Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 37: Hoa trong gương, trăng trong nước (2)
Mặc Vũ Bích Ca
03/06/2015
“A Ly, em là ai? Chàng biết không?” Tuyền Cơ đột nhiên hỏi.
Hắn ngẩn ra, “Tiểu Thất?”
Nàng cười: “Vì sao là tiểu Thất?”
“Bởi vì nàng nói trong nhà nàng có bảy người, nàng đứng thứ bảy.” Trong mắt hắn hiện ra một nụ cười khẽ.
“Ừm, Tuyền Cơ cũng là tiểu Thất.”
Long Phi Ly khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh dừng ở trên tay nàng, nàng cúi đầu nắm chặt tay áo hắn, lực tay đột nhiên rất lớn.
Hắn vốn là người lạnh lùng, trầm tĩnh, nhưng sự xuất hiện của nàng đã làm rối loạn cuộc sống của hắn, giờ phút này hắn cũng đã bình tĩnh trở lại. Cơ thể nàng vốn gầy yếu lại đang mang thương thế, hắn không muốn để nàng ở nơi này lâu hơn nữa.
“Trở về rồi từ từ nói.” Đến ôm lấy nàng.
Tuyền Cơ lại nói: “Cung Tuyết Tùng… Ừm, nàng và đứa nhỏ có khỏe không?”
“Ừm.” hắn tùy ý đáp lời, trong chốc lát, ngẩng đầu ánh mắt nhìn xa xăm.
“Vậy là tốt rồi.”
“Tốt rồi. A Ly, nhớ kỹ, không được quên …”
Đang muốn khiển trách câu nói đâu đâu của nàng, lại cảm thấy bàn tay kia nhanh chóng thả tay áo hắn, chậm rãi buông ra.
Dọc theo cẩm bào của hắn chậm rãi trượt xuống.
Chấn động, hắn cúi đầu nhìn, đã thấy nàng nhắm nghiền hai mắt.
Khóe miệng còn đọng lại nụ cười nhẹ như hoa.
Lãnh hương.
Chẳng phải nàng đã tỉnh lại rồi sao?!
Hắn không nói tiếng nào, nhìn khuôn mặt nàng.
Vòng vây cấm quân mở rẽ ra hai bên tạo thành một lối đi.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người nam nhân đó, sự việc xảy ra thật bất ngờ, mọi người còn chưa kịp hết kinh ngạc và nghi hoặc. Kể cả Từ Hi đang trọng thương nằm trên mặt đất và Đoạn phu nhân phải nhờ trượng phu đỡ mới có thể gắng gượng đứng vững.
Mây đen ngày càng dày đặc làm người ta sợ hãi, gió nổi lên cuốn tung mọi thứ, khắp nơi bụi cát bay đầy khiến mắt người đau nhói.
Hoàng đế cúi đầu ôm Niên phi, tóc đen bay loạn che đi biểu cảm trên mặt khiến không ai có thể nhìn rõ.
Long Tử Cẩm hoảng hốt, cơ thể Tuyền Cơ đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo ảnh?
Hắn là người đứng gần hai người nhất, cũng đã mơ hồ cảm nhận được sự phẫn nộ của hoàng đế.
Nếu lúc nãy Niên phi không được cứu sống, vậy tức là … hắn không dám tưởng đến phản ứng của Long Phi Ly, tiến lên, không kiêng dè nhanh chóng dò xét hơi thở của Tuyền Cơ.
Nàng đã tắt thở !
Hắn cả kinh lui lại phía sau mấy bước, lại nghe hoàng đế nói : “Tử Cẩm, truyền ý chỉ trẫm, đem quan tài ngàn năm ở hoàng lăng mở ra, điều động hai vạn cấm quân kinh thành theo trẫm ngay lập tức đi đến Tiên Nghiên Đài ở phía Tây.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người chấn động.
Hoàng hậu mặt trắng bệch, run run nói: “Hoàng Thượng, đó là quan cữu của người trăm năm sau, người muốn làm gì?”
Loại gỗ trầm ngàn năm, thế gian khó tìm, có thể bảo vệ thi thể trăm năm không thối rữa.
Nàng liếc hướng Tuyền Cơ, nữ nhân đó đã chết nhưng khóe miệng còn vương ý cười, tươi đẹp lại khiến người sợ.
Long Phi Ly đột nhiên nói: “Đoạn phu nhân, xưa nay ngươi cùng Niên phi giao hảo, trẫm có một chuyện hỏi ngươi.”
Hắn ngữ khí vẫn nhẹ nhàng, nhưng vẻ nghiêm túc này, không người nào nghe thấy mà không sợ hãi.
Hắn ngẩn ra, “Tiểu Thất?”
Nàng cười: “Vì sao là tiểu Thất?”
“Bởi vì nàng nói trong nhà nàng có bảy người, nàng đứng thứ bảy.” Trong mắt hắn hiện ra một nụ cười khẽ.
“Ừm, Tuyền Cơ cũng là tiểu Thất.”
Long Phi Ly khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh dừng ở trên tay nàng, nàng cúi đầu nắm chặt tay áo hắn, lực tay đột nhiên rất lớn.
Hắn vốn là người lạnh lùng, trầm tĩnh, nhưng sự xuất hiện của nàng đã làm rối loạn cuộc sống của hắn, giờ phút này hắn cũng đã bình tĩnh trở lại. Cơ thể nàng vốn gầy yếu lại đang mang thương thế, hắn không muốn để nàng ở nơi này lâu hơn nữa.
“Trở về rồi từ từ nói.” Đến ôm lấy nàng.
Tuyền Cơ lại nói: “Cung Tuyết Tùng… Ừm, nàng và đứa nhỏ có khỏe không?”
“Ừm.” hắn tùy ý đáp lời, trong chốc lát, ngẩng đầu ánh mắt nhìn xa xăm.
“Vậy là tốt rồi.”
“Tốt rồi. A Ly, nhớ kỹ, không được quên …”
Đang muốn khiển trách câu nói đâu đâu của nàng, lại cảm thấy bàn tay kia nhanh chóng thả tay áo hắn, chậm rãi buông ra.
Dọc theo cẩm bào của hắn chậm rãi trượt xuống.
Chấn động, hắn cúi đầu nhìn, đã thấy nàng nhắm nghiền hai mắt.
Khóe miệng còn đọng lại nụ cười nhẹ như hoa.
Lãnh hương.
Chẳng phải nàng đã tỉnh lại rồi sao?!
Hắn không nói tiếng nào, nhìn khuôn mặt nàng.
Vòng vây cấm quân mở rẽ ra hai bên tạo thành một lối đi.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người nam nhân đó, sự việc xảy ra thật bất ngờ, mọi người còn chưa kịp hết kinh ngạc và nghi hoặc. Kể cả Từ Hi đang trọng thương nằm trên mặt đất và Đoạn phu nhân phải nhờ trượng phu đỡ mới có thể gắng gượng đứng vững.
Mây đen ngày càng dày đặc làm người ta sợ hãi, gió nổi lên cuốn tung mọi thứ, khắp nơi bụi cát bay đầy khiến mắt người đau nhói.
Hoàng đế cúi đầu ôm Niên phi, tóc đen bay loạn che đi biểu cảm trên mặt khiến không ai có thể nhìn rõ.
Long Tử Cẩm hoảng hốt, cơ thể Tuyền Cơ đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo ảnh?
Hắn là người đứng gần hai người nhất, cũng đã mơ hồ cảm nhận được sự phẫn nộ của hoàng đế.
Nếu lúc nãy Niên phi không được cứu sống, vậy tức là … hắn không dám tưởng đến phản ứng của Long Phi Ly, tiến lên, không kiêng dè nhanh chóng dò xét hơi thở của Tuyền Cơ.
Nàng đã tắt thở !
Hắn cả kinh lui lại phía sau mấy bước, lại nghe hoàng đế nói : “Tử Cẩm, truyền ý chỉ trẫm, đem quan tài ngàn năm ở hoàng lăng mở ra, điều động hai vạn cấm quân kinh thành theo trẫm ngay lập tức đi đến Tiên Nghiên Đài ở phía Tây.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người chấn động.
Hoàng hậu mặt trắng bệch, run run nói: “Hoàng Thượng, đó là quan cữu của người trăm năm sau, người muốn làm gì?”
Loại gỗ trầm ngàn năm, thế gian khó tìm, có thể bảo vệ thi thể trăm năm không thối rữa.
Nàng liếc hướng Tuyền Cơ, nữ nhân đó đã chết nhưng khóe miệng còn vương ý cười, tươi đẹp lại khiến người sợ.
Long Phi Ly đột nhiên nói: “Đoạn phu nhân, xưa nay ngươi cùng Niên phi giao hảo, trẫm có một chuyện hỏi ngươi.”
Hắn ngữ khí vẫn nhẹ nhàng, nhưng vẻ nghiêm túc này, không người nào nghe thấy mà không sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.