Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 289: Hoàng lung kỳ hội
buntieuthu
09/07/2020
Hoàng Việt và đối phương cùng đi ra ngoài thành, do trong thành rất đông đúc, tên đệ tử Võ Đang vừa ra khỏi cổng thành thì mấy tên lính canh cổng lập tức tất cung tất kính, dường như biết đối phương, liền hô: "Xin chào Phong Mậu sư huynh!"
Hoàng Việt lúc này liền biết người này tên là Phong Mậu, hai người cùng đi đến một rừng trúc gần đó, tuy rằng đối phương khá nghi ngờ không biết Hoàng Việt tại sao lại dẫn mình đến chỗ này, nhưng nghĩ lại đây dù gì cũng là địa bàn của phái Võ Đang, hẳn là cũng không ai dám làm bừa, nên vẫn đi theo.
"Tới chưa?" Phong Mậu có vẻ mất kiên nhẫn, thằng nhóc này, rốt cuộc chủ nhân nó là ai, tại sao không gặp mặt trong thành.
"Sắp tới rồi!" Hoàng Việt vừa nói xong, lập tức vận dụng Vân Du Công, lướt tới, tấn công đối phương.
"Làm càn!" Phong Mậu quát to, sau đó rút kiếm, chỉ vào Hoàng Việt, "Ngươi muốn chết sao?"
"Nếu ngươi có khả năng!" Hoàng Việt cười hắc hắc, cước bộ không chút nào dừng lại, thoáng cái đã lướt tới trước mặt đối phương.
Phong Mậu thấy Hoàng Việt không tránh không né, không có binh khí mà dám ngạnh kháng kiếm của mình, liền biết đối phương là cao thủ ẩn giấu tu vi, không dám có một chút lơ là, lập tức thi triển Thái Cực Kiếm.
Hoàng Việt xem kiếm của đối phương như là một cọng cỏ, không chút nào hoảng sợ, bàn tay của hắn va chạm với kiếm của đối phương, như hai miếng thép chạm vào nhau, lực đạo Hoàng Việt lại rất mạnh, dễ dàng hất thanh kiếm ra.
"Luyện Thể Tông Sư!" Phong Mậu sợ hãi quát, phải biết Tông Sư luyện thể có thể sở hữu thể xác cứng ngang binh khí đỉnh tiêm, tức có thể ngạnh kháng đòn đánh của cao thủ Hóa Kính mà không bị chút thương tổn gì.
"Không đơn giản như vậy, hắc hắc!"
Hoàng Việt cười trêu, sau đó dùng Thái Cực Quyền, đấu với Thái Cực Kiếm của đối phương.
"Ngươi là ai, tại sao lại biết Thái Cực Quyền!" Phong Mậu cực kỳ hoảng hốt.
"Ngươi không cần biết!" Hoàng Việt không nói gì nhiều, bằng kỹ năng Thái Cực Quyền Đại Tông Sư của mình, chỉ sau 10 giây, hắn đã chế ngự được đối phương, dù sao hiện nay Hoàng Việt đã có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ cao giai, ngang bằng với Phong Mậu.
"Ngươi...ngươi!" Phong Mậu bị hất bay kiếm, đã vậy còn trúng một quyền ngay ngực, lúc này hắn đang ngã quỵ, vô cùng kinh hãi, tại sao đối phương tuy trẻ tuổi lại có thể luyện Thái Cực Quyền đến cảnh giới cao siêu như vậy???
"Đắc tội rồi!" Hoàng Việt lướt tới trước người hắn, Phong Mậu còn chưa kịp tránh đã bị Hoàng Việt đấm một phát vào ngay giữa trán, làm hắn choáng váng, sau đó Hoàng Việt liền trói hắn lại, bắt đầu thẩm tra.
"Này... dây trói ngươi lấy ở đâu ra?" Phong Mậu vừa tỉnh táo lại thì đã thấy mình bị trói chân trói tay không thể động đậy rồi.
"Không phải việc ngươi nên quản!"
"Nói cho ta biết, tất cả về ngươi và tên Phương Nguyên!"
"Đừng hòng!"
"Hắc hắc!" Hoàng Việt cầm lấy thanh kiếm của đối phương, sau đó chỉ vào người Phong Mậu, người sau lúc này liền sợ hãi, vội bảo: "Ngươi cũng học Thái Cực Quyền, ta cũng học Thái Cực Quyền, dù là ai dạy cho ngươi thì chúng ta cũng tính là sư huynh đệ đi!"
"Hừ... là Trương Tam Phong dạy ta, ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư thúc tổ!"
"Hoang đường!" Phong Mậu liền hét.
"Không nói nhiều với ngươi nữa, ta cho ngươi 10 giây suy nghĩ, hoặc là khai ra tất cả, hoặc là chết, nên nhớ, không có ngươi, ta vẫn có thể hỏi người khác được!"
Hoàng Việt vừa nói xong, trên mặt Phong Mậu hiện lên vẻ do dự, dĩ nhiên hắn không muốn chết a, nhưng mà nếu khai ra, khác nào mình phản bội Phương Nguyên sư huynh chứ?
"Ngươi.... ngươi muốn làm gì?"
"Yên tâm, ta sẽ không làm hại phái Võ Đang, 10...9..."
"5...4...3!" Hoàng Việt càng đếm, càng chỉ mũi kiếm đến gần cổ Phong Mậu.
"Ta nói, ta nói hết!" Phong Mậu rốt cuộc không dám đánh cược, lỡ đối phương là hạng người cùng hung cực ác thì sao, mạng nhỏ của mình dù gì cũng quan trọng hơn tình sư huynh đệ đó à...
"Ta là sư đệ của Phương Nguyên sư huynh, đã luyện võ công được 13 năm, bái sư phái Võ Đang năm 14 tuổi, sư huynh sai ta ra ngoài phố mua đồ ăn, nhưng bây giờ ta chưa về, e là..."
"Nói cho ta nghe bình thường ngươi và sư huynh của ngươi thường nói chuyện vấn đề gì với nhau, xưng hô như thế nào?" Hoàng Việt không có kiên nhẫn nghe những thứ tạp nham.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ngươi không cần biết!"
"Được, sư huynh ta cũng chỉ nói về chuyện tu luyện, lần này Phương Nguyên sư huynh muốn đi đến núi Vô Nhai dự Hoàng Lung Kỳ Hội, do Vô Nhai Tử chủ trì, chúng ta chuẩn bị sáng ngày hôm sau sẽ lên đường!"
"Hoàng Lung Kỳ Hội, đó là gì?"
"Ngươi không biết sao?"
"Nói nhảm, mau nói!"
"Được, được, Hoàng Lung Kỳ Hội là thịnh hội của những người đam mê kỳ thuật, Phương Nguyên sư huynh cũng có một chút thành tựu về cờ vây, lần này Vô Nhai Lão Quái nghĩ ra thế cờ mới, nói rằng nếu có ai giải được hắn sẽ truyền cho một ít tu vi, Phương Nguyên sư huynh tuy rằng cảnh giới cao, nhưng cũng có chút động tâm a..."
"Cờ vây? Tu vi?" Hoàng Việt nghe xong, lập tức nổi lên hứng thú, xem ra lần này mình có chỗ để đi rồi à, Vô Nhai Lão Quái, hình như là người của phái Tiêu Dao, còn có ngoại hiệu là Vô Nhai Tử đây mà, giống y như trong phim võ hiệp.
"Vậy sư huynh đệ các ngươi đi chuyến này gồm mấy người, tên họ là gì, tướng mạo ra sao?"
"Ngươi, ngươi không phải nói rằng sẽ không làm hại phái Võ Đang sao?"
"Nói nhảm, ta đã nói là sẽ làm được, mau nói!" Hoàng Việt vừa nói vừa đưa kiếm kề sát lên cổ Phong Mậu.
"Sư huynh đệ chúng ta đi đến Vô Nhai Sơn lần này gồm 13 người, ta là nhỏ nhất, hu hu, thả ta đi đi!" Phong Mậu lúc này đã sợ đến tè ra quần, tên này nếu như chỉ nhích thêm mũi kiếm một tấc nữa, là cổ hắn sẽ chảy máu xối xả đó a.... hu hu...
Sau khoảng 15 phút, Hoàng Việt cũng đã hỏi xong những gì cần thiết, hắn liền đánh ngất Phong Mậu, sau đó thu vào Linh Điền Không Gian, dùng Y Thuật cấp Y Tiên, hạ châm, để cho tên này có thể tạm ngừng hoạt động trao đổi chất, từ đó có thể sống mấy ngày mà không ăn uống gì, lâu lâu Hoàng Việt sẽ vào Linh Điền Không Gian đút thức ăn và nước uống cho hắn, như vậy là có thể bảo đảm hắn không chết, dĩ nhiên, hắn sẽ luôn ở trong trạng thái hôn mê.
Dĩ nhiên, Hoàng Việt không biết gì nhiều về cờ vây, nhưng ai bảo hắn sở hữu hệ thống đây chứ, không phải chỉ cần dùng hệ thống hối đoái kỹ năng cờ vây là có thể tinh thông môn cờ thuật này sao, Vô Nhai Lão Quái đã dám dùng tu vi làm phần thưởng, hẳn là thế cờ này không dễ giải rồi...
Quyết định đã xong, Hoàng Việt liền cởi đồ tên Phong Mậu ra, dĩ nhiên trừ lại nội khố, sau đó mặc đồ của hắn vào, may là tên Phong Mậu đã bất tỉnh, nếu không thấy được còn cho rằng Hoàng Việt điên đây, bộ hắn tưởng mặc quần áo mình vào là có thể lừa được Phương Nguyên sư huynh sao?
Hoàng Việt cười hắc hắc, sau đó dùng dịch dung thuật, súc cốt công, ma tính giọng hát, kết hợp ba kỹ năng này, cùng cả Quy Tức Công nữa, cuối cùng giờ đây hắn không khác gì tên Phong Mậu, hẳn là có thể lừa tên Phương Nguyên và đám sư huynh đệ của hắn được rồi...
Hoàng Việt lúc này liền biết người này tên là Phong Mậu, hai người cùng đi đến một rừng trúc gần đó, tuy rằng đối phương khá nghi ngờ không biết Hoàng Việt tại sao lại dẫn mình đến chỗ này, nhưng nghĩ lại đây dù gì cũng là địa bàn của phái Võ Đang, hẳn là cũng không ai dám làm bừa, nên vẫn đi theo.
"Tới chưa?" Phong Mậu có vẻ mất kiên nhẫn, thằng nhóc này, rốt cuộc chủ nhân nó là ai, tại sao không gặp mặt trong thành.
"Sắp tới rồi!" Hoàng Việt vừa nói xong, lập tức vận dụng Vân Du Công, lướt tới, tấn công đối phương.
"Làm càn!" Phong Mậu quát to, sau đó rút kiếm, chỉ vào Hoàng Việt, "Ngươi muốn chết sao?"
"Nếu ngươi có khả năng!" Hoàng Việt cười hắc hắc, cước bộ không chút nào dừng lại, thoáng cái đã lướt tới trước mặt đối phương.
Phong Mậu thấy Hoàng Việt không tránh không né, không có binh khí mà dám ngạnh kháng kiếm của mình, liền biết đối phương là cao thủ ẩn giấu tu vi, không dám có một chút lơ là, lập tức thi triển Thái Cực Kiếm.
Hoàng Việt xem kiếm của đối phương như là một cọng cỏ, không chút nào hoảng sợ, bàn tay của hắn va chạm với kiếm của đối phương, như hai miếng thép chạm vào nhau, lực đạo Hoàng Việt lại rất mạnh, dễ dàng hất thanh kiếm ra.
"Luyện Thể Tông Sư!" Phong Mậu sợ hãi quát, phải biết Tông Sư luyện thể có thể sở hữu thể xác cứng ngang binh khí đỉnh tiêm, tức có thể ngạnh kháng đòn đánh của cao thủ Hóa Kính mà không bị chút thương tổn gì.
"Không đơn giản như vậy, hắc hắc!"
Hoàng Việt cười trêu, sau đó dùng Thái Cực Quyền, đấu với Thái Cực Kiếm của đối phương.
"Ngươi là ai, tại sao lại biết Thái Cực Quyền!" Phong Mậu cực kỳ hoảng hốt.
"Ngươi không cần biết!" Hoàng Việt không nói gì nhiều, bằng kỹ năng Thái Cực Quyền Đại Tông Sư của mình, chỉ sau 10 giây, hắn đã chế ngự được đối phương, dù sao hiện nay Hoàng Việt đã có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ cao giai, ngang bằng với Phong Mậu.
"Ngươi...ngươi!" Phong Mậu bị hất bay kiếm, đã vậy còn trúng một quyền ngay ngực, lúc này hắn đang ngã quỵ, vô cùng kinh hãi, tại sao đối phương tuy trẻ tuổi lại có thể luyện Thái Cực Quyền đến cảnh giới cao siêu như vậy???
"Đắc tội rồi!" Hoàng Việt lướt tới trước người hắn, Phong Mậu còn chưa kịp tránh đã bị Hoàng Việt đấm một phát vào ngay giữa trán, làm hắn choáng váng, sau đó Hoàng Việt liền trói hắn lại, bắt đầu thẩm tra.
"Này... dây trói ngươi lấy ở đâu ra?" Phong Mậu vừa tỉnh táo lại thì đã thấy mình bị trói chân trói tay không thể động đậy rồi.
"Không phải việc ngươi nên quản!"
"Nói cho ta biết, tất cả về ngươi và tên Phương Nguyên!"
"Đừng hòng!"
"Hắc hắc!" Hoàng Việt cầm lấy thanh kiếm của đối phương, sau đó chỉ vào người Phong Mậu, người sau lúc này liền sợ hãi, vội bảo: "Ngươi cũng học Thái Cực Quyền, ta cũng học Thái Cực Quyền, dù là ai dạy cho ngươi thì chúng ta cũng tính là sư huynh đệ đi!"
"Hừ... là Trương Tam Phong dạy ta, ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư thúc tổ!"
"Hoang đường!" Phong Mậu liền hét.
"Không nói nhiều với ngươi nữa, ta cho ngươi 10 giây suy nghĩ, hoặc là khai ra tất cả, hoặc là chết, nên nhớ, không có ngươi, ta vẫn có thể hỏi người khác được!"
Hoàng Việt vừa nói xong, trên mặt Phong Mậu hiện lên vẻ do dự, dĩ nhiên hắn không muốn chết a, nhưng mà nếu khai ra, khác nào mình phản bội Phương Nguyên sư huynh chứ?
"Ngươi.... ngươi muốn làm gì?"
"Yên tâm, ta sẽ không làm hại phái Võ Đang, 10...9..."
"5...4...3!" Hoàng Việt càng đếm, càng chỉ mũi kiếm đến gần cổ Phong Mậu.
"Ta nói, ta nói hết!" Phong Mậu rốt cuộc không dám đánh cược, lỡ đối phương là hạng người cùng hung cực ác thì sao, mạng nhỏ của mình dù gì cũng quan trọng hơn tình sư huynh đệ đó à...
"Ta là sư đệ của Phương Nguyên sư huynh, đã luyện võ công được 13 năm, bái sư phái Võ Đang năm 14 tuổi, sư huynh sai ta ra ngoài phố mua đồ ăn, nhưng bây giờ ta chưa về, e là..."
"Nói cho ta nghe bình thường ngươi và sư huynh của ngươi thường nói chuyện vấn đề gì với nhau, xưng hô như thế nào?" Hoàng Việt không có kiên nhẫn nghe những thứ tạp nham.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ngươi không cần biết!"
"Được, sư huynh ta cũng chỉ nói về chuyện tu luyện, lần này Phương Nguyên sư huynh muốn đi đến núi Vô Nhai dự Hoàng Lung Kỳ Hội, do Vô Nhai Tử chủ trì, chúng ta chuẩn bị sáng ngày hôm sau sẽ lên đường!"
"Hoàng Lung Kỳ Hội, đó là gì?"
"Ngươi không biết sao?"
"Nói nhảm, mau nói!"
"Được, được, Hoàng Lung Kỳ Hội là thịnh hội của những người đam mê kỳ thuật, Phương Nguyên sư huynh cũng có một chút thành tựu về cờ vây, lần này Vô Nhai Lão Quái nghĩ ra thế cờ mới, nói rằng nếu có ai giải được hắn sẽ truyền cho một ít tu vi, Phương Nguyên sư huynh tuy rằng cảnh giới cao, nhưng cũng có chút động tâm a..."
"Cờ vây? Tu vi?" Hoàng Việt nghe xong, lập tức nổi lên hứng thú, xem ra lần này mình có chỗ để đi rồi à, Vô Nhai Lão Quái, hình như là người của phái Tiêu Dao, còn có ngoại hiệu là Vô Nhai Tử đây mà, giống y như trong phim võ hiệp.
"Vậy sư huynh đệ các ngươi đi chuyến này gồm mấy người, tên họ là gì, tướng mạo ra sao?"
"Ngươi, ngươi không phải nói rằng sẽ không làm hại phái Võ Đang sao?"
"Nói nhảm, ta đã nói là sẽ làm được, mau nói!" Hoàng Việt vừa nói vừa đưa kiếm kề sát lên cổ Phong Mậu.
"Sư huynh đệ chúng ta đi đến Vô Nhai Sơn lần này gồm 13 người, ta là nhỏ nhất, hu hu, thả ta đi đi!" Phong Mậu lúc này đã sợ đến tè ra quần, tên này nếu như chỉ nhích thêm mũi kiếm một tấc nữa, là cổ hắn sẽ chảy máu xối xả đó a.... hu hu...
Sau khoảng 15 phút, Hoàng Việt cũng đã hỏi xong những gì cần thiết, hắn liền đánh ngất Phong Mậu, sau đó thu vào Linh Điền Không Gian, dùng Y Thuật cấp Y Tiên, hạ châm, để cho tên này có thể tạm ngừng hoạt động trao đổi chất, từ đó có thể sống mấy ngày mà không ăn uống gì, lâu lâu Hoàng Việt sẽ vào Linh Điền Không Gian đút thức ăn và nước uống cho hắn, như vậy là có thể bảo đảm hắn không chết, dĩ nhiên, hắn sẽ luôn ở trong trạng thái hôn mê.
Dĩ nhiên, Hoàng Việt không biết gì nhiều về cờ vây, nhưng ai bảo hắn sở hữu hệ thống đây chứ, không phải chỉ cần dùng hệ thống hối đoái kỹ năng cờ vây là có thể tinh thông môn cờ thuật này sao, Vô Nhai Lão Quái đã dám dùng tu vi làm phần thưởng, hẳn là thế cờ này không dễ giải rồi...
Quyết định đã xong, Hoàng Việt liền cởi đồ tên Phong Mậu ra, dĩ nhiên trừ lại nội khố, sau đó mặc đồ của hắn vào, may là tên Phong Mậu đã bất tỉnh, nếu không thấy được còn cho rằng Hoàng Việt điên đây, bộ hắn tưởng mặc quần áo mình vào là có thể lừa được Phương Nguyên sư huynh sao?
Hoàng Việt cười hắc hắc, sau đó dùng dịch dung thuật, súc cốt công, ma tính giọng hát, kết hợp ba kỹ năng này, cùng cả Quy Tức Công nữa, cuối cùng giờ đây hắn không khác gì tên Phong Mậu, hẳn là có thể lừa tên Phương Nguyên và đám sư huynh đệ của hắn được rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.