Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)
Chương 21: Ăn cưới 2
Shi
24/07/2015
Lễ cưới của đại gia đúng là có sự khác biệt rất lớn, không chỉ có khách VIP tai to mặt lớn, mà hàng loạt người nổi tiếng trong giới show biz cũng đến dự. Bọn họ đều óng ánh, lung linh trong lớp trang điểm dày cợm, guốc cao, quần áo xinh đẹp, có người phong cách sexy cũng có người trang trọng, muôn màu đa dạng. Trà My trong đầu thầm nghĩ, xem ra cô dâu là diễn viên này tiếng tăm trong nghề không phải nhỏ.
Tiếng nhạc vang lên, tất cả mọi người đều tập trung về sân khấu đang sáng rực ánh đèn. Cô dâu nắm cánh tay chú rể, từng bước nhẹ nhàng tiến vào bên trong lễ đường, Trà My cũng tò mò nên ngoắc mắt lên nhìn chăm chú, sau đó lủi thủi thu ánh mắt về nhìn đĩa thức ăn trên bàn.
Tuy cô dâu là diễn viên nổi tiếng, nhưng nhìn sao cô cũng không nhớ nỗi tên, nếu nói ra có bị cho là kẻ lạc hậu quê mùa không nhỉ?
Minh Phong từ lúc ngồi vào bàn đến giờ không hề dời mắt khỏi Trà My, thấy sắc mặt cô chuyển biến nên mở miệng hỏi: “Có chuyện gì hả?”
Trà My ngẩng đầu lên nhìn Minh Phong, ánh mắt mang theo chút xấu hổ đáp: “À... chỉ là tôi cảm thấy mình bỏ rơi thời đại quá lâu rồi.”
“Sao em lại nghĩ vậy?” Minh Phong liền hỏi tiếp.
Trà My bậm môi, uống thêm một ngụm rượu vang rồi mới mỉm cười, e dè nói: “Tôi không biết cô dâu, như thế có bị cười chê là kẻ lạc hậu không?”
Minh Phong gắp thức ăn vào chén cho Trà My, đáp bằng giọng hài hước: “Em yên tâm, ít ra vẫn còn có anh là người cùng hội nè.”
Trà My bật cười tươi: "Đồ quỷ."
Sau khi làm xong nghi lễ, cô dâu và chú rể hạnh phúc rót sâm panh đỏ lên tháp ly. Trà My nhìn những gã đàn ông mặt đỏ như trời chiều, say rượu rồi reo hò chúc mừng, giống như họ rất tự hào về hành động của mình mà cảm thấy thần kinh co thắt. Mới mở màn mà đã vậy rồi, chẳng biết đến cuối bữa tiệc thì còn điên loạn thế nào, đàn ông mà có men lên là hỏng hết.
Đưa mắt nhìn qua ly rượu trước mặt Minh Phong vẫn còn đầy, hầu như chưa đụng đến dù chỉ một giọt, nên cô mới thích thú hỏi: “Sao anh không uống rượu?”
Minh Phong cười cười, đáp: “Lát nửa còn phải lái xe về mà, nếu uống quá nhiều thì đâu có được.” Anh hít sâu: "Một chút nữa tới lượt rượu, cứ để anh uống thay em. Tự giờ em uống nhiều lắm rồi đó."
Trà My hai mắt long lanh, gương mặt giống như đang rất cảm động sắp trào nước mắt: “Minh Phong, anh đừng có tốt với tôi như vậy. Lỡ tôi thích anh thiệt thì sao hả?”
Ánh mắt Minh Phong tựa như những con sóng lăn tăn đang nương theo làn gió, dịu dàng vô hạn: “Anh đang chờ em thích anh đây.”
Trà My xém sặc nước bọt, câu nói đùa của cô vừa rồi bị Minh Phong biến thành phim tình cảm, đâu đâu cũng đầy ý tứ. Ngước mắt lên nhìn Minh Phong đang cười với mình, tim cô bỗng đập nhanh không kiểm soát: "Tôi đi vệ sinh."
Vừa nói xong Trà My vội vàng đứng dậy, rồi nhanh chân bước vào nhà vệ sinh theo bảng hướng dẫn. Nhìn hai má ửng đỏ trong gương, cô mới cúi đầu, ổn định lại nhịp thở, tay đặt trước lồng ngực đang đập thình thịch, tự nói với chính bản thân: “Mày mà phản chủ nữa là tao đem bán qua biên giới đó.” Trai đẹp đúng là phiền phức.
Sau khi Trà My đi chưa được bao lâu, thì một sự kiện lớn bùng nổ. Hà Trang ăn vận hở trên hở dưới, guốc cao cả tất, xuất hiện với tư cách là khách không mời nhưng lại vô cùng vênh váo. Cô ta từng bước tiến lại bàn tiệc mà Hoài Văn đang ngồi, khoác tay, tựa đầu vào vai hắn như rắn xương mềm, trong sự bàng hoàng của mọi người, kể cả nam chính là Hoài Văn.
“Cô làm gì thế?” Hoài Văn đẩy tay Hà Trang ra, giọng lạnh lùng.
Hà Trang ánh mắt đầy oán hận, cầm ly rượu vang đỏ hất thẳng vào mặt Hoài Văn: “Chẳng phải lúc trước mày rất thích như vậy? Chỉ vắng bóng bà mấy ngày thì mày đã kiềm hãm dục vọng không nổi?” Hà Trang liếc qua ả phụ nữ kế bên Hoài Văn, cô hận hắn, chính hắn là người đã gài bẫy phát tán clip thỏa thân của cô, vậy mà vẫn ung dung hưởng thụ đàn đú, một thằng đàn ông tồi.
Hoài Văn giận tím tái, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trước đám đông: “Cô nên cẩn thận cái miệng của mình, biết thân biết phận thì mau cút khỏi đây.”
Trà My từ nhà vệ sinh bước ra, thấy mọi người xúm lại thành một đám đông nên vô cùng khó hiểu, không lẽ đang tổ chức trò chơi gì à?
“Hiện tại bà cũng mất hết tất cả rồi, nên không ngại kéo mày theo đâu, thứ đàn ông như mày phải bị đầy dưới mười tám tầng địa ngục.” Hà Trang lớn giọng, đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy: "Mày là thằng chó."
Trà My thản nhiên ngồi lại vị trí cũ, ăn trái cây, không để ý đến những việc đang diễn ra xung quanh.
Chát…
Dấu tay vừa to vừa rõ hiện lên mặt của Hà Trang, đau đến mức nước mắt cô ta lưng tròng: “Mày dám đánh bà hả? Thằng chó, hôm nay tao sẽ sống chết với mày…?”
Hà Trang điên tiết vừa giẫy giụa vừa la làng, giống như tất cả những bức xúc trong lòng đều cùng lúc dâng trào. Cho đến khi bảo vệ kéo ra, Trà My vẫn còn nghe tiếng cô ta vang vọng từ xa.
Trà My bẽn lẽn nở nụ cười khinh miệt. Không phải cười Hà Trang, mà là Hoài Văn, coi bộ cũng đến lúc hắn hái quả mình gieo rồi.
Hoài Văn tỏ vẻ áy náy nhìn Trung Quân, hạ giọng: “Xin lỗi, đã thất lễ rồi.”
Trung Quân cười nhạt: “Xem ra cậu cũng mệt rồi, về nhà nghỉ sớm sẽ tốt hơn đó.” Anh ghét nhất là loại con trai bạo lực với phụ nữ, chẳng đáng mặt đàn ông chút nào, một ngày vui thế này lại bị hắn ta làm hỏng. Nếu không phải nể mặt ông nội hắn, thì anh đã gọi bảo vệ tống hắn ra khỏi đây rồi.
Tuy lời nói đầy ý quan tâm, nhưng làm sao Hoài Văn không nhận ra đây là câu đuổi khách? Cái ả Hà Trang đó dám đến đây làm loạn, anh nhất định không bỏ qua việc này.
Chào hỏi lịch sự xin phép ra về trước, Hoài Văn đi đến gần cửa liền bắt gặp hình bóng Trà My, cô ấy đã chứng kiến mọi việc rồi?
Mọi chuyện trở về trạng thái lúc ban đầu, mọi người nhanh chóng xem như không có chuyện gì xảy ra. Cô dâu chú rể lại từng bàn kính rượu. Như lời đã nói, Minh Phong uống thay cô tất cả lượt rượu.
“Vừa rồi thất lễ rồi.” Trung Quân vừa kính rượu vừa xin lỗi, đây là bàn khách VIP quan trọng đối với công ty, để họ chứng kiến cảnh vừa rồi thật đúng là mất mặt.
“Mọi chuyện đâu ai ngờ trước được, cháu đừng quá để ý làm gì.” Một người đàn ông với vẻ ngoài lớn tuổi nhất trong bàn, cất giọng đáp trả.
Trà My lắc đầu, vừa rồi còn nghe ông ta bảo gì mà “chẳng ra thể thống gì”, giờ lại dùng thái độ bao dung thế kia, quả thật phải khiến người khác mở man tầm mắt.
Hơn chín giờ tối, tiệc tùng cũng dần kết thúc. Minh Phong và Trà My tranh thủ xin phép ra về trước, để không đến lúc mọi người ùa ra, tắt xe thì lại bất tiện.
Trên đường về nhà, điện thoại Trà My cứ rung liên tục, thủ phạm quấy nhiễu không ai khác chính là Hoài Văn. Cảm thấy trong lòng buồn bực, nên cô tắt luôn nguồn điện thoại, ném vào túi xách. Sau đó đưa mắt nhìn thẳng phía trước, miệng lặp đi lặp lại câu nói: "Một phút giận dữ, sẽ mất sáu mươi giây hạnh phúc."
Minh Phong xoay qua Trà My, miệng khẽ cười: "Có kẻ quấy rối em hả?"
"Thì cũng có kẻ như thế, hắn ta nghĩ ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin làm phiền thì tôi sẽ mủi lòng tha thứ chắc. Chẳng lẽ hắn ta không biết, một khi lòng kiên nhẵn bị lạm dụng, nó sẽ trở thành giận dữ sao?"
"Vậy thì cứ mặc kệ cậu ta đi." Minh Phong hơi ác nên châm thêm miếng dầu.
Trà My hít một hơi thiệt sâu: "Anh hay quá, sao lúc nãy không đứng dậy cổ vũ cho Hà Trang để tạo thêm không khí hả?"
Minh Phong chậc môi, cười phóng khoáng: "Không khí lúc đó đủ nóng rồi, Trà My." Anh thật sự không ngờ, một người con gái giận dữ lại đáng sợ đến vậy. Quay sang nhìn Trà My: "Em có bao giờ mất kiểm soát giống cô gái kia chưa?"
"Anh có muốn thử không?" Trà My đe dọa.
Minh Phong lập tức lắc đầu: "Thôi khỏi, anh đâu có làm gì khiến em phải tức giận như vậy."
Trà My trề môi, không thèm nói thêm gì nữa.
Về đến nhà, Trà My chào tạm biệt Minh Phong rồi mở cửa vào nhà một mạch. Ném túi xách sang một bên, nằm dài trên giường, mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc, xong lấy tất cả những vật mà Hoài Văn đã tặng mình cho vào một thùng giấy lớn, hình ảnh hay nhật ký gì đó, ném hết vào sọt rác.
Vốn định đợi có thời gian, thì cô sẽ dọn dẹp luôn một lượt. Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh đó, cô thật sự cảm thấy ghê tởm. Người đàn ông thế nào mới có thể ra tay bạo lực với phụ nữ như thế? Hắn không phải Hoài Văn mà cô từng quen... mà cũng không biết nữa, có lẽ là từ trước giờ cô chưa thực sự hiểu hết con người hắn.
Sau khi giải quyết công việc xong, Minh Phong gấp cái Lap lại. Kiểm tra điện thoại không thấy tin nhắn cũng như thông báo mới trên Facebook, anh dời chân ra ban công hóng gió. Đèn nhà Trà My đã tắt, có thể cô ấy đã ngủ rồi, anh cũng bớt lo đi phần nào. Ít ra, có thể ngủ được cũng là chuyện tốt rồi.
Tiếng nhạc vang lên, tất cả mọi người đều tập trung về sân khấu đang sáng rực ánh đèn. Cô dâu nắm cánh tay chú rể, từng bước nhẹ nhàng tiến vào bên trong lễ đường, Trà My cũng tò mò nên ngoắc mắt lên nhìn chăm chú, sau đó lủi thủi thu ánh mắt về nhìn đĩa thức ăn trên bàn.
Tuy cô dâu là diễn viên nổi tiếng, nhưng nhìn sao cô cũng không nhớ nỗi tên, nếu nói ra có bị cho là kẻ lạc hậu quê mùa không nhỉ?
Minh Phong từ lúc ngồi vào bàn đến giờ không hề dời mắt khỏi Trà My, thấy sắc mặt cô chuyển biến nên mở miệng hỏi: “Có chuyện gì hả?”
Trà My ngẩng đầu lên nhìn Minh Phong, ánh mắt mang theo chút xấu hổ đáp: “À... chỉ là tôi cảm thấy mình bỏ rơi thời đại quá lâu rồi.”
“Sao em lại nghĩ vậy?” Minh Phong liền hỏi tiếp.
Trà My bậm môi, uống thêm một ngụm rượu vang rồi mới mỉm cười, e dè nói: “Tôi không biết cô dâu, như thế có bị cười chê là kẻ lạc hậu không?”
Minh Phong gắp thức ăn vào chén cho Trà My, đáp bằng giọng hài hước: “Em yên tâm, ít ra vẫn còn có anh là người cùng hội nè.”
Trà My bật cười tươi: "Đồ quỷ."
Sau khi làm xong nghi lễ, cô dâu và chú rể hạnh phúc rót sâm panh đỏ lên tháp ly. Trà My nhìn những gã đàn ông mặt đỏ như trời chiều, say rượu rồi reo hò chúc mừng, giống như họ rất tự hào về hành động của mình mà cảm thấy thần kinh co thắt. Mới mở màn mà đã vậy rồi, chẳng biết đến cuối bữa tiệc thì còn điên loạn thế nào, đàn ông mà có men lên là hỏng hết.
Đưa mắt nhìn qua ly rượu trước mặt Minh Phong vẫn còn đầy, hầu như chưa đụng đến dù chỉ một giọt, nên cô mới thích thú hỏi: “Sao anh không uống rượu?”
Minh Phong cười cười, đáp: “Lát nửa còn phải lái xe về mà, nếu uống quá nhiều thì đâu có được.” Anh hít sâu: "Một chút nữa tới lượt rượu, cứ để anh uống thay em. Tự giờ em uống nhiều lắm rồi đó."
Trà My hai mắt long lanh, gương mặt giống như đang rất cảm động sắp trào nước mắt: “Minh Phong, anh đừng có tốt với tôi như vậy. Lỡ tôi thích anh thiệt thì sao hả?”
Ánh mắt Minh Phong tựa như những con sóng lăn tăn đang nương theo làn gió, dịu dàng vô hạn: “Anh đang chờ em thích anh đây.”
Trà My xém sặc nước bọt, câu nói đùa của cô vừa rồi bị Minh Phong biến thành phim tình cảm, đâu đâu cũng đầy ý tứ. Ngước mắt lên nhìn Minh Phong đang cười với mình, tim cô bỗng đập nhanh không kiểm soát: "Tôi đi vệ sinh."
Vừa nói xong Trà My vội vàng đứng dậy, rồi nhanh chân bước vào nhà vệ sinh theo bảng hướng dẫn. Nhìn hai má ửng đỏ trong gương, cô mới cúi đầu, ổn định lại nhịp thở, tay đặt trước lồng ngực đang đập thình thịch, tự nói với chính bản thân: “Mày mà phản chủ nữa là tao đem bán qua biên giới đó.” Trai đẹp đúng là phiền phức.
Sau khi Trà My đi chưa được bao lâu, thì một sự kiện lớn bùng nổ. Hà Trang ăn vận hở trên hở dưới, guốc cao cả tất, xuất hiện với tư cách là khách không mời nhưng lại vô cùng vênh váo. Cô ta từng bước tiến lại bàn tiệc mà Hoài Văn đang ngồi, khoác tay, tựa đầu vào vai hắn như rắn xương mềm, trong sự bàng hoàng của mọi người, kể cả nam chính là Hoài Văn.
“Cô làm gì thế?” Hoài Văn đẩy tay Hà Trang ra, giọng lạnh lùng.
Hà Trang ánh mắt đầy oán hận, cầm ly rượu vang đỏ hất thẳng vào mặt Hoài Văn: “Chẳng phải lúc trước mày rất thích như vậy? Chỉ vắng bóng bà mấy ngày thì mày đã kiềm hãm dục vọng không nổi?” Hà Trang liếc qua ả phụ nữ kế bên Hoài Văn, cô hận hắn, chính hắn là người đã gài bẫy phát tán clip thỏa thân của cô, vậy mà vẫn ung dung hưởng thụ đàn đú, một thằng đàn ông tồi.
Hoài Văn giận tím tái, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trước đám đông: “Cô nên cẩn thận cái miệng của mình, biết thân biết phận thì mau cút khỏi đây.”
Trà My từ nhà vệ sinh bước ra, thấy mọi người xúm lại thành một đám đông nên vô cùng khó hiểu, không lẽ đang tổ chức trò chơi gì à?
“Hiện tại bà cũng mất hết tất cả rồi, nên không ngại kéo mày theo đâu, thứ đàn ông như mày phải bị đầy dưới mười tám tầng địa ngục.” Hà Trang lớn giọng, đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy: "Mày là thằng chó."
Trà My thản nhiên ngồi lại vị trí cũ, ăn trái cây, không để ý đến những việc đang diễn ra xung quanh.
Chát…
Dấu tay vừa to vừa rõ hiện lên mặt của Hà Trang, đau đến mức nước mắt cô ta lưng tròng: “Mày dám đánh bà hả? Thằng chó, hôm nay tao sẽ sống chết với mày…?”
Hà Trang điên tiết vừa giẫy giụa vừa la làng, giống như tất cả những bức xúc trong lòng đều cùng lúc dâng trào. Cho đến khi bảo vệ kéo ra, Trà My vẫn còn nghe tiếng cô ta vang vọng từ xa.
Trà My bẽn lẽn nở nụ cười khinh miệt. Không phải cười Hà Trang, mà là Hoài Văn, coi bộ cũng đến lúc hắn hái quả mình gieo rồi.
Hoài Văn tỏ vẻ áy náy nhìn Trung Quân, hạ giọng: “Xin lỗi, đã thất lễ rồi.”
Trung Quân cười nhạt: “Xem ra cậu cũng mệt rồi, về nhà nghỉ sớm sẽ tốt hơn đó.” Anh ghét nhất là loại con trai bạo lực với phụ nữ, chẳng đáng mặt đàn ông chút nào, một ngày vui thế này lại bị hắn ta làm hỏng. Nếu không phải nể mặt ông nội hắn, thì anh đã gọi bảo vệ tống hắn ra khỏi đây rồi.
Tuy lời nói đầy ý quan tâm, nhưng làm sao Hoài Văn không nhận ra đây là câu đuổi khách? Cái ả Hà Trang đó dám đến đây làm loạn, anh nhất định không bỏ qua việc này.
Chào hỏi lịch sự xin phép ra về trước, Hoài Văn đi đến gần cửa liền bắt gặp hình bóng Trà My, cô ấy đã chứng kiến mọi việc rồi?
Mọi chuyện trở về trạng thái lúc ban đầu, mọi người nhanh chóng xem như không có chuyện gì xảy ra. Cô dâu chú rể lại từng bàn kính rượu. Như lời đã nói, Minh Phong uống thay cô tất cả lượt rượu.
“Vừa rồi thất lễ rồi.” Trung Quân vừa kính rượu vừa xin lỗi, đây là bàn khách VIP quan trọng đối với công ty, để họ chứng kiến cảnh vừa rồi thật đúng là mất mặt.
“Mọi chuyện đâu ai ngờ trước được, cháu đừng quá để ý làm gì.” Một người đàn ông với vẻ ngoài lớn tuổi nhất trong bàn, cất giọng đáp trả.
Trà My lắc đầu, vừa rồi còn nghe ông ta bảo gì mà “chẳng ra thể thống gì”, giờ lại dùng thái độ bao dung thế kia, quả thật phải khiến người khác mở man tầm mắt.
Hơn chín giờ tối, tiệc tùng cũng dần kết thúc. Minh Phong và Trà My tranh thủ xin phép ra về trước, để không đến lúc mọi người ùa ra, tắt xe thì lại bất tiện.
Trên đường về nhà, điện thoại Trà My cứ rung liên tục, thủ phạm quấy nhiễu không ai khác chính là Hoài Văn. Cảm thấy trong lòng buồn bực, nên cô tắt luôn nguồn điện thoại, ném vào túi xách. Sau đó đưa mắt nhìn thẳng phía trước, miệng lặp đi lặp lại câu nói: "Một phút giận dữ, sẽ mất sáu mươi giây hạnh phúc."
Minh Phong xoay qua Trà My, miệng khẽ cười: "Có kẻ quấy rối em hả?"
"Thì cũng có kẻ như thế, hắn ta nghĩ ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin làm phiền thì tôi sẽ mủi lòng tha thứ chắc. Chẳng lẽ hắn ta không biết, một khi lòng kiên nhẵn bị lạm dụng, nó sẽ trở thành giận dữ sao?"
"Vậy thì cứ mặc kệ cậu ta đi." Minh Phong hơi ác nên châm thêm miếng dầu.
Trà My hít một hơi thiệt sâu: "Anh hay quá, sao lúc nãy không đứng dậy cổ vũ cho Hà Trang để tạo thêm không khí hả?"
Minh Phong chậc môi, cười phóng khoáng: "Không khí lúc đó đủ nóng rồi, Trà My." Anh thật sự không ngờ, một người con gái giận dữ lại đáng sợ đến vậy. Quay sang nhìn Trà My: "Em có bao giờ mất kiểm soát giống cô gái kia chưa?"
"Anh có muốn thử không?" Trà My đe dọa.
Minh Phong lập tức lắc đầu: "Thôi khỏi, anh đâu có làm gì khiến em phải tức giận như vậy."
Trà My trề môi, không thèm nói thêm gì nữa.
Về đến nhà, Trà My chào tạm biệt Minh Phong rồi mở cửa vào nhà một mạch. Ném túi xách sang một bên, nằm dài trên giường, mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc, xong lấy tất cả những vật mà Hoài Văn đã tặng mình cho vào một thùng giấy lớn, hình ảnh hay nhật ký gì đó, ném hết vào sọt rác.
Vốn định đợi có thời gian, thì cô sẽ dọn dẹp luôn một lượt. Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh đó, cô thật sự cảm thấy ghê tởm. Người đàn ông thế nào mới có thể ra tay bạo lực với phụ nữ như thế? Hắn không phải Hoài Văn mà cô từng quen... mà cũng không biết nữa, có lẽ là từ trước giờ cô chưa thực sự hiểu hết con người hắn.
Sau khi giải quyết công việc xong, Minh Phong gấp cái Lap lại. Kiểm tra điện thoại không thấy tin nhắn cũng như thông báo mới trên Facebook, anh dời chân ra ban công hóng gió. Đèn nhà Trà My đã tắt, có thể cô ấy đã ngủ rồi, anh cũng bớt lo đi phần nào. Ít ra, có thể ngủ được cũng là chuyện tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.