Quyển 1 - Chương 99: Tiểu muội muội đến, ca ca thương muội
Vô Tình Bảo Bảo
09/08/2014
Khắc Lôi Nhã chỉ cảm thấy trước mắt mình tối đen như mực, sau đó cơ thể đơn độc trôi lơ lửng giữa biển khơi, mơ hồ không có cảm giác an toàn.
Cuối cùng trước mắt cũng có một tia sáng, Khắc Lôi Nhã mở mắt ra, ngẩn người với nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt mình là một mảnh tối đen, rừng rậm tối đen, mặt đất tối đen, tất cả đề lộ ra mùi vị đè nén nguy hiểm. Khắc Lôi Nhã ngoảnh lại không thấy Tần Diêm và những người khác. Cũng không thấy bóng dáng của Bạch Đế và Hắc Vũ. Xung quanh vắng vẻ, chỉ còn lại một mình nàng.
Khắc Lôi Nhã khẽ nấm chặt nắm đấm, phát hiện có thể sử dụng sức lực. Khắc Lôi Nhã nhíu mày suy tư, nói như vậy mới vừa rồi Trận tuyệt thế Ngũ Tinh là Trận Truyện Tống? Hơn nữa có thể làm cho người ta tạm thời mất đi ma pháp? Nơi này là nơi nào? Tẫn Diêm ở đâu? Lãnh Lăng Vân và Thánh nữ đâu?
Khắc Lôi Nhã đi về phía trước, đất dưới chân nàng đầy mùi nấm mốc và ẩm ướt.
Chung quanh bao phủ hơi thở nguy hiểm không nói được, Khắc Lôi Nhã nhíu mày, không biết vì sao, cảm thấy có người theo dõi mình. Nhưng lại không cách nào cảm thấy được người nọ ở đâu.
"Dừng lại!" Khắc Lôi Nhã khó chịu nói, tiếp tục đi về phía trước. Tốt hơn là nên tìm được Tẫn Diêm và bọn họ trước.
Một căn phòng tráng lệ, trên bàn ở giữa căn phòng để một quả Cầu Thủy Tinh khổng lồ, phía trên của quả cầu thủy tinh có rất nhiều ô nhỏ, rõ ràng hình ảnh trong quả cầu thủy tinh là của Khắc Lôi Nhã.
"A, tiểu nha đầu hình như cảm thấy chúng ta đang nhìn trộm nàng đấy." Một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen một tay chống cằm nói, có chút hưng phấn với hình ảnh trong quả cầu thủy tinh khổng lồ.
"Mặc kệ nàng có thể cảm thấy hay không, dù sao cũng không thể ra khỏi rừng Mộng Ảo." Một nam tử trẻ tuổi khác cũng mặc áo đen, nhàn nhã ngồi trên ghế bên cạnh, hai tay để ở sau ót, chân bắt chéo để lên bàn, nhàm chán nói. Hai khuôn mặt tuấn mĩ giống nhau, bọn họ là huynh đệ sanh đôi!
"Đúng thế, ha ha, những người dối trá, tự xưng bản thân là cao cả trong sạch, vậy hãy để cho bọn họ vĩnh viễn rơi vào rừng Mộng Ảo." Trong giọng nói lạnh lùng đầy trào phúng.
"Chỉ là, ta lại có chút tò mò, người của thần điện Quang Minh có người nào có thể ra khỏi rừng Mộng Ảo hay không?" Nam tử lười biếng cười lạnh nói.
"Hiện tại thì không có. Nhưng mà, nếu quả thất sự có? Chẳng lẽ ngươi muốn họ kéo tới đây?"
"Thật sự có, chúng ta liền tự mình giải quyết là được rồi." Giọng nói lười biếng lạnh lẽo hung ác.
"Khụ, khụ. . . . . ." Một giọng nói từ ngoài cửa vang lên, "Tập Ít Tư, Tập Ít Kì, ta kêu các ngươi chú ý, có phát hiện khác thường gì hay không?’’
"A, a, sư bá, chúng ta phát hiện một điều thú vị, tiểu nha đầu này hình như cảm thấy chúng ta đang theo dõi nàng đấy." Tập Ít Kì đứng lên, chỉ vào quả Cầu Thủy Tinh nói.
Tập Ít Tư để chân xuống, ngồi phía sau, nghiêm túc nói: "Sư phụ, hiện tại vẫn chưa có người nào có thể ra khỏi Rừng Mộng Ảo. Vẫn là trận pháp của sư phụ lợi hạ’’.
"Phải nói là thần Hắc Ám ban tặng sức mạnh thật lớn." Người ở cửa chậm rãi đi vào, ông cụ mặc áo đen, nhanh nhẹn, cặp mắt trợn lên.
"Tất nhiên, thần Hắc Ám giàu lòng nhân từ hơn thần Quang Minh gian trá kia, có trả giá liền có hồi báo. Giao dịch đơn giản vậy thôi." Tập Ít Kì nhìn hình ảnh trong quả cầu Thủy Tinh cười nói.
"Tiểu tử chết tiệt, đừng lấy cái giọng điệu đó nói chuyện. Cẩn thận thần Hắc Ám mất hứng." ông cụ mặc áo đen vươn tay gõ vào đầu Tập Ít Tư một cái.
"Sư phụ, thần Hắc Ám sẽ không rảnh để ý những vấn đề này chứ? Dầu gì thần Hắc Ám cũng là nam nhân, sẽ không hẹp hòi như Nữ Thần Quang Minh chứ?" Tập Ít Kì sờ đầu của mình khó chịu nói.
"Tốt lắm, ngươi không cải lại sư phụ ngươi sẽ chết à?" Tập Ít Tư nhàn nhạt nói, ánh mắt lại bị hình ảnh giữa cầu thủy tinh hấp dẫn, "Mau đến xem, tiểu nha đầu này đã tiến vào ảo giác rồi, xem nàng sẽ làm thế nào."
"Còn có thể làm cái gì? Không phải là sẽ vĩnh viễn quỳ ở nơi đó cầu nguyện, van xin nữ thần ánh sáng mãi mãi soi sáng hay sao?" Tập Ít Tư bĩu môi. Cây cối ở rừng Mộng Ảo đều có thuộc tính bóng tối, có thể tạo ra một loại khói không màu không vị khiến mọi người không còn suy nghỉ, một khi hít vào sẽ sinh ra ảo giác. Mà loại ảo giác này rất đặc biệt chỉ nhằm vào người của thần điện Quang Minh, bọn họ thường thấy ảo giác là nữ thần đích thân xuất hiện, vô cùng thiêng liêng, sau đó một số bọn họ sẽ làm một chuyện gì đó hết sức thành kính. Chẳng hạn như quỳ cầu nguyện ở đó.
"Đúng vậy, cánh rừng rậm này đã hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết của thần điện Hắc Ám, cuối cùng bây giờ cũng phát huy công dụng." Tập Ít Tư lơ đễnh nói.
"Hừ, thần điện Hắc Ám cũng đến lúc xuất hiện trước mắt mọi người rồi, cũng nên trở lại rồi." Tập Ít Kì hai tay để trước ngực hừ lạnh, nhìn vào hình ảnh bên trong cầu Thủy Tinh.
Lúc này, Khắc Lôi Nhã cũng đã thấy được ảo giác.
Cả người nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thay dõi .
"Con của của ta, ánh sáng luôn ở cùng con." trước mắt Khắc Lôi Nhã xuất hiện hình ảnh Nữ Thần Quang Minh vô cùng tuyệt mĩ, cả người phát ra ánh sáng thanh khiết, trong tay cầm một quyền trượng vô cùng tinh xảo, trên đầu mang ánh vàng lấp lánh. Ánh mắt cao cả thuần khiết.
Khắc Lôi Nhã thản nhiên nhìn Nữ Thần Quang Minh xuất hiện, trầm mặc.
"Con của ta, hay cùng ta cầu nguyện, khiến cho thế giới này tràn đầy ánh sáng, hòa bình, nhân ái’’ Nữ Thần Quang Minh khẽ vung quyền trượng, ánh sang thuần khiết xuất hiện xung quanh Khắc Lôi Nhã.
"Con? Ngươi làm sao sinh ra ta? Nữ Thần Quang Minh có thể hòa hợp với nam nhân để sinh con sao?" Khắc Lôi Nhã cười lạnh đứng lên, tay vừa động, lập tức trên tay xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa rất lớn, mắt không chớp, nhanh chóng đánh về phía Nữ Thần Quang Minh .
Sắt mặt Nữ Thần Quang Minh thay đổi, sau đó bị chém thành hai mảnh, rồi biến mất.
"Thật là ảo giác tẻ nhạt!" Khắc Lôi Nhã thu hồi ngọn lửa, khinh thường nói. Tiếp tục đi về phía trước.
Ba người dứng trước Cầu Thủy Tinh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ mặt không thể tin trong mắt đối phương.
"Đó, đó kia không phải là người của thần điện Quang Minh? Làm sao có thể ra tay với ảo giác nhanh như vậy, không phải bọn họ tôn sùng mù quáng Nữ Thần Quang Minh, bọn người ngu ngốc đó không phải hết lòng hết dạ với Nữ Thần Quang Minh sao? Làm sao lại ra tay nặng như thế?" Tập Ít Kì trừng mắt nhìn Cầu Thủy Tinh, mà nói một tràng. Giọng nói kinh ngạc và hoài nghi.
"Nàng là người đầu tiên có thể ra khỏi rừng Mộng Ảo." Tập Ít rất bình thản nói.
"Như vậy thì phải đi giải quyết nàng rồi. Không ngờ trong thần điện Quang Minh cũng có người như vậy." Tập Ít Kì than thở, "bọn người ngu xuẩn của thần điện Quang Minh không phải tôn kính và nghe lệnh Nữ Thần Quang Minh sao? Cho dù có thể biết rõ là ảo giác cũng không dám vô lễ. Nàng thì ngược lại, trực tiếp một kiếm giải quyết, còn nói thêm một câu gì?".
"Nàng mắng người, nói rất thô tục." Tập Ít Tư bình tĩnh nói!. "Không phải chứ? Mắng cái gì?" Tập Ít Kì kích động kêu lên, chuyện này thật bất ngờ, người của thần điện Quang Minh sao lại biết mắng người thô tục như thế. Nhưng hắn tuyệt đối không hoài nghi lời nói của Tập Ít Tư, Tập Ít Tử nói lại không thiếu một chữ!
"Nàng mắng là Nữ Thần Quang Minh cao quý thuần khiết còn có thể hòa hơp với nam nhân để sinh con." Tập Ít Tư híp mắt chậm rãi nói.
"Hả?" miệng Tập Ít Kì há to, trong mắt kinh ngạc. Mà nhìn biểu hiện của nữ nhân kia trong quả Cầu Thủy Tinh sư phụ của bọn họ cũng kinh ngạc.
"Bởi vì Nữ Thần Quang Minh nói con của ta." Tập Ít Tư nhún vai nói.
"A ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . đúng đúng, Nữ Thần Quang Minh thật lợi hại, có nhiều con như vây, vậy không biết hòa hợp với bao nhiêu nam nhân mới có thể sinh nhỉ, ha ha, thật có thể sinh!". Tập Ít Kì cười ha hả, lại. Không còn lời nào để nói.
"Được rồi, nhanh đi xử lý đi." Ông cụ mặc áo đen đau đầu với hai kẻ dở hơi này, phất tay bảo cho bọn họ mau đi xử lý.
"Dạ dạ, sư phụ, con đi ngay. Lập tức làm thịt nàng." Tập Ít Tư cười hắc hắc gật đầu.
"Đi nhanh về nhanh." Ông cụ mặc áo đen dặn dò.
"Yên tâm, sư phụ, một mình con làm cũng được. Đại ca huynh theo dõi tiếp những người khác, ta đi một chút trở về liền." Tập Ít Kì phủi mông một cái, hả hê đi ra cửa.
Tập Ít Tư im lặng nhìn hình ảnh trong Cầu Thủy Tinh, ánh mắt chăm chú nhìn vào Khắc Lôi Nhã!. ‘‘Sư phụ, lần này, người cần phải tự mình đi rồi." Tập Ít Tư nhìn Khắc Lôi Nhã, trầm giọng nói.
"Hả? Người nào? khu rừng Mộng Ảo không ngăn lại được sao?" ông cụ mặc áo đen đi đến nhìn vào quả Cầu Thủy Tinh.
"Chính là cô gái có thể ra khỏi rừng Mộng Ảo. Ta cảm thấy nàng không hề đơn giản, Ít Kì không phải là đối thủ của nàng." Tập Ít Tư cau mày trầm giọng nói, "Nàng là người của thần điện Quang Minh, mà một chút sùng kính với Nữ Thần Quang Minh cũng không có. Nhưng Giáo Hoàng lại cho phép người như vậy ở trong thần điện Quang Minh, nhất định là có vấn đề."
Ông cụ mắc áo đen cau mày, chợt nói: "Trừ phi, cô gái này có chỗ hơn người, nên người của thần điện Quang Minh mới muốn nàng gia nhập!".
"Đúng vậy." Tập Ít Tư gật đầu.
"Được, ta đi xem một chút. Đứa nhỏ này cũng có một chúc thú vị." Ông cụ mắc áo đen gật đầu, nhưng trong lòng có một chút khen ngợi đối với Tập Ít Tư, đồ đệ này của ông rất nhạy cảm.
Đi dọc theo rừng Mộng Ảo, Khắc Lôi Nhã bổng dừng lại, nhìn về phía người mới xuất hiện, không lên tiếng. Phía trước là một nam tử trẻ khoảng 20 tuổi, mặc áo đen, con ngươi màu xanh dương đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Tiểu muội muội, đến, để ca ca thương muội." Nam tử vừa mở miệng liền nói lời vô lại. Mắt cười híp lại thành một đường nhìn rất đáng đánh.
Khắc Lôi Nhã chợt rùng mình buồn nôn.
"Lại đây đi, tiểu muội muội, ta sẽ rất dịu dàng." Tập Ít Kì lấy quyền trượng của mình ra, cười hắc hắc.
Khắc Lôi Nhã khẽ chớp mắt, đã nhận ra thân phận của người trước mắt. Là Pháp Sư Hắc Ám, nồng nặc hơi thở bóng tối. Hơn nữa, người này mặc dù cười vô lại, nhưng lại không thế nào che giấu được sát khí trên mình.
"Đại thúc, đến đây để ta thương người." Khắc Lôi Nhã cười lạnh một tiếng, nháy mắt trên tay xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa cực lớn.
Tập Ít Kì nghe thấy lời Khắc Lôi Nhã nói, thì sững sờ tại chỗ, đầu óc còn chưa khôi phục, ngay lập tức một luồng khí cực nóng khác thường đã đánh tới trước mắt! . . . . .
"A á á!" Tập Ít Kì hét lên một tiếng kì quái, liên tục lùi về phía sau, thoát khỏi một chiêu hung ác của Khắc Lôi Nhã. Thanh kiếm bằng lửa chém xuống, mặt đất xung quanh tỏa ra mùi cháy két. Khiến lòng người hoảng sợ.
"Ngươi đang làm gì thế? Đại thúc, không phải ngươi nói muốn yêu thương ta sao?" khóe miệng Khắc Lôi Nhã khẽ nhếch lên thành đường cong, giọng nói chế nhạo.
Tập Ít Kì lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cũng chú ý đến cô gái này. Không ngờ lại là một chiến sĩ! Sức mạnh và tốc độ đều cao hơn hắn!
"Không cần gấp gáp, ta sẽ khiến ngươi trở thành người chết đầu tiên khi ra được khỏi rừng Mộng Ảo. . . . . ." Tập Ít Kì còn chưa nói hết lời, sắc mặt liền thay đổi, nhếch nhác lui nhanh về phía sau.
Làm sao Khắc Lôi Nhã có thể để cho Tập Ít Kì có thời gian nói chuyện, càng không cho hắn có thời gian niệm chú ngữ. Tập Ít Kì luống cuống không ngừng gọi ra lá chắn ma pháp để ngăn cản công kích ác liệt của Khắc Lôi Nhã. Nhưng mỗi một kiếm của Khắc Lôi Nhã đánh vào lá chắn, một lần Tập Ít Kì lại hoảng sợ. Sức mạnh như thế Tập Ít Kì không có cách ứng phó.
Tập Ít Kì biết, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn nhật định sẽ thua! Như thế nào cũng không ngờ cô gái nhu nhược trước mắt là chiến sĩ!
Không đúng! con ngươi của Tập Ít Kì trong nháy mắt mở to. Chiến sĩ làm sao có khả năng vừa sử dụng Đấu Khí vừa có thể phóng ra ngọn lửa ma pháp? Sao có thể tạo ra ngọn lửa Hóa Hình? Không thể!
Nói như vậy, cô gái này là ma vũ song tu!
Vừa là ma pháp sư, vừa là chiến sĩ!
"Trong lúc đánh nhau mà phân tâm chính là tự sát, đại thúc!" lời nói lạnh lung tàn khốc của Khắc Lôi Nhã vang lên bên tai Tập Ít Kì, ngay lập tức, lá chắn ma pháp của Tập Ít Kì đã bị sức mạnh điên cuồng đánh vỡ, hắn bị đánh bay, đập mạnh vào góc cây to phía sau.
Trước mắt Tập Ít Kì là một mảnh tối đen, muốn ngất đi.
Cuối cùng sắc mặt Tập Ít Tư cũng thay đổi nhìn chắm chú vào quả Cầu Thủy Tinh. Quá kinh địch! Tất nhiên là phải trả giá cao. Hi vọng tên nhóc này lấy làm bài học. Tập Ít Tư thở dài. Aiz.., cũng mai là sư phụ vội vàng đuổi theo, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng nổi!.
Vẻ mặt Khắc Lôi Nhã lạnh như băng, nắm chặc ngọn lửa Hóa Hình trong tay châm rãi đến gần Tập Ít Kì.
"Vĩnh biệt, Đại thúc." Khắc Lôi Nhã khẽ nở một nụ cười mê hoặc, Tập Ít Kì cảm thấy lo lắng. Ngay sau đó, thanh kiếm bằng lửa trong tay Khắc Lôi Nhã chém tới trước ngực của Tập Ít Kì.
Tập Ít Kì tận mắt thấy thanh kiếm bằng lửa càng ngày càng gần sắp chạm vào cơ thể mình, động tác của Khắc Lôi Nhã bỗng đừng lại.
Thanh kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã đừng lại ở giữa không trung, không có cách nào chém xuống.
Không cảm thấy đau đớn như mình tưởng tượng, Tập Ít Kì chậm chạp mở mắt, thấy cô gái trước mắt đứng im tại chổ. Sắc mặt thay đổi, tư thế vẫn giữ nguyên và không thể cử động.
"Ha ha, không phải ngươi muốn vĩnh biệt ta sao? Khụ khụ" Tập Ít Kì đắc ý đứng lên, nhưng không ngời động phải vết thương, ho khan một tiếng. Hắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Là sư phụ cứu hắn!
Thanh kiếm bằng ngọn lửa trong tay Khắc Lôi Nhã từ từ biến mất, sức mạnh không thể duy trì được từ từ mất đi. Giống như lúc bị hút vào trận Ngũ Tinh này!
"Ít Kì, ngươi quá kinh địch rồi, lần này thua thảm hại, về sau cần phải chăm chỉ luyện tập." Phía sau, giọng nói già nua truyền đến tai Khắc Lôi Nhã. Một ông cụ mặc áo đen chậm rãi xuất hiện sau lưng Khắc Lôi Nhã.
"Sư phụ, hắc hắc, bây giờ không có chuyện gì rồi. Sức mạnh của thần Hắc Ám thật lợi hại, trận pháp này đã phát huy tác dụng, lần nào cũng thế." Tập Ít Kì cười hả hê, nhưng cũng không đám cười lớn sợ động đến vết thương.
Khắc Lôi Nhã nhìn xuống, không biết từ lúc nào dưới chân nàng đã xuất hiện trận Ngũ Tinh. Sự xuất hiện của ông cụ này tuyệt đối không đơn giản. Mình không thấy ông ta bày trận pháp lúc nào.
Đợi chút...! Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, đây là sức mạnh của thần Hắc Ám?
"Lão già, trận pháp này là thần Hắc Ám vô sỉ dạy ông?". Khắc Lôi Nhã lên tiếng hỏi, giọng nói rất hung hăn.
"Cô bé, ngưới sắp chết đến nơi rồi, còn nói nhiều lời nhảm nhí." Tập Ít Kì hừ lạnh, cảm giác đau đớn sau lưng truyền tới, nhớ tới mình dễ dàng bị cô gái này đánh bại, hắn liền cảm thấy khó chịu!. ‘‘Bọn người đạo đức giả của thần điện Quang Minh không xứng nhắc đến thần Hắc Ám!" ông cụ mặc áo đen tức giận cau mày nói. Người của thần điện Hắc Ám căm thù người của thần điện Quang Minh đến tận xương tuỷ. Hai bên gặp nhau, thì nhất định phải có người chết.
Dừng lại! trong lòng Khắc Lôi Nhã không thềm để ý. Nàng biết rõ, thần Hắc Ám vô sỉ, lúc nào cũng theo dõi nàng. Hắn sẽ không để nàng chết! Chỉ là không nghĩ tới lần này nàng lại gặp phải thuộc hạ của hắn.
"Vĩnh biệt, tiểu muội." Tập Ít Khì cười lạnh, rút thanh chủy thủ của mình ra, lạnh lùng đâm về phía Khắc Lôi Nhã.
"Thần Hắc Ám! ! !" Khắc Lôi Nhã lớn tiếng quát, động tác của Tập Ít Kì đột nhiên dừng lại.
"Ngươi đang phô trương cái gì? Cho dù bây giờ ngươi cung phụng thần Hắc Ám của chúng ta, ta cũng không tha mạng cho ngươi!" Tập Ít Kì khinh thường hừ lạnh, Khắc Lôi Nhã gọi to làm cho hắn giật mình.
Khắc Lôi Nhã im lặng, giựt giựt khóe miệng, chờ thần Hắc Ám vô sỉ xuất hiện.
Tập Ít Kì giơ chủy thủ trong tay lên, nhưng mà, trong nháy mắt, bóng tối nhanh chóng xuất hiện xung quanh!
Ông cụ áo đen rất quen thuộc áp lực này!
Xung quanh càng ngày càng tối, tối đến không thấy năm ngón tay của mình.
Tập Ít Tư nhìn cầu Thủy Tinh sắc mặt thay đổi nuốt một ngụm nước miếng cố tìm hình ảnh của Khắc Lôi Nhã trong bóng tối, nhưng không thấy gì cả. Lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng này, sẽ mãi không thể quên được!
Mà ở đấy sắc mặt ông cụ áo đen và Tập Ít Kì cũng thay đổi.
Áp lực này bọn họ không lầm thì đã gặp một lần!
Thần Hắc Ám xuất hiện! ! !
Bóng tối mờ ảo xuất hiện, áp lực khinh khủng như vậy, chỉ có thể là thần Hắc Ám!
Nhưng! Tại sao thần Hắc Ám lại xuất hiện?
Ông cụ áo đen và Tập Ít Kì dường như đã biết được đáp án, nhưng họ không cách nào chấp nhận, không thể nào tin nổi đáp án này.
Cô gái này kêu gọi thần Hắc Ám xuất hiện?
Làm sao có thể?
Điều này làm sao có thể? !
Trong bóng tối, hiện ra ánh sáng màu đỏ. Thần Hắc Ám xuất hiện!
"Ngươi không thể cho ta nghỉ ngơi được sao, đừng có gọi ta thường xuyên như thế." Giọng nói của thần Hắc Ám lạnh lẽo có chút tức giận. Hai lần hiện thân để bảo vệ Khắc Lôi Nhã làm cho hắn cảm thấy rất thật mất mặt, rất bực mình.
Áp lực đáng sợ này làm cho ông cụ áo đen và Tập Ít Tư không thể nào nhúc nhích. Lời nói của thần Hắc Ám kiến cho bọn họ rất hoảng sợ. Đấy là ý gì? Thần Hắc Ám đang nói chuyện với ai?
Ngay sau đó, khiến bọn họ hoảng sợ hơn.
Khắc Lôi Nhã có thể cử động, không nhịn được hừ lạnh: "Ta không cho ngươi nghĩ ngơi? Lần này không phải thuôc hạ ngươi dùng sức mạnh của ngươi đánh ta, ta sẽ gọi ngươi sao?"
Ông cụ áo đen và Tập Ít Kì trợn tròn mắt, nhìn bóng tối xung quanh bọn họ sững sờ há hốc miệng, đại não ngừng hoạt động. Cô gái này, không ngờ đang cùng thần Hắc Ám nói chuyện!
Nàng, rốt cuộc là ai?
Nàng không phải thầy tế của thần điện Quang Minh sao? Vì sao có thể kêu gọi thần Hắc Ám dễ dàng như vậy?
"Nói cho thuộc hạ đầu heo của ngươi biết, đừng có trêu chọc ta!" Khắc Lôi Nhã khó chịu cử động cánh tay.
Xung quanh tối đen, không một tiếng động, Khắc Lôi Nhã vừa nói xong không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Ông cụ mặc áo đen và Tập Ít Kì nuốt nước miếng, bắt đầu lo lắng không yên. Bây giờ bọn họ biết rõ, quan hệ của cô gái này với thần Hắc Ám tuyệt đối không bình thường. Có thể thấy, bởi vì cô gái này mà thần Hắc Ám thu hồi sức mạnh đã ban cho họ!
"Thuộc hạ của ta, nhớ rõ, sau này không đươc đánh nhau với nàng. Cố gắng bảo vệ an toàn cho nàng." Trong bóng tối giọng nói của thần Hắc Ám truyền đến. Trong giọng nói không che giấu một chút tức giận.
"Có nghe không?" Khắc Lôi Nhã diễu võ dương oai hừ lạnh.
"Dạ, thần Hắc Ám vĩ đại. !" Ông cụ mặc áo đen và Tập Ít Kì hoảng sợ đáp.
"Ta ban sức mạnh cho các ngươi một lần nữa, sữ dụng cho tốt, đừng làm cho ta thất vọng." Giọng nói thần Hắc Ám vang lên, ông cụ mặc áo đen thống rên rỉ, không biết thần Hắc Ám đã làm gì.
Ông cụ áo đen chưa kịp phản ứng, bóng tối xung quanh cứ như vậy mà biến mất.
Thần Hắc Ám đã đi rồi.
Khắc Lôi Nhã xoay bả vai của mình, nàng biết thần Hắc Ám đang khó chịu, không muốn gặp nàng, cho nên nhanh chóng rời đi.
Ông cụ áo đen và Tập Ít Kì sững sờ nhìn cô gái mặt dày này, nói không nên lời.
"Lão già, các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì?" Khắc Lôi Nhã không quan tâm hừ lạnh, "Nơi này là nơi nào? Nói đi. Tại sao ta lại bị hút vào đây, bạn của ta đâu?"
Ông cụ áo đen không có bất kì phản ứng nào, trong đầu ông xuất hiện những món đồ gí đó. Thần Hắc Ám mới ban tặng.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Rõ ràng ngươi là người của thần điện Quang Minh, tại sao có thể kêu gọi thần Hắc Ám?" Tập Ít Kì vội hỏi. Hiện tại hắn không thể suy nghĩ gì cả, tất cả sự việc vừa rồi không thể tin được. Người bình thường như hắn không thể hiểu nổi.
"Ta?" Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt vội vàng của Tập Ít Kì, hừ một tiếng không thèm trả lời câu hỏi của hắn, "Các ngươi không nghe việc thần Hắc Ám giao phó sao? Các ngươi phải cố gắng bảo vệ an toàn cho ta."
Tập Ít Kì trợn tròn mắt, nhớ lại lời nói của thần Hắc Ám, không nói nên lời nhìn Khắc Lôi Nhã.
"Trả lời ta, nơi này là nơi nào? Bạn của ta đâu?"Khắc Lôi Nhã tức giận nhìn Tập Ít Kì hỏi.
Cuối cùng trước mắt cũng có một tia sáng, Khắc Lôi Nhã mở mắt ra, ngẩn người với nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt mình là một mảnh tối đen, rừng rậm tối đen, mặt đất tối đen, tất cả đề lộ ra mùi vị đè nén nguy hiểm. Khắc Lôi Nhã ngoảnh lại không thấy Tần Diêm và những người khác. Cũng không thấy bóng dáng của Bạch Đế và Hắc Vũ. Xung quanh vắng vẻ, chỉ còn lại một mình nàng.
Khắc Lôi Nhã khẽ nấm chặt nắm đấm, phát hiện có thể sử dụng sức lực. Khắc Lôi Nhã nhíu mày suy tư, nói như vậy mới vừa rồi Trận tuyệt thế Ngũ Tinh là Trận Truyện Tống? Hơn nữa có thể làm cho người ta tạm thời mất đi ma pháp? Nơi này là nơi nào? Tẫn Diêm ở đâu? Lãnh Lăng Vân và Thánh nữ đâu?
Khắc Lôi Nhã đi về phía trước, đất dưới chân nàng đầy mùi nấm mốc và ẩm ướt.
Chung quanh bao phủ hơi thở nguy hiểm không nói được, Khắc Lôi Nhã nhíu mày, không biết vì sao, cảm thấy có người theo dõi mình. Nhưng lại không cách nào cảm thấy được người nọ ở đâu.
"Dừng lại!" Khắc Lôi Nhã khó chịu nói, tiếp tục đi về phía trước. Tốt hơn là nên tìm được Tẫn Diêm và bọn họ trước.
Một căn phòng tráng lệ, trên bàn ở giữa căn phòng để một quả Cầu Thủy Tinh khổng lồ, phía trên của quả cầu thủy tinh có rất nhiều ô nhỏ, rõ ràng hình ảnh trong quả cầu thủy tinh là của Khắc Lôi Nhã.
"A, tiểu nha đầu hình như cảm thấy chúng ta đang nhìn trộm nàng đấy." Một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen một tay chống cằm nói, có chút hưng phấn với hình ảnh trong quả cầu thủy tinh khổng lồ.
"Mặc kệ nàng có thể cảm thấy hay không, dù sao cũng không thể ra khỏi rừng Mộng Ảo." Một nam tử trẻ tuổi khác cũng mặc áo đen, nhàn nhã ngồi trên ghế bên cạnh, hai tay để ở sau ót, chân bắt chéo để lên bàn, nhàm chán nói. Hai khuôn mặt tuấn mĩ giống nhau, bọn họ là huynh đệ sanh đôi!
"Đúng thế, ha ha, những người dối trá, tự xưng bản thân là cao cả trong sạch, vậy hãy để cho bọn họ vĩnh viễn rơi vào rừng Mộng Ảo." Trong giọng nói lạnh lùng đầy trào phúng.
"Chỉ là, ta lại có chút tò mò, người của thần điện Quang Minh có người nào có thể ra khỏi rừng Mộng Ảo hay không?" Nam tử lười biếng cười lạnh nói.
"Hiện tại thì không có. Nhưng mà, nếu quả thất sự có? Chẳng lẽ ngươi muốn họ kéo tới đây?"
"Thật sự có, chúng ta liền tự mình giải quyết là được rồi." Giọng nói lười biếng lạnh lẽo hung ác.
"Khụ, khụ. . . . . ." Một giọng nói từ ngoài cửa vang lên, "Tập Ít Tư, Tập Ít Kì, ta kêu các ngươi chú ý, có phát hiện khác thường gì hay không?’’
"A, a, sư bá, chúng ta phát hiện một điều thú vị, tiểu nha đầu này hình như cảm thấy chúng ta đang theo dõi nàng đấy." Tập Ít Kì đứng lên, chỉ vào quả Cầu Thủy Tinh nói.
Tập Ít Tư để chân xuống, ngồi phía sau, nghiêm túc nói: "Sư phụ, hiện tại vẫn chưa có người nào có thể ra khỏi Rừng Mộng Ảo. Vẫn là trận pháp của sư phụ lợi hạ’’.
"Phải nói là thần Hắc Ám ban tặng sức mạnh thật lớn." Người ở cửa chậm rãi đi vào, ông cụ mặc áo đen, nhanh nhẹn, cặp mắt trợn lên.
"Tất nhiên, thần Hắc Ám giàu lòng nhân từ hơn thần Quang Minh gian trá kia, có trả giá liền có hồi báo. Giao dịch đơn giản vậy thôi." Tập Ít Kì nhìn hình ảnh trong quả cầu Thủy Tinh cười nói.
"Tiểu tử chết tiệt, đừng lấy cái giọng điệu đó nói chuyện. Cẩn thận thần Hắc Ám mất hứng." ông cụ mặc áo đen vươn tay gõ vào đầu Tập Ít Tư một cái.
"Sư phụ, thần Hắc Ám sẽ không rảnh để ý những vấn đề này chứ? Dầu gì thần Hắc Ám cũng là nam nhân, sẽ không hẹp hòi như Nữ Thần Quang Minh chứ?" Tập Ít Kì sờ đầu của mình khó chịu nói.
"Tốt lắm, ngươi không cải lại sư phụ ngươi sẽ chết à?" Tập Ít Tư nhàn nhạt nói, ánh mắt lại bị hình ảnh giữa cầu thủy tinh hấp dẫn, "Mau đến xem, tiểu nha đầu này đã tiến vào ảo giác rồi, xem nàng sẽ làm thế nào."
"Còn có thể làm cái gì? Không phải là sẽ vĩnh viễn quỳ ở nơi đó cầu nguyện, van xin nữ thần ánh sáng mãi mãi soi sáng hay sao?" Tập Ít Tư bĩu môi. Cây cối ở rừng Mộng Ảo đều có thuộc tính bóng tối, có thể tạo ra một loại khói không màu không vị khiến mọi người không còn suy nghỉ, một khi hít vào sẽ sinh ra ảo giác. Mà loại ảo giác này rất đặc biệt chỉ nhằm vào người của thần điện Quang Minh, bọn họ thường thấy ảo giác là nữ thần đích thân xuất hiện, vô cùng thiêng liêng, sau đó một số bọn họ sẽ làm một chuyện gì đó hết sức thành kính. Chẳng hạn như quỳ cầu nguyện ở đó.
"Đúng vậy, cánh rừng rậm này đã hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết của thần điện Hắc Ám, cuối cùng bây giờ cũng phát huy công dụng." Tập Ít Tư lơ đễnh nói.
"Hừ, thần điện Hắc Ám cũng đến lúc xuất hiện trước mắt mọi người rồi, cũng nên trở lại rồi." Tập Ít Kì hai tay để trước ngực hừ lạnh, nhìn vào hình ảnh bên trong cầu Thủy Tinh.
Lúc này, Khắc Lôi Nhã cũng đã thấy được ảo giác.
Cả người nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thay dõi .
"Con của của ta, ánh sáng luôn ở cùng con." trước mắt Khắc Lôi Nhã xuất hiện hình ảnh Nữ Thần Quang Minh vô cùng tuyệt mĩ, cả người phát ra ánh sáng thanh khiết, trong tay cầm một quyền trượng vô cùng tinh xảo, trên đầu mang ánh vàng lấp lánh. Ánh mắt cao cả thuần khiết.
Khắc Lôi Nhã thản nhiên nhìn Nữ Thần Quang Minh xuất hiện, trầm mặc.
"Con của ta, hay cùng ta cầu nguyện, khiến cho thế giới này tràn đầy ánh sáng, hòa bình, nhân ái’’ Nữ Thần Quang Minh khẽ vung quyền trượng, ánh sang thuần khiết xuất hiện xung quanh Khắc Lôi Nhã.
"Con? Ngươi làm sao sinh ra ta? Nữ Thần Quang Minh có thể hòa hợp với nam nhân để sinh con sao?" Khắc Lôi Nhã cười lạnh đứng lên, tay vừa động, lập tức trên tay xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa rất lớn, mắt không chớp, nhanh chóng đánh về phía Nữ Thần Quang Minh .
Sắt mặt Nữ Thần Quang Minh thay đổi, sau đó bị chém thành hai mảnh, rồi biến mất.
"Thật là ảo giác tẻ nhạt!" Khắc Lôi Nhã thu hồi ngọn lửa, khinh thường nói. Tiếp tục đi về phía trước.
Ba người dứng trước Cầu Thủy Tinh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ mặt không thể tin trong mắt đối phương.
"Đó, đó kia không phải là người của thần điện Quang Minh? Làm sao có thể ra tay với ảo giác nhanh như vậy, không phải bọn họ tôn sùng mù quáng Nữ Thần Quang Minh, bọn người ngu ngốc đó không phải hết lòng hết dạ với Nữ Thần Quang Minh sao? Làm sao lại ra tay nặng như thế?" Tập Ít Kì trừng mắt nhìn Cầu Thủy Tinh, mà nói một tràng. Giọng nói kinh ngạc và hoài nghi.
"Nàng là người đầu tiên có thể ra khỏi rừng Mộng Ảo." Tập Ít rất bình thản nói.
"Như vậy thì phải đi giải quyết nàng rồi. Không ngờ trong thần điện Quang Minh cũng có người như vậy." Tập Ít Kì than thở, "bọn người ngu xuẩn của thần điện Quang Minh không phải tôn kính và nghe lệnh Nữ Thần Quang Minh sao? Cho dù có thể biết rõ là ảo giác cũng không dám vô lễ. Nàng thì ngược lại, trực tiếp một kiếm giải quyết, còn nói thêm một câu gì?".
"Nàng mắng người, nói rất thô tục." Tập Ít Tư bình tĩnh nói!. "Không phải chứ? Mắng cái gì?" Tập Ít Kì kích động kêu lên, chuyện này thật bất ngờ, người của thần điện Quang Minh sao lại biết mắng người thô tục như thế. Nhưng hắn tuyệt đối không hoài nghi lời nói của Tập Ít Tư, Tập Ít Tử nói lại không thiếu một chữ!
"Nàng mắng là Nữ Thần Quang Minh cao quý thuần khiết còn có thể hòa hơp với nam nhân để sinh con." Tập Ít Tư híp mắt chậm rãi nói.
"Hả?" miệng Tập Ít Kì há to, trong mắt kinh ngạc. Mà nhìn biểu hiện của nữ nhân kia trong quả Cầu Thủy Tinh sư phụ của bọn họ cũng kinh ngạc.
"Bởi vì Nữ Thần Quang Minh nói con của ta." Tập Ít Tư nhún vai nói.
"A ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . đúng đúng, Nữ Thần Quang Minh thật lợi hại, có nhiều con như vây, vậy không biết hòa hợp với bao nhiêu nam nhân mới có thể sinh nhỉ, ha ha, thật có thể sinh!". Tập Ít Kì cười ha hả, lại. Không còn lời nào để nói.
"Được rồi, nhanh đi xử lý đi." Ông cụ mặc áo đen đau đầu với hai kẻ dở hơi này, phất tay bảo cho bọn họ mau đi xử lý.
"Dạ dạ, sư phụ, con đi ngay. Lập tức làm thịt nàng." Tập Ít Tư cười hắc hắc gật đầu.
"Đi nhanh về nhanh." Ông cụ mặc áo đen dặn dò.
"Yên tâm, sư phụ, một mình con làm cũng được. Đại ca huynh theo dõi tiếp những người khác, ta đi một chút trở về liền." Tập Ít Kì phủi mông một cái, hả hê đi ra cửa.
Tập Ít Tư im lặng nhìn hình ảnh trong Cầu Thủy Tinh, ánh mắt chăm chú nhìn vào Khắc Lôi Nhã!. ‘‘Sư phụ, lần này, người cần phải tự mình đi rồi." Tập Ít Tư nhìn Khắc Lôi Nhã, trầm giọng nói.
"Hả? Người nào? khu rừng Mộng Ảo không ngăn lại được sao?" ông cụ mặc áo đen đi đến nhìn vào quả Cầu Thủy Tinh.
"Chính là cô gái có thể ra khỏi rừng Mộng Ảo. Ta cảm thấy nàng không hề đơn giản, Ít Kì không phải là đối thủ của nàng." Tập Ít Tư cau mày trầm giọng nói, "Nàng là người của thần điện Quang Minh, mà một chút sùng kính với Nữ Thần Quang Minh cũng không có. Nhưng Giáo Hoàng lại cho phép người như vậy ở trong thần điện Quang Minh, nhất định là có vấn đề."
Ông cụ mắc áo đen cau mày, chợt nói: "Trừ phi, cô gái này có chỗ hơn người, nên người của thần điện Quang Minh mới muốn nàng gia nhập!".
"Đúng vậy." Tập Ít Tư gật đầu.
"Được, ta đi xem một chút. Đứa nhỏ này cũng có một chúc thú vị." Ông cụ mắc áo đen gật đầu, nhưng trong lòng có một chút khen ngợi đối với Tập Ít Tư, đồ đệ này của ông rất nhạy cảm.
Đi dọc theo rừng Mộng Ảo, Khắc Lôi Nhã bổng dừng lại, nhìn về phía người mới xuất hiện, không lên tiếng. Phía trước là một nam tử trẻ khoảng 20 tuổi, mặc áo đen, con ngươi màu xanh dương đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Tiểu muội muội, đến, để ca ca thương muội." Nam tử vừa mở miệng liền nói lời vô lại. Mắt cười híp lại thành một đường nhìn rất đáng đánh.
Khắc Lôi Nhã chợt rùng mình buồn nôn.
"Lại đây đi, tiểu muội muội, ta sẽ rất dịu dàng." Tập Ít Kì lấy quyền trượng của mình ra, cười hắc hắc.
Khắc Lôi Nhã khẽ chớp mắt, đã nhận ra thân phận của người trước mắt. Là Pháp Sư Hắc Ám, nồng nặc hơi thở bóng tối. Hơn nữa, người này mặc dù cười vô lại, nhưng lại không thế nào che giấu được sát khí trên mình.
"Đại thúc, đến đây để ta thương người." Khắc Lôi Nhã cười lạnh một tiếng, nháy mắt trên tay xuất hiện một thanh kiếm bằng lửa cực lớn.
Tập Ít Kì nghe thấy lời Khắc Lôi Nhã nói, thì sững sờ tại chỗ, đầu óc còn chưa khôi phục, ngay lập tức một luồng khí cực nóng khác thường đã đánh tới trước mắt! . . . . .
"A á á!" Tập Ít Kì hét lên một tiếng kì quái, liên tục lùi về phía sau, thoát khỏi một chiêu hung ác của Khắc Lôi Nhã. Thanh kiếm bằng lửa chém xuống, mặt đất xung quanh tỏa ra mùi cháy két. Khiến lòng người hoảng sợ.
"Ngươi đang làm gì thế? Đại thúc, không phải ngươi nói muốn yêu thương ta sao?" khóe miệng Khắc Lôi Nhã khẽ nhếch lên thành đường cong, giọng nói chế nhạo.
Tập Ít Kì lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cũng chú ý đến cô gái này. Không ngờ lại là một chiến sĩ! Sức mạnh và tốc độ đều cao hơn hắn!
"Không cần gấp gáp, ta sẽ khiến ngươi trở thành người chết đầu tiên khi ra được khỏi rừng Mộng Ảo. . . . . ." Tập Ít Kì còn chưa nói hết lời, sắc mặt liền thay đổi, nhếch nhác lui nhanh về phía sau.
Làm sao Khắc Lôi Nhã có thể để cho Tập Ít Kì có thời gian nói chuyện, càng không cho hắn có thời gian niệm chú ngữ. Tập Ít Kì luống cuống không ngừng gọi ra lá chắn ma pháp để ngăn cản công kích ác liệt của Khắc Lôi Nhã. Nhưng mỗi một kiếm của Khắc Lôi Nhã đánh vào lá chắn, một lần Tập Ít Kì lại hoảng sợ. Sức mạnh như thế Tập Ít Kì không có cách ứng phó.
Tập Ít Kì biết, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn nhật định sẽ thua! Như thế nào cũng không ngờ cô gái nhu nhược trước mắt là chiến sĩ!
Không đúng! con ngươi của Tập Ít Kì trong nháy mắt mở to. Chiến sĩ làm sao có khả năng vừa sử dụng Đấu Khí vừa có thể phóng ra ngọn lửa ma pháp? Sao có thể tạo ra ngọn lửa Hóa Hình? Không thể!
Nói như vậy, cô gái này là ma vũ song tu!
Vừa là ma pháp sư, vừa là chiến sĩ!
"Trong lúc đánh nhau mà phân tâm chính là tự sát, đại thúc!" lời nói lạnh lung tàn khốc của Khắc Lôi Nhã vang lên bên tai Tập Ít Kì, ngay lập tức, lá chắn ma pháp của Tập Ít Kì đã bị sức mạnh điên cuồng đánh vỡ, hắn bị đánh bay, đập mạnh vào góc cây to phía sau.
Trước mắt Tập Ít Kì là một mảnh tối đen, muốn ngất đi.
Cuối cùng sắc mặt Tập Ít Tư cũng thay đổi nhìn chắm chú vào quả Cầu Thủy Tinh. Quá kinh địch! Tất nhiên là phải trả giá cao. Hi vọng tên nhóc này lấy làm bài học. Tập Ít Tư thở dài. Aiz.., cũng mai là sư phụ vội vàng đuổi theo, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng nổi!.
Vẻ mặt Khắc Lôi Nhã lạnh như băng, nắm chặc ngọn lửa Hóa Hình trong tay châm rãi đến gần Tập Ít Kì.
"Vĩnh biệt, Đại thúc." Khắc Lôi Nhã khẽ nở một nụ cười mê hoặc, Tập Ít Kì cảm thấy lo lắng. Ngay sau đó, thanh kiếm bằng lửa trong tay Khắc Lôi Nhã chém tới trước ngực của Tập Ít Kì.
Tập Ít Kì tận mắt thấy thanh kiếm bằng lửa càng ngày càng gần sắp chạm vào cơ thể mình, động tác của Khắc Lôi Nhã bỗng đừng lại.
Thanh kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã đừng lại ở giữa không trung, không có cách nào chém xuống.
Không cảm thấy đau đớn như mình tưởng tượng, Tập Ít Kì chậm chạp mở mắt, thấy cô gái trước mắt đứng im tại chổ. Sắc mặt thay đổi, tư thế vẫn giữ nguyên và không thể cử động.
"Ha ha, không phải ngươi muốn vĩnh biệt ta sao? Khụ khụ" Tập Ít Kì đắc ý đứng lên, nhưng không ngời động phải vết thương, ho khan một tiếng. Hắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Là sư phụ cứu hắn!
Thanh kiếm bằng ngọn lửa trong tay Khắc Lôi Nhã từ từ biến mất, sức mạnh không thể duy trì được từ từ mất đi. Giống như lúc bị hút vào trận Ngũ Tinh này!
"Ít Kì, ngươi quá kinh địch rồi, lần này thua thảm hại, về sau cần phải chăm chỉ luyện tập." Phía sau, giọng nói già nua truyền đến tai Khắc Lôi Nhã. Một ông cụ mặc áo đen chậm rãi xuất hiện sau lưng Khắc Lôi Nhã.
"Sư phụ, hắc hắc, bây giờ không có chuyện gì rồi. Sức mạnh của thần Hắc Ám thật lợi hại, trận pháp này đã phát huy tác dụng, lần nào cũng thế." Tập Ít Kì cười hả hê, nhưng cũng không đám cười lớn sợ động đến vết thương.
Khắc Lôi Nhã nhìn xuống, không biết từ lúc nào dưới chân nàng đã xuất hiện trận Ngũ Tinh. Sự xuất hiện của ông cụ này tuyệt đối không đơn giản. Mình không thấy ông ta bày trận pháp lúc nào.
Đợi chút...! Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, đây là sức mạnh của thần Hắc Ám?
"Lão già, trận pháp này là thần Hắc Ám vô sỉ dạy ông?". Khắc Lôi Nhã lên tiếng hỏi, giọng nói rất hung hăn.
"Cô bé, ngưới sắp chết đến nơi rồi, còn nói nhiều lời nhảm nhí." Tập Ít Kì hừ lạnh, cảm giác đau đớn sau lưng truyền tới, nhớ tới mình dễ dàng bị cô gái này đánh bại, hắn liền cảm thấy khó chịu!. ‘‘Bọn người đạo đức giả của thần điện Quang Minh không xứng nhắc đến thần Hắc Ám!" ông cụ mặc áo đen tức giận cau mày nói. Người của thần điện Hắc Ám căm thù người của thần điện Quang Minh đến tận xương tuỷ. Hai bên gặp nhau, thì nhất định phải có người chết.
Dừng lại! trong lòng Khắc Lôi Nhã không thềm để ý. Nàng biết rõ, thần Hắc Ám vô sỉ, lúc nào cũng theo dõi nàng. Hắn sẽ không để nàng chết! Chỉ là không nghĩ tới lần này nàng lại gặp phải thuộc hạ của hắn.
"Vĩnh biệt, tiểu muội." Tập Ít Khì cười lạnh, rút thanh chủy thủ của mình ra, lạnh lùng đâm về phía Khắc Lôi Nhã.
"Thần Hắc Ám! ! !" Khắc Lôi Nhã lớn tiếng quát, động tác của Tập Ít Kì đột nhiên dừng lại.
"Ngươi đang phô trương cái gì? Cho dù bây giờ ngươi cung phụng thần Hắc Ám của chúng ta, ta cũng không tha mạng cho ngươi!" Tập Ít Kì khinh thường hừ lạnh, Khắc Lôi Nhã gọi to làm cho hắn giật mình.
Khắc Lôi Nhã im lặng, giựt giựt khóe miệng, chờ thần Hắc Ám vô sỉ xuất hiện.
Tập Ít Kì giơ chủy thủ trong tay lên, nhưng mà, trong nháy mắt, bóng tối nhanh chóng xuất hiện xung quanh!
Ông cụ áo đen rất quen thuộc áp lực này!
Xung quanh càng ngày càng tối, tối đến không thấy năm ngón tay của mình.
Tập Ít Tư nhìn cầu Thủy Tinh sắc mặt thay đổi nuốt một ngụm nước miếng cố tìm hình ảnh của Khắc Lôi Nhã trong bóng tối, nhưng không thấy gì cả. Lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng này, sẽ mãi không thể quên được!
Mà ở đấy sắc mặt ông cụ áo đen và Tập Ít Kì cũng thay đổi.
Áp lực này bọn họ không lầm thì đã gặp một lần!
Thần Hắc Ám xuất hiện! ! !
Bóng tối mờ ảo xuất hiện, áp lực khinh khủng như vậy, chỉ có thể là thần Hắc Ám!
Nhưng! Tại sao thần Hắc Ám lại xuất hiện?
Ông cụ áo đen và Tập Ít Kì dường như đã biết được đáp án, nhưng họ không cách nào chấp nhận, không thể nào tin nổi đáp án này.
Cô gái này kêu gọi thần Hắc Ám xuất hiện?
Làm sao có thể?
Điều này làm sao có thể? !
Trong bóng tối, hiện ra ánh sáng màu đỏ. Thần Hắc Ám xuất hiện!
"Ngươi không thể cho ta nghỉ ngơi được sao, đừng có gọi ta thường xuyên như thế." Giọng nói của thần Hắc Ám lạnh lẽo có chút tức giận. Hai lần hiện thân để bảo vệ Khắc Lôi Nhã làm cho hắn cảm thấy rất thật mất mặt, rất bực mình.
Áp lực đáng sợ này làm cho ông cụ áo đen và Tập Ít Tư không thể nào nhúc nhích. Lời nói của thần Hắc Ám kiến cho bọn họ rất hoảng sợ. Đấy là ý gì? Thần Hắc Ám đang nói chuyện với ai?
Ngay sau đó, khiến bọn họ hoảng sợ hơn.
Khắc Lôi Nhã có thể cử động, không nhịn được hừ lạnh: "Ta không cho ngươi nghĩ ngơi? Lần này không phải thuôc hạ ngươi dùng sức mạnh của ngươi đánh ta, ta sẽ gọi ngươi sao?"
Ông cụ áo đen và Tập Ít Kì trợn tròn mắt, nhìn bóng tối xung quanh bọn họ sững sờ há hốc miệng, đại não ngừng hoạt động. Cô gái này, không ngờ đang cùng thần Hắc Ám nói chuyện!
Nàng, rốt cuộc là ai?
Nàng không phải thầy tế của thần điện Quang Minh sao? Vì sao có thể kêu gọi thần Hắc Ám dễ dàng như vậy?
"Nói cho thuộc hạ đầu heo của ngươi biết, đừng có trêu chọc ta!" Khắc Lôi Nhã khó chịu cử động cánh tay.
Xung quanh tối đen, không một tiếng động, Khắc Lôi Nhã vừa nói xong không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Ông cụ mặc áo đen và Tập Ít Kì nuốt nước miếng, bắt đầu lo lắng không yên. Bây giờ bọn họ biết rõ, quan hệ của cô gái này với thần Hắc Ám tuyệt đối không bình thường. Có thể thấy, bởi vì cô gái này mà thần Hắc Ám thu hồi sức mạnh đã ban cho họ!
"Thuộc hạ của ta, nhớ rõ, sau này không đươc đánh nhau với nàng. Cố gắng bảo vệ an toàn cho nàng." Trong bóng tối giọng nói của thần Hắc Ám truyền đến. Trong giọng nói không che giấu một chút tức giận.
"Có nghe không?" Khắc Lôi Nhã diễu võ dương oai hừ lạnh.
"Dạ, thần Hắc Ám vĩ đại. !" Ông cụ mặc áo đen và Tập Ít Kì hoảng sợ đáp.
"Ta ban sức mạnh cho các ngươi một lần nữa, sữ dụng cho tốt, đừng làm cho ta thất vọng." Giọng nói thần Hắc Ám vang lên, ông cụ mặc áo đen thống rên rỉ, không biết thần Hắc Ám đã làm gì.
Ông cụ áo đen chưa kịp phản ứng, bóng tối xung quanh cứ như vậy mà biến mất.
Thần Hắc Ám đã đi rồi.
Khắc Lôi Nhã xoay bả vai của mình, nàng biết thần Hắc Ám đang khó chịu, không muốn gặp nàng, cho nên nhanh chóng rời đi.
Ông cụ áo đen và Tập Ít Kì sững sờ nhìn cô gái mặt dày này, nói không nên lời.
"Lão già, các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì?" Khắc Lôi Nhã không quan tâm hừ lạnh, "Nơi này là nơi nào? Nói đi. Tại sao ta lại bị hút vào đây, bạn của ta đâu?"
Ông cụ áo đen không có bất kì phản ứng nào, trong đầu ông xuất hiện những món đồ gí đó. Thần Hắc Ám mới ban tặng.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Rõ ràng ngươi là người của thần điện Quang Minh, tại sao có thể kêu gọi thần Hắc Ám?" Tập Ít Kì vội hỏi. Hiện tại hắn không thể suy nghĩ gì cả, tất cả sự việc vừa rồi không thể tin được. Người bình thường như hắn không thể hiểu nổi.
"Ta?" Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt vội vàng của Tập Ít Kì, hừ một tiếng không thèm trả lời câu hỏi của hắn, "Các ngươi không nghe việc thần Hắc Ám giao phó sao? Các ngươi phải cố gắng bảo vệ an toàn cho ta."
Tập Ít Kì trợn tròn mắt, nhớ lại lời nói của thần Hắc Ám, không nói nên lời nhìn Khắc Lôi Nhã.
"Trả lời ta, nơi này là nơi nào? Bạn của ta đâu?"Khắc Lôi Nhã tức giận nhìn Tập Ít Kì hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.