Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
Chương 51: Khoa học đẹp đẽ như thế đấy!
Kỳ Anh
11/10/2024
Động Hỏa Hoàng, Tây Sơn.
Liễu Huỳnh nắm chặt một miếng ngọc bội màu xanh trong tay, vừa mừng vừa tức, cả người run lên bần bật.
Tuy thời gian đi theo nhóm người của Huyền Hư kiếm phái rất ngắn ngủi nhưng từng ấy thời gian cũng đủ để trở thành quãng thời gian ám ảnh không thể xoá nhoà nhất trong cuộc đời của nàng. Từ hôm nay trở đi, nàng cho dù xuất gia làm ni cô thì cũng sẽ không ngu ngốc đi cùng với lũ kiếm tu này thêm một lần nào nữa.
Sau khi Hoả Hoàng bị gió của Ninh Ninh nướng chín thì cả đám bước vào trong sơn động. Liễu Huỳnh liếc mắt một cái đã phát hiện ra miếng ngọc bội được đặt ở trong góc động. Thân thủ của nàng nhanh nhất nên chỉ trong một cái chớp mắt, ngọc bội đã rơi vào trong tay nàng. Sau đó chính là màn tự vạch trần thân phận vui buồn lẫn lộn mà các trưởng lão nhìn thấy ở trong huyền kính.
- Đảo Nghê Quang?
Hạ Tri Châu kinh ngạc lui về phía sau một bước, ánh mắt ánh lên vẻ nghi ngờ: "Nhưng cô không phải là nhạc tu của Lưu Minh Sơn sao?"
- Đương nhiên đấy là ta lừa các ngươi rồi đồ ngu ngốc!
Nhìn thấy bộ dạng nghẹn họng trân trối của lũ kiếm tu này, Liễu Huỳnh đột nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng, giống như vừa báo được một mối thù truyền kiếp vậy. Nàng lột ngay cái mặt nạ bị hun đen xì xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của mình: "Sao? Các người bắt nạt người khác thì được còn đảo Nghê Quang chúng ta dùng chút thủ đoạn thì không được hay sao?"
Nàng càng nói càng đắc ý, miếng ngọc bội trong tay lạnh như băng làm cho Liễu Huỳnh nắm càng chặt theo bản năng. Chỉ cần có nó thì thánh vật được lưu truyền ngàn năm của Hồ tộc nhất định sẽ rơi vào tay đảo Nghê Quang bọn họ.
Bọn họ không thích xen vào việc của người khác như phái Huyền Hư, mục đích của cuối cùng của bọn họ chính là giành chiến thắng trong cuộc thi và cướp được bảo vật. Giờ cung Chước Nhật đã rơi vào tay chứng minh lời này không phải là đang nói chơi.
- Liễu tỷ tỷ, tỷ muốn làm cái gì?
Kiều Nhan tái cả mặt, run giọng nói: "Nếu không có ngọc bội thì chúng ta sẽ không lấy được cung Chước Nhật, sau này khi ma tộc phá vỡ kết giới thì hồ tộc sẽ toi đời!"
Liễu Huỳnh nhướng mày, không nhanh không chậm đáp: "Chuyện của ma tộc, bọn ta sẽ tự suy xét mà giải quyết."
Người của đảo Nghê Quang không ngốc, bọn họ đương nhiên biết chuyện diệt trừ ma tộc là một chuyện lớn. Nếu phải để lại phần vinh quang này cho phái Huyền Hư không bằng cướp lấy cung Chước Nhật mà trở thành anh hùng diệt ma thay đám kiếm tu kia.
Nàng vừa mới dứt lời đã thấy một luồng kiếm phong lạnh thấu xương ập tới, hoá ra là Ninh Ninh cầm Tinh Ngân đang tấn công nàng. Ninh Ninh là đệ tử trẻ tuổi có thân pháp tốt nhất của Huyền Hư kiếm phái, bây giờ nàng xông tới nhanh như chớp, ngay cả Liễu Huỳnh cũng nhất thời chưa phản ứng lại được, thế là bị vỏ kiếm đánh cho một cú thật mạnh vào tay, miếng ngọc bội theo đà rơi xuống. Chết tiệt sao nàng vẫn còn sức thế?
Thấy miếng ngọc bội chuẩn bị chạm đất lại bị Ninh Ninh bắt được, Liễu Huỳnh nhíu mày, lòng rất là bực bội. Theo nàng biết thì trong trận chiến vừa rồi Ninh Ninh và Bùi Tịch là hai người mất sức nhiều nhất sau khi đối phó với Hỏa Hoàng, linh lực tiêu hao quá mức, đáng lẽ ra lúc này không thể nào còn nhiều sức lực như vậy được. Thế mà sao...
Không đúng.
Ánh mắt Liễu Huỳnh trầm xuống.
Tuy rằng ban nãy Ninh Ninh hành động rất mau lẹ, tấn công cũng bất ngờ nhưng cơ thể nàng đã run run, có thể suy đoán rằng cú tấn công vừa rồi nàng chỉ là đang cậy mạnh mà thôi. Thiếu nữ xinh đẹp mặc váy trắng cong miệng cười, nàng điều khiển linh khí trong cơ thể nhanh chóng di chuyển đến cạnh Ninh Ninh.
Linh áp như núi, kiếm quang như nước.
Dưới hai luồng áp lực như vậy, Ninh Ninh rơi xuống thế yếu nên bị Liễu Huỳnh đánh một chưởng vào ngực, ngọc bội theo quán tính rơi xuống, lại một lần nữa lọt vào trong tay mị tu của đảo Nghê Quang.
Thấy đồng đội của Ninh Ninh đứng cách đó không xa lần lượt bước lên giúp đỡ, Liễu Huỳnh thầm than phiền phức, thân hình uyển chuyển lóe lên một cái rồi lùi về đằng sau, như một làn sương dần dần tan trong không khí, nàng nhanh chóng chạy trốn khỏi chỗ này.
Liễu Huỳnh đã chờ thời cơ để áp dụng chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sẵn này lâu lắm rồi. Ninh Ninh, Bùi Tịch và Hứa Duệ đã mất hơn một nửa linh lực, Hạ Tri Châu và Kiều Nhan thì uy hiếp không quá lớn. Thực lực của nàng vốn rất cao, cộng thêm từ đầu đến cuối nàng chưa từng động thủ, linh lực đang ở trong trạng thái sung mãn, nhất định bọn họ sẽ không thể đuổi kịp nàng.
Những cơn gió mạnh gào thét bên tai, tiếng người đuổi theo đằng sau dần dần biến mất. Chờ đến khi chỉ còn mỗi tiếng gió phần phật thổi qua, Liễu Huỳnh cuối cùng cũng ngoác miệng cười. Không uổng công nàng nằm gai nếm mật nhẫn nhục suốt bao lâu nay, cuối cùng miếng ngọc bội này và cung Chước Nhật đều rơi vào trong tay đảo Nghê Quang rồi!
Huyền Hư Kiếm Phái bị cướp mất ngọc bội thì nhất định sẽ nhanh chóng chạy đến cánh cửa chỗ thác nước. Nàng nhất định phải dẫn đồng môn đến đó để lấy được cung Chước Nhật trước họ, nếu không hai bên chạm mặt nhau nhất định sẽ phải đánh một trận ác chiến. Bàn về thân pháp thì trong tất cả các môn phái, thân pháp của bọn họ khó có người có thể bằng được, nhưng bàn về thực chiến thì đám kiếm tu khùng điên của phái Huyền Hư làm người ta muốn tránh còn không kịp. Nơi người của đảo Nghê Quang đóng quân cách Tây Sơn không xa, cộng thêm cả Liễu Huỳnh và Dung Từ thì tổng cộng cả thảy có bảy mị tu. Nàng không dám kéo dài thời gian, sau khi miêu tả khái quát mọi chuyện thì nhanh chóng đưa mọi người đến chỗ thác nước. Lời của Kiều Nhan quả thật không sai. Đằng sau thác nước chảy mạnh như trường long kia là một cánh cửa bằng đá khổng lồ lẳng lặng đứng trên vách núi đá.
- Cuối cùng đại thù đã báo được rồi!
Một thiếu nữ mị tu trong đoàn hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng: "Đợi đến khi chúng ta lấy được cung Chước Nhật thì việc đầu tiên là phải đi tính sổ với đám người phái Huyền Hư kia! Ta mới nghĩ đến biểu cảm khi bọn họ bị loại trừ bởi vũ khí mà chính mình trăm cay ngàn đắng tìm kiếm bấy lâu là đã thấy buồn cười đau cả bụng rồi."
Dung Từ từng bị Ninh Ninh chơi cho một vố, nghe vậy thì nhíu mày: "Hình như chúng ta cướp được ngọc bội hơi dễ dàng thì phải. Dựa theo phong cách của đám người phái Huyền Hư kia thì có khả năng việc này có trá."
- Đơn giản á?
Liễu Huỳnh chỉ chỉ vào phần tóc mái bị nhiệt làm xoăn như mì gói, hừ lạnh: "Ta đã bị tra tấn thành thế này rồi, sau này còn đâu mặt mũi để gặp người khác nữa? Chờ đến khi lấy được cung Chước Nhật, ta nhất định phải đích thân trả thù đám người kia để giải mối thù trong lòng!" Dứt lời, nàng lấy miếng ngọc bội trong lòng ra cẩn thận đặt vào chỗ lõm trên cửa đá. Ngọc bội vừa như in.
Liễu Huỳnh hít sâu một hơi, nàng không nhịn được mà nở nụ cười, mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa, muốn tận mắt nhìn thấy nó mở ra. Nhưng nàng chờ một lúc rồi cũng không thấy cửa đá xi nhê gì. Nàng lại chờ một lát, cửa đá vẫn đứng im.
Cuối cùng cũng có người mất kiên nhẫn, chần chờ nhỏ giọng hỏi: "Liễu sư tỷ... có chuyện gì thế ạ?"
Nàng làm sao biết được có chuyện gì!
Liễu Huỳnh bị phái Huyền Hư làm tội làm tình đến mức tức sắp hộc máu, nhìn thấy cửa đá cứ đứng im không nhúc nhích, nàng càng thấy bực bội trong lòng, bèn lấy ngọc bội ra khỏi chỗ lõm, xoay sang hướng khác rồi lại ấn vào. Thế nhưng toàn bộ thế giới vẫn tĩnh lặng như chết.
Buồn đau trên thế gian này cũng chỉ là một cánh cửa đá thật dày, nàng ở đầu bên này, cung Chước Nhật ở đầu bên kia mà thôi. Sao cái cửa này lại không có tí phản ứng nào thế?!
Có gì đó bỗng nổ ầm ầm trong cái đầu đang rỗng tuếch của Liễu Huỳnh. Nàng run rẩy gỡ ngọc bội xuống, theo bản năng nhớ đến màn tranh cướp ngọc bội trong sơn động cùng Ninh Ninh.
Đúng rồi.
Ninh Ninh từng cướp lấy miếng ngọc bội này, sau đó nàng mới cướp về lại. Ban nãy Liễu Huỳnh chỉ đơn giản nghĩ là nàng không có sức cướp lại ngọc bội, nhưng nếu Ninh Ninh cố ý diễn cho nàng xem, cố ý giấu ngọc bội thật ở trong người rồi lại giả vờ nhường ngọc bội giả cho nàng... Nàng bị lừa rồi.
- Ta bị lừa rồi!
Liễu Huỳnh nghiến răng nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, vẻ mặt hận không thể băm vằm miếng ngọc bội giả này ra thành vụn: "Bọn họ nhân lúc đánh nhau mà trộm long tráo phụng. Đây là ngọc bội giả!"
- Nhưng ta đã kiểm tra cẩn thận rồi, miếng ngọc bội này không hề bị động tay động chân gì cả.
Có lẽ do bóng ma tâm lý lần trước quá sâu đậm, Dung Từ nãy giờ vẫn cứ nhíu mày: "Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ làm sao có thể tìm được một miếng ngọc khớp với phần lõm trên cánh cửa được?"
Liễu Huỳnh cũng nghĩ mãi mà không ra.
Tuy nói rằng đám người bên kia có một kẻ là hồ tộc bản địa, thế nên người đó đương nhiên sẽ biết ngọc bội thật trông như thế nào, nhưng trong suốt quá trình từ lúc nàng bại lộ thân phận đến lúc đánh nhau, rốt cuộc là Ninh Ninh đã làm thế nào để tìm được một miếng ngọc bội giả mà đánh tráo với miếng ngọc bội thật của nàng? Hay là...
Dung Từ cũng trầm mặc: "Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra thân phận thật sự của muội từ đầu, cũng đoán được là muội sẽ cướp ngọc bội nên đã chuẩn bị ngọc bội giả từ lâu rồi?"
Liễu Huỳnh không cam lòng, nàng cắn chặt môi dưới không đáp.
Đây là cách giải thích hợp lý duy nhất ở thời điểm hiện tại. Hưn nữa sau khi nhìn thấy nàng, Ninh Ninh quả thật từng chủ động đề nghị muốn đi trước dò đường, rời khỏi tầm mắt của nàng. Túi không gian của các đệ tử giới tu chân thượng vàng hạ cám, nói không chừng Ninh Ninh sớm đã giấu ngọc trong người, nếu nàng đã nhìn thấu vở diễn này ngay từ đầu rồi nhân lúc đó chế tạo ra một miếng ngọc giả thì...
Liễu Huỳnh thấy ngực tức tức khó chịu, cổ họng tanh tanh.
Hèn gì Ninh Ninh lại muốn Kiều Nhan đi cùng, chỉ có ả linh hồ kia mới biết được kích thước với hình dạng của ngọc bội thật như thế nào!
- Đừng nóng vội.
Dung Từ bình tĩnh hơn nàng rất nhiều, hắn phân tích: "Chúng ta vẫn còn cơ hội. Đám người của phái Huyền Hư đa bị hao tổn linh lực, trong bí cảnh lại không thể ngự kiếm phi hành, tốc độ di chuyển của bọn họ nhất định sẽ rất chậm. Tuy rằng tranh chấp chính diện với bọn họ hơi mạo hiểm thật nhưng chúng ta vẫn có thể tương kế tựu kế để lấy miếng ngọc bội thật về."
***
Trong rừng rậm, gió thổi cỏ lay.
Thiếu niên anh tuấn mặc bộ quần áo dài màu lục lẳng lặng đứng dưới bóng cây, hàng lông mi dày đen nhánh hơi cụp, đổ bóng xuống sườn mặt. Hắn gần như đã hoà làm một với cây cỏ xung quanh, khó mà có thể phát hiện ra được, mà trên con đường nhỏ trong rừng cách đó không xa có một đám người trẻ tuổi đeo bội kiếm bên hông đang thong dong bước đi.
"Liễu cô nương đúng là vừa cướp được ngọc bội đã chạy luôn rồi." Hạ Tri Châu ngậm một ngọn cỏ trong miệng, đây là động tác mà hắn học được trong phim kiếm hiệp trên truyền hình: "Nhưng đáng tiếc đấy chỉ là ngọc bội giả mà thôi. Mọi người nói xem, đám người của đảo Nghê Quang sẽ không tức hộc máu mà kéo đến đấu võ với chúng ta chứ?"
- Không đâu không đâu!
Hứa Duệ rung đùi đắc ý: "Tu vi của chúng ta đều không thấp, kiếm tu lại rất thiện chiến, bọn họ sẽ không tự chuốc lấy khổ đâu."
Hắn lại nói tiếp: "Cũng nhờ có Ninh Ninh, vừa liếc một cái đã nhìn thấu được thân phận thật sự của Liễu cô nương. Đóng kịch với nàng ta đúng là không dễ một tí nào."
Dung Từ thầm chậc trong lòng một tiếng.
- Nếu ngọc bội thật đã ở trong tay chúng ta thì mọi người cũng không cần vội vàng chạy đến chỗ thác nước nữa. Ban nãy đánh một trận với hỏa hoàng cũng mệt rồi, hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi."
Ninh Ninh duỗi người, cười khẽ nhìn về phía Kiều Nhan: "Cô nhớ giữ ngọc bội thật kỹ nhé!"
Không biết tại sao tiểu hổ ly lại có vẻ rất lo lắng, nàng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau khi nghe thấy lời Ninh Ninh nói thì gật đầu thật mạnh, dõng dạc đáp: "Vâng!"
Thế là đám người tạm thời nghỉ ngơi một lát, Hứa Duệ và Hạ Tri Châu tiếp tục thảo luận về chủ đề điện tích điện lưu, Bùi Tịch ngập ngừng gọi Ninh Ninh, đưa cho nàng một viên đan dược chữa thương. Chỉ có Kiều Nhan mà bọn họ không quen biết một mình ngồi một bên ngắm nghía ngọc bội trong lòng bàn tay. Đây là cơ hội tốt để hắn ra tay.
Dung Từ khẽ cử động đầu ngón tay, linh lực chuyển động huyễn hoá ra một con thỏ màu trắng lon ton nhảy đến trước mặt Kiều Nhan. Thiếu nữ hồ tộc trông thấy con thỏ thì hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao thì nàng cũng mới chỉ là một cô nhóc, thấy thỏ con đáng yêu thì vô cùng thích thú, vừa cầm ngọc bội trong tay vừa đuổi theo nó.
Dung Từ rất kiên nhẫn đứng trong bóng râm chờ đợi, thấy thời cơ chín muồi, hắn điều khiển cho con thỏ được nàng bế trong lòng đá chân một cái... trúng vào miếng ngọc bội. Miếng ngọc bội không lớn lắm, màu sắc lại khá giống màu của cỏ cây, thế nên nhìn vào chỉ thấy một vật màu xanh rơi xuống lùm cỏ rồi không thấy tung tích gì nữa.
- Ối!
Kiều Nhan không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy nên nhanh chóng bỏ con thỏ trắng trong tay xuống rồi ngồi xổm bên bụi cỏ nhặt ngọc bội. Nàng vừa mới nhìn xuống đã thấy miếng ngọc xanh nằm ngay cạnh chân mình.
Dùng Từ mím môi, đôi mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Ngọc bội bị thỏ con đá bay đi nên không thể nào xuất hiện bên cạnh chân của nàng được. Miếng ngọc mà Kiều Nhan nhìn thấy là miếng ngọc giả bị Liễu Huỳnh cướp đi.
Ban nãy lúc hắn nhìn thấy Kiều Nhan ngồi một mình một chỗ, hắn đã nảy ra một kế. Đầu tiên là để sẵn ngọc giả ở chỗ này rồi lợi dụng thỏ con dẫn nàng vào trong rừng, đến khi nàng đến gần chỗ miếng ngọc giả thì làm cho thỏ con dừng lại để nàng bế lên, rồi sau đó thỏ con đá chân một phát. Kiều Nhan chỉ là một cô nương ngây thơ chưa trải sự đời, chắc chắn nàng sẽ không nghi ngờ gì mà nhặt lên rồi đi ra tụ tập với những người khác.
Chiêu đổi long tráo phụng này kín kẽ không thể bắt bẻ được chỗ nào, ngọc bội vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay người của đảo Nghê Quang.
Đám Ninh Ninh ngồi nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên đường. Sau khi thấy đám người đi càng ngày càng xa, thiếu niên đứng ẩn mình trong bóng râm mới tiến lên vài bước, lặng lẽ khom người. Đầu ngón tay trắng thon như bạch ngọc lướt qua đám cỏ xanh rồi dừng lại trên miếng bích ngọc hình chữ nhật nằm sâu trong bụi cỏ.
Bọn họ đã thắng trong lần so tài này.
Dung Từ quay về rất nhanh. Đám người phái Huyền Hư đến thác nước cũng cần một khoảng thời gian. Tuy rằng quá trình không thuận lợi lắm nhưng chỉ cần đảo Nghê Quang mở cánh cửa đá ra trước phái Huyền Hư thì bọn họ vẫn có thể cướp được cung Chước Nhật.
Liễu Huỳnh mệt phờ râu nên hoàn toàn không hứng thú gì, càng không muốn nhìn thấy cây cung đã hại nàng thê thảm như thế này nên tạm biệt với mọi người trước rồi uể oải trở về nơi đóng quân nghỉ ngơi. Các đệ tử khác của đảo Nghê Quang thì ai nấy đều vô cùng kích động, giục hắn mở cánh cửa đá kia ra.
Không giống miếng ngọc giả kia, miếng ngọc trong tay Dung Từ có vẻ dày và nặng hơn rất nhiều, toàn bộ miếng ngọc chỉ toàn một màu xanh giống như một hồ nước yên tĩnh không có chút gợn sóng nào.
Hắn lười biếng cười một cái, khẽ nói với người xung quanh: "Sau khi chúng ta lấy được cung Chước Nhật thì hãy mai phục ở chỗ này. Sức mạnh của thần khí thượng cổ không hề tầm thường, ngay cả kiếm tu cấp Nguyên Anh cũng khó mà cản lại được. Ta muốn xem xem bọn họ sẽ xoay xở như thế nào. "
Giọng nói của thiếu niên nghe du dương trầm bổng nhưng lại lạnh thấu xương, bên tai tiếng thác nước đổ rầm rầm xuống nền đá, sát khí lởn vởn trong không khí.
Hơi nước mù mịt làm đôi mắt hơi nheo lại, Dung Từ khẽ vuốt ve miếng ngọc bội rồi đặt nó vào cái hốc lõm trên cánh cửa.
Ngọc bội rơi bộp xuống đất. Sau lưng là tiếng thác nước ầm ầm, trước mặt là cánh cửa lù lù bất động, không gian yên tĩnh như đóng băng.
Thời gian dần dần trôi đi, đôi mày của Dung Từ dần dần nhíu lại vẻ không kiên nhẫn nổi nữa.
Không thể nào. Tại sao... tại sao cửa vẫn đứng im?
- Ôi đây không phải là các vị bằng hữu của đảo Nghê Quang sao?
Đang lúc sáu người của đảo Nghê Quang im lặng không ai nói câu gì thì bỗng một giọng nữ lém lỉnh nhẹ nhàng vang lên đằng sau lưng. Giọng nói kia mang theo ý cười, nghe như đang sợ thiên hạ không loạn nên đổ thêm dầu vào lửa. Giọng nói này và tiếng thác cùng lúc truyền vào tai Dung Từ không khác gì những thanh đao sắc bén đâm vào đầu hắn phát đau.
Hắn hình như đã hiểu ra cái gì đó, nhưng hình như lại chẳng hiểu điều gì.
Bước ra ngoài thác nước, vừa quay đầu lại nhìn, quả nhiên hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở ngây thơ vô hại kia của Ninh Ninh: "Sao rồi, đang đợi cửa mở ra hả?"
Kiểu cảm kia, giọng điệu kia, con mẹ nó đúng là quá dối trá.
Dung Từ mím môi, không định phí lời với nàng: "Miếng ngọc bội này cũng là giả đúng không?"
"Sao lại "cũng"?" Ninh Ninh đứng bên cạnh Bùi Tịch, khuôn mặt tươi cười đặt cạnh khôn mặt luôn mặt lạnh lùng trông càng thêm rực rỡ: "Ta chỉ chuẩn bị một miếng ngọc giả thôi."
Nàng thừa nhận rất nhanh, hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào, bình thản như đang thảo luận xem hôm nay ăn món gì vậy. Dung Từ thấy thái dương mình giật giật, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác khổ sở khi Liễu Huỳnh ở cạnh đám người này. Vất vả lắm hắn mới đè cơn tức giận xuống, miễn cưỡng cười hỏi lại: "Một miếng sao?"
Nhưng rõ ràng hai miếng ngọc đó đều không thể mở được cửa mà. Khoan đã... Không phải chứ...
- Ngạc nhiên không?
Hạ Tri Châu thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng thì chỉ chỉ vào thác nước đằng sau Dung Từ: "Thật ra miếng ngọc mà Liễu cô nương cướp được là ngọc thật, còn thứ có vấn đề là cái cánh cửa này. Thật ra ngay từ đầu nó đã là giả rồi."
_______________________________________
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Meo (๑•̀ㅂ•́)ノ Nếu tự ý bê bản edit đi khi chưa được sự cho phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân! Liên hệ với Meo tại:
Wattpad: wattpad.com/user/xiao_ming_mingBlog: facebook.com/xuymongdaotaychau/Group Messenger: https://m.me/cm/AbZnWeRCEEUAHsmR/?send_source=cm:copy_invite_link
___________________
Ngay lúc nhìn thấy Liễu Huỳnh ở Tây Sơn, Ninh Ninh đã lập tức dùng truyền âm lập nhóm chat, không nói hai lời đi thẳng vào vấn đề: "Cô nương này có vấn đề."
Hạ Tri Châu vẫn nhớ một loạt những mánh khóe khác người của Ninh Ninh ở Tiểu Trùng Sơn nên rất sùng bái nàng, nghe vậy thì lập tức hưởng ứng: "Sao sao?"
- Nàng bảo rằng mình bị người của đảo Nghê Quang truy sát nên chạy chẳng đến đây, nhưng Tây Sơn làm gì có một ngọn cỏ nào, lấy đâu ra chỗ trốn?
Ninh Ninh nói: "Nếu quả thật muốn chạy trốn thì khi nhìn thấy cảnh đồng không mông quạnh như vậy phải lập tức trốn ngay đi, tìm nơi nào cây cối um tùm mà trốn mới đúng. Nhưng nàng ta không chỉ đi lên trên mà còn lên tận đến giữa sườn núi. Chẳng lẽ nàng với người của đảo Nghê Quang hai người một người ngốc một người mù, một người thì chạy lung tung, một người thì con mồi đứng ngay nơi trống trải như vậy cũng không nhìn thấy hay sao?"
Cô nói đến đây thì dừng lại nhìn cô nương đoan trang kia từ trên xuống dưới một phen rồi lại nói tiếp: "Huống chi nàng bảo mình là nhạc tu nhưng thứ quan trọng nhất là đàn cũng đã bị hỏng, thế mà trên người lại không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ có quần áo bị rách ở vài chỗ... Như thế không hợp lẽ thường."
Ninh Ninh nói nghe rất có lý, Hứa Duệ nghĩ nghĩ, thành thật đặt câu hỏi: "Nàng ta xuất hiện ở Tây Sơn, lại còn cố ý tiếp cận chúng ta, chẳng lẽ cũng muốn cướp cung Chước Nhật?"
- Có thể nàng ta là người của đảo Nghê Quang.
Người trả lời hắn không phải là Ninh Ninh mà là Bùi Tịch trước nay vẫn luôn trầm mặc kiệm lời.
Khi hắn truyền âm khuôn mặt cũng vẫn lạnh lùng. Thấy Ninh Ninh nhìn về phía mình, hắn gượng gạo cụp mắt xuống: "Nàng ta chờ chúng ta ở Tây Sơn có nghĩa là đã nắm rõ kế hoạch và hành tung của chúng ta như trong lòng bàn tay. Nói cách khác, nàng ta đã theo dõi và nghe lén chúng ta. Trong tất cả các môn phái, chỉ có người của đảo Nghê Quang có thân thủ nhanh nhẹn nhất, bọn họ cũng rất giỏi ẩn nấp. Có thể theo dõi người khác mà không bị người ta phát hiện ra chỉ có thể là bọn họ mà thôi."
Hứa Duệ nghe thế thì hiểu ngay, thuận thế nói tiếp: "Hơn nữa bọn họ vốn đã ghi hận Ninh Ninh, chắc chắn bọn họ sẽ nhân lần thi này mà trả thù!"
Ninh Ninh cong môi cười, giọng nói nghe ra có vài phần trêu đùa: "Có phải người của đảo Nghê Quang hay không chúng ta thử một lần là biết. Lát nữa ta và Bùi Tịch sẽ đi trước, nếu nàng ta tiếp cận hai người thì tám chín phần là đúng. Hai người đừng có mất tập trung, cẩn thận bị người ta câu hết hồn phách đi đấy."
Hạ Tri Châu mở to hai mắt nhìn nàng, nói năng rất hùng hồn: "Ta là hạng người như vậy sao! Yên tâm, nếu người này thật sự là mị tu của đảo Nghê Quang, hôm nay ta sẽ phổ cập cho nàng biết cái gì gọi là ánh sáng chói lòa của chủ nghĩa xã hội."
Kết quả hai người này còn chưa kịp thử thì Liễu cô nương với đạo đức nghề nghiệp mười điểm của mình chưa giả vờ được bao lâu đã chủ động nhào lên, lúc thì làm nũng lúc thì tụt áo lộ vai, thế là bị Hạ Tri Châu túm lại phổ cập khoa học về điện tích với điện lượng.
- Đã xác nhận, là người của đảo Nghê Quang.
Đến lúc Ninh Ninh trở về, Liễu Huỳnh vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục quyến rũ Bùi Tịch. Hứa Duệ thật thà truyền âm hỏi cô: "Hay là chúng ta cướp luôn lệnh bài trên người nàng đi? Người của đảo Nghê Quang trước nay đều rất mạnh, hẳn là trên người của Liễu cô nương sẽ có vài cái."
Ninh Ninh lại lắc đầu rồi cong mắt cười với hắn: "Vài cái làm sao mà đủ? Người trẻ tuổi thì phải dám ước mơ, đã làm thì phải làm một vố lớn."
"Một vố lớn sao?" Hạ Tri Châu vẫn còn đang đắm chìm trong biển kiến thức vật lý của mình, nghe cô nói vậy thì lập tức bị thu hút: "Ý của muội là những người khác của đảo Nghê Quang sao?"
Ninh Ninh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, tầm mắt dừng trên người Liễu Huỳnh và Bùi Tịch đằng trước, thấy chiến thuật của nàng không hề có chút tác dụng nào, Ninh Ninh không nhịn được mà cười khúc khích: "Hành tung của người đảo Nghê Quang vô cùng quỷ quyệt. Tuy rằng bọn họ hay ra tay theo nhóm nhưng rất khó để tìm thấy nơi ẩn nấp của họ. Bọn họ sẽ không xuất hiện cùng nhau, trừ phi xảy ra một chuyện vô cùng quan trọng nào đó, ví dụ như..."
Hứa Duệ bừng tỉnh đại ngộ: "Ví dụ như sau khi đoạt được ngọc bội thì bọn họ sẽ cùng nhau đi lấy cung Chước Nhật!"
- Đúng vậy. Liễu Huỳnh hành động đơn độc là vì nàng còn phải làm gián điệp. Cung Chước Nhật là thánh vật của tộc linh hồ, chuyện quan trọng như vậy, để đề phòng người khác cướp mất thì bọn họ nhất định sẽ đi theo nhóm đến lấy. Đến lúc đó chúng ta có thể một lưới bắt hết bọn họ.
Ninh Ninh mi mắt cong cong, hình như cô cảm thấy việc này rất thú vị nên âm cuối hơi cao lên: "Thế nên chúng ta cần phải để cho Liễu Huỳnh lấy được ngọc bội."
"Nhưng nếu nàng ta lấy được ngọc bội thật, người của đảo Nghê Quang lại giỏi như thế, bọn họ nhất định sẽ chạy đến cửa đá trước chúng ta để lấy cung Chước Nhật." Hạ Tri Châu vuốt cằm phân tích: "Nếu dùng huyễn thuật để làm ra một miếng ngọc bội giả, nhất định Liễu Huỳnh sẽ kiểm tra thật kỹ ngay sau khi lấy được, nàng ta nhất định sẽ phát hiện ra ngay đó không phải là ngọc bội thật."
Liễu Huỳnh đang đi đằng trước bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, nàng vẫn đang cố gắng bắt chuyện với Bùi Tịch. Rõ ràng là nàng ta đang có ý muốn quyến rũ Bùi Tịch nhưng trông nàng lại có vẻ vô cùng ngây thơ, không giống như đang làm bộ làm tịch.
Ninh Ninh tỉnh bơ đá bay một viên đá nhỏ ven đường: "Vì vậy mà chúng ta không thể cứ chăm chăm vào ngọc bội được."
Hạ Tri Châu và Hứa Duệ nghe xong thì ngạc nhiên, lại nghe cô nhẹ nhàng nói: "Các huynh quên rồi sao? Ngoại trừ ngọc bội thì nếu muốn lấy được cung Chước Nhật còn có một vật quan trọng nữa, chính là cánh cửa đá."
Chìa khoá đương nhiên không thể thiếu, nhưng nếu chìa cắm sai ổ thì cũng không thể mở ra được.
Ninh Ninh chậm rãi giải thích: "Bây giờ mọi người ai cũng tập trung vào ngọc bội, vậy thì chúng ta làm ngược lại, động tay động chân trên cánh cửa một chút. Ai rảnh hơi đâu đi kiểm tra xem cánh cửa đó có phải là thật không cơ chứ? Nhưng muốn làm được điều này thì phải nhờ Kiều Nhan cô nương diễn cùng chúng ta một vở kịch. Ta đã dặn dò nàng rồi. Lát nữa khi ta hỏi về nơi cất cung Chước Nhật, Kiều cô nương sẽ nói ra một địa điểm sai, chính là phía sau thác nước."
Hạ Tri Châu thắc mắc: "Nhưng chỗ sau thác nước làm gì có cánh cửa nào đâu. Bọn họ đánh hơi thấy mùi mà chạy mất thì phải làm sao?"
- Không có thì mình làm một cái là được.
Ninh Ninh rất kiên nhẫn giải thích, vừa nói vừa nhìn hắn chớp chớp mắt: "Tuy rằng tốc độ của chúng ta không bì được với đảo Nghê Quang, không thể nào đến trước họ để bố trí cửa giả được, nhưng ở xung quanh khu vực thác nước không phải còn có những người khác sao?"
"Ý muội là..." Hứa Duệ vỗ trán: "Hồ tộc!"
Hồ tộc rất am hiểu việc sử dụng huyễn thuật, trùng hợp là ngoại trừ Kiều Nhan thì trong tộc còn lại một đứa trẻ khác cũng có thể tự do hành động. Lúc cô và Kiều Nhan "đi trước dò đường", Kiều Nhan đã dùng bùa truyền tin gửi tin nhờ người kia dùng huyễn để mô phỏng ra một cánh cửa giả.
Người của đảo Nghê Quang thế nào cũng không thể ngờ được chìa khoá thì là thật nhưng cửa lại là giả. Hơn nữa Ninh Ninh và Liễu Huỳnh cũng từng động thủ với nhau để cướp miếng ngọc bội, bọn họ sẽ nhận được ám thị tâm lý là ngọc bội đã bị đánh tráo vào ngay lúc đó.
- Chuyện thú vị hơn còn ở đằng sau cơ.
Không biết Ninh Ninh đang nghĩ đến điều gì mà cười càng thích chí: "Mọi người nghĩ mà xem, khi bọn họ phát hiện ra ngọc bội là giả, mà trong tay chúng ta lại có một miếng ngọc bội khác, người của đảo Nghê Quang lại không dám tranh chấp chính diện với đám chúng ta. Theo tính cách của bọn họ thì bọn họ sẽ làm gì?"
"Bọn họ sẽ..." Hạ Tri Châu bỏ dở nửa câu, sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng bật cười thành tiếng: "Bọn họ sẽ lặng lẽ tự đổi hai miếng ngọc bội cho nhau."
Tuyệt, quá tuyệt vời!
Bọn họ sao có thể ngờ được rằng miếng ngọc bội trong tay mình mới là ngọc bội hàng thật giá thật, thế mà bọn họ lại mất công mất sức tự tay đưa miếng ngọc bội đó vào tay Ninh Ninh, đúng là dùng giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát biển đông.
- Khoan đã! Ta vẫn có chỗ không hiểu.
Hứa Duệ là một em bé hiếu kỳ, hắn lập tức hỏi: "Chúng ta không có nguyên liệu để tạo ra ngọc bội giả nên ngọc bội giả chỉ có thể dùng phép thuật để huyễn hoá ra. Nếu bọn họ có lòng phòng bị chúng ta, sau khi đổi lại mà phát hiện ra đấy là giả thì phải làm sao?"
- Tỷ lệ này rất nhỏ.
Ninh Ninh tỏ vẻ chuyện chẳng có gì lớn, thấy Bùi Tịch sắp mất hết kiên nhẫn chuẩn bị rút kiếm chém người đến nơi thì nói liến thoắng: "Đầu tiên là thời gian lúc đánh tráo ngọc bội lần hai rất ngắn ngủi. Nếu bọn họ muốn đến chỗ thác nước lấy cung Chước Nhật trước chúng ta thì đương nhiên sẽ không có thời giờ dừng lại kiểm tra ngọc bội. Thứ hai..."
Cô đang nói thì bỗng quay sang nhìn Hứa Duệ: "Thứ hai là ta cũng đang đánh cược. Dựa vào quán tính suy nghĩ của con người, sau khi mất đi mà lại có được thứ gì đó thì đương nhiên họ sẽ rất quý trọng thứ đó. Bọn họ cho rằng mình đã bị lừa một lần rồi tất sẽ không nghĩ được rằng thật ra là kế trong kế mà nhận định đây mới là ngọc bội thật."
Hạ Tri Châu chỉ muốn vỗ tay đôm đốp khen hay, hắn thầm cảm thấy may mắn vì Ninh Ninh là tiểu sư muội nhà mình chứ không phải người bên phe địch. Nếu hai người đứng ở hai đầu chiến tuyến, hắn sẽ thành người bị đùa giỡn như đám người của đảo Nghê Quang vậy, quả thực sống không bằng chết.
Ninh Ninh vẫn cười vô hại như cũ, váy dài hơi xoay tròn, vạt váy xoè ra nom như hoa nở trên mặt đất: "Nhưng mà cái này không quan trọng. Cho dù thế nào thì đến cuối cùng ngọc bội thật cũng sẽ ở trong tay chúng ta."
Hứa Duệ gãi gãi đầu: "Nếu đã như vậy thì tại sao chúng ta còn phải tốn công tạo ra một miếng ngọc bội giả trông y như thật cho bọn họ làm gì?"
Khi hắn nói những lời này, Ninh Ninh đã bước vội vài bước về phía trước để ngăn cản Bùi Tịch rút kiếm, cô hơi quay đầu lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Đương nhiên là vì ta muốn tặng họ một món quà đi kèm rồi."
***
Tình hình phía trước thác nước rất căng thẳng.
Dung Từ đứng trong làn nước lạnh lẽo chỉ cảm thấy như nước dưới chân đang chảy ngược lên đầu mình rồi đâm thủng kinh mạch làm cho cơ thể hắn trở nên buốt giá. Hắn gằn giọng rít ra từng câu: "Thế nên lúc cô và Liễu Huỳnh tranh nhau cướp ngọc bội thì cô đã cố ý cướp nó đi, sau đó lại cố ý thua nàng ta sao?"
Ninh Ninh nhẹ nhàng gật đầu: "Đó là một dạng ám thị tâm lý, mục đích là làm cho nàng khi nhìn thấy cánh cửa kia không mở ra như dự kiến thì điều đầu tiên nghĩ đến là ta đã đánh tráo ngọc bội trong lúc giao tranh, từ đó dụ dỗ các ngươi đến đổi lại ngọc bội. Túi không gian của ta không có miếng ngọc thạch nào, khó mà tạo ra được một khối ngọc bội giống hệt miếng ngọc thật."
Dung Từ nghiến răng ken két: "Lúc ta dùng thỏ con để dụ dỗ con bé hồ tộc kia, các ngươi đang cố ý diễn kịch, thả lỏng cảnh giác để ta sa vào lưới phải không?"
Ninh Ninh thản nhiên: "Nếu không làm như thế thì làm sao các ngươi có thể chủ động đưa miếng ngọc bội thật vào tay bọn ta?"
Hèn gì lúc đó biểu cảm của Kiều Nhan có gì đó sai sai, đấy là bởi vì nàng không giống đám người có diễn xuất đỉnh cao xung quanh, nàng biết là mình đang diễn kịch lừa người khác nên mới không tự nhiên.
Những lời này có sức sát thương rất lớn, Dung Từ nghe xong chỉ muốn hộc máu.
Hắn không tài nào ngờ được rằng âm mưu này đã được khởi động ngay từ lúc bọn họ gặp Liễu Huỳnh. Nào là những hành vi quái đản không hợp logic của Hứa Duệ và Hạ Tri Châu, nào là đám người "đi trước thám thính tình hình", nào là vị trí của cánh cửa trong lời của tiểu hồ ly, thậm chí đến động tác cướp ngọc bội rồi lại sơ ý bị cướp lại khi Ninh Ninh và Liễu Huỳnh giao thủ cũng nằm trong kế hoạch của nàng.
- Ta phải nói một câu xin lỗi Liễu Huỳnh cô nương. Ta đã dặn dò Hạ Tri Châu và Hứa Duệ hơi trêu đùa nàng một chút.
Ninh Ninh không nhìn thấy Liễu Huỳnh thì tỏ ra hơi thất vọng: "Bởi vì chỉ có làm cho tâm trí của nàng rối bời thì kế này mới đạt được hiệu quả, nàng không kịp suy nghĩ kỹ càng đã rơi vào bẫy khiến cho kế hoạch của chúng ta diễn ra thuận lợi hơn."
"Ta cũng muốn nói với Liễu cô nương một câu xin lỗi." Hạ Tri Châu ngượng ngùng cười, miệng giật giật: "Chuyện cục đá ấy, ta thật sự bối rối quá, ta định giúp Liễu cô nương cầm máu... Trời ạ giờ giải thích không rõ ràng được, lúc ấy ta bị Hỏa Hoàng dọa sợ nên tay chân luống cuống, ta thật sự không muốn làm cô ấy bị thương."
Dung Từ lạnh lùng nhếch mép. Không, thật ra còn một cách giải thích nữa trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Không phải là đầu óc của ngươi có vấn đề sao?
- Rồi sao nữa?
Hắn tức muốn nổ phổi. Vốn tưởng rằng có thể dạy cho đám người phái Huyền Hư một bài học làm người, ai dè tài năng không bằng người ta, bị bọn họ phản đòn, ấn trên đất bằng đánh cho mặt mũi bầm dập: "Các người cực khổ dựng nên một kế hoạch chi tiết như vậy chỉ để cho bọn ta ngắm một cái cửa giả với một cái chìa khóa giả sao?"
Bốn phía lập tức yên tĩnh. Ninh Ninh cau màu nhìn hắn vẻ khó mở lời.
- Bây giờ miếng ngọc bội đang đặt trên cửa kia là giả, đã được thi pháp, cái này thì ngươi biết rồi đúng chứ?
Ninh Ninh giương mắt nhìn thác nước phía trước tung bọt trắng xóa, một hồi lâu sau mới cất tiếng, giọng nói rất dịu dàng: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bọn ta đã thi pháp gì sao?"
Cô nói đến đây thì chớp mắt một cái: "Nói cách khác, ngươi không tò mò, bí cảnh lớn như vậy, tại sao ta lại chọn thác nước làm nơi đặt ổ khoá sao?"
Sao nàng lại lựa chọn nơi này? Hắn làm sao mà biết được!
Dung Từ đã tức sắp phát điên. Bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác, hắn không nghĩ được gì nữa mà quay ngoắt người đi vào bên trong dòng nước đang chảy dữ dội. Xuyên qua làn nước đang tuôn chảy không ngừng, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dạng nguyên bản của miếng "ngọc bội". Đó là một cục đá, bên trên dán hai lá phù hết sức ngay ngắn. Một lá là phù truyền âm dùng để nghe lén, một lá là phù dẫn lôi dùng để dẫn lôi.
Ninh Ninh lựa chọn đặt ổ khoá ở chỗ này là vì thác nước là nơi duy nhất có nước ở trong bí cảnh mà con người có thể đặt chân xuống, mà tạp chất trong nước lại dẫn điện vô cùng tốt.
Đến tận lúc này, Dung Từ mới hiểu được toàn bộ kế hoạch của Ninh Ninh. Đầu tiên, nàng dùng cung Chước Nhật để dẫn rắn ra khỏi hang, đưa người của đảo Nghê Quang đến chỗ thác nước, sau đó dùng chuyện ngọc bội thật ngọc bội giả để kéo dài thời gian, để người của phái Huyền Hư có thể đến đây kịp thời. Quan trọng nhất chính là cùng lúc đó, nàng đã làm cho Dung Từ chắp tay nhường ngọc bội thật lại cho bọn họ, lại còn tự tay dán phù dẫn lôi lên vách đá đằng sau thác nước. Thế là hắn đã đào xong hố chôn cho chính mình.
"Hình như các ngươi cũng muốn đặt bẫy bọn ta nhưng vẫn chưa kịp làm gì hết đúng không?" Hạ Tri Châu mặt dày giả bộ thở dài: "Vậy chúng ta chỉ đành ra tay trước thôi. Cảm ơn các ngươi đã thưởng lệnh bài cho chúng ta nhé!"
- Các ngươi đúng là đê tiện vô liêm sỉ!
Một đệ tử của đảo Nghê Quang tức đỏ cả mắt: "Sao các ngươi lại có thể làm như thế chứ!"
- Đúng vậy!
Một người khác nghẹn ngào phụ họa hắn: "Người tu đạo sao có thể sử dụng loại quỷ kế thâm độc này! Có bản lĩnh thì đến đánh tay đôi..."
Hắn nói được một nửa thì chợt nhớ ra bọn họ không có bản lĩnh đánh tay đôi với người ta nên nhanh chóng sửa miệng: "Có bản lĩnh thì dẫn lôi đến đánh bọn ta đi. Các trưởng lão đều đã nhìn thấy âm mưu của cá người rồi! Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ!"
... Rõ ràng bọn họ mới người định tính kế bọn cô trước mà!
Giờ bọn họ lại chủ động yêu cầu bị sét đánh, Ninh Ninh chưa từng nghe thấy yêu cầu nào kỳ quái như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
Nếu bọn họ đã khẩn khoản như vậy thì đáp ứng yêu cầu của bọn họ thôi.
Nếu Liễu Huỳnh có mặt ở đây để chứng kiến cảnh tượng sắp sửa diễn ra, nàng nhất định sẽ nhớ lại những kiến thức về dòng điện và điện tích mà Hạ Tri Châu đã giảng cho nàng nghe.
Các hạt điện tích chuyển động rất nhanh trong dòng nước. Một tia sét lóe lên, toàn bộ hồ nước bị bao phủ trong một tầng ánh sáng vàng lấp lánh, sóng cuộn biển trào, nước văng tung toé.
Khoa học đẹp đẽ như thế đấy.
Nhưng Ninh Ninh cũng không quá tàn nhẫn, cô đã cố ý điều chỉnh sức mạnh của phù dẫn lôi xuống mức thấp nhất. Bọn họ sẽ không bị thương nặng hay nguy hiểm gì đến tính mạng, cùng lắm là hôn mê một lúc thôi.
Trong kế hoạch ban đầu của Dung Từ, hắn vốn nên thong thả cầm cung Chước Nhật mà chậm rãi đi đến trước mặt Ninh Ninh, cúi người cười nói với nàng: "Nếu cầu xin ta, có lẽ hôm nay ta còn có thể chừa cho cô một đường lui." Nhưng hiện thực biến thành hắn và những đệ tử khác của đảo Nghê Quang bị điện giật cho tơi bời, khuôn mặt nhăn nhúm rúm ró tràn đầy đau khổ, tứ chi run rẩy, giọng nói cũng cà rập cà rập không ngừng hệt như một cuốn băng bị lỗi: "Các-c-c-c-c... ngươi-i-i-i-i... chờ-ờ-ờ-ờ đó-ó-ó... cho-o-o-o ta-a-a-a!"
Dung Từ không muốn đối đầu với Ninh Ninh nữa. Con bé này không bao giờ làm theo lẽ thường, hắn làm thế nào cũng không thể đoán được bước tiếp theo nàng sẽ làm gì, ví dụ như dùng gió để dập lửa, dùng nước để dẫn lôi. Người bình thường ai lại làm như vậy! Ngũ hành tương sinh tương khắc dùng như vậy cũng hơi thái quá rồi đấy!
____
Liễu Huỳnh nắm chặt một miếng ngọc bội màu xanh trong tay, vừa mừng vừa tức, cả người run lên bần bật.
Tuy thời gian đi theo nhóm người của Huyền Hư kiếm phái rất ngắn ngủi nhưng từng ấy thời gian cũng đủ để trở thành quãng thời gian ám ảnh không thể xoá nhoà nhất trong cuộc đời của nàng. Từ hôm nay trở đi, nàng cho dù xuất gia làm ni cô thì cũng sẽ không ngu ngốc đi cùng với lũ kiếm tu này thêm một lần nào nữa.
Sau khi Hoả Hoàng bị gió của Ninh Ninh nướng chín thì cả đám bước vào trong sơn động. Liễu Huỳnh liếc mắt một cái đã phát hiện ra miếng ngọc bội được đặt ở trong góc động. Thân thủ của nàng nhanh nhất nên chỉ trong một cái chớp mắt, ngọc bội đã rơi vào trong tay nàng. Sau đó chính là màn tự vạch trần thân phận vui buồn lẫn lộn mà các trưởng lão nhìn thấy ở trong huyền kính.
- Đảo Nghê Quang?
Hạ Tri Châu kinh ngạc lui về phía sau một bước, ánh mắt ánh lên vẻ nghi ngờ: "Nhưng cô không phải là nhạc tu của Lưu Minh Sơn sao?"
- Đương nhiên đấy là ta lừa các ngươi rồi đồ ngu ngốc!
Nhìn thấy bộ dạng nghẹn họng trân trối của lũ kiếm tu này, Liễu Huỳnh đột nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng, giống như vừa báo được một mối thù truyền kiếp vậy. Nàng lột ngay cái mặt nạ bị hun đen xì xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của mình: "Sao? Các người bắt nạt người khác thì được còn đảo Nghê Quang chúng ta dùng chút thủ đoạn thì không được hay sao?"
Nàng càng nói càng đắc ý, miếng ngọc bội trong tay lạnh như băng làm cho Liễu Huỳnh nắm càng chặt theo bản năng. Chỉ cần có nó thì thánh vật được lưu truyền ngàn năm của Hồ tộc nhất định sẽ rơi vào tay đảo Nghê Quang bọn họ.
Bọn họ không thích xen vào việc của người khác như phái Huyền Hư, mục đích của cuối cùng của bọn họ chính là giành chiến thắng trong cuộc thi và cướp được bảo vật. Giờ cung Chước Nhật đã rơi vào tay chứng minh lời này không phải là đang nói chơi.
- Liễu tỷ tỷ, tỷ muốn làm cái gì?
Kiều Nhan tái cả mặt, run giọng nói: "Nếu không có ngọc bội thì chúng ta sẽ không lấy được cung Chước Nhật, sau này khi ma tộc phá vỡ kết giới thì hồ tộc sẽ toi đời!"
Liễu Huỳnh nhướng mày, không nhanh không chậm đáp: "Chuyện của ma tộc, bọn ta sẽ tự suy xét mà giải quyết."
Người của đảo Nghê Quang không ngốc, bọn họ đương nhiên biết chuyện diệt trừ ma tộc là một chuyện lớn. Nếu phải để lại phần vinh quang này cho phái Huyền Hư không bằng cướp lấy cung Chước Nhật mà trở thành anh hùng diệt ma thay đám kiếm tu kia.
Nàng vừa mới dứt lời đã thấy một luồng kiếm phong lạnh thấu xương ập tới, hoá ra là Ninh Ninh cầm Tinh Ngân đang tấn công nàng. Ninh Ninh là đệ tử trẻ tuổi có thân pháp tốt nhất của Huyền Hư kiếm phái, bây giờ nàng xông tới nhanh như chớp, ngay cả Liễu Huỳnh cũng nhất thời chưa phản ứng lại được, thế là bị vỏ kiếm đánh cho một cú thật mạnh vào tay, miếng ngọc bội theo đà rơi xuống. Chết tiệt sao nàng vẫn còn sức thế?
Thấy miếng ngọc bội chuẩn bị chạm đất lại bị Ninh Ninh bắt được, Liễu Huỳnh nhíu mày, lòng rất là bực bội. Theo nàng biết thì trong trận chiến vừa rồi Ninh Ninh và Bùi Tịch là hai người mất sức nhiều nhất sau khi đối phó với Hỏa Hoàng, linh lực tiêu hao quá mức, đáng lẽ ra lúc này không thể nào còn nhiều sức lực như vậy được. Thế mà sao...
Không đúng.
Ánh mắt Liễu Huỳnh trầm xuống.
Tuy rằng ban nãy Ninh Ninh hành động rất mau lẹ, tấn công cũng bất ngờ nhưng cơ thể nàng đã run run, có thể suy đoán rằng cú tấn công vừa rồi nàng chỉ là đang cậy mạnh mà thôi. Thiếu nữ xinh đẹp mặc váy trắng cong miệng cười, nàng điều khiển linh khí trong cơ thể nhanh chóng di chuyển đến cạnh Ninh Ninh.
Linh áp như núi, kiếm quang như nước.
Dưới hai luồng áp lực như vậy, Ninh Ninh rơi xuống thế yếu nên bị Liễu Huỳnh đánh một chưởng vào ngực, ngọc bội theo quán tính rơi xuống, lại một lần nữa lọt vào trong tay mị tu của đảo Nghê Quang.
Thấy đồng đội của Ninh Ninh đứng cách đó không xa lần lượt bước lên giúp đỡ, Liễu Huỳnh thầm than phiền phức, thân hình uyển chuyển lóe lên một cái rồi lùi về đằng sau, như một làn sương dần dần tan trong không khí, nàng nhanh chóng chạy trốn khỏi chỗ này.
Liễu Huỳnh đã chờ thời cơ để áp dụng chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sẵn này lâu lắm rồi. Ninh Ninh, Bùi Tịch và Hứa Duệ đã mất hơn một nửa linh lực, Hạ Tri Châu và Kiều Nhan thì uy hiếp không quá lớn. Thực lực của nàng vốn rất cao, cộng thêm từ đầu đến cuối nàng chưa từng động thủ, linh lực đang ở trong trạng thái sung mãn, nhất định bọn họ sẽ không thể đuổi kịp nàng.
Những cơn gió mạnh gào thét bên tai, tiếng người đuổi theo đằng sau dần dần biến mất. Chờ đến khi chỉ còn mỗi tiếng gió phần phật thổi qua, Liễu Huỳnh cuối cùng cũng ngoác miệng cười. Không uổng công nàng nằm gai nếm mật nhẫn nhục suốt bao lâu nay, cuối cùng miếng ngọc bội này và cung Chước Nhật đều rơi vào trong tay đảo Nghê Quang rồi!
Huyền Hư Kiếm Phái bị cướp mất ngọc bội thì nhất định sẽ nhanh chóng chạy đến cánh cửa chỗ thác nước. Nàng nhất định phải dẫn đồng môn đến đó để lấy được cung Chước Nhật trước họ, nếu không hai bên chạm mặt nhau nhất định sẽ phải đánh một trận ác chiến. Bàn về thân pháp thì trong tất cả các môn phái, thân pháp của bọn họ khó có người có thể bằng được, nhưng bàn về thực chiến thì đám kiếm tu khùng điên của phái Huyền Hư làm người ta muốn tránh còn không kịp. Nơi người của đảo Nghê Quang đóng quân cách Tây Sơn không xa, cộng thêm cả Liễu Huỳnh và Dung Từ thì tổng cộng cả thảy có bảy mị tu. Nàng không dám kéo dài thời gian, sau khi miêu tả khái quát mọi chuyện thì nhanh chóng đưa mọi người đến chỗ thác nước. Lời của Kiều Nhan quả thật không sai. Đằng sau thác nước chảy mạnh như trường long kia là một cánh cửa bằng đá khổng lồ lẳng lặng đứng trên vách núi đá.
- Cuối cùng đại thù đã báo được rồi!
Một thiếu nữ mị tu trong đoàn hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng: "Đợi đến khi chúng ta lấy được cung Chước Nhật thì việc đầu tiên là phải đi tính sổ với đám người phái Huyền Hư kia! Ta mới nghĩ đến biểu cảm khi bọn họ bị loại trừ bởi vũ khí mà chính mình trăm cay ngàn đắng tìm kiếm bấy lâu là đã thấy buồn cười đau cả bụng rồi."
Dung Từ từng bị Ninh Ninh chơi cho một vố, nghe vậy thì nhíu mày: "Hình như chúng ta cướp được ngọc bội hơi dễ dàng thì phải. Dựa theo phong cách của đám người phái Huyền Hư kia thì có khả năng việc này có trá."
- Đơn giản á?
Liễu Huỳnh chỉ chỉ vào phần tóc mái bị nhiệt làm xoăn như mì gói, hừ lạnh: "Ta đã bị tra tấn thành thế này rồi, sau này còn đâu mặt mũi để gặp người khác nữa? Chờ đến khi lấy được cung Chước Nhật, ta nhất định phải đích thân trả thù đám người kia để giải mối thù trong lòng!" Dứt lời, nàng lấy miếng ngọc bội trong lòng ra cẩn thận đặt vào chỗ lõm trên cửa đá. Ngọc bội vừa như in.
Liễu Huỳnh hít sâu một hơi, nàng không nhịn được mà nở nụ cười, mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa, muốn tận mắt nhìn thấy nó mở ra. Nhưng nàng chờ một lúc rồi cũng không thấy cửa đá xi nhê gì. Nàng lại chờ một lát, cửa đá vẫn đứng im.
Cuối cùng cũng có người mất kiên nhẫn, chần chờ nhỏ giọng hỏi: "Liễu sư tỷ... có chuyện gì thế ạ?"
Nàng làm sao biết được có chuyện gì!
Liễu Huỳnh bị phái Huyền Hư làm tội làm tình đến mức tức sắp hộc máu, nhìn thấy cửa đá cứ đứng im không nhúc nhích, nàng càng thấy bực bội trong lòng, bèn lấy ngọc bội ra khỏi chỗ lõm, xoay sang hướng khác rồi lại ấn vào. Thế nhưng toàn bộ thế giới vẫn tĩnh lặng như chết.
Buồn đau trên thế gian này cũng chỉ là một cánh cửa đá thật dày, nàng ở đầu bên này, cung Chước Nhật ở đầu bên kia mà thôi. Sao cái cửa này lại không có tí phản ứng nào thế?!
Có gì đó bỗng nổ ầm ầm trong cái đầu đang rỗng tuếch của Liễu Huỳnh. Nàng run rẩy gỡ ngọc bội xuống, theo bản năng nhớ đến màn tranh cướp ngọc bội trong sơn động cùng Ninh Ninh.
Đúng rồi.
Ninh Ninh từng cướp lấy miếng ngọc bội này, sau đó nàng mới cướp về lại. Ban nãy Liễu Huỳnh chỉ đơn giản nghĩ là nàng không có sức cướp lại ngọc bội, nhưng nếu Ninh Ninh cố ý diễn cho nàng xem, cố ý giấu ngọc bội thật ở trong người rồi lại giả vờ nhường ngọc bội giả cho nàng... Nàng bị lừa rồi.
- Ta bị lừa rồi!
Liễu Huỳnh nghiến răng nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, vẻ mặt hận không thể băm vằm miếng ngọc bội giả này ra thành vụn: "Bọn họ nhân lúc đánh nhau mà trộm long tráo phụng. Đây là ngọc bội giả!"
- Nhưng ta đã kiểm tra cẩn thận rồi, miếng ngọc bội này không hề bị động tay động chân gì cả.
Có lẽ do bóng ma tâm lý lần trước quá sâu đậm, Dung Từ nãy giờ vẫn cứ nhíu mày: "Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ làm sao có thể tìm được một miếng ngọc khớp với phần lõm trên cánh cửa được?"
Liễu Huỳnh cũng nghĩ mãi mà không ra.
Tuy nói rằng đám người bên kia có một kẻ là hồ tộc bản địa, thế nên người đó đương nhiên sẽ biết ngọc bội thật trông như thế nào, nhưng trong suốt quá trình từ lúc nàng bại lộ thân phận đến lúc đánh nhau, rốt cuộc là Ninh Ninh đã làm thế nào để tìm được một miếng ngọc bội giả mà đánh tráo với miếng ngọc bội thật của nàng? Hay là...
Dung Từ cũng trầm mặc: "Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra thân phận thật sự của muội từ đầu, cũng đoán được là muội sẽ cướp ngọc bội nên đã chuẩn bị ngọc bội giả từ lâu rồi?"
Liễu Huỳnh không cam lòng, nàng cắn chặt môi dưới không đáp.
Đây là cách giải thích hợp lý duy nhất ở thời điểm hiện tại. Hưn nữa sau khi nhìn thấy nàng, Ninh Ninh quả thật từng chủ động đề nghị muốn đi trước dò đường, rời khỏi tầm mắt của nàng. Túi không gian của các đệ tử giới tu chân thượng vàng hạ cám, nói không chừng Ninh Ninh sớm đã giấu ngọc trong người, nếu nàng đã nhìn thấu vở diễn này ngay từ đầu rồi nhân lúc đó chế tạo ra một miếng ngọc giả thì...
Liễu Huỳnh thấy ngực tức tức khó chịu, cổ họng tanh tanh.
Hèn gì Ninh Ninh lại muốn Kiều Nhan đi cùng, chỉ có ả linh hồ kia mới biết được kích thước với hình dạng của ngọc bội thật như thế nào!
- Đừng nóng vội.
Dung Từ bình tĩnh hơn nàng rất nhiều, hắn phân tích: "Chúng ta vẫn còn cơ hội. Đám người của phái Huyền Hư đa bị hao tổn linh lực, trong bí cảnh lại không thể ngự kiếm phi hành, tốc độ di chuyển của bọn họ nhất định sẽ rất chậm. Tuy rằng tranh chấp chính diện với bọn họ hơi mạo hiểm thật nhưng chúng ta vẫn có thể tương kế tựu kế để lấy miếng ngọc bội thật về."
***
Trong rừng rậm, gió thổi cỏ lay.
Thiếu niên anh tuấn mặc bộ quần áo dài màu lục lẳng lặng đứng dưới bóng cây, hàng lông mi dày đen nhánh hơi cụp, đổ bóng xuống sườn mặt. Hắn gần như đã hoà làm một với cây cỏ xung quanh, khó mà có thể phát hiện ra được, mà trên con đường nhỏ trong rừng cách đó không xa có một đám người trẻ tuổi đeo bội kiếm bên hông đang thong dong bước đi.
"Liễu cô nương đúng là vừa cướp được ngọc bội đã chạy luôn rồi." Hạ Tri Châu ngậm một ngọn cỏ trong miệng, đây là động tác mà hắn học được trong phim kiếm hiệp trên truyền hình: "Nhưng đáng tiếc đấy chỉ là ngọc bội giả mà thôi. Mọi người nói xem, đám người của đảo Nghê Quang sẽ không tức hộc máu mà kéo đến đấu võ với chúng ta chứ?"
- Không đâu không đâu!
Hứa Duệ rung đùi đắc ý: "Tu vi của chúng ta đều không thấp, kiếm tu lại rất thiện chiến, bọn họ sẽ không tự chuốc lấy khổ đâu."
Hắn lại nói tiếp: "Cũng nhờ có Ninh Ninh, vừa liếc một cái đã nhìn thấu được thân phận thật sự của Liễu cô nương. Đóng kịch với nàng ta đúng là không dễ một tí nào."
Dung Từ thầm chậc trong lòng một tiếng.
- Nếu ngọc bội thật đã ở trong tay chúng ta thì mọi người cũng không cần vội vàng chạy đến chỗ thác nước nữa. Ban nãy đánh một trận với hỏa hoàng cũng mệt rồi, hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi."
Ninh Ninh duỗi người, cười khẽ nhìn về phía Kiều Nhan: "Cô nhớ giữ ngọc bội thật kỹ nhé!"
Không biết tại sao tiểu hổ ly lại có vẻ rất lo lắng, nàng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau khi nghe thấy lời Ninh Ninh nói thì gật đầu thật mạnh, dõng dạc đáp: "Vâng!"
Thế là đám người tạm thời nghỉ ngơi một lát, Hứa Duệ và Hạ Tri Châu tiếp tục thảo luận về chủ đề điện tích điện lưu, Bùi Tịch ngập ngừng gọi Ninh Ninh, đưa cho nàng một viên đan dược chữa thương. Chỉ có Kiều Nhan mà bọn họ không quen biết một mình ngồi một bên ngắm nghía ngọc bội trong lòng bàn tay. Đây là cơ hội tốt để hắn ra tay.
Dung Từ khẽ cử động đầu ngón tay, linh lực chuyển động huyễn hoá ra một con thỏ màu trắng lon ton nhảy đến trước mặt Kiều Nhan. Thiếu nữ hồ tộc trông thấy con thỏ thì hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao thì nàng cũng mới chỉ là một cô nhóc, thấy thỏ con đáng yêu thì vô cùng thích thú, vừa cầm ngọc bội trong tay vừa đuổi theo nó.
Dung Từ rất kiên nhẫn đứng trong bóng râm chờ đợi, thấy thời cơ chín muồi, hắn điều khiển cho con thỏ được nàng bế trong lòng đá chân một cái... trúng vào miếng ngọc bội. Miếng ngọc bội không lớn lắm, màu sắc lại khá giống màu của cỏ cây, thế nên nhìn vào chỉ thấy một vật màu xanh rơi xuống lùm cỏ rồi không thấy tung tích gì nữa.
- Ối!
Kiều Nhan không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy nên nhanh chóng bỏ con thỏ trắng trong tay xuống rồi ngồi xổm bên bụi cỏ nhặt ngọc bội. Nàng vừa mới nhìn xuống đã thấy miếng ngọc xanh nằm ngay cạnh chân mình.
Dùng Từ mím môi, đôi mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Ngọc bội bị thỏ con đá bay đi nên không thể nào xuất hiện bên cạnh chân của nàng được. Miếng ngọc mà Kiều Nhan nhìn thấy là miếng ngọc giả bị Liễu Huỳnh cướp đi.
Ban nãy lúc hắn nhìn thấy Kiều Nhan ngồi một mình một chỗ, hắn đã nảy ra một kế. Đầu tiên là để sẵn ngọc giả ở chỗ này rồi lợi dụng thỏ con dẫn nàng vào trong rừng, đến khi nàng đến gần chỗ miếng ngọc giả thì làm cho thỏ con dừng lại để nàng bế lên, rồi sau đó thỏ con đá chân một phát. Kiều Nhan chỉ là một cô nương ngây thơ chưa trải sự đời, chắc chắn nàng sẽ không nghi ngờ gì mà nhặt lên rồi đi ra tụ tập với những người khác.
Chiêu đổi long tráo phụng này kín kẽ không thể bắt bẻ được chỗ nào, ngọc bội vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay người của đảo Nghê Quang.
Đám Ninh Ninh ngồi nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên đường. Sau khi thấy đám người đi càng ngày càng xa, thiếu niên đứng ẩn mình trong bóng râm mới tiến lên vài bước, lặng lẽ khom người. Đầu ngón tay trắng thon như bạch ngọc lướt qua đám cỏ xanh rồi dừng lại trên miếng bích ngọc hình chữ nhật nằm sâu trong bụi cỏ.
Bọn họ đã thắng trong lần so tài này.
Dung Từ quay về rất nhanh. Đám người phái Huyền Hư đến thác nước cũng cần một khoảng thời gian. Tuy rằng quá trình không thuận lợi lắm nhưng chỉ cần đảo Nghê Quang mở cánh cửa đá ra trước phái Huyền Hư thì bọn họ vẫn có thể cướp được cung Chước Nhật.
Liễu Huỳnh mệt phờ râu nên hoàn toàn không hứng thú gì, càng không muốn nhìn thấy cây cung đã hại nàng thê thảm như thế này nên tạm biệt với mọi người trước rồi uể oải trở về nơi đóng quân nghỉ ngơi. Các đệ tử khác của đảo Nghê Quang thì ai nấy đều vô cùng kích động, giục hắn mở cánh cửa đá kia ra.
Không giống miếng ngọc giả kia, miếng ngọc trong tay Dung Từ có vẻ dày và nặng hơn rất nhiều, toàn bộ miếng ngọc chỉ toàn một màu xanh giống như một hồ nước yên tĩnh không có chút gợn sóng nào.
Hắn lười biếng cười một cái, khẽ nói với người xung quanh: "Sau khi chúng ta lấy được cung Chước Nhật thì hãy mai phục ở chỗ này. Sức mạnh của thần khí thượng cổ không hề tầm thường, ngay cả kiếm tu cấp Nguyên Anh cũng khó mà cản lại được. Ta muốn xem xem bọn họ sẽ xoay xở như thế nào. "
Giọng nói của thiếu niên nghe du dương trầm bổng nhưng lại lạnh thấu xương, bên tai tiếng thác nước đổ rầm rầm xuống nền đá, sát khí lởn vởn trong không khí.
Hơi nước mù mịt làm đôi mắt hơi nheo lại, Dung Từ khẽ vuốt ve miếng ngọc bội rồi đặt nó vào cái hốc lõm trên cánh cửa.
Ngọc bội rơi bộp xuống đất. Sau lưng là tiếng thác nước ầm ầm, trước mặt là cánh cửa lù lù bất động, không gian yên tĩnh như đóng băng.
Thời gian dần dần trôi đi, đôi mày của Dung Từ dần dần nhíu lại vẻ không kiên nhẫn nổi nữa.
Không thể nào. Tại sao... tại sao cửa vẫn đứng im?
- Ôi đây không phải là các vị bằng hữu của đảo Nghê Quang sao?
Đang lúc sáu người của đảo Nghê Quang im lặng không ai nói câu gì thì bỗng một giọng nữ lém lỉnh nhẹ nhàng vang lên đằng sau lưng. Giọng nói kia mang theo ý cười, nghe như đang sợ thiên hạ không loạn nên đổ thêm dầu vào lửa. Giọng nói này và tiếng thác cùng lúc truyền vào tai Dung Từ không khác gì những thanh đao sắc bén đâm vào đầu hắn phát đau.
Hắn hình như đã hiểu ra cái gì đó, nhưng hình như lại chẳng hiểu điều gì.
Bước ra ngoài thác nước, vừa quay đầu lại nhìn, quả nhiên hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở ngây thơ vô hại kia của Ninh Ninh: "Sao rồi, đang đợi cửa mở ra hả?"
Kiểu cảm kia, giọng điệu kia, con mẹ nó đúng là quá dối trá.
Dung Từ mím môi, không định phí lời với nàng: "Miếng ngọc bội này cũng là giả đúng không?"
"Sao lại "cũng"?" Ninh Ninh đứng bên cạnh Bùi Tịch, khuôn mặt tươi cười đặt cạnh khôn mặt luôn mặt lạnh lùng trông càng thêm rực rỡ: "Ta chỉ chuẩn bị một miếng ngọc giả thôi."
Nàng thừa nhận rất nhanh, hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào, bình thản như đang thảo luận xem hôm nay ăn món gì vậy. Dung Từ thấy thái dương mình giật giật, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác khổ sở khi Liễu Huỳnh ở cạnh đám người này. Vất vả lắm hắn mới đè cơn tức giận xuống, miễn cưỡng cười hỏi lại: "Một miếng sao?"
Nhưng rõ ràng hai miếng ngọc đó đều không thể mở được cửa mà. Khoan đã... Không phải chứ...
- Ngạc nhiên không?
Hạ Tri Châu thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng thì chỉ chỉ vào thác nước đằng sau Dung Từ: "Thật ra miếng ngọc mà Liễu cô nương cướp được là ngọc thật, còn thứ có vấn đề là cái cánh cửa này. Thật ra ngay từ đầu nó đã là giả rồi."
_______________________________________
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Meo (๑•̀ㅂ•́)ノ Nếu tự ý bê bản edit đi khi chưa được sự cho phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân! Liên hệ với Meo tại:
Wattpad: wattpad.com/user/xiao_ming_mingBlog: facebook.com/xuymongdaotaychau/Group Messenger: https://m.me/cm/AbZnWeRCEEUAHsmR/?send_source=cm:copy_invite_link
___________________
Ngay lúc nhìn thấy Liễu Huỳnh ở Tây Sơn, Ninh Ninh đã lập tức dùng truyền âm lập nhóm chat, không nói hai lời đi thẳng vào vấn đề: "Cô nương này có vấn đề."
Hạ Tri Châu vẫn nhớ một loạt những mánh khóe khác người của Ninh Ninh ở Tiểu Trùng Sơn nên rất sùng bái nàng, nghe vậy thì lập tức hưởng ứng: "Sao sao?"
- Nàng bảo rằng mình bị người của đảo Nghê Quang truy sát nên chạy chẳng đến đây, nhưng Tây Sơn làm gì có một ngọn cỏ nào, lấy đâu ra chỗ trốn?
Ninh Ninh nói: "Nếu quả thật muốn chạy trốn thì khi nhìn thấy cảnh đồng không mông quạnh như vậy phải lập tức trốn ngay đi, tìm nơi nào cây cối um tùm mà trốn mới đúng. Nhưng nàng ta không chỉ đi lên trên mà còn lên tận đến giữa sườn núi. Chẳng lẽ nàng với người của đảo Nghê Quang hai người một người ngốc một người mù, một người thì chạy lung tung, một người thì con mồi đứng ngay nơi trống trải như vậy cũng không nhìn thấy hay sao?"
Cô nói đến đây thì dừng lại nhìn cô nương đoan trang kia từ trên xuống dưới một phen rồi lại nói tiếp: "Huống chi nàng bảo mình là nhạc tu nhưng thứ quan trọng nhất là đàn cũng đã bị hỏng, thế mà trên người lại không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ có quần áo bị rách ở vài chỗ... Như thế không hợp lẽ thường."
Ninh Ninh nói nghe rất có lý, Hứa Duệ nghĩ nghĩ, thành thật đặt câu hỏi: "Nàng ta xuất hiện ở Tây Sơn, lại còn cố ý tiếp cận chúng ta, chẳng lẽ cũng muốn cướp cung Chước Nhật?"
- Có thể nàng ta là người của đảo Nghê Quang.
Người trả lời hắn không phải là Ninh Ninh mà là Bùi Tịch trước nay vẫn luôn trầm mặc kiệm lời.
Khi hắn truyền âm khuôn mặt cũng vẫn lạnh lùng. Thấy Ninh Ninh nhìn về phía mình, hắn gượng gạo cụp mắt xuống: "Nàng ta chờ chúng ta ở Tây Sơn có nghĩa là đã nắm rõ kế hoạch và hành tung của chúng ta như trong lòng bàn tay. Nói cách khác, nàng ta đã theo dõi và nghe lén chúng ta. Trong tất cả các môn phái, chỉ có người của đảo Nghê Quang có thân thủ nhanh nhẹn nhất, bọn họ cũng rất giỏi ẩn nấp. Có thể theo dõi người khác mà không bị người ta phát hiện ra chỉ có thể là bọn họ mà thôi."
Hứa Duệ nghe thế thì hiểu ngay, thuận thế nói tiếp: "Hơn nữa bọn họ vốn đã ghi hận Ninh Ninh, chắc chắn bọn họ sẽ nhân lần thi này mà trả thù!"
Ninh Ninh cong môi cười, giọng nói nghe ra có vài phần trêu đùa: "Có phải người của đảo Nghê Quang hay không chúng ta thử một lần là biết. Lát nữa ta và Bùi Tịch sẽ đi trước, nếu nàng ta tiếp cận hai người thì tám chín phần là đúng. Hai người đừng có mất tập trung, cẩn thận bị người ta câu hết hồn phách đi đấy."
Hạ Tri Châu mở to hai mắt nhìn nàng, nói năng rất hùng hồn: "Ta là hạng người như vậy sao! Yên tâm, nếu người này thật sự là mị tu của đảo Nghê Quang, hôm nay ta sẽ phổ cập cho nàng biết cái gì gọi là ánh sáng chói lòa của chủ nghĩa xã hội."
Kết quả hai người này còn chưa kịp thử thì Liễu cô nương với đạo đức nghề nghiệp mười điểm của mình chưa giả vờ được bao lâu đã chủ động nhào lên, lúc thì làm nũng lúc thì tụt áo lộ vai, thế là bị Hạ Tri Châu túm lại phổ cập khoa học về điện tích với điện lượng.
- Đã xác nhận, là người của đảo Nghê Quang.
Đến lúc Ninh Ninh trở về, Liễu Huỳnh vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục quyến rũ Bùi Tịch. Hứa Duệ thật thà truyền âm hỏi cô: "Hay là chúng ta cướp luôn lệnh bài trên người nàng đi? Người của đảo Nghê Quang trước nay đều rất mạnh, hẳn là trên người của Liễu cô nương sẽ có vài cái."
Ninh Ninh lại lắc đầu rồi cong mắt cười với hắn: "Vài cái làm sao mà đủ? Người trẻ tuổi thì phải dám ước mơ, đã làm thì phải làm một vố lớn."
"Một vố lớn sao?" Hạ Tri Châu vẫn còn đang đắm chìm trong biển kiến thức vật lý của mình, nghe cô nói vậy thì lập tức bị thu hút: "Ý của muội là những người khác của đảo Nghê Quang sao?"
Ninh Ninh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, tầm mắt dừng trên người Liễu Huỳnh và Bùi Tịch đằng trước, thấy chiến thuật của nàng không hề có chút tác dụng nào, Ninh Ninh không nhịn được mà cười khúc khích: "Hành tung của người đảo Nghê Quang vô cùng quỷ quyệt. Tuy rằng bọn họ hay ra tay theo nhóm nhưng rất khó để tìm thấy nơi ẩn nấp của họ. Bọn họ sẽ không xuất hiện cùng nhau, trừ phi xảy ra một chuyện vô cùng quan trọng nào đó, ví dụ như..."
Hứa Duệ bừng tỉnh đại ngộ: "Ví dụ như sau khi đoạt được ngọc bội thì bọn họ sẽ cùng nhau đi lấy cung Chước Nhật!"
- Đúng vậy. Liễu Huỳnh hành động đơn độc là vì nàng còn phải làm gián điệp. Cung Chước Nhật là thánh vật của tộc linh hồ, chuyện quan trọng như vậy, để đề phòng người khác cướp mất thì bọn họ nhất định sẽ đi theo nhóm đến lấy. Đến lúc đó chúng ta có thể một lưới bắt hết bọn họ.
Ninh Ninh mi mắt cong cong, hình như cô cảm thấy việc này rất thú vị nên âm cuối hơi cao lên: "Thế nên chúng ta cần phải để cho Liễu Huỳnh lấy được ngọc bội."
"Nhưng nếu nàng ta lấy được ngọc bội thật, người của đảo Nghê Quang lại giỏi như thế, bọn họ nhất định sẽ chạy đến cửa đá trước chúng ta để lấy cung Chước Nhật." Hạ Tri Châu vuốt cằm phân tích: "Nếu dùng huyễn thuật để làm ra một miếng ngọc bội giả, nhất định Liễu Huỳnh sẽ kiểm tra thật kỹ ngay sau khi lấy được, nàng ta nhất định sẽ phát hiện ra ngay đó không phải là ngọc bội thật."
Liễu Huỳnh đang đi đằng trước bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, nàng vẫn đang cố gắng bắt chuyện với Bùi Tịch. Rõ ràng là nàng ta đang có ý muốn quyến rũ Bùi Tịch nhưng trông nàng lại có vẻ vô cùng ngây thơ, không giống như đang làm bộ làm tịch.
Ninh Ninh tỉnh bơ đá bay một viên đá nhỏ ven đường: "Vì vậy mà chúng ta không thể cứ chăm chăm vào ngọc bội được."
Hạ Tri Châu và Hứa Duệ nghe xong thì ngạc nhiên, lại nghe cô nhẹ nhàng nói: "Các huynh quên rồi sao? Ngoại trừ ngọc bội thì nếu muốn lấy được cung Chước Nhật còn có một vật quan trọng nữa, chính là cánh cửa đá."
Chìa khoá đương nhiên không thể thiếu, nhưng nếu chìa cắm sai ổ thì cũng không thể mở ra được.
Ninh Ninh chậm rãi giải thích: "Bây giờ mọi người ai cũng tập trung vào ngọc bội, vậy thì chúng ta làm ngược lại, động tay động chân trên cánh cửa một chút. Ai rảnh hơi đâu đi kiểm tra xem cánh cửa đó có phải là thật không cơ chứ? Nhưng muốn làm được điều này thì phải nhờ Kiều Nhan cô nương diễn cùng chúng ta một vở kịch. Ta đã dặn dò nàng rồi. Lát nữa khi ta hỏi về nơi cất cung Chước Nhật, Kiều cô nương sẽ nói ra một địa điểm sai, chính là phía sau thác nước."
Hạ Tri Châu thắc mắc: "Nhưng chỗ sau thác nước làm gì có cánh cửa nào đâu. Bọn họ đánh hơi thấy mùi mà chạy mất thì phải làm sao?"
- Không có thì mình làm một cái là được.
Ninh Ninh rất kiên nhẫn giải thích, vừa nói vừa nhìn hắn chớp chớp mắt: "Tuy rằng tốc độ của chúng ta không bì được với đảo Nghê Quang, không thể nào đến trước họ để bố trí cửa giả được, nhưng ở xung quanh khu vực thác nước không phải còn có những người khác sao?"
"Ý muội là..." Hứa Duệ vỗ trán: "Hồ tộc!"
Hồ tộc rất am hiểu việc sử dụng huyễn thuật, trùng hợp là ngoại trừ Kiều Nhan thì trong tộc còn lại một đứa trẻ khác cũng có thể tự do hành động. Lúc cô và Kiều Nhan "đi trước dò đường", Kiều Nhan đã dùng bùa truyền tin gửi tin nhờ người kia dùng huyễn để mô phỏng ra một cánh cửa giả.
Người của đảo Nghê Quang thế nào cũng không thể ngờ được chìa khoá thì là thật nhưng cửa lại là giả. Hơn nữa Ninh Ninh và Liễu Huỳnh cũng từng động thủ với nhau để cướp miếng ngọc bội, bọn họ sẽ nhận được ám thị tâm lý là ngọc bội đã bị đánh tráo vào ngay lúc đó.
- Chuyện thú vị hơn còn ở đằng sau cơ.
Không biết Ninh Ninh đang nghĩ đến điều gì mà cười càng thích chí: "Mọi người nghĩ mà xem, khi bọn họ phát hiện ra ngọc bội là giả, mà trong tay chúng ta lại có một miếng ngọc bội khác, người của đảo Nghê Quang lại không dám tranh chấp chính diện với đám chúng ta. Theo tính cách của bọn họ thì bọn họ sẽ làm gì?"
"Bọn họ sẽ..." Hạ Tri Châu bỏ dở nửa câu, sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng bật cười thành tiếng: "Bọn họ sẽ lặng lẽ tự đổi hai miếng ngọc bội cho nhau."
Tuyệt, quá tuyệt vời!
Bọn họ sao có thể ngờ được rằng miếng ngọc bội trong tay mình mới là ngọc bội hàng thật giá thật, thế mà bọn họ lại mất công mất sức tự tay đưa miếng ngọc bội đó vào tay Ninh Ninh, đúng là dùng giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát biển đông.
- Khoan đã! Ta vẫn có chỗ không hiểu.
Hứa Duệ là một em bé hiếu kỳ, hắn lập tức hỏi: "Chúng ta không có nguyên liệu để tạo ra ngọc bội giả nên ngọc bội giả chỉ có thể dùng phép thuật để huyễn hoá ra. Nếu bọn họ có lòng phòng bị chúng ta, sau khi đổi lại mà phát hiện ra đấy là giả thì phải làm sao?"
- Tỷ lệ này rất nhỏ.
Ninh Ninh tỏ vẻ chuyện chẳng có gì lớn, thấy Bùi Tịch sắp mất hết kiên nhẫn chuẩn bị rút kiếm chém người đến nơi thì nói liến thoắng: "Đầu tiên là thời gian lúc đánh tráo ngọc bội lần hai rất ngắn ngủi. Nếu bọn họ muốn đến chỗ thác nước lấy cung Chước Nhật trước chúng ta thì đương nhiên sẽ không có thời giờ dừng lại kiểm tra ngọc bội. Thứ hai..."
Cô đang nói thì bỗng quay sang nhìn Hứa Duệ: "Thứ hai là ta cũng đang đánh cược. Dựa vào quán tính suy nghĩ của con người, sau khi mất đi mà lại có được thứ gì đó thì đương nhiên họ sẽ rất quý trọng thứ đó. Bọn họ cho rằng mình đã bị lừa một lần rồi tất sẽ không nghĩ được rằng thật ra là kế trong kế mà nhận định đây mới là ngọc bội thật."
Hạ Tri Châu chỉ muốn vỗ tay đôm đốp khen hay, hắn thầm cảm thấy may mắn vì Ninh Ninh là tiểu sư muội nhà mình chứ không phải người bên phe địch. Nếu hai người đứng ở hai đầu chiến tuyến, hắn sẽ thành người bị đùa giỡn như đám người của đảo Nghê Quang vậy, quả thực sống không bằng chết.
Ninh Ninh vẫn cười vô hại như cũ, váy dài hơi xoay tròn, vạt váy xoè ra nom như hoa nở trên mặt đất: "Nhưng mà cái này không quan trọng. Cho dù thế nào thì đến cuối cùng ngọc bội thật cũng sẽ ở trong tay chúng ta."
Hứa Duệ gãi gãi đầu: "Nếu đã như vậy thì tại sao chúng ta còn phải tốn công tạo ra một miếng ngọc bội giả trông y như thật cho bọn họ làm gì?"
Khi hắn nói những lời này, Ninh Ninh đã bước vội vài bước về phía trước để ngăn cản Bùi Tịch rút kiếm, cô hơi quay đầu lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Đương nhiên là vì ta muốn tặng họ một món quà đi kèm rồi."
***
Tình hình phía trước thác nước rất căng thẳng.
Dung Từ đứng trong làn nước lạnh lẽo chỉ cảm thấy như nước dưới chân đang chảy ngược lên đầu mình rồi đâm thủng kinh mạch làm cho cơ thể hắn trở nên buốt giá. Hắn gằn giọng rít ra từng câu: "Thế nên lúc cô và Liễu Huỳnh tranh nhau cướp ngọc bội thì cô đã cố ý cướp nó đi, sau đó lại cố ý thua nàng ta sao?"
Ninh Ninh nhẹ nhàng gật đầu: "Đó là một dạng ám thị tâm lý, mục đích là làm cho nàng khi nhìn thấy cánh cửa kia không mở ra như dự kiến thì điều đầu tiên nghĩ đến là ta đã đánh tráo ngọc bội trong lúc giao tranh, từ đó dụ dỗ các ngươi đến đổi lại ngọc bội. Túi không gian của ta không có miếng ngọc thạch nào, khó mà tạo ra được một khối ngọc bội giống hệt miếng ngọc thật."
Dung Từ nghiến răng ken két: "Lúc ta dùng thỏ con để dụ dỗ con bé hồ tộc kia, các ngươi đang cố ý diễn kịch, thả lỏng cảnh giác để ta sa vào lưới phải không?"
Ninh Ninh thản nhiên: "Nếu không làm như thế thì làm sao các ngươi có thể chủ động đưa miếng ngọc bội thật vào tay bọn ta?"
Hèn gì lúc đó biểu cảm của Kiều Nhan có gì đó sai sai, đấy là bởi vì nàng không giống đám người có diễn xuất đỉnh cao xung quanh, nàng biết là mình đang diễn kịch lừa người khác nên mới không tự nhiên.
Những lời này có sức sát thương rất lớn, Dung Từ nghe xong chỉ muốn hộc máu.
Hắn không tài nào ngờ được rằng âm mưu này đã được khởi động ngay từ lúc bọn họ gặp Liễu Huỳnh. Nào là những hành vi quái đản không hợp logic của Hứa Duệ và Hạ Tri Châu, nào là đám người "đi trước thám thính tình hình", nào là vị trí của cánh cửa trong lời của tiểu hồ ly, thậm chí đến động tác cướp ngọc bội rồi lại sơ ý bị cướp lại khi Ninh Ninh và Liễu Huỳnh giao thủ cũng nằm trong kế hoạch của nàng.
- Ta phải nói một câu xin lỗi Liễu Huỳnh cô nương. Ta đã dặn dò Hạ Tri Châu và Hứa Duệ hơi trêu đùa nàng một chút.
Ninh Ninh không nhìn thấy Liễu Huỳnh thì tỏ ra hơi thất vọng: "Bởi vì chỉ có làm cho tâm trí của nàng rối bời thì kế này mới đạt được hiệu quả, nàng không kịp suy nghĩ kỹ càng đã rơi vào bẫy khiến cho kế hoạch của chúng ta diễn ra thuận lợi hơn."
"Ta cũng muốn nói với Liễu cô nương một câu xin lỗi." Hạ Tri Châu ngượng ngùng cười, miệng giật giật: "Chuyện cục đá ấy, ta thật sự bối rối quá, ta định giúp Liễu cô nương cầm máu... Trời ạ giờ giải thích không rõ ràng được, lúc ấy ta bị Hỏa Hoàng dọa sợ nên tay chân luống cuống, ta thật sự không muốn làm cô ấy bị thương."
Dung Từ lạnh lùng nhếch mép. Không, thật ra còn một cách giải thích nữa trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Không phải là đầu óc của ngươi có vấn đề sao?
- Rồi sao nữa?
Hắn tức muốn nổ phổi. Vốn tưởng rằng có thể dạy cho đám người phái Huyền Hư một bài học làm người, ai dè tài năng không bằng người ta, bị bọn họ phản đòn, ấn trên đất bằng đánh cho mặt mũi bầm dập: "Các người cực khổ dựng nên một kế hoạch chi tiết như vậy chỉ để cho bọn ta ngắm một cái cửa giả với một cái chìa khóa giả sao?"
Bốn phía lập tức yên tĩnh. Ninh Ninh cau màu nhìn hắn vẻ khó mở lời.
- Bây giờ miếng ngọc bội đang đặt trên cửa kia là giả, đã được thi pháp, cái này thì ngươi biết rồi đúng chứ?
Ninh Ninh giương mắt nhìn thác nước phía trước tung bọt trắng xóa, một hồi lâu sau mới cất tiếng, giọng nói rất dịu dàng: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bọn ta đã thi pháp gì sao?"
Cô nói đến đây thì chớp mắt một cái: "Nói cách khác, ngươi không tò mò, bí cảnh lớn như vậy, tại sao ta lại chọn thác nước làm nơi đặt ổ khoá sao?"
Sao nàng lại lựa chọn nơi này? Hắn làm sao mà biết được!
Dung Từ đã tức sắp phát điên. Bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác, hắn không nghĩ được gì nữa mà quay ngoắt người đi vào bên trong dòng nước đang chảy dữ dội. Xuyên qua làn nước đang tuôn chảy không ngừng, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dạng nguyên bản của miếng "ngọc bội". Đó là một cục đá, bên trên dán hai lá phù hết sức ngay ngắn. Một lá là phù truyền âm dùng để nghe lén, một lá là phù dẫn lôi dùng để dẫn lôi.
Ninh Ninh lựa chọn đặt ổ khoá ở chỗ này là vì thác nước là nơi duy nhất có nước ở trong bí cảnh mà con người có thể đặt chân xuống, mà tạp chất trong nước lại dẫn điện vô cùng tốt.
Đến tận lúc này, Dung Từ mới hiểu được toàn bộ kế hoạch của Ninh Ninh. Đầu tiên, nàng dùng cung Chước Nhật để dẫn rắn ra khỏi hang, đưa người của đảo Nghê Quang đến chỗ thác nước, sau đó dùng chuyện ngọc bội thật ngọc bội giả để kéo dài thời gian, để người của phái Huyền Hư có thể đến đây kịp thời. Quan trọng nhất chính là cùng lúc đó, nàng đã làm cho Dung Từ chắp tay nhường ngọc bội thật lại cho bọn họ, lại còn tự tay dán phù dẫn lôi lên vách đá đằng sau thác nước. Thế là hắn đã đào xong hố chôn cho chính mình.
"Hình như các ngươi cũng muốn đặt bẫy bọn ta nhưng vẫn chưa kịp làm gì hết đúng không?" Hạ Tri Châu mặt dày giả bộ thở dài: "Vậy chúng ta chỉ đành ra tay trước thôi. Cảm ơn các ngươi đã thưởng lệnh bài cho chúng ta nhé!"
- Các ngươi đúng là đê tiện vô liêm sỉ!
Một đệ tử của đảo Nghê Quang tức đỏ cả mắt: "Sao các ngươi lại có thể làm như thế chứ!"
- Đúng vậy!
Một người khác nghẹn ngào phụ họa hắn: "Người tu đạo sao có thể sử dụng loại quỷ kế thâm độc này! Có bản lĩnh thì đến đánh tay đôi..."
Hắn nói được một nửa thì chợt nhớ ra bọn họ không có bản lĩnh đánh tay đôi với người ta nên nhanh chóng sửa miệng: "Có bản lĩnh thì dẫn lôi đến đánh bọn ta đi. Các trưởng lão đều đã nhìn thấy âm mưu của cá người rồi! Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ!"
... Rõ ràng bọn họ mới người định tính kế bọn cô trước mà!
Giờ bọn họ lại chủ động yêu cầu bị sét đánh, Ninh Ninh chưa từng nghe thấy yêu cầu nào kỳ quái như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
Nếu bọn họ đã khẩn khoản như vậy thì đáp ứng yêu cầu của bọn họ thôi.
Nếu Liễu Huỳnh có mặt ở đây để chứng kiến cảnh tượng sắp sửa diễn ra, nàng nhất định sẽ nhớ lại những kiến thức về dòng điện và điện tích mà Hạ Tri Châu đã giảng cho nàng nghe.
Các hạt điện tích chuyển động rất nhanh trong dòng nước. Một tia sét lóe lên, toàn bộ hồ nước bị bao phủ trong một tầng ánh sáng vàng lấp lánh, sóng cuộn biển trào, nước văng tung toé.
Khoa học đẹp đẽ như thế đấy.
Nhưng Ninh Ninh cũng không quá tàn nhẫn, cô đã cố ý điều chỉnh sức mạnh của phù dẫn lôi xuống mức thấp nhất. Bọn họ sẽ không bị thương nặng hay nguy hiểm gì đến tính mạng, cùng lắm là hôn mê một lúc thôi.
Trong kế hoạch ban đầu của Dung Từ, hắn vốn nên thong thả cầm cung Chước Nhật mà chậm rãi đi đến trước mặt Ninh Ninh, cúi người cười nói với nàng: "Nếu cầu xin ta, có lẽ hôm nay ta còn có thể chừa cho cô một đường lui." Nhưng hiện thực biến thành hắn và những đệ tử khác của đảo Nghê Quang bị điện giật cho tơi bời, khuôn mặt nhăn nhúm rúm ró tràn đầy đau khổ, tứ chi run rẩy, giọng nói cũng cà rập cà rập không ngừng hệt như một cuốn băng bị lỗi: "Các-c-c-c-c... ngươi-i-i-i-i... chờ-ờ-ờ-ờ đó-ó-ó... cho-o-o-o ta-a-a-a!"
Dung Từ không muốn đối đầu với Ninh Ninh nữa. Con bé này không bao giờ làm theo lẽ thường, hắn làm thế nào cũng không thể đoán được bước tiếp theo nàng sẽ làm gì, ví dụ như dùng gió để dập lửa, dùng nước để dẫn lôi. Người bình thường ai lại làm như vậy! Ngũ hành tương sinh tương khắc dùng như vậy cũng hơi thái quá rồi đấy!
____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.