Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!
Chương 45: chap 45
NThien
10/11/2024
Lần nữa tỉnh dậy, Giản Lê vô lực nằm im bất động trên chiếc giường mềm mại. Cơ thể cậu đau đớn từng cơn đặc biệt là nơi tư mật đó.
Tiếng nức nở cùng tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng.
" Hức...hức.. ức.." Rốt cuộc chuyện này là sao chứ, tại sao cậu luôn phải chịu những điều bất hạnh như vậy chứ.
Càng nghĩ cậu lại càng thấy bản thân thật tội nghiệp, có lẽ chưa bao giờ cậu cảm thấy bất công như bây giờ.
Dù khi đi học nhìn bạn bè cùng chăng lứa được ăn ngon mặc đẹp, được ba mẹ đón về Giản Lê cũng không cảm thấy bất công và tủi thân như bây giờ
Giản Lê muốn chạy trốn khỏi Hoài Thanh nhưng giờ đây cơ thể cậu lại vô lực, ngay cả tay cũng không thể cử động nổi. Tại sao cậu lại không thể ngủ thiếp đi như mọi khi, tại sao lại tỉnh dậy để chịu nỗi đau này chứ.
Nước mắt cứ vậy mà trào ra, tiếng khóc nức nở của cậu lại càng to hơn. Giản Lê cậu hối hận rồi, hối hận vì đã tin tưởng Hoài Thanh, hối hận vì đã yêu Hoài Thanh, hối hận vì bản thân không biết chừng mực mà hi vọng về một cái kết đẹp bên Hoài Thanh...
Vì mải mê suy nghĩ nên ngay cả khi có tiếng mở cửa bước vào cậu cũng không để ý, Hoài Thanh mang một bát cháo nóng hối đi vào.
Hắn nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống cái bàn gần đầu giường khẽ giọng nói :" Sao lại khóc rồi, em khó chịu ở đâu sao." Giọng điệu của hắn hết sức nhẹ nhàng, lời nói vẫn ngọt ngào như khi cả hai đang bên nhau. Nếu là trước đây cậu sẽ vui vẻ hạnh phúc mà mỉm cười với hắn thì bây giờ cậu chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Tiếng khóc của cậu lại trở nên to hơn :" Hức hức... Tên chó nhà anh, thả tôi ra... hức."
Có vẻ như lời nói của cậu đã chạm vào đâu đó trong tâm trí Hoài Thanh, hắn tức giận nắm tóc cậu kéo lên :" Sao lại cứ không ngoan ngoãn như vậy hả, ở bên tôi em đau khổ đến vậy sao hả!"
Bị Hoài Thanh kéo mạnh như vậy, cơ thể cậu lại đau đớn lên từng cơn, cậu khẽ rên rỉ vài tiếng nước mắt ứ ra, cậu nỉ non cầu xin hắn :" Hức... Tôi xin anh, buông tha cho tôi đi..."
Đáy mắt Hoài Thanh sâu thằm, hắn lạnh giọng nói :" Chẳng phải cậu nói thích, nói yêu tôi sao. Em nói dối?"
Lực tay của Hoài Thanh quá mạnh, cậu sợ hãi cầu xin :" Đau, đau quá bỏ tôi ra đi ức..."
"Sao lại kêu đau, không phải đây đều là do em tự mình chốc lấy sao. Không phải chúng ta đang rất tốt sao, lỗi là do em mà."
Hắn như một kẻ bị hại mà trách móc cậu, giọng nói lạnh lẽo không mang chút hơi ấm nào. Như thể đó thật sự là lỗi của cậu, lỗi vì đã tự ý rời xa hắn.
Giản Lê sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, hắn như một người khác hoàn toàn vậy. Không còn dịu dàng ấm áp nữa mà u tối độc ác.
Giọng cậu nghẹn lại, Giản Lê cố cho mình không khóc ra tiếng nữa thút thít hỏi :" Anh... Có thật sự yêu tôi không."
Đây là câu hỏi cậu đã hỏi hắn rất nhiều lần khi bên nhau, rất nhiều, rất nhiều bởi cậu vẫn có cảm giác rất lạ. Và lần nào khi cậu hỏi vậy hắn đều trơn tru mà trả lời cậu là có, đôi khi hắn lại cưỡng hôn cậu thay cho câu trả lời. Nhưng lần này lại khác, sau khi nghe câu hỏi đó của cậu, động tác của hăn khựng lại, cái tay nắm chặt lấy tóc cậu cũng được buông lỏng.
Cái khoảng khắc im lặng này thật đáng sợ, đáng sợ hơn là cậu lại hi vọng vào nó. Tim cậu đau đớn mà đập mạnh, thậm chí cậu còn có thể nghe được tiếng tim đập của mình như đang chờ một câu phán quyết của Hoài Thanh.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, không ai có thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì và cả cậu cũng vậy. Rất nhanh hắn liền lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ nói :" Sao em lại hỏi vậy, anh yêu em mà." Nói rồi hắn còn xoa nhẹ lên vùng má xanh tím do hôm qua hắn tát mạnh vào.
Nụ cười ấy y hệt nụ cười mà cậu thấy trong giấc mơ vậy, nụ cười trông biến thái và đáng sợ. Cậu vô thức mà lùi ra xa nhưng tay chân cậu lại chẳng có sức mà bất lực ngồi yên đó.
" Lê Lê nín khóc rồi, ngoan lắm." Hắn lấy tay mà nhẹ nhàng xoa đầu cậu như thể chưa hề có chuyện gì.
"Anh nói... yêu tôi? Vậy thì hãi thả tôi ra đi." Giọng cậu khẩn cầu, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.
Khác với tưởng tượng của cậu, Hoài Thanh khi nhìn thấy cảnh này hắn không hề cảm thấy thương xót hay tội lỗi gì cả ngược lại hắn lại cảm thấy lòng mình trào lên một cảm giác phấn khích kì lạ.
Hoài Thanh dùng hai tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, hắn áp mặt mình vào khuôn mặt của cậu sau đó hôm nhẹ lên má cậu một cái.
Giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người nghe lạnh tóc gáy.
" Không được, nếu bây giờ anh thả em ra em sẽ chạy mất. Hay là bẻ nốt chân còn lại cho yên tâm nhỉ."
Giản Lê khắp cơ thể đều run rẩy, chân phải tự nhiên đau nhức trở lại, hắn không băng bó cho cậu nên bây giờ rất đau. Nhưng nó cũng không đau bằng lời nói của Hoài Thanh.
Hoài Thanh :" Chết, mải nói chuyện anh quên mất là kêu em ăn sáng."
Nói rồi hắn cầm bát cháo lên, lấy thìa xúc lấy ít cháo thổi qua rồi đưa trước miệng cậu nói :" A nào."
Động tác vẫn dịu dàng như vậy, nhưng tình cảnh đã không còn như trước.
Tiếng nức nở cùng tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng.
" Hức...hức.. ức.." Rốt cuộc chuyện này là sao chứ, tại sao cậu luôn phải chịu những điều bất hạnh như vậy chứ.
Càng nghĩ cậu lại càng thấy bản thân thật tội nghiệp, có lẽ chưa bao giờ cậu cảm thấy bất công như bây giờ.
Dù khi đi học nhìn bạn bè cùng chăng lứa được ăn ngon mặc đẹp, được ba mẹ đón về Giản Lê cũng không cảm thấy bất công và tủi thân như bây giờ
Giản Lê muốn chạy trốn khỏi Hoài Thanh nhưng giờ đây cơ thể cậu lại vô lực, ngay cả tay cũng không thể cử động nổi. Tại sao cậu lại không thể ngủ thiếp đi như mọi khi, tại sao lại tỉnh dậy để chịu nỗi đau này chứ.
Nước mắt cứ vậy mà trào ra, tiếng khóc nức nở của cậu lại càng to hơn. Giản Lê cậu hối hận rồi, hối hận vì đã tin tưởng Hoài Thanh, hối hận vì đã yêu Hoài Thanh, hối hận vì bản thân không biết chừng mực mà hi vọng về một cái kết đẹp bên Hoài Thanh...
Vì mải mê suy nghĩ nên ngay cả khi có tiếng mở cửa bước vào cậu cũng không để ý, Hoài Thanh mang một bát cháo nóng hối đi vào.
Hắn nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống cái bàn gần đầu giường khẽ giọng nói :" Sao lại khóc rồi, em khó chịu ở đâu sao." Giọng điệu của hắn hết sức nhẹ nhàng, lời nói vẫn ngọt ngào như khi cả hai đang bên nhau. Nếu là trước đây cậu sẽ vui vẻ hạnh phúc mà mỉm cười với hắn thì bây giờ cậu chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Tiếng khóc của cậu lại trở nên to hơn :" Hức hức... Tên chó nhà anh, thả tôi ra... hức."
Có vẻ như lời nói của cậu đã chạm vào đâu đó trong tâm trí Hoài Thanh, hắn tức giận nắm tóc cậu kéo lên :" Sao lại cứ không ngoan ngoãn như vậy hả, ở bên tôi em đau khổ đến vậy sao hả!"
Bị Hoài Thanh kéo mạnh như vậy, cơ thể cậu lại đau đớn lên từng cơn, cậu khẽ rên rỉ vài tiếng nước mắt ứ ra, cậu nỉ non cầu xin hắn :" Hức... Tôi xin anh, buông tha cho tôi đi..."
Đáy mắt Hoài Thanh sâu thằm, hắn lạnh giọng nói :" Chẳng phải cậu nói thích, nói yêu tôi sao. Em nói dối?"
Lực tay của Hoài Thanh quá mạnh, cậu sợ hãi cầu xin :" Đau, đau quá bỏ tôi ra đi ức..."
"Sao lại kêu đau, không phải đây đều là do em tự mình chốc lấy sao. Không phải chúng ta đang rất tốt sao, lỗi là do em mà."
Hắn như một kẻ bị hại mà trách móc cậu, giọng nói lạnh lẽo không mang chút hơi ấm nào. Như thể đó thật sự là lỗi của cậu, lỗi vì đã tự ý rời xa hắn.
Giản Lê sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, hắn như một người khác hoàn toàn vậy. Không còn dịu dàng ấm áp nữa mà u tối độc ác.
Giọng cậu nghẹn lại, Giản Lê cố cho mình không khóc ra tiếng nữa thút thít hỏi :" Anh... Có thật sự yêu tôi không."
Đây là câu hỏi cậu đã hỏi hắn rất nhiều lần khi bên nhau, rất nhiều, rất nhiều bởi cậu vẫn có cảm giác rất lạ. Và lần nào khi cậu hỏi vậy hắn đều trơn tru mà trả lời cậu là có, đôi khi hắn lại cưỡng hôn cậu thay cho câu trả lời. Nhưng lần này lại khác, sau khi nghe câu hỏi đó của cậu, động tác của hăn khựng lại, cái tay nắm chặt lấy tóc cậu cũng được buông lỏng.
Cái khoảng khắc im lặng này thật đáng sợ, đáng sợ hơn là cậu lại hi vọng vào nó. Tim cậu đau đớn mà đập mạnh, thậm chí cậu còn có thể nghe được tiếng tim đập của mình như đang chờ một câu phán quyết của Hoài Thanh.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, không ai có thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì và cả cậu cũng vậy. Rất nhanh hắn liền lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ nói :" Sao em lại hỏi vậy, anh yêu em mà." Nói rồi hắn còn xoa nhẹ lên vùng má xanh tím do hôm qua hắn tát mạnh vào.
Nụ cười ấy y hệt nụ cười mà cậu thấy trong giấc mơ vậy, nụ cười trông biến thái và đáng sợ. Cậu vô thức mà lùi ra xa nhưng tay chân cậu lại chẳng có sức mà bất lực ngồi yên đó.
" Lê Lê nín khóc rồi, ngoan lắm." Hắn lấy tay mà nhẹ nhàng xoa đầu cậu như thể chưa hề có chuyện gì.
"Anh nói... yêu tôi? Vậy thì hãi thả tôi ra đi." Giọng cậu khẩn cầu, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.
Khác với tưởng tượng của cậu, Hoài Thanh khi nhìn thấy cảnh này hắn không hề cảm thấy thương xót hay tội lỗi gì cả ngược lại hắn lại cảm thấy lòng mình trào lên một cảm giác phấn khích kì lạ.
Hoài Thanh dùng hai tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, hắn áp mặt mình vào khuôn mặt của cậu sau đó hôm nhẹ lên má cậu một cái.
Giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người nghe lạnh tóc gáy.
" Không được, nếu bây giờ anh thả em ra em sẽ chạy mất. Hay là bẻ nốt chân còn lại cho yên tâm nhỉ."
Giản Lê khắp cơ thể đều run rẩy, chân phải tự nhiên đau nhức trở lại, hắn không băng bó cho cậu nên bây giờ rất đau. Nhưng nó cũng không đau bằng lời nói của Hoài Thanh.
Hoài Thanh :" Chết, mải nói chuyện anh quên mất là kêu em ăn sáng."
Nói rồi hắn cầm bát cháo lên, lấy thìa xúc lấy ít cháo thổi qua rồi đưa trước miệng cậu nói :" A nào."
Động tác vẫn dịu dàng như vậy, nhưng tình cảnh đã không còn như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.