Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 44: chap 44
NThien
10/11/2024
Cả hai đứng nhìn nhau, Giản Lê có thể thấy được trong ánh mắt của Hoài Thanh đầy tia âm u cố chấp. Hắn không nhanh không chậm ôm trầm cậu vào lòng. Giọng đầy ủy khuất:" Lê Lê à, em có biết mấy ngày nay không có em anh sống thế nào không."
" Hay là bẻ chân em đi để cho em khỏi chạy trốn nhỉ." (
Giọng hắn vẫn ngọt ngào dễ nghe như trước nhưng lời nói ra lại thật đáng sợ
Giản Lê đẩy mạnh Hoài Thanh ra quát lớn :" Tên thần kinh, anh còn dám vác mặt đến gặp tôi hả."
Ngay khi cậu quay người rời đi thì liền bị một lực mạnh đập vào gáy ngất đi tại chỗ. Hoài Thanh sắc mặt đen đến khó coi đứng nhìn Giản Lê bị đánh mà ngất ra giữa đường.
Ánh mắt của hắn quá đáng sợ, đến nỗi những người qua đường không dám đứng lại gần mà nhanh chóng tránh
di.
•••
U....
Giản Lê đau đớn tỉnh dậy, nhìn không gian tối đen như mực không khỏi sợ hãi. Cậu nhớ rõ ràng là bản thân đến điểm hẹn gặp Thành sau đó gặp phải Hoài Thanh sau đó...
Nghĩ đến đấy Giản Lê liền sợ hãi đứng dậy, ai mà ngờ khi cậu vừa đứng lên tiếng dây xích leng keng cùng cái chân phải tự nhiên đau nhói không cử động được. (2
Giản Lê cứ vậy mà ngã lăn xuống giường, cái chân phải đau nhói lên từng cơn khiến cậu đau đớn rên rỉ vài tiếng, nước mắt sinh lí vô thức trào ra.
Cạch.
Tiếng cửa phòng đột ngột mở ra, đèn trong phòng được mở lên.
Vì chưa thích ứng được ánh sáng nên Giản Lê vô thức nheo mắt lại, cậu lờ mờ nhìn người trước mặt không ai khác đó chính là Hoài Thanh.
" Lê Lê, em tỉnh rồi sao."
"Hửm, sao lại nằm dưới sàn rồi em thích nằm dưới sàn nhà hả."
Hắn vốn đang nói chuyện bình thường thì tự nhiên lấy tay bóp mạnh vào cổ cậu :" Hay là em muốn chạy trốn?"
Giản Lê bất ngờ bị siết cổ thì dùng sức cạy tay Hoài Thanh ra khỏi cổ. Nhưng hắn nào buông tha cho cậu dễ như vậy, chỉ khi Giản Lê sắp ngất đi thì hắn mới chịu buông tay ra cho cậu thở.
" Khụ... Khục...hah ha.." Giản Lê sau khi được Hoài Thanh buông tha thì tham lam hít lấy lấy không khí ho sặc sụa.
Hoài Thanh lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu vui vẻ nói :" Thở đều nào, sao em hay khóc nhè vậy."
Sau khi ổn định được nhịp thở Giản Lê mạnh tay tát mạnh Hoài Thanh một cái :" Tên điên, anh...".
Cậu còn chưa nói hết câu thì bị Hoài Thanh dùng tay đập mạnh đầu cậu xuống sàn nhà lạnh cóng.
"Sao em cứ không ngoan vậy hả, có phải anh luôn chiều theo ý em nên em mới như vậy đúng không."
" Vẫn là nên dậy lại nhỉ."
Nói rồi hắn ném mạnh cậu lên giường, cái chân phải của cậu không may bị đập mạnh vào thành giường khiến
Gián Lê kêu lên đau đón.
"A... Đau... Đau quá, anh điên rồi... Hức bỏ tôi ra."
Hoài Thanh như không nghe thấy cậu nói mà cởi sạch đồ trên người cậu ra, hắn khó chịu khi Giản Lê cứ lấy tay ve vẩy nên liền đi đến tủ lấy thắt lưng trói tay cậu lại.
Mặc cho Giản Lê kêu la thảm thiết thì Hoài Thanh hắn vẫn như một tên điên mà chỉ biết làm theo ý mình.
Không bôi trơn, hắn chỉ nới lỏng qua cho cậu để cho thứ đó của hắn dễ đi vào.
Máu cùng t*nh dch thi nhau chảy ra từ cái |* của cậu, Giản Lê khuôn mặt đầy nước mắt. Vì quá đau đớn và rên la trong thời gian dài nên bây giờ cậu không còn sức mà chống cự nữa.
Tay bị cà vạt trói lại đã ửng đỏ hết cả lên do bị ma sát, phía dưới gần như đã không còn cảm giác. Nhưng Hoài Thanh vẫn chưa buông tha cho cậu, hắn như một tên nghiện mà hết ra vào bên trong cậu thì lại hôn hít khắp người cậu.
Hoài Thanh lật Giản Lê lại cho cậu quay lại nhìn mình, d**ng v*t của hắn vẫn liên tục ra vào trong cơ thể cậu.
" Sao em lại khóc nữa rồi, chẳng phải em đang rất sướng sao."
Nói rồi hắn liền ra vào mạnh bạo :" Phía dưới đang khít chặt lấy hung khí của anh này."
Tiếng bạch bạch vang vọng khắp căn phòng cùng với tiếng nức nở dứt quãng, mặc cho Giản Lê có đau đớn ngất đi thì hắn vẫn mặc kệ mà làm tiếp. Nếu trước đây hắn làm tình nhẹ nhàng bao nhiêu thì bây giờ liền thô bạo bấy nhiêu.
Sau khi bắn t*nh xong, hắn nghé sát vào tai cậu nói nhỏ dù hắn biết bây giờ Giản Lê sẽ chẳng thể nài nghe hắn nói được.
"Em không thoát khỏi tôi được đâu, Lê Lê à."
Đáng ra hắn cũng không muốn dùng cách này đâu, nhưng ai bảo cậu dám chạy trốn khỏi hắn chứ đã vậy hắn còn nghe được từ Thành rằng cậu muốn tìm đối tượng mới.
Nghĩ đến cảnh Giản Lê đứng cùng ai đó thôi đã đủ khiến hắn phát điên chứ nói gì đến việc cậu đi hẹn hò với tên khác.
Hoài Thanh rút d**ng v*t bán cương ra khỏi cơ thể cậu, lập tức máu cùng t*nh dch ồ ạt chảy ra khắp cả ga giường.
Hoài Thanh bế Giản Lê đi vào phòng tắm, dây xích dưới chân Giản Lê phát ra tiếng leng keng theo từng bước chân của Hoài Thanh.
" Hay là bẻ chân em đi để cho em khỏi chạy trốn nhỉ." (
Giọng hắn vẫn ngọt ngào dễ nghe như trước nhưng lời nói ra lại thật đáng sợ
Giản Lê đẩy mạnh Hoài Thanh ra quát lớn :" Tên thần kinh, anh còn dám vác mặt đến gặp tôi hả."
Ngay khi cậu quay người rời đi thì liền bị một lực mạnh đập vào gáy ngất đi tại chỗ. Hoài Thanh sắc mặt đen đến khó coi đứng nhìn Giản Lê bị đánh mà ngất ra giữa đường.
Ánh mắt của hắn quá đáng sợ, đến nỗi những người qua đường không dám đứng lại gần mà nhanh chóng tránh
di.
•••
U....
Giản Lê đau đớn tỉnh dậy, nhìn không gian tối đen như mực không khỏi sợ hãi. Cậu nhớ rõ ràng là bản thân đến điểm hẹn gặp Thành sau đó gặp phải Hoài Thanh sau đó...
Nghĩ đến đấy Giản Lê liền sợ hãi đứng dậy, ai mà ngờ khi cậu vừa đứng lên tiếng dây xích leng keng cùng cái chân phải tự nhiên đau nhói không cử động được. (2
Giản Lê cứ vậy mà ngã lăn xuống giường, cái chân phải đau nhói lên từng cơn khiến cậu đau đớn rên rỉ vài tiếng, nước mắt sinh lí vô thức trào ra.
Cạch.
Tiếng cửa phòng đột ngột mở ra, đèn trong phòng được mở lên.
Vì chưa thích ứng được ánh sáng nên Giản Lê vô thức nheo mắt lại, cậu lờ mờ nhìn người trước mặt không ai khác đó chính là Hoài Thanh.
" Lê Lê, em tỉnh rồi sao."
"Hửm, sao lại nằm dưới sàn rồi em thích nằm dưới sàn nhà hả."
Hắn vốn đang nói chuyện bình thường thì tự nhiên lấy tay bóp mạnh vào cổ cậu :" Hay là em muốn chạy trốn?"
Giản Lê bất ngờ bị siết cổ thì dùng sức cạy tay Hoài Thanh ra khỏi cổ. Nhưng hắn nào buông tha cho cậu dễ như vậy, chỉ khi Giản Lê sắp ngất đi thì hắn mới chịu buông tay ra cho cậu thở.
" Khụ... Khục...hah ha.." Giản Lê sau khi được Hoài Thanh buông tha thì tham lam hít lấy lấy không khí ho sặc sụa.
Hoài Thanh lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu vui vẻ nói :" Thở đều nào, sao em hay khóc nhè vậy."
Sau khi ổn định được nhịp thở Giản Lê mạnh tay tát mạnh Hoài Thanh một cái :" Tên điên, anh...".
Cậu còn chưa nói hết câu thì bị Hoài Thanh dùng tay đập mạnh đầu cậu xuống sàn nhà lạnh cóng.
"Sao em cứ không ngoan vậy hả, có phải anh luôn chiều theo ý em nên em mới như vậy đúng không."
" Vẫn là nên dậy lại nhỉ."
Nói rồi hắn ném mạnh cậu lên giường, cái chân phải của cậu không may bị đập mạnh vào thành giường khiến
Gián Lê kêu lên đau đón.
"A... Đau... Đau quá, anh điên rồi... Hức bỏ tôi ra."
Hoài Thanh như không nghe thấy cậu nói mà cởi sạch đồ trên người cậu ra, hắn khó chịu khi Giản Lê cứ lấy tay ve vẩy nên liền đi đến tủ lấy thắt lưng trói tay cậu lại.
Mặc cho Giản Lê kêu la thảm thiết thì Hoài Thanh hắn vẫn như một tên điên mà chỉ biết làm theo ý mình.
Không bôi trơn, hắn chỉ nới lỏng qua cho cậu để cho thứ đó của hắn dễ đi vào.
Máu cùng t*nh dch thi nhau chảy ra từ cái |* của cậu, Giản Lê khuôn mặt đầy nước mắt. Vì quá đau đớn và rên la trong thời gian dài nên bây giờ cậu không còn sức mà chống cự nữa.
Tay bị cà vạt trói lại đã ửng đỏ hết cả lên do bị ma sát, phía dưới gần như đã không còn cảm giác. Nhưng Hoài Thanh vẫn chưa buông tha cho cậu, hắn như một tên nghiện mà hết ra vào bên trong cậu thì lại hôn hít khắp người cậu.
Hoài Thanh lật Giản Lê lại cho cậu quay lại nhìn mình, d**ng v*t của hắn vẫn liên tục ra vào trong cơ thể cậu.
" Sao em lại khóc nữa rồi, chẳng phải em đang rất sướng sao."
Nói rồi hắn liền ra vào mạnh bạo :" Phía dưới đang khít chặt lấy hung khí của anh này."
Tiếng bạch bạch vang vọng khắp căn phòng cùng với tiếng nức nở dứt quãng, mặc cho Giản Lê có đau đớn ngất đi thì hắn vẫn mặc kệ mà làm tiếp. Nếu trước đây hắn làm tình nhẹ nhàng bao nhiêu thì bây giờ liền thô bạo bấy nhiêu.
Sau khi bắn t*nh xong, hắn nghé sát vào tai cậu nói nhỏ dù hắn biết bây giờ Giản Lê sẽ chẳng thể nài nghe hắn nói được.
"Em không thoát khỏi tôi được đâu, Lê Lê à."
Đáng ra hắn cũng không muốn dùng cách này đâu, nhưng ai bảo cậu dám chạy trốn khỏi hắn chứ đã vậy hắn còn nghe được từ Thành rằng cậu muốn tìm đối tượng mới.
Nghĩ đến cảnh Giản Lê đứng cùng ai đó thôi đã đủ khiến hắn phát điên chứ nói gì đến việc cậu đi hẹn hò với tên khác.
Hoài Thanh rút d**ng v*t bán cương ra khỏi cơ thể cậu, lập tức máu cùng t*nh dch ồ ạt chảy ra khắp cả ga giường.
Hoài Thanh bế Giản Lê đi vào phòng tắm, dây xích dưới chân Giản Lê phát ra tiếng leng keng theo từng bước chân của Hoài Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.