Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 52: Các ngươi có bị điên không!!!

Kỳ Anh

21/10/2024

Huyền kính đặt trong tầng gác cao nơi phủ thành chủ đang phát sóng một màn thảm án một cách vô cùng chân thật. Ở trong gương, sáu vệ tử của đảo Nghê Quang đang rung lắc với biên độ nhanh không thể tưởng tượng, toàn cảnh trông như đang nhảy disco dưới nước, tang thi đội mồ sống dậy cũng chỉ đến thế.

Trưởng lão của Huyền Hư kiếm phái và Khúc Phi Khanh đều có biểu cảm phức tạp, mấy đôi mắt đều nhìn chăm chăm vào huyền kính, không ai nói một câu nào. Một vị trưởng lão của đảo Nghê Quang đang ngồi trong góc bỗng cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng: "Không phải chứ! Ngọc bội đổi tới đổi lui một hồi cuối cùng cái cửa mới là giả?! Này ai mà đoán nổi!"

Một người khác cũng cất giọng trầm ngâm: "Việc gì thuận lợi quá đều có vấn đề, có được ngọc bội dễ dàng như vậy, đáng lẽ Dung Từ phải càng chú ý hơn mới phải."

Các vị trưởng lão theo dõi rất nhập tâm, cho dù nhóm đệ tử không thể nghe thấy nhưng bọn họ vẫn bày mưu tính kế, thảo luận rất rôm rả sôi nổi.

Từ khi huyền kính chiếu đến nhóm của Ninh Ninh, các trưởng lão càng xem càng nghiền. Bọn họ mồm năm miệng mười tranh cãi rất khí thế, gì mà bán mình, hạ độc, dùng đạo đức để ép buộc các kiểu, đến ý tưởng "để Dung Từ gả cho Ninh Ninh làm chồng" cũng nghĩ ra được luôn. Nhưng tranh cãi thì tranh cãi, trong tiềm thức của đa số những người ở đây, những hành động của Dung Từ đều rất hợp lý, không hề có sơ suất gì cả. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cung Chước Nhật chắc chắn sẽ rơi vào tay của người đảo Nghê Quang. Thế mà cuối cùng các trưởng lão lại phát hiện hoá ra bọn họ cũng trúng mánh hệt như Dung Từ, bị chuyện ngọc thật ngọc giả xoay cho mòng mòng, đúng là cuộc đời đâu đâu cũng có chuyện mà mình không thể ngờ tới.

- Đám đệ tử này trước đây quen xuôi chèo mát mái rồi, hành sự thì lấc cấc lỗ mãng, bây giờ nếm mùi khổ cũng tốt.

Sau một hồi im lặng, Khúc Phi Khanh cuối cùng cũng hồi thần, nàng cũng không tỏ ra quá sầu não đau đớn mà cong môi cười nhẹ: "Không biết sau vụ này thằng nhóc Dung Từ kia còn có mưu đồ gì với Ninh Ninh nữa không."

Nói đúng ra là hắn "có dám hay không".

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại." Lâm Thiển tay phải chống cằm, mấy ngón tay trái gõ gõ lên mặt bàn: "Việc của hồ tộc và ma tộc thì phải xử lý thế nào bây giờ? Không ngờ bí cảnh hiếm khi mở ra này lại là nơi ẩn nấp của dư đảng ma tộc."

- Bây giờ chúng ta không vào trong đó được, chỉ có thể trông chờ vào các đệ tử thôi.

Thiên Tiện Tử híp đôi mắt lại như đang suy tư gì. Không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn hơi hơi nhíu mày: "Ta cứ cảm thấy bí cảnh này hơi kỳ lạ, nhưng nếu phải nói cụ thể là kỳ lạ ở chỗ nào thì ta lại không nói được."

Kỳ Vân Khai khua khua cái chân nho nhỏ, ra sức nuốt một miếng điểm tâm to tướng xuống họng, suýt thì nghẹn. Vị kiếm tiên lừng lẫy năm nào suýt chút nữa đã chết vì mắc nghẹn điểm tâm hổn hển nói: "Giờ chúng ta có ít manh mối quá, hay là cứ xem tiếp đã."

Hắn nói đến đây thì khẽ cười, đáng tiếc giờ không thể cười ra khí chất thờ ơ lạnh nhạt của thế ngoại cao nhân như trước nữa mà chỉ thấy hai luồng thịt bên má bỗng nhiên phồng lên, trông không khác gì đứa con trai ngốc nghếch nhà địa chủ giàu có: "Ta rất háo hức muốn biết bọn họ tiếp theo sẽ làm gì đấy."

***

Bên trong bí cảnh, tiếng nước ào ào đổ xuống nghe chói tai như tiếng rít, sóng cuộn tung bọt trắng xóa. Lôi điện đã biến mất, tất cả đệ tử của đảo Nghê Quang đã rơi vào hôn mê. Bọn họ mất hết ý thức ngã xuống nước, bị đám của Ninh Ninh lần lượt kéo ra khỏi hồ.

Cuộc thi có quy định thí sinh không thể cất lệnh bài ở trong túi không gian mà chôn ở nơi tập kết của đội mình thì lại không an toàn, thế nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, gần như tất cả các thí sinh đều cất lệnh bài trên người, mang theo một bước không rời để có thể nắm quyền kiểm soát tuyệt đối. Chính vì thế mà đám của Ninh Ninh móc một lúc đã được hơn hai mươi cái lệnh bài.

- Không hổ là người của đảo Nghê Quang, ghê gớm thật!

Hạ Tri Châu vui tươi hớn hở cầm phần lệnh bài được chia cho mình: "Đây không phải là phúc từ trên trời rơi xuống sao? Bọn họ tự đưa mình đến cửa cho chúng ta thế này đúng là không còn gì tốt hơn."

Bọn họ giành được ngọc bội, nhân tiện còn giải quyết được đám người đảo Nghê Quang phiền phức, sau đó thì đi theo Kiều Nhan đến chỗ cửa đá thật sự. Ninh Ninh ngoan ngoãn đi theo tiểu hồ ly, khi gần đến nơi thì thầm thở dài một tiếng. Người của đảo Nghê Quang đến cuối cùng cũng không biết nơi hồ tộc giấu cung Chước Nhật thật ra chính là mật thất ngầm ở đằng sau từ đường của hồ tộc.

- Vậy... ta mở cửa đây.

Kiều Nhan vô cùng hồi hộp. Môi nàng run run, đôi tai bông xù trên đầu cũng đang run khe khẽ. Nàng hít một hơi thật sâu để làm mình bình tĩnh lại. Ninh Ninh nhìn thấy nàng lôi ngọc bội ra rồi cẩn thật đặt lên chỗ lõm trên cánh cửa đá. Cánh cửa ở chỗ thác nước kia được mô phỏng giống hệt cánh cửa thật, cho dù là hoa văn cổ xưa hay là vẻ hoành tráng và khí thế thì cũng y chang, không hề thua kém cửa thật một chút nào. Đứa nhóc chế tạo ra cánh cửa kia còn tuổi còn nhỏ mà trình độ đã cao như vậy rồi, không biết đây là thiên phú của hồ tộc hay là vừa sinh ra đã luyện được tài năng như vậy.

Từ đường đã hoang phế nhiều năm, ánh sáng trong căn mật thất vô cùng ảm đạm, xung quanh tối thui duỗi tay không thấy rõ năm ngón. Tuy rằng Ninh Ninh đã châm đuốc lên nhưng bốn phía vẫn heo hút lạnh lẽo vô cùng.

Ngọn lửa đỏ rực từng chút cắn xé bóng đêm. Dưới bóng lửa uốn lượn nhảy nhót, cánh cửa đá phát ra một tiếng rắc rất nhỏ. Ngay sau đó, như nhận được một mệnh lệnh vô thanh, toàn bộ cánh cửa tự nâng lên một cách nặng nề. Bụi bặm bay tứ tán, màn đêm đằng sau cánh càng thêm đặc quánh làm cho Ninh Ninh có một loại ảo giác rằng muốn hít thở không thôi cũng khó khăn. Không khí ngột ngạt trong không gian khép kín nhiều năm ùa ra, cô ngừng thở theo bản năng, giơ cây đuốc về phía trước.

Mật thất phía sau cánh cửa đá không lớn, bên trong trống huơ trống hoác, nơi sâu tít trong cùng có một bệ đá cao sừng sững. Ánh lửa lung linh dần dần xua đi bóng tối đen đặc, cuối cùng lan đến bệ đá trước mặt, chiếu sáng cảnh tượng trên đó.

Trên bệ đá trống trơn không có bất kỳ thứ gì.

Mọi người ai cũng sửng sốt.

Mật thất trống không, cung Chước Nhật vốn nên nằm tại đây theo lời của Kiều Nhan không thấy đâu, chỉ thấy bóng tối lặng lẽ bao trùm nơi này.

Phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh là bọn họ vừa bị lừa, cô lập tức quay sang nhìn Kiều Nhan. Nhưng không ngờ trên khuôn mặt của thiếu nữ hồ tộc cũng có vẻ ngạc nhiên không kém gì Ninh Ninh: đôi mắt nàng mở to tràn đầy vẻ khó tin, đôi môi tái nhợt như trang giấy đang run run.

- Sao lại thế này...

Kiều Nhan không rảnh lo lắng thêm gì nữa mà lập tức vọt vào trong mật thất, mờ mịt nhìn xung quanh, nhưng nàng cũng không hề phát hiện ra bóng dáng của cung Chước Nhật: "Nó đáng lẽ nên ở trong này, tại sao lại..."

Giọng điệu hoang mang của nàng không giống như đang giả vờ, thậm chí còn nghe ra được vài tiếng nức nở. Ninh Ninh tiến lên, giọng của cô vọng lại trong căn mật thất bí bách: "Có khi nào nó đã bị ai đó lấy đi rồi không?"

- Không thể nào!

Kiều Nhan quay đầu lại, đôi mắt đã ầng ậng nước, giọng nói cũng run rẩy như sợi tơ trong gió: "Cha của ta gặp nạn khi đến đây cất cây cung này, chính mắt ta đã nhìn thấy hỏa hoàng cướp ngọc bội đi mà."

Nàng nói đến đây thì không nói được thêm gì nữa, chỉ có thể cắn môi để làm mình không khóc lên thành tiếng.

Quê hương bị giày xéo, người thân đang chết dần chết mòn, Kiều Nhan bèn gửi hết tất cả hy vọng vào cung Chước Nhật. Bây giờ hy vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói, khó trách nàng không có cách nào chấp nhận được hiện thực.

Nếu cung Chước Nhật bị hồ tộc lấy mất thì có lẽ không phải là trộm đi mà là muốn dùng nó để đối phó với ma tộc; nếu nó đã bị ma tộc cướp mất thì bọn chúng cũng không cần phải ở trong bí cảnh lâu như thế, cuối cùng còn bị nhốt trong trận pháp thuỷ kính không chạy thoát được.

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?

Hạ Tri Châu đến gần Ninh Ninh rồi cố đè giọng xuống thì thầm với cô: "Không có cây cung kia thì chúng ta phải giải quyết chuyện ma tộc thế nào đây?"

Sự việc phát triển vượt ra khỏi dự đoán, Ninh Ninh cũng không biết nên đáp lại lời hắn như thế nào. Niềm vui mừng vì thắng được đảo Nghê Quang bị biến cố này thổi cho bay sạch sẽ. Mấy tên đực rựa ở đây đều ăn nói vụng về không giỏi an ủi người khác, nhất thời không có ai nói gì cả. Mật thất vốn đã yên tĩnh giờ lại được bao trùm bởi một nghi vấn chưa có lời giải nên nhất thời càng thêm âm trầm ngột ngạt.

Từ lúc bọn họ gặp được Kiều Nhan đến khi lấy được ngọc bội, toàn bộ quá trình đều nghe theo lời nói của tiểu hồ ly này, cứ cho là nàng không nói dối... nhưng nếu nàng cũng là người không hay biết một chút gì thì sao?

Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng Kiều Nhan là người đầu tiên cất tiếng, tuy giọng vẫn nghẹn ngào nhưng cũng đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều: "... Chúng ta đi thôi."

Hứa Duệ tần ngần hỏi: "Vậy còn cung Chước Nhật..."



"Cung không ở đây, có ở lại cũng không làm được gì." Nàng đưa tay lên lau vội nước mắt rồi chợt xoay người nhìn về phía Hứa Duệ: "Cảm ơn các vị đã giúp ta tìm ngọc bội. Chuyện của ma tộc, ta sẽ nghĩ cách khác."

Nàng cắn răng, lại nói thêm: "Ta biết các vị còn có nhiệm vụ phải hoàn thành, ta xin phép không quấy rầy các vị nữa. Nếu các vị muốn tìm nơi nghỉ ngơi thì hồ tộc chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón các vị."

Ninh Ninh không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương của tiểu cô nương này nên nghe vậy thì nhẹ nhàng nói: "Cô đừng nói như vậy. Bây giờ chuyện này vẫn còn nhiều nghi vấn, ma tộc lại đang rình rập, bọn ta cũng đã lấy được kha khá lệnh bài nên đương nhiên sẽ dốc toàn lực giúp đỡ cô nương."

- Đúng vậy! Bây giờ vẫn chưa biết người lấy cung Chước Nhật đi là ai. Ta nhất định phải bắt được tên đó!

Hạ Tri Châu gật đầu phụ họa: "Chẳng qua bây giờ chúng ta có quá ít manh mối, cô nương có thể nói rõ hơn về trận pháp thuỷ kính và cung Chước Nhật cho bọn ta được không?"

Kiều Nhan không ngờ được rằng bọn họ sẽ tình nguyện tiếp tục hỗ trợ nên đứng tại chỗ ngẩn người. Qua một lúc lâu nàng mới hạ quyết tâm gật đầu: "Việc này kể ra thì rất dài, mẹ của ta biết cặn kẽ hơn ta nhiều. Nếu chư vị không phiền thì hãy theo ta về nhà để nghe chi tiết."

***

_______________________________________

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Meo (๑•̀ㅂ•́)ノ Nếu tự ý bê bản edit đi khi chưa được sự cho phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!

Liên hệ với Meo tại:

Wattpad: wattpad.com/user/xiao_ming_ming

Blog: facebook.com/xuymongdaotaychau/

___________________

Cả đám người vui mừng hớn hở đi vào mật thất, đến khi trở ra thì ai nấy tâm sự trùng trùng. Ninh Ninh hơi rối rắm, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nên lặng lẽ dùng truyền âm hỏi Bùi Tịch: "Đệ thấy thế nào?"

"Kiều Nhan không giống như đang nói dối." Cho dù là đang truyền âm, giọng nói của Bùi Tịch vẫn rất lạnh lùng, ngữ khí không hề có chút cảm xúc nào: "Cánh cửa không có dấu hiệu cạy mở, nếu thật sự có người đã lấy cung Chước Nhật đi rồi thì có lẽ y đã dùng ngọc bội để đi vào trong mật thất."

"Bao năm qua ngọc bội vẫn ở trong hang của hỏa hoàng." Ninh Ninh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ: "Vậy thì có lẽ cung Chước Nhật đã bị lấy đi từ nhiều năm về trước rồi. Nhưng dù sao đây cũng là một thánh vật có uy lực phi phàm, dù là tà đạo hay chính đạo lấy đi thì cũng phải có phong thanh gì chứ?"

Bùi Tịch lắc đầu. Dựa vào tính cách của hắn thì nói đến đây hẳn là sẽ không nói thêm gì nữa. Thế mà lúc này hắn lại mím môi, sau khi do dự một lúc thì thấp giọng nói tiếp: "Đệ sẽ điều tra rõ ràng, sư tỷ đừng lo."

Câu này nghe như đang trấn cô vậy.

Bọn họ men theo đường cũ rời khỏi từ đường hoang phế về lại thôn xóm của hồ tộc. Nơi này cách thác nước một khoảng không xa lắm, Kiều Nhan nói rằng bọn họ muốn ở gần nguồn nước cho nên mới dựng nhà dựng cửa ở gần đó để những đồng bào hồ tộc yếu ớt đi lại đỡ vất vả. Ninh Ninh nghe xong vừa bội phục vừa cảm động. Lúc đang đi trong sương khói mờ mịt thì cả bọn đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ cách đó không xa.

Phần lớn các đệ tử tham gia cuộc thi này đều không ở đây, hơn nữa đây lại là một trong những thôn xóm thưa thớt trong bí cảnh, âm thanh đương nhiên rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Ninh Ninh và Bùi Tịch liếc nhau, đồng thời bước lên xem xét. Cách một khoảng rất xa bọn họ đã nhìn thấy hai cái đầu trọc tròn vo bóng lưỡng.

- Kia không phải tiểu sư phụ Minh Không sao?

Hứa Duệ đã có duyên gặp mặt Minh Không một lần, hắn thấy thế thì vui sướng cười cười, đến lúc nhìn thấy người đứng ở bên cạnh hắn thì lại có vẻ hoài nghi: "Kỳ lạ, kia là ai thế nhỉ?"

Hứa Duệ không hề chú ý đến Hạ Tri Châu ở bên cạnh mặt đã đen như đít nồi, khuôn mặt hắn trông vặn vẹo độc ác nom như khuôn mặt của người mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết. Hắn nghiến răng rít ra hai chữ: "Minh Tịnh."

Đúng vậy. Hạ Tri Châu đã từng "ghé lại bên đàng, bẻ cây làm gậy nhằm làng xông vô", thế mà hắn lại bị Minh Tịnh chơi cho một vố. Sau khi tên hòa thượng kia lén lút lủi mất, đám người đánh hội đồng Hạ Tri Châu sẵn ba cộng thêm bảy, tổng cộng là mười người.

Thảm, quá thảm.

Minh Không và Minh Tịnh đều là đệ tử của Phạn Âm Tự, quan hệ của hai người họ hình như cũng rất thân thiết, cụ thể biểu hiện ở việc Minh Tịnh đang ra sức gõ chuông, Minh Không với cái đầu trọc bóng loáng như bôi mỡ thì thảnh thơi ngồi một bên làm bóng đèn. Hắn còn đang dùng chất giọng hết sức truyền cảm mà thuyết minh: "Sư huynh, gió thổi nước trôi, hoa rơi tan tác. Nghe được một khúc của người, chỉ cảm thấy hình như sinh mệnh đã có ý nghĩa thêm một lần nữa, tất cả bỗng biến thành vĩnh hằng."

Tiếng Minh Tịnh gõ chuông nghe không khác gì tiếng trống mở màn gala tất niên chào mừng năm mới. Tiếng gõ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dồn dập, thậm chí cuối cùng biến thành tiếng trống nhạc jazz, đùng đùng đoàng đoàng, Ninh Ninh nghe mà đau hết cả tai.

Hạ Tri Châu mặt nhăn như quả mướp đắng bịt hai tai lại, không muốn đi về phía trước một bước nào nữa: "Hai người kia đang xướng bài gì vậy trời!"

Bọn họ đứng ngoài nghe đã thấy khó chịu, một nam một nữ đang giằng co với họ đúng là sống không bằng chết.

Hai người kia chắc là đệ tử của Ngự Thú Tông, bọn họ mặc môn phục màu xanh thiên thanh, cạnh chân là linh thú nằm chỏng quèo trên mặt đất, chắc là bị tiếng chuông công kích không chịu nổi nên xỉu ngang.

"Làm gì có nhạc tu nào như các người, đê tiện!" Thấy Minh Tịnh đã chuẩn bị vung chuông lại đây, nữ tử tức run cả người. Thanh niên đứng bên cạnh nàng cũng vô cùng hốt hoảng hắn hô to một tiếng. "Sư muội, không thể chần chờ nữa, xem ra chúng ta chỉ có thể mời hai vị kia ra thôi!"

Nữ tử nghiêm mặt lại: "Hai vị kia sao? Nhưng chúng nó đều là bảo vật trấn môn của chúng ta..."

Nàng lưỡng lự một lát rồi cuối cùng cắn răng nói: "Được!"

Nàng vừa dứt lời, không chỉ cả bọn Ninh Ninh mà các trưởng lão đang ngồi theo dõi bên ngoài cũng vô cùng tò mò.

- Bảo vật trấn môn sao?

Kỷ Vân Khai mở to đôi mắt như hai quả nho đen của mình ra nhìn về phía Lâm Thiển, giọng nói ê a, nghe rất giống một đứa trẻ đang làm nũng: "Là gì thế?"

Lâm Thiển cười thần bí: "Cứ từ từ, không vội."

Chuông Phạn trong tay Minh Tịnh phát ra uy lực cuồn cuộn xé toạc không khí tĩnh lặng rồi lao về phía hai ngự thú sư với thế như chẻ tre. Cô nương kia thấy thế thì run rẩy luống cuống cúi đầu, ánh sáng vàng chợt lóe ra từ trong túi không gian. Trong phút chốc, trời đất ảm đạm, ngay cả Minh Tịnh đang đằng đằng sát khí cũng cứng đờ cả người, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi tột độ!

- Không, không thể nào!

Hai con mắt Hứa Duệ như muốn rơi ra ngoài, hắn hét suýt vỡ giọng: "Sao lại là chúng nó!"

Chỉ thấy sau khi phù quang tan đi, trong tay nữ tu đột nhiên có... một con mèo và một con thỏ, hơn nữa còn là hai con vật hoàn toàn bình thường, không có một chút linh lực nào.

Ninh Ninh: ...?

Mèo con nho nhỏ, thỏ trắng đáng yêu, hai con vật cuộn tròn cả người nằm trong bàn tay của nữ tu, toàn thân không hề có chút sát khí nào. Nữ tử kia nhẹ nhàng ra lệnh cho chúng nó bằng ngữ khí bất chấp tất cả: "Bắt đầu đi!"



Hai con vật nghe thấy mệnh lệnh, cái tai hơi cử động.

Con thỏ mở to đôi mắt màu đỏ như mã não, cái tai dài khẽ đung đưa. Nó thích thú đưa hai chân lên xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình như thể thích thú lắm. Con mèo thì giương thẳng đuôi, đôi mắt giống như pha lê đọng nước phản chiếu sáng sáng lấp lánh, nó ngoan ngoãn lăn lăn mấy vòng, miệng phát ra một tiếng kêu mềm mại như bông: "Meo~"

Hứa Duệ há hốc mồm.

Các ngươi có bị điên không! Đây mà là bảo vật trấn môn của Ngự Thú Tông sao! Ai sẽ dừng tay chỉ vì một con thỏ một con mèo cơ chứ! Đến thằng ngốc cũng sẽ không mắc bẫy cái thủ đoạn ngu si này đâu có biết không!

Hắn đánh cuộc một khối linh thạch, chỉ trong nháy mắt nữa thôi nữ nhân kia sẽ bị chuông Phạn gõ cho khỏi cả bệnh u não liệt nửa người.

Nhưng không ngờ Minh Tịnh lại mở mắt to hết cỡ, vẻ mặt hoảng sợ cực độ: "Đáng giận!"

Không phải chứ!

Tăng nhân đang đứng kia đột nhiên cứng đờ cả người, nhưng linh khí cuồn cuộn đã đánh ra không thể rút về được. Cuối cùng Minh Tịnh nhìn thoáng qua đôi mắt to ngập nước của thỏ con và mèo con rồi cười khẽ, sau đó hắn đột nhiên thu chuông về. Linh lực cuộn trào, chuông Phạn như sấm, tất cả những đòn công kích đột nhiên phản phệ. Thế là một màn ta tự đánh ta - bị chuông Phạn gõ cho bay cao ba trượng cứ thế hiện ra trước mắt mọi người.

Hứa Duệ im lặng, Ninh Ninh kinh ngạc, đôi mắt đen nhánh của Bùi Tịch không có ánh sáng, hắn ôm kiếm nhíu mày. Chỉ thấy Minh Tịnh bị cái chuông của mình tông cho bay xa thật là xa, cái đầu trọc lóc của hắn vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung rồi cuối cùng rơi xuống đất. Hắn phun ra một ngụm máu.

Má, hoá ra tên này còn điên hơn hai người kia nữa!

Hai con mắt của Hứa Duệ trông cảnh kia mà muốn rớt cả ra ngoài, Ninh Ninh cũng thấy lòng mình dư vị tạp trần. Đúng là một người dám nghĩ một người dám làm. Nếu ở thế kỷ 21 thì chắc chắn hai người này sẽ gặp nhau ở bệnh viện tâm thần hoặc bệnh viện não rồi cũng nhau ca vang bài ca "bốn bể có tri kỷ, chân trời đầy anh em"*.

(*Nguyên văn: 海内存知己 天涯若比邻, nghĩa là "ở khắp năm châu bốn bể đều có bạn bè tri kỷ, tuy rằng xa cách xa nhau về mặt địa lý nhưng tình cảm vẫn sâu đậm vẫn gần gũi như những người hàng xóm ở gần nhau".)

- Sư huynh!

Minh Không thấy thế thì hoảng hốt, hắn vội vàng chạy đến trước mặt sư huynh nhà mình, cái đầu như quả trứng thấm đẫm bi thương: "Tiếng chuông của huynh là một sai lầm, một màn lá rụng về cội vội vã làm cho cái chết cũng thong dong xán lạn như thế."

Tên đầu trọc này đang nói gì thế?

"Người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ta vốn muốn giết chúng nó, nhưng chúng nó đáng yêu quá." Minh Tịnh thở mong manh, hắn yếu ớt cười: "Thật trải qua rồi mới biết mỗi mùa đều có khiếm khuyết, mỗi một câu chuyện đều chất chứa niềm đau. Ta rất ghét tranh giành giết chóc, chỉ một lòng muốn canh giữ một gốc hoa lê trắng xóa, canh giữ một hồ sen ngát hương hơn, thong thả nhìn đất trời già đi."

Tên đầu trọc này lại đang nói gì nữa thế???

Biểu cảm của hai đệ tử Ngự Thú Tông đứng bên cạnh trông như vừa nuốt phải một con ruồi.

Bọn họ thì đánh nhau khí thế ngất trời, đúng chất tiên hiệp nhiệt huyết, hai bên hoà thượng Phạn Âm Tự lại ở đây diễn vở ngược luyến tàn tâm, mắc ói quá.

- Hoà thượng của Phạn Âm Tự ai cũng thế này sao?

Ninh Ninh cau mày: "Chiến sự nước sôi lửa bỏng như vậy rồi mà còn ở đấy diễn tiểu phẩm nữa."

Không giống như tăng nhân của Phạn Âm Tự có công pháp hộ thể, cái dùi gõ chuông vừa va chạm với linh lực đã lập tức hóa thành bột mịn.

Minh Không và Minh Tịnh vẫn đang say sưa diễn vở kẻ đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc, nữ tử kia đã thu mèo với thỏ vào túi, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo: "Bây giờ ngươi đã không còn vũ khí, sư đệ duy nhất của ngươi lại chỉ biết mỗi kỹ năng phòng ngự. Hai người không thoát được đâu, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi thì hơn."

- Ai bảo ta không có vũ khí?

Minh Tịnh giơ tay quệt vệt máu bên khoé miệng, ho khan một tiếng: "Chỉ cần trong lòng có võ, vạn vật đều có thể trở thành võ."

Ninh Ninh nghi ngờ: "Hay là hắn còn có cái dùi nào khác?"

"Không." Bùi Tịch thấp giọng đáp: "Cái dùi mà hắn hay sử dụng không hề tầm thường, rất khó để làm ra thêm một cái nữa. Hắn muốn dùng thứ khác để làm vũ khí."

Thứ khác sao?

Nhưng linh lực của Minh Tịnh quá mạnh, những đồ vật bình thường chỉ cần va chạm một chút thôi sẽ lập tức vỡ vụn chứ chưa nói đến dùng thay cho dùi. Nếu muốn tìm một vật cứng như sắt như đồng, có va chạm cũng không hề hấn gì thì...

Đồng tử của Ninh Ninh co rụt lại.

Không, không thể nào.

Minh Tịnh cười mỉm, chật vật đứng dậy khỏi mặt đất nhưng giọng nói lại làm cho người ta không rét mà run: "Minh Không, sẵn sàng chưa?"

Minh Không chắp tay trước ngực, cả người tản ra kim quang chói mù mắt, trông không khác gì quả trứng vừa mới vớt ra từ trong bát canh: "Sư huynh, bắt đầu đi."

- Khoan đã!

Nam đồ đệ của Ngự Thú Tông kinh hãi kêu lên: "Các ngươi đừng có nghĩ quẩn rồi làm bậy làm bạ!"

Hai tên hòa thượng đồng thời nở một nụ cười đầy hàm ý.

- Phật nói, ta có thể làm dùi gõ chuông cho sư huynh ba ngày.

Minh Không chắp tay trước ngực, ánh mắt thong dong nhìn xuống, đúng là lấy từ bi làm gốc, dịu dàng ôn hòa. Giọng nói của hắn cũng chân thành đằm thắm, từng chữ rành rọt rõ ràng: "Ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai."

Trong bóng đêm càng ngày càng trở nên ảm đạm, tăng nhân thân hình cao lớn giơ cao một người có thân hình thẳng tắp lên cao giống như đang vung một cây gậy khổng lồ. Minh Không vẫn cười mỉm như cũ, cái đầu trọc bóng loáng giương cao một góc 180 độ rồi đập thật mạnh vào trên đỉnh chuông Phạn. Phật quang toả ra bốn phía, gió nổi lên vù vù.

Hứa Duệ đã đánh mất toàn bộ khả năng ngôn ngữ của mình. Bên kia, hai đệ tử của Ngự Thú Tông đã thay hắn dùng chất giọng rít gào khản đặc gào lên những câu chữ chôn sâu tận đáy lòng của bọn họ: "CÁC NGƯƠI CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG!!!"

- Đỉnh thật...

Người táo bạo như Hạ Tri Châu cũng nhìn mà trợn mắt há mồm, tấm tắc khen ngợi: "Chỉ cần dựa vào bản lĩnh này, "Top 10 nhân vật truyền cảm hứng Trung Quốc" năm nay mà không có hai người họ ta chắc chắn sẽ không xem!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook