Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 288: Phương nguyên
buntieuthu
09/07/2020
Đi dạo trong thành, Hoàng Việt có thể thấy được người ở trong thành này đa phần đều là võ giả, ai nấy cơ bắp tráng kiện, tinh khí thần sung mãn, cho dù là một lão già bình thường cũng không kém gì Lý lão ở đất liền, làm Hoàng Việt cũng có chút tưởng niệm đến người sau, các quầy hàng nhỏ bán đủ loại đồ vật, đa phần là đồ lưu niệm liên quan đến phái Võ Đang, như những mô hình, kiếm nhỏ, huy hiệu, vân vân, những bức tượng khắc hình phái Võ Đang, thậm chí Hoàng Việt còn có thể thấy một bức tượng trông cực kỳ uy vũ, khắc họa một vị chân nhân lớn tuổi đang huy động môn võ Thái Cực.
"Lão bản, tượng này là tượng ai thế?" Hoàng Việt tò mò hỏi.
"Thiếu niên, lần đầu đến Thanh Phong thành phải không, đây là tượng của Trương Thanh Phong, chưởng môn phái Võ Đang!"
"Ồ..." Hoàng Việt có chút bất ngờ, nhìn bức tượng này đầy thần tính, xem ra người làm nó cũng đã tốn không ít công phu.
"Lão bản, cho ta một bức, có điều ta muốn hỏi một chút, ngài Trương Thanh Phong, vị chưởng môn phái Võ Đang có tu vi gì?"
"Ồ... thiếu niên, ngay cả điều này mà cậu cũng không biết sao, Thanh Phong chưởng môn đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ, còn giai đoạn nào trong Hậu Thiên hậu kỳ thì ta cũng không biết được!"
"Đa tạ lão bá, bao nhiêu?"
"3 vạn tệ!"
"Được!" Hoàng Việt lấy tiền ra, sau khi trả cho người lão bản thì tìm một khách điếm ở lại, hắn cần vài ngày để tìm hiểu thông tin về môn phái được Võ Lâm tôn sùng là một trong những môn phái uy vọng nhất này.
"Ha ha, ba tháng sau phái Võ Đang sẽ lại chiêu thu đệ tử, chúng ta có thể gia nhập được rồi!"
"Hắc hắc, ta chờ ngày này đã lâu rồi!"
Hoàng Việt nghe xong, cũng có chút mắc cười, xem ra mình đúng là vẫn phải thực thi kế hoạch, nếu chờ ba tháng sau, hắn không đủ kiên nhẫn a, vả lại từ đệ tử bình thường đi lên thì biết bao giờ hắn mới được chưởng môn tự mình tiếp kiến, dù gì hắn cũng muốn gặp chưởng môn phái Võ Đang, xem xem Thái Cực Quyền của ông ta tu luyện tới tầng thứ nào.
Giờ đây, Hoàng Việt đã hoàn toàn một thân một mình ở đất khách quê người, cũng thật là có chút buồn tẻ, nhưng được cái tự do, hắn cũng đã hiểu thêm phần nào về các hiệp khách hành tẩu giang hồ, xem ra Kim Dung tiên sinh cũng là một vị hiệp khách như vậy, chỉ không biết rằng ông ấy đã tu luyện đến tu vi gì, nhưng ít nhất cũng phải là Hậu Thiên rồi đi.
Dù sao Kim Dung cũng chỉ là bút danh, Hoàng Việt không cho rằng ông ấy dùng cái tên này để hành hiệp giang hồ, nên muốn tìm hiểu xem trong giang hồ ông ấy là ai gần như là điều không thể, trừ khi hắn hỏi hệ thống.
Mà dù sao Kim Dung tiên sinh cũng mất rồi, hắn hỏi thì có ích gì đâu chứ, hy vọng Kim Dung tiên sinh ở suối vàng có thể thanh thản đi...
Mấy ngày sau, Hoàng Việt không ngừng nghe ngóng về phái Võ Đang, dù gì nơi này cách Võ Đang sơn cũng chỉ hai tuần đi đường, tin tức hẳn là rất linh thông.
Hắn càng nghe, càng cảm phục Kim Dung tiên sinh, do là hắn nghe Võ Đang cũng có Võ Đang thất hiệp, có điều tên của từng người không giống như trong phim mà hắn đã coi, trong phim, cha của Trương Vô Kỵ, Trương Thúy Sơn là Ngũ Hiệp, thì nay đã là một người khác, tên là Phương Ngũ Hiệp, tên thật Phương Bác Dịch, nghe đồn đã tu luyện đến cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ, không kém gì Minh Vĩ Đại Nhân, làm Hoàng Việt cũng có chút kinh hãi, đúng là môn phái đỉnh tiêm, chỉ một đệ tử chân truyền cũng có thể so với chưởng môn một môn phái cấp trung thuộc loại yếu.
Tuy vậy, Hoàng Việt cũng không nghe ngóng gì về hành tung của Thất Hiệp, hắn dự định sẽ cải trang thành một trong Thất Hiệp, từ đó có thể nhanh chóng đạt được địa vị cao trong phái Võ Đang, mà nhờ hệ thống lại rất khó, nhưng cũng không phải là không thể.
"Hệ thống, ngươi biết tên nào dưới cảnh giới Hậu Thiên biết về hành tung của Võ Đang Thất Hiệp không?" Hoàng Việt nghĩ xong, liền hỏi.
"Cách kí chủ tầm 4 km, con trai của Phương Ngũ Hiệp đang tá túc ở một khách điếm, nếu kí chủ có thể bắt được hắn ta, hẳn là có thể hỏi ra!" Hệ thống trả lời.
"Trời cũng giúp ta!" Hoàng Việt cười hắc hắc, "Ừm... giả trang thành một đại thúc có vẻ không tự nhiên, chi bằng, giả trang thành con của Phương Ngũ Hiệp đi, ha ha ha!" Hoàng Việt cười lớn, may là trong gian khách phòng không có ai, nếu không còn tưởng hắn bị vấn đề gì đây...
Sở dĩ Hoàng Việt dễ chấp nhận cải trang thành con trai của Phương Ngũ Hiệp, cũng là do danh khí của Phương Ngũ Hiệp khá lớn, vả lại hắn nghe được Phương Ngũ Hiệp là người có tính cách rất tốt, là một hảo hán tử, thường xuyên giúp đỡ kẻ yếu, nói chung có khá nhiều tin đồn tốt về ông ta, Phương Ngũ Hiệp cũng là đại đệ tử có võ công cao thứ nhì trong Thất Hiệp, rất được lòng chưởng môn phái Võ Đang, hẳn là nếu con trai ông ta có thể thành tài, chưởng môn phái Võ Đang thay vì nghi ngờ thì sẽ càng nhiều hơn là kinh hỉ.
Không chần chờ lâu, Hoàng Việt liền nhờ hệ thống dẫn đường, sau đó hướng tới khách điếm mà Phương Nguyên, con của Phương Bác Dịch đang ở lại, Hoàng Việt cũng không biết gì nhiều về tên thanh niên này, nhưng hẳn là con của Phương Bác Dịch thì tính tình cũng không quá xấu đi, võ công chắc hẳn ở tầm Hóa Kính, nếu Hoàng Việt dùng thể công hoặc dùng độc, vẫn là có thể xử lý hắn được.
Tuy rằng Hoàng Việt không trộm được độc từ Ngũ Độc Giáo, nhưng chớ quên hắn có hệ thống a, những loại độc đó hắn lo gì không hối đoái được, chỉ cần sử dụng hợp lý, cho dù là cao thủ Hậu Thiên hắn cũng không sợ đó à...
Nhưng hẳn là xung quanh Phương Nguyên, cũng không thiếu những đệ tử cấp thấp đi, mình muốn tiếp cận hắn ta, hẳn là cũng phải giả trang thành một tên sư đệ của đối phương, đến khi đó muốn hạ thủ sẽ càng dễ dàng.
Quyết định như vậy rồi, Hoàng Việt liền hướng tới khách điếm, cái tên Phương Nguyên này đi đâu cũng không làm rầm rộ, nên hỏi ai người ta cũng cho rằng Hoàng Việt là kẻ điên, may là Hoàng Việt còn có hệ thống, nhưng hắn cũng khá lo hỏi quá nhiều thì không tốt a, mà thôi kệ, dù gì cũng không hỏi được những gì phía trên cảnh giới Hậu Thiên, hỏi những chuyện trong phạm vi Hóa Kính thì có hỏi được hay không cũng không thành vấn đề...
Sau khoảng 15 phút, Hoàng Việt cũng đã đến trước cổng khách điếm nọ, khách điếm này là một khách điếm xa hoa, trước cửa có vài tên đệ tử phái Võ Đang đứng canh, không cho phép ai vào, làm Hoàng Việt cũng không biết nên làm sao, hắn quyết định lùi ra, đứng ở một góc âm thầm theo dõi, chờ sau khi có tên đệ tử nào đó đi ra ngoài rồi hắn tóm luôn, sau đó thì bắt ép đối phương phải khai báo cho hắn rành mạch tất cả...
Trời không phụ lòng người, tầm 30 phút sau, Hoàng Việt thấy có một tên đệ tử phái Võ Đang đi đâu đó, hắn liền đi theo phiía sau đối phương, chờ đối phương đi xa rồi, Hoàng Việt tiến lại gần hỏi: "Vị huynh đệ này, chủ nhân nhà ta có chuyện muốn tìm ngươi!"
Tên đệ tử Võ Đang trông thấy mặt mũi Hoàng Việt cũng khôi ngô, lộ ra khí tức cảnh giới Ám Kình hậu kỳ mà lại là tùy tùng, cũng không dám khinh thị, hỏi: "Chủ nhân nhà ngươi là ai?"
"Là Trương công tử, có chuyện cần thương lượng với Phương Nguyên thiếu hiệp!"
"Sao ngươi biết???" Tên này có vẻ rất bất ngờ, hành tung của Phương Nguyên sư huynh không phải giấu rất kỹ sao?
"Muốn biết thì đi theo ta!" Hoàng Việt liền dẫn đường, tên này thấy vậy, cũng đi theo phía sau, dù gì hắn cũng có cảnh giới Hóa Kính, sợ gì một thằng nhãi Ám Kình.
"Lão bản, tượng này là tượng ai thế?" Hoàng Việt tò mò hỏi.
"Thiếu niên, lần đầu đến Thanh Phong thành phải không, đây là tượng của Trương Thanh Phong, chưởng môn phái Võ Đang!"
"Ồ..." Hoàng Việt có chút bất ngờ, nhìn bức tượng này đầy thần tính, xem ra người làm nó cũng đã tốn không ít công phu.
"Lão bản, cho ta một bức, có điều ta muốn hỏi một chút, ngài Trương Thanh Phong, vị chưởng môn phái Võ Đang có tu vi gì?"
"Ồ... thiếu niên, ngay cả điều này mà cậu cũng không biết sao, Thanh Phong chưởng môn đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ, còn giai đoạn nào trong Hậu Thiên hậu kỳ thì ta cũng không biết được!"
"Đa tạ lão bá, bao nhiêu?"
"3 vạn tệ!"
"Được!" Hoàng Việt lấy tiền ra, sau khi trả cho người lão bản thì tìm một khách điếm ở lại, hắn cần vài ngày để tìm hiểu thông tin về môn phái được Võ Lâm tôn sùng là một trong những môn phái uy vọng nhất này.
"Ha ha, ba tháng sau phái Võ Đang sẽ lại chiêu thu đệ tử, chúng ta có thể gia nhập được rồi!"
"Hắc hắc, ta chờ ngày này đã lâu rồi!"
Hoàng Việt nghe xong, cũng có chút mắc cười, xem ra mình đúng là vẫn phải thực thi kế hoạch, nếu chờ ba tháng sau, hắn không đủ kiên nhẫn a, vả lại từ đệ tử bình thường đi lên thì biết bao giờ hắn mới được chưởng môn tự mình tiếp kiến, dù gì hắn cũng muốn gặp chưởng môn phái Võ Đang, xem xem Thái Cực Quyền của ông ta tu luyện tới tầng thứ nào.
Giờ đây, Hoàng Việt đã hoàn toàn một thân một mình ở đất khách quê người, cũng thật là có chút buồn tẻ, nhưng được cái tự do, hắn cũng đã hiểu thêm phần nào về các hiệp khách hành tẩu giang hồ, xem ra Kim Dung tiên sinh cũng là một vị hiệp khách như vậy, chỉ không biết rằng ông ấy đã tu luyện đến tu vi gì, nhưng ít nhất cũng phải là Hậu Thiên rồi đi.
Dù sao Kim Dung cũng chỉ là bút danh, Hoàng Việt không cho rằng ông ấy dùng cái tên này để hành hiệp giang hồ, nên muốn tìm hiểu xem trong giang hồ ông ấy là ai gần như là điều không thể, trừ khi hắn hỏi hệ thống.
Mà dù sao Kim Dung tiên sinh cũng mất rồi, hắn hỏi thì có ích gì đâu chứ, hy vọng Kim Dung tiên sinh ở suối vàng có thể thanh thản đi...
Mấy ngày sau, Hoàng Việt không ngừng nghe ngóng về phái Võ Đang, dù gì nơi này cách Võ Đang sơn cũng chỉ hai tuần đi đường, tin tức hẳn là rất linh thông.
Hắn càng nghe, càng cảm phục Kim Dung tiên sinh, do là hắn nghe Võ Đang cũng có Võ Đang thất hiệp, có điều tên của từng người không giống như trong phim mà hắn đã coi, trong phim, cha của Trương Vô Kỵ, Trương Thúy Sơn là Ngũ Hiệp, thì nay đã là một người khác, tên là Phương Ngũ Hiệp, tên thật Phương Bác Dịch, nghe đồn đã tu luyện đến cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ, không kém gì Minh Vĩ Đại Nhân, làm Hoàng Việt cũng có chút kinh hãi, đúng là môn phái đỉnh tiêm, chỉ một đệ tử chân truyền cũng có thể so với chưởng môn một môn phái cấp trung thuộc loại yếu.
Tuy vậy, Hoàng Việt cũng không nghe ngóng gì về hành tung của Thất Hiệp, hắn dự định sẽ cải trang thành một trong Thất Hiệp, từ đó có thể nhanh chóng đạt được địa vị cao trong phái Võ Đang, mà nhờ hệ thống lại rất khó, nhưng cũng không phải là không thể.
"Hệ thống, ngươi biết tên nào dưới cảnh giới Hậu Thiên biết về hành tung của Võ Đang Thất Hiệp không?" Hoàng Việt nghĩ xong, liền hỏi.
"Cách kí chủ tầm 4 km, con trai của Phương Ngũ Hiệp đang tá túc ở một khách điếm, nếu kí chủ có thể bắt được hắn ta, hẳn là có thể hỏi ra!" Hệ thống trả lời.
"Trời cũng giúp ta!" Hoàng Việt cười hắc hắc, "Ừm... giả trang thành một đại thúc có vẻ không tự nhiên, chi bằng, giả trang thành con của Phương Ngũ Hiệp đi, ha ha ha!" Hoàng Việt cười lớn, may là trong gian khách phòng không có ai, nếu không còn tưởng hắn bị vấn đề gì đây...
Sở dĩ Hoàng Việt dễ chấp nhận cải trang thành con trai của Phương Ngũ Hiệp, cũng là do danh khí của Phương Ngũ Hiệp khá lớn, vả lại hắn nghe được Phương Ngũ Hiệp là người có tính cách rất tốt, là một hảo hán tử, thường xuyên giúp đỡ kẻ yếu, nói chung có khá nhiều tin đồn tốt về ông ta, Phương Ngũ Hiệp cũng là đại đệ tử có võ công cao thứ nhì trong Thất Hiệp, rất được lòng chưởng môn phái Võ Đang, hẳn là nếu con trai ông ta có thể thành tài, chưởng môn phái Võ Đang thay vì nghi ngờ thì sẽ càng nhiều hơn là kinh hỉ.
Không chần chờ lâu, Hoàng Việt liền nhờ hệ thống dẫn đường, sau đó hướng tới khách điếm mà Phương Nguyên, con của Phương Bác Dịch đang ở lại, Hoàng Việt cũng không biết gì nhiều về tên thanh niên này, nhưng hẳn là con của Phương Bác Dịch thì tính tình cũng không quá xấu đi, võ công chắc hẳn ở tầm Hóa Kính, nếu Hoàng Việt dùng thể công hoặc dùng độc, vẫn là có thể xử lý hắn được.
Tuy rằng Hoàng Việt không trộm được độc từ Ngũ Độc Giáo, nhưng chớ quên hắn có hệ thống a, những loại độc đó hắn lo gì không hối đoái được, chỉ cần sử dụng hợp lý, cho dù là cao thủ Hậu Thiên hắn cũng không sợ đó à...
Nhưng hẳn là xung quanh Phương Nguyên, cũng không thiếu những đệ tử cấp thấp đi, mình muốn tiếp cận hắn ta, hẳn là cũng phải giả trang thành một tên sư đệ của đối phương, đến khi đó muốn hạ thủ sẽ càng dễ dàng.
Quyết định như vậy rồi, Hoàng Việt liền hướng tới khách điếm, cái tên Phương Nguyên này đi đâu cũng không làm rầm rộ, nên hỏi ai người ta cũng cho rằng Hoàng Việt là kẻ điên, may là Hoàng Việt còn có hệ thống, nhưng hắn cũng khá lo hỏi quá nhiều thì không tốt a, mà thôi kệ, dù gì cũng không hỏi được những gì phía trên cảnh giới Hậu Thiên, hỏi những chuyện trong phạm vi Hóa Kính thì có hỏi được hay không cũng không thành vấn đề...
Sau khoảng 15 phút, Hoàng Việt cũng đã đến trước cổng khách điếm nọ, khách điếm này là một khách điếm xa hoa, trước cửa có vài tên đệ tử phái Võ Đang đứng canh, không cho phép ai vào, làm Hoàng Việt cũng không biết nên làm sao, hắn quyết định lùi ra, đứng ở một góc âm thầm theo dõi, chờ sau khi có tên đệ tử nào đó đi ra ngoài rồi hắn tóm luôn, sau đó thì bắt ép đối phương phải khai báo cho hắn rành mạch tất cả...
Trời không phụ lòng người, tầm 30 phút sau, Hoàng Việt thấy có một tên đệ tử phái Võ Đang đi đâu đó, hắn liền đi theo phiía sau đối phương, chờ đối phương đi xa rồi, Hoàng Việt tiến lại gần hỏi: "Vị huynh đệ này, chủ nhân nhà ta có chuyện muốn tìm ngươi!"
Tên đệ tử Võ Đang trông thấy mặt mũi Hoàng Việt cũng khôi ngô, lộ ra khí tức cảnh giới Ám Kình hậu kỳ mà lại là tùy tùng, cũng không dám khinh thị, hỏi: "Chủ nhân nhà ngươi là ai?"
"Là Trương công tử, có chuyện cần thương lượng với Phương Nguyên thiếu hiệp!"
"Sao ngươi biết???" Tên này có vẻ rất bất ngờ, hành tung của Phương Nguyên sư huynh không phải giấu rất kỹ sao?
"Muốn biết thì đi theo ta!" Hoàng Việt liền dẫn đường, tên này thấy vậy, cũng đi theo phía sau, dù gì hắn cũng có cảnh giới Hóa Kính, sợ gì một thằng nhãi Ám Kình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.