Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
Chương 36: Linh Khí
Các Chủng Khống
25/10/2021
- Ồ.
Mặt cười của Ly Nguyệt đỏ ửng, chu cái miệng nhỏ nanh tùy ý nếm thử Nước Mắt Thiên Sứ.
Khi cho vào miệng có vị ngọt, rồi chui vào trong dạ dày như hạn hán lâu ngày chợt có cơn mưa rơi xuống.
Cả người cô gái tóc trắng đều ấm áp, trái tim đến đường chỉ màu đỏ không hề bị khô nóng.
- A a a ~~
Ly Nguyệt thoải mái thốt lên, ngượng ngùng phát ra tiếng rên nhẹ.
- Ngô ngô...
Cô ấy nhất thời lấy tay che cái miệng nhỏ lanh của mình lại.
Mục Lương tiến lên phía trước, quan sát đường chỉ màu đỏ nơi gò má của cô gái tóc trắng, màu đỏ thẩm hơi phai đi chút ít, cũng không còn tỏa sáng lấp lánh.
Quả nhiên, Nước Mắt Thiên Sứ không có biện pháp tiêu trừ Hư Quỷ Cảm Nhiễm.
- Hiệu quả như thế nào?
Tuy trong lòng của Mục Lương đã có đáp án, muốn biết hiệu quả cụ thể.
- Cơ thể của tôi chưa từng có cảm giác thư sướng như vậy.
Ly Nguyệt kích động đến quên đi xấu hổ.
Cô ấy cười vuốt lên má phải, Hư Qủy Cảm Nhiễm khiến người ta thống hận vẫn còn ở nơi đó, vẻ mặt vui vẻ ngưng đọng lại.
- Nước Mắt Thiên Sứ cũng không trị được sao?
Ly Nguyệt khổ sở nói.
- E rằng do uống không đủ lượng.
Mục Lương ôn hòa an ủi.
- Không có chuyện gì, nếu không có biện pháp trị liệu, cũng có thể ngăn chặn lại Hư Qủy Cảm Nhiễm ăn mòn.
Ly Nguyệt khẽ lắc đầu một cái, như đã có được đáp án, nói:
- Tạm thời sẽ không biến thành Hư Quỷ, tôi cũng đã rất thỏa mãn.
- Nhất định sẽ có biện pháp.
Mục Lương nhìn nụ cười của cô gái tóc trắng, cố kiềm nén suy nghĩ sử dụng điểm tiến hóa cho Đôi Cánh Thiên Sứ tiến hóa.
Anh dự định quan sát tình huống cụ thể của Ly Nguyệt, mới có thể đưa ra vài quyết định.
- Chuyện kia... Tôi có thể ở lại nơi đây một đêm với hai người sao?
Ly Nguyệt có hơi nhăn nhó, chà chà góc áo.
Cô ấy sợ bị hiểu lầm, đã vội vàng giải thích:
- Tôi muốn chờ Nước Mắt Thiên Sứ ngưng tụ thành, tôi sẽ dùng một vài thứ trao đổi với anh.
Cô ấy đều không có ý sẽ đổi lấy Đôi Cánh Thiên Sứ , chỉ có thể lùi lại một bước, giao dịch Nước Mắt Thiên Sứ .
Nước Mắt Thiên Sứ không thể trị khỏi căn bệnh Hư Qủy Cảm Nhiễm, có thể ngăn chặn Hư Qủy Cảm Nhiễm ăn mòn, cũng đã đủ để Ly Nguyệt giao dịch.
Một vài người bạn, đang tin tức tốt của cô.
- Có thể.
Mục Lương gật đầu.
- Cảm ơn.
Ly Nguyệt cảm kích nói cảm ơn.
Cô ấy cẩn đem từng li từng tí đặt thùng gỗ trong ngực đến trên mặt bàn, từ trong áo choàng móc ra một cây cung dài màu trắng bạch.
- Cây cung dài này là một thanh linh khí, mũi tên có thể bay đi rất ổn định, có năng lực phá không.
Ly Nguyệt cẩn thẩn vuốt ve cây cung dài, kiềm nén đau khổ đưa tới trước mặt Mục Lương.
Cô ấy tiếp tục giới thiệu:
- Bình thường người biết bắn cung thích hợp với cây cung dài này, tầm bắn, tỷ số trúng mục tiêu cũng sẽ tăng thêm ba thành.
- Cô đây là?
Mục Lương hiếu kỳ, cầm lấy cây cung.
- Ong ong ~~
Anh phát hiện trọng lượng rất nhẹ, kích thích một dây cung, phát ra âm thanh vô cùng nặng nề mạnh mẽ.
- Tôi dùng chuôi linh khí cây cung này, giao dịch với anh ba giọt Nước Mắt Thiên Sứ , bao gồm một giọt uống trước đó.
Ly Nguyệt vén một sợi tóc rũ xuống gò má, ngượng ngùng nói:
- Sau này, tôi có thể sẽ thường xuyên đến tìm anh giao dịch Nước Mắt Thiên Sứ.
Cô ấy dựa theo suy đoán của bản thân, một giọt Nước Mắt Thiên Sứ có thể ngăn chặn Hư Qủy Cảm Nhiễm khoảng chừng sáu đến mười ngày.
- Cô nói cho tôi nghe về linh khí này một chút đi!
Mục Lương đột nhiên phát hiện mình cũng không biết linh khí là cái gì.
Anh quay đầu nhìn cô bé tai thỏ đang ngây người ngồi ở bên cạnh một cái.
- Làm sao vậy?
Mễ Nặc mờ mịt chớp chớp con mắt màu xanh lam.
- Không phải, không có gì.
Mục Lương lắc đầu.
Anh xác định, cô bé tai thỏ cũng không biết linh khí là cái gì.
Ly Nguyệt lẳng lặng nhìn hành động của hai người, kinh ngạc hỏi:
- Các người không biết linh khí sao?
- Xác thực không biết.
Mục Lương đàng hoàng gật đầu một chút.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu theo, vẫn có hơi sợ người lạ.
- Linh khí, chính là dùng tài liệu hung thú, hoặc tài liệu linh thú chế luyện thành vũ khí, sẽ mang theo một ít năng lực của một bộ phận hung thú, linh thú lúc còn sống.
Ly Nguyệt chỉ chỉ cây cung trong tay Mục Lương, nêu ví dụ nói:
- Như chuôi cây cung linh khí này, tài liệu chính là một loại xương cánh của một loài chim hung thú.
- Là như vậy?
Mục Lương ngẩn người hỏi.
- Đây là linh khí cấp thấp mà tôi có.
Ly Nguyệt lộ ra một ánh mắt khả ái, ước mơ nói:
- Còn có một vài linh khí lợi hại, phải vận dụng đến tinh thạch của hung thú mới phát động được một ít năng lực đặc thù.
- Đã hiểu.
Mục Lương gật đầu.
Anh bắt đầu hoảng sợ, cho rằng linh khí lợi hại giống như miêu tả trong tiên hiệp.
Không nghĩ tới chỉ là vận dụng tài liệu hung thú, linh thú kèm theo đặc tính vũ khí.
- Cô biết chế tác linh khí sao?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
- Tôi biết chế tác linh khí đơn giản, cây cung nhẹ nhàng này chính là tôi chế luyện.
Ly Nguyệt ngước cằm có chút hơi kiêu ngạo.
- Tốt lắm... Chuôi linh khí này trả lại cho cô.
Mục Lương đặt chuôi linh khí vào trong tay cô gái tóc trắng.
- Hả?
Ly Nguyệt hốt hoảng nhìn cây cung trong tay.
- Không nên vội, Nước Mắt Thiên Sứ vẫn như cũ sẽ cho cô hai giọt.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Vì sao?
Ly Nguyệt nhăn lại lông mày màu trắng, nhiều năm gian khổ sinh tồn, hiểu được không bao giờ có thức ăn miễn phí.
- Tôi chỉ cần cô chế tác một thanh linh khí.
Mục Lương không có thói quen dùng cung, ngược lại dùng súng đặc chủng rất nhiều.
Có cơ hội, anh cũng muốn học tập làm sao chế tác linh khí.
- Hả?
Ly Nguyệt kinh ngạc há to mồm.
Cô hơi lưỡng lự một lát, nhẹ giọng nói:
- Cây cung này tôi phải luyện chế hơi lâu, còn tạm thời chưa từng chế tác ra linh khí quá hoàn hảo.
- Không có việc gì, đến lúc đó, tôi nói cho cô biết hình thức vũ khí.
Mục Lương tùy ý khoát tay.
Anh có dự định của mình, dự định lưu lại cô ấy.
Nếu Rùa Đen lại tiếp tục tiến hóa, kích thước thân thể sẽ càng ngày càng lớn, bản thân nó không có biện pháp kiểm tra chi tiết, tựa như con voi không thể nào phát hiện được con kiến vậy.
Luôn sẽ có một số người chuồn êm bên trên phía sau lưng Rùa Đen, lúc này cần có người tới trông coi.
Cô gái tóc trắng chính là lính gác Mục Lương chọn trúng.
Một chút xíu Nước Mắt Thiên Sứ đã có được một lính gác trung thành, còn là lính gác biết chế tác linh khí, tuyệt đối không lỗ.
Đương nhiên, hiện nay còn cần khảo sát một chút.
- Được rồi.
Ly Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu.
Cô ấy nhìn cây cung rất nhẹ trong tay, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ, có vũ khí trong tay ít ra cũng an toàn hơn một chút.
- Đã khuya lắm rồi, hai cô đi nghỉ ngơi đi!
Mục Lương nghiêng đầu liếc nhìn Mễ Nặc đang nỗ lực mở to mắt.
- Ngô? Hai người đã nói xong rồi?
Mễ Nặc mơ hồ dụi dụi mắt.
- Cô mau đi ngủ đi.
Mục Lương dịu dàng nói.
- Ly Nguyệt đâu?
Mễ Nặc ghé sát vào lỗ tai Mục Lương, phà hơi, thì thầm:
- Chúng ta chỉ có hai gian phòng, cô ấy ngủ ở đâu?
- Ly Nguyệt ngủ phòng của tôi, còn tôi ra phòng khách ngủ.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
- Không cần không cần, tôi ngủ ở phòng khách là được rồi.
Ly Nguyệt hốt hoảng xua tay.
Cô ấy nghĩ đến trước đó còn cảm thấy không cần ngủ lại, hiện tại càng thêm không muốn ngủ trong phòng.
- Nghe tôi, không có đạo lý để cho khách ngủ phòng khách.
Mục Lương bá đạo an bài.
- Ờ.
Ly Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu.
-...
Mễ Nặc khiếp nhược há miệng, muốn nói mình cũng có thể ngủ với Ly Nguyệt.
- Được rồi, không cần miễn cưỡng chính mình.
Mục Lương nhéo lỗ tai cô bé tai thỏ một cái.
- Tôi không phải sủng vật, anh lại nhéo lỗ tai tôi.
Mễ Nặc vểnh miệng, yếu ớt lộ vẻ bất mãn.
- Do do...
Mục Lương qua loa lấy lệ, lên tiếng trả lời.
- Hừ! Tôi đi ngủ.
- Ngủ ngon.
Mặt cười của Ly Nguyệt đỏ ửng, chu cái miệng nhỏ nanh tùy ý nếm thử Nước Mắt Thiên Sứ.
Khi cho vào miệng có vị ngọt, rồi chui vào trong dạ dày như hạn hán lâu ngày chợt có cơn mưa rơi xuống.
Cả người cô gái tóc trắng đều ấm áp, trái tim đến đường chỉ màu đỏ không hề bị khô nóng.
- A a a ~~
Ly Nguyệt thoải mái thốt lên, ngượng ngùng phát ra tiếng rên nhẹ.
- Ngô ngô...
Cô ấy nhất thời lấy tay che cái miệng nhỏ lanh của mình lại.
Mục Lương tiến lên phía trước, quan sát đường chỉ màu đỏ nơi gò má của cô gái tóc trắng, màu đỏ thẩm hơi phai đi chút ít, cũng không còn tỏa sáng lấp lánh.
Quả nhiên, Nước Mắt Thiên Sứ không có biện pháp tiêu trừ Hư Quỷ Cảm Nhiễm.
- Hiệu quả như thế nào?
Tuy trong lòng của Mục Lương đã có đáp án, muốn biết hiệu quả cụ thể.
- Cơ thể của tôi chưa từng có cảm giác thư sướng như vậy.
Ly Nguyệt kích động đến quên đi xấu hổ.
Cô ấy cười vuốt lên má phải, Hư Qủy Cảm Nhiễm khiến người ta thống hận vẫn còn ở nơi đó, vẻ mặt vui vẻ ngưng đọng lại.
- Nước Mắt Thiên Sứ cũng không trị được sao?
Ly Nguyệt khổ sở nói.
- E rằng do uống không đủ lượng.
Mục Lương ôn hòa an ủi.
- Không có chuyện gì, nếu không có biện pháp trị liệu, cũng có thể ngăn chặn lại Hư Qủy Cảm Nhiễm ăn mòn.
Ly Nguyệt khẽ lắc đầu một cái, như đã có được đáp án, nói:
- Tạm thời sẽ không biến thành Hư Quỷ, tôi cũng đã rất thỏa mãn.
- Nhất định sẽ có biện pháp.
Mục Lương nhìn nụ cười của cô gái tóc trắng, cố kiềm nén suy nghĩ sử dụng điểm tiến hóa cho Đôi Cánh Thiên Sứ tiến hóa.
Anh dự định quan sát tình huống cụ thể của Ly Nguyệt, mới có thể đưa ra vài quyết định.
- Chuyện kia... Tôi có thể ở lại nơi đây một đêm với hai người sao?
Ly Nguyệt có hơi nhăn nhó, chà chà góc áo.
Cô ấy sợ bị hiểu lầm, đã vội vàng giải thích:
- Tôi muốn chờ Nước Mắt Thiên Sứ ngưng tụ thành, tôi sẽ dùng một vài thứ trao đổi với anh.
Cô ấy đều không có ý sẽ đổi lấy Đôi Cánh Thiên Sứ , chỉ có thể lùi lại một bước, giao dịch Nước Mắt Thiên Sứ .
Nước Mắt Thiên Sứ không thể trị khỏi căn bệnh Hư Qủy Cảm Nhiễm, có thể ngăn chặn Hư Qủy Cảm Nhiễm ăn mòn, cũng đã đủ để Ly Nguyệt giao dịch.
Một vài người bạn, đang tin tức tốt của cô.
- Có thể.
Mục Lương gật đầu.
- Cảm ơn.
Ly Nguyệt cảm kích nói cảm ơn.
Cô ấy cẩn đem từng li từng tí đặt thùng gỗ trong ngực đến trên mặt bàn, từ trong áo choàng móc ra một cây cung dài màu trắng bạch.
- Cây cung dài này là một thanh linh khí, mũi tên có thể bay đi rất ổn định, có năng lực phá không.
Ly Nguyệt cẩn thẩn vuốt ve cây cung dài, kiềm nén đau khổ đưa tới trước mặt Mục Lương.
Cô ấy tiếp tục giới thiệu:
- Bình thường người biết bắn cung thích hợp với cây cung dài này, tầm bắn, tỷ số trúng mục tiêu cũng sẽ tăng thêm ba thành.
- Cô đây là?
Mục Lương hiếu kỳ, cầm lấy cây cung.
- Ong ong ~~
Anh phát hiện trọng lượng rất nhẹ, kích thích một dây cung, phát ra âm thanh vô cùng nặng nề mạnh mẽ.
- Tôi dùng chuôi linh khí cây cung này, giao dịch với anh ba giọt Nước Mắt Thiên Sứ , bao gồm một giọt uống trước đó.
Ly Nguyệt vén một sợi tóc rũ xuống gò má, ngượng ngùng nói:
- Sau này, tôi có thể sẽ thường xuyên đến tìm anh giao dịch Nước Mắt Thiên Sứ.
Cô ấy dựa theo suy đoán của bản thân, một giọt Nước Mắt Thiên Sứ có thể ngăn chặn Hư Qủy Cảm Nhiễm khoảng chừng sáu đến mười ngày.
- Cô nói cho tôi nghe về linh khí này một chút đi!
Mục Lương đột nhiên phát hiện mình cũng không biết linh khí là cái gì.
Anh quay đầu nhìn cô bé tai thỏ đang ngây người ngồi ở bên cạnh một cái.
- Làm sao vậy?
Mễ Nặc mờ mịt chớp chớp con mắt màu xanh lam.
- Không phải, không có gì.
Mục Lương lắc đầu.
Anh xác định, cô bé tai thỏ cũng không biết linh khí là cái gì.
Ly Nguyệt lẳng lặng nhìn hành động của hai người, kinh ngạc hỏi:
- Các người không biết linh khí sao?
- Xác thực không biết.
Mục Lương đàng hoàng gật đầu một chút.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu theo, vẫn có hơi sợ người lạ.
- Linh khí, chính là dùng tài liệu hung thú, hoặc tài liệu linh thú chế luyện thành vũ khí, sẽ mang theo một ít năng lực của một bộ phận hung thú, linh thú lúc còn sống.
Ly Nguyệt chỉ chỉ cây cung trong tay Mục Lương, nêu ví dụ nói:
- Như chuôi cây cung linh khí này, tài liệu chính là một loại xương cánh của một loài chim hung thú.
- Là như vậy?
Mục Lương ngẩn người hỏi.
- Đây là linh khí cấp thấp mà tôi có.
Ly Nguyệt lộ ra một ánh mắt khả ái, ước mơ nói:
- Còn có một vài linh khí lợi hại, phải vận dụng đến tinh thạch của hung thú mới phát động được một ít năng lực đặc thù.
- Đã hiểu.
Mục Lương gật đầu.
Anh bắt đầu hoảng sợ, cho rằng linh khí lợi hại giống như miêu tả trong tiên hiệp.
Không nghĩ tới chỉ là vận dụng tài liệu hung thú, linh thú kèm theo đặc tính vũ khí.
- Cô biết chế tác linh khí sao?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
- Tôi biết chế tác linh khí đơn giản, cây cung nhẹ nhàng này chính là tôi chế luyện.
Ly Nguyệt ngước cằm có chút hơi kiêu ngạo.
- Tốt lắm... Chuôi linh khí này trả lại cho cô.
Mục Lương đặt chuôi linh khí vào trong tay cô gái tóc trắng.
- Hả?
Ly Nguyệt hốt hoảng nhìn cây cung trong tay.
- Không nên vội, Nước Mắt Thiên Sứ vẫn như cũ sẽ cho cô hai giọt.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Vì sao?
Ly Nguyệt nhăn lại lông mày màu trắng, nhiều năm gian khổ sinh tồn, hiểu được không bao giờ có thức ăn miễn phí.
- Tôi chỉ cần cô chế tác một thanh linh khí.
Mục Lương không có thói quen dùng cung, ngược lại dùng súng đặc chủng rất nhiều.
Có cơ hội, anh cũng muốn học tập làm sao chế tác linh khí.
- Hả?
Ly Nguyệt kinh ngạc há to mồm.
Cô hơi lưỡng lự một lát, nhẹ giọng nói:
- Cây cung này tôi phải luyện chế hơi lâu, còn tạm thời chưa từng chế tác ra linh khí quá hoàn hảo.
- Không có việc gì, đến lúc đó, tôi nói cho cô biết hình thức vũ khí.
Mục Lương tùy ý khoát tay.
Anh có dự định của mình, dự định lưu lại cô ấy.
Nếu Rùa Đen lại tiếp tục tiến hóa, kích thước thân thể sẽ càng ngày càng lớn, bản thân nó không có biện pháp kiểm tra chi tiết, tựa như con voi không thể nào phát hiện được con kiến vậy.
Luôn sẽ có một số người chuồn êm bên trên phía sau lưng Rùa Đen, lúc này cần có người tới trông coi.
Cô gái tóc trắng chính là lính gác Mục Lương chọn trúng.
Một chút xíu Nước Mắt Thiên Sứ đã có được một lính gác trung thành, còn là lính gác biết chế tác linh khí, tuyệt đối không lỗ.
Đương nhiên, hiện nay còn cần khảo sát một chút.
- Được rồi.
Ly Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu.
Cô ấy nhìn cây cung rất nhẹ trong tay, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ, có vũ khí trong tay ít ra cũng an toàn hơn một chút.
- Đã khuya lắm rồi, hai cô đi nghỉ ngơi đi!
Mục Lương nghiêng đầu liếc nhìn Mễ Nặc đang nỗ lực mở to mắt.
- Ngô? Hai người đã nói xong rồi?
Mễ Nặc mơ hồ dụi dụi mắt.
- Cô mau đi ngủ đi.
Mục Lương dịu dàng nói.
- Ly Nguyệt đâu?
Mễ Nặc ghé sát vào lỗ tai Mục Lương, phà hơi, thì thầm:
- Chúng ta chỉ có hai gian phòng, cô ấy ngủ ở đâu?
- Ly Nguyệt ngủ phòng của tôi, còn tôi ra phòng khách ngủ.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
- Không cần không cần, tôi ngủ ở phòng khách là được rồi.
Ly Nguyệt hốt hoảng xua tay.
Cô ấy nghĩ đến trước đó còn cảm thấy không cần ngủ lại, hiện tại càng thêm không muốn ngủ trong phòng.
- Nghe tôi, không có đạo lý để cho khách ngủ phòng khách.
Mục Lương bá đạo an bài.
- Ờ.
Ly Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu.
-...
Mễ Nặc khiếp nhược há miệng, muốn nói mình cũng có thể ngủ với Ly Nguyệt.
- Được rồi, không cần miễn cưỡng chính mình.
Mục Lương nhéo lỗ tai cô bé tai thỏ một cái.
- Tôi không phải sủng vật, anh lại nhéo lỗ tai tôi.
Mễ Nặc vểnh miệng, yếu ớt lộ vẻ bất mãn.
- Do do...
Mục Lương qua loa lấy lệ, lên tiếng trả lời.
- Hừ! Tôi đi ngủ.
- Ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.