Chương 106: Phát hiện phương pháp làm giàu
Hắc miêu vô miên
04/01/2021
Tiếng nói nũng nịu làm người khác nổi hết gai ốc vừa cất lên, người cũng theo đó mà nhào tới.
Tiểu Bạch sợ tới mức từ trên vai chui tọt vào trong ngực y.
Lâm Khinh cảm nhận mùi hương nồng nàn xộc thẳng vào mũi, y còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì bản năng đã giơ tay lên.
"Á!" Người vừa thét lên đã bị quỷ trảo của Lâm Khinh bóp cổ nhấc bổng khỏi mặt đất, không kêu được thêm một tiếng nào nữa.
Bấy giờ y mới nhìn rõ mặt mũi của người này, là một nữ nhân có ngoại hình khá xinh đẹp, tuổi tầm hai mươi. Nàng ta mặc y phục màu tím diêm dúa vô cùng, mái tóc dài đỏ rực trên đầu làm Lâm Khinh lập tức liên tưởng đến ma tu số năm mươi chín ở trường đấu sinh tử đợt nọ.
Trùng hợp là ở đây cũng gần trường đấu sinh tử.
Có liên quan gì đến nhau không?
Cảm giác người này tu vi quá yếu không thể uy hiếp đến mình, Lâm Khinh mới thu hồi quỷ trảo rồi thả người ra. Lúc này người đối diện mặt mũi đã tái lại vì nghẹn thở. Nàng ta cảm nhận rõ sát khí đến từ người trước mắt nên rất sợ hãi, vừa khóc thút thít vừa nói bằng cái giọng nhừa nhựa nghe chói tai vô cùng:
"Tạp Phỉ, chàng quên thiếp rồi sao? Vừa gặp lại còn muốn đánh thiếp nữa..."
Lâm Khinh biến sắc, lập tức lùi ra phía sau ba bước.
Cái ma âm gì thế này???
Đoán chắc người này có quen biết với Tạp Phỉ, y khẽ hắng giọng rồi trả lời:
"Ngươi lao tới nhanh quá, ta tưởng có người tấn công."
Nàng ta nghe vậy thì tin ngay, người giống như con rắn nước uốn éo nhao vào lòng Lâm Khinh, lần này y đã cảnh giác, vội né ra rồi nói:
"Đây là nơi công cộng, ngươi giữ ý tứ chút."
Nàng kia nghe vậy thì đầu tiên là không thể tin nổi, sau lại ấm ức nói:
"Tạp Phỉ, thì ra lời đồn là có thật, chàng không còn thương thiếp nữa rồi..."
Lâm Khinh: "..."
Cái quái gì đang diễn ra thế này? Lâm Khinh nuốt nước bọt, không biết ứng đối ra sao với trường hợp này nữa.
Bỗng linh quang chợt loé, y thăm dò: "Tư Lạp."
"Vâng, thiếp đây..."
Thì ra là nàng ta, Lâm Khinh đến bây giờ thật sự phải nghi ngờ về sở thích của cái tên Tạp Phỉ này.
Tư Lạp đứng đó uốn éo, y phục tím trên người cũng lắc lư theo, Lâm Khinh nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Bỗng có tiếng nói vang lên bên tai:
"Tạp Phỉ công tử, ngài đến bản điếm là có gì cần trao đổi?"
Suýt nữa thì Lâm Khinh quên mất mục đích của mình, y quay sang nhìn người vừa đến. Khuôn mặt đoan chính, lông mày rậm, mũi nở, môi dày, nhìn qua là một người thành thật, y biết gã đến giải vây cho mình nên vội đáp lời:
"Ta muốn đến tìm đồ."
Điếm chủ cười nói: "Công tử muốn tìm đồ gì?"
Nhận thấy có Tư Lạp đang ở đây, Lâm Khinh không tiện nói gì. Y giơ tay hoà hoãn với điếm chủ rồi quay sang nói với nàng:
"Còn ngươi đến đây làm gì?"
Tư Lạp mắt sáng rực, nàng vội trả lời: "Cỏ Hoa quế để chế nước hoa hết rồi, ta đi mua một ít."
Lâm Khinh không muốn dây dưa thêm với nàng, nghe thấy liền hiểu ý. Vội lôi từ nhẫn trữ vật ra một cái lọ nhỏ rồi đưa cho nàng:
"Cầm lấy muốn mua gì thì mua. Bây giờ ta còn có việc phải làm, khi nào rảnh ta sẽ đến tìm nàng."
"Vâng... Chàng nhớ đến đấy."
Tư Lạp vội vàng cầm lấy cái lọ rồi bỏ vào nhẫn, quay sang hôn gió Lâm Khinh một cái rồi mới vui vẻ rời đi.
Lâm Khinh thở phào nhẹ nhõm, y sợ nhất gặp mấy trường hợp như thế này.
Đang định quay sang trao đổi với chủ điếm thì lại thấy mấy người khách lục tục bước vào, y đánh mắt với điếm chủ rồi nói:
"Ta muốn nói chuyện riêng với ngài. Thứ ta cần tìm khá là quan trọng."
Điếm chủ vội vàng gật đầu đồng ý, sai bảo tên tiểu nhị canh giữ chỗ này rồi dẫn Lâm Khinh lên lầu hai.
Trên lầu hai bày la liệt linh thảo, ma dược, đan dược, pháp bảo, tài liệu chật kín cả tủ, Lâm Khinh vừa liếc qua đã nhìn thấy một hàng Thập mi tam diệp đã đạt đến cấp sáu, đúng là thứ mà chỉ bí cảnh Thiên huyền tông mới có. Giờ lại xếp chồng chéo mấy chục gốc ở đây.
Nhìn thấy linh thảo này. Lâm Khinh lại càng nhớ môn phái, nhớ sư phụ, nhớ đến bọn Tiêu Nam, Tần Ca, Phương Nam. Không biết giờ họ ra sao rồi? Tu vi có thăng tiến chút nào không?
Tính đi tính lại thì Lâm Khinh đã rời tông môn tròn một năm rồi.
Đối với tu sĩ, thời gian một năm có khi chỉ đủ bế quan một lần, nhưng một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Khinh năm trước mới bắt đầu Trúc cơ, năm nay cũng đã sắp kết đan rồi.
Quan trọng là thời gian này luôn có Lam Túc ở bên.
Thật kỳ lạ, dù chỉ mới quen Lam Túc mấy năm nhưng Lâm Khinh cảm giác thật thân thuộc.
Nhắc đến lại thấy nhớ. Gần một tháng rồi, không biết hắn đi đâu nữa.
Lâm Khinh cảm khái xong thì lôi tiểu Bạch vẫn rúc trong ngực ra, vứt nó xuống sàn nhà cho nó chơi, còn y tiến thẳng đến chỗ Thập mi tam diệp và hỏi:
"Linh dược này bán thế nào?"
"Loại Thập mi tam diệp này chuyên dùng thể nuôi dưỡng ma thú Nhị hồng ngư. Loài ma thú này rất đặc biệt, người nào mà được ăn thịt của nó sẽ kéo dài thêm một trăm năm tuổi thọ."
"Một trăm năm tuổi thọ. Thật thần kỳ."
Lâm Khinh hiếu kỳ nhưng cũng không ham. Phải biết rằng trong nhẫn trữ vật của y còn có một viên Hồi hoá đan, đan dược này ăn vào còn kéo dài thêm một ngàn năm tuổi thọ cơ.
Điếm chủ tất nhiên là không biết điều ấy, gã kiên nhẫn giải thích:
"Nhị hồng ngư này chỉ có tác dụng trong một lần thôi, ăn đến lần thứ hai thì chỉ tăng cường thể chất, cường thân kiện thể."
"À, vậy Thập mi tam diệp này giá ra sao?"
"Mười ma thạch một bó. Ở thác Sa linh mọc đầy rẫy thứ này, đó cũng là nơi mà Nhị hồng ngư được nuôi dưỡng."
Mắt Lâm Khinh khẽ loé lên, y gật gù làm bộ cà lơ phất phơ: "Nghe cũng hay đó, bó cho ta hết chỗ này."
Thứ này ở đại lục cực kỳ hiếm, sư phụ y tốn gần chục năm không kiếm được, nó dùng để luyện một loại đan dược kỳ lạ tên là Phục chi đan.
Đan này dùng để nối xương. Kể cả khi bị chặt đứt một bộ phận cơ thể, chỉ cần còn giữ bộ phận đó rồi uống đan dược này, vết đứt sẽ lành lặn lại.
Tất nhiên là mất rất nhiều thời gian để xương liền lại. Nhưng mà ngoài những đan dược cao cấp thì đây là một đan dược cấp thấp rất hữu dụng.
Điếm chủ nghe thấy thì càng cười nói xởi lởi tợn, gã bắt đầu giới thiệu những thứ hiếm lạ trong phòng.
Lâm Khinh lạnh lùng ngắt lời gã, đi thẳng vào vấn đề:
"Ngươi có Bồi nguyên đan không?"
Ánh mắt chủ điếm hơi thay đổi, gã nhìn trước ngó sau rồi nói khẽ:
"Đan này bổn điếm có, nhưng công tử phải cho ta biết, ngươi cần Bồi nguyên đan để làm gì?" Thấy chân mày Lâm Khinh nhíu lại gã vội giải thích:
"Công tử đừng hiểu lầm, ta không có ý muốn tò mò, chỉ là đan dược này quá mức đặc biệt. Ma tu chúng ta dùng vào sẽ để lại di chứng."
"Di chứng gì?"
"Công tử phải biết bất cứ loại đan dược nào cũng chứa linh lực, mà ở Ma linh giới này linh khí cực kỳ loãng. Nếu người không có linh lực hấp thu vào có khi không chịu được sẽ nổ tan tành mà chết." Gã điếm chủ lúc nói đến từ "chết" còn đặc biệt nhấn mạnh.
Lâm Khinh cũng giả vờ hoảng sợ, tò mò hỏi: "Thế giờ ta muốn dùng thì sao?"
Lão điếm chủ bắt đầu giới thiệu:
"Chỗ chúng ta có một vài công pháp tu luyện linh lực. Lại có thêm rất nhiều tài liệu có chứa linh lực. Công tử mua về lại tu luyện một chút, gì chứ Bồi nguyên đan, có khi cả Nguyên anh đan cũng nuốt được tất.
Lâm Khinh nghe gã ba hoa bốc phét mà cố nín cười. Kiểu này là muốn lừa đảo để y mua đồ chứ gì.
Nguyên Anh đan là đan dược dùng để kết anh, là đan dược cấp sáu. Chưa đến thời cơ mà nuốt thì nổ tan xác mà chết thật ấy chứ.
Lâm Khinh biết thừa có trá nhưng không phản bác mà vẫn hùa theo:
"Đâu. Công pháp gì ngươi lấy ra cho ta xem."
Không ngờ gã điếm chủ thần thần bí bí đi đến sát bờ tường, vỗ lên đó một cái, một hốc đá lập tức lộ ra, gã lấy từ trong đó hàng chục cái ngọc giản rồi bắt đầu chào hàng:
"Đây là công pháp tu luyện hệ Hoả, giá mười mươi viên Sinh tử cao hoặc là một ngàn ma thạch."
"Đây là công pháp phòng ngự, hàng này hiếm nha, kể cả ở Nhật Nguyệt đại lục cũng không có mấy cái đâu. Giá năm viên Sinh tử cao hoặc năm trăm ma thạch."
"Đây là công pháp chiến đấu, có giá hai mươi viên Sinh tử cao hoặc hai ngàn ma thạch."
Lâm Khinh nghe mà giật mình.
"Gì? Sao đắt vậy, đưa ta xem công pháp gì nào?"
Gã điếm chủ lắc đầu và nói:
"Không được, công tử phải mua thì mới được xem. Đây là công pháp chiến đấu đa hệ, cứ miễn trong người có linh lực là tiến hành được. Lúc vận chuyển, từng lưỡi dao sắc bén từ trong người sẽ bắn ra."
Lâm Khinh nghe hứng thú vô cùng, quyết định mua thứ này.
"Tiếp theo là công pháp tu luyện tốc độ. Có nó thì tốc độ phi độn của công tử sẽ nhanh gấp đôi. Cái này có giá năm viên Sinh tử cao hoặc năm trăm ma thạch."
"Cái này ta cũng lấy."
Lâm Khinh không kiểm tra, cuối cùng lấy mấy bộ công pháp, rồi lại mua thêm hai viên Bồi nguyên đan với giá bốn mươi viên Sinh tử cao.
Vèo một cái tiêu hơn trăm viên.
Cũng may lần này về nhà Mỹ Dư đã cho y kha khá Sinh tử cao và ma thạch, cộng thêm hôm trước lấy của Tạp Mạn tề vì sợ tai vách mạch rừng còn chưa thống kê được.
Vừa trả tiền xong, đang tính gọi tiểu Bạch định rời đi thì Lâm Khinh lại liếc thấy một loại linh thảo cấp sáu, linh thảo này ở đại lục cũng thuộc hàng hiếm, dùng để chế một loại đan dược chữa thương cấp năm.
Y buột miệng hỏi:
"Linh thảo này giá bao nhiêu?"
"Hoá linh diệp, dùng để thúc dục Phấn chi điệp sinh sản, linh dược này mười ma thạch một bó."
Lâm Khinh suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau.
Y lại bắt đầu lục tung hết các loại linh dược trong điếm ra để hỏi giá, gã chủ điếm thấy y hỏi nhiều quá phiền phức vội xua tay:
"Công tử đừng hỏi nữa, tất cả linh dược của bản điếm đều có giá mười ma thạch một bó."
Lâm Khinh nghe mà muốn bay lên, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:
"Ta sắp giàu to rồi!!!"
Tiểu Bạch sợ tới mức từ trên vai chui tọt vào trong ngực y.
Lâm Khinh cảm nhận mùi hương nồng nàn xộc thẳng vào mũi, y còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì bản năng đã giơ tay lên.
"Á!" Người vừa thét lên đã bị quỷ trảo của Lâm Khinh bóp cổ nhấc bổng khỏi mặt đất, không kêu được thêm một tiếng nào nữa.
Bấy giờ y mới nhìn rõ mặt mũi của người này, là một nữ nhân có ngoại hình khá xinh đẹp, tuổi tầm hai mươi. Nàng ta mặc y phục màu tím diêm dúa vô cùng, mái tóc dài đỏ rực trên đầu làm Lâm Khinh lập tức liên tưởng đến ma tu số năm mươi chín ở trường đấu sinh tử đợt nọ.
Trùng hợp là ở đây cũng gần trường đấu sinh tử.
Có liên quan gì đến nhau không?
Cảm giác người này tu vi quá yếu không thể uy hiếp đến mình, Lâm Khinh mới thu hồi quỷ trảo rồi thả người ra. Lúc này người đối diện mặt mũi đã tái lại vì nghẹn thở. Nàng ta cảm nhận rõ sát khí đến từ người trước mắt nên rất sợ hãi, vừa khóc thút thít vừa nói bằng cái giọng nhừa nhựa nghe chói tai vô cùng:
"Tạp Phỉ, chàng quên thiếp rồi sao? Vừa gặp lại còn muốn đánh thiếp nữa..."
Lâm Khinh biến sắc, lập tức lùi ra phía sau ba bước.
Cái ma âm gì thế này???
Đoán chắc người này có quen biết với Tạp Phỉ, y khẽ hắng giọng rồi trả lời:
"Ngươi lao tới nhanh quá, ta tưởng có người tấn công."
Nàng ta nghe vậy thì tin ngay, người giống như con rắn nước uốn éo nhao vào lòng Lâm Khinh, lần này y đã cảnh giác, vội né ra rồi nói:
"Đây là nơi công cộng, ngươi giữ ý tứ chút."
Nàng kia nghe vậy thì đầu tiên là không thể tin nổi, sau lại ấm ức nói:
"Tạp Phỉ, thì ra lời đồn là có thật, chàng không còn thương thiếp nữa rồi..."
Lâm Khinh: "..."
Cái quái gì đang diễn ra thế này? Lâm Khinh nuốt nước bọt, không biết ứng đối ra sao với trường hợp này nữa.
Bỗng linh quang chợt loé, y thăm dò: "Tư Lạp."
"Vâng, thiếp đây..."
Thì ra là nàng ta, Lâm Khinh đến bây giờ thật sự phải nghi ngờ về sở thích của cái tên Tạp Phỉ này.
Tư Lạp đứng đó uốn éo, y phục tím trên người cũng lắc lư theo, Lâm Khinh nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Bỗng có tiếng nói vang lên bên tai:
"Tạp Phỉ công tử, ngài đến bản điếm là có gì cần trao đổi?"
Suýt nữa thì Lâm Khinh quên mất mục đích của mình, y quay sang nhìn người vừa đến. Khuôn mặt đoan chính, lông mày rậm, mũi nở, môi dày, nhìn qua là một người thành thật, y biết gã đến giải vây cho mình nên vội đáp lời:
"Ta muốn đến tìm đồ."
Điếm chủ cười nói: "Công tử muốn tìm đồ gì?"
Nhận thấy có Tư Lạp đang ở đây, Lâm Khinh không tiện nói gì. Y giơ tay hoà hoãn với điếm chủ rồi quay sang nói với nàng:
"Còn ngươi đến đây làm gì?"
Tư Lạp mắt sáng rực, nàng vội trả lời: "Cỏ Hoa quế để chế nước hoa hết rồi, ta đi mua một ít."
Lâm Khinh không muốn dây dưa thêm với nàng, nghe thấy liền hiểu ý. Vội lôi từ nhẫn trữ vật ra một cái lọ nhỏ rồi đưa cho nàng:
"Cầm lấy muốn mua gì thì mua. Bây giờ ta còn có việc phải làm, khi nào rảnh ta sẽ đến tìm nàng."
"Vâng... Chàng nhớ đến đấy."
Tư Lạp vội vàng cầm lấy cái lọ rồi bỏ vào nhẫn, quay sang hôn gió Lâm Khinh một cái rồi mới vui vẻ rời đi.
Lâm Khinh thở phào nhẹ nhõm, y sợ nhất gặp mấy trường hợp như thế này.
Đang định quay sang trao đổi với chủ điếm thì lại thấy mấy người khách lục tục bước vào, y đánh mắt với điếm chủ rồi nói:
"Ta muốn nói chuyện riêng với ngài. Thứ ta cần tìm khá là quan trọng."
Điếm chủ vội vàng gật đầu đồng ý, sai bảo tên tiểu nhị canh giữ chỗ này rồi dẫn Lâm Khinh lên lầu hai.
Trên lầu hai bày la liệt linh thảo, ma dược, đan dược, pháp bảo, tài liệu chật kín cả tủ, Lâm Khinh vừa liếc qua đã nhìn thấy một hàng Thập mi tam diệp đã đạt đến cấp sáu, đúng là thứ mà chỉ bí cảnh Thiên huyền tông mới có. Giờ lại xếp chồng chéo mấy chục gốc ở đây.
Nhìn thấy linh thảo này. Lâm Khinh lại càng nhớ môn phái, nhớ sư phụ, nhớ đến bọn Tiêu Nam, Tần Ca, Phương Nam. Không biết giờ họ ra sao rồi? Tu vi có thăng tiến chút nào không?
Tính đi tính lại thì Lâm Khinh đã rời tông môn tròn một năm rồi.
Đối với tu sĩ, thời gian một năm có khi chỉ đủ bế quan một lần, nhưng một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Khinh năm trước mới bắt đầu Trúc cơ, năm nay cũng đã sắp kết đan rồi.
Quan trọng là thời gian này luôn có Lam Túc ở bên.
Thật kỳ lạ, dù chỉ mới quen Lam Túc mấy năm nhưng Lâm Khinh cảm giác thật thân thuộc.
Nhắc đến lại thấy nhớ. Gần một tháng rồi, không biết hắn đi đâu nữa.
Lâm Khinh cảm khái xong thì lôi tiểu Bạch vẫn rúc trong ngực ra, vứt nó xuống sàn nhà cho nó chơi, còn y tiến thẳng đến chỗ Thập mi tam diệp và hỏi:
"Linh dược này bán thế nào?"
"Loại Thập mi tam diệp này chuyên dùng thể nuôi dưỡng ma thú Nhị hồng ngư. Loài ma thú này rất đặc biệt, người nào mà được ăn thịt của nó sẽ kéo dài thêm một trăm năm tuổi thọ."
"Một trăm năm tuổi thọ. Thật thần kỳ."
Lâm Khinh hiếu kỳ nhưng cũng không ham. Phải biết rằng trong nhẫn trữ vật của y còn có một viên Hồi hoá đan, đan dược này ăn vào còn kéo dài thêm một ngàn năm tuổi thọ cơ.
Điếm chủ tất nhiên là không biết điều ấy, gã kiên nhẫn giải thích:
"Nhị hồng ngư này chỉ có tác dụng trong một lần thôi, ăn đến lần thứ hai thì chỉ tăng cường thể chất, cường thân kiện thể."
"À, vậy Thập mi tam diệp này giá ra sao?"
"Mười ma thạch một bó. Ở thác Sa linh mọc đầy rẫy thứ này, đó cũng là nơi mà Nhị hồng ngư được nuôi dưỡng."
Mắt Lâm Khinh khẽ loé lên, y gật gù làm bộ cà lơ phất phơ: "Nghe cũng hay đó, bó cho ta hết chỗ này."
Thứ này ở đại lục cực kỳ hiếm, sư phụ y tốn gần chục năm không kiếm được, nó dùng để luyện một loại đan dược kỳ lạ tên là Phục chi đan.
Đan này dùng để nối xương. Kể cả khi bị chặt đứt một bộ phận cơ thể, chỉ cần còn giữ bộ phận đó rồi uống đan dược này, vết đứt sẽ lành lặn lại.
Tất nhiên là mất rất nhiều thời gian để xương liền lại. Nhưng mà ngoài những đan dược cao cấp thì đây là một đan dược cấp thấp rất hữu dụng.
Điếm chủ nghe thấy thì càng cười nói xởi lởi tợn, gã bắt đầu giới thiệu những thứ hiếm lạ trong phòng.
Lâm Khinh lạnh lùng ngắt lời gã, đi thẳng vào vấn đề:
"Ngươi có Bồi nguyên đan không?"
Ánh mắt chủ điếm hơi thay đổi, gã nhìn trước ngó sau rồi nói khẽ:
"Đan này bổn điếm có, nhưng công tử phải cho ta biết, ngươi cần Bồi nguyên đan để làm gì?" Thấy chân mày Lâm Khinh nhíu lại gã vội giải thích:
"Công tử đừng hiểu lầm, ta không có ý muốn tò mò, chỉ là đan dược này quá mức đặc biệt. Ma tu chúng ta dùng vào sẽ để lại di chứng."
"Di chứng gì?"
"Công tử phải biết bất cứ loại đan dược nào cũng chứa linh lực, mà ở Ma linh giới này linh khí cực kỳ loãng. Nếu người không có linh lực hấp thu vào có khi không chịu được sẽ nổ tan tành mà chết." Gã điếm chủ lúc nói đến từ "chết" còn đặc biệt nhấn mạnh.
Lâm Khinh cũng giả vờ hoảng sợ, tò mò hỏi: "Thế giờ ta muốn dùng thì sao?"
Lão điếm chủ bắt đầu giới thiệu:
"Chỗ chúng ta có một vài công pháp tu luyện linh lực. Lại có thêm rất nhiều tài liệu có chứa linh lực. Công tử mua về lại tu luyện một chút, gì chứ Bồi nguyên đan, có khi cả Nguyên anh đan cũng nuốt được tất.
Lâm Khinh nghe gã ba hoa bốc phét mà cố nín cười. Kiểu này là muốn lừa đảo để y mua đồ chứ gì.
Nguyên Anh đan là đan dược dùng để kết anh, là đan dược cấp sáu. Chưa đến thời cơ mà nuốt thì nổ tan xác mà chết thật ấy chứ.
Lâm Khinh biết thừa có trá nhưng không phản bác mà vẫn hùa theo:
"Đâu. Công pháp gì ngươi lấy ra cho ta xem."
Không ngờ gã điếm chủ thần thần bí bí đi đến sát bờ tường, vỗ lên đó một cái, một hốc đá lập tức lộ ra, gã lấy từ trong đó hàng chục cái ngọc giản rồi bắt đầu chào hàng:
"Đây là công pháp tu luyện hệ Hoả, giá mười mươi viên Sinh tử cao hoặc là một ngàn ma thạch."
"Đây là công pháp phòng ngự, hàng này hiếm nha, kể cả ở Nhật Nguyệt đại lục cũng không có mấy cái đâu. Giá năm viên Sinh tử cao hoặc năm trăm ma thạch."
"Đây là công pháp chiến đấu, có giá hai mươi viên Sinh tử cao hoặc hai ngàn ma thạch."
Lâm Khinh nghe mà giật mình.
"Gì? Sao đắt vậy, đưa ta xem công pháp gì nào?"
Gã điếm chủ lắc đầu và nói:
"Không được, công tử phải mua thì mới được xem. Đây là công pháp chiến đấu đa hệ, cứ miễn trong người có linh lực là tiến hành được. Lúc vận chuyển, từng lưỡi dao sắc bén từ trong người sẽ bắn ra."
Lâm Khinh nghe hứng thú vô cùng, quyết định mua thứ này.
"Tiếp theo là công pháp tu luyện tốc độ. Có nó thì tốc độ phi độn của công tử sẽ nhanh gấp đôi. Cái này có giá năm viên Sinh tử cao hoặc năm trăm ma thạch."
"Cái này ta cũng lấy."
Lâm Khinh không kiểm tra, cuối cùng lấy mấy bộ công pháp, rồi lại mua thêm hai viên Bồi nguyên đan với giá bốn mươi viên Sinh tử cao.
Vèo một cái tiêu hơn trăm viên.
Cũng may lần này về nhà Mỹ Dư đã cho y kha khá Sinh tử cao và ma thạch, cộng thêm hôm trước lấy của Tạp Mạn tề vì sợ tai vách mạch rừng còn chưa thống kê được.
Vừa trả tiền xong, đang tính gọi tiểu Bạch định rời đi thì Lâm Khinh lại liếc thấy một loại linh thảo cấp sáu, linh thảo này ở đại lục cũng thuộc hàng hiếm, dùng để chế một loại đan dược chữa thương cấp năm.
Y buột miệng hỏi:
"Linh thảo này giá bao nhiêu?"
"Hoá linh diệp, dùng để thúc dục Phấn chi điệp sinh sản, linh dược này mười ma thạch một bó."
Lâm Khinh suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau.
Y lại bắt đầu lục tung hết các loại linh dược trong điếm ra để hỏi giá, gã chủ điếm thấy y hỏi nhiều quá phiền phức vội xua tay:
"Công tử đừng hỏi nữa, tất cả linh dược của bản điếm đều có giá mười ma thạch một bó."
Lâm Khinh nghe mà muốn bay lên, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:
"Ta sắp giàu to rồi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.