Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)
Chương 20: Ăn cưới 1
Shi
24/07/2015
Buổi chiều thứ bảy, Trà My lăng xăng trong tủ quần áo gần nửa ngày trời, do không biết lễ cưới diễn ra ở đâu nên cũng rất khó trong việc chọn trang phục. Suy nghĩ một hồi, cô mới quyết định mặc chiếc váy mình vừa may xong tối hôm qua, màu hồng nhạt, kiểu dáng trang trọng và lịch sự, khá hợp cho buổi tiệc tối nay.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trà My lôi bộ trang điểm mà lần trước Mai Trang mua giúp mình trong chuyến công tác tại Hàn Quốc ra, tô vẽ cho gương mặt rồi lựa chọn cẩn thận trang sức kèm theo, búi tóc cao tự nhiên. Sau khi làm xong một loạt hành động, cô nhìn gương cười hài lòng với tạo hình bấy giờ của mình.
Sáu giờ ba mươi phút, chuông cửa nhà Trà My vang lên, khỏi nghĩ cũng biết người bấm chuông không ai khác chính là Minh Phong.
Trà My giơ tay lấy túi xách, mang giầy cao gót rồi vặn cửa bước ra ngoài.
Minh Phong đẹp trai trong bộ Âu phục màu rêu đen, miệng cười mang theo chút ngạc nhiên khi thấy Trà My xinh đẹp bước ra. Vẫn là mùi nước hoa Chanel tươi mát thoang thoảng, rất hợp với phong cách của cô. Cả hai nhìn nhau cười, sau đó tiến về phía thang máy, lấy xe, chạy thẳng đến nhà hàng tiệc cưới Phương Đông nằm trên đường hoàng kim Hoàng Văn Thụ.
Tiệc cưới lần này là của con trai ông chủ có uy tín trên thương trường, ông Bá Huy tổ chức. Nghe Minh Phong nói, con trai ông ta là một trong những nhân tài hiếm thấy, còn cô dâu là một diễn viên truyền hình khá nổi tiếng tại nước nhà. Vì có quan hệ hợp tác, nên anh phải nể mặt tham gia mới đúng phép tắc.
Trà My không mấy ngạc nhiên, báo chí ngày nào cũng đưa tin, đại gia này cưới mỹ nhân kia, hay siêu mẫu nọ, đấy là chuyện bình thường như ăn cơm hằng ngày trên đất Việt. Nhưng đây là lần đầu được tham dự tiệc cưới kiểu này, nên cô cũng có chút tò mò không biết họ sẽ tổ chức long trọng cỡ nào.
“Minh Phong, cảm ơn cậu đã đến tham dự.” Chú rể Trung Quân, con trai ông Bá Huy đang đứng ở cửa đón khách, khi thấy Minh Phong liền rạng rỡ tiến lại chào.
“Trung Quân, chúc mừng cậu.” Minh Phong bắt tay Trung Quân, trông có vẻ khá thân thiết.
Hai người buông tay ra, Trung Quân liền đưa mắt về cô gái đang đứng bên cạnh Minh Phong, giọng khẳng định nói: “Đây không phải vợ sắp cưới của cậu sao? So với trong hình trên tạp chí là đẹp hơn nhiều, cậu làm người lấy vợ như tôi ganh tỵ thật đó.”
Trà My đầu óc mơ màng, ghép lại những mảnh ký ức. Cô quên mất là lần trước mình được vinh dự dán mặt lên báo một lần. Vốn chỉ là tin đồn lá cải, nhưng hiện tại cô cùng Minh Phong đi bên nhau công khai thế này, không phải ngấm ngầm thừa nhận quan hệ cả hai là sự thật?
Cô cười thiếu tự nhiên, lịch sự chào Trung Quân: “Nghe danh tiếng anh Trung Quân đã lâu, giờ có dịp gặp mặt đúng thật là vinh hạnh cho tôi rồi.” Tuy vô cùng không muốn nói ra những câu kinh điển giả dối này, nhưng tình hình bắt buộc phải vậy.
Trung Quân ánh mắt đầy mờ ám, vui vẻ nhận lời khen của Trà My rồi khách sáo mời cả hai vào bàn đã định trước.
Minh Phong khoác tay hờ lên vai Trà My bước vào, giọng ái ngại hỏi nhỏ: “Sao lúc nãy em không phản biện lời của Trung Quân?”
Trà My kéo tay Minh Phong đang khoác trên vai mình xuống, choàng tay qua cánh tay anh một cách lưu loát liền mạch: “Không phải tôi đã hứa là sẽ làm phao đỡ đạn cho anh? Nếu tôi giải thích này nọ, thì chẳng phải hôm nay đến đây công cốc? Với lại nói nhiều đau cổ lắm.”
Minh Phong cơ thể trở nên cứng ngắc trước hành động của Trà My, nở nụ cười kín đáo: “Vậy thì phiền em rồi.”
Vào đến bên trong, Trà My hoàn toàn ngả ngửa khi thấy một dàn hoa hồng trắng làm nền bao quanh cả gian phòng tiệc cưới. Với người khác, thì nó lãng mạn đáng mơ ước, nhưng với cô mà nói thì đây chẳng khác nào địa ngục trá hình. Cô ghét hoa!
“Anh có nói với Trung Quân sắp xếp cho chúng ta một chỗ tránh xa hoa, em yên tâm.” Minh Phong nhìn thấy sắc mặt Trà My thay đổi, liền lên tiếng.
“Vậy thì tốt quá.” Ở nơi trang trọng thế này mà cô cứ vài giây lại hắc xì một cái, thì sẽ trở thành kẻ vô duyên, đó là lý do cô ghét tiệc.
Trà My lấy lại tin thần, ưỡn ngực, cô gắng nở nụ cười tự nhiên nhất có thể. Nhưng chỉ được một lúc, cô liền chết đứng một chỗ. Ừ thì cô tránh được hoa đó, nhưng bàn cô ngồi toàn những nhân vật máu mặt, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí doanh nhân. Đối mặt với những người có đầu óc uyên thâm thế này, áp lực của cô không hề nhỏ.
Minh Phong quen biết rộng rãi trên thương trường, nên có thể chào hỏi rồi nói đôi câu với những người cùng bàn. Trà My thấy lỗ tai bắt đầu lùng bùng. Vì những chuyện mà họ nói toàn bàn về công việc, chính trị... Cô cứ cảm giác mình đang nghe tiếng ngoài hành tinh xa lạ.
Trà My buồn chán ngồi im như hến, nhấn nút, cười.
“Minh Phong, cậu giới thiệu cô gái bên cạnh với mọi người đi chứ.” Bà Loan, một nữ doanh nhân bất động sản tại Sài Gòn, cất giọng không mấy thiện cảm.
Mọi người gật đầu hưởng ứng, đưa mắt trông chờ phần giới thiệu của Minh Phong.
Minh Phong cười điềm đạm, quan sát sắc mặt Trà My rồi chậm rãi nói lớn: “Đây là Trà My, bạn của cháu.”
Mọi người nghe ba từ “bạn của cháu” liền tỏ vẻ thích thú.
"Bạn theo khía cạnh nào hả?" Một người đàn ông trung niên, gương mặt có vẻ phúc hậu lên tiếng hỏi.
Minh Phong đặt hờ tay lên vai Trà My: "Theo khía cạnh mà mọi người đang suy nghĩ."
Trà My liếc mắt nhìn Minh Phong, cách giải thích của anh tạo hiểu lầm vô cùng trầm trọng.
Bà Loan nhìn Trà My đánh giá, từ giầy dép đến trang sức đi kèm đều có nhãn hiệu hẳn hoi. Đặc biệt là chiếc váy, tuy không biết thuộc thương hiệu nào nhưng bà đoán chắc là giá nó không hề rẻ. Xem ra, cũng chỉ là đĩa hút máu.
“Cháu Trà My đây xinh đẹp, lại có được người yêu giỏi giang, thiệt là đáng ngưỡng mộ đó.” Bà Loan tuy miệng thì khen, nhưng lại âm thầm hạ thấp Trà My sống dựa vào đàn ông trong từng câu nói.
Trà My xoa trán, cô đâu phải kẻ thủng não nghe không hiểu ý tứ của bà ta?
Ở những hoàng cảnh thế này, làm Trà My nhớ đến cuốn “Rèn nhân cách” của tác giả Hoàng Xuân Việt đã viết như sau: Người khiêm nhường không phải là người tự ti mặc cảm, thiếu tự tin, khinh rẻ mình một cách vô lý đến nỗi không sử dụng tài năng của mình. Người khiêm tốn là người sáng suốt nhìn nhận mình có khuyết điểm, có ưu điểm, có tài đức, có trật tự…
Nở nụ cười đoan trang hết cỡ, giọng nói Trà My nghe sao cũng rất dịu dàng: “Bác quá lời rồi, cái đáng ngưỡng mộ đâu phải có được người yêu giỏi hay xinh đẹp. Như bác đây tự mình tạo dựng sự nghiệp, có cả tên tuổi và chỗ đứng riêng trên thường trường mới gọi là đáng ngưỡng mộ đó ạ.”
Cảm thấy hài lòng với câu trả lời của Trà My, bà Loan cười: "Cháu thật biết ăn nói đó."
"Cháu chỉ nói ra những gì mình nghĩ thôi ạ." Trà My tỉnh bơ đáp trả.
“Mà sao ta nhìn cháu quen quá, có nét giống Ngọc Ngân." Một người phụ nữ khác ăn vận sang trọng, nhìn Trà My nói.
Lúc này bà Loan mới nhìn kỹ Trà My, đúng là khá giống nữ doanh nhân nổi tiếng xinh đẹp một thời Ngọc Ngân.
Trà My cảm thấy tình hình diễn biến quá phức tạp, cô không muốn lôi mẹ mình vào để hòng lên mặt hay đại loại. Nên ráng nở nụ cười: "Gương mặt cháu đại trà mà, đi đâu ai cũng nói giống người này người kia như vậy hết."
"Cháu mà đại trà cái gì, Minh Phong đâu phải người dễ chọn bạn gái lung tung." Bà Loan tự giờ có để ý, từ lúc ngồi xuống bàn cho đến giờ, Minh Phong không hề rời mắt Trà My dù là một chút.
"Bác Loan nói đúng quá, ngoài Trà My ra thì cháu không yêu ai nổi nữa." Minh Phong tiện thể góp vui một câu.
Trà My thấy máu sôi tới đỉnh đầu, nuốt nước bọt khô khốc. Mọi người trong bàn cũng cười rầm lên, coi bộ đề tài nam thanh niên chung tình rất được hưởng ứng. Cô ngước mắt nhìn Minh Phong, nói nhỏ: "Anh đâu cần phải đóng kịch như thật thế chứ."
Minh Phong áp miệng sát tai cô: "Như thế người ta mới tin chứ."
Trà My xám xịt mặt, làm một hơi hết ly rượu vang: "Mẹ tôi mà biết thì chết chắc đó. Không thể giỡn mặt với những người này đâu, Minh Phong."
Minh Phong ánh mắt đầy bao dung, vỗ vai Trà My trấn an: “Em yên tâm, anh sẽ đứng ra giải thích với mẹ mà.” Anh đưa dĩa bánh kem đến trước mặt cô: "Ăn một chút gì đi, nếu không sẽ bị đau bao tử đó."
Trà My gật đầu cho qua, chậm chạp múc từng muỗng bánh kem ngọt lịm cho vào miệng. Một lúc sau, cô mới trừng mắt phản ứng lại câu nói của Minh Phong: "Ai là mẹ anh hả?"
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trà My lôi bộ trang điểm mà lần trước Mai Trang mua giúp mình trong chuyến công tác tại Hàn Quốc ra, tô vẽ cho gương mặt rồi lựa chọn cẩn thận trang sức kèm theo, búi tóc cao tự nhiên. Sau khi làm xong một loạt hành động, cô nhìn gương cười hài lòng với tạo hình bấy giờ của mình.
Sáu giờ ba mươi phút, chuông cửa nhà Trà My vang lên, khỏi nghĩ cũng biết người bấm chuông không ai khác chính là Minh Phong.
Trà My giơ tay lấy túi xách, mang giầy cao gót rồi vặn cửa bước ra ngoài.
Minh Phong đẹp trai trong bộ Âu phục màu rêu đen, miệng cười mang theo chút ngạc nhiên khi thấy Trà My xinh đẹp bước ra. Vẫn là mùi nước hoa Chanel tươi mát thoang thoảng, rất hợp với phong cách của cô. Cả hai nhìn nhau cười, sau đó tiến về phía thang máy, lấy xe, chạy thẳng đến nhà hàng tiệc cưới Phương Đông nằm trên đường hoàng kim Hoàng Văn Thụ.
Tiệc cưới lần này là của con trai ông chủ có uy tín trên thương trường, ông Bá Huy tổ chức. Nghe Minh Phong nói, con trai ông ta là một trong những nhân tài hiếm thấy, còn cô dâu là một diễn viên truyền hình khá nổi tiếng tại nước nhà. Vì có quan hệ hợp tác, nên anh phải nể mặt tham gia mới đúng phép tắc.
Trà My không mấy ngạc nhiên, báo chí ngày nào cũng đưa tin, đại gia này cưới mỹ nhân kia, hay siêu mẫu nọ, đấy là chuyện bình thường như ăn cơm hằng ngày trên đất Việt. Nhưng đây là lần đầu được tham dự tiệc cưới kiểu này, nên cô cũng có chút tò mò không biết họ sẽ tổ chức long trọng cỡ nào.
“Minh Phong, cảm ơn cậu đã đến tham dự.” Chú rể Trung Quân, con trai ông Bá Huy đang đứng ở cửa đón khách, khi thấy Minh Phong liền rạng rỡ tiến lại chào.
“Trung Quân, chúc mừng cậu.” Minh Phong bắt tay Trung Quân, trông có vẻ khá thân thiết.
Hai người buông tay ra, Trung Quân liền đưa mắt về cô gái đang đứng bên cạnh Minh Phong, giọng khẳng định nói: “Đây không phải vợ sắp cưới của cậu sao? So với trong hình trên tạp chí là đẹp hơn nhiều, cậu làm người lấy vợ như tôi ganh tỵ thật đó.”
Trà My đầu óc mơ màng, ghép lại những mảnh ký ức. Cô quên mất là lần trước mình được vinh dự dán mặt lên báo một lần. Vốn chỉ là tin đồn lá cải, nhưng hiện tại cô cùng Minh Phong đi bên nhau công khai thế này, không phải ngấm ngầm thừa nhận quan hệ cả hai là sự thật?
Cô cười thiếu tự nhiên, lịch sự chào Trung Quân: “Nghe danh tiếng anh Trung Quân đã lâu, giờ có dịp gặp mặt đúng thật là vinh hạnh cho tôi rồi.” Tuy vô cùng không muốn nói ra những câu kinh điển giả dối này, nhưng tình hình bắt buộc phải vậy.
Trung Quân ánh mắt đầy mờ ám, vui vẻ nhận lời khen của Trà My rồi khách sáo mời cả hai vào bàn đã định trước.
Minh Phong khoác tay hờ lên vai Trà My bước vào, giọng ái ngại hỏi nhỏ: “Sao lúc nãy em không phản biện lời của Trung Quân?”
Trà My kéo tay Minh Phong đang khoác trên vai mình xuống, choàng tay qua cánh tay anh một cách lưu loát liền mạch: “Không phải tôi đã hứa là sẽ làm phao đỡ đạn cho anh? Nếu tôi giải thích này nọ, thì chẳng phải hôm nay đến đây công cốc? Với lại nói nhiều đau cổ lắm.”
Minh Phong cơ thể trở nên cứng ngắc trước hành động của Trà My, nở nụ cười kín đáo: “Vậy thì phiền em rồi.”
Vào đến bên trong, Trà My hoàn toàn ngả ngửa khi thấy một dàn hoa hồng trắng làm nền bao quanh cả gian phòng tiệc cưới. Với người khác, thì nó lãng mạn đáng mơ ước, nhưng với cô mà nói thì đây chẳng khác nào địa ngục trá hình. Cô ghét hoa!
“Anh có nói với Trung Quân sắp xếp cho chúng ta một chỗ tránh xa hoa, em yên tâm.” Minh Phong nhìn thấy sắc mặt Trà My thay đổi, liền lên tiếng.
“Vậy thì tốt quá.” Ở nơi trang trọng thế này mà cô cứ vài giây lại hắc xì một cái, thì sẽ trở thành kẻ vô duyên, đó là lý do cô ghét tiệc.
Trà My lấy lại tin thần, ưỡn ngực, cô gắng nở nụ cười tự nhiên nhất có thể. Nhưng chỉ được một lúc, cô liền chết đứng một chỗ. Ừ thì cô tránh được hoa đó, nhưng bàn cô ngồi toàn những nhân vật máu mặt, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí doanh nhân. Đối mặt với những người có đầu óc uyên thâm thế này, áp lực của cô không hề nhỏ.
Minh Phong quen biết rộng rãi trên thương trường, nên có thể chào hỏi rồi nói đôi câu với những người cùng bàn. Trà My thấy lỗ tai bắt đầu lùng bùng. Vì những chuyện mà họ nói toàn bàn về công việc, chính trị... Cô cứ cảm giác mình đang nghe tiếng ngoài hành tinh xa lạ.
Trà My buồn chán ngồi im như hến, nhấn nút, cười.
“Minh Phong, cậu giới thiệu cô gái bên cạnh với mọi người đi chứ.” Bà Loan, một nữ doanh nhân bất động sản tại Sài Gòn, cất giọng không mấy thiện cảm.
Mọi người gật đầu hưởng ứng, đưa mắt trông chờ phần giới thiệu của Minh Phong.
Minh Phong cười điềm đạm, quan sát sắc mặt Trà My rồi chậm rãi nói lớn: “Đây là Trà My, bạn của cháu.”
Mọi người nghe ba từ “bạn của cháu” liền tỏ vẻ thích thú.
"Bạn theo khía cạnh nào hả?" Một người đàn ông trung niên, gương mặt có vẻ phúc hậu lên tiếng hỏi.
Minh Phong đặt hờ tay lên vai Trà My: "Theo khía cạnh mà mọi người đang suy nghĩ."
Trà My liếc mắt nhìn Minh Phong, cách giải thích của anh tạo hiểu lầm vô cùng trầm trọng.
Bà Loan nhìn Trà My đánh giá, từ giầy dép đến trang sức đi kèm đều có nhãn hiệu hẳn hoi. Đặc biệt là chiếc váy, tuy không biết thuộc thương hiệu nào nhưng bà đoán chắc là giá nó không hề rẻ. Xem ra, cũng chỉ là đĩa hút máu.
“Cháu Trà My đây xinh đẹp, lại có được người yêu giỏi giang, thiệt là đáng ngưỡng mộ đó.” Bà Loan tuy miệng thì khen, nhưng lại âm thầm hạ thấp Trà My sống dựa vào đàn ông trong từng câu nói.
Trà My xoa trán, cô đâu phải kẻ thủng não nghe không hiểu ý tứ của bà ta?
Ở những hoàng cảnh thế này, làm Trà My nhớ đến cuốn “Rèn nhân cách” của tác giả Hoàng Xuân Việt đã viết như sau: Người khiêm nhường không phải là người tự ti mặc cảm, thiếu tự tin, khinh rẻ mình một cách vô lý đến nỗi không sử dụng tài năng của mình. Người khiêm tốn là người sáng suốt nhìn nhận mình có khuyết điểm, có ưu điểm, có tài đức, có trật tự…
Nở nụ cười đoan trang hết cỡ, giọng nói Trà My nghe sao cũng rất dịu dàng: “Bác quá lời rồi, cái đáng ngưỡng mộ đâu phải có được người yêu giỏi hay xinh đẹp. Như bác đây tự mình tạo dựng sự nghiệp, có cả tên tuổi và chỗ đứng riêng trên thường trường mới gọi là đáng ngưỡng mộ đó ạ.”
Cảm thấy hài lòng với câu trả lời của Trà My, bà Loan cười: "Cháu thật biết ăn nói đó."
"Cháu chỉ nói ra những gì mình nghĩ thôi ạ." Trà My tỉnh bơ đáp trả.
“Mà sao ta nhìn cháu quen quá, có nét giống Ngọc Ngân." Một người phụ nữ khác ăn vận sang trọng, nhìn Trà My nói.
Lúc này bà Loan mới nhìn kỹ Trà My, đúng là khá giống nữ doanh nhân nổi tiếng xinh đẹp một thời Ngọc Ngân.
Trà My cảm thấy tình hình diễn biến quá phức tạp, cô không muốn lôi mẹ mình vào để hòng lên mặt hay đại loại. Nên ráng nở nụ cười: "Gương mặt cháu đại trà mà, đi đâu ai cũng nói giống người này người kia như vậy hết."
"Cháu mà đại trà cái gì, Minh Phong đâu phải người dễ chọn bạn gái lung tung." Bà Loan tự giờ có để ý, từ lúc ngồi xuống bàn cho đến giờ, Minh Phong không hề rời mắt Trà My dù là một chút.
"Bác Loan nói đúng quá, ngoài Trà My ra thì cháu không yêu ai nổi nữa." Minh Phong tiện thể góp vui một câu.
Trà My thấy máu sôi tới đỉnh đầu, nuốt nước bọt khô khốc. Mọi người trong bàn cũng cười rầm lên, coi bộ đề tài nam thanh niên chung tình rất được hưởng ứng. Cô ngước mắt nhìn Minh Phong, nói nhỏ: "Anh đâu cần phải đóng kịch như thật thế chứ."
Minh Phong áp miệng sát tai cô: "Như thế người ta mới tin chứ."
Trà My xám xịt mặt, làm một hơi hết ly rượu vang: "Mẹ tôi mà biết thì chết chắc đó. Không thể giỡn mặt với những người này đâu, Minh Phong."
Minh Phong ánh mắt đầy bao dung, vỗ vai Trà My trấn an: “Em yên tâm, anh sẽ đứng ra giải thích với mẹ mà.” Anh đưa dĩa bánh kem đến trước mặt cô: "Ăn một chút gì đi, nếu không sẽ bị đau bao tử đó."
Trà My gật đầu cho qua, chậm chạp múc từng muỗng bánh kem ngọt lịm cho vào miệng. Một lúc sau, cô mới trừng mắt phản ứng lại câu nói của Minh Phong: "Ai là mẹ anh hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.