Quyển 1 - Chương 98: Lời giải thích của Lãng Lăng Vân
Vô Tình Bảo Bảo
09/08/2014
Lãnh Lăng Vân bay ở phía trước, Khắc Lôi Nhã đuổi theo sau, ra khỏi thành,đi đến nơi yên tĩnh. Dần dần, Khắc Lôi Nhã phát hiện ra Lãnh Lăng Vân đang mang nàng tới nơi lần trước nàng đột phá sau đó bị Á Lệ Ti và biểu ca của nàng ta phục kích. Rốt cuộc lãnh Lăng Vân cũng đã dừng lại, đứng lẳng lặng ở đó, gió thổi tung mái tóc tím của hắn, trông giống như một bức tranh hoàn mỹ.
"Tới tìm ta có chuyện gì?" Khắc Lôi Nhã cũng đáp xuống mặt đất, nhàn nhạt hỏi. Hôm nay ở Thần điện Khắc Lôi Nhã đã nhìn thấy tất cả sự việc cho nên thái độ đối với Lãnh Lăng Vân không còn giống như trước được nữa.
"Khắc Lôi Nhã. . . . . ." Lãnh Lăng Vân xoay người nhìn Khắc Lôi Nhã, ánh mắt có chút thẫn thờ.
"Ta rất cảm ơn ngươi hôm nay lớn tiếng ngăn cản ta, để cho ta khống chế được tâm tình của mình. Thực ra ta vốn cũng không phải là đối thủ của Giáo Hoàng, cho nên cảm ơn ngươi đã cứu ta một lần này." Âm thanh của Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt vừa mang vẻ lạnh lùng.
Lãnh Lăng Vân nghe lời nói Khắc Lôi Nhã, trong lòng giống như bị đánh một quyền. Tâm tình cực kì buồn bực.
"Không phải ta có ý châm chọc ngươi, những lời ta nói là thật lòng." Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân rồi nhàn nhạt mà bổ sung thêm một câu như vậy.
" Kị sĩ Hạ Khắc và cô gái tóc đen kia, là ta để cho họ thoát .Ta nói với bọn họ, hãy đi càng xa càng tốt, đừng để bị ta bắt lại lần nữa. Nếu như bắt được lần nữa, ta sẽ không thể lại bỏ qua bọn họ được." Lãnh Lăng Vân cắn cắn môi, khó khăn mới nói được một câu như vậy.
Khắc Lôi Nhã sửng sốt, nhìn sâu vào đôi mắt Lãnh Lăng Vân, thấy được vẻ mâu thuẫn và khổ sở trong đôi mắt đó.
" Đáy lòng mỗi người đều có người mình yêu quý, quan tâm nhất. Người ta quan tâm nhất là Huyên Huyên. Vì muội ấy, cho dù hai tay ta dính đầy máu tươi, linh hồn ta rơi xuống đáy vực, ta cũng cam lòng. Nhưng ta hi vọng Huyên Huyên vĩnh viễn giữ vững một tâm hồn hồn nhiên ngây thơ như vậy. " Âm thanh của Lãnh Lăng Vân hơi run rẩy, đáy mắt đã hiện lên vẻ đau đớn.
"Thời điểm tìm được Kị Sĩ và thiếu nữ tóc đen, ngươi không động thủ, là Thánh nữ động thủ có đúng hay không?" Khắc Lôi Nhã trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, chợt hỏi.
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, chậm rãi mở ra tay của mình, cau mày nói: " Ta không thể nào ra tay cứu bọn họ được. Ta sẽ không vì bọn họ mà bỏ rơi Huyên Huyên. . . . . ."
Khắc Lôi Nhã trầm mặc xuống, trong nháy mắt đã hiểu rõ sự tình. Lãnh Huyên Huyên phải dựa vào Thần điện cung cấp dược liệu duy trì sinh mạng, Lãnh Lăng Vân làm tất cả đều chỉ vì muốn Huyên Huyên sống tốt hơn mà thôi. Lãnh Lăng Vân hiểu Thần Điện toàn dối trá, nhưng vì Huyên Huyên, Lãnh Lăng Vân phải ra sức giúp cho Thần Điện.
"Ngươi sống như vậy thật quá mệt mỏi." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một cỗ nhàn nhạt bi thương nổi lên trong lòng.
Mỗi người đều có người quan trọng nhất, bởi vì để quan tâm bảo vệ người đó, người ta sẽ thường làm ra những hành động khó hiểu đối với người đời.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi đã sớm biết Thần điện dối trá. Nhưng ta không hy vọng ngươi sẽ gặp chuyện không may, không hy vọng ngươi sẽ trực tiếp đối đầu với Thần Điện." Lãnh Lăng Vân lúc này nói ra mục đích chính của ngày hôm nay.
"Ta hiểu, hiện tại ta không phải đối thủ của Giáo Hoàng. Giáo Hoàng - người này thực sự là sâu không lường được." Khắc Lôi Nhã cau mày trầm ngâm, "Có lẽ thực lực của hắn vượt xa ta, cho dù sư phụ ta hiện tại đột phá cũng không phải là đối thủ của hắn."
" Thực lực Giáo Hoàng thực sự không thể lường được." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng than thở, "Hơn nữa còn có Đại Giáo Chủ cùng Hồng Y Giáo Chủ. Ta không hy vọng ngươi và bọn họ đối đầu trực diện."Thực ra Lãnh Lăng Vân muốn nói là ta không hy vọng nàng sẽ gặp phải chuyện bất trắc.
"Cám ơn, ta sẽ không xúc động giống như hôm nay nữa." Giọng nói Khắc Lôi Nhã lúc này đã không còn lạnh lẽo giống như mới vừa rồi. Mà là chân thành bày tỏ lòng biết ơn của nàng.
Lãnh Lăng Vân lại hiểu lời nói của Khắc Lôi Nhã có ý khác. Sẽ khôngxúc động giống như hôm nay, ý là nàng sẽ có biện pháp khác hay sao.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi phải nhớ, thực lực của Giáo Hoàng sâu không lường được." Lãnh Lăng Vân vẫn không yên lòng dặn dò lần nữa.
"Ta hiểu rồi. Cám ơn ngươi." Khắc Lôi Nhã gật đầu.
"Còn nữa, cuộc chiến của Đại hoàng tử và nhị hoàng tử càng ngày càng kịch liệt. Thần Điện Quang Minh cuối cùng nhất định sẽ ủng hộ một người trong đó." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói, " Nhà Hy Nhĩ tất nhiên cũng sẽ phải lựa chọn ủng hộ một bên, nếu như cả Thần Điện và Gia tộc Hy Nhĩ cũng ủng hộ một người thì tốt. Nếu không phải cùng một người, thì sẽ rất khó xử cho ngươi."
Khắc Lôi Nhã yên lặng suy tư một lúc. Công Tước Cổ Đốn phái Tẫn Diêm thầm trợ giúp nhị hoàng tử, nhưng cái tên nhị ca Á Lực Khắc lại công khai ủng hộ Đại hoàng tử, mà Công Tước Cổ Đốn cũng không có ý phản đối. Không biết Ông nội đang suy tính cái gì đây ?
"Nhà Hy Nhĩ đã quyết định ủng hộ người nào chưa?" Lãnh Lăng Vân thấy Khắc Lôi Nhã rơi vào trầm tư không khỏi lên tiếng hỏi."Ta không biết." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp theo đến tảng đá ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh nói với Lãnh Lăng Vân, "Ngươi ngồi, ta có việc hỏi ngươi."
Lãnh Lăng Vân hơi ngẩn người ra,nhưng vẫn đến ngồi bên cạnh nàng.
"Ngươi, cảm thấy Ông nội của ta, Công Tước Cổ Đốn là một người như thế nào? Ta muốn nghe ý kiến khách quan của ngươi." Khắc Lôi Nhã nghiêm túc nói.
Lãnh Lăng Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khắc Lôi Nhã, biết Khắc Lôi Nhã không phải đang nói đùa, liền nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Ngài ấy không phải một nhân vật đơn giản, có thể để cho cho nhà Hy Nhĩ trụ vững, sừng sững không ngã như vậy, khiến hoàng đế bệ hạ cũng kiêng kỵ mấy phần thì chắc chắn không phải là người tầm thường." Lãnh Lăng Vân dừng một chút, do dự nói, "Người này, tâm cơ không phải bình thường mà là rất thâm sâu."
" Vậy Thần Điện vẫn chưa có quyết định ủng hộ vị hoàng tử nào sao?" Khắc Lôi Nhã lại trở lại đề tài cũ, "Nói cách khác, Giáo Hoàng đang đợi, chờ vị hoàng tử nào đem đến điều kiện có lợi thì ủng hộ người đó, có đúng hay không?"
"Chính là như vậy." Lãnh Lăng Vân gật đầu.
"Vậy Ông nội ta chắc cũng đang đợi." Khắc Lôi Nhã cau mày nhẹ giọng nói, "Ông nội ta vẫn không có tỏ thái độ gì."
"Nhưng là nghe nói đội trưởng đội Sư Thứu Á Lực Khắc, nhị ca ngươi hình như rất thân thiết với Đại hoàng tử, bên ngoài có tin đồn ngươi thì lại rất thân thiết với nhị hoàng tử." Lãnh Lăng Vân nói với Khắc Lôi Nhã như vậy. Cho nên mọi người mới không thể đoán được là nhà Hy Nhĩ ủng hộ nhị hoàng tử hay Đại hoàng tử.
Khắc Lôi Nhã đã hiểu hành động của Á Lực Khắc, thì ra Á Lực Khắc cho rằng mình đứng ở bên phía nhị hoàng tử sao?
"Cho nên cũng rất nhiều người yên lặng theo dõi biến hóa, nhà Hy Nhĩ rốt cuộc ủng hộ vị hoàng tử nào." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói.
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Không sao cả bọn họ thích đấu thế nào thì đấu , chỉ cần không gây tổn thương đến maauc thân ta là được. Nếu không, ta nhất định không bỏ qua."
"Mẫu thân của ngươi đang làm thủ lĩnh nữ quan cho công chúa Mã Lệ Ti phải không? Phải chú ý lời ra tiếng vào" Lãnh Lăng Vân nặng nề nhắc nhở.
"Được. Ta sẽ chú ý, cám ơn ngươi. Ta phải trở về." Khắc Lôi Nhã đứng dậy.
“Ừ" Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn Khắc Lôi Nhã rời đi. Nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã dần dần mất hẳn trong bóng đêm, Lãnh Lăng Vân thu hồi ánh mắt mình nhìn về bầu trời đêm vô tận. Lần đầu tiên cùng người khác nói nhiều như vậy, lần đầu tiên buông lỏng cảnh giác trước mặt một người. Không hiểu nổi mình rốt cuộc đang làm gì, cũng không hiểu tại sao nếu mình không giải thích với nàng thì sẽ phiền muội trong lòng.
Khắc Lôi Nhã trở lại phủ Hy Nhĩ , Tẫn Diêm vẫn còn đứng ở chỗ đó chờ nàng.
Bạch Đế và Hắc Vũ vừa nhìn thấy Khắc Lôi Nhã quay lại, liền nhảy lên vai nàng thân thiết cọ xát.
"Tẫn Diêm, vì sao ngươi không đi nghỉ ngơi?" Khắc Lôi Nhã thấy Tẫn Diêm đứng ở trên hành lang kinh ngạc hỏi.
"Tiểu thư chưa trở về, ta sẽ không đi nghỉ ngơi." Tẫn Diêm trầm giọng đáp.
"Hiện tại ta đã trở về, ta đi tìm Lạp Tây Á một chút rồi sẽ đi nghỉ ngơi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Khắc Lôi Nhã nhìn khuôn mặt cố chấp của Tẫn Diêm, nhẹ nhàng mà nói ra.
"Vâng, Tiểu thư." Tẫn Diêm xoay người, im lặng rời đi.
Đem Nhẫn Không Gian cho Lạp Tây Á, quả nhiên nàng ta mừng rỡ như điên chỉ còn thiếu nước chưa có ôm hôn Khắc Lôi Nhã.
Sáng sớm hôm sau, trong phủ Hy Nhĩ, sắc mặt của Công Tước Cổ Đốn rất khó coi.
Vì ở trong đại sảnh có hai vị khách không mời.
Khắc Lôi Nhã vừa về đến nhà, Công Tước Cổ Đốn còn chưa kịp dẫn nàng đi yết kiến hoàng đế bệ hạ, thì người của Thần Điện Quang Minh là Thánh tử Lãnh Lăng Vân và Thánh nữ Liễu Tuyết Tình tìm tới cửa, đi thẳng vào vấn đề nói là đến để gặp tế ti đại nhân, muốn nàng cùng đi tới thành Phiêu Tuyết xử lý công việc.
"Tỷ tỷ, tỷ rất được yêu thích nha, ha ha, Thần điện cả ngày tìm tỷ, Ông vốn muốn dẫn tỷ đi hoàng cung một chuyến ." Lạp Tây Á cười hì hì nói.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, mang theo tẫn Diêm xuất hiện ở đại sảnh.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi đã đến rồi." Liễu Tuyết Tình dịu dàng mỉm cười đứng dậy chào đón nàng, bộ dáng thanh cao, tao nhã như cũ làm cho người ta cảm thấy vui mắt vui tai. Thái độ đối với Khắc Lôi Nhã rất thân thiết làm cho người ta tìm không ra một chút ý định xấu xa nào.
"Thánh nữ đại nhân, Thánh tử đại nhân." Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt chào hỏi.
"Chúng ta tới đón ngươi đi Thần điện. Nếu ngươi đã là ti tế của Thần điện chúng ta, dĩ nhiên là phải đến sống ở Thần điện. Hơn nữa hôm nay ngươi chuẩn bị một chút chúng ta cùng nhau đi thành Phiêu Tuyết, bên đó tai nạn tuyết lở tương đối nghiêm trọng, Giáo Hoàng để cho chúng ta đi trợ giúp." thanh âm của Thánh nữ rất dịu dàng, hướng về phía Khắc Lôi Nhã mà nói, giọng của nàng ta hệt như một vị tỷ tỷ thân thiết nhà bên.
Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Công Tước Cổ Đốn, Công Tước Cổ Đốn bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Ta sẽ phái người hộ tống Khắc Lôi Nhã đến đó sau."
"Không cần Công Tước đại nhân phí tâm, vì Khắc Lôi Nhã mà ở Thần điện đã chuẩn bị xong tất cả rồi." Giọng điệu Thánh nữ mặc dù khách khí, nhưng lại kiên quyết không cho cự tuyệt.
"Ông nội, không cần lo lắng." Khắc Lôi Nhã không muốn nói nhiều, lạnh nhạt nói, "Nếu tai nạn tuyết lở nghiêm trọng như vậy chúng ta phải đi nhanh lên đi."
Lãnh Lăng Vân từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện, đáy mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ và lo lắng nhưng không người nào có thể thấy được
"Khắc Lôi Nhã, vậy kỵ sĩ của ngươi. . . . . ." , Thánh nữ nhìn đi theo Tẫn Diêm sau lưng Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày định nói gì đó nhưng, Lãnh Lăng Vân đã lạnh lùng lên tiếng.
"Tẫn Diêm là kị sĩ của Khắc Lôi Nhã từ nhỏ đến lớn, chưa từng rời nửa bước."Những lời này cũng đã đem lời muốn nói của Thánh nữ đánh gãy.
"A, là như vậy sao?Thêm một người cũng đi, có một người trợ giúp càng tốt."Thánh nữ mỉm cười, chỉ là nụ cười không còn thân thiết như vừa rồi nhưng vẫn rất tự nhiên
Cứ như vậy đoàn người ra khỏi phủ Hy Nhĩ, sắc mặt Công Tước Cổ Đốn lại càng thâm trầm.
Lên xe ngựa, Liễu Tuyết Tình mỉm cười bắt chuyệni: "Khắc Lôi Nhã, về Thần điện trước chuẩn bị một chút rồi hẵng đi."
"Không cần, trực tiếp lên đường đi thành Phiêu Tuyết thôi. Đồ của ta đều đã mang đủ !" Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, tựa vào thành xe ngựa nhàn nhạt nói một câunhư thế.
Mang ở trên người? Liễu Tuyết Tình kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã, lại nhìn Tẫn Diêm, không phát hiện hai người mang theo bọc hành lý nào. Chẳng lẽ? ! đáy mắt Liễu Tuyết Tình thoáng qua tia kinh ngạc cùng ghen tỵ. Chẳng lẽ tin đồn Khắc Lôi Nhã có Nhẫn Không Gian trân quýlà thật? ! ( mới biết có một cái nhẫn mà đã ghen tị vậy , Bà này à biết chị Nhã có mấy cái lận thì không biết có hộc máu không nhỉ ? )
Khắc Lôi Nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, Tẫn Diêm nhắm mắtnghỉ ngơi, Lãnh Lăng Vân nhắm mắt nghỉ ngơi, Liễu Tuyết thấy vậy vẻ mặt nàng ta có chút quái dị. . . . . .
Trong xe ngựa một mảnh yên tĩnh, cứ như vậy xe ngựa chậm rãi rời khỏi Đế đô.
Thành Phiêu Tuyết, đúng như tên gọi của nó, hàng năm tuyết rơi trắng xóa,là một nơi rét buốt, hàng năm từ tháng mười bắt đầu có tuyết rơi đến tận tháng hai năm sau.Còn ba mùa còn lại thì cũng chỉ có bảy tháng ( tức là trừ mùa đông 5 tháng thì xuân, hạ thu cộng lại còn có bảy tháng). Xảy ra tuyết lở là chuyện bình thường, nhưng đều không quá nghiêm trọng như tình hình hiện tại, một khi xảy ra tuyết lở Đế Đô sẽ phát lương thực, vật liệu và phái người đi trước trợ giúp giải quyêt thiên tai. Vấn đề cũng không lớn lắm. Còn lần này tuyết lở hình như tương đối nghiêm trọng, còn kinh động cả Thần Điện trợ giúp.
Không ít người trong thôn bị mắt kẹt, không cách nào ra ngoài được. Lương thực và vật liệu cũng không cách nào đưa đến được." Xe ngựa chắc phải dừng ở trấn nhỏ gần đây nhất”. Lãnh Lăng Vân xuống xe ngựa nhìn phía trước mặt mênh mông bát ngát một màu trắng nhẹ nhàng mà nói ra một câu như thế.
Trước mắt sẽ phải tiến vào thành Phiêu Tuyết, nhưng đường đi cũng bị tuyết trắng phủ kín, xe ngựa không cách nào đi tới, phải thay đổi một chút làm một cái xe trượt tuyết mới có thể tiếp tục đi về phía trước. Kéo xe trượt tuyết chính là một loại thú tráng kiện thấp bé tên là tuyết thú, tuyết thú bốn chân rất có lực, lòng bàn chân có đệm thịt thật dầy, cả người rậm rạp đầy lông. Mọi người đã mặc áo ấm dày cộm, mà lúc này Liễu Tuyết Tình mới xác định rằng quả nhiên Khắc Lôi Nhã có Nhẫn Không Gian trân quý. Trừ ghen tỵ ra còn có nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã làm thế nào lại có vật trân quý như vậy? Chẳng lẽ là Khắc Lý Phu đưa? Không thể nào, Khắc Lý Phu cũng chỉ có một cái Nhẫn Không Gian mà thôi, còn nghe nói là thật vất vả mới có được. Nhẫn Không Gian trân quý như thế Khắc Lôi Nhã từ đâu mà có?
"Chúng ta phải qua bên này trước, có ba thôn bị ngăn cách với bên ngoài không có cách nào đi vào được.Lương thực cứu trợ sẽ rất nhanh được đưa đến." Lãnh Lăng Vân nhìn bản đồ trong tay lạnh nhạt nói, "Chỗ khác đã có những người khác của Thần Điện đảm nhiệm, chúng ta chỉ cần phụ trách nhanh chóng đem mọi người trong những thôn này giải cứu ra ngoài là được.
"Năm nay tuyết lở hình như có chút bất thường." Tẫn Diêm nhìn một mảnh trắng xóa cả vùng đất, cau mày trầm giọng nói.
"Đúng vậy, cho nên Thần Điện mới phái chúng ta tới, thuận tiện điều tra một chút xem chuyện gì xảy ra." Lãnh Lăng Vân ngồi lên xe trượt tuyết, nói với mọi người, "Đi thôi."Chút chuyện này thánh tử và Thánh nữ hoàn toàn có thể tự giải quyết, nhưng Giáo Hoàng lại cố ý bắt Khắc Lôi Nhã cùng đi, không biết trong này còn có ý đồ gì đây?.
Mọi người ngồi lên xe trượt tuyết, Lãnh Lăng Vân vung roi, tuyết thú chạy như bay về phía trước.
Gió thổi trong tuyết, lạnh lẽo bức người, thổi đến trên da giống như đao cắt .
Bạch Đế và Hắc Vũ núp ở trong mũ áo choàng của Khắc Lôi Nhã , trợn mắt nhìn ra phía ngoài.
Trên mặt tuyết chiếc xe trượt tuyết kéo lê những dấu vết thật dài, hướng về phía sơn cốc đi tới.
Dọc theo đường đi không khí có chút quỷ dị, trừ trầm mặc ra vẫn là trầm mặc.
"Chiêm chiếp!" Bạch Đế bò đến trong ngực Khắc Lôi Nhã ,dùng móng vuốt nho nhỏ gãi gãi Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã cúi đầu nhàn nhạt cười cười, từ trong Nhẫn Không Gian lấy ra một miếng bánh ngọt chocolate nho nhỏ đưa cho Bạch Đế . Thấy thế Hắc Vũ nhảy lên một cái đem móng vuốt của mình hòng đoạt lấy bánh ngọt trong tay Bạch Đế. Hai vật nhỏ ở trong ngực Khắc Lôi Nhã bắt đầu hung hăng tranh đoạt , Khắc Lôi Nhã nghiêng đầu có chút thích thú nhìn hai vật nhỏ tranh đoạt. Tẫn Diêm im lặng nhìn thú tính Khắc Lôi Nhã nổi lên, nàng hoàn toàn có thể lấy ra thêm một miếng bánh ngọt nữa, nhưng nàng lại không làm, liền thích chí ngồi xem hai tiểu gia hỏa đoạt đi đoạt lại.
"Khắc Lôi Nhã, hai vật nhỏ này này đều là sủng vật của ngươi sao? Thật đáng yêu." Liễu Tuyết lại bắt đầu tìm cớ bắt chuyện.
Đúng" Khắc Lôi Nhã cũng lười nói nhiều, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng.
Đây là hai loài ma thú gì? ta cũng chưa từng gặp qua." Liễu Tuyết Tình nhẹ nhành mỉm cười, vương tay ra hướng tới chỗ Hắc Vũ.
Tẫn Diễm quay mặt qua bên khác, khóe miệng giật giật
Quả nhiên kế tiếp xảy ra một màn đúng như hắn dự liệu.
Móng vuốt Hắc Vũ nhắm vào bàn tay Liễu Tuyết Tình mà cào tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ba đường màu đỏ. Liễu Tuyết Tình vốn da thịt trắng nõn nay lại xuất hiện ba vệt máu không khỏi hoảng hốt.
"A!" Liễu Tuyết Tình kêu lên một tiếng, bị đau quá nên phải thu tay về. ( Đúng là Pet của chị Nhã ~ ngoan quá )
"Thánh nữ đại nhân, thật sự rất xin lỗi." Khắc Lôi Nhã thấy thế vừa níu chặt Hắc Vũ vừa nói, nàng chú ý tới đáy mắt Liễu Tuyết Tình lóe lên một tia ngoan độc, mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn bị nàng thấy được.
"Không sao." Liễu Tuyết Tình lại cười dịu dàng, sờ sờ tay mình thấy có chút đau nhưng vẫn coi như không có chuyện gì. Sau đó ánh mắt Liễu Tuyết Tình liếc về phía Lãnh Lăng Vân, Lãnh Lăng Vân chắc chắn có nghe được tình huống của bên này, nhưng Lãnh Lăng Vân lại không hề động đậy, chứ đừng nói là đề cập tới việc trị thương cho Liễu Tuyết Tình .
Sắc mặt mĩ nữ Liễu Tuyết Tình có chút ảm đạm, trong lòng đối với Khắc Lôi Nhã lại thêm một phần bất mãn.
Xe trượt tuyết lúc này đã tiến vào sơn cốc, đi phía trước, hai bên là vách núi cây cối thưa thớt. Động vật hầu hết đã mai danh ẩn tích, hoặc là ngủ đông, hoặc là di cư về phía nam.
"Lăng Vân! Có hơi thở hắc ám!" Chợt, Liễu Tuyết Tình cau mày nhỏ giọng hô lên.
Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu ánh mắt quét chung quanh nhưng không có phát hiện bất cứ điều khác thường nào, Tẫn Diêm cau mày, để tay ở trên chuôi kiếm. Lãnh Lăng Vân lại cảnh giác cao độ , bởi vì đối với hắc ám hơi thở Liễu Tuyết Tình nhạy cảm vượt xa rất nhiều người, bao gồm hắn.
"Ở nơi nào? !" sắc mặt Lãnh Lăng Vân nặng nề, chung quanh không thấy một tia khác thường nào, nhưng là Liễu Tuyết Tình cảnh báo mọi người, đối thủ ẩn thân vô cùng tốt.
"Ở gần đây, bên kia, không đúng! Bên này cũng có! Chung quanh toàn bộ đều có !" Liễu Tuyết Tình chợt kinh hoàng, đứng dậy khẩn trương nhìn chung quanh.
Cái gì?
"Rống rống. . . . . ." Lúc này, tuyết thú chợt không còn bình tĩnh được nữa, tự nhiên co cẳng chạy như điên, cũng không thèm phân biệt phương hướng. Hoảng hốt lao thẳng lên phía trước, xe trượt tuyết sắp đụng phải một tảng đá khổng lồ, trong nháy mắt cả bốn người nhẹ nhàng nhảy khỏi xe trượt tuyết, chiếc xe đụng vào tảng đá to, tan tành thành nhiều mảnh nhỏ, mà mấy con tuyết thú chạy như điên kia, phút chốc đã chạy biến mất dạng.
Chung quanh một mảnh yên tĩnh, vẫn như cũ không thấy bất kỳ điều gì khác thường.
Tẫn Diêm rút kiếm, sắc mặt không đổi che chắn trước mặt Khắc Lôi Nhã,cảnh giác nhìn xung quanh. Khắc Lôi Nhã cau mày cũng bình tĩnh mà quan sát chung quanh, nhưng trong lòng nàng cảm thấy có điềm chẳng lành. Không khí yên ắng như vậy không phải là bình thường, ngược lại giống như giông bão sắp ập đến.
" Hơi thở hắc ám rất nồng đậm!" sắc mặt Liễu Tuyết Tình thay đổi, luồng hơi thở hắc ám này ẩn chứa lực lượng khổng lồ mà nàng ta không có cách nào nắm bắt được.
Vừa lúc đó, tiếng động ầm ầm bắt đầu vang lên, dưới chân bọn họ mặt đất khẽ rung lên.
"Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?" Liễu Tuyết Tình cau mày nhìn bốn phía, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương .
"Tuyết lở!" sắc mặt Khắc Lôi Nhã biến hóa, cắn răng phun ra hai chữ . Ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh, hai bên toàn là vách đá dựng đứng,không thấy sơn cốc đâu. Có người phục kích bọn họ.
" Bay lên mau" Lãnh Lăng Vân nhìn Khắc Lôi Nhã dồn dập nói, "Ngươi mang Thánh nữ bay lên, ta mang Tẫn Diêm."Ở đây có thể bay chỉ có hai người là Lãnh Lăng Vân và Khắc Lôi Nhã .
Vậy mà vẫn không kịp, giọng điệu cứng rắn của Lãnh Lăng Vân vừa vang lên thì, dưới chân của bọn họ lại xuất hiện một trận Ngũ Tinh khổng lồ màu đen với đầy những mũi nhọn hoắt, nơi bọn họ đứng là ngay ở giữa trận Ngũ Tinh không gian! trận Ngũ Tinh nhọn hoắt tản ra nhàn nhạt tia hắc quang, cực kỳ quỷ dị.
Ùng ùng!
Thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, tuyết cuồn cuộn ùn ùn kéo đến hướng sơn cốc mà bốn người đang chạy tới, tuyết lở còn kèm theo băng nhũ bén nhọn !
Khắc Lôi Nhã đưa tay nắm lấy tay Liễu Tuyết Tình chuẩn bị mang nàng ta bay lên cao, thì ngay dưới chân lại nhanh chóng bị tuyết vùi lấp. Một cỗ lực lượng khổng lồ kéo chân Khắc Lôi Nhã, đẩy nàng xuống chỗ bị vùi lấp kia. Khắc Lôi Nhã muốn giương cánh bay lên nhưng, làm thế nào cũng không khống chế được. Sức lực toàn thân từ từ bị rút cạn! Liễu Tuyết Tình thấy vậy cố tình tránh xa khỏi Khắc Lôi Nhã, vậy nhưng dưới chân của nàng ta cũng bị vùi lấp giống Khắc Lôi Nhã, cả người bị lấp đi, không thể xuất ra dù chỉ một chút thực lực.
"Lăng Vân, Lăng Vân, . . . . . ." Liễu Tuyết Tình hốt hoảng la lên, đôi tay vung loạn xạ. Nhưng không chờ được bàn tay mà nàng ta mong mỏi.
“ Chiêm chiếp” Hắc Vũ cố gắng vỗ vỗ đôi cánh nhỏ xíu của nó, dùng móng vuốt nho nhỏ níu lấy Khắc Lôi Nhã cùng với Bạch Đế liều mạng kéo nàng lên, nhưng lại không có tác dụng gì, Khắc Lôi Nhã càng ngày càng lún sâu.
"Tiểu thư!" Tẫn Diêm xoay người vươn tay nắm lấy tay Khắc Lôi Nhã, nhưng mà cả Tẫn Diêm cũng bị cỗ lực lượng khổng lồ dưới chân quấn lấy, nhanh chóng đem cả hắn cũng vùi lấp theo. Thấy thế sắc mặt Lãnh Lăng Vân đại biến, cũng vươn tay ra nắm lấy Khắc Lôi Nhã, nhưng không được. Bóng dáng Khắc Lôi Nhã dần dần biến mất trước mắt hắn, bị bao phủ bởi trận Ngũ Tinh kia. Tẫn Diêm nắm được tay Khắc Lôi Nhã, cả hai cũng nhanh chóng bị lấp đi. ( Tẫn Diễm sướng nha. Chắc đợt này về anh khỏi rứa tay luôn. hố hố)
Liễu Tuyết Tình lọt lõm xuống trước, ánh mắt nàng ta gắt gao dừng lại ở tay lãnh Lăng Vân, đôi tay đó, không phải đưa ra vì mình , mà đưa ra vì Khắc Lôi Nhã! Lãnh Lăng Vân lúc này cũng bị một cỗ lực lượng cường đại dưới chân lôi xuống, phép thuật không có cách nào sử dụng, thân thể từ từ bị vùi lấp. Trước khi biến mất, ý niệm cuối cùng của tất cả bọn họ là! Đây là một cái bẫy.
Trận tuyết lở mãnh liệt đó, che mất sơn cốc, cơ hồ đem sơn cốc đó lấp đầy. Nhũ băng khổng lồ, sắc bén cắm ngổn ngang trên mặt đất cùng với tàn dư của trận Ngũ Tinh.
Qua thật lâu, xung quanh lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có , chợt có từng đợt tuyết trắng ào ào đổ xuống.
Mới vừa rồi chính ở đó có bốn người biến mất, dấu vết trận Ngũ Tinh cũng theo đó biến mất.
"Lại giết được mấy tên tay sai của Thần Điện. Ha ha" Ở đỉnh núi một bóng người màu đen đang mỉm cười.
"Còn chưa chắc chắn. Trận của người mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ đem bọn họ truyền tống đến nơi đó mà thôi." Thanh âm lạnh lùng của một người khác xen vào.
"Thôi đi, sao ngươi cứ phải dội nước lạnh vào ta thế nhỉ, bọn họ vào chỗ đó, chẳng lẽ còn có thể sống sót mà ra ngoài sao" "
HẾT CHƯƠNG 98.
"Tới tìm ta có chuyện gì?" Khắc Lôi Nhã cũng đáp xuống mặt đất, nhàn nhạt hỏi. Hôm nay ở Thần điện Khắc Lôi Nhã đã nhìn thấy tất cả sự việc cho nên thái độ đối với Lãnh Lăng Vân không còn giống như trước được nữa.
"Khắc Lôi Nhã. . . . . ." Lãnh Lăng Vân xoay người nhìn Khắc Lôi Nhã, ánh mắt có chút thẫn thờ.
"Ta rất cảm ơn ngươi hôm nay lớn tiếng ngăn cản ta, để cho ta khống chế được tâm tình của mình. Thực ra ta vốn cũng không phải là đối thủ của Giáo Hoàng, cho nên cảm ơn ngươi đã cứu ta một lần này." Âm thanh của Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt vừa mang vẻ lạnh lùng.
Lãnh Lăng Vân nghe lời nói Khắc Lôi Nhã, trong lòng giống như bị đánh một quyền. Tâm tình cực kì buồn bực.
"Không phải ta có ý châm chọc ngươi, những lời ta nói là thật lòng." Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân rồi nhàn nhạt mà bổ sung thêm một câu như vậy.
" Kị sĩ Hạ Khắc và cô gái tóc đen kia, là ta để cho họ thoát .Ta nói với bọn họ, hãy đi càng xa càng tốt, đừng để bị ta bắt lại lần nữa. Nếu như bắt được lần nữa, ta sẽ không thể lại bỏ qua bọn họ được." Lãnh Lăng Vân cắn cắn môi, khó khăn mới nói được một câu như vậy.
Khắc Lôi Nhã sửng sốt, nhìn sâu vào đôi mắt Lãnh Lăng Vân, thấy được vẻ mâu thuẫn và khổ sở trong đôi mắt đó.
" Đáy lòng mỗi người đều có người mình yêu quý, quan tâm nhất. Người ta quan tâm nhất là Huyên Huyên. Vì muội ấy, cho dù hai tay ta dính đầy máu tươi, linh hồn ta rơi xuống đáy vực, ta cũng cam lòng. Nhưng ta hi vọng Huyên Huyên vĩnh viễn giữ vững một tâm hồn hồn nhiên ngây thơ như vậy. " Âm thanh của Lãnh Lăng Vân hơi run rẩy, đáy mắt đã hiện lên vẻ đau đớn.
"Thời điểm tìm được Kị Sĩ và thiếu nữ tóc đen, ngươi không động thủ, là Thánh nữ động thủ có đúng hay không?" Khắc Lôi Nhã trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, chợt hỏi.
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, chậm rãi mở ra tay của mình, cau mày nói: " Ta không thể nào ra tay cứu bọn họ được. Ta sẽ không vì bọn họ mà bỏ rơi Huyên Huyên. . . . . ."
Khắc Lôi Nhã trầm mặc xuống, trong nháy mắt đã hiểu rõ sự tình. Lãnh Huyên Huyên phải dựa vào Thần điện cung cấp dược liệu duy trì sinh mạng, Lãnh Lăng Vân làm tất cả đều chỉ vì muốn Huyên Huyên sống tốt hơn mà thôi. Lãnh Lăng Vân hiểu Thần Điện toàn dối trá, nhưng vì Huyên Huyên, Lãnh Lăng Vân phải ra sức giúp cho Thần Điện.
"Ngươi sống như vậy thật quá mệt mỏi." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một cỗ nhàn nhạt bi thương nổi lên trong lòng.
Mỗi người đều có người quan trọng nhất, bởi vì để quan tâm bảo vệ người đó, người ta sẽ thường làm ra những hành động khó hiểu đối với người đời.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi đã sớm biết Thần điện dối trá. Nhưng ta không hy vọng ngươi sẽ gặp chuyện không may, không hy vọng ngươi sẽ trực tiếp đối đầu với Thần Điện." Lãnh Lăng Vân lúc này nói ra mục đích chính của ngày hôm nay.
"Ta hiểu, hiện tại ta không phải đối thủ của Giáo Hoàng. Giáo Hoàng - người này thực sự là sâu không lường được." Khắc Lôi Nhã cau mày trầm ngâm, "Có lẽ thực lực của hắn vượt xa ta, cho dù sư phụ ta hiện tại đột phá cũng không phải là đối thủ của hắn."
" Thực lực Giáo Hoàng thực sự không thể lường được." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng than thở, "Hơn nữa còn có Đại Giáo Chủ cùng Hồng Y Giáo Chủ. Ta không hy vọng ngươi và bọn họ đối đầu trực diện."Thực ra Lãnh Lăng Vân muốn nói là ta không hy vọng nàng sẽ gặp phải chuyện bất trắc.
"Cám ơn, ta sẽ không xúc động giống như hôm nay nữa." Giọng nói Khắc Lôi Nhã lúc này đã không còn lạnh lẽo giống như mới vừa rồi. Mà là chân thành bày tỏ lòng biết ơn của nàng.
Lãnh Lăng Vân lại hiểu lời nói của Khắc Lôi Nhã có ý khác. Sẽ khôngxúc động giống như hôm nay, ý là nàng sẽ có biện pháp khác hay sao.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi phải nhớ, thực lực của Giáo Hoàng sâu không lường được." Lãnh Lăng Vân vẫn không yên lòng dặn dò lần nữa.
"Ta hiểu rồi. Cám ơn ngươi." Khắc Lôi Nhã gật đầu.
"Còn nữa, cuộc chiến của Đại hoàng tử và nhị hoàng tử càng ngày càng kịch liệt. Thần Điện Quang Minh cuối cùng nhất định sẽ ủng hộ một người trong đó." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói, " Nhà Hy Nhĩ tất nhiên cũng sẽ phải lựa chọn ủng hộ một bên, nếu như cả Thần Điện và Gia tộc Hy Nhĩ cũng ủng hộ một người thì tốt. Nếu không phải cùng một người, thì sẽ rất khó xử cho ngươi."
Khắc Lôi Nhã yên lặng suy tư một lúc. Công Tước Cổ Đốn phái Tẫn Diêm thầm trợ giúp nhị hoàng tử, nhưng cái tên nhị ca Á Lực Khắc lại công khai ủng hộ Đại hoàng tử, mà Công Tước Cổ Đốn cũng không có ý phản đối. Không biết Ông nội đang suy tính cái gì đây ?
"Nhà Hy Nhĩ đã quyết định ủng hộ người nào chưa?" Lãnh Lăng Vân thấy Khắc Lôi Nhã rơi vào trầm tư không khỏi lên tiếng hỏi."Ta không biết." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp theo đến tảng đá ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh nói với Lãnh Lăng Vân, "Ngươi ngồi, ta có việc hỏi ngươi."
Lãnh Lăng Vân hơi ngẩn người ra,nhưng vẫn đến ngồi bên cạnh nàng.
"Ngươi, cảm thấy Ông nội của ta, Công Tước Cổ Đốn là một người như thế nào? Ta muốn nghe ý kiến khách quan của ngươi." Khắc Lôi Nhã nghiêm túc nói.
Lãnh Lăng Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khắc Lôi Nhã, biết Khắc Lôi Nhã không phải đang nói đùa, liền nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Ngài ấy không phải một nhân vật đơn giản, có thể để cho cho nhà Hy Nhĩ trụ vững, sừng sững không ngã như vậy, khiến hoàng đế bệ hạ cũng kiêng kỵ mấy phần thì chắc chắn không phải là người tầm thường." Lãnh Lăng Vân dừng một chút, do dự nói, "Người này, tâm cơ không phải bình thường mà là rất thâm sâu."
" Vậy Thần Điện vẫn chưa có quyết định ủng hộ vị hoàng tử nào sao?" Khắc Lôi Nhã lại trở lại đề tài cũ, "Nói cách khác, Giáo Hoàng đang đợi, chờ vị hoàng tử nào đem đến điều kiện có lợi thì ủng hộ người đó, có đúng hay không?"
"Chính là như vậy." Lãnh Lăng Vân gật đầu.
"Vậy Ông nội ta chắc cũng đang đợi." Khắc Lôi Nhã cau mày nhẹ giọng nói, "Ông nội ta vẫn không có tỏ thái độ gì."
"Nhưng là nghe nói đội trưởng đội Sư Thứu Á Lực Khắc, nhị ca ngươi hình như rất thân thiết với Đại hoàng tử, bên ngoài có tin đồn ngươi thì lại rất thân thiết với nhị hoàng tử." Lãnh Lăng Vân nói với Khắc Lôi Nhã như vậy. Cho nên mọi người mới không thể đoán được là nhà Hy Nhĩ ủng hộ nhị hoàng tử hay Đại hoàng tử.
Khắc Lôi Nhã đã hiểu hành động của Á Lực Khắc, thì ra Á Lực Khắc cho rằng mình đứng ở bên phía nhị hoàng tử sao?
"Cho nên cũng rất nhiều người yên lặng theo dõi biến hóa, nhà Hy Nhĩ rốt cuộc ủng hộ vị hoàng tử nào." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói.
Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Không sao cả bọn họ thích đấu thế nào thì đấu , chỉ cần không gây tổn thương đến maauc thân ta là được. Nếu không, ta nhất định không bỏ qua."
"Mẫu thân của ngươi đang làm thủ lĩnh nữ quan cho công chúa Mã Lệ Ti phải không? Phải chú ý lời ra tiếng vào" Lãnh Lăng Vân nặng nề nhắc nhở.
"Được. Ta sẽ chú ý, cám ơn ngươi. Ta phải trở về." Khắc Lôi Nhã đứng dậy.
“Ừ" Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn Khắc Lôi Nhã rời đi. Nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã dần dần mất hẳn trong bóng đêm, Lãnh Lăng Vân thu hồi ánh mắt mình nhìn về bầu trời đêm vô tận. Lần đầu tiên cùng người khác nói nhiều như vậy, lần đầu tiên buông lỏng cảnh giác trước mặt một người. Không hiểu nổi mình rốt cuộc đang làm gì, cũng không hiểu tại sao nếu mình không giải thích với nàng thì sẽ phiền muội trong lòng.
Khắc Lôi Nhã trở lại phủ Hy Nhĩ , Tẫn Diêm vẫn còn đứng ở chỗ đó chờ nàng.
Bạch Đế và Hắc Vũ vừa nhìn thấy Khắc Lôi Nhã quay lại, liền nhảy lên vai nàng thân thiết cọ xát.
"Tẫn Diêm, vì sao ngươi không đi nghỉ ngơi?" Khắc Lôi Nhã thấy Tẫn Diêm đứng ở trên hành lang kinh ngạc hỏi.
"Tiểu thư chưa trở về, ta sẽ không đi nghỉ ngơi." Tẫn Diêm trầm giọng đáp.
"Hiện tại ta đã trở về, ta đi tìm Lạp Tây Á một chút rồi sẽ đi nghỉ ngơi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Khắc Lôi Nhã nhìn khuôn mặt cố chấp của Tẫn Diêm, nhẹ nhàng mà nói ra.
"Vâng, Tiểu thư." Tẫn Diêm xoay người, im lặng rời đi.
Đem Nhẫn Không Gian cho Lạp Tây Á, quả nhiên nàng ta mừng rỡ như điên chỉ còn thiếu nước chưa có ôm hôn Khắc Lôi Nhã.
Sáng sớm hôm sau, trong phủ Hy Nhĩ, sắc mặt của Công Tước Cổ Đốn rất khó coi.
Vì ở trong đại sảnh có hai vị khách không mời.
Khắc Lôi Nhã vừa về đến nhà, Công Tước Cổ Đốn còn chưa kịp dẫn nàng đi yết kiến hoàng đế bệ hạ, thì người của Thần Điện Quang Minh là Thánh tử Lãnh Lăng Vân và Thánh nữ Liễu Tuyết Tình tìm tới cửa, đi thẳng vào vấn đề nói là đến để gặp tế ti đại nhân, muốn nàng cùng đi tới thành Phiêu Tuyết xử lý công việc.
"Tỷ tỷ, tỷ rất được yêu thích nha, ha ha, Thần điện cả ngày tìm tỷ, Ông vốn muốn dẫn tỷ đi hoàng cung một chuyến ." Lạp Tây Á cười hì hì nói.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, mang theo tẫn Diêm xuất hiện ở đại sảnh.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi đã đến rồi." Liễu Tuyết Tình dịu dàng mỉm cười đứng dậy chào đón nàng, bộ dáng thanh cao, tao nhã như cũ làm cho người ta cảm thấy vui mắt vui tai. Thái độ đối với Khắc Lôi Nhã rất thân thiết làm cho người ta tìm không ra một chút ý định xấu xa nào.
"Thánh nữ đại nhân, Thánh tử đại nhân." Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt chào hỏi.
"Chúng ta tới đón ngươi đi Thần điện. Nếu ngươi đã là ti tế của Thần điện chúng ta, dĩ nhiên là phải đến sống ở Thần điện. Hơn nữa hôm nay ngươi chuẩn bị một chút chúng ta cùng nhau đi thành Phiêu Tuyết, bên đó tai nạn tuyết lở tương đối nghiêm trọng, Giáo Hoàng để cho chúng ta đi trợ giúp." thanh âm của Thánh nữ rất dịu dàng, hướng về phía Khắc Lôi Nhã mà nói, giọng của nàng ta hệt như một vị tỷ tỷ thân thiết nhà bên.
Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Công Tước Cổ Đốn, Công Tước Cổ Đốn bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Ta sẽ phái người hộ tống Khắc Lôi Nhã đến đó sau."
"Không cần Công Tước đại nhân phí tâm, vì Khắc Lôi Nhã mà ở Thần điện đã chuẩn bị xong tất cả rồi." Giọng điệu Thánh nữ mặc dù khách khí, nhưng lại kiên quyết không cho cự tuyệt.
"Ông nội, không cần lo lắng." Khắc Lôi Nhã không muốn nói nhiều, lạnh nhạt nói, "Nếu tai nạn tuyết lở nghiêm trọng như vậy chúng ta phải đi nhanh lên đi."
Lãnh Lăng Vân từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện, đáy mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ và lo lắng nhưng không người nào có thể thấy được
"Khắc Lôi Nhã, vậy kỵ sĩ của ngươi. . . . . ." , Thánh nữ nhìn đi theo Tẫn Diêm sau lưng Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày định nói gì đó nhưng, Lãnh Lăng Vân đã lạnh lùng lên tiếng.
"Tẫn Diêm là kị sĩ của Khắc Lôi Nhã từ nhỏ đến lớn, chưa từng rời nửa bước."Những lời này cũng đã đem lời muốn nói của Thánh nữ đánh gãy.
"A, là như vậy sao?Thêm một người cũng đi, có một người trợ giúp càng tốt."Thánh nữ mỉm cười, chỉ là nụ cười không còn thân thiết như vừa rồi nhưng vẫn rất tự nhiên
Cứ như vậy đoàn người ra khỏi phủ Hy Nhĩ, sắc mặt Công Tước Cổ Đốn lại càng thâm trầm.
Lên xe ngựa, Liễu Tuyết Tình mỉm cười bắt chuyệni: "Khắc Lôi Nhã, về Thần điện trước chuẩn bị một chút rồi hẵng đi."
"Không cần, trực tiếp lên đường đi thành Phiêu Tuyết thôi. Đồ của ta đều đã mang đủ !" Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, tựa vào thành xe ngựa nhàn nhạt nói một câunhư thế.
Mang ở trên người? Liễu Tuyết Tình kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã, lại nhìn Tẫn Diêm, không phát hiện hai người mang theo bọc hành lý nào. Chẳng lẽ? ! đáy mắt Liễu Tuyết Tình thoáng qua tia kinh ngạc cùng ghen tỵ. Chẳng lẽ tin đồn Khắc Lôi Nhã có Nhẫn Không Gian trân quýlà thật? ! ( mới biết có một cái nhẫn mà đã ghen tị vậy , Bà này à biết chị Nhã có mấy cái lận thì không biết có hộc máu không nhỉ ? )
Khắc Lôi Nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, Tẫn Diêm nhắm mắtnghỉ ngơi, Lãnh Lăng Vân nhắm mắt nghỉ ngơi, Liễu Tuyết thấy vậy vẻ mặt nàng ta có chút quái dị. . . . . .
Trong xe ngựa một mảnh yên tĩnh, cứ như vậy xe ngựa chậm rãi rời khỏi Đế đô.
Thành Phiêu Tuyết, đúng như tên gọi của nó, hàng năm tuyết rơi trắng xóa,là một nơi rét buốt, hàng năm từ tháng mười bắt đầu có tuyết rơi đến tận tháng hai năm sau.Còn ba mùa còn lại thì cũng chỉ có bảy tháng ( tức là trừ mùa đông 5 tháng thì xuân, hạ thu cộng lại còn có bảy tháng). Xảy ra tuyết lở là chuyện bình thường, nhưng đều không quá nghiêm trọng như tình hình hiện tại, một khi xảy ra tuyết lở Đế Đô sẽ phát lương thực, vật liệu và phái người đi trước trợ giúp giải quyêt thiên tai. Vấn đề cũng không lớn lắm. Còn lần này tuyết lở hình như tương đối nghiêm trọng, còn kinh động cả Thần Điện trợ giúp.
Không ít người trong thôn bị mắt kẹt, không cách nào ra ngoài được. Lương thực và vật liệu cũng không cách nào đưa đến được." Xe ngựa chắc phải dừng ở trấn nhỏ gần đây nhất”. Lãnh Lăng Vân xuống xe ngựa nhìn phía trước mặt mênh mông bát ngát một màu trắng nhẹ nhàng mà nói ra một câu như thế.
Trước mắt sẽ phải tiến vào thành Phiêu Tuyết, nhưng đường đi cũng bị tuyết trắng phủ kín, xe ngựa không cách nào đi tới, phải thay đổi một chút làm một cái xe trượt tuyết mới có thể tiếp tục đi về phía trước. Kéo xe trượt tuyết chính là một loại thú tráng kiện thấp bé tên là tuyết thú, tuyết thú bốn chân rất có lực, lòng bàn chân có đệm thịt thật dầy, cả người rậm rạp đầy lông. Mọi người đã mặc áo ấm dày cộm, mà lúc này Liễu Tuyết Tình mới xác định rằng quả nhiên Khắc Lôi Nhã có Nhẫn Không Gian trân quý. Trừ ghen tỵ ra còn có nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã làm thế nào lại có vật trân quý như vậy? Chẳng lẽ là Khắc Lý Phu đưa? Không thể nào, Khắc Lý Phu cũng chỉ có một cái Nhẫn Không Gian mà thôi, còn nghe nói là thật vất vả mới có được. Nhẫn Không Gian trân quý như thế Khắc Lôi Nhã từ đâu mà có?
"Chúng ta phải qua bên này trước, có ba thôn bị ngăn cách với bên ngoài không có cách nào đi vào được.Lương thực cứu trợ sẽ rất nhanh được đưa đến." Lãnh Lăng Vân nhìn bản đồ trong tay lạnh nhạt nói, "Chỗ khác đã có những người khác của Thần Điện đảm nhiệm, chúng ta chỉ cần phụ trách nhanh chóng đem mọi người trong những thôn này giải cứu ra ngoài là được.
"Năm nay tuyết lở hình như có chút bất thường." Tẫn Diêm nhìn một mảnh trắng xóa cả vùng đất, cau mày trầm giọng nói.
"Đúng vậy, cho nên Thần Điện mới phái chúng ta tới, thuận tiện điều tra một chút xem chuyện gì xảy ra." Lãnh Lăng Vân ngồi lên xe trượt tuyết, nói với mọi người, "Đi thôi."Chút chuyện này thánh tử và Thánh nữ hoàn toàn có thể tự giải quyết, nhưng Giáo Hoàng lại cố ý bắt Khắc Lôi Nhã cùng đi, không biết trong này còn có ý đồ gì đây?.
Mọi người ngồi lên xe trượt tuyết, Lãnh Lăng Vân vung roi, tuyết thú chạy như bay về phía trước.
Gió thổi trong tuyết, lạnh lẽo bức người, thổi đến trên da giống như đao cắt .
Bạch Đế và Hắc Vũ núp ở trong mũ áo choàng của Khắc Lôi Nhã , trợn mắt nhìn ra phía ngoài.
Trên mặt tuyết chiếc xe trượt tuyết kéo lê những dấu vết thật dài, hướng về phía sơn cốc đi tới.
Dọc theo đường đi không khí có chút quỷ dị, trừ trầm mặc ra vẫn là trầm mặc.
"Chiêm chiếp!" Bạch Đế bò đến trong ngực Khắc Lôi Nhã ,dùng móng vuốt nho nhỏ gãi gãi Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã cúi đầu nhàn nhạt cười cười, từ trong Nhẫn Không Gian lấy ra một miếng bánh ngọt chocolate nho nhỏ đưa cho Bạch Đế . Thấy thế Hắc Vũ nhảy lên một cái đem móng vuốt của mình hòng đoạt lấy bánh ngọt trong tay Bạch Đế. Hai vật nhỏ ở trong ngực Khắc Lôi Nhã bắt đầu hung hăng tranh đoạt , Khắc Lôi Nhã nghiêng đầu có chút thích thú nhìn hai vật nhỏ tranh đoạt. Tẫn Diêm im lặng nhìn thú tính Khắc Lôi Nhã nổi lên, nàng hoàn toàn có thể lấy ra thêm một miếng bánh ngọt nữa, nhưng nàng lại không làm, liền thích chí ngồi xem hai tiểu gia hỏa đoạt đi đoạt lại.
"Khắc Lôi Nhã, hai vật nhỏ này này đều là sủng vật của ngươi sao? Thật đáng yêu." Liễu Tuyết lại bắt đầu tìm cớ bắt chuyện.
Đúng" Khắc Lôi Nhã cũng lười nói nhiều, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng.
Đây là hai loài ma thú gì? ta cũng chưa từng gặp qua." Liễu Tuyết Tình nhẹ nhành mỉm cười, vương tay ra hướng tới chỗ Hắc Vũ.
Tẫn Diễm quay mặt qua bên khác, khóe miệng giật giật
Quả nhiên kế tiếp xảy ra một màn đúng như hắn dự liệu.
Móng vuốt Hắc Vũ nhắm vào bàn tay Liễu Tuyết Tình mà cào tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ba đường màu đỏ. Liễu Tuyết Tình vốn da thịt trắng nõn nay lại xuất hiện ba vệt máu không khỏi hoảng hốt.
"A!" Liễu Tuyết Tình kêu lên một tiếng, bị đau quá nên phải thu tay về. ( Đúng là Pet của chị Nhã ~ ngoan quá )
"Thánh nữ đại nhân, thật sự rất xin lỗi." Khắc Lôi Nhã thấy thế vừa níu chặt Hắc Vũ vừa nói, nàng chú ý tới đáy mắt Liễu Tuyết Tình lóe lên một tia ngoan độc, mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn bị nàng thấy được.
"Không sao." Liễu Tuyết Tình lại cười dịu dàng, sờ sờ tay mình thấy có chút đau nhưng vẫn coi như không có chuyện gì. Sau đó ánh mắt Liễu Tuyết Tình liếc về phía Lãnh Lăng Vân, Lãnh Lăng Vân chắc chắn có nghe được tình huống của bên này, nhưng Lãnh Lăng Vân lại không hề động đậy, chứ đừng nói là đề cập tới việc trị thương cho Liễu Tuyết Tình .
Sắc mặt mĩ nữ Liễu Tuyết Tình có chút ảm đạm, trong lòng đối với Khắc Lôi Nhã lại thêm một phần bất mãn.
Xe trượt tuyết lúc này đã tiến vào sơn cốc, đi phía trước, hai bên là vách núi cây cối thưa thớt. Động vật hầu hết đã mai danh ẩn tích, hoặc là ngủ đông, hoặc là di cư về phía nam.
"Lăng Vân! Có hơi thở hắc ám!" Chợt, Liễu Tuyết Tình cau mày nhỏ giọng hô lên.
Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu ánh mắt quét chung quanh nhưng không có phát hiện bất cứ điều khác thường nào, Tẫn Diêm cau mày, để tay ở trên chuôi kiếm. Lãnh Lăng Vân lại cảnh giác cao độ , bởi vì đối với hắc ám hơi thở Liễu Tuyết Tình nhạy cảm vượt xa rất nhiều người, bao gồm hắn.
"Ở nơi nào? !" sắc mặt Lãnh Lăng Vân nặng nề, chung quanh không thấy một tia khác thường nào, nhưng là Liễu Tuyết Tình cảnh báo mọi người, đối thủ ẩn thân vô cùng tốt.
"Ở gần đây, bên kia, không đúng! Bên này cũng có! Chung quanh toàn bộ đều có !" Liễu Tuyết Tình chợt kinh hoàng, đứng dậy khẩn trương nhìn chung quanh.
Cái gì?
"Rống rống. . . . . ." Lúc này, tuyết thú chợt không còn bình tĩnh được nữa, tự nhiên co cẳng chạy như điên, cũng không thèm phân biệt phương hướng. Hoảng hốt lao thẳng lên phía trước, xe trượt tuyết sắp đụng phải một tảng đá khổng lồ, trong nháy mắt cả bốn người nhẹ nhàng nhảy khỏi xe trượt tuyết, chiếc xe đụng vào tảng đá to, tan tành thành nhiều mảnh nhỏ, mà mấy con tuyết thú chạy như điên kia, phút chốc đã chạy biến mất dạng.
Chung quanh một mảnh yên tĩnh, vẫn như cũ không thấy bất kỳ điều gì khác thường.
Tẫn Diêm rút kiếm, sắc mặt không đổi che chắn trước mặt Khắc Lôi Nhã,cảnh giác nhìn xung quanh. Khắc Lôi Nhã cau mày cũng bình tĩnh mà quan sát chung quanh, nhưng trong lòng nàng cảm thấy có điềm chẳng lành. Không khí yên ắng như vậy không phải là bình thường, ngược lại giống như giông bão sắp ập đến.
" Hơi thở hắc ám rất nồng đậm!" sắc mặt Liễu Tuyết Tình thay đổi, luồng hơi thở hắc ám này ẩn chứa lực lượng khổng lồ mà nàng ta không có cách nào nắm bắt được.
Vừa lúc đó, tiếng động ầm ầm bắt đầu vang lên, dưới chân bọn họ mặt đất khẽ rung lên.
"Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?" Liễu Tuyết Tình cau mày nhìn bốn phía, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương .
"Tuyết lở!" sắc mặt Khắc Lôi Nhã biến hóa, cắn răng phun ra hai chữ . Ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh, hai bên toàn là vách đá dựng đứng,không thấy sơn cốc đâu. Có người phục kích bọn họ.
" Bay lên mau" Lãnh Lăng Vân nhìn Khắc Lôi Nhã dồn dập nói, "Ngươi mang Thánh nữ bay lên, ta mang Tẫn Diêm."Ở đây có thể bay chỉ có hai người là Lãnh Lăng Vân và Khắc Lôi Nhã .
Vậy mà vẫn không kịp, giọng điệu cứng rắn của Lãnh Lăng Vân vừa vang lên thì, dưới chân của bọn họ lại xuất hiện một trận Ngũ Tinh khổng lồ màu đen với đầy những mũi nhọn hoắt, nơi bọn họ đứng là ngay ở giữa trận Ngũ Tinh không gian! trận Ngũ Tinh nhọn hoắt tản ra nhàn nhạt tia hắc quang, cực kỳ quỷ dị.
Ùng ùng!
Thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, tuyết cuồn cuộn ùn ùn kéo đến hướng sơn cốc mà bốn người đang chạy tới, tuyết lở còn kèm theo băng nhũ bén nhọn !
Khắc Lôi Nhã đưa tay nắm lấy tay Liễu Tuyết Tình chuẩn bị mang nàng ta bay lên cao, thì ngay dưới chân lại nhanh chóng bị tuyết vùi lấp. Một cỗ lực lượng khổng lồ kéo chân Khắc Lôi Nhã, đẩy nàng xuống chỗ bị vùi lấp kia. Khắc Lôi Nhã muốn giương cánh bay lên nhưng, làm thế nào cũng không khống chế được. Sức lực toàn thân từ từ bị rút cạn! Liễu Tuyết Tình thấy vậy cố tình tránh xa khỏi Khắc Lôi Nhã, vậy nhưng dưới chân của nàng ta cũng bị vùi lấp giống Khắc Lôi Nhã, cả người bị lấp đi, không thể xuất ra dù chỉ một chút thực lực.
"Lăng Vân, Lăng Vân, . . . . . ." Liễu Tuyết Tình hốt hoảng la lên, đôi tay vung loạn xạ. Nhưng không chờ được bàn tay mà nàng ta mong mỏi.
“ Chiêm chiếp” Hắc Vũ cố gắng vỗ vỗ đôi cánh nhỏ xíu của nó, dùng móng vuốt nho nhỏ níu lấy Khắc Lôi Nhã cùng với Bạch Đế liều mạng kéo nàng lên, nhưng lại không có tác dụng gì, Khắc Lôi Nhã càng ngày càng lún sâu.
"Tiểu thư!" Tẫn Diêm xoay người vươn tay nắm lấy tay Khắc Lôi Nhã, nhưng mà cả Tẫn Diêm cũng bị cỗ lực lượng khổng lồ dưới chân quấn lấy, nhanh chóng đem cả hắn cũng vùi lấp theo. Thấy thế sắc mặt Lãnh Lăng Vân đại biến, cũng vươn tay ra nắm lấy Khắc Lôi Nhã, nhưng không được. Bóng dáng Khắc Lôi Nhã dần dần biến mất trước mắt hắn, bị bao phủ bởi trận Ngũ Tinh kia. Tẫn Diêm nắm được tay Khắc Lôi Nhã, cả hai cũng nhanh chóng bị lấp đi. ( Tẫn Diễm sướng nha. Chắc đợt này về anh khỏi rứa tay luôn. hố hố)
Liễu Tuyết Tình lọt lõm xuống trước, ánh mắt nàng ta gắt gao dừng lại ở tay lãnh Lăng Vân, đôi tay đó, không phải đưa ra vì mình , mà đưa ra vì Khắc Lôi Nhã! Lãnh Lăng Vân lúc này cũng bị một cỗ lực lượng cường đại dưới chân lôi xuống, phép thuật không có cách nào sử dụng, thân thể từ từ bị vùi lấp. Trước khi biến mất, ý niệm cuối cùng của tất cả bọn họ là! Đây là một cái bẫy.
Trận tuyết lở mãnh liệt đó, che mất sơn cốc, cơ hồ đem sơn cốc đó lấp đầy. Nhũ băng khổng lồ, sắc bén cắm ngổn ngang trên mặt đất cùng với tàn dư của trận Ngũ Tinh.
Qua thật lâu, xung quanh lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có , chợt có từng đợt tuyết trắng ào ào đổ xuống.
Mới vừa rồi chính ở đó có bốn người biến mất, dấu vết trận Ngũ Tinh cũng theo đó biến mất.
"Lại giết được mấy tên tay sai của Thần Điện. Ha ha" Ở đỉnh núi một bóng người màu đen đang mỉm cười.
"Còn chưa chắc chắn. Trận của người mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ đem bọn họ truyền tống đến nơi đó mà thôi." Thanh âm lạnh lùng của một người khác xen vào.
"Thôi đi, sao ngươi cứ phải dội nước lạnh vào ta thế nhỉ, bọn họ vào chỗ đó, chẳng lẽ còn có thể sống sót mà ra ngoài sao" "
HẾT CHƯƠNG 98.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.