Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 322: Ngưng Sương Tiên Tử?
buntieuthu
09/07/2020
Hoàng Việt nghe đám nhân sĩ giang hồ bàn tán mà cũng phải phì cười, đa phần mọi người đều mang tâm tính hoài nghi, cũng phải, làm gì có chuyện các môn phái đỉnh tiêm để lộ bí tịch của mình ra ngoài, phải biết tên đệ tử nào dám làm võ công của môn phái bị lộ sẽ phải chịu hình phạt nặng nhất đó a, nhất là Cửu Dương Thần Công, chỉ có những Đường Chủ Hương Chủ, những người có địa vị nhất định trong môn phái mới có thể tu tập, thành phần cấp dưới thì chỉ có thể nhìn mà thèm.
Lại còn cả Quỳ Hoa Bảo Điển xuất thế, theo Hoàng Việt nghe ngóng được thì đa phần các nhân sĩ cực kỳ thèm khát môn thần công này, dường như đối với người trong giang hồ, mỹ nữ chỉ là chuyện tầm phào, không đáng để bận tâm, chỉ có việc đạt được võ công xuất chúng mới là điều bọn họ quan tâm nhất, vả lại thời này thời đại nào rồi, cho dù bị cắt mất bộ phận sinh dục, lên đất liền cũng có thể từ tinh hoàn lấy ra t*ng trùng mà sinh em bé a, thế mới nói, Quỳ Hoa Bảo Điển đáng sợ đến mức nào, chỉ phải trả cái giá là không được quan hệ mà được trở thành cao thủ võ lâm, sợ rằng nếu Hoàng Việt không có được hệ thống, hắn cũng phải cân nhắc đến chuyện này đó a, ha ha!
"Đúng vậy, nghe đồn Quỳ Hoa Bảo Điển là thật!"
"Nhưng mà cảm giác đau đớn đó không dễ chịu đâu a..." Đám nhân sĩ võ lâm không ngừng xì xào, làm Hoàng Việt cũng có chút suy nghĩ không biết có nên để lộ một vài bản Quỳ Hoa Bảo Điển ở trong Nhật Nguyệt thành không đây, nếu như như vậy thì tin đồn sẽ càng được xác thực chứ, hắc hắc.
Nhưng thôi, đại hội sắp bắt đầu, Hoàng Việt cũng không muốn tòa thành này trở nên rối loạn, hắn dự định sẽ đi đến tổng bộ Minh Giáo, đến chỗ ở dành cho những ứng viên tham dự đại hội, tuy rằng đại hội sẽ diễn ra ở Nhật Nguyệt Thành nhưng hiện nay người của các môn phái đều đang ở trong tổng đàn Minh Giáo hết rồi.
Đang ngồi trong tửu lâu, bỗng nhiên, từ đâu đi tới hai tên trung niên mặc áo đen, trước ngực còn có biểu tượng mặt trăng và mặt trời, đích thị là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo rồi, hai người này tiến lại gần Hoàng Việt, sau đó nói: "Thiếu hiệp phải chăng là người của Võ Đang?"
"Ân, không sai!" Hoàng Việt bình thản đáp.
"Chúng ta phụng mệnh đàn chủ đến đây đón tiếp các hạ đến tổng đàn, người của các phái lần này đã đến đông đủ, Võ Đang chỉ có một mình ngài đến sao?"
"Ừm... đích thị!"
"Được, ngài còn chuyện gì cẩn làm không, nếu không chúng ta đừng chậm trễ!"
"Được, đi thôi!" Hoàng Việt ngồi dậy, tiểu nhị thấy mấy người của Minh Giáo đến mời Hoàng Việt thì cũng không dám hỏi tiền, nhưng Hoàng Việt vẫn là ném qua mấy trăm tệ, coi như tiền thực phẩm.
Hoàng Việt cũng khá hài lòng với cách đón tiếp cuả Minh Giáo, tuy rằng hơi có chút bị kiểm soát nhưng hẳn là Minh Giáo cũng muốn mang đến cho người của các môn phái lễ đón chào long trọng nhất, Hoàng Việt cũng biết mình đến đây có thể tính là muộn rồi, hẳn là các môn phái khác đã sớm đến, nếu hắn đến trễ mấy ngày, sợ rằng lễ khai mạc đại hội sẽ thiếu đi một môn phái đứng hàng đầu trong Võ Lâm.
Đi theo mấy người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Hoàng Việt được bọn họ mời lên xe ngựa, tổng đàn Minh Giáo ở cách đây cũng không bao xa, chỉ cần đi nửa ngày, mấy người này cũng đã dùng bồ câu đưa thư, báo cho người trong tồng đàn biết Hoàng Việt đã đến, tuy bọn họ có chút bất ngờ khi Hoàng Việt nói mình không phải Phương Nguyên, nhưng thấy hắn lấy ra ngọc bội đại biểu cho chưởng môn Thanh Phong của phái Võ Đang thì cũng không tiếp tục dị nghị gì.
Qua cửa sổ xe, Hoàng Việt cũng có thể thấy được đường đi đến Minh Giáo, có vô số đệ tử của môn phái này qua lại, người của Minh Giáo rất đông, lên tới hàng ngàn người, vì đây không chỉ là một môn phái mà gần như là một giáo phái, thờ Quang Minh thần, có vô số giáo đồ, dường như còn có liên quan đến nước Ba Tư, nhưng Hoàng Việt cũng không thấy ở đây có người Ba Tư, dường như Minh Giáo ở Thiên Đảo đã tách biệt hoàn toàn với hệ phái Minh Giáo của nước này.
Lúc này, mấy người dẫn tiếp Hoàng Việt đi đến tổng đàn cũng có chút cảm khái, một thiếu niên trẻ tuổi của Võ Đang, cảnh giới Hóa Kính hậu kỳ là cao, đi tới đây thay mặt Võ Đang thi đấu, lại không phải là đại sư huynh, nội đi đường xa tới được nơi này cũng đã không dễ dàng, thật không hiểu sao lần này phái Võ Đang lại có vẻ kỳ cục như vậy.
Hoàng Việt cũng muốn biết người của Minh Giáo, hay còn gọi là Ma Giáo có cái nhìn về người của phái Võ Đang thế nào, nên thử tra xét độ hảo cảm của những người này thì mới biết được những người này cũng không ưa mình cho lắm a, nhưng đây cũng là chuyện quá mức bình thường đi, người của tà phái mà có thiện cảm với người của chính phái thì đó mới là chuyện lạ...
Nhưng chỉ cần mấy người này không có ý xấu, như muốn giết Hoàng Việt thì hắn đã rất mừng rồi, nếu như võ lâm mà người chính phái tà phái luôn muốn giết nhau, như vậy thì hơi đáng sợ đó à, ha ha, xem ra tình hình trên Thiên Đảo cũng không phải là quá tệ, nhưng như vậy thì đối với hắn cũng không có lợi mấy, phải biết nếu như người ta càng thù ghét nhau, khi hắn trở thành quán quân đại hội lần này, đám người của tà phái sẽ càng tức tối hơn đó a, có khi còn tìm cách thủ tiêu hắn nữa.
"Này, lão ca, ngươi có thể nói cho ta đại khái tuyển thủ trong đại hội lần này không!" Hoàng Việt rướn mình nhìn ra ngoài, nơi mấy tên giáo đồ Minh Giáo đang cưỡi ngựa hộ tống, người bị Hoàng Việt gọi nghe vậy thì cũng có chút ngạc nhiên, tuyển thủ lần này chẳng phải đều là những đại sư huynh đại sư tỷ của mấy môn phái, đều rất quen mặt sao, à ừ nhỉ, người này cũng đâu phải đại sư huynh của phái Võ Đang, không biết nhiều cũng không có gì lạ.
"Ừm... Dĩ nhiên người mạnh nhất vẫn là Dương Siêu Phong của Minh Giáo chúng ta, kế đó là tên thiếu niên Huyền Đạt của Thiếu Lâm, người mạnh thứ ba dĩ nhiên là Phương Nguyên của phái các ngươi, nhưng nếu ngươi đã thay hắn thi đấu, hẳn là thực lực cũng không thấp, ngoài ra còn có Ngưng Sương tiên tử của phái Nga Mi, nghe đồn dạo gần đây cũng mới đột phá đến bán bộ Hậu Thiên, là hắc mã của đại hội lần này!"
"Ngưng Sương tiên tử?" Hoàng Việt nghe xong, có chút mắc cười, đúng là, ở trong giang hồ Thiên Đảo, thay vì gọi là nữ hiệp thì người ta lại gọi là Tiên Tử a, hắn vẫn còn nhớ đến Huỳnh Liên tiên tử hay còn gọi là Băng Nhi tiểu thư đó à...
Lại còn cả Quỳ Hoa Bảo Điển xuất thế, theo Hoàng Việt nghe ngóng được thì đa phần các nhân sĩ cực kỳ thèm khát môn thần công này, dường như đối với người trong giang hồ, mỹ nữ chỉ là chuyện tầm phào, không đáng để bận tâm, chỉ có việc đạt được võ công xuất chúng mới là điều bọn họ quan tâm nhất, vả lại thời này thời đại nào rồi, cho dù bị cắt mất bộ phận sinh dục, lên đất liền cũng có thể từ tinh hoàn lấy ra t*ng trùng mà sinh em bé a, thế mới nói, Quỳ Hoa Bảo Điển đáng sợ đến mức nào, chỉ phải trả cái giá là không được quan hệ mà được trở thành cao thủ võ lâm, sợ rằng nếu Hoàng Việt không có được hệ thống, hắn cũng phải cân nhắc đến chuyện này đó a, ha ha!
"Đúng vậy, nghe đồn Quỳ Hoa Bảo Điển là thật!"
"Nhưng mà cảm giác đau đớn đó không dễ chịu đâu a..." Đám nhân sĩ võ lâm không ngừng xì xào, làm Hoàng Việt cũng có chút suy nghĩ không biết có nên để lộ một vài bản Quỳ Hoa Bảo Điển ở trong Nhật Nguyệt thành không đây, nếu như như vậy thì tin đồn sẽ càng được xác thực chứ, hắc hắc.
Nhưng thôi, đại hội sắp bắt đầu, Hoàng Việt cũng không muốn tòa thành này trở nên rối loạn, hắn dự định sẽ đi đến tổng bộ Minh Giáo, đến chỗ ở dành cho những ứng viên tham dự đại hội, tuy rằng đại hội sẽ diễn ra ở Nhật Nguyệt Thành nhưng hiện nay người của các môn phái đều đang ở trong tổng đàn Minh Giáo hết rồi.
Đang ngồi trong tửu lâu, bỗng nhiên, từ đâu đi tới hai tên trung niên mặc áo đen, trước ngực còn có biểu tượng mặt trăng và mặt trời, đích thị là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo rồi, hai người này tiến lại gần Hoàng Việt, sau đó nói: "Thiếu hiệp phải chăng là người của Võ Đang?"
"Ân, không sai!" Hoàng Việt bình thản đáp.
"Chúng ta phụng mệnh đàn chủ đến đây đón tiếp các hạ đến tổng đàn, người của các phái lần này đã đến đông đủ, Võ Đang chỉ có một mình ngài đến sao?"
"Ừm... đích thị!"
"Được, ngài còn chuyện gì cẩn làm không, nếu không chúng ta đừng chậm trễ!"
"Được, đi thôi!" Hoàng Việt ngồi dậy, tiểu nhị thấy mấy người của Minh Giáo đến mời Hoàng Việt thì cũng không dám hỏi tiền, nhưng Hoàng Việt vẫn là ném qua mấy trăm tệ, coi như tiền thực phẩm.
Hoàng Việt cũng khá hài lòng với cách đón tiếp cuả Minh Giáo, tuy rằng hơi có chút bị kiểm soát nhưng hẳn là Minh Giáo cũng muốn mang đến cho người của các môn phái lễ đón chào long trọng nhất, Hoàng Việt cũng biết mình đến đây có thể tính là muộn rồi, hẳn là các môn phái khác đã sớm đến, nếu hắn đến trễ mấy ngày, sợ rằng lễ khai mạc đại hội sẽ thiếu đi một môn phái đứng hàng đầu trong Võ Lâm.
Đi theo mấy người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Hoàng Việt được bọn họ mời lên xe ngựa, tổng đàn Minh Giáo ở cách đây cũng không bao xa, chỉ cần đi nửa ngày, mấy người này cũng đã dùng bồ câu đưa thư, báo cho người trong tồng đàn biết Hoàng Việt đã đến, tuy bọn họ có chút bất ngờ khi Hoàng Việt nói mình không phải Phương Nguyên, nhưng thấy hắn lấy ra ngọc bội đại biểu cho chưởng môn Thanh Phong của phái Võ Đang thì cũng không tiếp tục dị nghị gì.
Qua cửa sổ xe, Hoàng Việt cũng có thể thấy được đường đi đến Minh Giáo, có vô số đệ tử của môn phái này qua lại, người của Minh Giáo rất đông, lên tới hàng ngàn người, vì đây không chỉ là một môn phái mà gần như là một giáo phái, thờ Quang Minh thần, có vô số giáo đồ, dường như còn có liên quan đến nước Ba Tư, nhưng Hoàng Việt cũng không thấy ở đây có người Ba Tư, dường như Minh Giáo ở Thiên Đảo đã tách biệt hoàn toàn với hệ phái Minh Giáo của nước này.
Lúc này, mấy người dẫn tiếp Hoàng Việt đi đến tổng đàn cũng có chút cảm khái, một thiếu niên trẻ tuổi của Võ Đang, cảnh giới Hóa Kính hậu kỳ là cao, đi tới đây thay mặt Võ Đang thi đấu, lại không phải là đại sư huynh, nội đi đường xa tới được nơi này cũng đã không dễ dàng, thật không hiểu sao lần này phái Võ Đang lại có vẻ kỳ cục như vậy.
Hoàng Việt cũng muốn biết người của Minh Giáo, hay còn gọi là Ma Giáo có cái nhìn về người của phái Võ Đang thế nào, nên thử tra xét độ hảo cảm của những người này thì mới biết được những người này cũng không ưa mình cho lắm a, nhưng đây cũng là chuyện quá mức bình thường đi, người của tà phái mà có thiện cảm với người của chính phái thì đó mới là chuyện lạ...
Nhưng chỉ cần mấy người này không có ý xấu, như muốn giết Hoàng Việt thì hắn đã rất mừng rồi, nếu như võ lâm mà người chính phái tà phái luôn muốn giết nhau, như vậy thì hơi đáng sợ đó à, ha ha, xem ra tình hình trên Thiên Đảo cũng không phải là quá tệ, nhưng như vậy thì đối với hắn cũng không có lợi mấy, phải biết nếu như người ta càng thù ghét nhau, khi hắn trở thành quán quân đại hội lần này, đám người của tà phái sẽ càng tức tối hơn đó a, có khi còn tìm cách thủ tiêu hắn nữa.
"Này, lão ca, ngươi có thể nói cho ta đại khái tuyển thủ trong đại hội lần này không!" Hoàng Việt rướn mình nhìn ra ngoài, nơi mấy tên giáo đồ Minh Giáo đang cưỡi ngựa hộ tống, người bị Hoàng Việt gọi nghe vậy thì cũng có chút ngạc nhiên, tuyển thủ lần này chẳng phải đều là những đại sư huynh đại sư tỷ của mấy môn phái, đều rất quen mặt sao, à ừ nhỉ, người này cũng đâu phải đại sư huynh của phái Võ Đang, không biết nhiều cũng không có gì lạ.
"Ừm... Dĩ nhiên người mạnh nhất vẫn là Dương Siêu Phong của Minh Giáo chúng ta, kế đó là tên thiếu niên Huyền Đạt của Thiếu Lâm, người mạnh thứ ba dĩ nhiên là Phương Nguyên của phái các ngươi, nhưng nếu ngươi đã thay hắn thi đấu, hẳn là thực lực cũng không thấp, ngoài ra còn có Ngưng Sương tiên tử của phái Nga Mi, nghe đồn dạo gần đây cũng mới đột phá đến bán bộ Hậu Thiên, là hắc mã của đại hội lần này!"
"Ngưng Sương tiên tử?" Hoàng Việt nghe xong, có chút mắc cười, đúng là, ở trong giang hồ Thiên Đảo, thay vì gọi là nữ hiệp thì người ta lại gọi là Tiên Tử a, hắn vẫn còn nhớ đến Huỳnh Liên tiên tử hay còn gọi là Băng Nhi tiểu thư đó à...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.