Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 316: Khó kìm lòng nổi (3)
Mặc Vũ Bích Ca
05/06/2015
Long Phi Ly nghe xong, trầm mặc trong chốc lát, mới thản nhiên nói: “Nàng luôn biết đúng mực.”
Nghe khẩu khí hờ hững của hoàng đế, không ít người trong triều thần nhìn về hướng Niên thừa tướng dò xét, thầm nghĩ quả nhiên trước đây hoàng đế sủng ái Niên phi đều là giả bộ, chỉ sợ Niên gia hiển hách ngày xưa rốt cuộc không còn tồn tại nữa, nhưng Niên thừa tướng ở trong triều chung quy cũng có chút thế lực, trên triều đình trừ hai nhà Ôn Úc là có thể chế nhạo, các quan viên khác đều không dám nói gì chỉ khư khư giữ mình.
Chúng phi tần nhẹ nhàng nở nụ cười, những ngày hoàng đế độc sủng Niên phi đã… kết thúc rồi.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn An Cẩn đang ngồi bên dưới, khóe miệng khẽ nhếch, vị Cẩn tần này cũng từng rất được sủng ái, sau đó Hoàng Thượng có Niên phi, khoảng thời gian này Cẩn tần tựa hồ càng trở nên im hơi lặng tiếng, thận trọng từ lời nói đến việc làm, có vài phần làm cho người ta không đoán được, lúc này nhìn vẻ mặt nàng ta chậm rãi tràn đầy tươi cười, hoàng hậu khẽ nhấp một ngụm rượu chay (nguyên văn cv đó nha, chắc là rượu dùng cho người mang thai như hoàng hậu)… An Cẩn, cũng chẳng hơn gì những kẻ khác.
Tiếp theo sau đó thần tử cùng phi tần đều dâng lễ vật lên cho hoàng thượng, ngọc ngà châu báu, đồ cổ trân phẩm, cần cái gì thì đều có cái đó, mọi người thấy Long Phi Ly mặc dù nói là rất hợp tâm ý, nhưng thần sắc lãnh đạm, cũng không tỏ ra vui mừng gì bao nhiêu.
Lúc này hoàng hậu mỉm cười, nói: “Nếu Hoàng Thượng không chê, vậy xin cho nô tì bêu xấu đàn một bản, để trợ hứng cho ngài nhắm rượu thì thế nào?”
Hoàng hậu nổi tiếng là tài nữ, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nàng vừa nói ra lời này mọi người lập tức cùng nhau hưởng ứng, Long Phi Ly triển mi cười, nói: “Vậy trẫm liền kiển chân chờ đợi.”
Thái Hậu cười nói: “Ngày thường đến tẩm cung của ai gia dùng trà, mọi người nài nỉ hoàng hậu đạn một khúc nhỏ, Tú nhi chỉ nói là tại nghệ sơ sài chắc là không chịu bộc lộ tài năng, hôm nay Hoàng Thượng đúng là rất có mặt mũi đấy.”
“Đúng vậy ạ! Hoàng Thượng, ngài xem chúng ta và hoàng hậu tỷ tỷ cùng là tỷ muội mà tỷ ấy lại ưu tiên cho ngài thôi.” Hoa Phi sẳng giọng.
Hoàng hậu cười mắng, “Muội thật nói quá.”
Nàng nói xong liếc nhìn Tuệ phi một cái, cười nói: “Rất nhiều tỷ muội ở đây tinh thông cầm nghệ, tiếng đàn của muội cùng Tuệ muội muội tuyệt diệu, tỷ tỷ cam bái hạ phong, chỉ là giờ phút này không có tiếng nhạc, khó tránh khỏi thiếu chút sảng khoái, nhân dịp Hoàng Thượng vui vẻ, tỷ tỷ mới cả gan thử một lần, các muội thật đáng phạt.”
“Hoàng hậu đừng khiêm nhường, trẫm cho là cầm nghệ của Mẫn nhi cùng Tuệ nhi ắt không bằng nàng đâu.” Ánh mắt của Long Phi Ly mang chút bỡn cợt, nói: “Làm sao dám ra đây đánh đàn.”
Tuệ phi cùng Hoa phi nhất thời nóng nảy, nói Hoàng Thượng thiên vị hoàng hậu tỷ tỷ.
Lúc này, thần tử bên dưới có người đề nghị, mời Tuệ Hoa nhị vị nương nương cũng biểu diễn một khúc đàn, để cho mọi người được rửa tai thưởng thức.
Thái Hậu cùng Long Phi Ly đều cười nói, như thế rất tốt.
Mọi người đều biết lần biểu diễn này tuy nói là trợ hứng nhưng thật ra chính là tỷ thí so tài cầm nghệ. Hoa phi cùng Tuệ phi cười dài nhìn về phía hoàng hậu, trong lòng lại cực kỳ khẩn trương, không biết rốt cuộc tài nghệ hoàng hậu như thế nào, chính mình nếu thua thì rất mất thể diện.
Hoàng hậu cười, được thị nữ dìu đi xuống dưới đài, ở chính giữa sân đã sớm có người chuẩn bị sẵn cẩm án, bên trên đặt một cây dao cầm.
Tiếng đàn réo rắt, khi nhẹ như nước hồ lăn tăn gợn sống, khi mạnh mẽ như sóng biển ào ào vạn trượng, uyển chuyển xảo diệu, khí thế hoa mỹ, khúc đàn của hoàng hậu còn chưa dứt, cả sảnh đường đã vỗ tay rào rào.
Long Phi Ly tự mình bước xuống dìu hoàng hậu đi lên, khen: “Người đàn khéo léo, khúc nhạc cũng tuyệt diệu.”
Sắc mặt hoàng hậu ửng hồng, mọi người thấy mặt mày Long Phi Ly đầy ý tán thưởng vui sướng thì đều nghĩ, vị hoàng hậu nương nương này có long thai, hoàng đế lại càng trở nên quyến sủng hoàng hậu.
Lâm Tư Chính ngồi gần đó cười nhẹ nói: “Chúc mừng tướng gia.”
Úc thừa tướng vuốt râu cười, lại thản nhiên liếc nhìn qua Niên thừa tướng, hai người đối đầu trên triều nhiều năm, tranh đấu gay gắt, lúc này Úc thừa tướng xem tạm thời chiếm được một phần ưu thế. Niên thừa tướng cười đáp lại, sắc mặt thong thả từ từ trầm xuống.
Thái Hậu liếc nhìn Hoa phi một cái, hoàng hậu đã trổ tài trước, Hoa phi không dám chậm trễ, đang muốn đứng lên, lại nghe Long Chỉnh Văn cười nói: “Hôm nay là ngày vui, các vị nương nương cùng các vị đại nhân đều dâng lễ vật cho Hoàng Thượng, Phương đại nhân này, sao ngài còn giấu diếm chưa dâng lễ vật lên vậy?”
Hắn này vừa nói, mọi người trong sân mới nhớ ra Phương Sở Phàm vẫn chưa dâng tặng lễ vật.
Long Phi Ly cười khẽ, “Phương khanh ở xa tới, trẫm đã cực kì cao hứng, như vậy so với bất cứ lễ vật gì cũng đều đáng quý hơn.”
Hắn biết Phương Sở Phàm không thể nào không tặng thọ lễ, chỉ là thuận thế mà nói thôi. Phương Sở Phàm trước mắt đã không phải là kẻ giả mạo lần trước, Long Chỉnh Văn là người cẩn thận, tên Phương Sở Phàm giả mạo không thể dùng nhiều lần kẻo khiến cho người khác nhìn ra manh mối thì rất phiền phức. Hắn cùng với Phương Sở Phàm thật chắc hẳn cũng có giao tình, điều thú vị là Long Chỉnh Văn đang định nhắc Phương Sở Phàm cái gì đây?
Đám người Long Tử Cẩm cũng có cùng ý tưởng với Long Phi Ly, những cặp mắt sáng quắc đều nhìn về phía Phương Sở Phàm.
Phương Sở Phàm vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống cung kính nói: “Hoàng Thượng, vi thần chuẩn bị chút lễ mọn, vốn nghĩ là đợi tiệc kết thúc mới dâng lên Hoàng Thượng, hiện tại —— ”
Hắn chưa nói xong, đột nhiên một tràng tiếng đàn từ mái đình phía trước truyền đến, mái đình kia cách xa nơi đây một khoảng, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng người bên trong đình di chuyển chứ không thể nhìn rõ diện mạo.
Ngọc Trí vốn đang chống cằm, phiền muộn thưởng thức rượu trái cây… nàng nghĩ rằng tiệc chúc thọ đêm nay Cửu ca sẽ tuyên bố chọn hôn phu cho mình, lúc này hơi hơi chấn động, ném cái chén rượu đi nhìn về phía đám người Bạch Chiến Phong, Nạp Minh Thiên Lãng, quả nhiên, sắc mặt hai người họ cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Khúc nhạc này…
Tiếng đàn động lòng người uyển chuyển hàm xúc, càng ngày càng gần, chỉ thấy mấy người từ trong đình đi ra, lúc di chuyển váy dài tha thướt, xinh đẹp động lòng người.
Đợi đến đoàn người tới gần, mọi người mới biết là có năm nữ tử, thân mặc nghê thường, bốn người đi trước tay cầm đàn, bước đi chầm chậm.
Các nàng cùng dùng khăn sa mỏng che mặt, cho đến khi đi đến giữa sân, bốn nữ tử đi trước đột nhiên tách qua hai bên chừa lối cho nữ tử đi sau cùng chậm rãi tiến lên. Nàng mặc một bộ y phục màu tím, khăn sa che mặt khẽ lay động, nhẹ nhàng cất giọng hát.
Nàng nhẹ nhàng cất tiếng hát, đôi mắt long lanh như nước hồ thu lại dừng lại ở trên người của hoàng đế.
Lời ca nghe qua có chút khó hiểu, nhưng khúc nhạc du dương êm ái, nhẹ nhàng như kể lể, thêm vào đó là giọng hát phiêu linh của nữ tử, nhất thời làm cho người ta có cảm giá mê say. Nhưng rốt cuộc người này là người nào? Mọi người đang nghi hoặc thì thấy hoàng đế không biết đã rời khỏi chỗ ngồi từ khi nào, ánh mắt trầm ngưng, bước nhanh về phía nữ tử áo tím kia.
Nghe khẩu khí hờ hững của hoàng đế, không ít người trong triều thần nhìn về hướng Niên thừa tướng dò xét, thầm nghĩ quả nhiên trước đây hoàng đế sủng ái Niên phi đều là giả bộ, chỉ sợ Niên gia hiển hách ngày xưa rốt cuộc không còn tồn tại nữa, nhưng Niên thừa tướng ở trong triều chung quy cũng có chút thế lực, trên triều đình trừ hai nhà Ôn Úc là có thể chế nhạo, các quan viên khác đều không dám nói gì chỉ khư khư giữ mình.
Chúng phi tần nhẹ nhàng nở nụ cười, những ngày hoàng đế độc sủng Niên phi đã… kết thúc rồi.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn An Cẩn đang ngồi bên dưới, khóe miệng khẽ nhếch, vị Cẩn tần này cũng từng rất được sủng ái, sau đó Hoàng Thượng có Niên phi, khoảng thời gian này Cẩn tần tựa hồ càng trở nên im hơi lặng tiếng, thận trọng từ lời nói đến việc làm, có vài phần làm cho người ta không đoán được, lúc này nhìn vẻ mặt nàng ta chậm rãi tràn đầy tươi cười, hoàng hậu khẽ nhấp một ngụm rượu chay (nguyên văn cv đó nha, chắc là rượu dùng cho người mang thai như hoàng hậu)… An Cẩn, cũng chẳng hơn gì những kẻ khác.
Tiếp theo sau đó thần tử cùng phi tần đều dâng lễ vật lên cho hoàng thượng, ngọc ngà châu báu, đồ cổ trân phẩm, cần cái gì thì đều có cái đó, mọi người thấy Long Phi Ly mặc dù nói là rất hợp tâm ý, nhưng thần sắc lãnh đạm, cũng không tỏ ra vui mừng gì bao nhiêu.
Lúc này hoàng hậu mỉm cười, nói: “Nếu Hoàng Thượng không chê, vậy xin cho nô tì bêu xấu đàn một bản, để trợ hứng cho ngài nhắm rượu thì thế nào?”
Hoàng hậu nổi tiếng là tài nữ, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nàng vừa nói ra lời này mọi người lập tức cùng nhau hưởng ứng, Long Phi Ly triển mi cười, nói: “Vậy trẫm liền kiển chân chờ đợi.”
Thái Hậu cười nói: “Ngày thường đến tẩm cung của ai gia dùng trà, mọi người nài nỉ hoàng hậu đạn một khúc nhỏ, Tú nhi chỉ nói là tại nghệ sơ sài chắc là không chịu bộc lộ tài năng, hôm nay Hoàng Thượng đúng là rất có mặt mũi đấy.”
“Đúng vậy ạ! Hoàng Thượng, ngài xem chúng ta và hoàng hậu tỷ tỷ cùng là tỷ muội mà tỷ ấy lại ưu tiên cho ngài thôi.” Hoa Phi sẳng giọng.
Hoàng hậu cười mắng, “Muội thật nói quá.”
Nàng nói xong liếc nhìn Tuệ phi một cái, cười nói: “Rất nhiều tỷ muội ở đây tinh thông cầm nghệ, tiếng đàn của muội cùng Tuệ muội muội tuyệt diệu, tỷ tỷ cam bái hạ phong, chỉ là giờ phút này không có tiếng nhạc, khó tránh khỏi thiếu chút sảng khoái, nhân dịp Hoàng Thượng vui vẻ, tỷ tỷ mới cả gan thử một lần, các muội thật đáng phạt.”
“Hoàng hậu đừng khiêm nhường, trẫm cho là cầm nghệ của Mẫn nhi cùng Tuệ nhi ắt không bằng nàng đâu.” Ánh mắt của Long Phi Ly mang chút bỡn cợt, nói: “Làm sao dám ra đây đánh đàn.”
Tuệ phi cùng Hoa phi nhất thời nóng nảy, nói Hoàng Thượng thiên vị hoàng hậu tỷ tỷ.
Lúc này, thần tử bên dưới có người đề nghị, mời Tuệ Hoa nhị vị nương nương cũng biểu diễn một khúc đàn, để cho mọi người được rửa tai thưởng thức.
Thái Hậu cùng Long Phi Ly đều cười nói, như thế rất tốt.
Mọi người đều biết lần biểu diễn này tuy nói là trợ hứng nhưng thật ra chính là tỷ thí so tài cầm nghệ. Hoa phi cùng Tuệ phi cười dài nhìn về phía hoàng hậu, trong lòng lại cực kỳ khẩn trương, không biết rốt cuộc tài nghệ hoàng hậu như thế nào, chính mình nếu thua thì rất mất thể diện.
Hoàng hậu cười, được thị nữ dìu đi xuống dưới đài, ở chính giữa sân đã sớm có người chuẩn bị sẵn cẩm án, bên trên đặt một cây dao cầm.
Tiếng đàn réo rắt, khi nhẹ như nước hồ lăn tăn gợn sống, khi mạnh mẽ như sóng biển ào ào vạn trượng, uyển chuyển xảo diệu, khí thế hoa mỹ, khúc đàn của hoàng hậu còn chưa dứt, cả sảnh đường đã vỗ tay rào rào.
Long Phi Ly tự mình bước xuống dìu hoàng hậu đi lên, khen: “Người đàn khéo léo, khúc nhạc cũng tuyệt diệu.”
Sắc mặt hoàng hậu ửng hồng, mọi người thấy mặt mày Long Phi Ly đầy ý tán thưởng vui sướng thì đều nghĩ, vị hoàng hậu nương nương này có long thai, hoàng đế lại càng trở nên quyến sủng hoàng hậu.
Lâm Tư Chính ngồi gần đó cười nhẹ nói: “Chúc mừng tướng gia.”
Úc thừa tướng vuốt râu cười, lại thản nhiên liếc nhìn qua Niên thừa tướng, hai người đối đầu trên triều nhiều năm, tranh đấu gay gắt, lúc này Úc thừa tướng xem tạm thời chiếm được một phần ưu thế. Niên thừa tướng cười đáp lại, sắc mặt thong thả từ từ trầm xuống.
Thái Hậu liếc nhìn Hoa phi một cái, hoàng hậu đã trổ tài trước, Hoa phi không dám chậm trễ, đang muốn đứng lên, lại nghe Long Chỉnh Văn cười nói: “Hôm nay là ngày vui, các vị nương nương cùng các vị đại nhân đều dâng lễ vật cho Hoàng Thượng, Phương đại nhân này, sao ngài còn giấu diếm chưa dâng lễ vật lên vậy?”
Hắn này vừa nói, mọi người trong sân mới nhớ ra Phương Sở Phàm vẫn chưa dâng tặng lễ vật.
Long Phi Ly cười khẽ, “Phương khanh ở xa tới, trẫm đã cực kì cao hứng, như vậy so với bất cứ lễ vật gì cũng đều đáng quý hơn.”
Hắn biết Phương Sở Phàm không thể nào không tặng thọ lễ, chỉ là thuận thế mà nói thôi. Phương Sở Phàm trước mắt đã không phải là kẻ giả mạo lần trước, Long Chỉnh Văn là người cẩn thận, tên Phương Sở Phàm giả mạo không thể dùng nhiều lần kẻo khiến cho người khác nhìn ra manh mối thì rất phiền phức. Hắn cùng với Phương Sở Phàm thật chắc hẳn cũng có giao tình, điều thú vị là Long Chỉnh Văn đang định nhắc Phương Sở Phàm cái gì đây?
Đám người Long Tử Cẩm cũng có cùng ý tưởng với Long Phi Ly, những cặp mắt sáng quắc đều nhìn về phía Phương Sở Phàm.
Phương Sở Phàm vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống cung kính nói: “Hoàng Thượng, vi thần chuẩn bị chút lễ mọn, vốn nghĩ là đợi tiệc kết thúc mới dâng lên Hoàng Thượng, hiện tại —— ”
Hắn chưa nói xong, đột nhiên một tràng tiếng đàn từ mái đình phía trước truyền đến, mái đình kia cách xa nơi đây một khoảng, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng người bên trong đình di chuyển chứ không thể nhìn rõ diện mạo.
Ngọc Trí vốn đang chống cằm, phiền muộn thưởng thức rượu trái cây… nàng nghĩ rằng tiệc chúc thọ đêm nay Cửu ca sẽ tuyên bố chọn hôn phu cho mình, lúc này hơi hơi chấn động, ném cái chén rượu đi nhìn về phía đám người Bạch Chiến Phong, Nạp Minh Thiên Lãng, quả nhiên, sắc mặt hai người họ cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Khúc nhạc này…
Tiếng đàn động lòng người uyển chuyển hàm xúc, càng ngày càng gần, chỉ thấy mấy người từ trong đình đi ra, lúc di chuyển váy dài tha thướt, xinh đẹp động lòng người.
Đợi đến đoàn người tới gần, mọi người mới biết là có năm nữ tử, thân mặc nghê thường, bốn người đi trước tay cầm đàn, bước đi chầm chậm.
Các nàng cùng dùng khăn sa mỏng che mặt, cho đến khi đi đến giữa sân, bốn nữ tử đi trước đột nhiên tách qua hai bên chừa lối cho nữ tử đi sau cùng chậm rãi tiến lên. Nàng mặc một bộ y phục màu tím, khăn sa che mặt khẽ lay động, nhẹ nhàng cất giọng hát.
Nàng nhẹ nhàng cất tiếng hát, đôi mắt long lanh như nước hồ thu lại dừng lại ở trên người của hoàng đế.
Lời ca nghe qua có chút khó hiểu, nhưng khúc nhạc du dương êm ái, nhẹ nhàng như kể lể, thêm vào đó là giọng hát phiêu linh của nữ tử, nhất thời làm cho người ta có cảm giá mê say. Nhưng rốt cuộc người này là người nào? Mọi người đang nghi hoặc thì thấy hoàng đế không biết đã rời khỏi chỗ ngồi từ khi nào, ánh mắt trầm ngưng, bước nhanh về phía nữ tử áo tím kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.