Chương 2
Nguyên Viện
13/02/2014
Edit: Nhược Đồng (BooBoo)
Trong thư phòng yên tĩnh, một đứa bé trai mặt mày nghiêm túc cầm bút lông sói trắng bạc, nhàn nhã sửa sang lại án thư.
Tên nhóc này chỉ tầm mười tuổi, một thân cẩm bào vàng nhạt, đai lưng đeo ngân quang bảo ngọc, dáng vẻ vô cùng tôn quý, khuôn mặt còn rất trắng trẻo, khuôn mặt mập mạp giống cái bánh bao trước đây giờ đã trở nên tuấn tú như ngọc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu trên gương mặt lạnh nhạt của nó, tôn lên vẻ đẹp như kim đồng bên người Quan Âm.
Cuối cùng cũng viết xong một cái án thư, Trạm Ly Tiêu buông bút, cung kính đưa lên: “Thái phó, học trò đã viết xong.” Tuy là thân phận thái tử tôn quý, nhưng Trạm Ly Tiêu chưa từng ỷ thế mà cao ngạo với người khác mà luôn luôn khiêm tốn và kính trọng.
Phượng Tình Lam buông sách trên tay, đón lấy giấy viết. Đối với thái độ cung kính của thái tử điện hạ, hắn vẫn thong dong, không cảm thấy có gì là không đúng.
Tôn sư trọng đạo là đương nhiên, ngay cả với thái tử cũng vậy. Hơn nữa nếu không phải hoàng đế cầu hắn, hắn đối với việc làm thái phó không có hứng thú, ngay từ đầu đã là miễn cưỡng tiếp nhận. Chẳng qua sau mấy năm dạy dỗ, hắn không thể không hài lòng với học trò này.
Phượng Tình Lam xem xét kỹ lưỡng nét chữ trên giấy tuyên thành, nét bút thanh tú, nhìn không ra một tia khí phách. Thái tử về sau nếu muốn ngồi lên cái vị trí kia, với nét chữ nho nhã như vậy làm cho người ta lo lắng liệu hắn có hay không sẽ cai trị tốt một đất nước. Nhưng mà… Phượng Tình Lam khe khẽ nhếch miệng, thích thú nhìn chữ viết của Trạm Ly Tiêu.
Trông chữ viết thanh tú nhàn nhã thế nhưng không có một tia lề mề mà lại lộ vẻ cứng cáp hữu lực, cho dù vẫn còn một tia ngây ngô, nhưng câu chữ đanh thép, nói lên ý chí người viết có bao nhiêu kiên định. Nhìn như nhẹ nhàng xuyên thấu nhưng lại ẩn hàm sự phá vỡ xu thế, tựa như dung mạo đứa nhỏ, tinh xảo xinh đẹp như đồ sứ, ảo tưởng như dễ thân cận, nhưng nếu không phải người có cùng quan điểm, bằng không sẽ nhìn không thấu tâm tư của nó.
Nếu không phải đứa nhỏ này do một tay hắn dạy dỗ mấy năm qua, chắc sẽ giống những người khác dễ dàng bị dáng vẻ nho nhã yếu ớt này lừa gạt. Tựa như hai vị hoàng tử kia, không phải luôn cho rằng tên hoàng đệ thái tử này nhu nhược sao?
Nghĩ đến hai hoàng tử còn lại, Phượng Tình Lam không nén được mà hừ lạnh trong lòng.
May nắm học trò này của hắn không ngu xuẩn giống hai kẻ kia, nếu không cho dù Thiên Tỳ đế có đến thỉnh cầu hắn thêm nữa, hắn cũng tuyệt đối không đáp ứng.
Năm đó thân là trạng nguyên văn võ song tài, Phượng Tình Lam tự cho mình không tồi, đối với đệ tử yêu cầu rất cao, có thể nói là rất khắt khe, mà trước mắt chỉ có một mình Trạm Ly Tiêu là đủ tiêu chuẩn, mặc kệ là về mặt văn chương hay võ nghệ, Trạm Ly Tiêu cũng chưa từng khiến hắn thất vọng.
“Không tệ, có tiến bộ.” Phượng Tình Lam buông trang giấy, chỉ vào sách đặt ngay ngắn trên bàn nói: “Ba quyển sách này là đề mục về nhà, một tháng sau nói cho ta biết con đúc rút được những kinh nghiệm gì.”
“Vâng.” Trạm Ly Tiêu sớm đã quen với phương thức dạy học của Phượng Tình Lam, bình thường đều quăng bài cho hắn, sau đó kêu hắn nói lên quan điểm, Phượng Tình Lam lại chỉ ra những quan điểm lệch lạc của hắn, nếu hắn không phục chính là phải cùng nhau tranh luận xem ai có lý.
“Nào, ra bên ngoài, để ta xem xem võ công hiện nay của con ra sao.” Phượng Tình Lam đứng dậy đi ra cửa, quyết định đến lúc kiểm tra võ nghệ của Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu đi theo phía sau, ánh mắt trầm tĩnh nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời quang gió mát, loại thời tiết này thực thích hợp với việc phơi dược thảo, ngày hôm qua hắn đã đồng ý với Hạ Hạ hôm nay sẽ giúp nàng. Hắn vốn dự tính thời gian sẽ vừa kịp, xong xuôi sẽ lập tức đến Dược viên tìm nàng, mà giờ thái phó lại đột nhiên muốn hướng dẫn võ công cho hắn, trong vòng một canh giờ là không chạy thoát được, thế này thì không tốt, nếu đến muộn nàng nhất định sẽ tức giận.
Hạ Hạ từng nói, một người nam nhân luôn phải đúng giờ, hơn nữa phải tuyệt đối tuân thủ theo cam kết, nếu có ai dám để nàng chờ hay đã đồng ý mà không làm được, nàng sẽ vô cùng vô cùng tức giận – nói xong lời này nàng còn cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn hỏi: “Hiểu không?”
Hắn đương nhiên gật đầu. Hắn luôn tôn sùng lời Hạ Hạ nói như tôn chỉ, cho dù không hiểu cũng phải biết. Hơn nữa phụ hoàng cùng thái phó cũng từng nói, người làm vua nhất định phải hết lòng tuân thủ giao ước, liền biết được ý tứ trong lời nói của nàng, Hạ Hạ thật tốt, dạy hắn về sau làm thế nào để trở thành một hoàng đế tốt.
Bởi vây, hắn tuyệt đối không thể để cho Hạ Hạ thất vọng! Phải làm thế nào bây giờ đây? Hắn đương nhiên không thể nói với thái phó cho hắn tan học sớm, bởi vì thái phó nhất định sẽ hỏi nguyên do, giúp Hạ Hạ phơi dược thảo lai quan trọng hơn chuyện tập luyện võ nghệ… hắn tin rằng thái phó tuyệt đối sẽ hung hăng giáo huấn hắn.
Thái phó đánh người rất đau nha! Nhưng hắn đã lỡ đồng ý với Hạ Hạ… Dung mạo Trạm Ly Tiêu vốn trầm tĩnh cũng không nén nổi tỏ ra rối rắm.
Cửa vừa mở ra, Phúc công công đã đứng bên ngoài, ánh mắt Trạm Ly Tiêu lập tức sáng ngời, cánh môi hơi hơi nhếch lên.
Phúc công công là thân tín bên người phụ hoàng, giờ này xuất hiện ở đây nhất định là…
“Tham kiến thái tử điện hạ, Phượng đại nhân.” Phúc công công kính cẩn khom người, sau đó hướng tới Phượng Tình Lam nói: “Phượng đại nhân, hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn tìm ngài thương thảo, tiểu nhân tới đây đón ngài.”
Phượng Tình Lam không đổi sắc mặt, cũng không thèm để ý tới Phúc công công, ngược lại nghiêng người về phía Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như cái gì cũng chưa nghe được, cũng giống như đơn thuần cái gì cũng không biết. Chỉ là trong cung này kiếm đâu ra kẻ đơn thuần thật sự? Đứa bé trước mắt mặc dù mới có mươi tuổi, thế nhưng trẻ con trong cung thường trưởng thành sớm, lại là môn đồ của hắn, Phượng Tình Lam cũng sẽ không bị bộ dáng đơn thuần này của Trạm Ly Tiêu lừa gạt.
“Phúc công công, ngươi lui ra trước, ta sẽ lập tức đến chỗ hoàng thượng.” Hắn nói với Phúc công công.
Phúc công công cũng không nhiều lời, tức khắc khom người lui ra.
Phúc công công vừa rời đi, Phượng Tình Lam lười biếng dựa vào cửa, ung dung nhìn học trò của hắn hỏi: “Con không có gì muốn nói sao?”
Trạm Ly Tiêu chớp mắt, lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội với Phượng Tình Lam hỏi lại: “Chuyện của phụ hoàng và thái phó sao có thể để con xen vào.”
“A!” Phượng Tình Lam nhíu mày: “Thái tử điện hạ không hận ta sao?”
Trạm Ly Tiêu nghiêng đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Phượng Tình Lam: “Thái phó, lời này người không nên hỏi con mà phải hỏi mẫu hậu và các vị nương nương trong hậu cung mới đúng.” Giờ hắn chỉ là một đứa bé, có hận hay không đối với hắn còn quá xa cũng quá nặng nề rồi.
Phượng Tình Lam nở nụ cười, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Trong cung, mọi người thấy thái tử điện hạ ôn hòa giống con thỏ nhỏ, lại không biết dưới lớp vỏ bọc con thỏ nhỏ đó lại là tâm hồn của một con hồ ly giảo hoạt nha!
Không nói thêm gì nữa, Phượng Tình Lam xoay người, bước ra cửa, trước khi rời đi còn không quên phân phó: “Vũ thống lĩnh.”
“Có.” Một nam nhân trung niên lập tức tiến đến.
“Giúp đỡ thái tử điện hạ tập luyện thật tốt. Điện hạ, đừng nên nghỉ ngơi quá sớm.” Phượng Tình Lam nhìn Trạm Ly Tiêu, trong mắt không hề che giấu lóe lên chút xấu xa.
Trạm Ly Tiêu mặc dù che giấu rất tốt, nhưng Phượng Tình Lam vẫn phát hiện được sự nóng ruột trong mắt tiểu quỷ này. Có thể làm cho Trạm Ly Tiêu giả dối này nóng vội… cũng chỉ có tiểu quỷ kia mà thôi.
Nhìn thấy trong mắt Phượng Tình Lam có một tia ác ý, Trạm Ly Tiêu lập tức biết là hắn cố ý.
“Điện hạ, ta không ngại ngươi hận ta.” Bỏ lại một câu, Phượng Tình Lam mỉm cười rời đi.
Thái tử nhỏ tuổi cho dù tâm tính trưởng thành sớm, giờ phút này cũng không nhịn được ở trong lòng cắn răng oán hận.
Đáng giận! Nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi… Thái phó thật đáng ghét! Thôi Bán Hạ, năm nay mười ba tuổi, kế hoạch nuôi dưỡng đã tiến hành được năm năm, hơn nữa cho tới bây giờ nuôi dạy vô cùng thành công.
Tuổi còn nhỏ chính là thật dễ dạy bảo, khó trách nhiều người thích chơi trò chơi nuôi dưỡng như vậy. Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân. Tóm lại, nàng nuôi dạy vô cùng có cảm giác thành công. Trạm Ly Tiêu thực biết nghe lời, nàng nói hướng đông, hắn sẽ không đi hướng tây, cho dù nàng chỉ hươu nói vượn, tin tưởng hắn cũng sẽ phụ họa theo nói đây là một con vượn có diện mạo đặc biệt, Hạ Hạ thật là lợi hại, lại có thể phát hiện ra một con vượn đặc biệt như vậy.
Đây chính là điều nàng muốn! Trạm Ly Tiêu đối với nàng càng giống hôn quân, tánh mạng nàng càng thêm được đảm bảo!
Hết cách rồi, nàng cũng đã mười ba, cho dù có cố gắng ăn thật nhiều, nhưng lớn lên không cách nào giữ được thân hình căng tròn mũm mĩm như trước, gương mặt tuy rằng vẫn còn có chút trẻ con béo mập, thế nhưng nàng tin tưởng, chỉ hai năm nữa gương mặt phì nhiêu này cũng sẽ tiêu tan.
Nàng mỗi lần soi mình trước gương đều muốn ôm mặt khóc nha! Gương mặt ngọt ngào đã có chút gần giống mỹ mạo mẫu thân đại nhân ---
Hỏi Thôi Bán Hạ làm thế nào biết được bộ dáng của vương phi? Cái này phải ngược dòng thời gian về năm nàng mười tuổi ấy.
Vì thương tiếc cháu gái nhà mình không cha không mẫu thân. Thôi thần y ở sinh nhật lần thứ mười của nàng đã dùng một bức họa vương phi làm quà, khiến nàng biết được mẫu thân ruột của mình, hơn nữa khi đưa bức họa cho nàng vẫn không quên dặn dò, nói tranh vẽ này xem lén lút là được rồi, không nên khoe ra ngoài. Không để người nào phát hiện, nếu như chẳng may bại lộ, cũng đừng nói đây là mẫu thân của nàng!
Còn nguyên nhân? Ai nha, trẻ con hỏi nhiều vậy để làm gì? Nghe lời là được rồi, A công sẽ không hại con.
Mẹ kiếp! Nàng còn muốn lập tức mang bức họa này xé đi ý chứ!
Gương mặt kia, dáng người kia, cả khí chất đúng là không hổ danh một thời từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Nhìn xem tim gan nàng trực tiếp hỗn loạn… Không phải cảm thán, mà là bị dọa nha!
Mặc dù Thôi thần y luôn miệng nói nàng càng lớn càng giống mẫu thân, trong lòng nàng lại thấy có chút vui vẻ may mắn. Coi như nhiễm sắc thể X của mẫu thân có mạnh mẽ thế nào thì vẫn còn nhiễm sắc thể X của phụ thân nàng… ngăn trở thôi.
Nhưng từ khi nàng nhìn thấy bức họa, cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là không thể sống vụng trộm rồi. Cho dù bộ dáng nàng vẫn còn có chút trẻ con nộn nộn non nớt, tổng quan đánh giá chính là giống vương phi như đúc… Đúng thế, chỉ cần mặt nàng gầy đi một chút, thành thục hơn chút nữa, đảm bảo người người nhìn thấy đều phải sợ hãi than một tiếng đại mỹ nhân, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng để cho nàng – nữ nhi ruột thịt này thừa kế… Con bà nó, việc này thật chẳng đáng chúc mừng đâu!
Thôi Bán Hạ sâu sắc cảm thấy việc nàng xuyên qua sống lại đúng là không vừa mắt ông trời mà. Thật cảm thấy nàng rơi máy bay còn chưa đủ thảm, giờ tính để nàng chết thảm thêm lần nữa sao!
Nàng lập tức bỏ lại bức họa mà chạy ra ngoài sân hướng ngón giữa lên trời mà chửi… Mẹ kiếp ông trời chết tiệt! Lão nương hận ngươi a a a a!!!!!!!
May mắn Thôi Bán Hạ lại giống như sinh mệnh cứng cỏi đầy nghị lực của tiểu cường (con gián), sau một đêm suy sụp đã lập tức kiên cường trở lại, chỉ là càng thêm mạnh mẽ để nuôi dưỡng thành công âm mưu kia… Nàng tuyệt đối sẽ nuôi dưỡng cả thể xác lẫn tinh thần đứa nhỏ ngốc nghếch Trạm Ly Tiêu sau này có thể vì nàng mà cam nguyện trở thành hôn quân! Hừ!
Thôi Bán Hạ nhìn nhìn thời gian, Trạm Ly Tiêu nói sẽ đến đây giúp nàng phơi thảo dược, vậy mà đã sắp đến trưa rồi hắn còn chưa tới, thằng nhóc chết tiệt này lại dám bỏ bom nàng!
Đến trễ là điều Thôi Bán Hạ nhất định không thể dễ dàng tha thứ, bỏ bom nàng tuyệt đối sẽ làm nàng phát điên… Hơn nữa đối tượng lại là Trạm Ly Tiêu!
Đây tuyệt đối không thể tha thứ, bởi vì đã có lần một thì sẽ có lần thứ hai! Nàng đã thề, sẽ nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu thành công coi lời nàng nói trở thành thánh chỉ, lời nói hoàng đế lão tử (lão già hoàng đế) có thể không nghe, nhưng lời Thôi Bán Hạ nàng nói tuyệt đối không được trái!
Hiện tại Trạm Ly Tiêu đã trễ nửa canh giờ… Dược thảo trên tay đã bị nàng vê thành mảnh vụn.
“Hạ Hạ!” Thanh âm gấp gáp từ xa vọng tới.
Thôi Bán Hạ híp mắt. Đến đây đi!
Nàng xoay người: “Trạm… Ngươi, mặt ngươi bị làm sao vậy?” Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm vào vết máu ứ đọng trên má trái Trạm Ly Tiêu, lửa giận lập tức tăng lên.
“Ai? Là kẻ nào dám dánh mặt ngươi thành như thế này?” Là tên khốn kiếp nào? Người của nàng cũng dám đánh!
Trạm Ly Tiêu chỉa vào vết thương trên mặt, thở hồng hộc chạy đến trước mặt Thôi Bán Hạ, khuôn mặt tuấn tú áy náy mỉm cười: “Hạ Hạ, thực xin lỗi, ta tới muộn.”
Thôi Bán Hạ đâu còn để tâm chuyện Trạm Ly Tiêu đến muộn nữa, lực chú ý của nàng bây giờ đã hoàn toàn tập trung lên vết thương trên mặt hắn: “Máu tụ trên mặt ngươi là chuyện gì xảy ra? Là ai dám đánh ngươi?” Trạm Ly Tiêu chính lá thái tử đó, kẻ khốn kiếp nào lại không sợ chết! Quan trọng là, Trạm Ly Tiêu giờ đang được Thôi Bán Hạ nàng bảo hộ, dám bắt nạt người của nàng… Mẹ kiếp, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp đó!
“Cái này à?” Trạm Ly Tiêu vuốt vết bầm trên mặt, đau đến nhíu mày, nhưng hắn vẫn kiên cường nhìn Thôi Bán Hạ.
“Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ…” Rồi ngước nhìn lên thấy đôi mắt đang nheo lại đầy nguy hiểm của nàng, hắn lập tức mở miệng: “Là Vũ thống lĩnh.”
Sau đó lại vội vàng thay Vũ thống lĩnh giải thích: “Thái phó lệnh cho Vũ thống lĩnh cùng ta luyện võ, là võ nghệ của ta không tốt, chuyện này không liên quan đến Vũ thống lĩnh.”
Thôi Bán Hạ cau mày, nghi ngờ nói: “Cho dù võ nghệ ngươi không tốt, Vũ thống lĩnh làm sao dám lưu lại vết thương trên người ngươi?” Bình thường không phải cũng đánh tới gần chạm là dừng sao?
“Là thái phó nói Vũ thống lĩnh không cần nương tay.” Trạm Ly Tiêu cúi đầu, giọng nói chứa đựng nhàn nhạt uất ức.
Nghe thấy Trạm Ly Tiêu nói là do Phượng Tình Lam phân phó, Thôi Bán Hạ cũng không có gì hoài nghi. Phượng Tình Lam chính là tiêu chuẩn của thầy giáo nghiêm khắc, hơn nữa lại có hoàng đế làm chỗ dựa sau lưng, cứ cho Trạm Ly Tiêu là thái tử thì cũng không dám có ý kiến với hắn, cho dù bị ức hiếp cũng không dám hé răng.
Hắn đơn thuần ngây ngô như con thỏ nhỏ thế này, Thôi Bán Hạ đúng là hận rèn sắt không thành thép mà! Ngoan ngoãn như vậy về sau làm thế nào để trở thành một hoàng đế mạnh mẽ, làm thế nào bảo vệ nàng!
“Ngươi nha! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng luôn đem lời Phượng Tình Lam trở thành thánh chỉ. Ngươi là thái tử, hắn chỉ là một binh bộ thượng thư nho nhỏ thôi, cho dù là thái phó của ngươi, địa vị của ngươi vẫn là cao hơn hắn đó!”
“Nhưng mà…” Trạm Ly Tiêu sững sờ ngẩng đầu, trên măt lộ vẻ đơn thuần: “Phụ hoàng muốn ta nghe lời thái phó, hơn nữa không thể bất kính với thái phó.”
Nói nhảm, hai người kia là có gian tình nha… Lời này lại muốn nàng nói với một đứa bé sao? Điều này vừa hay khiến nàng sâu sắc rõ ràng có một chỗ dựa vững chắc quan trọng tới chừng nào. Xem đi, tên Phượng Tình Lam kia không phải có hoàng thượng hậu thuẫn phía sau nên mới dám kiêu ngạo như thế ư?
Không sao, Trạm Ly Tiêu sẽ mau trưởng thành, Phượng Tình Lam cùng vị hoàng đế mà hắn dựa vào kia cũng sẽ già đi, trước tiên nàng sẽ nhớ kỹ món nợ này, đến lúc đó sẽ giúp Trạm Ly Tiêu báo thù!
“Hạ Hạ, đừng tức giận.” Trạm Ly Tiêu lôi kéo cánh tay Thôi Bán Hạ nhỏ giọng: “Không đau, đây chỉ là vết thương nhỏ.” Sau đó khuôn mặt nở một nụ cười thật lớn với Thôi Bán Hạ, chỉ là cười đến căng vết thương trên má trái, đau đến mức hắn nhẹ than một tiếng.
“Không phải không đâu sao?” Thôi Bán Hạ hừ lạnh.
Trạm Ly Tiêu quay qua ngây ngô cười với nàng.
Thật là! Ngốc như vậy làm sao sinh tồn trong cung đây! Khó trách mọi người đều nói Trạm Ly Tiêu hắn yếu đuối dễ bắt nạt, nếu không được hoàng hậu che chở, có hoàng đế yêu thương, tên thái tử ngốc Trạm Ly Tiêu này có lẽ đã hoa hoa lệ lệ mà bị người mưu sát từ lúc mới sinh rồi.
Không được! Nàng tuyệt đối phải nuôi hắn trở thành quân vương đẹp trai tàn bạo, lãnh khốc, điên cuồng, bá đạo vô địch thiên hạ…
Quyết định mục tiêu mới xong, lại nhìn bộ dáng Trạm Ly Tiêu, lôi kéo hắn: “Đi, ta giúp ngươi bôi thuốc. Thật là, cho dù đánh không lại ngươi cũng phải biết đường mà chạy chứ…” Nàng vừa đi vừa cằn nhằn, sau đó lại quay đầu nhìn vết thương chướng mắt trên mặt hắn.
Hừ, Vũ thống lĩnh đúng không? Trước mắt nàng không có cách để đối phó với Phượng Tình Lam, nhưng Vũ thống lĩnh thì… Hừ hừ, nàng sẽ trộn vào cơm canh của hắn một chút thuốc tiêu chảy, mười ngày nửa tháng không thành vấn đề, hành chết hắn!
Vũ thống lĩnh đang tuần tra trong hoàng cung, đột nhiên rùng mình một cái, không khỏi nhìn đến bàn tay phải mới đánh bị thương thái tử, trong lòng không khỏi run lên.
Hắn đúng là không nên nghe lời thái tử mà đánh ngài một quyền nha! Đây chính là thái tử điện hạ đó, dù hắn có mười cái mạng cũng không dám lưu lại vết thương trên người ngài. Thế nhưng thái tử đã hạ lệnh, còn phải đánh vào mặt nữa, hắn không dám không theo, thái tử điện hạ chính là chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh không khỏi khiến hắn sợ hãi.
Trước mặt chính là cái vị thái tử điện hạ dịu dàng như ngọc kia, nhưng sao hắn lại cảm thấy không đúng, mà cảm giác lại giống như đang đối mặt với đương kim hoàng thượng.
“Đây là lệnh.” Thái tử điện hạ chỉ thản nhiên phun ra một câu, thế nhưng hắn lại giống như nghe được: ngươi thân là một thống lĩnh lại dám không nghe lệnh sao?
Hắn lập tức đành phải cắn răng, nói một câu: “Thuộc hạ tuân lệnh.” Sau đó đánh lên mặt thái tử điện hạ một quyền. Thái tử điện hạ cũng không rên một tiếng, chỉ lạnh nhạt ôm mặt bị thương rời đi.
Còn hắn thì đầy một đầu mồ hôi lanh, tay run rẩy. Làm sao bây giờ? Hắn còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc sớm mai hay không?
Bên kia, Trạm Ly Tiêu ngoan ngoãn để Thôi Bán Hạ dắt đi bôi thuốc, đương nhiên cũng không bỏ qua biểu tình trên mặt nàng.
Đúng như dự đoán, vài ngày tiếp theo Vũ thống lĩnh chắc sẽ không được sống yên ổn rồi.
Trạm Ly Tiêu thản nhiên hạ mắt, khóe miệng khẽ cong.
Xem ra Hạ Hạ không nhớ chuyện hắn đến trễ. Thiên Tỳ đế ngồi trước án thư, ánh mắt tinh tường khép hờ, ngón tay gõ nhẹ ghế rồng. Tổ tiên khai quốc của Ngũ Hỉ Quốc có huyết thống ngoại tộc, Trạm gia người người đều ngũ quan thâm thúy tuấn dật, thân hình cũng cao lớn, Thiên Tỳ đế trước mắt trung niên chính trực, uy nghiêm vương giả có chút tục tằng anh tuấn, cho dù nhìn giống như nhàn nhã, khí thế trên người vẫn làm ba vị hoàng tử đứng trước án thư phải kính sợ.
Thiên Tỳ đế thản nhiên nhìn ba nhi tử.
Ba nhi tử của hắn cùng sinh vào một năm, trước mắt đều đang trong thời điểm nhược quán (thanh niên khoảng 20 tuổi), hơn kém nhau chỉ có vài tháng mà thôi.
Đại hoàng tử Trạm Ly Nghị bộ dáng giống Thiên Tỳ đế nhất, tướng mạo cương dương tuấn mỹ, dáng người cường tráng như núi. Đứng bên cạnh Trạm Ly Nghị là nhị hoàng tử Trạm Ly Dung, hắn cùng huynh trưởng chiều cao tương đương, nhưng không có cái dáng dấp thô kệch to lớn, ngược lại nhỉnh hơn một chút, ngũ quan có vẻ nhã nhặn hơn.
Còn như Trạm Ly Tiêu, người được phong làm thái tử kia có thể nói là không giống hắn nhất. Bộ dáng y được di truyền từ bên ngoại nhiều hơn, mặt mày đều tinh xảo như ngọc, khí chất cũng không cường tráng như hai huynh trưởng mà nhu hòa như ánh trăng bạc, cánh môi đẹp mắt luôn cong cong, cười yếu ớt giống như hình ảnh gió xuân ôn nhuận, thân hình thon dài tựa thúy trúc, một thân cẩm bào như ý ánh vàng, làm nền cho khí chất tôn quý.
Nếu muốn Thiên Tỳ đế dùng một câu để hình dung về tính cách ba vị hoàng tư này thì: đại hoàng tử Trạm Ly Nghị bộp chộp kích động, nhị hoàng tử Trạm Ly Dung tâm tư thâm trầm, mà người được hắn phong làm thái tử – Trạm Ly Tiêu mà nói… chỉ dùng một câu để hình dung thật quá khó khăn, bởi vì ngay cả hắn cũng không nhìn thấu được tính cách của lão tam.
Hiện tại, Thiên Tỳ đế đang tham khảo ý kiến của ba hoàng tử cách nhìn của mỗi người về thế cục hiện nay. Cho dù đã lập thái tử nhưng hắn vẫn còn sống, thái tử cũng không phải sẽ không có thể đổi người, hắn tuyệt đối trước khi thoái vị sẽ chọn được ra người quân vương xứng đáng và có thể cai trị tốt Ngũ Hỉ Quốc.
“Thiên hạ hôm nay tứ hải thanh bình, quốc gia phồn vinh, dân chúng sung túc, nhưng nhi thần cho rằng tuyệt đối không thể để cho dân cư an nhàn. Thiên hạ hiện giờ nhìn tưởng thái bình, nhưng Đông Thành Quốc trước mắt đang xảy ra nội chiến, hai nước khác nhìn chằm chằm nước Đông Thành như hổ rình mồi, nhi thần cho rằng chúng ta nên ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, thừa dịp nước Đông Thành đang rối loạn mượn dịp xuất binh, thu phục Đông Thành Quốc.” Đại hoàng tử nói vô cùng kiên quyết cứng cỏi, trên mặt tràn đầy tự tin.
Thiên hạ hiện giờ không tính đến những nước nhỏ bên ngoài thì có bốn quốc gia cường đại nhất là Ngũ Hỉ, Đông Thành, Thanh Ngọc, Đan Long.
Ngũ Hỉ Quốc nằm ở phương nam, phía đông có Đông Thành, phía bắc có Thanh Ngọc, phía tây có Đan Long. Tứ quốc trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, duy trì mặt ngoài hòa bình.
“Ừ.” Thiên Tỳ đế gật đầu, nhìn về phía nhị hoàng tử: “Dung nhi, con nghĩ sao?”
“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy lời nói của hoàng huynh đúng mà cũng không đúng.” Trạm Ly Dung nói, đồng thời nhận lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Trạm Ly Nghị, Thiên Tỳ đế nhàn nhạt nhíu mày.
“Đông Thành Quốc trước mắt là nội chiến, mấy vị hoàng tử vì ngôi vị hoàng đế mà tranh đấu không nghỉ, dù có như thế, thực lực của một nước như Đông Thành cũng không yếu, nếu ta theo lời hoàng huynh phái binh tấn công, không chắc có thể thu phục được Đông Thành, làm không tốt sẽ khiến lưỡng bại câu thương, đến lúc đó ngược lại để cho Thanh Ngọc, Đan Long hai nước ở giữa ngư ông đắc lợi, nhi thần cho rằng thay vì mở rộng lãnh thổ, không bằng tăng cường huấn luyện binh lực cùng vũ khí binh mã, làm cho Ngũ Hỉ Quốc càng cường đại hơn, cũng khiến cho các nước khác không dám dễ dàng xâm phạm.” Trạm Ly Dung nhàn nhạt nói, trên mặt không có một chút kiêu ngạo, chỉ giống như đang trần thuật một sự việc hiển nhiên, đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của Trạm Ly Nghị làm như không thấy.
“Không sai, không sai.” Thiên Tỳ đế gật gật đầu, ngoài miệng nâng lên nụ cười thỏa mãn.
Trạm Ly Nghị mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm trợn mắt nhìn Trạm Ly Dung.
“Tiêu nhi, còn con?” Thiên Tỳ đế quay về phía Trạm Ly Tiêu nãy giờ vẫn an tĩnh một bên, tò mò đến câu trả lời của nhi tử trước giờ vẫn nhìn không thấu này.
Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười, nụ cười tuấn nhã như nguyệt: “Nhi thần cảm thấy lời nói của hai vị hoàng huynh đều có đạo lý.”
Sau đó thì sao? Thiên Tỳ đế chờ, lại chờ một lát không nhịn được hỏi: “Thế nào?” Hắn khẽ cau mày nhìn Trạm Ly Tiêu: “Không còn gì muốn nói rồi sao?”
Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Thiên Tỳ đế, Trạm Ly Tiêu vẫn nhàn nhạt mỉm cười: “Lời mà nhi thần muốn nói thì hai vị hoàng huynh cũng đã nói hết rồi.” Sau đó nhìn về phía Trạm Ly Nghị và Trạm Ly Dung cười nhẹ: “Cảm ơn hai vị hoàng huynh, khiến đệ được mở mang kiến thức.” Ngữ khí của hắn chân thành, ánh mắt trong suốt làm cho người ta không chút nghi ngờ lời hắn nói.
Trạm Ly Nghị có chút sửng sốt, ngại ngùng vò vò đầu: “Ách, hoàng đệ, đừng khách khí.” Mẹ kiếp, hắn ghét nhất phải đối mặt với bộ dạng này của lão tam mà.
Trạm Ly Dung mâu quang chợt lóe, gương mặt tuấn tú tao nhã lộ ra nụ cười yêu thương đệ đệ: “Hoàng đệ quá khiêm tốn rồi. Hoàng đệ vốn là môn đồ tâm đắc của Phượng hữu tướng mà.”
Phượng Tình Lam sáu năm trước từ binh bộ thượng thư được thăng lên làm hữu thừa tướng, là hữu thừa tướng trẻ nhất trong những năm qua của Ngũ Hỉ Quốc, hơn nữa văn tài võ học của Phượng Tình Lam ở Ngũ Hỉ Quốc thì chưa ai sánh bằng, Trạm Ly Tiêu có thể được Phượng Tình Lam đồng ý làm thái phó thật khiến hắn cùng Trạm Ly Nghị vô cùng đố kỵ, ghen ghét.
Trạm Ly Tiêu trên mặt lộ ra chút cười khổ: “Nhị hoàng huynh đừng nói thế… Ngày hôm qua đệ vừa bị thái phó mắng cho một trận, nói thẳng là đã hối hận khi thu nhận một môn đồ ngu dốt như đệ.”
Lời này nói ra vừa đúng là sự thật, thái tử điện hạ ngày hôm qua bị Phượng hữu tướng mắng cho một trận đã truyền khắp hoàng cung, nhưng nguyên nhân khiến hữu tướng tức giận lại không một ai biết. Nghe lời Trạm Ly Tiêu nói, vậy khẳng định là về việc học hành đã chọc cho hữu tướng tức giận rồi.
Thiên Tỳ đế hơi hơi nhíu mày: “Nghị nhi, Dung nhi các con lui xuống, Tiêu nhi ở lại.”
Thấy phụ hoàng sắc mặt lạnh xuống, Trạm Ly Nghị và Trạm Ly Dung lập tức lui ra, hai người trước khi đi cùng nhìn Trạm Ly Tiêu một cái.
Trạm Ly Dung ánh mắt khó dò, Trạm Ly Nghị kiên quyết cho Trạm Ly Tiêu một cái nhìn “bảo trọng”. Trạm Ly Nghị cho rằng lời nói mới rồi của hoàng đệ đã khiến phụ hoàng tức giận, quyết định giáo huấn y một trận, muốn bọn hắn rời đi chính là để giữ lại chút mặt mũi của thái tử cho Trạm Ly Tiêu.
Hai vị hoàng huynh vừa rời đi, Trạm Ly Tiêu từ từ khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, trên mặt không có một tia thấp thỏm, vẫn trấn định tự nhiên.
Thiên Tỳ đế nhìn nhìn tiểu nhi tử. Trong ba đứa con, tiểu tử này vừa sinh ra đã được hắn thương yêu phong làm thái tử, không nghi ngờ gì, tiểu tử này sau này sẽ ngồi trên long vị.
Hắn cũng coi trọng nhất là giáo dục của Trạm Ly Tiêu. Hắn để Phượng Tình Lam trở thành thái phó của Trạm Ly Tiêu không chỉ vì Phượng Tình Lam văn võ song toàn, mà còn vì Phượng Tình Lam là người Phượng gia.
Trong tay Phượng gia gần như nắm giữ hơn phân nửa binh quyền của Ngũ Hỉ Quốc, hơn nữa lại tuyệt đối trung thành tận tâm với Ngũ Hỉ Quốc, mà Phượng Tình Lam là người luôn bao che khuyết điểm cho người mình, có Phượng gia hậu thuẫn phía sau, con đường trở thành hoàng đế của Trạm Ly Tiêu tuyệt đối ổn thỏa.
Hắn biết Phượng Tình Lam rất vừa lòng với đồ đệ này, rất ít khi chửi mắng, ngoại trừ ngày hôm qua, sáng sớm nay Phượng Tình Lam cũng nổi đóa với hắn.
Nguyên nhân chính là bắt nguồn từ nữ nhi được yêu thương nhất của Phượng gia, chất nữ (cháu gái) bảo bối của Phượng Tình Lam và Hỏa Diễm tướng quân Ngũ Hỉ Quốc hiện tại cùng mất tích, Phượng Tình Lam lập tức tìm hắn để tính sổ.
Bởi vì chất nữ bảo bối của Phượng Tình Lam mất tích có liên quan đến hắn, nguyên nhân thì, đang ở trong hậu cung kia.
Lòng ghen tỵ của nữ nhân rất đáng sợ, nhất là nữ nhân bên cạnh quân vương, phi tử của hắn cấu kết với triều thần có ý đồ đối phó Phượng gia.
Hắn không phải không muốn xử lý phi tử kia, mà chỉ vì phi tử đó lại là người của gia tộc đương kim thái hậu, điều này khiến cho nếu hắn trực tiếp xuống tay thì không tốt lắm, vì vậy đang âm thầm xử lý, không nghĩ rằng Phượng Tình Lam lại biết chuyện phi tử này có liên quan tới vụ mất tích của chất nữ bảo bối, sau khi lâm triều lập tức tìm hắn tính sổ.
Phượng Tình Lam làm sao có thể biết…
Thiên Tỳ đế nhìn về phía nhi tử trước giờ hắn vẫn nhìn không thấu kia: “Tiêu nhi, Phượng hữu tướng ngày hôm qua vì sao tức giận? Đừng tưởng chỉ một câu tư chất của con đần độn khiến cho Phượng hữu tướng tức giận là có thể lừa gạt được ta, ta tuyệt đối không tin tưởng chuyện ngu xuẩn này.”
Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Thiên Tỳ đế, Trạm Ly Tiêu cũng không né tránh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong: “Ở trước mặt phụ hoàng nhi thần nào dám nói lời ngu xuẩn để lừa gạt, đương nhiên là nói thật. Chỉ là nhi thần không hiểu, phụ hoàng cũng cho đó là lời nói ngu xuẩn vậy, phụ hoàng cần gì phải đã biết rõ rồi còn cố hỏi đây?”
Trạm Ly Tiêu cong lên khóe môi nhìn Thiên Tỳ đế, trong mắt thoáng xẹt qua tia sáng: “Phụ hoàng, thái phó rất tức giận đúng không?”
Gì chứ? Thiên Tỳ đế trừng mắt nhìn nhi tử, quả nhiên! “Là ngươi báo cho Phượng hữu tướng chuyện về Nghiên phi sao?” Nghiên phi chính là phi tử đã cấu kết với người ngoài, đồng thời cũng là chất nữ của thái hậu.
Trạm Ly Tiêu không có phủ nhận: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng thay vì chú ý tới nội loạn của Đông Thành Quốc, không bằng trước hết xử lý tốt việc nhà, dù sao trước phải tề gia, sau mới có thể trị quốc bình thiên hạ, không phải sao? Lại nói…” Trạm Ly Tiêu khe khẽ nhếch môi, nụ cười dịu dàng nhưng lạnh lẽo: “Phụ hoàng, chính vì người luôn băn khoăn lưỡng lự về hoàng nãi nãi (bà nội) nên Nghiên phi mới không hề lo lắng chuyện chính mình có đúng mực hay không.” Ỷ vào thân phận là chất nữ của thái hậu mà hoành hành hậu cung, lại bởi vì tâm tư ghen tỵ mà thông đông phản quốc, loại nữ nhân này có giữ lại cũng chỉ làm hậu cung càng loạn thêm mà thôi. Do hắn không chịu được tác phong đắn đo lo ngại của phụ hoàng nên mới báo cho Phượng Tình Lam biết chủ mưu trong chuyện này, Phượng Tình Lam giận dữ, hắn cũng không tin phụ hoàng sẽ tiếp tục chần chừ.
Nghe lời nói của Trạm Ly Tiêu, Thiên Tỳ đế không khỏi cả kinh.
Trạm Ly Tiêu lời đã nói hết, không để ý tới nét mặt kinh ngạc của Thiên Tỳ đế, lễ độ khom người: “Không còn lời để nói, nhi thần xin cáo lui trước.” Sau có phất tay áo dời đi.
Thiên Tỳ đế nhìn bóng lưng tiểu tử nhà mình, nhớ tới lời trước kia Phượng Tình Lam đã từng nói: “Đừng để vẻ ngoài trông như con thỏ nhỏ vô hại của thái tử đánh lừa. Hắn chính là một con hồ ly xảo quyệt, hơn nữa sẽ ăn thịt người, người nào bị hắn để mắt tới nếu không cẩn thận sẽ bị ăn sạch đến xương cốt cũng không còn.”
Lúc này, Thiên Tỳ đế mới sâu sắc hiểu được.
Trong thư phòng yên tĩnh, một đứa bé trai mặt mày nghiêm túc cầm bút lông sói trắng bạc, nhàn nhã sửa sang lại án thư.
Tên nhóc này chỉ tầm mười tuổi, một thân cẩm bào vàng nhạt, đai lưng đeo ngân quang bảo ngọc, dáng vẻ vô cùng tôn quý, khuôn mặt còn rất trắng trẻo, khuôn mặt mập mạp giống cái bánh bao trước đây giờ đã trở nên tuấn tú như ngọc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu trên gương mặt lạnh nhạt của nó, tôn lên vẻ đẹp như kim đồng bên người Quan Âm.
Cuối cùng cũng viết xong một cái án thư, Trạm Ly Tiêu buông bút, cung kính đưa lên: “Thái phó, học trò đã viết xong.” Tuy là thân phận thái tử tôn quý, nhưng Trạm Ly Tiêu chưa từng ỷ thế mà cao ngạo với người khác mà luôn luôn khiêm tốn và kính trọng.
Phượng Tình Lam buông sách trên tay, đón lấy giấy viết. Đối với thái độ cung kính của thái tử điện hạ, hắn vẫn thong dong, không cảm thấy có gì là không đúng.
Tôn sư trọng đạo là đương nhiên, ngay cả với thái tử cũng vậy. Hơn nữa nếu không phải hoàng đế cầu hắn, hắn đối với việc làm thái phó không có hứng thú, ngay từ đầu đã là miễn cưỡng tiếp nhận. Chẳng qua sau mấy năm dạy dỗ, hắn không thể không hài lòng với học trò này.
Phượng Tình Lam xem xét kỹ lưỡng nét chữ trên giấy tuyên thành, nét bút thanh tú, nhìn không ra một tia khí phách. Thái tử về sau nếu muốn ngồi lên cái vị trí kia, với nét chữ nho nhã như vậy làm cho người ta lo lắng liệu hắn có hay không sẽ cai trị tốt một đất nước. Nhưng mà… Phượng Tình Lam khe khẽ nhếch miệng, thích thú nhìn chữ viết của Trạm Ly Tiêu.
Trông chữ viết thanh tú nhàn nhã thế nhưng không có một tia lề mề mà lại lộ vẻ cứng cáp hữu lực, cho dù vẫn còn một tia ngây ngô, nhưng câu chữ đanh thép, nói lên ý chí người viết có bao nhiêu kiên định. Nhìn như nhẹ nhàng xuyên thấu nhưng lại ẩn hàm sự phá vỡ xu thế, tựa như dung mạo đứa nhỏ, tinh xảo xinh đẹp như đồ sứ, ảo tưởng như dễ thân cận, nhưng nếu không phải người có cùng quan điểm, bằng không sẽ nhìn không thấu tâm tư của nó.
Nếu không phải đứa nhỏ này do một tay hắn dạy dỗ mấy năm qua, chắc sẽ giống những người khác dễ dàng bị dáng vẻ nho nhã yếu ớt này lừa gạt. Tựa như hai vị hoàng tử kia, không phải luôn cho rằng tên hoàng đệ thái tử này nhu nhược sao?
Nghĩ đến hai hoàng tử còn lại, Phượng Tình Lam không nén được mà hừ lạnh trong lòng.
May nắm học trò này của hắn không ngu xuẩn giống hai kẻ kia, nếu không cho dù Thiên Tỳ đế có đến thỉnh cầu hắn thêm nữa, hắn cũng tuyệt đối không đáp ứng.
Năm đó thân là trạng nguyên văn võ song tài, Phượng Tình Lam tự cho mình không tồi, đối với đệ tử yêu cầu rất cao, có thể nói là rất khắt khe, mà trước mắt chỉ có một mình Trạm Ly Tiêu là đủ tiêu chuẩn, mặc kệ là về mặt văn chương hay võ nghệ, Trạm Ly Tiêu cũng chưa từng khiến hắn thất vọng.
“Không tệ, có tiến bộ.” Phượng Tình Lam buông trang giấy, chỉ vào sách đặt ngay ngắn trên bàn nói: “Ba quyển sách này là đề mục về nhà, một tháng sau nói cho ta biết con đúc rút được những kinh nghiệm gì.”
“Vâng.” Trạm Ly Tiêu sớm đã quen với phương thức dạy học của Phượng Tình Lam, bình thường đều quăng bài cho hắn, sau đó kêu hắn nói lên quan điểm, Phượng Tình Lam lại chỉ ra những quan điểm lệch lạc của hắn, nếu hắn không phục chính là phải cùng nhau tranh luận xem ai có lý.
“Nào, ra bên ngoài, để ta xem xem võ công hiện nay của con ra sao.” Phượng Tình Lam đứng dậy đi ra cửa, quyết định đến lúc kiểm tra võ nghệ của Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu đi theo phía sau, ánh mắt trầm tĩnh nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời quang gió mát, loại thời tiết này thực thích hợp với việc phơi dược thảo, ngày hôm qua hắn đã đồng ý với Hạ Hạ hôm nay sẽ giúp nàng. Hắn vốn dự tính thời gian sẽ vừa kịp, xong xuôi sẽ lập tức đến Dược viên tìm nàng, mà giờ thái phó lại đột nhiên muốn hướng dẫn võ công cho hắn, trong vòng một canh giờ là không chạy thoát được, thế này thì không tốt, nếu đến muộn nàng nhất định sẽ tức giận.
Hạ Hạ từng nói, một người nam nhân luôn phải đúng giờ, hơn nữa phải tuyệt đối tuân thủ theo cam kết, nếu có ai dám để nàng chờ hay đã đồng ý mà không làm được, nàng sẽ vô cùng vô cùng tức giận – nói xong lời này nàng còn cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn hỏi: “Hiểu không?”
Hắn đương nhiên gật đầu. Hắn luôn tôn sùng lời Hạ Hạ nói như tôn chỉ, cho dù không hiểu cũng phải biết. Hơn nữa phụ hoàng cùng thái phó cũng từng nói, người làm vua nhất định phải hết lòng tuân thủ giao ước, liền biết được ý tứ trong lời nói của nàng, Hạ Hạ thật tốt, dạy hắn về sau làm thế nào để trở thành một hoàng đế tốt.
Bởi vây, hắn tuyệt đối không thể để cho Hạ Hạ thất vọng! Phải làm thế nào bây giờ đây? Hắn đương nhiên không thể nói với thái phó cho hắn tan học sớm, bởi vì thái phó nhất định sẽ hỏi nguyên do, giúp Hạ Hạ phơi dược thảo lai quan trọng hơn chuyện tập luyện võ nghệ… hắn tin rằng thái phó tuyệt đối sẽ hung hăng giáo huấn hắn.
Thái phó đánh người rất đau nha! Nhưng hắn đã lỡ đồng ý với Hạ Hạ… Dung mạo Trạm Ly Tiêu vốn trầm tĩnh cũng không nén nổi tỏ ra rối rắm.
Cửa vừa mở ra, Phúc công công đã đứng bên ngoài, ánh mắt Trạm Ly Tiêu lập tức sáng ngời, cánh môi hơi hơi nhếch lên.
Phúc công công là thân tín bên người phụ hoàng, giờ này xuất hiện ở đây nhất định là…
“Tham kiến thái tử điện hạ, Phượng đại nhân.” Phúc công công kính cẩn khom người, sau đó hướng tới Phượng Tình Lam nói: “Phượng đại nhân, hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn tìm ngài thương thảo, tiểu nhân tới đây đón ngài.”
Phượng Tình Lam không đổi sắc mặt, cũng không thèm để ý tới Phúc công công, ngược lại nghiêng người về phía Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như cái gì cũng chưa nghe được, cũng giống như đơn thuần cái gì cũng không biết. Chỉ là trong cung này kiếm đâu ra kẻ đơn thuần thật sự? Đứa bé trước mắt mặc dù mới có mươi tuổi, thế nhưng trẻ con trong cung thường trưởng thành sớm, lại là môn đồ của hắn, Phượng Tình Lam cũng sẽ không bị bộ dáng đơn thuần này của Trạm Ly Tiêu lừa gạt.
“Phúc công công, ngươi lui ra trước, ta sẽ lập tức đến chỗ hoàng thượng.” Hắn nói với Phúc công công.
Phúc công công cũng không nhiều lời, tức khắc khom người lui ra.
Phúc công công vừa rời đi, Phượng Tình Lam lười biếng dựa vào cửa, ung dung nhìn học trò của hắn hỏi: “Con không có gì muốn nói sao?”
Trạm Ly Tiêu chớp mắt, lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội với Phượng Tình Lam hỏi lại: “Chuyện của phụ hoàng và thái phó sao có thể để con xen vào.”
“A!” Phượng Tình Lam nhíu mày: “Thái tử điện hạ không hận ta sao?”
Trạm Ly Tiêu nghiêng đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Phượng Tình Lam: “Thái phó, lời này người không nên hỏi con mà phải hỏi mẫu hậu và các vị nương nương trong hậu cung mới đúng.” Giờ hắn chỉ là một đứa bé, có hận hay không đối với hắn còn quá xa cũng quá nặng nề rồi.
Phượng Tình Lam nở nụ cười, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Trong cung, mọi người thấy thái tử điện hạ ôn hòa giống con thỏ nhỏ, lại không biết dưới lớp vỏ bọc con thỏ nhỏ đó lại là tâm hồn của một con hồ ly giảo hoạt nha!
Không nói thêm gì nữa, Phượng Tình Lam xoay người, bước ra cửa, trước khi rời đi còn không quên phân phó: “Vũ thống lĩnh.”
“Có.” Một nam nhân trung niên lập tức tiến đến.
“Giúp đỡ thái tử điện hạ tập luyện thật tốt. Điện hạ, đừng nên nghỉ ngơi quá sớm.” Phượng Tình Lam nhìn Trạm Ly Tiêu, trong mắt không hề che giấu lóe lên chút xấu xa.
Trạm Ly Tiêu mặc dù che giấu rất tốt, nhưng Phượng Tình Lam vẫn phát hiện được sự nóng ruột trong mắt tiểu quỷ này. Có thể làm cho Trạm Ly Tiêu giả dối này nóng vội… cũng chỉ có tiểu quỷ kia mà thôi.
Nhìn thấy trong mắt Phượng Tình Lam có một tia ác ý, Trạm Ly Tiêu lập tức biết là hắn cố ý.
“Điện hạ, ta không ngại ngươi hận ta.” Bỏ lại một câu, Phượng Tình Lam mỉm cười rời đi.
Thái tử nhỏ tuổi cho dù tâm tính trưởng thành sớm, giờ phút này cũng không nhịn được ở trong lòng cắn răng oán hận.
Đáng giận! Nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi… Thái phó thật đáng ghét! Thôi Bán Hạ, năm nay mười ba tuổi, kế hoạch nuôi dưỡng đã tiến hành được năm năm, hơn nữa cho tới bây giờ nuôi dạy vô cùng thành công.
Tuổi còn nhỏ chính là thật dễ dạy bảo, khó trách nhiều người thích chơi trò chơi nuôi dưỡng như vậy. Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân. Tóm lại, nàng nuôi dạy vô cùng có cảm giác thành công. Trạm Ly Tiêu thực biết nghe lời, nàng nói hướng đông, hắn sẽ không đi hướng tây, cho dù nàng chỉ hươu nói vượn, tin tưởng hắn cũng sẽ phụ họa theo nói đây là một con vượn có diện mạo đặc biệt, Hạ Hạ thật là lợi hại, lại có thể phát hiện ra một con vượn đặc biệt như vậy.
Đây chính là điều nàng muốn! Trạm Ly Tiêu đối với nàng càng giống hôn quân, tánh mạng nàng càng thêm được đảm bảo!
Hết cách rồi, nàng cũng đã mười ba, cho dù có cố gắng ăn thật nhiều, nhưng lớn lên không cách nào giữ được thân hình căng tròn mũm mĩm như trước, gương mặt tuy rằng vẫn còn có chút trẻ con béo mập, thế nhưng nàng tin tưởng, chỉ hai năm nữa gương mặt phì nhiêu này cũng sẽ tiêu tan.
Nàng mỗi lần soi mình trước gương đều muốn ôm mặt khóc nha! Gương mặt ngọt ngào đã có chút gần giống mỹ mạo mẫu thân đại nhân ---
Hỏi Thôi Bán Hạ làm thế nào biết được bộ dáng của vương phi? Cái này phải ngược dòng thời gian về năm nàng mười tuổi ấy.
Vì thương tiếc cháu gái nhà mình không cha không mẫu thân. Thôi thần y ở sinh nhật lần thứ mười của nàng đã dùng một bức họa vương phi làm quà, khiến nàng biết được mẫu thân ruột của mình, hơn nữa khi đưa bức họa cho nàng vẫn không quên dặn dò, nói tranh vẽ này xem lén lút là được rồi, không nên khoe ra ngoài. Không để người nào phát hiện, nếu như chẳng may bại lộ, cũng đừng nói đây là mẫu thân của nàng!
Còn nguyên nhân? Ai nha, trẻ con hỏi nhiều vậy để làm gì? Nghe lời là được rồi, A công sẽ không hại con.
Mẹ kiếp! Nàng còn muốn lập tức mang bức họa này xé đi ý chứ!
Gương mặt kia, dáng người kia, cả khí chất đúng là không hổ danh một thời từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Nhìn xem tim gan nàng trực tiếp hỗn loạn… Không phải cảm thán, mà là bị dọa nha!
Mặc dù Thôi thần y luôn miệng nói nàng càng lớn càng giống mẫu thân, trong lòng nàng lại thấy có chút vui vẻ may mắn. Coi như nhiễm sắc thể X của mẫu thân có mạnh mẽ thế nào thì vẫn còn nhiễm sắc thể X của phụ thân nàng… ngăn trở thôi.
Nhưng từ khi nàng nhìn thấy bức họa, cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là không thể sống vụng trộm rồi. Cho dù bộ dáng nàng vẫn còn có chút trẻ con nộn nộn non nớt, tổng quan đánh giá chính là giống vương phi như đúc… Đúng thế, chỉ cần mặt nàng gầy đi một chút, thành thục hơn chút nữa, đảm bảo người người nhìn thấy đều phải sợ hãi than một tiếng đại mỹ nhân, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng để cho nàng – nữ nhi ruột thịt này thừa kế… Con bà nó, việc này thật chẳng đáng chúc mừng đâu!
Thôi Bán Hạ sâu sắc cảm thấy việc nàng xuyên qua sống lại đúng là không vừa mắt ông trời mà. Thật cảm thấy nàng rơi máy bay còn chưa đủ thảm, giờ tính để nàng chết thảm thêm lần nữa sao!
Nàng lập tức bỏ lại bức họa mà chạy ra ngoài sân hướng ngón giữa lên trời mà chửi… Mẹ kiếp ông trời chết tiệt! Lão nương hận ngươi a a a a!!!!!!!
May mắn Thôi Bán Hạ lại giống như sinh mệnh cứng cỏi đầy nghị lực của tiểu cường (con gián), sau một đêm suy sụp đã lập tức kiên cường trở lại, chỉ là càng thêm mạnh mẽ để nuôi dưỡng thành công âm mưu kia… Nàng tuyệt đối sẽ nuôi dưỡng cả thể xác lẫn tinh thần đứa nhỏ ngốc nghếch Trạm Ly Tiêu sau này có thể vì nàng mà cam nguyện trở thành hôn quân! Hừ!
Thôi Bán Hạ nhìn nhìn thời gian, Trạm Ly Tiêu nói sẽ đến đây giúp nàng phơi thảo dược, vậy mà đã sắp đến trưa rồi hắn còn chưa tới, thằng nhóc chết tiệt này lại dám bỏ bom nàng!
Đến trễ là điều Thôi Bán Hạ nhất định không thể dễ dàng tha thứ, bỏ bom nàng tuyệt đối sẽ làm nàng phát điên… Hơn nữa đối tượng lại là Trạm Ly Tiêu!
Đây tuyệt đối không thể tha thứ, bởi vì đã có lần một thì sẽ có lần thứ hai! Nàng đã thề, sẽ nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu thành công coi lời nàng nói trở thành thánh chỉ, lời nói hoàng đế lão tử (lão già hoàng đế) có thể không nghe, nhưng lời Thôi Bán Hạ nàng nói tuyệt đối không được trái!
Hiện tại Trạm Ly Tiêu đã trễ nửa canh giờ… Dược thảo trên tay đã bị nàng vê thành mảnh vụn.
“Hạ Hạ!” Thanh âm gấp gáp từ xa vọng tới.
Thôi Bán Hạ híp mắt. Đến đây đi!
Nàng xoay người: “Trạm… Ngươi, mặt ngươi bị làm sao vậy?” Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm vào vết máu ứ đọng trên má trái Trạm Ly Tiêu, lửa giận lập tức tăng lên.
“Ai? Là kẻ nào dám dánh mặt ngươi thành như thế này?” Là tên khốn kiếp nào? Người của nàng cũng dám đánh!
Trạm Ly Tiêu chỉa vào vết thương trên mặt, thở hồng hộc chạy đến trước mặt Thôi Bán Hạ, khuôn mặt tuấn tú áy náy mỉm cười: “Hạ Hạ, thực xin lỗi, ta tới muộn.”
Thôi Bán Hạ đâu còn để tâm chuyện Trạm Ly Tiêu đến muộn nữa, lực chú ý của nàng bây giờ đã hoàn toàn tập trung lên vết thương trên mặt hắn: “Máu tụ trên mặt ngươi là chuyện gì xảy ra? Là ai dám đánh ngươi?” Trạm Ly Tiêu chính lá thái tử đó, kẻ khốn kiếp nào lại không sợ chết! Quan trọng là, Trạm Ly Tiêu giờ đang được Thôi Bán Hạ nàng bảo hộ, dám bắt nạt người của nàng… Mẹ kiếp, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp đó!
“Cái này à?” Trạm Ly Tiêu vuốt vết bầm trên mặt, đau đến nhíu mày, nhưng hắn vẫn kiên cường nhìn Thôi Bán Hạ.
“Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ…” Rồi ngước nhìn lên thấy đôi mắt đang nheo lại đầy nguy hiểm của nàng, hắn lập tức mở miệng: “Là Vũ thống lĩnh.”
Sau đó lại vội vàng thay Vũ thống lĩnh giải thích: “Thái phó lệnh cho Vũ thống lĩnh cùng ta luyện võ, là võ nghệ của ta không tốt, chuyện này không liên quan đến Vũ thống lĩnh.”
Thôi Bán Hạ cau mày, nghi ngờ nói: “Cho dù võ nghệ ngươi không tốt, Vũ thống lĩnh làm sao dám lưu lại vết thương trên người ngươi?” Bình thường không phải cũng đánh tới gần chạm là dừng sao?
“Là thái phó nói Vũ thống lĩnh không cần nương tay.” Trạm Ly Tiêu cúi đầu, giọng nói chứa đựng nhàn nhạt uất ức.
Nghe thấy Trạm Ly Tiêu nói là do Phượng Tình Lam phân phó, Thôi Bán Hạ cũng không có gì hoài nghi. Phượng Tình Lam chính là tiêu chuẩn của thầy giáo nghiêm khắc, hơn nữa lại có hoàng đế làm chỗ dựa sau lưng, cứ cho Trạm Ly Tiêu là thái tử thì cũng không dám có ý kiến với hắn, cho dù bị ức hiếp cũng không dám hé răng.
Hắn đơn thuần ngây ngô như con thỏ nhỏ thế này, Thôi Bán Hạ đúng là hận rèn sắt không thành thép mà! Ngoan ngoãn như vậy về sau làm thế nào để trở thành một hoàng đế mạnh mẽ, làm thế nào bảo vệ nàng!
“Ngươi nha! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng luôn đem lời Phượng Tình Lam trở thành thánh chỉ. Ngươi là thái tử, hắn chỉ là một binh bộ thượng thư nho nhỏ thôi, cho dù là thái phó của ngươi, địa vị của ngươi vẫn là cao hơn hắn đó!”
“Nhưng mà…” Trạm Ly Tiêu sững sờ ngẩng đầu, trên măt lộ vẻ đơn thuần: “Phụ hoàng muốn ta nghe lời thái phó, hơn nữa không thể bất kính với thái phó.”
Nói nhảm, hai người kia là có gian tình nha… Lời này lại muốn nàng nói với một đứa bé sao? Điều này vừa hay khiến nàng sâu sắc rõ ràng có một chỗ dựa vững chắc quan trọng tới chừng nào. Xem đi, tên Phượng Tình Lam kia không phải có hoàng thượng hậu thuẫn phía sau nên mới dám kiêu ngạo như thế ư?
Không sao, Trạm Ly Tiêu sẽ mau trưởng thành, Phượng Tình Lam cùng vị hoàng đế mà hắn dựa vào kia cũng sẽ già đi, trước tiên nàng sẽ nhớ kỹ món nợ này, đến lúc đó sẽ giúp Trạm Ly Tiêu báo thù!
“Hạ Hạ, đừng tức giận.” Trạm Ly Tiêu lôi kéo cánh tay Thôi Bán Hạ nhỏ giọng: “Không đau, đây chỉ là vết thương nhỏ.” Sau đó khuôn mặt nở một nụ cười thật lớn với Thôi Bán Hạ, chỉ là cười đến căng vết thương trên má trái, đau đến mức hắn nhẹ than một tiếng.
“Không phải không đâu sao?” Thôi Bán Hạ hừ lạnh.
Trạm Ly Tiêu quay qua ngây ngô cười với nàng.
Thật là! Ngốc như vậy làm sao sinh tồn trong cung đây! Khó trách mọi người đều nói Trạm Ly Tiêu hắn yếu đuối dễ bắt nạt, nếu không được hoàng hậu che chở, có hoàng đế yêu thương, tên thái tử ngốc Trạm Ly Tiêu này có lẽ đã hoa hoa lệ lệ mà bị người mưu sát từ lúc mới sinh rồi.
Không được! Nàng tuyệt đối phải nuôi hắn trở thành quân vương đẹp trai tàn bạo, lãnh khốc, điên cuồng, bá đạo vô địch thiên hạ…
Quyết định mục tiêu mới xong, lại nhìn bộ dáng Trạm Ly Tiêu, lôi kéo hắn: “Đi, ta giúp ngươi bôi thuốc. Thật là, cho dù đánh không lại ngươi cũng phải biết đường mà chạy chứ…” Nàng vừa đi vừa cằn nhằn, sau đó lại quay đầu nhìn vết thương chướng mắt trên mặt hắn.
Hừ, Vũ thống lĩnh đúng không? Trước mắt nàng không có cách để đối phó với Phượng Tình Lam, nhưng Vũ thống lĩnh thì… Hừ hừ, nàng sẽ trộn vào cơm canh của hắn một chút thuốc tiêu chảy, mười ngày nửa tháng không thành vấn đề, hành chết hắn!
Vũ thống lĩnh đang tuần tra trong hoàng cung, đột nhiên rùng mình một cái, không khỏi nhìn đến bàn tay phải mới đánh bị thương thái tử, trong lòng không khỏi run lên.
Hắn đúng là không nên nghe lời thái tử mà đánh ngài một quyền nha! Đây chính là thái tử điện hạ đó, dù hắn có mười cái mạng cũng không dám lưu lại vết thương trên người ngài. Thế nhưng thái tử đã hạ lệnh, còn phải đánh vào mặt nữa, hắn không dám không theo, thái tử điện hạ chính là chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh không khỏi khiến hắn sợ hãi.
Trước mặt chính là cái vị thái tử điện hạ dịu dàng như ngọc kia, nhưng sao hắn lại cảm thấy không đúng, mà cảm giác lại giống như đang đối mặt với đương kim hoàng thượng.
“Đây là lệnh.” Thái tử điện hạ chỉ thản nhiên phun ra một câu, thế nhưng hắn lại giống như nghe được: ngươi thân là một thống lĩnh lại dám không nghe lệnh sao?
Hắn lập tức đành phải cắn răng, nói một câu: “Thuộc hạ tuân lệnh.” Sau đó đánh lên mặt thái tử điện hạ một quyền. Thái tử điện hạ cũng không rên một tiếng, chỉ lạnh nhạt ôm mặt bị thương rời đi.
Còn hắn thì đầy một đầu mồ hôi lanh, tay run rẩy. Làm sao bây giờ? Hắn còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc sớm mai hay không?
Bên kia, Trạm Ly Tiêu ngoan ngoãn để Thôi Bán Hạ dắt đi bôi thuốc, đương nhiên cũng không bỏ qua biểu tình trên mặt nàng.
Đúng như dự đoán, vài ngày tiếp theo Vũ thống lĩnh chắc sẽ không được sống yên ổn rồi.
Trạm Ly Tiêu thản nhiên hạ mắt, khóe miệng khẽ cong.
Xem ra Hạ Hạ không nhớ chuyện hắn đến trễ. Thiên Tỳ đế ngồi trước án thư, ánh mắt tinh tường khép hờ, ngón tay gõ nhẹ ghế rồng. Tổ tiên khai quốc của Ngũ Hỉ Quốc có huyết thống ngoại tộc, Trạm gia người người đều ngũ quan thâm thúy tuấn dật, thân hình cũng cao lớn, Thiên Tỳ đế trước mắt trung niên chính trực, uy nghiêm vương giả có chút tục tằng anh tuấn, cho dù nhìn giống như nhàn nhã, khí thế trên người vẫn làm ba vị hoàng tử đứng trước án thư phải kính sợ.
Thiên Tỳ đế thản nhiên nhìn ba nhi tử.
Ba nhi tử của hắn cùng sinh vào một năm, trước mắt đều đang trong thời điểm nhược quán (thanh niên khoảng 20 tuổi), hơn kém nhau chỉ có vài tháng mà thôi.
Đại hoàng tử Trạm Ly Nghị bộ dáng giống Thiên Tỳ đế nhất, tướng mạo cương dương tuấn mỹ, dáng người cường tráng như núi. Đứng bên cạnh Trạm Ly Nghị là nhị hoàng tử Trạm Ly Dung, hắn cùng huynh trưởng chiều cao tương đương, nhưng không có cái dáng dấp thô kệch to lớn, ngược lại nhỉnh hơn một chút, ngũ quan có vẻ nhã nhặn hơn.
Còn như Trạm Ly Tiêu, người được phong làm thái tử kia có thể nói là không giống hắn nhất. Bộ dáng y được di truyền từ bên ngoại nhiều hơn, mặt mày đều tinh xảo như ngọc, khí chất cũng không cường tráng như hai huynh trưởng mà nhu hòa như ánh trăng bạc, cánh môi đẹp mắt luôn cong cong, cười yếu ớt giống như hình ảnh gió xuân ôn nhuận, thân hình thon dài tựa thúy trúc, một thân cẩm bào như ý ánh vàng, làm nền cho khí chất tôn quý.
Nếu muốn Thiên Tỳ đế dùng một câu để hình dung về tính cách ba vị hoàng tư này thì: đại hoàng tử Trạm Ly Nghị bộp chộp kích động, nhị hoàng tử Trạm Ly Dung tâm tư thâm trầm, mà người được hắn phong làm thái tử – Trạm Ly Tiêu mà nói… chỉ dùng một câu để hình dung thật quá khó khăn, bởi vì ngay cả hắn cũng không nhìn thấu được tính cách của lão tam.
Hiện tại, Thiên Tỳ đế đang tham khảo ý kiến của ba hoàng tử cách nhìn của mỗi người về thế cục hiện nay. Cho dù đã lập thái tử nhưng hắn vẫn còn sống, thái tử cũng không phải sẽ không có thể đổi người, hắn tuyệt đối trước khi thoái vị sẽ chọn được ra người quân vương xứng đáng và có thể cai trị tốt Ngũ Hỉ Quốc.
“Thiên hạ hôm nay tứ hải thanh bình, quốc gia phồn vinh, dân chúng sung túc, nhưng nhi thần cho rằng tuyệt đối không thể để cho dân cư an nhàn. Thiên hạ hiện giờ nhìn tưởng thái bình, nhưng Đông Thành Quốc trước mắt đang xảy ra nội chiến, hai nước khác nhìn chằm chằm nước Đông Thành như hổ rình mồi, nhi thần cho rằng chúng ta nên ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, thừa dịp nước Đông Thành đang rối loạn mượn dịp xuất binh, thu phục Đông Thành Quốc.” Đại hoàng tử nói vô cùng kiên quyết cứng cỏi, trên mặt tràn đầy tự tin.
Thiên hạ hiện giờ không tính đến những nước nhỏ bên ngoài thì có bốn quốc gia cường đại nhất là Ngũ Hỉ, Đông Thành, Thanh Ngọc, Đan Long.
Ngũ Hỉ Quốc nằm ở phương nam, phía đông có Đông Thành, phía bắc có Thanh Ngọc, phía tây có Đan Long. Tứ quốc trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, duy trì mặt ngoài hòa bình.
“Ừ.” Thiên Tỳ đế gật đầu, nhìn về phía nhị hoàng tử: “Dung nhi, con nghĩ sao?”
“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy lời nói của hoàng huynh đúng mà cũng không đúng.” Trạm Ly Dung nói, đồng thời nhận lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Trạm Ly Nghị, Thiên Tỳ đế nhàn nhạt nhíu mày.
“Đông Thành Quốc trước mắt là nội chiến, mấy vị hoàng tử vì ngôi vị hoàng đế mà tranh đấu không nghỉ, dù có như thế, thực lực của một nước như Đông Thành cũng không yếu, nếu ta theo lời hoàng huynh phái binh tấn công, không chắc có thể thu phục được Đông Thành, làm không tốt sẽ khiến lưỡng bại câu thương, đến lúc đó ngược lại để cho Thanh Ngọc, Đan Long hai nước ở giữa ngư ông đắc lợi, nhi thần cho rằng thay vì mở rộng lãnh thổ, không bằng tăng cường huấn luyện binh lực cùng vũ khí binh mã, làm cho Ngũ Hỉ Quốc càng cường đại hơn, cũng khiến cho các nước khác không dám dễ dàng xâm phạm.” Trạm Ly Dung nhàn nhạt nói, trên mặt không có một chút kiêu ngạo, chỉ giống như đang trần thuật một sự việc hiển nhiên, đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của Trạm Ly Nghị làm như không thấy.
“Không sai, không sai.” Thiên Tỳ đế gật gật đầu, ngoài miệng nâng lên nụ cười thỏa mãn.
Trạm Ly Nghị mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm trợn mắt nhìn Trạm Ly Dung.
“Tiêu nhi, còn con?” Thiên Tỳ đế quay về phía Trạm Ly Tiêu nãy giờ vẫn an tĩnh một bên, tò mò đến câu trả lời của nhi tử trước giờ vẫn nhìn không thấu này.
Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười, nụ cười tuấn nhã như nguyệt: “Nhi thần cảm thấy lời nói của hai vị hoàng huynh đều có đạo lý.”
Sau đó thì sao? Thiên Tỳ đế chờ, lại chờ một lát không nhịn được hỏi: “Thế nào?” Hắn khẽ cau mày nhìn Trạm Ly Tiêu: “Không còn gì muốn nói rồi sao?”
Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Thiên Tỳ đế, Trạm Ly Tiêu vẫn nhàn nhạt mỉm cười: “Lời mà nhi thần muốn nói thì hai vị hoàng huynh cũng đã nói hết rồi.” Sau đó nhìn về phía Trạm Ly Nghị và Trạm Ly Dung cười nhẹ: “Cảm ơn hai vị hoàng huynh, khiến đệ được mở mang kiến thức.” Ngữ khí của hắn chân thành, ánh mắt trong suốt làm cho người ta không chút nghi ngờ lời hắn nói.
Trạm Ly Nghị có chút sửng sốt, ngại ngùng vò vò đầu: “Ách, hoàng đệ, đừng khách khí.” Mẹ kiếp, hắn ghét nhất phải đối mặt với bộ dạng này của lão tam mà.
Trạm Ly Dung mâu quang chợt lóe, gương mặt tuấn tú tao nhã lộ ra nụ cười yêu thương đệ đệ: “Hoàng đệ quá khiêm tốn rồi. Hoàng đệ vốn là môn đồ tâm đắc của Phượng hữu tướng mà.”
Phượng Tình Lam sáu năm trước từ binh bộ thượng thư được thăng lên làm hữu thừa tướng, là hữu thừa tướng trẻ nhất trong những năm qua của Ngũ Hỉ Quốc, hơn nữa văn tài võ học của Phượng Tình Lam ở Ngũ Hỉ Quốc thì chưa ai sánh bằng, Trạm Ly Tiêu có thể được Phượng Tình Lam đồng ý làm thái phó thật khiến hắn cùng Trạm Ly Nghị vô cùng đố kỵ, ghen ghét.
Trạm Ly Tiêu trên mặt lộ ra chút cười khổ: “Nhị hoàng huynh đừng nói thế… Ngày hôm qua đệ vừa bị thái phó mắng cho một trận, nói thẳng là đã hối hận khi thu nhận một môn đồ ngu dốt như đệ.”
Lời này nói ra vừa đúng là sự thật, thái tử điện hạ ngày hôm qua bị Phượng hữu tướng mắng cho một trận đã truyền khắp hoàng cung, nhưng nguyên nhân khiến hữu tướng tức giận lại không một ai biết. Nghe lời Trạm Ly Tiêu nói, vậy khẳng định là về việc học hành đã chọc cho hữu tướng tức giận rồi.
Thiên Tỳ đế hơi hơi nhíu mày: “Nghị nhi, Dung nhi các con lui xuống, Tiêu nhi ở lại.”
Thấy phụ hoàng sắc mặt lạnh xuống, Trạm Ly Nghị và Trạm Ly Dung lập tức lui ra, hai người trước khi đi cùng nhìn Trạm Ly Tiêu một cái.
Trạm Ly Dung ánh mắt khó dò, Trạm Ly Nghị kiên quyết cho Trạm Ly Tiêu một cái nhìn “bảo trọng”. Trạm Ly Nghị cho rằng lời nói mới rồi của hoàng đệ đã khiến phụ hoàng tức giận, quyết định giáo huấn y một trận, muốn bọn hắn rời đi chính là để giữ lại chút mặt mũi của thái tử cho Trạm Ly Tiêu.
Hai vị hoàng huynh vừa rời đi, Trạm Ly Tiêu từ từ khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, trên mặt không có một tia thấp thỏm, vẫn trấn định tự nhiên.
Thiên Tỳ đế nhìn nhìn tiểu nhi tử. Trong ba đứa con, tiểu tử này vừa sinh ra đã được hắn thương yêu phong làm thái tử, không nghi ngờ gì, tiểu tử này sau này sẽ ngồi trên long vị.
Hắn cũng coi trọng nhất là giáo dục của Trạm Ly Tiêu. Hắn để Phượng Tình Lam trở thành thái phó của Trạm Ly Tiêu không chỉ vì Phượng Tình Lam văn võ song toàn, mà còn vì Phượng Tình Lam là người Phượng gia.
Trong tay Phượng gia gần như nắm giữ hơn phân nửa binh quyền của Ngũ Hỉ Quốc, hơn nữa lại tuyệt đối trung thành tận tâm với Ngũ Hỉ Quốc, mà Phượng Tình Lam là người luôn bao che khuyết điểm cho người mình, có Phượng gia hậu thuẫn phía sau, con đường trở thành hoàng đế của Trạm Ly Tiêu tuyệt đối ổn thỏa.
Hắn biết Phượng Tình Lam rất vừa lòng với đồ đệ này, rất ít khi chửi mắng, ngoại trừ ngày hôm qua, sáng sớm nay Phượng Tình Lam cũng nổi đóa với hắn.
Nguyên nhân chính là bắt nguồn từ nữ nhi được yêu thương nhất của Phượng gia, chất nữ (cháu gái) bảo bối của Phượng Tình Lam và Hỏa Diễm tướng quân Ngũ Hỉ Quốc hiện tại cùng mất tích, Phượng Tình Lam lập tức tìm hắn để tính sổ.
Bởi vì chất nữ bảo bối của Phượng Tình Lam mất tích có liên quan đến hắn, nguyên nhân thì, đang ở trong hậu cung kia.
Lòng ghen tỵ của nữ nhân rất đáng sợ, nhất là nữ nhân bên cạnh quân vương, phi tử của hắn cấu kết với triều thần có ý đồ đối phó Phượng gia.
Hắn không phải không muốn xử lý phi tử kia, mà chỉ vì phi tử đó lại là người của gia tộc đương kim thái hậu, điều này khiến cho nếu hắn trực tiếp xuống tay thì không tốt lắm, vì vậy đang âm thầm xử lý, không nghĩ rằng Phượng Tình Lam lại biết chuyện phi tử này có liên quan tới vụ mất tích của chất nữ bảo bối, sau khi lâm triều lập tức tìm hắn tính sổ.
Phượng Tình Lam làm sao có thể biết…
Thiên Tỳ đế nhìn về phía nhi tử trước giờ hắn vẫn nhìn không thấu kia: “Tiêu nhi, Phượng hữu tướng ngày hôm qua vì sao tức giận? Đừng tưởng chỉ một câu tư chất của con đần độn khiến cho Phượng hữu tướng tức giận là có thể lừa gạt được ta, ta tuyệt đối không tin tưởng chuyện ngu xuẩn này.”
Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Thiên Tỳ đế, Trạm Ly Tiêu cũng không né tránh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong: “Ở trước mặt phụ hoàng nhi thần nào dám nói lời ngu xuẩn để lừa gạt, đương nhiên là nói thật. Chỉ là nhi thần không hiểu, phụ hoàng cũng cho đó là lời nói ngu xuẩn vậy, phụ hoàng cần gì phải đã biết rõ rồi còn cố hỏi đây?”
Trạm Ly Tiêu cong lên khóe môi nhìn Thiên Tỳ đế, trong mắt thoáng xẹt qua tia sáng: “Phụ hoàng, thái phó rất tức giận đúng không?”
Gì chứ? Thiên Tỳ đế trừng mắt nhìn nhi tử, quả nhiên! “Là ngươi báo cho Phượng hữu tướng chuyện về Nghiên phi sao?” Nghiên phi chính là phi tử đã cấu kết với người ngoài, đồng thời cũng là chất nữ của thái hậu.
Trạm Ly Tiêu không có phủ nhận: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng thay vì chú ý tới nội loạn của Đông Thành Quốc, không bằng trước hết xử lý tốt việc nhà, dù sao trước phải tề gia, sau mới có thể trị quốc bình thiên hạ, không phải sao? Lại nói…” Trạm Ly Tiêu khe khẽ nhếch môi, nụ cười dịu dàng nhưng lạnh lẽo: “Phụ hoàng, chính vì người luôn băn khoăn lưỡng lự về hoàng nãi nãi (bà nội) nên Nghiên phi mới không hề lo lắng chuyện chính mình có đúng mực hay không.” Ỷ vào thân phận là chất nữ của thái hậu mà hoành hành hậu cung, lại bởi vì tâm tư ghen tỵ mà thông đông phản quốc, loại nữ nhân này có giữ lại cũng chỉ làm hậu cung càng loạn thêm mà thôi. Do hắn không chịu được tác phong đắn đo lo ngại của phụ hoàng nên mới báo cho Phượng Tình Lam biết chủ mưu trong chuyện này, Phượng Tình Lam giận dữ, hắn cũng không tin phụ hoàng sẽ tiếp tục chần chừ.
Nghe lời nói của Trạm Ly Tiêu, Thiên Tỳ đế không khỏi cả kinh.
Trạm Ly Tiêu lời đã nói hết, không để ý tới nét mặt kinh ngạc của Thiên Tỳ đế, lễ độ khom người: “Không còn lời để nói, nhi thần xin cáo lui trước.” Sau có phất tay áo dời đi.
Thiên Tỳ đế nhìn bóng lưng tiểu tử nhà mình, nhớ tới lời trước kia Phượng Tình Lam đã từng nói: “Đừng để vẻ ngoài trông như con thỏ nhỏ vô hại của thái tử đánh lừa. Hắn chính là một con hồ ly xảo quyệt, hơn nữa sẽ ăn thịt người, người nào bị hắn để mắt tới nếu không cẩn thận sẽ bị ăn sạch đến xương cốt cũng không còn.”
Lúc này, Thiên Tỳ đế mới sâu sắc hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.