Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 23: chap 23
NThien
22/10/2024
Tài xế nhanh chóng lái xe rời đi, ông làm việc ở đây lâu năm rồi nên cũng quen với tính cách của Hoài Thanh mà giả vờ như không biết gì an phận lái xe.
Từ nhỏ mỗi khi không có ba mẹ ở bên cạnh, hắn luôn chơi một mình. Nên hắn cũng quen ở một mình, dù có hơi chán.
Bỗng một ngày ba mẹ hắn có mua cho hắn một con chó trắng dễ thương, nó luôn quanh quẩy bên hắn.
Điều đó khiến hắn vô cùng hài lòng với chú chó dễ thương này, hắn gần như dành hết thời gian rảnh với chú chó nhỏ này.
Hắn đặt tên cho con chó nhỏ ấy là Lê Lê bởi cái tên Giản Lê cũng bám hắn y như con chó này vậy.
Khác với Giản Lê ở chỗ là hắn thích con chó này và nghét Giản Lê kia.
Vốn Lê Lê có thể sống hạnh phúc cho đến khi nó chết vì tuổi già, ấy vậy mà một hôm khi đi học về hắn thấy con chó ấy vậy mà dám thân cận với người hàng xóm mới chuyển đến kia.
Hắn tức giận mà đánh Lê Lê thật nặng để cho nó nhớ, ấy vậy mà nó lại càng ngày càng xa cách hắn.
Đã vậy hẳn liền nghĩ chỉ cần giết nó thì nó sẽ không còn bỏ đi được nữa, nghĩ vậy hẳn liền nở nụ cười quái dị mà bóp cổ Lê Lê đến chết.
Sau đó hắn giả vờ như không hề có chuyện gì mà khóc lóc cho cái chết của Lê Lê, thật ra trong lòng hắn rất vui bởi Lê Lê sẽ mãi luôn bên cạnh hắn.
Ba mẹ hắn thì sợ hắn sẽ buồn do cái chết của Lê Lê mà quyết định hạ sinh ra Hoài An để làm bạn với Hoài Thanh.
Hoài Thanh không quá để tâm tới cô em gái này, khi đó hắn chỉ biết rằng bẹo má của Hoài An khiến cô bé đau đớn khóc lớn khá vui thôi.
Vì vậy từ bé đến giờ chưa bao giờ Hoài Thanh ngừng trêu chọc cô bé cả.
Tài xế tất nhiên không biết chuyện đó, mà đúng hơn không ai biết cả. Nên mọi người chỉ cho rằng anh em bắt nạt nhau để tăng thêm tình cảm mà thôi, tuy đôi khi Hoài Thanh sẽ đùa hơi quá trớn tí.
Bởi Hoài Thanh diễn rất đạt nên không ai nghi ngờ hắn cả, kể cả Hoài An người bị hắn bắt nạt cũng không hề biết gì.
Cô bé chỉ biết anh trai mình đôi khi hơi lạnh nhạt mà thôi, còn bình thường vẫn hay mua đồ chơi và đồ ăn cho cô bé.
Không khí trong xe yên tĩnh chỉ còn chút âm thanh do Hoài An xịt mũi thôi, Giản Lê vẫn ngồi xoa đầu cho cô bé từ khi cô bé nín khóc.
Không hiểu sao khi thấy cảnh đó Hoài Thanh có chút khó chịu mà nói với Giản Lê :" Mai cậu cũng phải đợi mình cùng về nữa, đừng như hôm nay.”
Nghe Hoài Thanh nói vậy Giản Lê dừng động tác trên tay rồi quay qua nhìn Hoài Thanh nói được.
Bây giờ Hoài An cũng nín khóc quay qua nói chuyện với Giản Lê :" Sao anh hẹn hò với anh trai em vậy." Dừng một chút cô bé liền nói thêm :" Anh trai em xấu tính lắ..." Hoài An còn định nói là anh hãy mau chia tay đi cơ mà nhìn lên thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Hoài Thanh mà sợ hãi không dám nói nữa.
Giản Lê không biết trả lời cô bé như nào mới phải thì Hoài Thanh đã lên tiếng trước :" Cậu ấy theo đuổi anh hơn
10 năm nên anh đồng ý hẹn hò với cậu ấy."
Giản Lê :"..." Ừm cũng đúng cơ mà đó là nguyên chủ chứ không phải cậu.
Hoài An hơi nghi hoặc nhìn cả hai nói :" Em thấy người ta yêu nhau toàn hồn cơ, với lại sao lúc anh gọi anh Giản Lê là em yêu, lúc sau lại gọi là cậu vậy."
Hoài Thanh không đáp nhìn Giản Lê như thể cậu tự giải thích đi vậy, Giản Lê cố bịa ra một lí do hợp lí nhất nói :"
Gọi vậy quen rồi, mới thay đổi nên chưa quen."
Hoài An tin như điếu đồ mà gật đầu lia lịa, cô đã gặp người này 4 lần rồi cơ mà lần này mới được nhìn kĩ, do ban sáng cô chỉ lo đi muộn với Giản Lê cũng quay lên nên cô không nhìn gần cậu được.
Trong mắt Hoài An thì Giản Lê dễ gần hơn anh trai cô nhiều, tự nhiên trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ đó là kêu ba mẹ đổi anh trai.
Tự nhiên nghĩ đến cảnh đó không hiểu sao cô bé bất giác mà vui vẻ trở lại, sau đó nhận ra điều đó không bao giờ trở thành sự thật liền buồn trở lại, Giản Lê thấy hết vẻ tiến hóá biểu cảm liên tục của cô bé mà không khỏi bật cười.
Hoài Thanh vốn nhìn cậu từ nãy nên có thể nhìn thấy nụ cười của cậu, nó thật đẹp cơ mà nếu nó chỉ dành cho hắn
thi con dep nda.
Chưa gì xe đã đi đến trước cửa nhà cậu, Giản Lê cảm ơn tài xế rồi chào tạm biệt Hoài An rồi đi vào nhà.
Hoài Thanh bị cậu lãng quên thì ngồi im một cục, ai nhìn vào cũng biết hắn đang không vui. Hoài An biết được anh trai không vui thì cười trong lòng nhiều chút.
Hoài Thanh cầm điên thoại lên nhắn tin với Giản Lê :" Sao cậu không chào tạm biệt tôi giống như Hoài An vậy?"
Giản Lê đang đi thì nhận được tin nhắn của Hoài Thanh.
Giản Lê :"...mình quên."
Tin nhằn được gửi đi, Hoài Thanh chỉ xem mà không trả lời.
Từ nhỏ mỗi khi không có ba mẹ ở bên cạnh, hắn luôn chơi một mình. Nên hắn cũng quen ở một mình, dù có hơi chán.
Bỗng một ngày ba mẹ hắn có mua cho hắn một con chó trắng dễ thương, nó luôn quanh quẩy bên hắn.
Điều đó khiến hắn vô cùng hài lòng với chú chó dễ thương này, hắn gần như dành hết thời gian rảnh với chú chó nhỏ này.
Hắn đặt tên cho con chó nhỏ ấy là Lê Lê bởi cái tên Giản Lê cũng bám hắn y như con chó này vậy.
Khác với Giản Lê ở chỗ là hắn thích con chó này và nghét Giản Lê kia.
Vốn Lê Lê có thể sống hạnh phúc cho đến khi nó chết vì tuổi già, ấy vậy mà một hôm khi đi học về hắn thấy con chó ấy vậy mà dám thân cận với người hàng xóm mới chuyển đến kia.
Hắn tức giận mà đánh Lê Lê thật nặng để cho nó nhớ, ấy vậy mà nó lại càng ngày càng xa cách hắn.
Đã vậy hẳn liền nghĩ chỉ cần giết nó thì nó sẽ không còn bỏ đi được nữa, nghĩ vậy hẳn liền nở nụ cười quái dị mà bóp cổ Lê Lê đến chết.
Sau đó hắn giả vờ như không hề có chuyện gì mà khóc lóc cho cái chết của Lê Lê, thật ra trong lòng hắn rất vui bởi Lê Lê sẽ mãi luôn bên cạnh hắn.
Ba mẹ hắn thì sợ hắn sẽ buồn do cái chết của Lê Lê mà quyết định hạ sinh ra Hoài An để làm bạn với Hoài Thanh.
Hoài Thanh không quá để tâm tới cô em gái này, khi đó hắn chỉ biết rằng bẹo má của Hoài An khiến cô bé đau đớn khóc lớn khá vui thôi.
Vì vậy từ bé đến giờ chưa bao giờ Hoài Thanh ngừng trêu chọc cô bé cả.
Tài xế tất nhiên không biết chuyện đó, mà đúng hơn không ai biết cả. Nên mọi người chỉ cho rằng anh em bắt nạt nhau để tăng thêm tình cảm mà thôi, tuy đôi khi Hoài Thanh sẽ đùa hơi quá trớn tí.
Bởi Hoài Thanh diễn rất đạt nên không ai nghi ngờ hắn cả, kể cả Hoài An người bị hắn bắt nạt cũng không hề biết gì.
Cô bé chỉ biết anh trai mình đôi khi hơi lạnh nhạt mà thôi, còn bình thường vẫn hay mua đồ chơi và đồ ăn cho cô bé.
Không khí trong xe yên tĩnh chỉ còn chút âm thanh do Hoài An xịt mũi thôi, Giản Lê vẫn ngồi xoa đầu cho cô bé từ khi cô bé nín khóc.
Không hiểu sao khi thấy cảnh đó Hoài Thanh có chút khó chịu mà nói với Giản Lê :" Mai cậu cũng phải đợi mình cùng về nữa, đừng như hôm nay.”
Nghe Hoài Thanh nói vậy Giản Lê dừng động tác trên tay rồi quay qua nhìn Hoài Thanh nói được.
Bây giờ Hoài An cũng nín khóc quay qua nói chuyện với Giản Lê :" Sao anh hẹn hò với anh trai em vậy." Dừng một chút cô bé liền nói thêm :" Anh trai em xấu tính lắ..." Hoài An còn định nói là anh hãy mau chia tay đi cơ mà nhìn lên thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Hoài Thanh mà sợ hãi không dám nói nữa.
Giản Lê không biết trả lời cô bé như nào mới phải thì Hoài Thanh đã lên tiếng trước :" Cậu ấy theo đuổi anh hơn
10 năm nên anh đồng ý hẹn hò với cậu ấy."
Giản Lê :"..." Ừm cũng đúng cơ mà đó là nguyên chủ chứ không phải cậu.
Hoài An hơi nghi hoặc nhìn cả hai nói :" Em thấy người ta yêu nhau toàn hồn cơ, với lại sao lúc anh gọi anh Giản Lê là em yêu, lúc sau lại gọi là cậu vậy."
Hoài Thanh không đáp nhìn Giản Lê như thể cậu tự giải thích đi vậy, Giản Lê cố bịa ra một lí do hợp lí nhất nói :"
Gọi vậy quen rồi, mới thay đổi nên chưa quen."
Hoài An tin như điếu đồ mà gật đầu lia lịa, cô đã gặp người này 4 lần rồi cơ mà lần này mới được nhìn kĩ, do ban sáng cô chỉ lo đi muộn với Giản Lê cũng quay lên nên cô không nhìn gần cậu được.
Trong mắt Hoài An thì Giản Lê dễ gần hơn anh trai cô nhiều, tự nhiên trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ đó là kêu ba mẹ đổi anh trai.
Tự nhiên nghĩ đến cảnh đó không hiểu sao cô bé bất giác mà vui vẻ trở lại, sau đó nhận ra điều đó không bao giờ trở thành sự thật liền buồn trở lại, Giản Lê thấy hết vẻ tiến hóá biểu cảm liên tục của cô bé mà không khỏi bật cười.
Hoài Thanh vốn nhìn cậu từ nãy nên có thể nhìn thấy nụ cười của cậu, nó thật đẹp cơ mà nếu nó chỉ dành cho hắn
thi con dep nda.
Chưa gì xe đã đi đến trước cửa nhà cậu, Giản Lê cảm ơn tài xế rồi chào tạm biệt Hoài An rồi đi vào nhà.
Hoài Thanh bị cậu lãng quên thì ngồi im một cục, ai nhìn vào cũng biết hắn đang không vui. Hoài An biết được anh trai không vui thì cười trong lòng nhiều chút.
Hoài Thanh cầm điên thoại lên nhắn tin với Giản Lê :" Sao cậu không chào tạm biệt tôi giống như Hoài An vậy?"
Giản Lê đang đi thì nhận được tin nhắn của Hoài Thanh.
Giản Lê :"...mình quên."
Tin nhằn được gửi đi, Hoài Thanh chỉ xem mà không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.