Tái Sinh Năm 1999: Thời Điểm Bắt Đầu Gia Đình Ly Tán, 3 Cô Em Dì Tiếc Nuối Và Khóc Lóc
Chương 46:
Cây Liễu Mọc Dưới Trăng
16/11/2024
Giang Hạ Nhược quay trở lại phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy ra một túi lớn đồ ăn nhẹ khoai tây chiên từ trong cặp đi học và ăn chúng một cách phồng mồm trợn mép.
Đồng thời, cô lấy trong cặp sách ra vài cuốn tiểu thuyết lãng mạn và chăm chú đọc.
Giang Hạ Nhược vừa ăn xong cơm, liền có tiếng gõ cửa.
"Chị hai, là em đây! Mở cửa cho em với!"
Lúc này trong lòng Giang Hạ Nhược cảm thấy bồn chồn như lửa đốt.
Cả hai người em gái của cô đều không thể khiến cô bình tĩnh lại được.
Cô không biết năm đó Hạ Dương đã chịu đựng như thế nào!
Cô đặt bát đũa xuống, mở cửa, cau mày nói: "Sao em lại về? Nhà Chu Hạo có hứa sẽ tặng quà đính hôn cho em cơ mà?"
Giang Đông Anh bất mãn nói: "Chị hai, anh rể ức hiếp em, chị phải lấy lại công bằng cho em!"
Giang Hạ Nhược không kiên nhẫn nói: "Anh rể không phải đã từ mặt chúng ta rồi sao? Tại sao anh ấy lại bắt nạt em được?"
Giang Đông Anh kể cho Giang Hạ Nhược mọi chuyện về việc gặp Hạ Dương ở chợ đêm.
Tất nhiên, cô ấy không đề cập gì đến chuyện ầm ĩ ở quầy hàng của Hạ Dương.
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Hạ Nhược mở to, cô nói: "Em... em có thai à? Chu Hạo đã hứa kết hôn với em chưa?"
Giang Đông Anh gật đầu, vui vẻ nói: “Anh ấy hứa lấy em rồi. Anh Hạo cũng đã nói sẽ chuẩn bị phòng tân hôn cho em ở trung tâm thành phố rồi.”
"Vậy thì nhanh lên để nhà Chu Hạo chuẩn bị lễ vật cho em đi."
“Nhưng anh rể không chịu trả của hồi môn, bây giờ nghe tin em có thai, anh ấy cũng không coi trọng chuyện đó, cũng không hề có biểu hiện gì, thật sự là quá đáng. Nếu như chị cả của chúng ta còn sống mà biết chuyện đó, chị ấy sẽ thất vọng và ớn lạnh đến mức nào chứ?”
Giang Hạ Nhược suy nghĩ một chút, nói: "Chờ chị đến gian hàng tìm anh ấy, chị sẽ giúp em xin anh ấy tiền! Dù gì anh ấy cũng là anh rể, chẳng có nhẽ em gái lấy chồng anh ấy cũng không có quà gì chắc?”
Giang Đông Anh liều mạng gật đầu, phẫn nộ nói: “Chị à, em đã nói với anh rể, cho dù nhà chúng ta có chia tay, anh ấy vẫn là anh rể của em, là đàn ông, làm sao có thể trốn tránh loại trách nhiệm đó được?"
“Em về dưỡng thai cho tốt đi, chị sẽ giúp em xin tiền của anh rể.”
"Cảm ơn chị hai, em biết chị đối với em là tốt nhất mà!"
"Cuối cùng em cũng về rồi, chúng ta ở nhà nhé. Em ăn gì chưa? Lại đây ăn một miếng đi."
Nhìn mấy món ăn trên bàn thậm chí còn không có thịt băm, Giang Đông Anh lông mày gần như thắt lại.
Không ngờ sau khi anh rể rời đi, bữa ăn của mấy chị em lại trở nên tồi tệ như vậy.
May mắn thay, hiện tại cô đang tận hưởng cuộc sống tốt đẹp cùng anh Hạo nên cô không muốn sống một cuộc sống khốn khổ như vậy.
Giang Đông Anh lắc đầu, tuyệt vọng từ chối: "Chị hai à, em không ăn cơm ở nhà đâu, anh Hạo vẫn đang ở dưới lầu đợi em mà."
“Nhân tiện, chị hai, chị nói anh rể nên tặng em của hồi môn. Thế còn chị cũng đang đi làm, không phải chị nên chuẩn bị trước một phong bì lớn màu đỏ cho con của em sao?”
Giang Hạ Nhược trợn mắt mấy lần.
Đáng lẽ cô nên nghĩ rằng con bé Giang Đông Anh này sẽ không về nhà là lại muốn xin tiền cô, không ngờ con bé được voi đòi tiên!
"Con bé này, ra khỏi đây đi! Đừng ở trước mặt làm chướng mắt chị nữa!" Giang Hạ Nhược sốt ruột đuổi Giang Đông Anh ra ngoài.
Giang Đông Anh không biết nói: "Chị à, chị có thể cho em một ít tiền được không? Chị thật có lỗi với em đấy!"
"Đi đi! Đừng để chị phải mắng mày!"
Giang Đông Anh cong môi, ậm ừ ủy khuất: “Bà chị mình thật là keo kiệt!”
Khi Giang Đông Anh rời khỏi căn nhà cho thuê, Gaing Hạ Nhược trở nên vô cùng tức giận.
Cả hai chị em đều không làm cô có giây phút nào yên tâm cả!
Cửa phòng ngủ lộ ra một vết nứt, Giang Thu Nhạn miệng đầy dầu, nói lớn ra phòng khách: "Chị sao vậy? Con bé Đông Anh đã về rồi à?"
Giang Hạ Nhược quay lại bàn ăn, tức giận nói: "Con bé đó trở về thì có ích gì chứ? Tại sao nó không có lòng tự trọng mà cứ tới đòi tiền chúng ta!"
Lúc này, dì Vương hàng xóm cạnh nhà nghe thấy tiếng động, đi vào nhà, quan tâm hỏi: "Hạ Nhược, có chuyện gì vậy? Con lại cãi nhau với em gái sao? Đông Anh đã mấy ngày không về rồi phải không?"
"Đừng bận tâm đến con bé đấy! Dì à chuyện nhà con dì không cần quan tâm đâu!"
Dì Vương nhìn bát súp trong suốt trên bàn, ngạc nhiên nói: "Hạ Nhược, con và Thu Nhạn mỗi ngày đều ăn món này à? Món này có bổ dưỡng không? Lúc anh rể con ở đây, ta thấy cậu ấy toàn nấu cá lớn và thịt cho các con ăn mỗi ngày! Tại sao mấy đứa lại làm cậu ấy giận tới mức từ mặt luôn vậy?
Giang Hạ Nhược bị lời nói của dì Vương làm cho im lặng.
Gia đình ly tán nửa tháng và sự vắng mặt của anh rể quả thực là khó khăn đối với cô!
Đồng thời, cô lấy trong cặp sách ra vài cuốn tiểu thuyết lãng mạn và chăm chú đọc.
Giang Hạ Nhược vừa ăn xong cơm, liền có tiếng gõ cửa.
"Chị hai, là em đây! Mở cửa cho em với!"
Lúc này trong lòng Giang Hạ Nhược cảm thấy bồn chồn như lửa đốt.
Cả hai người em gái của cô đều không thể khiến cô bình tĩnh lại được.
Cô không biết năm đó Hạ Dương đã chịu đựng như thế nào!
Cô đặt bát đũa xuống, mở cửa, cau mày nói: "Sao em lại về? Nhà Chu Hạo có hứa sẽ tặng quà đính hôn cho em cơ mà?"
Giang Đông Anh bất mãn nói: "Chị hai, anh rể ức hiếp em, chị phải lấy lại công bằng cho em!"
Giang Hạ Nhược không kiên nhẫn nói: "Anh rể không phải đã từ mặt chúng ta rồi sao? Tại sao anh ấy lại bắt nạt em được?"
Giang Đông Anh kể cho Giang Hạ Nhược mọi chuyện về việc gặp Hạ Dương ở chợ đêm.
Tất nhiên, cô ấy không đề cập gì đến chuyện ầm ĩ ở quầy hàng của Hạ Dương.
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Hạ Nhược mở to, cô nói: "Em... em có thai à? Chu Hạo đã hứa kết hôn với em chưa?"
Giang Đông Anh gật đầu, vui vẻ nói: “Anh ấy hứa lấy em rồi. Anh Hạo cũng đã nói sẽ chuẩn bị phòng tân hôn cho em ở trung tâm thành phố rồi.”
"Vậy thì nhanh lên để nhà Chu Hạo chuẩn bị lễ vật cho em đi."
“Nhưng anh rể không chịu trả của hồi môn, bây giờ nghe tin em có thai, anh ấy cũng không coi trọng chuyện đó, cũng không hề có biểu hiện gì, thật sự là quá đáng. Nếu như chị cả của chúng ta còn sống mà biết chuyện đó, chị ấy sẽ thất vọng và ớn lạnh đến mức nào chứ?”
Giang Hạ Nhược suy nghĩ một chút, nói: "Chờ chị đến gian hàng tìm anh ấy, chị sẽ giúp em xin anh ấy tiền! Dù gì anh ấy cũng là anh rể, chẳng có nhẽ em gái lấy chồng anh ấy cũng không có quà gì chắc?”
Giang Đông Anh liều mạng gật đầu, phẫn nộ nói: “Chị à, em đã nói với anh rể, cho dù nhà chúng ta có chia tay, anh ấy vẫn là anh rể của em, là đàn ông, làm sao có thể trốn tránh loại trách nhiệm đó được?"
“Em về dưỡng thai cho tốt đi, chị sẽ giúp em xin tiền của anh rể.”
"Cảm ơn chị hai, em biết chị đối với em là tốt nhất mà!"
"Cuối cùng em cũng về rồi, chúng ta ở nhà nhé. Em ăn gì chưa? Lại đây ăn một miếng đi."
Nhìn mấy món ăn trên bàn thậm chí còn không có thịt băm, Giang Đông Anh lông mày gần như thắt lại.
Không ngờ sau khi anh rể rời đi, bữa ăn của mấy chị em lại trở nên tồi tệ như vậy.
May mắn thay, hiện tại cô đang tận hưởng cuộc sống tốt đẹp cùng anh Hạo nên cô không muốn sống một cuộc sống khốn khổ như vậy.
Giang Đông Anh lắc đầu, tuyệt vọng từ chối: "Chị hai à, em không ăn cơm ở nhà đâu, anh Hạo vẫn đang ở dưới lầu đợi em mà."
“Nhân tiện, chị hai, chị nói anh rể nên tặng em của hồi môn. Thế còn chị cũng đang đi làm, không phải chị nên chuẩn bị trước một phong bì lớn màu đỏ cho con của em sao?”
Giang Hạ Nhược trợn mắt mấy lần.
Đáng lẽ cô nên nghĩ rằng con bé Giang Đông Anh này sẽ không về nhà là lại muốn xin tiền cô, không ngờ con bé được voi đòi tiên!
"Con bé này, ra khỏi đây đi! Đừng ở trước mặt làm chướng mắt chị nữa!" Giang Hạ Nhược sốt ruột đuổi Giang Đông Anh ra ngoài.
Giang Đông Anh không biết nói: "Chị à, chị có thể cho em một ít tiền được không? Chị thật có lỗi với em đấy!"
"Đi đi! Đừng để chị phải mắng mày!"
Giang Đông Anh cong môi, ậm ừ ủy khuất: “Bà chị mình thật là keo kiệt!”
Khi Giang Đông Anh rời khỏi căn nhà cho thuê, Gaing Hạ Nhược trở nên vô cùng tức giận.
Cả hai chị em đều không làm cô có giây phút nào yên tâm cả!
Cửa phòng ngủ lộ ra một vết nứt, Giang Thu Nhạn miệng đầy dầu, nói lớn ra phòng khách: "Chị sao vậy? Con bé Đông Anh đã về rồi à?"
Giang Hạ Nhược quay lại bàn ăn, tức giận nói: "Con bé đó trở về thì có ích gì chứ? Tại sao nó không có lòng tự trọng mà cứ tới đòi tiền chúng ta!"
Lúc này, dì Vương hàng xóm cạnh nhà nghe thấy tiếng động, đi vào nhà, quan tâm hỏi: "Hạ Nhược, có chuyện gì vậy? Con lại cãi nhau với em gái sao? Đông Anh đã mấy ngày không về rồi phải không?"
"Đừng bận tâm đến con bé đấy! Dì à chuyện nhà con dì không cần quan tâm đâu!"
Dì Vương nhìn bát súp trong suốt trên bàn, ngạc nhiên nói: "Hạ Nhược, con và Thu Nhạn mỗi ngày đều ăn món này à? Món này có bổ dưỡng không? Lúc anh rể con ở đây, ta thấy cậu ấy toàn nấu cá lớn và thịt cho các con ăn mỗi ngày! Tại sao mấy đứa lại làm cậu ấy giận tới mức từ mặt luôn vậy?
Giang Hạ Nhược bị lời nói của dì Vương làm cho im lặng.
Gia đình ly tán nửa tháng và sự vắng mặt của anh rể quả thực là khó khăn đối với cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.