Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 36: Hoa trong gương, trăng trong nước (1)
Mặc Vũ Bích Ca
03/06/2015
Bị hôn đến hít thở không thông, lại ngửi thấy mùi long diên hương thoang thoảng trên người hắn, Tuyền Cơ đau lòng, nức nở khóc.
Trước đây hắn từng nhẫn tâm hành hạ nàng, lúc đó nàng cùng lắm cũng chỉ rơi lệ nhưng ý chí vẫn tuyệt đối quật cường, không như lúc này, khóc rống bi thương tự như nỗi đau tích tụ từ ngàn vạn năm, không cách nào làm vợi bớt. Trong lòng nhói đau, Long Phi Ly kinh hãi ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng an ủi.
Hắn vốn thông minh, lại cơ trí hơn người nhưng riêng với Niên Cơ luôn nói những điều kì quái và không biết nghe lời như nàng thì dường như mọi thứ đều thay đổi. Và chính giờ phút này đây hắn cũng thực không biết nên nói hay làm gì.
Tuyền Cơ khẽ cười, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn, lại đột nhiên hôn lên môi hắn.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hỗn loạn, hắn đã không thể bình tĩnh lại, chỉ có thể điên cuồng hút lấy mật ngọt nơi miệng nàng, cảm nhận hương mai lan thanh mát không chút hỗn tạp.
Cả hai ôm hôn cuồng nhiệt dường như đã quên hết tất cả mọi người xung quanh, như thế gian này chỉ còn lại hai người.
Long Tử Cẩm xấu hổ, quay người đi, nhưng lại bất an cùng rùng mình trong lòng lại không giảm mà ngày càng thêm sâu sắc.
Hai người ở kia làm cái gì, sao nàng không biết! Hoàng hậu đỏ mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.
“Tuyền Cơ, nàng vẫn còn sống, và sẽ tiếp tục sống.”
Tiếp tục sao? Chẫm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm trang mà thanh tú của Hoàng hậu khẽ nhếch môi cười.
Thanh Phong cười khổ, tay nắm chặt lại, một ngụm máu dâng lên trong cổ họng, lại miễn cưỡng nuốt xuống.
Được cấm quân bao vây bảo vệ, bên trong hoàng đế cùng Niên phi triền miên ôm hôn, mọi người ở đây đều thấy rõ, còn những người bên ngoài pháp trường lại không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhớ tới bộ dạng tức giận của hoàng đế mới rồi, không kẻ nào dám gây lộn xộn.
Hai tay nắm chặt hàng rào phía trước, một cái dằm gỗ nhỏ đâm vào tay, Trương Tiến cũng không để ý, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bên trong hàng rào cấm quân.
Trong lòng hắn thầm tự hỏi, hoàng đế sẽ đối xử với Tuyền Cơ như thế nào, thời điểm hoàng đế ôm nàng đi ra, hắn thấy rõ ánh nhìn sắc lạnh tàn nhẫn của hoàng đế, khi đó, trong đầu hắn chợt nghĩ, nếu hôm nay Niên phi không chết, địa vị sau này nhất định được củng cố! Vinh hoa phú quý không phải lo nghĩ!
******
Khóe môi mím lại thành một đường, nghe được tiếng hổn hển của nàng, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra.
Taynàng đã không còn sức, hắn liền cầm lấy giúp nàng thực hiện động tác. Nàng cười cười, nước mắt vòng quanh, nâng tay áo giúp hắn lau đi nước miếng nơi khóe miệng.
“A Ly, nhớ kỹ, cho dù trí nhớ chàng có tốt đến đâu, cũng phải nhớ kỹ khi hôn Tuyền Cơ chính là như vậy.”
“Đừng nói nữa, giờ trẫm sẽ đưa nàng trở về, vết thương trên người nàng cần được điều trị.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Tuyền Cơ không phải đã đến lúc nên chết rồi sao?”
“Trẫm đã nói ban cho nàng một nguyện vọng, nàng còn chưa hoàn thành.” Mày kiếm nhíu lại.
“A Ly, em là ai? Chàng biết không?” Tuyền Cơ đột nhiên hỏi.
Trước đây hắn từng nhẫn tâm hành hạ nàng, lúc đó nàng cùng lắm cũng chỉ rơi lệ nhưng ý chí vẫn tuyệt đối quật cường, không như lúc này, khóc rống bi thương tự như nỗi đau tích tụ từ ngàn vạn năm, không cách nào làm vợi bớt. Trong lòng nhói đau, Long Phi Ly kinh hãi ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng an ủi.
Hắn vốn thông minh, lại cơ trí hơn người nhưng riêng với Niên Cơ luôn nói những điều kì quái và không biết nghe lời như nàng thì dường như mọi thứ đều thay đổi. Và chính giờ phút này đây hắn cũng thực không biết nên nói hay làm gì.
Tuyền Cơ khẽ cười, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn, lại đột nhiên hôn lên môi hắn.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hỗn loạn, hắn đã không thể bình tĩnh lại, chỉ có thể điên cuồng hút lấy mật ngọt nơi miệng nàng, cảm nhận hương mai lan thanh mát không chút hỗn tạp.
Cả hai ôm hôn cuồng nhiệt dường như đã quên hết tất cả mọi người xung quanh, như thế gian này chỉ còn lại hai người.
Long Tử Cẩm xấu hổ, quay người đi, nhưng lại bất an cùng rùng mình trong lòng lại không giảm mà ngày càng thêm sâu sắc.
Hai người ở kia làm cái gì, sao nàng không biết! Hoàng hậu đỏ mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.
“Tuyền Cơ, nàng vẫn còn sống, và sẽ tiếp tục sống.”
Tiếp tục sao? Chẫm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm trang mà thanh tú của Hoàng hậu khẽ nhếch môi cười.
Thanh Phong cười khổ, tay nắm chặt lại, một ngụm máu dâng lên trong cổ họng, lại miễn cưỡng nuốt xuống.
Được cấm quân bao vây bảo vệ, bên trong hoàng đế cùng Niên phi triền miên ôm hôn, mọi người ở đây đều thấy rõ, còn những người bên ngoài pháp trường lại không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhớ tới bộ dạng tức giận của hoàng đế mới rồi, không kẻ nào dám gây lộn xộn.
Hai tay nắm chặt hàng rào phía trước, một cái dằm gỗ nhỏ đâm vào tay, Trương Tiến cũng không để ý, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bên trong hàng rào cấm quân.
Trong lòng hắn thầm tự hỏi, hoàng đế sẽ đối xử với Tuyền Cơ như thế nào, thời điểm hoàng đế ôm nàng đi ra, hắn thấy rõ ánh nhìn sắc lạnh tàn nhẫn của hoàng đế, khi đó, trong đầu hắn chợt nghĩ, nếu hôm nay Niên phi không chết, địa vị sau này nhất định được củng cố! Vinh hoa phú quý không phải lo nghĩ!
******
Khóe môi mím lại thành một đường, nghe được tiếng hổn hển của nàng, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra.
Taynàng đã không còn sức, hắn liền cầm lấy giúp nàng thực hiện động tác. Nàng cười cười, nước mắt vòng quanh, nâng tay áo giúp hắn lau đi nước miếng nơi khóe miệng.
“A Ly, nhớ kỹ, cho dù trí nhớ chàng có tốt đến đâu, cũng phải nhớ kỹ khi hôn Tuyền Cơ chính là như vậy.”
“Đừng nói nữa, giờ trẫm sẽ đưa nàng trở về, vết thương trên người nàng cần được điều trị.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Tuyền Cơ không phải đã đến lúc nên chết rồi sao?”
“Trẫm đã nói ban cho nàng một nguyện vọng, nàng còn chưa hoàn thành.” Mày kiếm nhíu lại.
“A Ly, em là ai? Chàng biết không?” Tuyền Cơ đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.