Quyển 6 - Chương 4: Ngoại truyện 4 - Không thể nhường cho ai!
Vô Tình Bảo Bảo
19/07/2016
"A Bảo, mi sẽ vĩnh viễn ở bên ta đúng không?" Khuôn mặt dễ nhìn của Phá Thiên gần ngay trước mắt, ánh mắt hắn trong veo,
thật đẹp.
Ừ? Vĩnh viễn ở bên huynh?
Được! Ta sẽ ở bên huynh vĩnh viễn, nhưng huynh phải tắm rửa cho ta, cho ta ăn ngon, còn nữa, ta muốn gả cho huynh! Được không?
Ta quơ quơ móng vuốt, vừa quơ vừa gật đầu. Phá Thiên cao hứng, ôm chặt ta đến mức sắp tắc thở mà chết.
Huynh cao hứng quá thế làm gì? Huynh có hiểu ý ta không mà cao hứng thế? Sắp tắc thở chết rồi! Nhanh buông ta ra, meo meo gừ gừ.
"A Bảo, ta nhận bảo thạch này. Tặng cho mi cái này, phải giữ cho kỹ đấy, không được để mất, biết không?" Trong tay Phá Thiên chợt có thêm một cái vòng vàng xinh xắn, trên khắc hoa văn rất kỳ lạ nhưng rất đẹp. Phá Thiên lồng nó vào cổ ta. Lớn thế này rồi mà ta còn để mất sao? Vừa lồng vào thì cái vòng vàng tự động rút nhỏ lại, rất vừa với cổ ta, không lỏng cũng không chặt.
Meo meo gừ gừ? Có đẹp không? Ta đeo cái này có đẹp không? Ta lắc lắc cái đầu, hỏi Phá Thiên nhưng hắn chỉ cười.
Thật là, tự ta nhìn vậy. Ta cẩn thận ghé vào bên hồ, nhìn trên mặt nước. Ngã ở đây cũng không tốt lắm, tuy bây giờ có thể chịu được cảnh tắm rửa nhưng ta vẫn rất không thích nước, đặc biệt là nước lạnh.
Mặt hồ phản chiếu hình bóng của ta, ừ, lông màu trăng trắng, vòng cổ màu vàng thật đẹp đẽ. Hoa văn trên đó đường như còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảm ảo, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Đây là thứ gì vậy?
"Lúc mi gặp nguy hiểm thì liền kêu ta, nhất định ta sẽ xuất hiện để cứu mi. Vòng bánh xe phá không này sẽ truyền tống ta tới trước mặt mi." Phá Thiên ôm ta từ phía sau, nhấc lên.
Sao cơ? Cái vật tròn tròn này lợi hại vậy sao? Lại còn có cái tên phức tạp như thế nữa, gì mà bánh xe phá không? Thật phức tạp. Chỉ là một cái vòng thôi mà.
Meo meo meo! Nhưng ta rất thích cái vòng này, hì hì. Đây là đồ Phá Thiên đưa đó. Ta sẽ luôn mang theo, không bao giờ tháo xuống.
"Được rồi, A Bảo, chúng ta trở về đi. Đêm nay người đáng ghét lại tới đấy." Trong giọng điệu của Phá Thiên có chứa bất đắc dĩ.
Người đáng ghét? Là Ôn Ny à? Không phải nàng ta đã tới đây sao? Còn có ai nữa chăng?
Ta không giải thích được, không rõ người đáng ghét mà Phá Thiên nói là ai. Nhưng ta rất rõ rằng Phá Thiên không thích Ôn Ny. Ta cũng chẳng ưa gì nàng ta, chính vì sự xuất hiện của nàng ta nên Phá Thiên mới mất hứng như thế!
Sau này trở về, ta phát hiện mọi người dường như đều bận rộn. Lệ Na và Vạn Tư đang cầm cái gì đó đi rất vội vàng, còn nói nhỏ rằng yến hội đêm nay thật phiền phức.
Yến hội? Không phải là có rất nhiều người, còn có rất nhiều đồ ăn ngon sao? Ta thích, ha ha. Nhưng vừa nghe Lệ Na nói Ôn Ny kia cũng tới ta liền không có hứng thú gì nữa. Dù sao ta cũng chẳng thích nữ tử này!
"A Bảo, để ta ôm chút nào. Mi luôn dính với chủ nhân là không được. Lát nữa chủ nhân còn phải đi tiếp khách." Lệ Na vươn tay ra với ta, ta nhìn Phá Thiên từ trong lòng hắn. Hắn khẽ gật đầu, lúc này ta mới vươn móng vuốt đặt vào tay Lệ Na.
Ai ngờ, Lệ Na vừa ôm ta liền kêu to lên: "Bánh xe phá không! Chủ nhân, người cho A Bảo thứ này ư?"
Ta nhìn Lệ Na bằng ánh mắt nghi ngờ. Nàng ta dường như sắp thổ huyết tới nơi. Thứ này có chỗ kỳ lạ gì à?
Lúc đó, Vạn Tư bên cạnh Lệ Na cũng vọt qua, dí sát vào ta mà nhìn. Đôi mắt vốn đã to càng trở nên to hơn, nhìn ta chằm chằm. Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy con mèo nhỏ nào lợi hại vậy ư? Meo meo meo! Nhìn nữa ta cào nát mặt huynh bây giờ. Huynh thu cái bộ mặt của mình lại ngay.
"Ừ, cho nó rồi." Giọng Phá Thiên lạnh nhạt.
Lệ Na cúi đầu nhìn ta, ta cũng trừng mắt nhìn nàng. Có cái gì khó coi chứ? Chẳng lẽ chưa thấy cái vòng này bao giờ à? Thật là!
"Thứ quan trọng như thế..." Dường như Vạn Tư còn định nói gì đó, Phá Thiên đã lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn liền im bặt.
Oa a! Vạn Tư ồn ào này lại ngậm miệng một cách đơn giản như thế! Ha ha, Phá Thiên thật lợi hại! Sau này Vạn Tư ồn ào trước mặt ta, ta tìm Phá Thiên tới liếc hắn một cái để hắn câm miệng!
"A Bảo, chúng ta đi nghỉ ngơi trước. Chủ nhân còn có việc." Lệ Na sờ sờ đầu ta, nhỏ giọng dỗ dành.
Biết mà, nói mãi! Coi ta là trẻ con không hiểu chuyện hả? Ta sẽ không gây rắc rối cho Phá Thiên đâu.
Sau đó, ta yên lặng cả một ngày, nằm trên sofa mềm mại phơi nắng. Dù sao cũng có người chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon lành cho ta, chỉ có điều cảm giác không có Phá Thiên bên cạnh thật khó chịu.
"A Bảo." Trước mắt ta tối sầm lại. Ta ngẩng đầu lên thì thấy Lệ Na đã đứng trước mặt mình.
Lệ Na ngốc này hoàn toàn không hiểu ý ta. Nàng ôm ta dậy, ngồi xuống sofa rồi đặt ta ngồi lên đùi.
"A Bảo, chủ nhân đưa thứ quan trọng nhất cho mi, có thể thấy chủ nhân coi trọng mi cỡ nào. Mi...sau này không được phụ chủ nhân đó..." Trong giọng nói nhẹ nhàng của Lệ Na có chứa cảm xúc mà ta hoàn toàn không hiểu. Nàng còn khe khẽ vuốt ve cái vòng trên cổ ta.
Phụ Phá Thiên? Có ý gì? Phụ tức là làm chuyện có lỗi à?
Ta mới không làm chuyện như thế! Phá Thiên tốt với ta như vậy, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý với hắn!
"Mi đừng chạy loạn trong yến hội hôm nay. Nếu để người có lòng nhận ra thân phận của mi thì sẽ phiền phức lắm đấy." Lệ Na vuốt ve đầu ta, cúi đầu dặn.
Nhận ra thân phận của ta?
Bỗng chốc ta dựng hết lông trên người lên. Ta biết ý của Lệ Na là gì rồi!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là có người biết ta thuộc tộc mèo tầm bảo sẽ đến? Chẳng lẽ là kẻ thù diệt tộc của ta? Vậy ca ca tỷ tỷ đâu rồi? Ta có thể tìm được bọn họ không?
"A Bảo, mi làm sao vậy? Không sao đâu, đừng sợ. Hẳn là sẽ không có ai nhận ra thân phận của mi. Tộc của mi bị người thần bí diệt, không ai ngờ còn có người sống sót. Ngoan nào, yên tâm, không sao đâu." Lệ Na nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, dường như muốn an ủi ta.
Ta gừ gừ, tâm trạng rất không tốt.
"Xin lỗi, A Bảo, ta không nên nói những lời này. Mi yên tâm, chủ nhân nhất định sẽ giúp mi báo thù, ta cũng sẽ giúp mi. Nhất định chúng ta sẽ tìm được hung thủ." Lệ Na vẫn đang nhẹ giọng an ủi ta.
Meo meo! Nhất định ta phải tìm được kẻ thù, ta muốn giết hắn! Còn muốc cứu ca ca và tỷ tỷ mình nữa!
Phá Thiên sẽ rất bận trong yến hội à? Lệ Na, đêm nay Phá Thiên sẽ không ở cạnh ta hả? Ta dùng móng vuốt gãi gãi Lệ Na.
Lệ Na sờ sờ đầu ta, giao ta vào tay thị nữ bên cạnh.
"Trông nó cho tốt, đừng để nó chạy mất. Không thấy nó, không thể ăn nói với chủ nhân được." Giọng điệu của Lệ Na rất nghiêm khắc. Sao nàng lại có thể nói nghiêm khắc như vậy với người khác chứ?
Aiz~, tuy rằng ngực thị nữ này rất mềm nhưng không ấm áp như khi được Phá Thiên ôm.
Thôi, ta phải ngoan ngoãn chờ Phá Thiên về thôi. Ta muốn về phòng, ta muốn tới chỗ cái giường lớn mềm mại. Meo meo gừ gừ, mau dẫn bản mèo đi!
Ăn vài thứ xong, ta thoải mái lăn qua lăn lại, cười ha ha, chờ Phá Thiên về ngủ cùng! Ta thích uốn trong lòng hắn ngủ, thật ấm áp!
Trời ơi~~~~~
Cánh cửa khe khẽ vang lên tiếng động, Phá Thiên! Ha ha, cuối cùng thì Phá Thiên đã về sao?
Ta ló cái đầu nhỏ ra từ trong chăn, liếc cái cửa, chuẩn bị nhào lên dọa hắn sợ. Nhưng sao tiếng bước chân này lại khang khác? Nghe nhẹ hơn?
Ta nghi ngờ nhìn cánh cửa nhưng lại thấy Ôn Ny đáng ghét kia đang rón ra rón rén, tiêu sái bước vào.
Nữ nhân có cái miệng như hoa loa kèn này vào đây làm gì? Chẳng lẽ không biết Phá Thiên rất ghét nàng ta sao? Chẳng lẽ không biết đây là phòng của ta và Phá Thiên, những người khác không được tùy tiện bước vào sao?
Đã vậy nàng ta còn nhẹ nhàng bước tới cạnh giường! Làm gì vậy?
A! Nàng ta bắt đầu cởi quần áo!
Ngươi! Ngươi! Ngươi thật quá đáng, thật quá đáng. Từng nghe thế nào ấy nhỉ?
Mẫu thân từng nó, không thể tùy tiện vào phòng nam nhân, càng không thể cởi quần áo trong phòng người khác! Trừ phi là phu thê! Nhưng ta đã quyết định gả cho Phá Thiên, ta có thể, cho nên, nàng ta không thể!
Nàng ta cởi hết, chỉ còn một cái váy mỏng manh!
Meo meo! Đi ra ngoài! Phá Thiên ghét ngươi, Phá Thiên thấy ngươi sẽ mất hứng. Cho nên ta cũng ghét ngươi! Còn có, ngươi dám cởi đồ trong phòng của ta và Phá Thiên!
Ta bất chấp tất cả. Lệ Na nói ta phải ngoan ngoãn chờ ở đây, không được gây rắc rối cho Phá Thiên. Nhưng ta không đi ra ngoài, là người kia vào đây làm chuyện lạ lùng!
Ta phóng ra khỏi chăn, vươn chân, chụp mạnh vào cánh tay đang lộ ra của nàng ta. Tất cả là thịt! Oa, đáng ghét. Cứ như là thịt heo hầm vậy!
A --!!!
Nàng ta thét lên chói tai, suýt chút nữa thì chọc thủng màng nhĩ ta. Nhưng ngay lập tức, nàng ta che miệng mình lại, sau đó căng thẳng nhìn cửa. Cửa vẫn yên tĩnh, nàng ta mới thả tay xuống, nhìn ta đầy hung dữ.
"Mèo! Sao ở đây lại có mèo? Sao Phá Thiên lại để con mèo thúi này ở đây? Mi còn dám cào ta?" Nàng nói một cách hung dữ nhưng ép giọng xuống rất thấp.
Ta mới không thúi! Sáng nay ta mới tắm, là Phá Thiên tẩy rửa cho ta!
Trên người ngươi mới có mùi lạ đất!
Ngươi cút ra ngoài cho ta, lát nữa ta còn phải ngủ với Phá Thiên.
"Đồ mèo đê tiện, an tĩnh chút cho ta, nếu không thì mau cút ra ngoài!" Nàng trừng lớn mắt với ta như sắp lồi cả mắt ra. Giọng càng hung dữ thêm.
Đây là phòng của ta và Phá Thiên, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta đi? Người nên đi là ngươi!:
Meo meo gừ gừ!
"Mi còn kêu nữa, câm miệng cho ta!" Nàng ta lại còn nhào lên định bắt ta.
Hừ, bản mèo dễ bị bắt vậy sao?
Ta nhảy lên một cách ung dung, tránh khỏi bàn tay với móng tay dài màu hồng, nhảy tới chỗ đầu giường, nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Nữ nhân ngốc! Xú nữ nhân!
Meo meo gừ gừ!
"Bánh xe phá không! Sao lại ở trên người mi?" Bỗng Ôn Ny kêu to, mở to hai mắt nhìn cổ ta.
A? Lại là cái vòng này?
Hừ! Đây là Phá Thiên cho ta, đương nhiên là ở trên người ta rồi. Có gì mà phải ngạc nhiên quá thế?
"Cởi ra cho ta, nó là của ta. Chỉ có thê tử của Phá Thiên mới được đeo nó!" Bỗng Ôn Ny như nổi điên, trực tiếp đánh tới.
Của ngươi? Rõ ràng là của ta, sao lại trở thành của ngươi rồi? Là tự hắn đeo cho ta đó! Mới không cho ngươi! Nhưng sao nữ tử này lại nói gì mà chỉ thê tử mới được đeo? Vậy cũng không sai, ta đã quyết định chấp nhận gả cho Phá Thiên rồi, đương nhiên xứng được đeo cái này còn gì!
"Mèo đê tiện, ngươi là tiểu súc sinh, mau đưa thứ đó cho ta!" Lúc này Ôn Ny thật dọa người, đôi mắt mở lớn, có thể nhìn thấy tơ máu bên trong, miệng mở thật lớn.
Ta mới không bị ngươi bắt đâu! Ta nhảy, ta nhảy. Hừ, ta nhảy xuống giường, sau đó lại nhảy lên bàn.
Ôn Ny chân không, bắt đầu đuổi ta trong phòng.::
Ha ha, đồ ngốc, ngươi mà có thể đuổi được ta sao? Ta trèo cây rất lợi hại đó nha. Tuy bị té một lần nhưng chỉ có một lần đó thôi! Ta lại nhảy, nhảy. Nàng ta chạy đến trước mặt ta, ta liền đổi vị trí ngay khiến nàng ta chỉ thiếu chút nữa là bắt được mình. Tức chết ngươi! Ai bảo nàng ta chạy tới phòng ta và Phá Thiên, muốn lên giường chiếm vị trí của chúng ta!
"Đồ tiểu súc sinh đê tiện! Xem ta bắt được mi có lột da mi ra không!" Ôn Ny mở cái miệng rộng thở không ra hơi, trong mắt che đầy tơ máu.
Ha ha, xem ra nàng ta bị tức không nhẹ rồi.
"Trói buộc!" Nàng ta không chạy, đứng tại chỗ làm một tư thế khó hiểu, niệm một câu.
Ta không thèm để ý tới nàng ta, định nhảy lên bàn nhưng lại đập đầu vào thứ gì đó. Rầm một tiếng, ta ngã lăn xuống đất. Trời ạ, cái mông và cái đuôi đau quá.
Oa? Sao lại thế này? Ta rõ ràng thấy cái bàn ở ngay trước mặt nhưng sao không nhảy lên được? Mỗi lần ta định nhảy lên thì lại bị bắn mạnh lại.
"Tiểu súc sinh ngu xuẩn." Ôn Ny đứng tại chỗ cười ha hả, "Ta cũng thật hồ đồ, đuổi theo súc sinh này làm gì, quên cả dùng kết giới."
Cái gì? Đây là kết giới? Hình như mẫu thân đã nhắc tới nó với ta, muốn ta học nhưng thứ này quá phức tạp, ta chưa từng nhớ được.
Meo meo gừ gừ? Làm sao bây giờ? Hình như ta bị nhốt rồi.
"Mi là đồ súc sinh đê tiện không biết xấu hổ. Mi có thể đeo được bánh xe phá không à? Phá Thiên ca ca cũng thật là, vật quý như thế sao có thể để một tiểu súc sinh đeo được? Lỡ mất thì sao cho ta đươc? May mà hôm nay ta phát hiện ra sớm." Ôn Ny vừa lẩm bẩm, vừa nhìn ta đầy hung dữ, đi về phía ta.
Meo meo gừ gừ, sao lại bảo cho ngươi? Đây là thứ ta được tặng! Đây là của ta! Không ai lấy đi được.
Ai tranh với ta ta sẽ liều mạng với người đó!
Ngươi là đồ nữ nhân thúi, định làm gì? Ta sẽ không để ngươi cướp mất thứ Phá Thiên cho ta đâu!
Tuyệt đối sẽ không!
Đừng đi qua đây, không cho phép đi qua đây!
Nhưng nữ nhân đáng ghét này lại không hiểu lời ta nói, càng ngày càng tới gần ta.
Meo meo gừ gừ, làm sao bây giờ?
Ừ? Vĩnh viễn ở bên huynh?
Được! Ta sẽ ở bên huynh vĩnh viễn, nhưng huynh phải tắm rửa cho ta, cho ta ăn ngon, còn nữa, ta muốn gả cho huynh! Được không?
Ta quơ quơ móng vuốt, vừa quơ vừa gật đầu. Phá Thiên cao hứng, ôm chặt ta đến mức sắp tắc thở mà chết.
Huynh cao hứng quá thế làm gì? Huynh có hiểu ý ta không mà cao hứng thế? Sắp tắc thở chết rồi! Nhanh buông ta ra, meo meo gừ gừ.
"A Bảo, ta nhận bảo thạch này. Tặng cho mi cái này, phải giữ cho kỹ đấy, không được để mất, biết không?" Trong tay Phá Thiên chợt có thêm một cái vòng vàng xinh xắn, trên khắc hoa văn rất kỳ lạ nhưng rất đẹp. Phá Thiên lồng nó vào cổ ta. Lớn thế này rồi mà ta còn để mất sao? Vừa lồng vào thì cái vòng vàng tự động rút nhỏ lại, rất vừa với cổ ta, không lỏng cũng không chặt.
Meo meo gừ gừ? Có đẹp không? Ta đeo cái này có đẹp không? Ta lắc lắc cái đầu, hỏi Phá Thiên nhưng hắn chỉ cười.
Thật là, tự ta nhìn vậy. Ta cẩn thận ghé vào bên hồ, nhìn trên mặt nước. Ngã ở đây cũng không tốt lắm, tuy bây giờ có thể chịu được cảnh tắm rửa nhưng ta vẫn rất không thích nước, đặc biệt là nước lạnh.
Mặt hồ phản chiếu hình bóng của ta, ừ, lông màu trăng trắng, vòng cổ màu vàng thật đẹp đẽ. Hoa văn trên đó đường như còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảm ảo, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Đây là thứ gì vậy?
"Lúc mi gặp nguy hiểm thì liền kêu ta, nhất định ta sẽ xuất hiện để cứu mi. Vòng bánh xe phá không này sẽ truyền tống ta tới trước mặt mi." Phá Thiên ôm ta từ phía sau, nhấc lên.
Sao cơ? Cái vật tròn tròn này lợi hại vậy sao? Lại còn có cái tên phức tạp như thế nữa, gì mà bánh xe phá không? Thật phức tạp. Chỉ là một cái vòng thôi mà.
Meo meo meo! Nhưng ta rất thích cái vòng này, hì hì. Đây là đồ Phá Thiên đưa đó. Ta sẽ luôn mang theo, không bao giờ tháo xuống.
"Được rồi, A Bảo, chúng ta trở về đi. Đêm nay người đáng ghét lại tới đấy." Trong giọng điệu của Phá Thiên có chứa bất đắc dĩ.
Người đáng ghét? Là Ôn Ny à? Không phải nàng ta đã tới đây sao? Còn có ai nữa chăng?
Ta không giải thích được, không rõ người đáng ghét mà Phá Thiên nói là ai. Nhưng ta rất rõ rằng Phá Thiên không thích Ôn Ny. Ta cũng chẳng ưa gì nàng ta, chính vì sự xuất hiện của nàng ta nên Phá Thiên mới mất hứng như thế!
Sau này trở về, ta phát hiện mọi người dường như đều bận rộn. Lệ Na và Vạn Tư đang cầm cái gì đó đi rất vội vàng, còn nói nhỏ rằng yến hội đêm nay thật phiền phức.
Yến hội? Không phải là có rất nhiều người, còn có rất nhiều đồ ăn ngon sao? Ta thích, ha ha. Nhưng vừa nghe Lệ Na nói Ôn Ny kia cũng tới ta liền không có hứng thú gì nữa. Dù sao ta cũng chẳng thích nữ tử này!
"A Bảo, để ta ôm chút nào. Mi luôn dính với chủ nhân là không được. Lát nữa chủ nhân còn phải đi tiếp khách." Lệ Na vươn tay ra với ta, ta nhìn Phá Thiên từ trong lòng hắn. Hắn khẽ gật đầu, lúc này ta mới vươn móng vuốt đặt vào tay Lệ Na.
Ai ngờ, Lệ Na vừa ôm ta liền kêu to lên: "Bánh xe phá không! Chủ nhân, người cho A Bảo thứ này ư?"
Ta nhìn Lệ Na bằng ánh mắt nghi ngờ. Nàng ta dường như sắp thổ huyết tới nơi. Thứ này có chỗ kỳ lạ gì à?
Lúc đó, Vạn Tư bên cạnh Lệ Na cũng vọt qua, dí sát vào ta mà nhìn. Đôi mắt vốn đã to càng trở nên to hơn, nhìn ta chằm chằm. Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy con mèo nhỏ nào lợi hại vậy ư? Meo meo meo! Nhìn nữa ta cào nát mặt huynh bây giờ. Huynh thu cái bộ mặt của mình lại ngay.
"Ừ, cho nó rồi." Giọng Phá Thiên lạnh nhạt.
Lệ Na cúi đầu nhìn ta, ta cũng trừng mắt nhìn nàng. Có cái gì khó coi chứ? Chẳng lẽ chưa thấy cái vòng này bao giờ à? Thật là!
"Thứ quan trọng như thế..." Dường như Vạn Tư còn định nói gì đó, Phá Thiên đã lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn liền im bặt.
Oa a! Vạn Tư ồn ào này lại ngậm miệng một cách đơn giản như thế! Ha ha, Phá Thiên thật lợi hại! Sau này Vạn Tư ồn ào trước mặt ta, ta tìm Phá Thiên tới liếc hắn một cái để hắn câm miệng!
"A Bảo, chúng ta đi nghỉ ngơi trước. Chủ nhân còn có việc." Lệ Na sờ sờ đầu ta, nhỏ giọng dỗ dành.
Biết mà, nói mãi! Coi ta là trẻ con không hiểu chuyện hả? Ta sẽ không gây rắc rối cho Phá Thiên đâu.
Sau đó, ta yên lặng cả một ngày, nằm trên sofa mềm mại phơi nắng. Dù sao cũng có người chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon lành cho ta, chỉ có điều cảm giác không có Phá Thiên bên cạnh thật khó chịu.
"A Bảo." Trước mắt ta tối sầm lại. Ta ngẩng đầu lên thì thấy Lệ Na đã đứng trước mặt mình.
Lệ Na ngốc này hoàn toàn không hiểu ý ta. Nàng ôm ta dậy, ngồi xuống sofa rồi đặt ta ngồi lên đùi.
"A Bảo, chủ nhân đưa thứ quan trọng nhất cho mi, có thể thấy chủ nhân coi trọng mi cỡ nào. Mi...sau này không được phụ chủ nhân đó..." Trong giọng nói nhẹ nhàng của Lệ Na có chứa cảm xúc mà ta hoàn toàn không hiểu. Nàng còn khe khẽ vuốt ve cái vòng trên cổ ta.
Phụ Phá Thiên? Có ý gì? Phụ tức là làm chuyện có lỗi à?
Ta mới không làm chuyện như thế! Phá Thiên tốt với ta như vậy, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý với hắn!
"Mi đừng chạy loạn trong yến hội hôm nay. Nếu để người có lòng nhận ra thân phận của mi thì sẽ phiền phức lắm đấy." Lệ Na vuốt ve đầu ta, cúi đầu dặn.
Nhận ra thân phận của ta?
Bỗng chốc ta dựng hết lông trên người lên. Ta biết ý của Lệ Na là gì rồi!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là có người biết ta thuộc tộc mèo tầm bảo sẽ đến? Chẳng lẽ là kẻ thù diệt tộc của ta? Vậy ca ca tỷ tỷ đâu rồi? Ta có thể tìm được bọn họ không?
"A Bảo, mi làm sao vậy? Không sao đâu, đừng sợ. Hẳn là sẽ không có ai nhận ra thân phận của mi. Tộc của mi bị người thần bí diệt, không ai ngờ còn có người sống sót. Ngoan nào, yên tâm, không sao đâu." Lệ Na nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, dường như muốn an ủi ta.
Ta gừ gừ, tâm trạng rất không tốt.
"Xin lỗi, A Bảo, ta không nên nói những lời này. Mi yên tâm, chủ nhân nhất định sẽ giúp mi báo thù, ta cũng sẽ giúp mi. Nhất định chúng ta sẽ tìm được hung thủ." Lệ Na vẫn đang nhẹ giọng an ủi ta.
Meo meo! Nhất định ta phải tìm được kẻ thù, ta muốn giết hắn! Còn muốc cứu ca ca và tỷ tỷ mình nữa!
Phá Thiên sẽ rất bận trong yến hội à? Lệ Na, đêm nay Phá Thiên sẽ không ở cạnh ta hả? Ta dùng móng vuốt gãi gãi Lệ Na.
Lệ Na sờ sờ đầu ta, giao ta vào tay thị nữ bên cạnh.
"Trông nó cho tốt, đừng để nó chạy mất. Không thấy nó, không thể ăn nói với chủ nhân được." Giọng điệu của Lệ Na rất nghiêm khắc. Sao nàng lại có thể nói nghiêm khắc như vậy với người khác chứ?
Aiz~, tuy rằng ngực thị nữ này rất mềm nhưng không ấm áp như khi được Phá Thiên ôm.
Thôi, ta phải ngoan ngoãn chờ Phá Thiên về thôi. Ta muốn về phòng, ta muốn tới chỗ cái giường lớn mềm mại. Meo meo gừ gừ, mau dẫn bản mèo đi!
Ăn vài thứ xong, ta thoải mái lăn qua lăn lại, cười ha ha, chờ Phá Thiên về ngủ cùng! Ta thích uốn trong lòng hắn ngủ, thật ấm áp!
Trời ơi~~~~~
Cánh cửa khe khẽ vang lên tiếng động, Phá Thiên! Ha ha, cuối cùng thì Phá Thiên đã về sao?
Ta ló cái đầu nhỏ ra từ trong chăn, liếc cái cửa, chuẩn bị nhào lên dọa hắn sợ. Nhưng sao tiếng bước chân này lại khang khác? Nghe nhẹ hơn?
Ta nghi ngờ nhìn cánh cửa nhưng lại thấy Ôn Ny đáng ghét kia đang rón ra rón rén, tiêu sái bước vào.
Nữ nhân có cái miệng như hoa loa kèn này vào đây làm gì? Chẳng lẽ không biết Phá Thiên rất ghét nàng ta sao? Chẳng lẽ không biết đây là phòng của ta và Phá Thiên, những người khác không được tùy tiện bước vào sao?
Đã vậy nàng ta còn nhẹ nhàng bước tới cạnh giường! Làm gì vậy?
A! Nàng ta bắt đầu cởi quần áo!
Ngươi! Ngươi! Ngươi thật quá đáng, thật quá đáng. Từng nghe thế nào ấy nhỉ?
Mẫu thân từng nó, không thể tùy tiện vào phòng nam nhân, càng không thể cởi quần áo trong phòng người khác! Trừ phi là phu thê! Nhưng ta đã quyết định gả cho Phá Thiên, ta có thể, cho nên, nàng ta không thể!
Nàng ta cởi hết, chỉ còn một cái váy mỏng manh!
Meo meo! Đi ra ngoài! Phá Thiên ghét ngươi, Phá Thiên thấy ngươi sẽ mất hứng. Cho nên ta cũng ghét ngươi! Còn có, ngươi dám cởi đồ trong phòng của ta và Phá Thiên!
Ta bất chấp tất cả. Lệ Na nói ta phải ngoan ngoãn chờ ở đây, không được gây rắc rối cho Phá Thiên. Nhưng ta không đi ra ngoài, là người kia vào đây làm chuyện lạ lùng!
Ta phóng ra khỏi chăn, vươn chân, chụp mạnh vào cánh tay đang lộ ra của nàng ta. Tất cả là thịt! Oa, đáng ghét. Cứ như là thịt heo hầm vậy!
A --!!!
Nàng ta thét lên chói tai, suýt chút nữa thì chọc thủng màng nhĩ ta. Nhưng ngay lập tức, nàng ta che miệng mình lại, sau đó căng thẳng nhìn cửa. Cửa vẫn yên tĩnh, nàng ta mới thả tay xuống, nhìn ta đầy hung dữ.
"Mèo! Sao ở đây lại có mèo? Sao Phá Thiên lại để con mèo thúi này ở đây? Mi còn dám cào ta?" Nàng nói một cách hung dữ nhưng ép giọng xuống rất thấp.
Ta mới không thúi! Sáng nay ta mới tắm, là Phá Thiên tẩy rửa cho ta!
Trên người ngươi mới có mùi lạ đất!
Ngươi cút ra ngoài cho ta, lát nữa ta còn phải ngủ với Phá Thiên.
"Đồ mèo đê tiện, an tĩnh chút cho ta, nếu không thì mau cút ra ngoài!" Nàng trừng lớn mắt với ta như sắp lồi cả mắt ra. Giọng càng hung dữ thêm.
Đây là phòng của ta và Phá Thiên, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta đi? Người nên đi là ngươi!:
Meo meo gừ gừ!
"Mi còn kêu nữa, câm miệng cho ta!" Nàng ta lại còn nhào lên định bắt ta.
Hừ, bản mèo dễ bị bắt vậy sao?
Ta nhảy lên một cách ung dung, tránh khỏi bàn tay với móng tay dài màu hồng, nhảy tới chỗ đầu giường, nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Nữ nhân ngốc! Xú nữ nhân!
Meo meo gừ gừ!
"Bánh xe phá không! Sao lại ở trên người mi?" Bỗng Ôn Ny kêu to, mở to hai mắt nhìn cổ ta.
A? Lại là cái vòng này?
Hừ! Đây là Phá Thiên cho ta, đương nhiên là ở trên người ta rồi. Có gì mà phải ngạc nhiên quá thế?
"Cởi ra cho ta, nó là của ta. Chỉ có thê tử của Phá Thiên mới được đeo nó!" Bỗng Ôn Ny như nổi điên, trực tiếp đánh tới.
Của ngươi? Rõ ràng là của ta, sao lại trở thành của ngươi rồi? Là tự hắn đeo cho ta đó! Mới không cho ngươi! Nhưng sao nữ tử này lại nói gì mà chỉ thê tử mới được đeo? Vậy cũng không sai, ta đã quyết định chấp nhận gả cho Phá Thiên rồi, đương nhiên xứng được đeo cái này còn gì!
"Mèo đê tiện, ngươi là tiểu súc sinh, mau đưa thứ đó cho ta!" Lúc này Ôn Ny thật dọa người, đôi mắt mở lớn, có thể nhìn thấy tơ máu bên trong, miệng mở thật lớn.
Ta mới không bị ngươi bắt đâu! Ta nhảy, ta nhảy. Hừ, ta nhảy xuống giường, sau đó lại nhảy lên bàn.
Ôn Ny chân không, bắt đầu đuổi ta trong phòng.::
Ha ha, đồ ngốc, ngươi mà có thể đuổi được ta sao? Ta trèo cây rất lợi hại đó nha. Tuy bị té một lần nhưng chỉ có một lần đó thôi! Ta lại nhảy, nhảy. Nàng ta chạy đến trước mặt ta, ta liền đổi vị trí ngay khiến nàng ta chỉ thiếu chút nữa là bắt được mình. Tức chết ngươi! Ai bảo nàng ta chạy tới phòng ta và Phá Thiên, muốn lên giường chiếm vị trí của chúng ta!
"Đồ tiểu súc sinh đê tiện! Xem ta bắt được mi có lột da mi ra không!" Ôn Ny mở cái miệng rộng thở không ra hơi, trong mắt che đầy tơ máu.
Ha ha, xem ra nàng ta bị tức không nhẹ rồi.
"Trói buộc!" Nàng ta không chạy, đứng tại chỗ làm một tư thế khó hiểu, niệm một câu.
Ta không thèm để ý tới nàng ta, định nhảy lên bàn nhưng lại đập đầu vào thứ gì đó. Rầm một tiếng, ta ngã lăn xuống đất. Trời ạ, cái mông và cái đuôi đau quá.
Oa? Sao lại thế này? Ta rõ ràng thấy cái bàn ở ngay trước mặt nhưng sao không nhảy lên được? Mỗi lần ta định nhảy lên thì lại bị bắn mạnh lại.
"Tiểu súc sinh ngu xuẩn." Ôn Ny đứng tại chỗ cười ha hả, "Ta cũng thật hồ đồ, đuổi theo súc sinh này làm gì, quên cả dùng kết giới."
Cái gì? Đây là kết giới? Hình như mẫu thân đã nhắc tới nó với ta, muốn ta học nhưng thứ này quá phức tạp, ta chưa từng nhớ được.
Meo meo gừ gừ? Làm sao bây giờ? Hình như ta bị nhốt rồi.
"Mi là đồ súc sinh đê tiện không biết xấu hổ. Mi có thể đeo được bánh xe phá không à? Phá Thiên ca ca cũng thật là, vật quý như thế sao có thể để một tiểu súc sinh đeo được? Lỡ mất thì sao cho ta đươc? May mà hôm nay ta phát hiện ra sớm." Ôn Ny vừa lẩm bẩm, vừa nhìn ta đầy hung dữ, đi về phía ta.
Meo meo gừ gừ, sao lại bảo cho ngươi? Đây là thứ ta được tặng! Đây là của ta! Không ai lấy đi được.
Ai tranh với ta ta sẽ liều mạng với người đó!
Ngươi là đồ nữ nhân thúi, định làm gì? Ta sẽ không để ngươi cướp mất thứ Phá Thiên cho ta đâu!
Tuyệt đối sẽ không!
Đừng đi qua đây, không cho phép đi qua đây!
Nhưng nữ nhân đáng ghét này lại không hiểu lời ta nói, càng ngày càng tới gần ta.
Meo meo gừ gừ, làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.