Tạc Thiên

Chương 7

Phong Lộng

08/11/2016

Thứ có thể tán thưởng duy nhất là sân bay Hồng Kông quả lớn thật, chuyến bay nhiều vô số kể.

Tôi trực tiếp mua một vé có thể bay về Pháp nhanh nhất.

Trong thời gian chờ máy bay còn sợ hãi tự nhiên bị bắt gặp Dữ Tương. Hiện tại thật sự sợ gặp phải người này, ngay cả Hồng Kông nơi người ấy lớn lên, tựa hồ cũng trở nên âm trầm, khủng khiếp.

Qua việc này, tôi mới đứng đắn hiểu được, ngoài trời còn có trời, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn.

Ngày xưa ba dạy dỗ, ba nói tôi tự đại lại khoái ghẹo đùa người, hoá ra đó lại chính là những lời cảnh cáo.

Máy bay đáp, cũng không gọi điện kêu lái xe đến đón, chỉ tự vẫy vội một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà mình.

Từ xa trông thấy ngôi nhà thân thương, cơ thể lạnh như băng mới ấm áp lên được một chút.

Thấy có xe trờ đến, cô giúp việc vội bật ô che nắng đi ra mở cổng, lưu loát dùng tiếng Anh ân cần thăm hỏi tôi.

Lúc này mới cảm giác mình được về nhà.

Thở phào

~Vào cổng, vài người giúp việc đi lên hỏi han tôi, đỡ valy cho tôi.

Dù sao cũng là người Hoa, tuy đang ở Pháp, mẹ vẫn cứ bám dính lấy cái bàn mạt chược, vừa nhác thấy tôi bước vào, lấy làm lạ hỏi, “Sao về mà không báo một tiếng hả con?” Ngay cả mạt chược cũng buông hết, đứng lên ôm tôi.

“Mẹ à…” Tôi gọi một cách tội nghiệp, tất cả uất ức ứ lên cổ họng, nhưng đại sảnh còn mấy bác nhà giàu đang ngồi cạnh bàn mạt chược chờ mẹ tôi, đành phải nhịn xuống.

Thì ra tôi vẫn chưa lớn nổi, đúng là con trai độc nhất được nuông chiều từ bé mà.

“Ôi ôi! Sinh Sinh, mặt bị sao thế này?” Bà mẹ luôn để tôi làm nũng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trán tôi, tức khắc hét váng, khẩn trương vạn phần vuốt ve khuôn mặt tôi.

Ngón tay đầy đặn được chăm dưỡng cầu kỳ, thật cẩn thận lại ẩn chứa đau lòng xoa xoa vết thương, nhất thời làm tôi ấm áp lên không ít.

Tốt nhất trên đời luôn luôn là ba mẹ mình, thật không sai.

Tôi bèn cười xoà, “Mẹ à, không có gì hết. Nhỏ xíu hà ~ Tóc che là khỏi thấy được luôn.”

Kỳ thật vết sẹo cũng không phải nhỏ, cũng không thể che đi hoàn toàn, nhìn chung là một vết phá hỏng.

Tôi càng dỗ dành, nước mắt mẹ càng thêm chảy xuống, “Thế này làm sao cho được? Thằng bé này sao chẳng biết yêu quý chính mình gì cả, vừa ra ngoài làm việc gì mà lại thành ra thế này. Đều là tại ba cậu, đáp ứng cho cậu đi Hồng Kông làm gì không biết, yên ổn ở nhà có phải hơn không? Mẹ chăm chút tỉ mẩn cho cậu mười mấy năm nay không bị gì, thế mà hôm nay…”

Mẹ nói còn nhiều hơn cả nước mắt.

Tôi đâm ra dở khóc dở cười. Vốn phải là người được an ủi, giờ thì gác hết tâm tư lại để mà đi an ủi mẹ.

“Sinh Sinh về rồi đấy à?” Ba từ lầu hai đi xuống.

“Ba.”

Ba đi tới trước mặt, nhíu mày, “Mình lại khóc cái gì? Con cái không thể nuông chiều quá, aish~ Con hư tại mẹ mà.” Quay qua bắt gặp vết thương trên trán tôi, cũng không khỏi sửng sốt.

Ở trong điện thoại tôi chỉ tả qua loa, ông không nghĩ lại dữ tợn đến nỗi này.

Ba đau lòng nhìn tôi, ngoài miệng lại mắng, “Bảo con học hành tử tế lại không chịu học, cứ đòi đi Hồng Kông chơi cơ. Chả biết gây ra chuyện tốt xấu gì mà thành ra bộ dạng thế này.” Lại giậm chân một cái, “Còn không mau về phòng tắm rửa đi? Trông người ngợm toàn mồ hôi kìa.”

Haiz~ Ông già nhà tôi, lúc nào cũng phải ra vẻ cho người ta còn nghía.

Tôi đang ước gì thoát khỏi được khuôn mặt đẫm nước khóc sướt mướt của mẹ, bèn ngoan ngoãn lên lầu.

Mẹ lau nước mắt gọi người làm, “Vú Vương, chuẩn bị nước tắm cho cậu chủ!” Lại bắt đầu ca cẩm ầm ĩ với ba, “Đều tại mình hết đó! Mình nhìn thấy mặt Sinh Sinh chưa, sau này nó phải làm sao bây giờ? Nếu không phải do mình…”

Trước khi khép cửa, lại nghe tiếng ba rống gọi người, “Mau! Tìm xem chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng nhất nước Pháp là ai? Đi nhanh lên…”

Được về nhà rồi.

Căn phòng mới rời đi chưa đến mấy tháng, mà cứ như đã cách đằng đẵng cả thế kỷ.

Dữ Tương, anh lợi hại lắm, tôi bội phục anh.

Sờ sờ vết thương trên trán, tôi lười biếng ngâm mình vào làn nước ấm áp.



Hơi nóng nhè nhẹ bốc từ mặt nước gờn gợn lên, biến cả phòng tắm trở nên mông lung nhoà nhạt.

Bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện có thể chậm rãi hồi tưởng.

Dù rằng mỗi khi nhớ lại, đớn đau mãnh liệt lại cứ thế sống dậy theo từng thớ tế bào.

Vốn, sách lược của Dữ Tương cũng đâu phải cao minh hạng nhất.

Hoàn toàn có thể nhìn ra được.

Chỉ là mắt tôi bị mù…

Tôi khép mắt, lặn cả đầu vào trong nước.

Màng tai bị nước ùa vào, lại cảm giác sóng âm ong ong lan toả.

Cảm giác như thế, khiến tôi nhớ tới thời điểm bị Dữ Đình áp trên người, đồng thời cả thời điểm biết được bộ mặt thật của Dữ Tương nữa.

Ong ong, ong ong…

Đột nhiên tôi nhổm dậy khỏi bồn tắm, lo lắng quanh quất xung quanh.

“Cộc, cộc.”

Có người gõ cửa.

Tôi mở lớn hai mắt, hoảng hốt che trước ngực.

“Sinh Sinh, ra ăn cơm đi con. Sao tắm lâu thế? Không có việc gì chứ?”

Là mẹ.

Tôi thở phào một hơi, như thể chạy khỏi một kiếp nạn sống chết, “Không sao ạ, con ra đây.”

Trên bàn cơm, tất cả mọi người im lặng.

Có lẽ là bởi tôi không nói lời nào, ba mẹ chỉ e nói chuyện lung tung sẽ chạm đến cảm xúc tôi đang lấp liếm, bèn chỉ dùng ánh mắt lo âu lẫn đau xót nhẹ nhàng vuốt ve tôi.

Mắt mẹ cứ rành rẽ phơi bày, hận không thể nặn một lời than vãn từ tôi, bất kỳ lúc nào cũng có thể ôm chầm tôi thút thít một hồi.

Mắt của ba thì lại cứ tránh né, mỗi lần đều phải giả vờ nghiêm trang. Dù sao ông cũng chỉ có một đứa con trai tôi đây, xót con là lẽ dễ hiểu.

Tôi rầu rĩ. Thì ra ở nhà lại được chăm bẵm như vậy.

Dữ Tương từ nhỏ, có khi chưa từng được hưởng tư vị ấm áp ấy đâu, trên bàn cơm, chỉ sợ phải liều mạng phủ lấp mình, đề phòng bị người Vinh gia moi ra lòng dạ.

Lại hận anh ta đến nghiến lợi nghiến răng.

Vì sao cuối cùng cũng có được tâm tư chân thành của Hoàng Sinh dành cho anh, mà anh không biết quý trọng.

Một bữa cơm ăn xong, tôi trớt quớt kiếm cớ, vội vã lủi về phòng.

Ở trên giường lăn qua lộn lại, vài lần mơ mơ màng màng nằm mơ, lại vài lần choàng tỉnh.

Cứ theo thói quen nhìn qua đầu giường.

Cảm giác ấm áp ngọt ngào lẫn đè nén lần lượt xoay vần, càng trào dâng kích động.

Tôi kéo chăn trùm lên đầu, bọc mình kín mít.

Nhắm mắt lại đi, Hoàng Sinh, nhắm mắt lại.

Ở nhà cứ ủ dột, mấy ngày buồn chán trôi qua.

Hôm nào mẹ cũng bắt uống thuốc bổ, cứ như trông ngóng bằng từng đó có thể làm tiêu biến vết thương của tôi.

Chuyên gia thẩm mỹ đến, bảo vết sẹo của tôi không thể chỉnh được.

Kết quả này tôi đã sớm liệu rồi, chỉ có ba mẹ thương tâm mà thôi.



Ba hỏi tôi, “Sinh Sinh, còn ấm ách gì nữa? Đừng ngại cứ nói đi.”

Tôi im bặt.

Sự lợi hại của Dữ Tương, dù bạn có ấm ách đến mấy, cũng vô phương nói ra nổi.

Đúng nghĩa thằng câm điếc ăn phải hoàng liên[1] mà.

Mấy số báo liên tiếp đều thấy Dữ Tương hăng hái lên trang bìa.

Tôi thế mới hay mình chẳng biết nhìn người.

Hoá ra đó lại là một nhân vật lợi hại chừng ấy.

Chung quy, cho dù không có tôi, Vinh thị sớm muộn gì cũng thuộc về Dữ Tương.

Dữ Đình sao có thể là đối thủ của người này?

Nhưng tôi không cam lòng, tôi hết sức không cam lòng.

Nếu anh không phải là Dữ Tương, có khi tôi sẽ nuốt khẩu khí này lại. Đối thủ ghê gớm như vậy, ai lại cả gan dám chọc vào?

Nhưng anh là Dữ Tương.

Thiên hạ ai cũng có thể phụ tôi, chỉ trừ anh ấy…

Có một hôm sau khi ăn xong, tôi tán gẫu với ba trong phòng sách, vô tình lại đề cập đến công trạng thăng cao gần đây của Vinh thị, cổ phiếu kiếm chác được không ít.

“Ba, nếu mình có nhiều cổ phiếu Vinh thị, thì sao không tiến thủ một chút? Nếu Hoàng thị và Vinh thị kết hợp một nhà, ai có thể ngăn trở?”

“Ồ? Sinh Sinh, tỉnh lại rồi đấy.”

“Ba đã dạy, tái chiến giang hồ, chính là thời điểm sảng khoái nhất.”

Ba rít cái tẩu, nheo mắt không nói lời nào.

Tôi biết đã châm ngòi xong một cái nguy cơ to tướng cho Vinh thị rồi, liền lanh lợi bỏ đi.

Kế tiếp, công việc đặc biệt bận rộn, liên tiếp mấy ngày liền ba không về ăn cơm.

Mẹ càu nhàu, “Cũng không biết vội cái gì nữa chứ, mấy chục tuổi rồi mà vẫn cứ liều mạng.”

Tôi nói, “Đàn ông đều thích liều mạng vì sự nghiệp mà mẹ. Không hẳn là vì tiền, mà còn vì mặt mũi nữa.” Có lẽ ba đã mơ hồ đoán được nội tình, cho nên lo liệu chu toàn đòi lại công bằng cho tôi.

Ân oán thương trường, tất nhiên phải đòi lại trên thương trường.

Mẹ lại sờ lên trán tôi, “Chỉ biết làm ăn là việc của làm ăn, chằng thèm để ý con cái gì hết. Nếu ông ấy chút ít có để tâm việc nhà, con đâu phải gặp nông nỗi này chứ?”

Trong câu nói đã thấp thoáng giọng mũi.

Tôi hoảng sợ, sợ bà lại khóc mất thôi.

Trời ơi trời ơi, sao phụ nữ lại lắm nước mắt thế nhỉ? Chảy vì chồng, chảy vì con.

Dù tôi bị Dữ Tương đùa bỡn cho thật thảm, cũng chưa có khóc kia mà.

Vội vàng trấn an mẹ, lại thoái thác kiếm cớ, trốn về phòng nhanh nhanh.

. / .

Chú thích:

1. Câm mà ăn phải hoàng liên

Hoàng liên là tên một vị thuốc, có vị rất đắng. Kẻ bị câm mà ăn phải thì dù khổ sở vì vị đắng cũng không thể kêu la được, do đó “câm mà ăn phải hoàng liên” được hiểu là có khổ mà không thể nói ra.

Mà chú thích cái này có vẻ hơi thừa nhỉ ;_; cơ mà dù nó xuất hiện trong đam mỹ nhiều và cũng được chú thích nhiều rồi, nhưng tớ thấy các bạn ấy vẫn chỉ chú thích cái cây hoàng liên là gì thôi, nên tớ sợ vẫn có ai đó không hiểu câu này… ;_;

Nói chung câu này cũng phổ biến lắm .____/

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạc Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook