Chương 1
Nguyên Viện
13/02/2014
“Bách giải tán, trị phong hàn cho trẻ, nóng nhức đau đầu, chế thành thuốc thì sấy khô hai lượng, hoàng cầm tám chỉ, ma hoàng…” Âm thanh ngâm nga dần uể oải, cuối cùng — “A! Phiền chết được!” cuốn sách dày cộp lập tức bị quăng trên cỏ.
“Quyển sách dày thế này phải học tới khi nào chứ?!” Chủ nhân của quyển sách khổ sở ôm đầu lăn tròn trên thảm cỏ.
Người này, chính là Uông Đông từng xuyên qua sống lại, chỉ là nàng bây giờ có tên Thôi Bán Hạ, năm nay ba tuổi.
Bắt một đứa bé vác quyển sách dày cộp thế này, mẹ kiếp, đương nhiên là ngược đãi! Thôi Bán Hạ cảm thấy việc mình xuyên qua rõ ràng là một màn bi kịch.
Quốc gia nàng xuyên qua này gọi là Ngũ Hỉ Quốc. Đúng, đây là một quốc gia không có trong lịch sử, điều này khiến mơ tưởng đầu tiên khi xuyên qua của nàng là — có khả năng biết trước tương lai hoàn toàn trở thành tro bụi.
Quay lại với thân thế của nàng. Ngũ Hỉ Quốc này là một đất nước giàu có, đông đúc và phồn vinh, còn là một quốc gia hùng mạnh, nhưng dù có hùng mạnh đến đâu cũng có ít nhiều thù trong giặc ngoài.
Rất may đương kim hoàng thượng của Ngũ Hỉ Quốc là một minh quân, “thù trong” đã được diệt trừ gần như hoàn toàn từ ba năm trước, còn về phần “giặc ngoài”, Ngũ Hỉ Quốc dùng võ lập quốc, sức mạnh cường thịnh, danh tướng hộ quốc người người dũng mãnh thiện chiến, nên việc đối phó “giặc ngoài” đối với Ngũ Hỉ Quốc mà nói dễ như ăn cháo, lãnh thổ quốc gia càng mở rộng, uy danh Ngũ Hỉ cường quốc lại càng vang xa.
Mà phụ mẫu thân sinh nàng lại vô tình được liệt vào hàng ngũ “thù trong”.
Đơn giản mà nói, thái tổ hoàng đế Ngũ Hỉ Quốc từ khi khai quốc đã sắc phong khai quốc công thần có quan hệ thông gia thân thiết làm phiên vương. Trong lịch sử từng thấy vị phiên vương nào có kết cục tốt chưa? Cho dù từ đầu phiên vương có trung thành tận tâm, chẳng qua đời này qua đời khác, liền tự cho mình là vua một cõi, con người đều là lòng tham không đáy, càng làm hoàng đế lâu, dã tâm cũng càng lớn.
Có vị hoàng đế nào chịu được việc phiên vương vì nắm binh quyền trong tay mà tỏ ra ngạo mạn? Cho nên nhất định phải tước đi binh quyền.
Hoàng đế đầu tiên muốn tước bỏ thuộc địa, Phiên vương sao có thể ngoan ngoãn giao ra, cho nên đây chính là lúc làm phản rồi, mà phụ thân nàng vừa hay lại chính là vị phiên vương đang trên đường tạo phản đó.
Thắng làm vua thua làm giặc, người thua chính là bị tịch biên gia sản đồng thời gắn với kết cục tru di cửu tộc.
Khi đó vương phi đã mang bầu được tám tháng, vì bảo vệ tính mạng đứa trẻ liền uống thuốc trợ sinh (thuốc sinh non), nàng được sinh ra như thế, hơn nữa còn được giao cho Thôi thần y.
Vương phi và Thôi thần y có giao tình gì thì nàng không biết, dù sao đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là cái vị Thôi thần y kia lại chính là ngự y ở trong cung — nàng thật không biết có nên bội phục lá gan của ông ta hay không, giúp phản đảng như là lẽ đương nhiên, còn mang nữ nhi phản đảng vào cung nuôi dưỡng, ông ta không sợ bị phát hiện sao?!
Dĩ nhiên là vị Thôi thần y này không sợ. Nàng quan sát thấy, vị Thôi thần y này ở trong cung có địa vị không giống người bình thường, không chỉ thế, còn đặc biệt kiêu ngạo.
Thôi thần y chỉ chuẩn bệnh cho hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu hoặc là chính bản thân ông ta, ngay cả các phi tần ông cũng hoàn toàn bỏ mặc. Nhưng những người trong cung lại vô cùng tôn trọng Thôi thần y, lẽ dĩ nhiên, nàng – đứa nhỏ được Thôi thần y ôm vào trong cung chỉ bằng một câu: “Ta sẽ nhận đứa nhỏ này làm ngoại tôn (cháu gái).” cứ thế đương đương nhiên nhiên sống trong cung, hưởng ké sự kính trọng của mọi người với ông ta.
Có Thôi thần y che chở, nàng ở trong cung cực kỳ tốt. Đến mức thân thế của nàng, Thôi ngự y cũng quên luôn không nói cho nàng biết, làm nàng phải lật đật chạy theo mấy cung nhân nghe ngóng mà chắp vá lại.
Thế lực của phiên vương gần như đã bị diệt trừ toàn, dư đảng còn lẩn trốn cũng được truy bắt gần hết, mà nàng vừa ra đời đã được Thôi thần y ôm vào trong cung, có thể nói là vô cùng an toàn — mỗi tội Thôi thần y hễ cứ nhìn thấy nàng liền cảm thán: “Tiểu Bán Hạ à! Con càng ngày càng giống mẫu thân con, hiện tại còn nhỏ nên bộ dạng vẫn còn tròn tròn, không tồi… Ai, nào nào, ăn nhiều một chút, đừng có khiến mình gầy đi nha!”
Nghe nói vị mẫu thân không có duyên phận với nàng kia trước đây lại là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ… Mỗi khi nàng nghĩ đến đều muốn chửi bậy, đều nói người ta xuyên qua liền có dung mạo của kẻ gây họa đi, nàng dĩ nhiên cũng vậy, nhưng người mang họa không phải người khác, mà lại chính là nàng nha!
Nếu như người ta phát hiện dung mạo của nàng giống vương phi của vị phiên vương kia, thế chẳng phải tự mình tuyên bố với mọi người thân phận của nàng sao? Nữ nhi vương phi đến bây giờ vẫn còn bị liệt vào danh sách tội nhân bị mất tích đó!
Nàng sâu sắc cảm nhận được có khi bị chặt đầu ngay từ lúc mới sinh sẽ đỡ phải lo lắng về vấn đề bảo toàn mạng sống hơn bây giờ.
Còn nữa, nàng không những phải lo lắng bảo toàn tính mạng, mà còn phải vác thêm sách thuốc! Đây mới là điều khiến nàng đau khổ nhất! Nàng hiện tại mới được ba tuổi, đã phải ngày ngày cầm quyển sách dày cộp đọc đến trời đất mù mịt, quả thật là ngược đãi trẻ em mà!
“Thế này làm sao sống nổi aaaaaa…” Thôi Bán Hạ ưu thương nhìn trời hét lớn. Nàng nào có biết đây đâu phải là thời điểm bi thảm nhất đời nàng, thật nhiều sự hãm hại còn đang chờ nàng phía sau kia.
“Thôi ngự y! Mau! Hoàng hậu sắp sinh rồi! Thôi ngự y…” âm thanh hốt hoảng truyền vào Thái Y viện, sau đó chính là tiếng bước chân dồn dập.
Thôi Bán Hạ vội vàng từ dưới đất bò dậy, phủi phủi cỏ dại dính trên người, rồi nhặt lên sách thuốc trước đó đã bị nàng vứt chỏng trơ dưới đất.
“Đừng nóng vội, gấp cái gì… Bán Hạ! Chạy đi đâu vậy? Mau lăn qua đây!”
Thôi Bán Hạ đứng dậy, liếc mắt xem thường, tay ôm sách thuốc, dùng đôi chân ngắn cũn cỡn vừa chạy vừa hét: “A công, ta ở đây.”
Thôi thần y vuốt râu nhìn cháu gái từ từ chạy tới, sớm đã quen với cách gọi kỳ quái này của nàng rồi, hơn nữa càng nghe càng thấy cái tiếng A công này vô cùng thân mật, khiến ông thích vô cùng.
Đợi Thôi Bán Hạ chạy đến bên người, Thôi thần y hừ một tiếng: “Tiểu nha đầu, lại lười biếng trốn đi đúng không?”
“Nào có…” Nàng đang định bày tỏ nỗi oan khuất của mình thì thấy Thôi thần y nhặt lên một cọng cỏ dính trên đầu nàng, trừng mắt, nàng liền nhìn Thôi thần y tươi cười thật vô tội: “A công, mau, hoàng hậu nương nương sắp sinh rồi!” sau đó quay qua nói: “Phúc công công, mau dẫn đường!”
“Vâng, vâng.” Phúc công công vội vàng dẫn đường đến Vân Phượng cung – tẩm cung của hoàng hậu.
Thôi thần y buồn cười nhìn bóng lưng cháu gái, cũng không nói gì, nhàn nhã đuổi theo sau.
Khi đến Vân Phượng cung đã thấy hoàng đế và thái hậu đang đứng bên ngoài chờ.
“Hoàng thương, thái hậu, Thôi ngự y đã đến.” Phúc công công khom người bẩm báo.
Thiên Tỳ đế nhìn Thôi thần y: “Thôi ngự y, làm phiền ngươi vất vả.”
“Hoàng thượng, người khách khí rồi.” Thôi thần y chỉ gật đầu chứ không hành lễ như Phúc công công rồi liền nhanh chóng bước vào tẩm cung, Thôi Bán Hạ lắc lư theo sau.
Thôi Bán Hạ theo vào thế cũng không thấy người nào có ý kiến gì. Trong cung ai chẳng biết Thôi Bán Hạ sẽ thừa kế y thuật của Thôi ngự y, trẻ con nhà người ta đọc Tam Tự kinh, Thôi Bán Hạ lại ôm Thần Nông Bản Thảo cực khó mà đọc nha!
Vừa vào Vân Phượng cung, Thôi Bán Hạ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, còn có cả hoàng hậu nương nương đang đè nén tiếng rên la.
“Nương nương, xin người kiên nhẫn một chút. Nào, ngậm lấy nhân sâm.” Ma ma hầu cận bên người hoàng hậu sốt ruột đút nhân sâm vào miệng nàng.
Hoàng hậu ngậm chặt nhân sâm, trên khuôn mặt trắng bệch đã vã đầy mồ hôi, hai chân mở rộng, miệng cắn miếng vải lụa, không ngừng rên rỉ.
“Thôi ngự y, nương nương đã đau hơn nửa canh giờ rồi.” Vừa nhìn thấy Thôi thần y, vị ma ma kia liền vội vàng nói.
Thôi thần y ngồi xuống bên mép giường quan sát: “Vừa đúng lúc. Bán Hạ, nhìn xem.”
Nàng có thể không nhìn sao? Thôi Bán Hạ chậm rãi đi đến bên cạnh Thôi thần y, vẻ mặt đau khổ, gần như nhìn thấy toàn bộ “con đường sinh sản”, mặt nàng cũng trắng — nhanh chóng nhìn thấy cái đầu.
“Nương nương, hít sâu, dùng sức.” Thôi thần y nhắc nhở hoàng hậu.
Bên này hoàng hậu nương nương hít sâu, nghe lời Thôi thần y dùng sức, bên kia Thôi Bán Hạ cũng hít sâu, sau đó ngừng thở, mắt trợn trừng nhìn cái đầu đứa bé từ từ lòi ra… Mẹ nó! Thế này còn đáng sợ hơn xem mấy việc giết người trên phim ảnh!
Lúc nghe tiếng con nít khóc thì Thôi Bán Hạ cũng suýt nghẹn chết.
“Là con trai.” Thôi thần y cầm kéo cắt cuống rốn cho bé.
“Nương nương, là tiểu điện hạ nha!” Ma ma vui vẻ kêu lên, sau đó vội vàng ra ngoài bẩm báo tin vui với hoàng thượng và thái hậu.
Thôi thần y đưa tiểu điện hạ đang không ngừng khóc đến trước mặt Thôi Bán Hạ, thản nhiên nói: “Bán Hạ, rửa sạch sẽ cho tiểu điện hạ.”
Thôi Bán Hạ ngẩn người, bối rối nhìn máu tanh chảy ra từ trên người đứa bé, nàng thật sự không muốn ôm.
Cung nữ đứng một bên thấy vậy liền nói: “Thôi thần y, Bán Hạ còn nhỏ, hay là để ta làm đi…”
“Không cần, Bán Hạ.” Thôi thần y nhìn cháu gái. Đối với kẻ sẽ thừa kế y thuật của ông mà nói, ông đương nhiên phải nghiêm khắc. Cho dù Thôi Bán Hạ mới có ba tuổi, ông cũng không thể lơi lỏng cơ hội học tập, để cho nàng xem ông đỡ đẻ cùng với việc muốn nàng tắm rửa cho tiểu điện hạ cũng là muốn giúp nàng gia tăng kinh nghiệm.
Thôi Bán Hạ yên lặng vươn tay ôm lấy cục thịt nhớp nháp. Cũng thật kỳ quái, vừa được nàng ôm vào lòng, tiểu điện hạ vốn đang gào khóc đột nhiên im bặt.
Điều này làm cho tất cả mọi người sửng sốt. Vừa lúc hoàng thượng và thái hậu vào đến nơi.
Thái hậu vừa nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Thôi Bán Hạ, tâm tình lập tức buông lỏng nói: “Tôn nhi (cháu nội) của ta! Lại đây, để ai gia nhìn một chút.” Thái hậu không thèm để ý đến thân thể đứa bé vẫn còn bẩn, vui mừng muốn ôm tiểu tôn tử.
Thôi Bán Hạ mừng rỡ đưa ra đứa nhỏ bẩn thỉu, đứa bé lập tức nhận thấy sẽ bị tách khỏi vòng ôm của nàng, khuôn mặt nhăn nhúm của trẻ mới sinh lập tức nhăn càng thêm nhăn: “Oa oa oa…” sau đó liền khóc thật vang dội.
Hình như vẫn thấy còn chưa đủ, bàn tay nhỏ nhắn còn nhíu chặt lấy tay áo của Thôi Bán Hạ.
Thiên Tỳ đế nhíu mày, cười cưng chiều: “Hừm, xem ra hoàng nhi của trẫm rất yêu thích Thôi Bán Hạ nha!”
Ách… Thôi Bán Hạ sửng sốt nhìn chằm chằm cục thịt nhỏ. Không biết vì sao, nàng cư nhiên lại có dự cảm xấu.
~~~
Thôi Bán Hạ, năm nay vừa tròn tám tuổi, kiếp trước là đại tỷ hắc đạo tung hoành thiên hạ.
À, cái này là nói đến Thôi Bán Hạ trước khi sống lại.
Uông gia nhiều đời làm hắc đạo, Thôi Bán Hạ kiếp trước có địa vị đứng thứ tư, chịu ảnh hưởng của gia đình, rất tự nhiên bước trên con đường hắc đạo này. Chẳng qua Uông gia không đi theo con đường cầm dao dọa người thu phí bảo kê, loại này gọi là lưu manh, hắc đạo thì có đẳng cấp cao hơn.
Uông gia sở hữu một công ty lớn kinh doanh hợp pháp, chưa bao giờ có chuyện trốn thuế, còn những thế lực ngầm thì đó là chuyện mọi người đều hiểu.
Thôi Bán Hạ vốn không hứng thú với cuộc sống đi làm sáng chín chiều năm, nên chủ động đảm đương thế lực ngầm của Uông gia, dĩ nhiên là như cá gặp nước, mỗi lần ra cửa đều được tôn kính gọi một tiếng đại tỷ.
Đầu năm nay hắc đạo rất là coi trọng vấn đề quan hệ quốc tế, làm ếch ngồi đáy giếng thật không có tiền đồ, thế nên nàng chạy đến New York bàn chuyện làm ăn với lão đại một bang phái bản xứ, vụ đàm phán thành công, cả chủ và khách đều vui vẻ.
Thỏa thuận chia lợi nhuận xong xuôi, nhẽ ra Thôi Bán Hạ phải trở về Đài Loan, nhưng khó có cơ hội được ra nước ngoài một chuyến, không chơi cho đã thật là đáng tiếc, bởi vậy sau khi lưu lại New York nửa tháng, liền tâm tình kích động muốn chạy qua Paris, ai biết được cứ như vậy mà hoa hoa lệ lệ rơi máy bay, hưởng thọ hai mươi bảy tuổi.
Kiếp trước tuy rằng chỉ sống hai mươi bảy năm ngắn ngủn nhưng rất huy hoàng nha, ít nhất là không phải xem sắc mặt người khác, cũng không cần phải sắp xếp một núi dược thảo như thế này a!
Thôi Bán Hạ ngồi một đống trong viện, tay cầm cây kéo nhỏ kiểm tra cây thảo dược, có lúc thì cắt bỏ lá thừa, rồi đối chiếu với sách thuốc.
A công nói, ông chỉ cho nàng thời gian ba tháng để làm quen với dược thảo trong Dược viên, ba tháng sau sẽ phải thi, nếu không đạt sẽ bị phạt chép Bản Thảo Kinh một nghìn lần. Mẹ kiếp, một nghìn lần chẳng phải sẽ chết người sao!
Dược thảo trong Dược Viên ít nhất cũng trăm loại, nàng làm sao nhận ra hết được! Hơn nữa ngoài việc phải nhận ra được thảo dược, nàng còn phải ghi nhớ đặc tính cùng công dụng của chúng, nàng hiện tại mới có tám tuổi nha! Ngược đãi một đứa trẻ như thế được sao?
Thôi Bán Hạ cảm thấy cuộc sống sau khi xuyên qua của nàng không thể chỉ dùng hai từ “cay đắng, áp bức” là có thể hình dung, bởi vì thảm hại hơn vẫn còn ở phía sau kìa.
Một trận tiếng bước chân quen thuộc dồn dập chạy tới từ phía sau khiến nàng thở dài.
“Hạ Hạ! Hạ Hạ!” Nương theo tiếng bước chân là tiếng hét đầy hưng phấn non nớt của trẻ nhỏ.
“Điện hạ! Điện hạ ngài chậm một chút, cẩn thận kẻo té ngã!” Tiểu thái giám theo phía sau đang cực kỳ khẩn trương.
Còn cái cục bột bọc trong cẩm y vàng nhạt kia thì không thèm để ý đến sự lo lắng của tiểu thái giám, hai mắt sáng quắc nhìn bóng lưng Thôi Bán Hạ, liều mạng nhào về phía nàng.
Thôi Bán Hạ muốn lẩn tránh cũng không kịp, mà dù sao nàng cũng chẳng dám trốn tránh. Bọc thịt nhỏ kia là thái tử điện hạ đó, nàng đương nhiên là phải lấy thân làm đệm rồi, để thái tử điện hạ tông nàng ngã một cái là xong thôi.
“Nha!” Quả thật, Thôi Bán Hạ chật vật ngã trên mặt đất “Trạm —” thiếu chút nữa nàng đã nhịn không được mà bất kính gầm lên tên của hắn, thở sâu một hơi, nàng nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Thái tử điện hạ, có thể làm phiền ngài đứng lên không?” Mẹ kiếp, nàng đã nói rất nhiều lần là không cần thiết cứ hễ thấy nàng lại lao đến như thế, đứa nhỏ này nghe không hiểu tiếng người sao!
“Không muốn!” Trạm Ly Tiêu ngồi trên cái mông tròn của Thôi Bán Hạ, tay vòng ôm lấy cổ nàng, yêu thích mà cọ cọ: “Hạ Hạ, chới với ta!” Sau đó liền thêm một câu: “Không đồng ý ta sẽ không đứng lên!”
Thôi Bán Hạ hít sâu thêm lần nữa, tự nói với mình, phải nhẫn: “Thái tử điện hạ, ta muốn sắp xếp lại Dược Viên…”
Trạm Ly Tiêu không thèm nghe: “Ngươi không chơi với ta, ta sẽ cho người chặt đầu ngươi xuống!”
“…” Con bà nó! Tên tiểu tử năm tuổi này dám uy hiếp nàng! Thôi Bán Hạ không nhịn nổi nữa, quát: “Trạm Ly Tiêu ngươi đứng lên cho ta! Không đứng lên lão nương liền làm thịt ngươi!” Mặc kệ ngươi là thái tử gì gì đấy, phụ hoàng ngươi nhìn thấy A công nhà ta còn phải cung kính kêu một tiếng Thôi ngự y đấy! Trạm Ly Tiêu chớp chớp mắt, bị dọa, nhất thời hốc mắt lập tức đỏ ửng: “Ô, Hạ Hạ, ngươi hung dữ với ta! Hạ Hạ hư, ta sẽ cáo với Thôi ngự y… Ô, nói cho ông ấy biết ngươi bắt nạt ta!” Hắn mặt mày nhăn nhó nặn ra hai giọt nước mắt.
Lại nữa! Lần nào cũng đều dùng chiêu này, lợi dụng thân phận tôn quý của hắn, tuổi lại nhỏ hơn nàng, mỗi lần tố cáo, đều là nàng sai. Hơn nữa Thôi thần y vì muốn tỏ ra mình không phải loại người hay bao che khuyết điểm, thế nên lần nào Trạm Ly Tiêu đến tố cáo, y như rằng nàng bị phạt chép Bản Thảo Kinh — nàng khẳng định mục đích của A công nàng chính à cái này đây, muốn ép nàng chép kinh cho đến chết!
“Thực xin lỗi, ta sai lầm rồi, ta không nên hung dữ với ngươi, thế nhưng ngươi có thể đứng dậy để ta chơi cùng chơi với ngươi được không?” Thôi Bán Hạ cắn răng, không ngắt không nghỉ mà lăp lại.
Được rồi, nàng nhận mệnh làm bảo mẫu được chưa? Mẹ kiếp, nàng mới có tám tuổi nha! Tại sao còn phải chăm sóc cho đứa nhỏ năm tuổi này chứ?
Trạm Ly Tiêu vẫn cứ khăng khăng dính lấy nàng, từ lúc mới sinh ra, chỉ cần khi thức dậy không nhìn thấy nàng thì sẽ lớn tiếng khóc, chính là muốn nàng ôm. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, ánh mắt Trạm Ly Tiêu chính là nhìn nàng chằm chằm, ngay cả đối với phụ mẫu thân sinh cũng chưa bao giờ dính như vậy.
Điều kỳ lạ này khiến những người trong cung xôn xao, không biết Thôi Bán Hạ có cái ma lực gì lại khiến cho thái tử điện hạ yêu thích như vậy.
Xem đi, tiếng đầu tiên thái tử điện hạ nói ra miệng không phải phụ hoàng hay mẫu hậu, mà là Hạ Hạ, từ sau khi biết bò lại càng không quản được, luôn bò theo sau lưng Thôi Bán Hạ, trừ lúc đi ngủ là để kẻ khác trông coi, nhưng chỉ cần mở mắt lập tức đổi thành Thôi Bán Hạ.
Thật ra Trạm Ly Tiêu còn muốn Hạ Hạ cùng ngủ chung với hắn, nhưng phụ hoàng không cho phép, nói cái gì mà là nam nữ thụ thụ bất thân, mặc kệ hắn khóc nháo như thế nào đều không được, sau khi bị hắn ầm ĩ đến phiền, liền trực tiếp đánh vào mông hắn, hắn chỉ còn cách ôm cái mông bị đánh đến đỏ ửng, không cam lòng buông tha cái ý niệm muốn cùng ngủ với Hạ Hạ.
Điều này thật khiến Thôi Bán Hạ thở phào một hơi, ít nhất nàng còn có không gian tự do khi đi ngủ, một nơi để nàng có thể tự do khóc lóc than thở nha!
Nghe thấy Thôi Bán Hạ đồng ý cùng chơi với hắn, nước mắt trên mặt Trạm Ly Tiêu lập tức biến mất, nhảy xuống khỏi người Thôi Bán Hạ, vui vẻ lôi lôi kéo kéo nàng đứng lên, còn không quên nịnh hót một câu: “Hạ Hạ tốt nhất!” Khuôn mặt bánh bao tròn trịa nở ra nụ cười chết người.
Mỗi khi nhìn thấy Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ không thể không cảm thán gien của hoàng gia thật sự rất tốt! Tuấn nam mỹ nữ đều ở trong cung nha! Cơ hồ không có vị hoàng tộc nào có bộ dáng xấu xí, nhất là đứa nhỏ của hoàng đế, có thêm hơi hướng dáng vẻ kiệt xuất.
Trạm Ly Tiêu tuy rằng mặt tròn trịa, thế nhưng đường nét thâm thúy (sắc nét), hưởng hết dung mạo của phụ mẫu, ngũ quan cực kỳ đẹp mắt, xem cái nụ cười đáng yêu kia, làm kích thích tình thương mẫu tử, dễ dàng hình dung được sau khi lớn lên sẽ là một mầm tai họa của nhân gian.
Cơn giận dữ của Thôi Bán Hạ ngay khi đụng trúng nụ cười phấn nộn đáng yêu của Trạm Ly Tiêu lập tức biến mất. Đáng ghét! Tiểu tử chết tiệt mỗi lần đều dùng chiêu này!
“Hạ Hạ, mặt bị dơ rồi.” Trạm Ly Tiêu giơ tay áo lên giúp Thôi Bán Hạ lâu má phải bị dính bẩn, hai mắt híp lại meo meo cười: “Tốt lắm, sạch rồi.”
Thôi Bán Hạ hừ hừ, đâu còn dáng vẻ bực bội sinh khí.
“Hạ Hạ, đi thôi.” Trạm Ly Tiêu dắt tay Thôi Bán Hạ, dẫn nàng đến bên tảng đá nhỏ, ngồi xuống gọi tiểu thái giám nãy giờ vẫn lặng yên đứng bên cạnh: “Tiểu Quế Tử.”
“Vâng” Tiểu Quế Tử lập tức nâng lên một cái hộp được sơn màu đen.
Trạm Ly Tiêu cầm hộp nhỏ lên, mở ra đưa đến cho Thôi Bán Hạ như hiến bảo vật: “Hạ Hạ, ta biết ngươi thích nhất là ăn đậu tây cuốn —” nói rồi cầm lên một khối: “Tay ngươi bị bẩn rồi, ta đút cho ngươi. A…” vô cùng thân thiết đút vào miệng Trạm Ly Tiêu, ánh mắt lom lom nhìn nàng.
Thôi Bán Hạ cũng không khách khí, sớm đã có thói quen được Trạm Ly Tiêu hầu hạ. Nàng há miệng cắn một miếng đậu tây cuốn, nàng vô cùng yêu thích cái vị ngọt mà không ngấy này.
Thôi Bán Hạ vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay ngươi không cần đi học sao?” Rõ ràng lúc này là thời gian tiểu quỷ đang học hành, vì sao lại chạy tới đây dính lấy nàng?
“Phụ hoàng nói có quốc sự muốn cùng thái phó thương lượng, cho nên hôm nay được nghỉ sớm.” Trạm Ly Tiêu để Thôi Bán Hạ cắn một nửa khối đậu tây cuốn rồi rất tự nhiên đem nửa còn lại bỏ vào miệng mình.
Là ở trên giường thương lượng đi! Thôi Bán Hạ thầm oán ở trong lòng. Nàng sớm đã nhìn ra, đương kim hoàng thượng và thái phó của Trạm Ly Tiêu căn bản là léng phéng với nhau, hai người họ có khi bây giờ là đang khởi động rồi!
Khi mới phát hiện nàng thực chấn động nha! Cổ nhân có đoạn tay áo chi phích (đồng tính) cũng không hề gì, nhưng nhất quốc chi quân (vua của một nước) lại dây dưa với thần tử của mình thì cũng khiến người ta quá ngạc nhiên.
Hơn nữa theo như nàng quan sát được, hai người này không phải là chơi đùa, mà là tình cảm chân thật.
Hoàng đế mặc dù có phi tử, cũng không nhiều, trong cung ngoại trừ hoàng hậu ra, cũng chỉ có tứ phi, bảy cung tần và vài vị mỹ nhân, cả hậu cung cộng lại con số không vượt quá hai mươi.
Mà từ sau khi Trạm Ly Tiêu được sinh ra, cung phi không có thêm một ai mang thai, bởi vậy Trạm Ly Tiêu chỉ có bốn tỷ tỷ cùng với hai ca ca, hai vị ca ca này chỉ sinh ra sớm hơn hắn vài tháng, thế nhưng Trạm Ly Tiêu lại là con của hoàng hậu, thân phận tôn quý, vừa ra đời đã lập tức được phong làm thái tử.
Sau khi lập thái tử, hoàng đế gần như không còn đặt chân đến hậu cung nữa, không ba thì năm lần cùng binh bộ thượng thư dính với nhau thương thảo quốc sự, mà từ khi binh bộ thượng thư trở thành thái phó của Trạm Ly Tiêu, hoàng đế cùng thần tử liền trắng trợn dính lấy nhau.
Nghĩ tới đây, Thôi Bán Hạ không khỏi thương hại nhìn Trạm Ly Tiêu. Đứa nhỏ này nếu biết phụ hoàng cùng thái phó của mình có gian tình, không biết là sẽ có bao nhiêu đả kích. Cùng mẫu thân hắn tranh đoạt nam nhân không phải là nữ nhân, mà lại là nam nhân nha!
“Hạ Hạ, làm sao thế?” Trạm Ly Tiêu chớp chớp mắt, cảm thấy ánh mắt Thôi Bán Hạ nhìn mình thật kỳ quái.
“Không có gì.” Thôi Bán Hạ sờ sờ đầu Trạm Ly Tiêu, đứa nhỏ này có mái tóc rất mềm mại, sờ cực sướng.
Trạm Ly Tiêu cũng không để ý nhiều, chỉ có Hạ Hạ mới có thể sờ hắn, người khác dám sờ hắn như vậy, hắn không chém đứt cánh tay đi mới là lạ đó!
Trạm Ly Tiêu híp híp mắt, chủ động cọ vào lòng bàn tay nàng, bộ dáng khả ái đáng yêu này khiến Thôi Bán Hạ hết rung động lại run rẩy.
Đứa nhỏ dễ thương đúng là mê người mà! Khó trách người ta lại mong muốn có con…
Gì, ý muốn nuôi dưỡng?
Thôi Bán Hạ ngẩn người, thình lình, một cái suy nghĩ tà ác thoáng xẹt qua trong đầu nàng.
Trạm Ly Tiêu là thái tử, chính là hoàng đế tương lai. Mà nàng lại là nữ nhi của phiên vương phản quốc, mặc dù hiện giờ nàng đang được Thôi thần y che chở, cũng không ai biết được thân phận của nàng, nhưng bây giờ không ai biết không có nghĩa là tương lai sẽ không có ai biết!
Nàng rất rõ ràng nàng và vị vương phi của phiên vương kia có dung mạo cực kỳ giống nhau, nàng lại không thể cứ mãi trong cái bộ dạng tròn vo này — hơn nữa, hàng ngày nàng phải khổ cực ăn tới sáu bát cơm mới bồi dưỡng ra cái bộ dạng này đó, mẹ kiếp, đúng là càng lớn càng nguy hiểm mà!
Con người luôn phải lo trước tính sau, nàng cũng không thể dựa vào Thôi thần y cả đời, nàng phải tìm ra một người khác có thể dựa vào, mà trước mắt không phải có thể biến Trạm Ly Tiêu trở thành một chỗ dựa tốt lắm sao?
Đứa nhỏ này vừa thích nàng lại dính nàng như thế, nếu nàng nuôi hắn thành cái dạng không có nàng thì không được, đặt nàng ở vị trí số một tựa như hôn quân, cho dù về sau hắn có phát hiện mọi chuyện cũng sẽ luyến tiếc không bỏ được mà bảo hộ nàng… Đây không phải là một cái bùa hộ mệnh đáng tin cậy sao?
Ngao! Nàng thật là thông minh!
“Ha khụ khụ khụ…” Quên mất rằng mình đang ăn, Thôi Bán Hạ liền bị sặc.
“Hạ Hạ!” Trạm Ly Tiêu thật khẩn trương vỗ vỗ lưng nàng, hoảng hốt: “Tiểu Quế Tử mau mang nước lại đây!”
Tiểu Quế Tử đã sớm chạy đi lấy nước, lập tức bưng tới: “Điện hạ, nước đây.”
Trạm Ly Tiêu nhận lấy cái chén: “Hạ Hạ, uống nước.”
Thôi Bán Hạ há mồm uống nước, cuối cùng nuốt hết chỗ bánh mắc ở cổ, chỉ là nàng cũng sặc đến mức mặt đỏ ửng, nước mắt nước mũi chảy ra.
Trạm Ly Tiêu lo lắng nhìn nàng: “Hạ Hạ, có khỏe không?”
Đứa nhỏ nhìn nàng như vậy, Thôi Bán Hạ không khỏi chột dạ: “Ta không sao.” Chẳng qua sự chột dạ liền biến thành hư không, ý niệm tà ác vừa nhen nhóm trong đầu đã nhanh chóng mọc rễ bám sâu, muốn dừng cũng không được.
Thôi Bán Hạ dò xét đứa nhỏ một cái, nhìn ánh mắt đơn thuần ấy, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, ngươi có phải rất thích ta không?”
“Ừ.” Trạm Ly Tiêu gật đầu thật mạnh, lại nâng lên khuôn mặt thiên chân vô tà cười cười: “Thích Hạ Hạ nhất!”
Nghe được lời nói của đứa nhỏ, sự chột dạ của Thôi Bán Hạ lập tức giảm hơn phân nửa. Đây nàng cũng không có tính kế với hắn, là do đứa nhỏ này cam tam tình nguyện nha!
Thôi Bán Hạ lại lần nữa xoa đầu đứa nhỏ: “Nhớ lấy lời nói của ngươi nha! Chỉ cần ngươi luôn thích ta, ta cũng vậy, sẽ luôn đối tốt với ngươi.” Ừ Ừ, nàng sẽ nuôi dưỡng hắn vô cùng, vô cùng tốt.
Vì tương lai tốt đẹp của nàng, vì tính mạng yêu quý, nàng tuyệt đối sẽ nuôi dưỡng hắn lớn lên mà trong tâm chỉ có một mình mỹ nhân là nàng đây! ha ha ha…
“Quyển sách dày thế này phải học tới khi nào chứ?!” Chủ nhân của quyển sách khổ sở ôm đầu lăn tròn trên thảm cỏ.
Người này, chính là Uông Đông từng xuyên qua sống lại, chỉ là nàng bây giờ có tên Thôi Bán Hạ, năm nay ba tuổi.
Bắt một đứa bé vác quyển sách dày cộp thế này, mẹ kiếp, đương nhiên là ngược đãi! Thôi Bán Hạ cảm thấy việc mình xuyên qua rõ ràng là một màn bi kịch.
Quốc gia nàng xuyên qua này gọi là Ngũ Hỉ Quốc. Đúng, đây là một quốc gia không có trong lịch sử, điều này khiến mơ tưởng đầu tiên khi xuyên qua của nàng là — có khả năng biết trước tương lai hoàn toàn trở thành tro bụi.
Quay lại với thân thế của nàng. Ngũ Hỉ Quốc này là một đất nước giàu có, đông đúc và phồn vinh, còn là một quốc gia hùng mạnh, nhưng dù có hùng mạnh đến đâu cũng có ít nhiều thù trong giặc ngoài.
Rất may đương kim hoàng thượng của Ngũ Hỉ Quốc là một minh quân, “thù trong” đã được diệt trừ gần như hoàn toàn từ ba năm trước, còn về phần “giặc ngoài”, Ngũ Hỉ Quốc dùng võ lập quốc, sức mạnh cường thịnh, danh tướng hộ quốc người người dũng mãnh thiện chiến, nên việc đối phó “giặc ngoài” đối với Ngũ Hỉ Quốc mà nói dễ như ăn cháo, lãnh thổ quốc gia càng mở rộng, uy danh Ngũ Hỉ cường quốc lại càng vang xa.
Mà phụ mẫu thân sinh nàng lại vô tình được liệt vào hàng ngũ “thù trong”.
Đơn giản mà nói, thái tổ hoàng đế Ngũ Hỉ Quốc từ khi khai quốc đã sắc phong khai quốc công thần có quan hệ thông gia thân thiết làm phiên vương. Trong lịch sử từng thấy vị phiên vương nào có kết cục tốt chưa? Cho dù từ đầu phiên vương có trung thành tận tâm, chẳng qua đời này qua đời khác, liền tự cho mình là vua một cõi, con người đều là lòng tham không đáy, càng làm hoàng đế lâu, dã tâm cũng càng lớn.
Có vị hoàng đế nào chịu được việc phiên vương vì nắm binh quyền trong tay mà tỏ ra ngạo mạn? Cho nên nhất định phải tước đi binh quyền.
Hoàng đế đầu tiên muốn tước bỏ thuộc địa, Phiên vương sao có thể ngoan ngoãn giao ra, cho nên đây chính là lúc làm phản rồi, mà phụ thân nàng vừa hay lại chính là vị phiên vương đang trên đường tạo phản đó.
Thắng làm vua thua làm giặc, người thua chính là bị tịch biên gia sản đồng thời gắn với kết cục tru di cửu tộc.
Khi đó vương phi đã mang bầu được tám tháng, vì bảo vệ tính mạng đứa trẻ liền uống thuốc trợ sinh (thuốc sinh non), nàng được sinh ra như thế, hơn nữa còn được giao cho Thôi thần y.
Vương phi và Thôi thần y có giao tình gì thì nàng không biết, dù sao đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là cái vị Thôi thần y kia lại chính là ngự y ở trong cung — nàng thật không biết có nên bội phục lá gan của ông ta hay không, giúp phản đảng như là lẽ đương nhiên, còn mang nữ nhi phản đảng vào cung nuôi dưỡng, ông ta không sợ bị phát hiện sao?!
Dĩ nhiên là vị Thôi thần y này không sợ. Nàng quan sát thấy, vị Thôi thần y này ở trong cung có địa vị không giống người bình thường, không chỉ thế, còn đặc biệt kiêu ngạo.
Thôi thần y chỉ chuẩn bệnh cho hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu hoặc là chính bản thân ông ta, ngay cả các phi tần ông cũng hoàn toàn bỏ mặc. Nhưng những người trong cung lại vô cùng tôn trọng Thôi thần y, lẽ dĩ nhiên, nàng – đứa nhỏ được Thôi thần y ôm vào trong cung chỉ bằng một câu: “Ta sẽ nhận đứa nhỏ này làm ngoại tôn (cháu gái).” cứ thế đương đương nhiên nhiên sống trong cung, hưởng ké sự kính trọng của mọi người với ông ta.
Có Thôi thần y che chở, nàng ở trong cung cực kỳ tốt. Đến mức thân thế của nàng, Thôi ngự y cũng quên luôn không nói cho nàng biết, làm nàng phải lật đật chạy theo mấy cung nhân nghe ngóng mà chắp vá lại.
Thế lực của phiên vương gần như đã bị diệt trừ toàn, dư đảng còn lẩn trốn cũng được truy bắt gần hết, mà nàng vừa ra đời đã được Thôi thần y ôm vào trong cung, có thể nói là vô cùng an toàn — mỗi tội Thôi thần y hễ cứ nhìn thấy nàng liền cảm thán: “Tiểu Bán Hạ à! Con càng ngày càng giống mẫu thân con, hiện tại còn nhỏ nên bộ dạng vẫn còn tròn tròn, không tồi… Ai, nào nào, ăn nhiều một chút, đừng có khiến mình gầy đi nha!”
Nghe nói vị mẫu thân không có duyên phận với nàng kia trước đây lại là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ… Mỗi khi nàng nghĩ đến đều muốn chửi bậy, đều nói người ta xuyên qua liền có dung mạo của kẻ gây họa đi, nàng dĩ nhiên cũng vậy, nhưng người mang họa không phải người khác, mà lại chính là nàng nha!
Nếu như người ta phát hiện dung mạo của nàng giống vương phi của vị phiên vương kia, thế chẳng phải tự mình tuyên bố với mọi người thân phận của nàng sao? Nữ nhi vương phi đến bây giờ vẫn còn bị liệt vào danh sách tội nhân bị mất tích đó!
Nàng sâu sắc cảm nhận được có khi bị chặt đầu ngay từ lúc mới sinh sẽ đỡ phải lo lắng về vấn đề bảo toàn mạng sống hơn bây giờ.
Còn nữa, nàng không những phải lo lắng bảo toàn tính mạng, mà còn phải vác thêm sách thuốc! Đây mới là điều khiến nàng đau khổ nhất! Nàng hiện tại mới được ba tuổi, đã phải ngày ngày cầm quyển sách dày cộp đọc đến trời đất mù mịt, quả thật là ngược đãi trẻ em mà!
“Thế này làm sao sống nổi aaaaaa…” Thôi Bán Hạ ưu thương nhìn trời hét lớn. Nàng nào có biết đây đâu phải là thời điểm bi thảm nhất đời nàng, thật nhiều sự hãm hại còn đang chờ nàng phía sau kia.
“Thôi ngự y! Mau! Hoàng hậu sắp sinh rồi! Thôi ngự y…” âm thanh hốt hoảng truyền vào Thái Y viện, sau đó chính là tiếng bước chân dồn dập.
Thôi Bán Hạ vội vàng từ dưới đất bò dậy, phủi phủi cỏ dại dính trên người, rồi nhặt lên sách thuốc trước đó đã bị nàng vứt chỏng trơ dưới đất.
“Đừng nóng vội, gấp cái gì… Bán Hạ! Chạy đi đâu vậy? Mau lăn qua đây!”
Thôi Bán Hạ đứng dậy, liếc mắt xem thường, tay ôm sách thuốc, dùng đôi chân ngắn cũn cỡn vừa chạy vừa hét: “A công, ta ở đây.”
Thôi thần y vuốt râu nhìn cháu gái từ từ chạy tới, sớm đã quen với cách gọi kỳ quái này của nàng rồi, hơn nữa càng nghe càng thấy cái tiếng A công này vô cùng thân mật, khiến ông thích vô cùng.
Đợi Thôi Bán Hạ chạy đến bên người, Thôi thần y hừ một tiếng: “Tiểu nha đầu, lại lười biếng trốn đi đúng không?”
“Nào có…” Nàng đang định bày tỏ nỗi oan khuất của mình thì thấy Thôi thần y nhặt lên một cọng cỏ dính trên đầu nàng, trừng mắt, nàng liền nhìn Thôi thần y tươi cười thật vô tội: “A công, mau, hoàng hậu nương nương sắp sinh rồi!” sau đó quay qua nói: “Phúc công công, mau dẫn đường!”
“Vâng, vâng.” Phúc công công vội vàng dẫn đường đến Vân Phượng cung – tẩm cung của hoàng hậu.
Thôi thần y buồn cười nhìn bóng lưng cháu gái, cũng không nói gì, nhàn nhã đuổi theo sau.
Khi đến Vân Phượng cung đã thấy hoàng đế và thái hậu đang đứng bên ngoài chờ.
“Hoàng thương, thái hậu, Thôi ngự y đã đến.” Phúc công công khom người bẩm báo.
Thiên Tỳ đế nhìn Thôi thần y: “Thôi ngự y, làm phiền ngươi vất vả.”
“Hoàng thượng, người khách khí rồi.” Thôi thần y chỉ gật đầu chứ không hành lễ như Phúc công công rồi liền nhanh chóng bước vào tẩm cung, Thôi Bán Hạ lắc lư theo sau.
Thôi Bán Hạ theo vào thế cũng không thấy người nào có ý kiến gì. Trong cung ai chẳng biết Thôi Bán Hạ sẽ thừa kế y thuật của Thôi ngự y, trẻ con nhà người ta đọc Tam Tự kinh, Thôi Bán Hạ lại ôm Thần Nông Bản Thảo cực khó mà đọc nha!
Vừa vào Vân Phượng cung, Thôi Bán Hạ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, còn có cả hoàng hậu nương nương đang đè nén tiếng rên la.
“Nương nương, xin người kiên nhẫn một chút. Nào, ngậm lấy nhân sâm.” Ma ma hầu cận bên người hoàng hậu sốt ruột đút nhân sâm vào miệng nàng.
Hoàng hậu ngậm chặt nhân sâm, trên khuôn mặt trắng bệch đã vã đầy mồ hôi, hai chân mở rộng, miệng cắn miếng vải lụa, không ngừng rên rỉ.
“Thôi ngự y, nương nương đã đau hơn nửa canh giờ rồi.” Vừa nhìn thấy Thôi thần y, vị ma ma kia liền vội vàng nói.
Thôi thần y ngồi xuống bên mép giường quan sát: “Vừa đúng lúc. Bán Hạ, nhìn xem.”
Nàng có thể không nhìn sao? Thôi Bán Hạ chậm rãi đi đến bên cạnh Thôi thần y, vẻ mặt đau khổ, gần như nhìn thấy toàn bộ “con đường sinh sản”, mặt nàng cũng trắng — nhanh chóng nhìn thấy cái đầu.
“Nương nương, hít sâu, dùng sức.” Thôi thần y nhắc nhở hoàng hậu.
Bên này hoàng hậu nương nương hít sâu, nghe lời Thôi thần y dùng sức, bên kia Thôi Bán Hạ cũng hít sâu, sau đó ngừng thở, mắt trợn trừng nhìn cái đầu đứa bé từ từ lòi ra… Mẹ nó! Thế này còn đáng sợ hơn xem mấy việc giết người trên phim ảnh!
Lúc nghe tiếng con nít khóc thì Thôi Bán Hạ cũng suýt nghẹn chết.
“Là con trai.” Thôi thần y cầm kéo cắt cuống rốn cho bé.
“Nương nương, là tiểu điện hạ nha!” Ma ma vui vẻ kêu lên, sau đó vội vàng ra ngoài bẩm báo tin vui với hoàng thượng và thái hậu.
Thôi thần y đưa tiểu điện hạ đang không ngừng khóc đến trước mặt Thôi Bán Hạ, thản nhiên nói: “Bán Hạ, rửa sạch sẽ cho tiểu điện hạ.”
Thôi Bán Hạ ngẩn người, bối rối nhìn máu tanh chảy ra từ trên người đứa bé, nàng thật sự không muốn ôm.
Cung nữ đứng một bên thấy vậy liền nói: “Thôi thần y, Bán Hạ còn nhỏ, hay là để ta làm đi…”
“Không cần, Bán Hạ.” Thôi thần y nhìn cháu gái. Đối với kẻ sẽ thừa kế y thuật của ông mà nói, ông đương nhiên phải nghiêm khắc. Cho dù Thôi Bán Hạ mới có ba tuổi, ông cũng không thể lơi lỏng cơ hội học tập, để cho nàng xem ông đỡ đẻ cùng với việc muốn nàng tắm rửa cho tiểu điện hạ cũng là muốn giúp nàng gia tăng kinh nghiệm.
Thôi Bán Hạ yên lặng vươn tay ôm lấy cục thịt nhớp nháp. Cũng thật kỳ quái, vừa được nàng ôm vào lòng, tiểu điện hạ vốn đang gào khóc đột nhiên im bặt.
Điều này làm cho tất cả mọi người sửng sốt. Vừa lúc hoàng thượng và thái hậu vào đến nơi.
Thái hậu vừa nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Thôi Bán Hạ, tâm tình lập tức buông lỏng nói: “Tôn nhi (cháu nội) của ta! Lại đây, để ai gia nhìn một chút.” Thái hậu không thèm để ý đến thân thể đứa bé vẫn còn bẩn, vui mừng muốn ôm tiểu tôn tử.
Thôi Bán Hạ mừng rỡ đưa ra đứa nhỏ bẩn thỉu, đứa bé lập tức nhận thấy sẽ bị tách khỏi vòng ôm của nàng, khuôn mặt nhăn nhúm của trẻ mới sinh lập tức nhăn càng thêm nhăn: “Oa oa oa…” sau đó liền khóc thật vang dội.
Hình như vẫn thấy còn chưa đủ, bàn tay nhỏ nhắn còn nhíu chặt lấy tay áo của Thôi Bán Hạ.
Thiên Tỳ đế nhíu mày, cười cưng chiều: “Hừm, xem ra hoàng nhi của trẫm rất yêu thích Thôi Bán Hạ nha!”
Ách… Thôi Bán Hạ sửng sốt nhìn chằm chằm cục thịt nhỏ. Không biết vì sao, nàng cư nhiên lại có dự cảm xấu.
~~~
Thôi Bán Hạ, năm nay vừa tròn tám tuổi, kiếp trước là đại tỷ hắc đạo tung hoành thiên hạ.
À, cái này là nói đến Thôi Bán Hạ trước khi sống lại.
Uông gia nhiều đời làm hắc đạo, Thôi Bán Hạ kiếp trước có địa vị đứng thứ tư, chịu ảnh hưởng của gia đình, rất tự nhiên bước trên con đường hắc đạo này. Chẳng qua Uông gia không đi theo con đường cầm dao dọa người thu phí bảo kê, loại này gọi là lưu manh, hắc đạo thì có đẳng cấp cao hơn.
Uông gia sở hữu một công ty lớn kinh doanh hợp pháp, chưa bao giờ có chuyện trốn thuế, còn những thế lực ngầm thì đó là chuyện mọi người đều hiểu.
Thôi Bán Hạ vốn không hứng thú với cuộc sống đi làm sáng chín chiều năm, nên chủ động đảm đương thế lực ngầm của Uông gia, dĩ nhiên là như cá gặp nước, mỗi lần ra cửa đều được tôn kính gọi một tiếng đại tỷ.
Đầu năm nay hắc đạo rất là coi trọng vấn đề quan hệ quốc tế, làm ếch ngồi đáy giếng thật không có tiền đồ, thế nên nàng chạy đến New York bàn chuyện làm ăn với lão đại một bang phái bản xứ, vụ đàm phán thành công, cả chủ và khách đều vui vẻ.
Thỏa thuận chia lợi nhuận xong xuôi, nhẽ ra Thôi Bán Hạ phải trở về Đài Loan, nhưng khó có cơ hội được ra nước ngoài một chuyến, không chơi cho đã thật là đáng tiếc, bởi vậy sau khi lưu lại New York nửa tháng, liền tâm tình kích động muốn chạy qua Paris, ai biết được cứ như vậy mà hoa hoa lệ lệ rơi máy bay, hưởng thọ hai mươi bảy tuổi.
Kiếp trước tuy rằng chỉ sống hai mươi bảy năm ngắn ngủn nhưng rất huy hoàng nha, ít nhất là không phải xem sắc mặt người khác, cũng không cần phải sắp xếp một núi dược thảo như thế này a!
Thôi Bán Hạ ngồi một đống trong viện, tay cầm cây kéo nhỏ kiểm tra cây thảo dược, có lúc thì cắt bỏ lá thừa, rồi đối chiếu với sách thuốc.
A công nói, ông chỉ cho nàng thời gian ba tháng để làm quen với dược thảo trong Dược viên, ba tháng sau sẽ phải thi, nếu không đạt sẽ bị phạt chép Bản Thảo Kinh một nghìn lần. Mẹ kiếp, một nghìn lần chẳng phải sẽ chết người sao!
Dược thảo trong Dược Viên ít nhất cũng trăm loại, nàng làm sao nhận ra hết được! Hơn nữa ngoài việc phải nhận ra được thảo dược, nàng còn phải ghi nhớ đặc tính cùng công dụng của chúng, nàng hiện tại mới có tám tuổi nha! Ngược đãi một đứa trẻ như thế được sao?
Thôi Bán Hạ cảm thấy cuộc sống sau khi xuyên qua của nàng không thể chỉ dùng hai từ “cay đắng, áp bức” là có thể hình dung, bởi vì thảm hại hơn vẫn còn ở phía sau kìa.
Một trận tiếng bước chân quen thuộc dồn dập chạy tới từ phía sau khiến nàng thở dài.
“Hạ Hạ! Hạ Hạ!” Nương theo tiếng bước chân là tiếng hét đầy hưng phấn non nớt của trẻ nhỏ.
“Điện hạ! Điện hạ ngài chậm một chút, cẩn thận kẻo té ngã!” Tiểu thái giám theo phía sau đang cực kỳ khẩn trương.
Còn cái cục bột bọc trong cẩm y vàng nhạt kia thì không thèm để ý đến sự lo lắng của tiểu thái giám, hai mắt sáng quắc nhìn bóng lưng Thôi Bán Hạ, liều mạng nhào về phía nàng.
Thôi Bán Hạ muốn lẩn tránh cũng không kịp, mà dù sao nàng cũng chẳng dám trốn tránh. Bọc thịt nhỏ kia là thái tử điện hạ đó, nàng đương nhiên là phải lấy thân làm đệm rồi, để thái tử điện hạ tông nàng ngã một cái là xong thôi.
“Nha!” Quả thật, Thôi Bán Hạ chật vật ngã trên mặt đất “Trạm —” thiếu chút nữa nàng đã nhịn không được mà bất kính gầm lên tên của hắn, thở sâu một hơi, nàng nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Thái tử điện hạ, có thể làm phiền ngài đứng lên không?” Mẹ kiếp, nàng đã nói rất nhiều lần là không cần thiết cứ hễ thấy nàng lại lao đến như thế, đứa nhỏ này nghe không hiểu tiếng người sao!
“Không muốn!” Trạm Ly Tiêu ngồi trên cái mông tròn của Thôi Bán Hạ, tay vòng ôm lấy cổ nàng, yêu thích mà cọ cọ: “Hạ Hạ, chới với ta!” Sau đó liền thêm một câu: “Không đồng ý ta sẽ không đứng lên!”
Thôi Bán Hạ hít sâu thêm lần nữa, tự nói với mình, phải nhẫn: “Thái tử điện hạ, ta muốn sắp xếp lại Dược Viên…”
Trạm Ly Tiêu không thèm nghe: “Ngươi không chơi với ta, ta sẽ cho người chặt đầu ngươi xuống!”
“…” Con bà nó! Tên tiểu tử năm tuổi này dám uy hiếp nàng! Thôi Bán Hạ không nhịn nổi nữa, quát: “Trạm Ly Tiêu ngươi đứng lên cho ta! Không đứng lên lão nương liền làm thịt ngươi!” Mặc kệ ngươi là thái tử gì gì đấy, phụ hoàng ngươi nhìn thấy A công nhà ta còn phải cung kính kêu một tiếng Thôi ngự y đấy! Trạm Ly Tiêu chớp chớp mắt, bị dọa, nhất thời hốc mắt lập tức đỏ ửng: “Ô, Hạ Hạ, ngươi hung dữ với ta! Hạ Hạ hư, ta sẽ cáo với Thôi ngự y… Ô, nói cho ông ấy biết ngươi bắt nạt ta!” Hắn mặt mày nhăn nhó nặn ra hai giọt nước mắt.
Lại nữa! Lần nào cũng đều dùng chiêu này, lợi dụng thân phận tôn quý của hắn, tuổi lại nhỏ hơn nàng, mỗi lần tố cáo, đều là nàng sai. Hơn nữa Thôi thần y vì muốn tỏ ra mình không phải loại người hay bao che khuyết điểm, thế nên lần nào Trạm Ly Tiêu đến tố cáo, y như rằng nàng bị phạt chép Bản Thảo Kinh — nàng khẳng định mục đích của A công nàng chính à cái này đây, muốn ép nàng chép kinh cho đến chết!
“Thực xin lỗi, ta sai lầm rồi, ta không nên hung dữ với ngươi, thế nhưng ngươi có thể đứng dậy để ta chơi cùng chơi với ngươi được không?” Thôi Bán Hạ cắn răng, không ngắt không nghỉ mà lăp lại.
Được rồi, nàng nhận mệnh làm bảo mẫu được chưa? Mẹ kiếp, nàng mới có tám tuổi nha! Tại sao còn phải chăm sóc cho đứa nhỏ năm tuổi này chứ?
Trạm Ly Tiêu vẫn cứ khăng khăng dính lấy nàng, từ lúc mới sinh ra, chỉ cần khi thức dậy không nhìn thấy nàng thì sẽ lớn tiếng khóc, chính là muốn nàng ôm. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, ánh mắt Trạm Ly Tiêu chính là nhìn nàng chằm chằm, ngay cả đối với phụ mẫu thân sinh cũng chưa bao giờ dính như vậy.
Điều kỳ lạ này khiến những người trong cung xôn xao, không biết Thôi Bán Hạ có cái ma lực gì lại khiến cho thái tử điện hạ yêu thích như vậy.
Xem đi, tiếng đầu tiên thái tử điện hạ nói ra miệng không phải phụ hoàng hay mẫu hậu, mà là Hạ Hạ, từ sau khi biết bò lại càng không quản được, luôn bò theo sau lưng Thôi Bán Hạ, trừ lúc đi ngủ là để kẻ khác trông coi, nhưng chỉ cần mở mắt lập tức đổi thành Thôi Bán Hạ.
Thật ra Trạm Ly Tiêu còn muốn Hạ Hạ cùng ngủ chung với hắn, nhưng phụ hoàng không cho phép, nói cái gì mà là nam nữ thụ thụ bất thân, mặc kệ hắn khóc nháo như thế nào đều không được, sau khi bị hắn ầm ĩ đến phiền, liền trực tiếp đánh vào mông hắn, hắn chỉ còn cách ôm cái mông bị đánh đến đỏ ửng, không cam lòng buông tha cái ý niệm muốn cùng ngủ với Hạ Hạ.
Điều này thật khiến Thôi Bán Hạ thở phào một hơi, ít nhất nàng còn có không gian tự do khi đi ngủ, một nơi để nàng có thể tự do khóc lóc than thở nha!
Nghe thấy Thôi Bán Hạ đồng ý cùng chơi với hắn, nước mắt trên mặt Trạm Ly Tiêu lập tức biến mất, nhảy xuống khỏi người Thôi Bán Hạ, vui vẻ lôi lôi kéo kéo nàng đứng lên, còn không quên nịnh hót một câu: “Hạ Hạ tốt nhất!” Khuôn mặt bánh bao tròn trịa nở ra nụ cười chết người.
Mỗi khi nhìn thấy Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ không thể không cảm thán gien của hoàng gia thật sự rất tốt! Tuấn nam mỹ nữ đều ở trong cung nha! Cơ hồ không có vị hoàng tộc nào có bộ dáng xấu xí, nhất là đứa nhỏ của hoàng đế, có thêm hơi hướng dáng vẻ kiệt xuất.
Trạm Ly Tiêu tuy rằng mặt tròn trịa, thế nhưng đường nét thâm thúy (sắc nét), hưởng hết dung mạo của phụ mẫu, ngũ quan cực kỳ đẹp mắt, xem cái nụ cười đáng yêu kia, làm kích thích tình thương mẫu tử, dễ dàng hình dung được sau khi lớn lên sẽ là một mầm tai họa của nhân gian.
Cơn giận dữ của Thôi Bán Hạ ngay khi đụng trúng nụ cười phấn nộn đáng yêu của Trạm Ly Tiêu lập tức biến mất. Đáng ghét! Tiểu tử chết tiệt mỗi lần đều dùng chiêu này!
“Hạ Hạ, mặt bị dơ rồi.” Trạm Ly Tiêu giơ tay áo lên giúp Thôi Bán Hạ lâu má phải bị dính bẩn, hai mắt híp lại meo meo cười: “Tốt lắm, sạch rồi.”
Thôi Bán Hạ hừ hừ, đâu còn dáng vẻ bực bội sinh khí.
“Hạ Hạ, đi thôi.” Trạm Ly Tiêu dắt tay Thôi Bán Hạ, dẫn nàng đến bên tảng đá nhỏ, ngồi xuống gọi tiểu thái giám nãy giờ vẫn lặng yên đứng bên cạnh: “Tiểu Quế Tử.”
“Vâng” Tiểu Quế Tử lập tức nâng lên một cái hộp được sơn màu đen.
Trạm Ly Tiêu cầm hộp nhỏ lên, mở ra đưa đến cho Thôi Bán Hạ như hiến bảo vật: “Hạ Hạ, ta biết ngươi thích nhất là ăn đậu tây cuốn —” nói rồi cầm lên một khối: “Tay ngươi bị bẩn rồi, ta đút cho ngươi. A…” vô cùng thân thiết đút vào miệng Trạm Ly Tiêu, ánh mắt lom lom nhìn nàng.
Thôi Bán Hạ cũng không khách khí, sớm đã có thói quen được Trạm Ly Tiêu hầu hạ. Nàng há miệng cắn một miếng đậu tây cuốn, nàng vô cùng yêu thích cái vị ngọt mà không ngấy này.
Thôi Bán Hạ vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay ngươi không cần đi học sao?” Rõ ràng lúc này là thời gian tiểu quỷ đang học hành, vì sao lại chạy tới đây dính lấy nàng?
“Phụ hoàng nói có quốc sự muốn cùng thái phó thương lượng, cho nên hôm nay được nghỉ sớm.” Trạm Ly Tiêu để Thôi Bán Hạ cắn một nửa khối đậu tây cuốn rồi rất tự nhiên đem nửa còn lại bỏ vào miệng mình.
Là ở trên giường thương lượng đi! Thôi Bán Hạ thầm oán ở trong lòng. Nàng sớm đã nhìn ra, đương kim hoàng thượng và thái phó của Trạm Ly Tiêu căn bản là léng phéng với nhau, hai người họ có khi bây giờ là đang khởi động rồi!
Khi mới phát hiện nàng thực chấn động nha! Cổ nhân có đoạn tay áo chi phích (đồng tính) cũng không hề gì, nhưng nhất quốc chi quân (vua của một nước) lại dây dưa với thần tử của mình thì cũng khiến người ta quá ngạc nhiên.
Hơn nữa theo như nàng quan sát được, hai người này không phải là chơi đùa, mà là tình cảm chân thật.
Hoàng đế mặc dù có phi tử, cũng không nhiều, trong cung ngoại trừ hoàng hậu ra, cũng chỉ có tứ phi, bảy cung tần và vài vị mỹ nhân, cả hậu cung cộng lại con số không vượt quá hai mươi.
Mà từ sau khi Trạm Ly Tiêu được sinh ra, cung phi không có thêm một ai mang thai, bởi vậy Trạm Ly Tiêu chỉ có bốn tỷ tỷ cùng với hai ca ca, hai vị ca ca này chỉ sinh ra sớm hơn hắn vài tháng, thế nhưng Trạm Ly Tiêu lại là con của hoàng hậu, thân phận tôn quý, vừa ra đời đã lập tức được phong làm thái tử.
Sau khi lập thái tử, hoàng đế gần như không còn đặt chân đến hậu cung nữa, không ba thì năm lần cùng binh bộ thượng thư dính với nhau thương thảo quốc sự, mà từ khi binh bộ thượng thư trở thành thái phó của Trạm Ly Tiêu, hoàng đế cùng thần tử liền trắng trợn dính lấy nhau.
Nghĩ tới đây, Thôi Bán Hạ không khỏi thương hại nhìn Trạm Ly Tiêu. Đứa nhỏ này nếu biết phụ hoàng cùng thái phó của mình có gian tình, không biết là sẽ có bao nhiêu đả kích. Cùng mẫu thân hắn tranh đoạt nam nhân không phải là nữ nhân, mà lại là nam nhân nha!
“Hạ Hạ, làm sao thế?” Trạm Ly Tiêu chớp chớp mắt, cảm thấy ánh mắt Thôi Bán Hạ nhìn mình thật kỳ quái.
“Không có gì.” Thôi Bán Hạ sờ sờ đầu Trạm Ly Tiêu, đứa nhỏ này có mái tóc rất mềm mại, sờ cực sướng.
Trạm Ly Tiêu cũng không để ý nhiều, chỉ có Hạ Hạ mới có thể sờ hắn, người khác dám sờ hắn như vậy, hắn không chém đứt cánh tay đi mới là lạ đó!
Trạm Ly Tiêu híp híp mắt, chủ động cọ vào lòng bàn tay nàng, bộ dáng khả ái đáng yêu này khiến Thôi Bán Hạ hết rung động lại run rẩy.
Đứa nhỏ dễ thương đúng là mê người mà! Khó trách người ta lại mong muốn có con…
Gì, ý muốn nuôi dưỡng?
Thôi Bán Hạ ngẩn người, thình lình, một cái suy nghĩ tà ác thoáng xẹt qua trong đầu nàng.
Trạm Ly Tiêu là thái tử, chính là hoàng đế tương lai. Mà nàng lại là nữ nhi của phiên vương phản quốc, mặc dù hiện giờ nàng đang được Thôi thần y che chở, cũng không ai biết được thân phận của nàng, nhưng bây giờ không ai biết không có nghĩa là tương lai sẽ không có ai biết!
Nàng rất rõ ràng nàng và vị vương phi của phiên vương kia có dung mạo cực kỳ giống nhau, nàng lại không thể cứ mãi trong cái bộ dạng tròn vo này — hơn nữa, hàng ngày nàng phải khổ cực ăn tới sáu bát cơm mới bồi dưỡng ra cái bộ dạng này đó, mẹ kiếp, đúng là càng lớn càng nguy hiểm mà!
Con người luôn phải lo trước tính sau, nàng cũng không thể dựa vào Thôi thần y cả đời, nàng phải tìm ra một người khác có thể dựa vào, mà trước mắt không phải có thể biến Trạm Ly Tiêu trở thành một chỗ dựa tốt lắm sao?
Đứa nhỏ này vừa thích nàng lại dính nàng như thế, nếu nàng nuôi hắn thành cái dạng không có nàng thì không được, đặt nàng ở vị trí số một tựa như hôn quân, cho dù về sau hắn có phát hiện mọi chuyện cũng sẽ luyến tiếc không bỏ được mà bảo hộ nàng… Đây không phải là một cái bùa hộ mệnh đáng tin cậy sao?
Ngao! Nàng thật là thông minh!
“Ha khụ khụ khụ…” Quên mất rằng mình đang ăn, Thôi Bán Hạ liền bị sặc.
“Hạ Hạ!” Trạm Ly Tiêu thật khẩn trương vỗ vỗ lưng nàng, hoảng hốt: “Tiểu Quế Tử mau mang nước lại đây!”
Tiểu Quế Tử đã sớm chạy đi lấy nước, lập tức bưng tới: “Điện hạ, nước đây.”
Trạm Ly Tiêu nhận lấy cái chén: “Hạ Hạ, uống nước.”
Thôi Bán Hạ há mồm uống nước, cuối cùng nuốt hết chỗ bánh mắc ở cổ, chỉ là nàng cũng sặc đến mức mặt đỏ ửng, nước mắt nước mũi chảy ra.
Trạm Ly Tiêu lo lắng nhìn nàng: “Hạ Hạ, có khỏe không?”
Đứa nhỏ nhìn nàng như vậy, Thôi Bán Hạ không khỏi chột dạ: “Ta không sao.” Chẳng qua sự chột dạ liền biến thành hư không, ý niệm tà ác vừa nhen nhóm trong đầu đã nhanh chóng mọc rễ bám sâu, muốn dừng cũng không được.
Thôi Bán Hạ dò xét đứa nhỏ một cái, nhìn ánh mắt đơn thuần ấy, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, ngươi có phải rất thích ta không?”
“Ừ.” Trạm Ly Tiêu gật đầu thật mạnh, lại nâng lên khuôn mặt thiên chân vô tà cười cười: “Thích Hạ Hạ nhất!”
Nghe được lời nói của đứa nhỏ, sự chột dạ của Thôi Bán Hạ lập tức giảm hơn phân nửa. Đây nàng cũng không có tính kế với hắn, là do đứa nhỏ này cam tam tình nguyện nha!
Thôi Bán Hạ lại lần nữa xoa đầu đứa nhỏ: “Nhớ lấy lời nói của ngươi nha! Chỉ cần ngươi luôn thích ta, ta cũng vậy, sẽ luôn đối tốt với ngươi.” Ừ Ừ, nàng sẽ nuôi dưỡng hắn vô cùng, vô cùng tốt.
Vì tương lai tốt đẹp của nàng, vì tính mạng yêu quý, nàng tuyệt đối sẽ nuôi dưỡng hắn lớn lên mà trong tâm chỉ có một mình mỹ nhân là nàng đây! ha ha ha…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.