Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 71: Trước Thềm Sinh Nhật
buntieuthu
09/07/2020
Ngồi trên xe, quả thật tuy trông nó rất hầm hố và gai góc nhưng yên thì rất
êm ái, Kiều Linh bẽn lẽn, cô lấy tay choàng qua eo Hoàng Việt, người sau thấy vậy thì vui như mở cờ trong bụng.
“Ừm, cậu có ngại không, xe chạy nhanh quá, cho mình ôm cậu nhé!” Kiều Linh dường như rất quan tâm đến cảm nhận của Hoàng Việt, tuy cô biết Hoàng Việt sẽ không từ chối nhưng nhất định phải hỏi câu này, để tỏ rõ mình tôn trọng ý kiến của đối phương.
“Ừ, không sao đâu!” Hoàng Việt hiển nhiên là không thể cầu gì hơn, buông một tay xuống, bàn tay nắm lấy tay Kiều Linh, làm cô có vẻ ngại ngùng.
“Hihi!” Kiều Linh cười khanh khách, hì hì, cuối cùng thì cậu trai này cũng đã thể hiện ra tình cảm của mình rồi, đúng như những gì mình nghĩ, chỉ cần mình chịu chủ động đôi chút, cậu ta cũng sẽ phối hợp, mình biết mà, xinh xắn như mình làm sao có chàng trai nào không bị hấp dẫn chứ????
Hai người không nói gì, thầm hiểu ý, cảnh người con gái xinh đẹp mỹ miều ôm một chàng soái ca đi trên chiếc xe đắt giá làm tất cả mọi người đi trên đường phải ngoái nhìn, Hoàng Việt lúc từ nhà Kiều Linh rời đi đã không còn đội mũ bảo hiểm, không phải hắn coi thường pháp luật mà vì hôm nay là một ngày đặc biệt, hắn muốn nhận thấy ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ từ mọi người, tuy rằng điểm tích phân thu được chắc hẳn chẳng đáng là bao nhưng quan trọng là bản thân cảm thấy thoải mái.
Hoàng Việt cũng quả thật không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi đến thế, đến lúc này thì xem như hắn đã cua được Kiều Linh rồi, không, nói khác hơn là hắn chỉ lộ ra rằng mình thích cô ấy, mà người chủ động lại chính là cô ta, cô nàng này quả thật có tính cách rất hiện đại, ban đầu Hoàng Việt chỉ là bị thu hút bởi vẻ ngoài cùng với thành tích học tập của cô ấy, vì sao ư, tất nhiên là không có người con trai nào không thích những cô gái đẹp, một phần còn lại cũng là do Hoàng Việt ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ người sở hữu thành tích mà mình cố gắng cách mấy nhưng làm sao cũng không thể đạt tới, một điểm rất quan trọng khác nữa là hắn muốn có được Gen của cô ấy, nói cách khác chính là hắn nghĩ tới con cái của mình sau này, nếu như con mình thừa hưởng Gen của Kiều Linh, hẳn là không chỉ sẽ có ngoại hình đẹp, mà còn rất thông minh, khi đó gia đình hắn cũng phải tự hào, hắn có thể ngẩng cao đầu với cô dì chú bác, dòng họ nội ngoại, dĩ nhiên, khi đó thì cũng chỉ là ước mơ, hắn cũng không phải là người không tự biết mình, còn bây giờ, ước mơ đã thành hiện thực làm Hoàng Việt còn có chút lâng lâng.
Hoàng Việt tự nhủ mình phải nắm bắt thật tốt cơ hội này, không để cô ấy rời khỏi mình, hắn sẽ dùng năng lực của mình, từng bước từng bước chinh phục cô ấy, để cô ấy biết rằng mình không lựa chọn sai lầm, chàng trai mà cô ấy chọn sẽ mang tới cho cô ấy hạnh phúc.
Cảm nhận được hơi ấm đến từ tay Hoàng Việt làm trong lòng Kiều Linh dấy lên suy nghĩ vạn ngàn.
Sở dĩ hôm nay cô chủ động như vậy với Hoàng Việt, cũng vì cô muốn cho ngày sinh nhật hôm nay là ngày sinh nhật ý nghĩa nhất của cậu ấy, tất nhiên cũng chỉ là tính đến hiện tại, những sinh nhật sau này của cậu ta cô sẽ cố gắng đem lại cho cậu ấy mỗi điều bất ngờ mới, mà nè, Hoàng Việt à, xem ra sau này mình không thể không cố gắng nhiều hơn rồi, cậu hoàn hảo như vậy, hẳn là sau này sẽ không ít người theo đuổi, mình tuy rằng cũng không quá tệ, nhưng cũng không phải là xuất sắc nhất, nếu gặp được một người xuất sắc hơn, cậu sẽ không bỏ rơi mình chứ?
Bây giờ xem như mình và cậu cũng đã bắt đầu hẹn hò rồi, đã nắm tay rồi, có nên công khai chủ quyền một chút không, đại khái là đặt relationship trên facebook chẳng hạn, các bạn học trong trường cũng đã tương đối nghi ngờ, cho dù đặt chế độ hẹn hò chắc cũng chẳng ai cảm thấy quá kì quái đâu, mà cho dù các thầy cô biết được chắc chắn cũng sẽ không phản đối, vì mình và cậu ấy là hai học sinh xuất sắc nhất mà, nếu kết hợp lại với nhau đôi khi còn đạt được thành tích tốt hơn nữa ấy chứ.
Có vẻ ông trời cũng tác hợp cho hai đứa mình ý nhỉ, bầu trời thật là mát mẻ, không mưa, mà nhìn những người xung quanh để ý tới mình, trông vẻ mặt ngưỡng mộ của bọn họ, mình cũng thật là thoải mái, nhất là vẻ mặt của đám con gái kia, dường như muốn đổi vị trí giữa mình và bọn họ vậy, ha ha, đừng có mơ, cậu ấy là của tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi...
Chiếc Ninja Kawasaki lướt bon bon trên đường Hoàng Văn Thụ, cũng đã sắp tới địa điểm tổ chức sinh nhật rồi, Hoàng Việt không biết tên Hữu Phú sẽ giở trò gì đây, với tính cách nhò mọn của hắn chắc chắn sẽ không để yên cho mình, tuy rằng bây giờ mình không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì về hắn nhưng nếu có một con ruồi cứ bay bay trước mặt thì cũng rất phiền, haiz, xem ra mình phải nghĩ cách để cho hắn biến đi cho khuất mắt.
Hôm nay, trong buổi tiệc tất nhiên sẽ thiếu tên Hải Đường, không phải là Hoàng Việt còn giận hắn, mà là hắn không thích hợp xuất hiện ở trong một buổi tiệc như vậy, dù vậy, Hải Đường công tử cũng không quên gửi một món quà đến nhà Hoàng Việt, Hoàng Việt mở ra thì thấy Hải Đường tặng cho mình một con đồng hồ Rolex, Hoàng Việt lên mạng tra thì biết nó có giá đến tận hơn nửa tỷ, thật sự thì nếu tên Hải Đường tặng cho hắn một món đồ handmade thì hắn thích thú hơn, vì nhiêu đó tiền đối với tên Hải Đường cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Việt vẫn rất buồn vì chuyện Minh Tâm, tuy rằng hắn không quá trách đối phương, cũng không hề muốn để đứa bạn đã chơi khá thân trong 3 năm học phải chịu tình cảnh như vậy, nhưng hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác, cùng lắm thì sau này mình chữa cho nó là được rồi, còn về ba nó, chắc mình cũng không đủ lòng từ bi để tha thứ cho ông ấy được.
Haiz, nghĩ nhiều như vậy làm gì cơ chứ, đôi lúc Hoàng Việt cũng phải ngán ngẩm vì độ thông minh của hắn hiện tại, mức độ IQ của hắn nói cao là cao, nhưng cũng chỉ giúp hắn suy nghĩ nhanh hơn, liên kết được mọi chuyện rành mạch hơn, nhưng kèm theo đó cũng là bộ não của hắn không ngừng nghĩ vớ va vớ vẩn, phải nói là một chuyện đơn giản hắn cũng nghĩ đi nghĩ lại gấp người bình thường ba lần, hắn cũng đã hiểu tại sao các thiên tài trong hội Mensa lại có thể hoàn thành bậc đại học khi còn rất nhỏ tuổi, IQ cao gấp 3 lần người thường không có nghĩa là thông minh gấp 3 lần người thường, mà nó còn là con số cao hơn khá nhiều.
Chỉ trong giây lát, Hoàng Việt cũng đã lái xe tới gần địa chỉ của nhà hàng Royal, lúc này khuôn mặt Kiều Linh rất háo hức, cô muốn trông thấy vẻ mặt của các bạn, đặc biệt là tên Hữu Phú khi thấy Hoàng Việt cưỡi trên chiếc xe này sẽ như thế nào, hẳn là hắn sẽ không dám khinh thường Hoàng Việt nữa, mà cho dù Hoàng Việt không lái chiếc này đến ăn tiệc, dù chỉ là đi chiếc xe đạp Martin cô cũng sẽ không chút nào phật ý, cô coi trọng đó chính là tiềm lực của Hoàng Việt cùng tình cảm chân thành cậu ấy dành cho mình, tuy không phải cô rất thực dụng nhưng có người con gái nào mà không muốn bạn trai của mình dễ nhìn, giỏi giang, thành đạt chứ???
“Ừm, cậu có ngại không, xe chạy nhanh quá, cho mình ôm cậu nhé!” Kiều Linh dường như rất quan tâm đến cảm nhận của Hoàng Việt, tuy cô biết Hoàng Việt sẽ không từ chối nhưng nhất định phải hỏi câu này, để tỏ rõ mình tôn trọng ý kiến của đối phương.
“Ừ, không sao đâu!” Hoàng Việt hiển nhiên là không thể cầu gì hơn, buông một tay xuống, bàn tay nắm lấy tay Kiều Linh, làm cô có vẻ ngại ngùng.
“Hihi!” Kiều Linh cười khanh khách, hì hì, cuối cùng thì cậu trai này cũng đã thể hiện ra tình cảm của mình rồi, đúng như những gì mình nghĩ, chỉ cần mình chịu chủ động đôi chút, cậu ta cũng sẽ phối hợp, mình biết mà, xinh xắn như mình làm sao có chàng trai nào không bị hấp dẫn chứ????
Hai người không nói gì, thầm hiểu ý, cảnh người con gái xinh đẹp mỹ miều ôm một chàng soái ca đi trên chiếc xe đắt giá làm tất cả mọi người đi trên đường phải ngoái nhìn, Hoàng Việt lúc từ nhà Kiều Linh rời đi đã không còn đội mũ bảo hiểm, không phải hắn coi thường pháp luật mà vì hôm nay là một ngày đặc biệt, hắn muốn nhận thấy ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ từ mọi người, tuy rằng điểm tích phân thu được chắc hẳn chẳng đáng là bao nhưng quan trọng là bản thân cảm thấy thoải mái.
Hoàng Việt cũng quả thật không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi đến thế, đến lúc này thì xem như hắn đã cua được Kiều Linh rồi, không, nói khác hơn là hắn chỉ lộ ra rằng mình thích cô ấy, mà người chủ động lại chính là cô ta, cô nàng này quả thật có tính cách rất hiện đại, ban đầu Hoàng Việt chỉ là bị thu hút bởi vẻ ngoài cùng với thành tích học tập của cô ấy, vì sao ư, tất nhiên là không có người con trai nào không thích những cô gái đẹp, một phần còn lại cũng là do Hoàng Việt ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ người sở hữu thành tích mà mình cố gắng cách mấy nhưng làm sao cũng không thể đạt tới, một điểm rất quan trọng khác nữa là hắn muốn có được Gen của cô ấy, nói cách khác chính là hắn nghĩ tới con cái của mình sau này, nếu như con mình thừa hưởng Gen của Kiều Linh, hẳn là không chỉ sẽ có ngoại hình đẹp, mà còn rất thông minh, khi đó gia đình hắn cũng phải tự hào, hắn có thể ngẩng cao đầu với cô dì chú bác, dòng họ nội ngoại, dĩ nhiên, khi đó thì cũng chỉ là ước mơ, hắn cũng không phải là người không tự biết mình, còn bây giờ, ước mơ đã thành hiện thực làm Hoàng Việt còn có chút lâng lâng.
Hoàng Việt tự nhủ mình phải nắm bắt thật tốt cơ hội này, không để cô ấy rời khỏi mình, hắn sẽ dùng năng lực của mình, từng bước từng bước chinh phục cô ấy, để cô ấy biết rằng mình không lựa chọn sai lầm, chàng trai mà cô ấy chọn sẽ mang tới cho cô ấy hạnh phúc.
Cảm nhận được hơi ấm đến từ tay Hoàng Việt làm trong lòng Kiều Linh dấy lên suy nghĩ vạn ngàn.
Sở dĩ hôm nay cô chủ động như vậy với Hoàng Việt, cũng vì cô muốn cho ngày sinh nhật hôm nay là ngày sinh nhật ý nghĩa nhất của cậu ấy, tất nhiên cũng chỉ là tính đến hiện tại, những sinh nhật sau này của cậu ta cô sẽ cố gắng đem lại cho cậu ấy mỗi điều bất ngờ mới, mà nè, Hoàng Việt à, xem ra sau này mình không thể không cố gắng nhiều hơn rồi, cậu hoàn hảo như vậy, hẳn là sau này sẽ không ít người theo đuổi, mình tuy rằng cũng không quá tệ, nhưng cũng không phải là xuất sắc nhất, nếu gặp được một người xuất sắc hơn, cậu sẽ không bỏ rơi mình chứ?
Bây giờ xem như mình và cậu cũng đã bắt đầu hẹn hò rồi, đã nắm tay rồi, có nên công khai chủ quyền một chút không, đại khái là đặt relationship trên facebook chẳng hạn, các bạn học trong trường cũng đã tương đối nghi ngờ, cho dù đặt chế độ hẹn hò chắc cũng chẳng ai cảm thấy quá kì quái đâu, mà cho dù các thầy cô biết được chắc chắn cũng sẽ không phản đối, vì mình và cậu ấy là hai học sinh xuất sắc nhất mà, nếu kết hợp lại với nhau đôi khi còn đạt được thành tích tốt hơn nữa ấy chứ.
Có vẻ ông trời cũng tác hợp cho hai đứa mình ý nhỉ, bầu trời thật là mát mẻ, không mưa, mà nhìn những người xung quanh để ý tới mình, trông vẻ mặt ngưỡng mộ của bọn họ, mình cũng thật là thoải mái, nhất là vẻ mặt của đám con gái kia, dường như muốn đổi vị trí giữa mình và bọn họ vậy, ha ha, đừng có mơ, cậu ấy là của tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi...
Chiếc Ninja Kawasaki lướt bon bon trên đường Hoàng Văn Thụ, cũng đã sắp tới địa điểm tổ chức sinh nhật rồi, Hoàng Việt không biết tên Hữu Phú sẽ giở trò gì đây, với tính cách nhò mọn của hắn chắc chắn sẽ không để yên cho mình, tuy rằng bây giờ mình không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì về hắn nhưng nếu có một con ruồi cứ bay bay trước mặt thì cũng rất phiền, haiz, xem ra mình phải nghĩ cách để cho hắn biến đi cho khuất mắt.
Hôm nay, trong buổi tiệc tất nhiên sẽ thiếu tên Hải Đường, không phải là Hoàng Việt còn giận hắn, mà là hắn không thích hợp xuất hiện ở trong một buổi tiệc như vậy, dù vậy, Hải Đường công tử cũng không quên gửi một món quà đến nhà Hoàng Việt, Hoàng Việt mở ra thì thấy Hải Đường tặng cho mình một con đồng hồ Rolex, Hoàng Việt lên mạng tra thì biết nó có giá đến tận hơn nửa tỷ, thật sự thì nếu tên Hải Đường tặng cho hắn một món đồ handmade thì hắn thích thú hơn, vì nhiêu đó tiền đối với tên Hải Đường cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Việt vẫn rất buồn vì chuyện Minh Tâm, tuy rằng hắn không quá trách đối phương, cũng không hề muốn để đứa bạn đã chơi khá thân trong 3 năm học phải chịu tình cảnh như vậy, nhưng hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác, cùng lắm thì sau này mình chữa cho nó là được rồi, còn về ba nó, chắc mình cũng không đủ lòng từ bi để tha thứ cho ông ấy được.
Haiz, nghĩ nhiều như vậy làm gì cơ chứ, đôi lúc Hoàng Việt cũng phải ngán ngẩm vì độ thông minh của hắn hiện tại, mức độ IQ của hắn nói cao là cao, nhưng cũng chỉ giúp hắn suy nghĩ nhanh hơn, liên kết được mọi chuyện rành mạch hơn, nhưng kèm theo đó cũng là bộ não của hắn không ngừng nghĩ vớ va vớ vẩn, phải nói là một chuyện đơn giản hắn cũng nghĩ đi nghĩ lại gấp người bình thường ba lần, hắn cũng đã hiểu tại sao các thiên tài trong hội Mensa lại có thể hoàn thành bậc đại học khi còn rất nhỏ tuổi, IQ cao gấp 3 lần người thường không có nghĩa là thông minh gấp 3 lần người thường, mà nó còn là con số cao hơn khá nhiều.
Chỉ trong giây lát, Hoàng Việt cũng đã lái xe tới gần địa chỉ của nhà hàng Royal, lúc này khuôn mặt Kiều Linh rất háo hức, cô muốn trông thấy vẻ mặt của các bạn, đặc biệt là tên Hữu Phú khi thấy Hoàng Việt cưỡi trên chiếc xe này sẽ như thế nào, hẳn là hắn sẽ không dám khinh thường Hoàng Việt nữa, mà cho dù Hoàng Việt không lái chiếc này đến ăn tiệc, dù chỉ là đi chiếc xe đạp Martin cô cũng sẽ không chút nào phật ý, cô coi trọng đó chính là tiềm lực của Hoàng Việt cùng tình cảm chân thành cậu ấy dành cho mình, tuy không phải cô rất thực dụng nhưng có người con gái nào mà không muốn bạn trai của mình dễ nhìn, giỏi giang, thành đạt chứ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.