Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 6 - Chương 3: Ngoại truyện 3 - Tắm chung thì phải gả cho huynh

Vô Tình Bảo Bảo

19/07/2016

Cảm giác thật ấm áp, thật thoải mái, thật thoải mái.

Mẫu thân....

Ta mở mắt ra theo thói quen nhưng không thấy mẫu thân mà là một khuôn mặt vô cùng dễ nhìn.

Oa? Người này là ai vậy? Thật là đẹp quá, hình như đã gặp ở đâu đó.

Ta ngồi dậy, lắc lắc đầu, nhìn xung quanh. Tất cả đều xa lạ.

A...Ta nhớ ra rồi, nhớ ra hết rồi.

Là người này dẫn ta về, cho ta ăn ngon, ngủ cùng ta. Tay người này rất ấm áp khiến ta rất thích.

Meo meo gừ gừ ~~ Bây giờ phải làm gì? Mùi gì thế nhỉ? Là từ trên người ta! Sao lại thúi thế! Bao lâu rồi ta không tắm? Hình như đã lâu lắm rồi. Vậy mà người này không để ý tới mùi thúi trên người ta, ngủ cùng ta một đêm. Quả đúng là người tốt.

Đói bụng, cũng rất muốn tắm rửa. Đây là lần đầu tiên ta muốn tắm.

Này! Này! Dậy đi, ngươi dậy đi, ta muốn ăn gì đó, ta muốn tắm. Ta dùng móng vuốt cào cào tóc hắn. Hắn mở mắt ra, mỉm cười nhìn ta.

"Con mèo nhỏ, mi đúng là gia hỏa nghịch ngợm." Hắn vươn bàn tay to ra sờ sờ đầu ta.

Oa a..., thật thoải mái, ấm áp quá. Chẳng lẽ hắn đã tỉnh từ sớm?

Con mèo nhỏ gì chứ? Tên ta là A Bảo. Ta có tên mà!

"Con mèo nhỏ, đi ăn chút gì đó đi, rồi ta tắm cho mi." Giọng nói của hắn cũng rất êm tai.

Hắn ôm ta vào lòng. Ta ngẩng đầu quan sát hắn thật cẩn thận. Ta chỉ biết nói rằng hắn xinh đẹp, không biết diễn tả thế nào. Dù sao thì hắn cũng rất đẹp, đẹp hơn tất cả những người ta đã gặp.

Được ăn ngon nên ta ăn tới no căng, vỗ vỗ bụng mình đầy thỏa mãn. Vậy, bây giờ nên đi tắm, nếu không luôn thấy mình bẩn bẩn, có mùi rất nặng.

Đi tắm thôi. Mẹ từng nói, không thể tắm chung với nam nhân. Cho nên đương nhiên ta vươn tay về phía nữ nhân đứng bên cạnh. Tuy nàng vẫn luôn ồn ào nhưng xét thấy nàng luôn lo lắng cho ta, ta nhịn.

"A, con mèo nhỏ, mi muốn ta ôm mi sao?" Dáng vẻ mừng như điên của nàng khiến ta khó chịu, đứng lên. Hầu hạ ta tắm rửa thôi mà người kia cũng cao hứng vậy sao?

"Lệ Na, để ta ôm, để ta ôm." Mặt nam nhân bên cạnh cũng kích động, chen vào. Làm cái gì đấy? Ta không cần nam nhân tắm cho!

"Vạn Tư, huynh mau tránh ra. Huynh không thấy con mèo nhỏ muốn ta ôm sao?" Không ngờ sức của nữ nhân tên Lệ Na này lại lớn như thế. Nàng chỉ vung tay lên là đã đánh bay Vạn Tư ra.

"Chủ nhân, Lệ Na thật quá đáng, lại dùng đấu khí để bắt nạt thuộc hạ." Vạn Tư nấp sau lưng người kia, nói những lời ta nghe không hiểu.

"Ha ha, tiểu gia hỏa muốn tắm rửa." Nam nhân xinh đẹp cúi đầu, nở nụ cười. Oa! Hắn cười rộ lên càng đẹp hơn. Đúng vậy, ta muốn tắm. Sao huynh biết? Tắm rửa, ta muốn tắm rửa.

"Chủ nhân, để thuộc hạ tắm cho con mèo nhỏ." Lệ Na vươn tay định ôm ta.

Nhưng ngay sau đó, ta lại cảm thấy thân thể mình chợt nhẹ, bốn chân đã cách cái bàn một khoảng. Mà tay Lệ Na lại cách ta càng ngày càng xa. Sao lại thế này? Meo meo gừ gừ?

"Ta tắm cho nó. Đi chuẩn bị nước nóng cho ta. Ta cũng muốn tắm." Nam nhân xinh đẹp nói ra những lời này, dọa ta hồn phi phách tán! Đùa gì vậy? Nhân gia là nữ nhân, mẫu thân từng nói, không thể tắm chung với nam nhân. Trừ phi...Trừ phi là người mình sẽ gả. Nhưng...Nhưng...

Đừng, meo meo gừ gừ, đừng! Ta dốc sức khua khua chân nhưng người kia không buông tay.

"Chủ nhân, con mèo nhỏ lại lộn xộn rồi." Lệ Na nhìn ta đầy nghi ngờ. Nhìn cái gì chứ?Nhanh cứu ta. Tỷ thật ngu ngốc!

"Trời sinh mèo đã sợ nước, chắc là nó nghe thấy chúng ta muốn tắm cho nó nên mới bài xích." Nam nhân xinh đẹp trả lời.

"A...Vậy cũng đúng." Lệ Na gật đầu.

Gật cái đầu tỷ á! Không, ta không muốn tắm, không muốn tắm chung với hắn! Hu hu hu, tỷ thật là ngu ngốc!

Phòng tắm rất lớn, rất đẹp. Sàn nhà bóng loáng, hơi nước lượn quanh, thật ấm áp.



Thoạt nhìn thì rất thoải mái nhưng ta không thể tắm chung với hắn được!

Lệ Na đi ra. Trong phòng tắm lớn chỉ còn lại ta và hắn. Làm sao bây giờ? Hắn đã cởi bộ quần áo màu trắng mỏng manh trên người ra rồi.

Ta chạy!

Oạch –

Á, đau quá! Sàn nhà quá trơn, hại ta ngã sấp xuống, đáng ghét! Mùi vị chổng vó lên trời thật khó chịu! Meo meo gừ gừ, ta muốn đứng lên! Nhưng sao sàn nhà lại trơn thế chứ? Ta không thể đứng vững được.

"Ha ha, đừng sợ, tới đây gột rửa, tẩy cho thơm tho, con mèo nhỏ mới trở nên đáng yêu được." Ngay sau đó, đôi bàn tay to lớn ấm áp đã ôm lấy ta.

Không thể, không thể! Không thể! Huynh là nam nhân, ta là nữ nhân, không thể tắm chung với huynh được!

Meo meo gừ gừ, không thể!

Nhưng hắn không hiểu được ta muốn nói gì. Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng meo meo không ngừng của ta. Gấp chết ta, phải làm sao hắn mới hiểu được đây?

"Con mèo nhỏ, mi có tên không?" Hắn ôm ta, từ từ tiêu sái bước vào làn nước ấm. Nước ấm từ từ ngập tới ngực hắn. Hắn ngồi xuống, ôm ta trước ngực.

Tên? Ta đương nhiên có tên rồi. Ta gật đầu thật mạnh.

Trên mặt hắn hiện lên ý cười, sờ sờ tai ta, nói khẽ: "Này, chờ tới lúc mi có thể nói, điều đầu tiên là phải cho ta biết tên."

Meo meo? Có thể. Nhưng tên huynh là gì? Ta còn chưa biết tên huynh đấy.

"Tên ta là Phá Thiên, nhớ kỹ đấy, Phá Thiên. Dù mi có quên tất cả mọi thứ, cũng không được quên cái tên này." Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn không hiểu lời ta nói, sao lại biết ta muốn biết tên mình? Phá Thiên, cái tên là lạ. Nhưng dễ nhớ là được rồi. Được, ta nhớ kỹ rồi. Phá Thiên, Phá Thiên!

Nhưng phải chờ tới lúc ta nói được mới có thể cho ngươi biết. Ta không biết khi nào thì mình mới nói được. Ngốc, ta có thể viết chữ mà. Mẫu thân đã dạy ta, tuy ta còn chưa biết hết chữ nhưng tên mình thì phải biết!

Ta tránh khỏi vòng ôm của Phá Thiên, ghé vào bờ, dùng móng vuốt chấm nước, bắt đầu viết những chữ nguệch ngoạc. A ~~~ Bảo ~~~ ừ, tuy chữ xấu nhưng có thể nhận ra được đúng không?

"Tên mi là A Bảo? A Bảo?" Dường như Phá Thiên rất cao hứng. Sao lại cao hứng thế chứ? Cười chữ ta quá xấu? Hẳn là không, Phá Thiên là người tốt mà.

Ta gật gật đầu, dùng móng vuốt vỗ vỗ lên sàn nhà. Đúng, ta chính là A Bảo. Phá Thiên huynh thật là thông minh, nhìn một chút là biết ta viết gì. Ngay cả mẫu thân cũng nhìn rất lâu mới ra một nửa, huynh vừa nhìn liền hiểu toàn bộ!

"A Bảo, A Bảo." Phá Thiên cúi đầu gọi, ôm ta qua. Meo meo gừ gừ, ta thích Phá Thiên ôm mình, rất ấm áp, cho ta cảm giác thật an toàn.

Hắn bắt đầu tắm cho ta. Bàn tay hắn rất ấm. Thôi, ta coi như chưa từng nghe thấy mẫu thân nói không thể tắm chung với nam nhân vậy. Cùng lắm thì sau này ta gả cho hắn là được. Như vậy sẽ không phải lo chuyện người khác cười hắn tắm cho ta. Nhưng phải gả thế nào, mẫu thân chưa nói cho ta biết.

Meo meo gừ gừ, thật thoải mái. Muốn rửa chỗ này, ta nâng chân trước lên. Còn có chỗ này nữa, ta vểnh cái đuôi lên.

Thật thoải mái, cảm giác Phá Thiên tắm cho ta thật dễ chịu. Được rồi, sau này miễn cưỡng để hắn tắm cho ta vậy! Dù sao thì cũng đã quyết định gả cho hắn, vậy mẫu thân sẽ không trách ta.

Tắm rửa xong, Phá Thiên tìm một cái khăn long sạch lau cho ta. Phù –

Bây giờ làm gì? Ừm, phải xem chỗ này là chỗ nào. Không chờ Phá Thiên mặc quần áo xong, ta đã chạy đi.

Oa! Nơi này thật lớn. Cột rất cao, hành lang rất dài, hoa viên rất lớn, còn có rất nhiều bướm!

Meo meo gừ gừ, đủ mọi màu sắc! Nhìn ta bắt mi nào!

"A Bảo, từ từ thôi." Phá Thiên tựa vào cột trên hành lang, nhìn ta. Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, ta bắt một con bướm xinh đẹp cho huynh.

"Oa, con mèo thật đáng yêu. Nó từ đâu tới vậy?" Một tiếng kêu sắc nhọn suýt chút nữa thì chấn điếc tai ta!

Meo meo! Ta quát to một tiếng rồi vội vàng chạy về phía Phá Thiên. Ở trong lòng Phá Thiên là an toàn nhất! Người này là ai vậy? Ta vươn cái đầu nhỏ ra, nhìn bên ngoài một cách cẩn thận.

"Phá Thiên ca ca, đây là mèo của huynh hả? Thật đáng yêu. Có thể để muội ôm một lát được không?" Bàn tay dọa người kia duỗi qua, móng tay dài màu hồng nhạt nhìn thật khủng bố! Còn có cái giọng này nữa, sao khiến ta nghe mà dạ dày khó chịu thế nhỉ. Chẳng lẽ tại sáng nay ta ăn nhiều quá? Sau này phải ăn ít lại mới được.

"Tiểu thư Ôn Ny, xem ra A Bảo nhà ta hơi sợ muội, vẫn nên thôi đi." Phá Thiên ôm chặt đến mức ta thở không nổi. Nhưng dường như hắn cũng không thích người này. Coi như tỷ ta có hát hay hơn nữa thì miệng vẫn đỏ như máu. Bây giờ nó còn cong lên như một đóa hoa loa kèn nữa! Nhìn thật xấu!

"A Bảo, tên của nó là A Bảo hả? Thật đáng yêu. Phá Thiên ca ca, phụ thân sai muội đưa cho huynh một bức thư." Nữ nhân tên Ôn Ly này đưa một lá thư qua, Phá Thiên cầm lấy, không thèm nhìn mà chỉ hờ hững nói với nàng ta một câu.



"Lệ Na, đưa tiểu thư Ôn Ly xuống nghỉ ngơi trước đi. Ta còn có việc phải xử lý." Bây giờ, dáng vẻ Phá Thiên rất lạnh lùng, với trước kia như thể hai người vậy. Chuyện này là sao?

"Vâng, chủ nhân." Lệ Na hành lễ, xoay người làm tư thế mời với Ôn Ny, "Ôn Ny tiểu thư, mời đi bên này."

"Phá Thiên ca ca..." Lúc rời đi, Ôn Ny nói gì đó nhưng ta nghe không rõ. Phá Thiên ôm ta đi quá nhanh, để lại Ôn Ny có móng tay dài màu hồng đó phía sau rất nhanh.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, gió nhẹ nhàng thổi qua.

Đây là đâu? Ta thò đầu ra khỏi lòng Phá Thiên, trước mắt là một hồ nước trong veo, phản chiếu màu cây xanh ngắt, thật xinh đẹp. Còn có hoa đủ màu đủ dạng.

Nhưng Phá Thiên lại ôm ta rất chặt, ngồi trên một tảng đá lớn.

"A Bảo..." Sao giọng Phá Thiên là lạ?

Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, huynh làm sao vậy?

"A Bảo, tại sao lòng người lại phức tạp như vậy, đê tiện như vậy?" Sắc mặt Phá Thiên rất khó coi, nói những lời ta không hiểu.

Nhưng ta biết hắn đang mất hứng. Bây giờ Phá Thiên không vui.

Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào hắn mới vui vẻ? Gấp chết ta, ta phải làm gì Phá Thiên mới vui đây?

Đúng rồi! Mẫu thân từng nói, con người rất thích những thứ kia, là những thứ mà chúng ta tìm thấy dựa vào bản năng, là thứ mà con người gọi là bảo vật. Mùi của những thứ đó rất dễ chịu.

Ta giúp Phá Thiên tìm một thứ tới, hắn sẽ không mất hứng như thế nữa.

Ừ! Phải hành động thật nhanh. Ta cau cau cái mũi, cố gắng hít ngửi trong không khí. Ngửi, ngửi, ta ngửi.

Ha ha, bên này, bên này có mùi rất dễ chịu, nhất định là bảo vật.

"A Bảo? Mi đang làm gì vậy?" Trong giọng nói của Phá Thiên chứa đầy nghi ngờ. Hắn hơi nhíu mày nhìn động tác của ta. Ta không để ý tới hắn mà quỳ rạp trên đất, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm.

Ngay ở phía trước không xa, thật là tốt quá. Ha ha, ta lấy thứ đó tới.

Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, huynh chờ ở đây đi, ta đi rồi về liền. Ta quơ quơ móng vuốt, hy vọng Phá Thiên có thể hiểu ý ta. Nhưng hắn vẫn nhìn ta đầy nghi ngờ.

Trời ơi, mặc kệ, đi lấy thứ đó tới trước rồi tính sau. Ta vươn chân ra, chạy về phía trước. Phá Thiên vội vàng gọi: "A Bảo, mi đi đâu? Sao vậy?"

Huynh sẽ biết ngay thôi. Ngay phía dưới tảng đá phía trước, ta có thể cảm nhận được.

Tới rồi, chính là ở đây, ở dưới tảng đá này.

Ì ạch, ì ạch, ta đẩy, ta đẩy. Thoạt nhìn tảng đá này không lớn nhưng sao lại nặng thế? Ta đẩy thế nào cũng không suy suyển. Meo meo, meo meo, làm sao bây giờ? Không lấy được bảo vật phía dưới thì Phá Thiên sẽ luôn mất hứng, ta không muốn thấy hắn như vậy.

"Mi muốn đẩy tảng đá này ra à?" Phá Thiên ngồi xổm xuống trước mặt ta, hỏi.:

Meo meo gừ gừ! Ta gật đầu, đúng thế, ta muốn đẩy tảng đá này ra để lấy một thứ.

Phá Thiên vươn tay đẩy tảng đá ra giúp ta. Ta vội vàng nhào tới. Oa, là một viên đá màu đỏ. Nó tuy nhỏ nhưng sáng lấp lánh. Ta đã từng thấy thứ này, có tộc nhân có thứ này trong nhà, hình như gọi là đá hồng ngọc (ruby ý)? Con người sẽ thích thứ này chứ?

Cho huynh, Phá Thiên, cho huynh! Ta dùng móng vuốt nâng hòn đá nhỏ màu đỏ lên, cố gắng nâng lên trước mặt Phá Thiên.

Cho huynh bảo vật này, Phá Thiên. Huynh không vui, ta nhìn thấy cũng chẳng vui vẻ gì.

"Cho ta?" Phá Thiên kinh ngạc nhìn hòn đá trên móng vuốt ta.

Meo meo gừ gừ, đương nhiên là cho huynh rồi. Ta gật đầu thật mạnh. Tư thế hai chân trước kiễng lên, chân trước cầm viên đá màu đỏ này thật khó chịu. Mau cầm lấy, Phá Thiên, ta sắp đứng không vững rồi.

Phá Thiên cầm lấy, sau đó nở nụ cười. Ha ha, Phá Thiên nở nụ cười, Phá Thiên nở nụ cười! Cuối cùng thì Phá Thiên không còn không vui nữa. Nhìn thấy Phá Thiên nở nụ cười ta cũng cao hứng trở lại, nhảy nhót xung quanh hắn. Dù sao đi nữa ta cũng chỉ muốn thấy Phá Thiên cười.

Nhưng sau đó, hắn liền ôm chặt ta vào lòng. Meo meo gừ gừ, chặt quá, thật khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tài Năng Tuyệt Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook