Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 24: chap 24
NThien
22/10/2024
Hôm nay Hoài Thanh đến sớm hơn hôm qua, cậu có thể thấy được tâm trạng hôm nay của Hoài An tươi tắn hơn hẳn.
Giản Lê vừa ngồi lên xe đã nghe thấy giọng nói dễ thương của Hoài An :" Chào buổi sáng anh Lê Lê."
Giản Lê nghe cô bé nói vậy thì tò mò hỏi :" Tại sao lại gọi anh là Lê Lê?"
Hoài An vui vẻ mà nói với cậu :" Anh trai em bảo gọi anh như vậy."
Nghe cô bé nói vậy cậu quay qua nhìn Hoài Thanh, bắt gặp ánh mắt của cậu Hoài Thanh cười nói :" Em không thích gọi như vậy à."
Giản Lê gật đầu, dù nghe cũng không kì cho lắm cơ mà không hiểu sao cậu có cảm giác không thích bị gọi như vậy.
Hoài Thanh thấy cậu gật đầu thì im lặng không nói gì, có vẻ như hắn cũng không quan tâm lắm thì phải.
Hoài An thấy cậu như vậy liền nói :" Nếu anh không thích gọi như vậy thì em gọi anh là anh Giản Lê nhé."
Cậu xoa đầu Hoài An nói được rồi cười với cô bé, Hoài Thanh ngồi bên cạnh thấy toàn bộ cảnh đó mà lườm Hoài An.
Hoài An đang vui vẻ nói chuyện với Giản Lê thì làm gì quan tâm tới ánh mắt của Hoài Thanh nữa.
Thấy hai người cứ trò chuyện vui vẻ như vậy thì ngứa mắt kéo Giản Lê quay lại.
Giản Lê đang vui vẻ trò chuyện cùng Hoài An tự nhiên bị Hoài Thanh kéo lại thì khó hiểu nhìn hắn.
Hoài Thanh rất tự nhiên mà đưa cho cậu một hộp quà nói :" Quà cho cậu, kỉ niệm ngày thứ hai tụi mình yêu nhau giả." Chữ giả kia nhỏ đến mức mà chỉ có Giản Lê mới nghe được.
Không ngờ chỉ là hẹn hò giả thôi mà cũng được tặng quà, không hổ danh là thụ chính mà.
Giản Lê có hơi xấu hổ mà từ chối, dù sao cậu cũng không có tặng người ta cái gì mà tự nhiên nhận vậy có chút ngại.
Hoài Thanh thấy cậu từ chối thì mặc kệ mà mở ra đưa trước mặt cậu.
" Chiếc giày này tôi đặt theo kích thước của cậu." Ý của Hoài Thanh rất rõ ràng đó là buộc cậu phải nhận.
Giản Lê nhìn tình huống trước mắt mà không biết nên làm gì mới phải. Mấy hồm trước cong nhận giày của Hoài An mà hôm nay lại nhận thêm một đồi từ Hoài Thanh.
Giản Lê :"..."
Hắn thấy cậu không nói gì thì rất tự nhiên mà kéo chân cậu lại, tháo giày trên chân cậu ra rồi đeo vào đôi giày mà hắn tặng.
Hoài An ngồi sau nhìn chiếc giày mình tặng bị ném sang một xó mà không khỏi buồn, đó là tiền tiết kiệm của cô đấy! Cơ mà cô bé cũng không dám nói gì do nhận được cái lườm từ Hoài Thanh.
Do đang ngồi trên xe cùng với bị Hoài Thanh nắm chặt chân nên cậu không tài nào giãy ra được mặc cho Hoài
Thanh đeo nốt chiếc còn lại.
Sau khi làm xong hết tất thảy Hoài Thanh mới bỏ chân cậu ra rồi chỉnh lại tư thế ngồi giúp cậu.
Hoài Thanh hài lòng nhìn đôi chân cậu đang đi giày của hắn nói :" Xong rồi, hợp lắm."
Hắn không có hỏi cậu có vừa ý không như thể chỉ cần hắn vừa ý là được rồi.
Giản Lê nhìn chiếc giày trên chân mình do Hoài Thanh tặng (ép phải nhận).
Đôi giày được thiết kế khá tỉ mỉ, nhìn qua Giản Lê có thể nhận ra đây là hàng thủ công và chắc chắn rất đắt. Hoài Thanh chọn giày rất tốt, rất vừa với chân của cậu cơ mà tặng kiểu này cũng kì quá rồi đi.
Giản Lê ngồi lại tử tế nói cảm ơn với Hoài Thanh, không hiểu sao cậu có cảm giác như khi nghe cậu nói vậy xong
Hoài Thanh trở nên không vui vậy dù trên khuôn mặt kia vẫn còn vẻ tươi cười.
Hoài Thanh thấy cậu nói cảm ơn thì m nhẹ một cái rồi cười với cậu.
" Cậu thích là được rồi, không cần cảm ơn." Đúng vậy Giản Lê không cần phải cảm ơn hắn cho có lệ như vậy, nếu là trước kia khi hắn tặng quà cho cậu ắt hẳn cậu sẽ vui vẻ mà cười cả tháng trời mới đúng chứ không phải như bây giờ.
Không sao, dù sao thì cậu cũng sẽ lại nhanh chóng trở thành Giản Lê của trước kia mà thôi. 2
Giản Lê nhìn hai chiếc giày bị ném ra một góc kia định nhặt lại thì bị Hoài Thanh ngăn cản.
"Để đó đi, khi về cậu có thể lấy lại sau."
Giản Lê nghe hắn nói vậy thì trả lời :" Vậy ít nhất để gọn lại chứ."
Hoài Thanh nói ừ rồi ném đôi giày vào ghế sau cạnh Hoài An.
Hoài An :??? Gì vậy, anh trai mình thì được ngồi cạnh anh Giản Lê còn mình phải ngồi cạnh đôi giày này hả.
Giản Lê :"..."
Hoài Thanh :" Xong rồi."
Cậu còn định nói thêm gì đó nhưng tài xế đã thông báo tới nơi nên cậu đành thôi rồi cố mở cửa xuống xe.
Vẫn y như hôm qua, cho dù cậu có cố như nào cũng không mở được mà được Hoài Thanh nhanh chóng xuống xe
ma mo cua cho cau.
Giản Lê xuống xe xong thì tài xế cũng nhanh chóng lái xe rời đi, khi cậu vừa xuống thì Hoài An ngồi bên trong nói chào cậu nhưng không chào Hoài Thanh.
Hoài Thanh cũng không nói gì mà nắm tay cậu vào trường.
Hai người đi sát nhau, Giản Lê nhìn đôi tay thon dài của Hoài Thanh đang nắm chặt tay mình nói :" Lần sau mình tự xuống xe được không."
Hoài Thanh cũng không từ chối mà trả lời cậu :" Được.
Giản Lê vừa ngồi lên xe đã nghe thấy giọng nói dễ thương của Hoài An :" Chào buổi sáng anh Lê Lê."
Giản Lê nghe cô bé nói vậy thì tò mò hỏi :" Tại sao lại gọi anh là Lê Lê?"
Hoài An vui vẻ mà nói với cậu :" Anh trai em bảo gọi anh như vậy."
Nghe cô bé nói vậy cậu quay qua nhìn Hoài Thanh, bắt gặp ánh mắt của cậu Hoài Thanh cười nói :" Em không thích gọi như vậy à."
Giản Lê gật đầu, dù nghe cũng không kì cho lắm cơ mà không hiểu sao cậu có cảm giác không thích bị gọi như vậy.
Hoài Thanh thấy cậu gật đầu thì im lặng không nói gì, có vẻ như hắn cũng không quan tâm lắm thì phải.
Hoài An thấy cậu như vậy liền nói :" Nếu anh không thích gọi như vậy thì em gọi anh là anh Giản Lê nhé."
Cậu xoa đầu Hoài An nói được rồi cười với cô bé, Hoài Thanh ngồi bên cạnh thấy toàn bộ cảnh đó mà lườm Hoài An.
Hoài An đang vui vẻ nói chuyện với Giản Lê thì làm gì quan tâm tới ánh mắt của Hoài Thanh nữa.
Thấy hai người cứ trò chuyện vui vẻ như vậy thì ngứa mắt kéo Giản Lê quay lại.
Giản Lê đang vui vẻ trò chuyện cùng Hoài An tự nhiên bị Hoài Thanh kéo lại thì khó hiểu nhìn hắn.
Hoài Thanh rất tự nhiên mà đưa cho cậu một hộp quà nói :" Quà cho cậu, kỉ niệm ngày thứ hai tụi mình yêu nhau giả." Chữ giả kia nhỏ đến mức mà chỉ có Giản Lê mới nghe được.
Không ngờ chỉ là hẹn hò giả thôi mà cũng được tặng quà, không hổ danh là thụ chính mà.
Giản Lê có hơi xấu hổ mà từ chối, dù sao cậu cũng không có tặng người ta cái gì mà tự nhiên nhận vậy có chút ngại.
Hoài Thanh thấy cậu từ chối thì mặc kệ mà mở ra đưa trước mặt cậu.
" Chiếc giày này tôi đặt theo kích thước của cậu." Ý của Hoài Thanh rất rõ ràng đó là buộc cậu phải nhận.
Giản Lê nhìn tình huống trước mắt mà không biết nên làm gì mới phải. Mấy hồm trước cong nhận giày của Hoài An mà hôm nay lại nhận thêm một đồi từ Hoài Thanh.
Giản Lê :"..."
Hắn thấy cậu không nói gì thì rất tự nhiên mà kéo chân cậu lại, tháo giày trên chân cậu ra rồi đeo vào đôi giày mà hắn tặng.
Hoài An ngồi sau nhìn chiếc giày mình tặng bị ném sang một xó mà không khỏi buồn, đó là tiền tiết kiệm của cô đấy! Cơ mà cô bé cũng không dám nói gì do nhận được cái lườm từ Hoài Thanh.
Do đang ngồi trên xe cùng với bị Hoài Thanh nắm chặt chân nên cậu không tài nào giãy ra được mặc cho Hoài
Thanh đeo nốt chiếc còn lại.
Sau khi làm xong hết tất thảy Hoài Thanh mới bỏ chân cậu ra rồi chỉnh lại tư thế ngồi giúp cậu.
Hoài Thanh hài lòng nhìn đôi chân cậu đang đi giày của hắn nói :" Xong rồi, hợp lắm."
Hắn không có hỏi cậu có vừa ý không như thể chỉ cần hắn vừa ý là được rồi.
Giản Lê nhìn chiếc giày trên chân mình do Hoài Thanh tặng (ép phải nhận).
Đôi giày được thiết kế khá tỉ mỉ, nhìn qua Giản Lê có thể nhận ra đây là hàng thủ công và chắc chắn rất đắt. Hoài Thanh chọn giày rất tốt, rất vừa với chân của cậu cơ mà tặng kiểu này cũng kì quá rồi đi.
Giản Lê ngồi lại tử tế nói cảm ơn với Hoài Thanh, không hiểu sao cậu có cảm giác như khi nghe cậu nói vậy xong
Hoài Thanh trở nên không vui vậy dù trên khuôn mặt kia vẫn còn vẻ tươi cười.
Hoài Thanh thấy cậu nói cảm ơn thì m nhẹ một cái rồi cười với cậu.
" Cậu thích là được rồi, không cần cảm ơn." Đúng vậy Giản Lê không cần phải cảm ơn hắn cho có lệ như vậy, nếu là trước kia khi hắn tặng quà cho cậu ắt hẳn cậu sẽ vui vẻ mà cười cả tháng trời mới đúng chứ không phải như bây giờ.
Không sao, dù sao thì cậu cũng sẽ lại nhanh chóng trở thành Giản Lê của trước kia mà thôi. 2
Giản Lê nhìn hai chiếc giày bị ném ra một góc kia định nhặt lại thì bị Hoài Thanh ngăn cản.
"Để đó đi, khi về cậu có thể lấy lại sau."
Giản Lê nghe hắn nói vậy thì trả lời :" Vậy ít nhất để gọn lại chứ."
Hoài Thanh nói ừ rồi ném đôi giày vào ghế sau cạnh Hoài An.
Hoài An :??? Gì vậy, anh trai mình thì được ngồi cạnh anh Giản Lê còn mình phải ngồi cạnh đôi giày này hả.
Giản Lê :"..."
Hoài Thanh :" Xong rồi."
Cậu còn định nói thêm gì đó nhưng tài xế đã thông báo tới nơi nên cậu đành thôi rồi cố mở cửa xuống xe.
Vẫn y như hôm qua, cho dù cậu có cố như nào cũng không mở được mà được Hoài Thanh nhanh chóng xuống xe
ma mo cua cho cau.
Giản Lê xuống xe xong thì tài xế cũng nhanh chóng lái xe rời đi, khi cậu vừa xuống thì Hoài An ngồi bên trong nói chào cậu nhưng không chào Hoài Thanh.
Hoài Thanh cũng không nói gì mà nắm tay cậu vào trường.
Hai người đi sát nhau, Giản Lê nhìn đôi tay thon dài của Hoài Thanh đang nắm chặt tay mình nói :" Lần sau mình tự xuống xe được không."
Hoài Thanh cũng không từ chối mà trả lời cậu :" Được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.