy tên phái Cái Bang lần này đến đây, tuy rằng mặc đồ ăn mày nhưng tắm rửa rất sạch sẽ, thơm tho, xem ra bọn hắn cũng không dám giống như thường ngày a, còn đoạn đường đến đây, trong vòng 2 ngày này Hoàng Việt thật sự cũng gặp một ít trắc trở, thậm chí có một đám đệ tử phái Ngũ Độc đụng phải hắn, nhưng cũng không phải là những tên đệ tử nòng cốt tham dự đại hội lần này, chỉ là một đám lâu la mà thôi, bọn này nhìn thấy Hoàng Việt là người của phái Võ Đang thì dự định độc chết hắn, từ trong đám thức ăn bọn hắn cấp cho Hoàng Việt, Hoàng Việt có thể cảm nhận được có loại độc bẩn, tuy rằng không thể khiến con người chết ngay nhưng sẽ có hại cho khí quan, đáng tiếc bọn hắn tìm lầm người rồi, Hoàng Việt cũng chẳng buồn ăn đống thức ăn dơ bẩn đó, mà là chém chết bọn hắn ngay tại chỗ, trước khi chém chết, Hoàng Việt còn cố tình hù dọa bọn hắn, cho bọn hắn hoảng sợ đến điên cuồng bằng cách nhét cho bọn hắn đống thức ăn kia, còn lấy đống độc dược trong người bọn hắn nhét cho bọn hắn, tại sao ư, cũng là vì muốn kiếm chút điểm tích phân thôi, muỗi dù bé cũng là thịt, hơn nữa còn có lợi cho tâm trạng của Hoàng Việt vốn dĩ đang tức tối vì mất đi 1000 tỷ tích phân đó à...
Bước vào thành, Hoàng Việt lần đầu tiên cảm nhận được không khí võ lâm đỉnh cao, các hiệp khách, các nhân sĩ của các môn phái qua qua lại lại, hai bên đường bày bán đầy binh khí, dược liệu, còn có nhiều quyển công pháp tu luyện cơ sở, người đi đường hiếm ai là cảnh giới Minh Kính, hầu hết đều là Ám Kình, Hóa Kính cũng không ít, phải biết những người trẻ tuổi đạt tới cảnh giới Hóa Kính hầu hết đều là đệ tử chân truyền, còn những người lớn tuổi thì cũng phải có một ít thiên tư mới đạt đến cảnh giới này được.
Hoàng Việt bước vào một tửu lâu, ngồi nghe dân tình bàn chuyện, hắn cũng muốn biết kế hoạch của mình tiến triển tới đâu rồi.
"Nghe tin gì chưa, hình như xung quanh địa phận của Ngũ Nhạc Kiếm Phái có vô số công pháp đỉnh tiêm xuất thế!"
"Ừ... Ta cũng nghe qua, hình như còn có Cửu Dương Thần Công!"
"Sau đại hội lần này, ta phải đến đó tra xét xem thật giả thế nào!"
"Ôi giời, chỉ là tin đồn nhảm thôi, làm sao những bí tịch đỉnh cao lại có thể dễ dàng lan truyền như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.