Chương 105: Chiếm tiện nghi của Tạp Mạn Tề
Hắc miêu vô miên
04/01/2021
Tạp Khắc không tra ra thứ gì nên lệnh giới nghiêm trong nhà cũng bị huỷ bỏ.
Buổi tối hai tuần sau đó, khi mà tất cả sự việc gần như đã trở lại bình thường.
Bầu trời Ma linh giới quanh năm âm u thích hợp làm việc mờ ám, trong phòng Tạp Mạn Tề bỗng có "khách lạ" viếng thăm.
Vị khách này gương mặt bịt kín chỉ chừa đôi mắt, y phục đen kín đáo đến mức thần thức không thể thăm dò.
Y bước vào phòng, Tạp Mạn Tề còn chưa kịp phản ứng đã bị trói gô lại một chỗ, miệng bị cấm ngôn, tay chân tê dại không còn tí sức lực nào.
"Phe ta chết gần hết người chỉ vì sai lầm của các ngươi. Giờ chúng ta muốn đền bù, ngươi tính sao?"
Giọng nói của người này trầm đục khàn khàn không nhận rõ âm điệu, Tạp Mạn Tề chưa từng nghe thấy bao giờ.
Uy hiếp? Giết người diệt khẩu?
Tạp Mạn Tề nào có trả lời được, gã chỉ lắc đầu lia lịa. Người thần bí hừ mạnh:
"Tạp Phỉ kia có cha tu vi Hợp thể kỳ, chúng ta không giết nổi. Nhưng người của chúng ta cũng gặp nạn, không đền bù thì ta chỉ có cách giết ngươi bồi táng cho chúng."
Tạp Mạn Tề càng sợ hãi tợn, mồ hôi túa ra, đầu hết lắc rồi lại gật. Người thần bí uy hiếp:
"Giờ ta giải cấm ngôn, ngươi phải thành thật. Ta tin nếu ta muốn giết ngươi, cha ngươi có chạy lại cũng chẳng kịp."
Lần này Tạp Mạn Tề gật đầu lia lịa.
Người thần bí giải cấm ngôn cho gã rồi nói:
"Thế nào. Đền bù hay là chết!"
Tạp Mạn Tề lắp bắp: "Các ngươi lật lọng. Đã nhận đồ mà người còn không giết được, các ngươi làm ăn thất..." Gã đang nói thì nhìn thấy khói đen cuồn cuộn trên tay người bí ẩn, lập tức ngậm tịt miệng.
"Ngươi muốn nói gì?" Người bí ẩn dùng giọng khàn khàn hỏi lại, âm thanh này đối với Tạp Mạn Tề giống như từ địa ngục vọng tới. Gã sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vã trả lời:
"Ta đền, ta đền, làm ơn tha cho ta!"
Người bí ẩn rút chiếc nhẫn từ trên tay gã ra rồi thử kiểm tra, không ngờ có kết giới chắn lại.
Mở ra cho ta.
Tạp Mạn Tề không có tay, đành dùng miệng cắn cái nhẫn rồi đưa ma khí của mình vào.
Người bí ẩn nói:
"Đổ hết ra nhà."
Tạp Mạn Tề ngoan ngoãn nghe theo. bao nhiêu thiên tài địa bảo từ trong nhẫn ào ào tuôn ra, người bí ẩn không thèm nhìn, khua tay một cái, lập tức số đồ vật này bay thẳng vào nhẫn của y.
Chiếc nhẫn này được thi hành phép ẩn giấu, người ngoài không thể nhìn thấy, vậy nên Tạp Mạn Tề chỉ tròn mắt thấy người bí ẩn quét hết tài bảo vào trong lòng bàn tay rồi biến mất không thấy.
Lúc này người bí ẩn mới tạm hài lòng, y gật gù bảo:
"Được rồi!"
Tạp Mạn Tề nghe thấy câu đó xong thì lập tức thấy tay đau nhói. Gã muốn hét lên mà miệng lại bị phép cấm ngôn làm cho im lặng.
Người bí ẩn không phải là Lâm Khinh thì ai. Y thong thả móc ra một cái chuỷ thủ, bắt đầu rạch từng vết trên người Tạp Mạn Tề, đợi khi cả người gã biến thành hình hài be bét máu thì mới ngừng lại, đút cho gã một viên đan dược chữa thương.
Dược tề mát lạnh chảy xuôi trong cổ họng khiến Tạp Mạn Tề thở ra một hơi, không ngờ trên người lại phải tiếp tục chịu đựng từng đợt đau đớn.
Vết thương trên cơ thể vừa khép lại đã bị chuỷ thủ rạch nát cho vỡ ra. Gân tay gân chân bị cắt đứt hết.
Tạp Mạn Tề không rõ người này có hận thù gì với gã, cứ mỗi lần gã không chịu nổi y lại cho gã một viên đan dược, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến khi mất nửa cái mạng thì mới được thả ra.
Lúc này cả người gã đã không còn nhìn rõ hình hài, chỉ riêng mỗi gương mặt là còn nguyên vẹn.
Lâm Khinh tiếp tục giả giọng đe doạ:
"Ngươi nhớ giữ mồm giữ miệng, nếu ngày mai việc ngươi bị thương truyền ra ngoài thì lần sau không còn là vài vết thương nhỏ thế này đâu? Cái mạng của ngươi cũng phải đi kèm đó!"
Lâm Khinh thong thả cất chuỷ thủ vào nhẫn trữ vật rồi lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng Tạp Mạn Tề.
Trừng phạt như vậy đủ rồi, giết người sẽ xảy ra phiền hà.
Lâm Khinh sợ nếu Tạp Mạn Tề chết thì chưa chắc lão Tạp Mạn Kỳ đã thả người.
Tạp Nhĩ đã lên đường đi trước, mang theo cả ma thú Huyết tử hạt về.
Lâm Khinh cũng muốn quay về khu nhà bên kia. Y không biết Lam Túc đi đâu. Hắn bảo đợi nhưng đợi ở đâu?
Nhưng kế hoạch không thực hiện được, Tạp Khắc giữ y lại nhà chính Tạp gia thêm hai tuần nữa mới thả người đi, trong một tháng này, Lâm Khinh cảm thấy mình... mập ra trông thấy.
Đợt trước không ăn uống gì đã quen, tích cốc đan cũng chỉ một tháng ăn vài viên là đủ, ở đây Mỹ Dư ngày nào cũng nấu thịt ma thú cho y ăn, ma lực tồn đọng quá nhiều, mới có một tháng mà y đã cảm nhận được linh lực trong cơ thể đã cô đọng đến mức tận cùng.
Đây là dấu hiệu cho thấy y sắp kết đan.
Nhưng cái sắp này chắc phải là chuyện của vài tháng nữa, tự bản thân y biết linh lực cần cho việc kết đan nhiều như thế nào. Giờ còn phải chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng.
Tạp Mạn Tề từ ngày Lâm Khinh dạy dỗ thì thành thật hơn nhiều. Gã thông báo bế quan rồi từ đó không ra khỏi phòng.
Lâm Khinh cũng mặc kệ, thực ra y và gã không thù không oán. Y cũng lười thay Tạp Phỉ thật này giải quyết hậu quả.
Còn Giai Giai, cô nàng này quả thực là đệ nhất ăn vạ, ngày nào cũng lôi Lâm Khinh ra làm bao cát, nhờ có nàng mà kỹ năng sử dụng ma khí của y đã nhuần nhuyễn hơn nhiều.
Hôm nay Lâm Khinh chào tạm biệt Mỹ Dư để lên đường trở lại phủ tộc trưởng. Tạp Khắc không xuất hiện, Mỹ Dư lén lút cho y rất nhiều tài nguyên tu luyện và Sinh tử cao. Thậm chí còn cho y một con ma thú để di chuyển tên là Song mao lang.
Lâm Khinh không định về tộc luôn nên cưỡi Song mao lang đi về phía đấu trường sinh tử. Cái y cần tìm là hội đấu giá ngầm ở bên cạnh đấu trường.
Nơi này được gọi là Tụ Bảo phường.
Nhắc đến cái tên này Lâm Khinh lại nhớ đến Nhật Nguyệt đại lục.
Hội đấu giá ngầm này thật ra là một khu chuyên dụng để trao đổi tài liệu, pháp bảo và đan dược các thứ. Mọi thứ đều có thể tìm thấy ở đây.
Tuy nơi này là Ma Linh giới nhưng linh dược vẫn tồn tại, chỉ là chúng hiếm hơn thôi. Lâm Khinh tính toán đi đổi một viên Bồi ngưng đan, đan dược chuyên dụng khi kết đan.
Nếu không thể tìm thấy Bồi ngưng đan thì bất đắc dĩ y đành phải đổi một số linh dược để tăng tu vi.
Chưa đến nơi Lâm Khinh đã thấy ma tu tụ tập cực kỳ đông đúc. Tụ bảo phường cấm yêu thú ma thú đi trên đường nên y phải kiếm một chỗ đưa Song mao lang vào không gian.
Lâm Khinh tiện thể lôi cả tiểu Bạch ra ngoài. Con yêu thú này hết ăn lại nằm, càng ngày càng lớn, hình như bây giờ nó mới tiêu hoá hết được số thức ăn đã kiếm được trong bí cảnh hay sao ấy mà lớn hẳn lên một vòng, giờ đã to bằng hai bàn tay Lâm Khinh chụm lại.
Mà càng ngày nhìn nó càng không thấy giống chuột.
Tiểu Bạch vừa ra ngoài đã bị tống một viên Sinh tử cao vào miệng rồi ném lên vai, nó ấm ức liền kêu lên chi chi.
Lâm Khinh không để ý đến nó mà rẽ vào con đường đông đúc nhất trong Tụ bảo phường.
Nơi đây ma tu thoải mái trao đổi đồ với chủ điếm. Chỉ cần có đẩy đủ ma thạch, Sinh tử cao hoặc vật có giá trị tương đương.
Lâm Khinh vừa bước vào trong một cửa hàng tên là Vân hải các đã bị gọi đích danh.
"Tạp Phỉ."
Buổi tối hai tuần sau đó, khi mà tất cả sự việc gần như đã trở lại bình thường.
Bầu trời Ma linh giới quanh năm âm u thích hợp làm việc mờ ám, trong phòng Tạp Mạn Tề bỗng có "khách lạ" viếng thăm.
Vị khách này gương mặt bịt kín chỉ chừa đôi mắt, y phục đen kín đáo đến mức thần thức không thể thăm dò.
Y bước vào phòng, Tạp Mạn Tề còn chưa kịp phản ứng đã bị trói gô lại một chỗ, miệng bị cấm ngôn, tay chân tê dại không còn tí sức lực nào.
"Phe ta chết gần hết người chỉ vì sai lầm của các ngươi. Giờ chúng ta muốn đền bù, ngươi tính sao?"
Giọng nói của người này trầm đục khàn khàn không nhận rõ âm điệu, Tạp Mạn Tề chưa từng nghe thấy bao giờ.
Uy hiếp? Giết người diệt khẩu?
Tạp Mạn Tề nào có trả lời được, gã chỉ lắc đầu lia lịa. Người thần bí hừ mạnh:
"Tạp Phỉ kia có cha tu vi Hợp thể kỳ, chúng ta không giết nổi. Nhưng người của chúng ta cũng gặp nạn, không đền bù thì ta chỉ có cách giết ngươi bồi táng cho chúng."
Tạp Mạn Tề càng sợ hãi tợn, mồ hôi túa ra, đầu hết lắc rồi lại gật. Người thần bí uy hiếp:
"Giờ ta giải cấm ngôn, ngươi phải thành thật. Ta tin nếu ta muốn giết ngươi, cha ngươi có chạy lại cũng chẳng kịp."
Lần này Tạp Mạn Tề gật đầu lia lịa.
Người thần bí giải cấm ngôn cho gã rồi nói:
"Thế nào. Đền bù hay là chết!"
Tạp Mạn Tề lắp bắp: "Các ngươi lật lọng. Đã nhận đồ mà người còn không giết được, các ngươi làm ăn thất..." Gã đang nói thì nhìn thấy khói đen cuồn cuộn trên tay người bí ẩn, lập tức ngậm tịt miệng.
"Ngươi muốn nói gì?" Người bí ẩn dùng giọng khàn khàn hỏi lại, âm thanh này đối với Tạp Mạn Tề giống như từ địa ngục vọng tới. Gã sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vã trả lời:
"Ta đền, ta đền, làm ơn tha cho ta!"
Người bí ẩn rút chiếc nhẫn từ trên tay gã ra rồi thử kiểm tra, không ngờ có kết giới chắn lại.
Mở ra cho ta.
Tạp Mạn Tề không có tay, đành dùng miệng cắn cái nhẫn rồi đưa ma khí của mình vào.
Người bí ẩn nói:
"Đổ hết ra nhà."
Tạp Mạn Tề ngoan ngoãn nghe theo. bao nhiêu thiên tài địa bảo từ trong nhẫn ào ào tuôn ra, người bí ẩn không thèm nhìn, khua tay một cái, lập tức số đồ vật này bay thẳng vào nhẫn của y.
Chiếc nhẫn này được thi hành phép ẩn giấu, người ngoài không thể nhìn thấy, vậy nên Tạp Mạn Tề chỉ tròn mắt thấy người bí ẩn quét hết tài bảo vào trong lòng bàn tay rồi biến mất không thấy.
Lúc này người bí ẩn mới tạm hài lòng, y gật gù bảo:
"Được rồi!"
Tạp Mạn Tề nghe thấy câu đó xong thì lập tức thấy tay đau nhói. Gã muốn hét lên mà miệng lại bị phép cấm ngôn làm cho im lặng.
Người bí ẩn không phải là Lâm Khinh thì ai. Y thong thả móc ra một cái chuỷ thủ, bắt đầu rạch từng vết trên người Tạp Mạn Tề, đợi khi cả người gã biến thành hình hài be bét máu thì mới ngừng lại, đút cho gã một viên đan dược chữa thương.
Dược tề mát lạnh chảy xuôi trong cổ họng khiến Tạp Mạn Tề thở ra một hơi, không ngờ trên người lại phải tiếp tục chịu đựng từng đợt đau đớn.
Vết thương trên cơ thể vừa khép lại đã bị chuỷ thủ rạch nát cho vỡ ra. Gân tay gân chân bị cắt đứt hết.
Tạp Mạn Tề không rõ người này có hận thù gì với gã, cứ mỗi lần gã không chịu nổi y lại cho gã một viên đan dược, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến khi mất nửa cái mạng thì mới được thả ra.
Lúc này cả người gã đã không còn nhìn rõ hình hài, chỉ riêng mỗi gương mặt là còn nguyên vẹn.
Lâm Khinh tiếp tục giả giọng đe doạ:
"Ngươi nhớ giữ mồm giữ miệng, nếu ngày mai việc ngươi bị thương truyền ra ngoài thì lần sau không còn là vài vết thương nhỏ thế này đâu? Cái mạng của ngươi cũng phải đi kèm đó!"
Lâm Khinh thong thả cất chuỷ thủ vào nhẫn trữ vật rồi lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng Tạp Mạn Tề.
Trừng phạt như vậy đủ rồi, giết người sẽ xảy ra phiền hà.
Lâm Khinh sợ nếu Tạp Mạn Tề chết thì chưa chắc lão Tạp Mạn Kỳ đã thả người.
Tạp Nhĩ đã lên đường đi trước, mang theo cả ma thú Huyết tử hạt về.
Lâm Khinh cũng muốn quay về khu nhà bên kia. Y không biết Lam Túc đi đâu. Hắn bảo đợi nhưng đợi ở đâu?
Nhưng kế hoạch không thực hiện được, Tạp Khắc giữ y lại nhà chính Tạp gia thêm hai tuần nữa mới thả người đi, trong một tháng này, Lâm Khinh cảm thấy mình... mập ra trông thấy.
Đợt trước không ăn uống gì đã quen, tích cốc đan cũng chỉ một tháng ăn vài viên là đủ, ở đây Mỹ Dư ngày nào cũng nấu thịt ma thú cho y ăn, ma lực tồn đọng quá nhiều, mới có một tháng mà y đã cảm nhận được linh lực trong cơ thể đã cô đọng đến mức tận cùng.
Đây là dấu hiệu cho thấy y sắp kết đan.
Nhưng cái sắp này chắc phải là chuyện của vài tháng nữa, tự bản thân y biết linh lực cần cho việc kết đan nhiều như thế nào. Giờ còn phải chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng.
Tạp Mạn Tề từ ngày Lâm Khinh dạy dỗ thì thành thật hơn nhiều. Gã thông báo bế quan rồi từ đó không ra khỏi phòng.
Lâm Khinh cũng mặc kệ, thực ra y và gã không thù không oán. Y cũng lười thay Tạp Phỉ thật này giải quyết hậu quả.
Còn Giai Giai, cô nàng này quả thực là đệ nhất ăn vạ, ngày nào cũng lôi Lâm Khinh ra làm bao cát, nhờ có nàng mà kỹ năng sử dụng ma khí của y đã nhuần nhuyễn hơn nhiều.
Hôm nay Lâm Khinh chào tạm biệt Mỹ Dư để lên đường trở lại phủ tộc trưởng. Tạp Khắc không xuất hiện, Mỹ Dư lén lút cho y rất nhiều tài nguyên tu luyện và Sinh tử cao. Thậm chí còn cho y một con ma thú để di chuyển tên là Song mao lang.
Lâm Khinh không định về tộc luôn nên cưỡi Song mao lang đi về phía đấu trường sinh tử. Cái y cần tìm là hội đấu giá ngầm ở bên cạnh đấu trường.
Nơi này được gọi là Tụ Bảo phường.
Nhắc đến cái tên này Lâm Khinh lại nhớ đến Nhật Nguyệt đại lục.
Hội đấu giá ngầm này thật ra là một khu chuyên dụng để trao đổi tài liệu, pháp bảo và đan dược các thứ. Mọi thứ đều có thể tìm thấy ở đây.
Tuy nơi này là Ma Linh giới nhưng linh dược vẫn tồn tại, chỉ là chúng hiếm hơn thôi. Lâm Khinh tính toán đi đổi một viên Bồi ngưng đan, đan dược chuyên dụng khi kết đan.
Nếu không thể tìm thấy Bồi ngưng đan thì bất đắc dĩ y đành phải đổi một số linh dược để tăng tu vi.
Chưa đến nơi Lâm Khinh đã thấy ma tu tụ tập cực kỳ đông đúc. Tụ bảo phường cấm yêu thú ma thú đi trên đường nên y phải kiếm một chỗ đưa Song mao lang vào không gian.
Lâm Khinh tiện thể lôi cả tiểu Bạch ra ngoài. Con yêu thú này hết ăn lại nằm, càng ngày càng lớn, hình như bây giờ nó mới tiêu hoá hết được số thức ăn đã kiếm được trong bí cảnh hay sao ấy mà lớn hẳn lên một vòng, giờ đã to bằng hai bàn tay Lâm Khinh chụm lại.
Mà càng ngày nhìn nó càng không thấy giống chuột.
Tiểu Bạch vừa ra ngoài đã bị tống một viên Sinh tử cao vào miệng rồi ném lên vai, nó ấm ức liền kêu lên chi chi.
Lâm Khinh không để ý đến nó mà rẽ vào con đường đông đúc nhất trong Tụ bảo phường.
Nơi đây ma tu thoải mái trao đổi đồ với chủ điếm. Chỉ cần có đẩy đủ ma thạch, Sinh tử cao hoặc vật có giá trị tương đương.
Lâm Khinh vừa bước vào trong một cửa hàng tên là Vân hải các đã bị gọi đích danh.
"Tạp Phỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.