Tạc Thiên

Chương 6

Phong Lộng

08/11/2016

Vội vàng khoác tạm chiếc áo khoác ngoài phủ lên bộ đồ ngủ, bước chân tôi như lửa đốt chạy nhanh trên đường lớn đến công ty Vinh thị.

Sợ có ai để ý đến sắc mặt tái nhợt của tôi, dọc chặng đường tôi cúi gằm mặt xuống đất.

Dữ Tương, em muốn anh ôm em, em muốn anh vỗ về em.

Em sợ lắm.

Văn phòng Dữ Tương đã được đổi, anh đã là chủ tịch Vinh thị rồi, đương nhiên sẽ làm việc trong phòng chủ tịch lớn nhất cao nhất trước kia của bác Vinh dùng.

Tôi ra khỏi thang máy, gật gật đầu với cô trợ lý bên bàn làm việc ngoài cửa, giả bộ trưng ra một nét mặt tươi cười, “Không cần báo cho chủ tịch, tôi muốn làm anh ấy bất ngờ.”

Không hiểu do đâu lại thốt ra như thế, chính mình cũng có chút kinh hãi.

Chẳng lẽ ngay cả tôi cũng không tin Dữ Tương.

Cô gái chỉ khẽ cười thuận, chỉ chỉ vào cánh cửa trong góc.

Cánh cửa trong góc, là chỗ làm việc của Khiết Nhi, rồi mở thêm một cánh nữa, mới là tới phòng chủ tịch.

Không thấy Khiết Nhi, có lẽ đã vào bàn bạc công việc với Dữ Tương rồi.

Tôi định đẩy cửa đi vào, lại chẳng biết tại sao lại dừng lại.

Sững sờ một lát, cúi đầu nhìn đến máy nghe trộm đang nằm trong tay, cứ như quơ quào phải một khoảng trống rỗng, hoàn toàn không biết mình muốn làm cái gì. Thế rồi khẽ khàng hé cửa phòng chủ tịch ra, thấy ngay một gian phòng tiếp khách.

Tiếng của Dữ Tương từ trong truyền ra ngoài.

“Chuyện Dữ Đình bên kia, đã xử lý xong chưa?”

Khiết Nhi đáp, “Vâng xong hết rồi ạ.”

“Còn cổ phần công ty của Hoàng gia?”

Tôi nghe được hai chữ ‘Hoàng gia’, lập tức vểnh tai lên nghe ngóng.

“Cũng đã xong.”

Dữ Tương im ắng một hồi, tựa hồ đang ký giấy tờ gì đó.

Tôi đứng ở ngoài cửa, tim đập đến nát nhàu.

Tôi không nên hoài nghi Dữ Tương. Anh thật là tốt như vậy mà, anh là người đầu tiên tôi yêu đến thế.

Khoảnh khắc này tôi tựa như bị ma quỷ dẫn lỗi, đắn đo liệu có tiếp tục nghĩ ngợi anh phản bội hay không. Tôi hẳn là phải lập tức mở cửa ùa vào trong vòng ôm của anh, chứ không phải đứng đực ở cửa mang tâm sự đáng chán ghét, định bụng thám thính ra điều gì đó chứng thực được mối nghi ngờ của tôi.

Tôi khẽ day môi, quyết định lựa chọn tin tưởng.

Chân còn chưa nhấc, tiếng Dữ Tương lại vang lên.

“Sinh Sinh rất mau sẽ hỏi đến tôi thứ ở trong phòng đấy. Thủ tiêu nó đi, đừng có sót lại dấu vết gì.”

Như thể một tia sét trực tiếp giáng thẳng vào đầu, tiếng sấm rền rĩ dội xé vào màng tai.

Trong nháy mắt tôi vịn lên tay nắm cửa, không tài nào động đậy.

Mọi thứ đều rung chuyển, có một chốc tôi đã nghĩ bị động đất.

Khiết Nhi nói, “Chúc mừng chủ tịch, cuối cùng mọi chuyện đều đã được giải quyết.”

“Việc này, tốt nhất đừng để Sinh Sinh biết. Cậu ấy rất đơn thuần.”

Tôi nghe dứt câu đã lâu, nhưng trong tai vẫn va chạm những sóng âm chao đảo, rất nhiều thứ đã chẳng thể lọt vào tai.

Giống như là lúc bị cưỡng.

U mê lại lỡ lạc, cổ họng cơ hồ bị trét dính.

Thân xác cũng chẳng còn hồn phách đứng ngây ra. Thế rồi bả vai bị người vỗ vỗ vài cái, tôi mới tỉnh táo lại được.

Bóng hình cao lớn đứng trước mắt, là Dữ Tương.



“Sinh Sinh, em đứng đây bao lâu rồi?” Dữ Tương mỉm cười hỏi, thần sắc vẫn cứ như ngày thường.

Tôi mấp máy môi, muốn nói dối, nhưng cổ họng khản đặc chẳng thể thốt nửa lời.

Tầm mắt anh chuyển dời xuống dưới, dừng ở trên tay tôi.

Tôi toan giấu chiếc máy nghe trộm đang cầm trong tay ra sau lưng, lại phát hiện căn bản mình không có nổi một phần khí lực để cục cựa cơ thể, tựa hồ đã hư thoát.

Dữ Tương chủ động, đoạt lấy cái máy trong tay tôi.

Chỉ liếc qua cái máy một lát, rồi dửng dưng ném nó vào thùng rác.

“Sinh Sinh, em vào đây.”

Anh dắt tôi lúc bấy giờ đã mềm nhũn, đi vào trong phòng chủ tịch.

Sắc mặt của tôi chắc chắn là rất khó nhìn.

Dữ Tương rót một cốc nước, đưa đến tay tôi.

Tôi vừa cầm được liền liều mạng nuốt xuống cổ, kết quả bị sặc, dồn dập ho khan.

“Uống từ từ thôi, không cần gấp vậy.” Dữ Tương ngồi xuống bên cạnh, nhè nhẹ vỗ lưng cho tôi.

Bàn tay to bản đặt trên lưng, hốt nhiên làm tôi sợ hãi, sợ Dữ Tương thình lình trở mặt, bóp chết tươi tôi.

Tôi tái mặt, luống cuống lui sang một góc khác của sofa, cảnh giác nhìn anh ấy.

Dữ Tươi khẽ cười, “Anh cứ nghĩ em sẽ sớm phát hiện, thật không hiểu sao em lại ngốc như vậy với anh.”

Phải lắm, tôi ngu si lắm mà.

Không với người khác, chỉ với Dữ Tương thôi.

“Không có gì muốn hỏi anh ư?” Anh khẳng khái hào phóng nói, vẻ chừng đã sẵn sàng cung cấp hết đáp án cho tôi.

Tôi lắc.

Cần gì. Tôi tuy rằng ngu xuẩn, nhưng xâu nối mọi chuyện đến tận giờ rồi, còn gì để mà chưa rành mạch được cho nữa? Mọi âm mưu tung ra với Dữ Đình, đều là tin tức Dữ Tương tuồn cho tôi cả.

Mỗi đêm anh đều ở một chỗ khác nghe lén điện thoại tôi, để đảm bảo thằng ngu tôi có đi đúng đường anh đã vạch sẵn rồi hay không.

Tôi tự cho mình là ngôi sao đã nâng lên Vinh thị, thực chất chỉ là con rối gỗ bị cầm dây điều khiển mà thôi.

Chỉ là, tôi còn chuyện muốn hỏi.

“Đêm đó, sao anh lại ở trong bếp?”

Dữ Tương đáp, “Lúc ăn tối, trong bát em có bôi một loại hoá chất vô hại, gây cho người cảm giác khát nước.” Anh cười váng, “Thực ra Vinh gia đâu lớn, em có ở đâu đi chăng nữa, muốn sắp đặt một cuộc gặp gỡ lãng mạn, tuyệt không khó gì. Em không bị đụng mặt Dữ Đình, tất nhiên là do anh ra tay.”

Tôi chợt phát hiện không đeo gọng kính sẫm màu ấy nữa, Dữ Tương lập tức thay đổi một dáng vẻ khác, gần như tôi không nhận ra.

Tự tin như vậy, lớn mạnh như vậy, hơn nữa, đáng sợ như vậy.

Một đêm ấy, tôi cũng thấy lúc anh không đeo kính, vì sao thời khắc đó lại thấy gợi cảm.

“Còn trận cảm hôm đấy, Dữ Đình động thủ với tôi, là anh báo cho bác Vinh à?”

“Ừ, ấn tượng của cha với Dữ Đình quá tốt, kỳ thật muốn phá cũng không phải dễ dàng, đành phải từ từ xâm nhập, chậm rãi ăn mòn.”

Tôi cười lạnh.

Sinh Sinh, mày nực cười làm sao, thế mà còn đòi dạy người này cách gian trá, thâm hiểm.

Đâu biết tu vi[1] của anh ta, đã đạt đến cực điểm được rồi, thiên hạ sao có nổi người thứ hai.

Tôi gặng hỏi thêm, “Vinh Dữ Tương, anh cố ý để Dữ Đình vào văn phòng anh, nhìn thấy mảnh giấy tôi nhắn lại, có phải không?”

Tôi hỏi, “Anh cố ý để chúng bung sự tình lên không thể vớt vát được nữa, mới xông đến giả làm anh hùng.”



“Sinh Sinh, em cũng thật biết ý thức đại thể, biết nên đòi lại quyền lợi như nào. Chúng ta đã hợp tác rất thành công.” Vẻ mặt của anh ta thật đúng là vừa dịu dàng lại vừa săn sóc, “Không ngoáy chuyện thành thế, làm sao cha có thể chấp nhận ký chuyển nhượng cơ chứ?”

Hahaha!

Tôi tát mạnh, tát cho mặt anh ta vẹo về một hướng.

Dữ Tương ngang nhiên chịu cái đánh của tôi, lấy tay chùi đi vết máu bên khoé miệng, nói nhỏ, “Sinh Sinh, về sau đừng có làm vậy nữa.”

Lời của anh không nặng không nhẹ, lại làm lòng tôi buốt căm.

Từ khi chào đời tới nay, đây là câu uy hiếp đặc sắc nhất tôi được nghe thấy.

Tôi rít, “Vinh Dữ Tương, anh cố ý để tôi bị cưỡng ***.”

Dữ Tương bảo, “Sinh Sinh, hại em không phải anh, mà là Dữ Đình.”

Tôi ngây ra như phỗng nhìn đến gương mặt quen thuộc, bỗng nhiên yếu ớt ngã lại trên ghế salon.

Dữ Tương, tôi tình nguyện vì anh mà chết, chỉ xin anh đừng để tôi đầm đìa trong tuyệt vọng như vậy.

Dữ Tương đỡ tôi dậy, tôi nắm chặt các khớp tay, khàn khàn thét lớn, “Tránh ra! Đừng có chạm vào tôi!”

“Sinh Sinh, vết thương của em còn chưa khỏi hẳn, không nên kích động.”

Tôi lạnh lẽo nhìn anh ta, giống hệt kẻ bị vướng vào bẫy rập nhìn lên dã thú trên đỉnh đầu.

Tôi đứng dậy, lảo đảo rời đi.

“Sinh Sinh, em đi đâu?”

Tôi ngoảnh qua, khinh thị trả lời, “Tôi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, Vinh thị cũng đã nằm gọn trong tay anh rồi. Dĩ nhiên là biết điều mà rút lui, chẳng lẽ còn chờ thỏ ranh chết rồi chó săn bị nấu theo[2]?”

Thẳng sống lưng, từng bước từng bước một thong thả đi ra cửa.

Tôi cứ ngỡ Dữ Tương sẽ kéo tôi lại, vì áy náy cũng tốt, vì bại lộ âm mưu đâm qua thẹn quá hoá giận cũng tốt.

Dẫu biết cho dù giờ đây anh có gấp gáp quỳ xuống khóc lóc trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ.

Nhưng anh ta trơ mắt, không chút phản ứng, bình tĩnh nhìn tôi rời đi, nhức nhối trong lòng lại đục khoét sâu một tầng nữa.

Phải phải, tôi đâu còn giá trị lợi dụng nữa rồi.

Mọi thứ đều là giả thôi.

Những nửa đêm đều đặn anh ta vào phòng tôi ấy, cùng lắm là giăng bẫy bày kế, nói không chừng còn thuận tiện kiểm tra thêm cái máy nghe trộm trong điện thoại.

Cứ nghĩ tới một người đáng sợ như vậy lừng lững ở đầu giường, thế mà tôi lại yên tâm đi vào giấc ngủ, không hề phòng bị, tự cho là an toàn tột độ rồi, thật làm cho cả người không rét mà run.

Hoàng Sinh, ngu xuẩn nhất thiên hạ này, thì ra là mày đó.

Tôi chếnh choáng trở về Vinh gia, nhét tất cả quần áo vào valy, chỉ hoang mang ở lại lâu thêm dù chỉ một khắc, tức tốc xách valy bỏ chạy.

Người giúp việc Vinh gia lấy làm quái lạ mở cửa cho tôi, ướm hỏi, “Cậu Sinh à, có muốn gọi lái xe đưa cậu đi không?”

Tôi tối sầm mặt, lắc đầu.

“Vậy có cần gọi điện thoại cho đại thiếu gia không ạ?”

Nghe thấy chị ta nhắc tới Dữ Tương, mắt lại lập lờ một trận, vứt khu vườn hoa lệ của Vinh gia lại đằng sau lưng.

. / .

Chú thích:

1. Tu vi chỉ trình độ, tố chất, năng lực của một người.

Là cảnh giới đạt được của Phật giáo sau khi tu luyện, tu vi là chịu được tất cả mọi gian khổ, trải được tất cả mọi cám dỗ, học được cách buông bỏ, học được cách thích nghi.

2. Thỏ ranh chết, chó săn bị nấu theo

Tức sau khi săn được con thỏ khôn ngoan thì chó săn cũng sẽ bị người giết chết, nấu thịt. Ý chỉ ai đó sau khi đã cống hiến sức lực thì bị vứt bỏ, bị giết chết, qua cầu rút ván.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạc Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook