Tái Sinh Năm 1999: Thời Điểm Bắt Đầu Gia Đình Ly Tán, 3 Cô Em Dì Tiếc Nuối Và Khóc Lóc
Chương 47:
Cây Liễu Mọc Dưới Trăng
16/11/2024
Giang Đông Anh bước xuống từ tòa nhà ống dựa vào ánh đèn chiếu sáng từ chiếc xe máy của Chu Hạo.
Chu Hạo hưng phấn mở rộng vòng tay, nói: "Vợ anh đã về rồi à? Hai chị của em nói thế nào hả vợ?"
“Chị hai nói sẽ thay em quyết định, còn đích thân giúp em xin tiền anh rể! Chị hai em là một người phụ nữ cứng rắn, mặc em có xin tiền thế nào cũng không muốn cho em một xu.”
"Không sao đâu, ai trả tiền không quan trọng, chỉ cần có người chịu trả của hồi môn cho em thì ngày tốt đẹp của chúng ta sắp đến rồi. Bố anh vừa gọi điện, bây giờ có tin tốt và tin xấu đây, em yêu có muốn nghe tin nào trước?
Giang Đông Anh không chút do dự nói: "Vậy anh kể em nghe tin vui trước đi."
“Bố anh nói căn nhà cũ vừa bán được rồi, chúng ta giờ có thể cùng nhau đặt cọc để mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.”
Giang Đông Anh hưng phấn nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.
"Anh Hạo, anh không phải đang cố làm em vui phải không? Anh đã bán được căn nhà cũ tồi tàn đó rồi đấy à?"
"Em vẫn đang trong ngày nghỉ đấy chứ? Chúng ta có thể sớm cùng nhau nhận được khoản tiền đặt cọc. Điều đó còn phụ thuộc vào thời điểm của hồi môn của em được hoàn thành."
"Được rồi, em sẽ làm việc chăm chỉ và sẽ không làm anh thất vọng nữa. Còn tin xấu thì sao, mau kể đi?"
Chu Hạo đột nhiên nghiêm túc nhìn Giang Đông Anh, chân thành hỏi: "Đông Anh, em có yêu anh không?"
"Anh Hạo, đương nhiên là em yêu anh rồi! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Chu Hạo thở dài nói: "Nhà cũ tuy đã bán rồi, nhưng bên mua họ lại mặc cả giá quá mạnh, chỉ bán được 30.000 tệ. Bây giờ chúng ta còn thiếu 20.000 tệ tiền đặt cọc nữa em yêu à."
“Ban đầu, bố anh nghĩ căn nhà cũ có thể bán được với giá 40.000 đến 50.000 nhân dân tệ, nhưng ai biết rằng căn nhà cũ đấy bán giá thấp quá nên chả ăn thua.”
"Không dễ đẻ vớ được con gà nào chịu mua nó. Mà tìm được thì người ta mặc cả giá chặt quá, cho nên bố anh nói, của hồi môn của nhà anh có thể xin thêm mười nghìn từ nhà em để góp chung làm vốn cho hai đứa mình."
Giang Đông Anh có chút bối rối.
Cô thậm chí còn không đòi một xu quà đính hôn, vậy nên nhà Chu Hạo mới đòi của hồi môn trước?
Cô ấy chật vật kiếm được mười nghìn từ anh rể đã là cả một kì tích rồi nay lại đòi tăng thêm tiền thì khá khó khăn.
"Anh Hạo, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho anh?" Giang Đông Anh xấu hổ đến sắp khóc.
Chu Hạo vòng tay qua vai Giang Đông Anh, cười nói: “Đừng nản lòng, chúng ta đặt hy vọng vào chị hai gái của em, có lẽ nếu các chị ấy ra tay, anh rể của em có thể chịu xì tiền ra cho em mà, vợ yêu, ông ấy thì thiếu gì tiền?"
Giang Đông Anh chán nản nói: "Anh Hạo, còn lễ hỏi cho cô dâu thì sao? Nhà anh thật sự không đưa cho em à?"
"Gia đình anh đang định chuẩn bị phòng cưới ở trung tâm thành phố. Em muốn quà gì? Đến lúc đó em đã là chủ nhà, người khác sẽ ghen tị với em đó, vợ yêu à!"
"Anh Hạo, anh đừng lừa em! Nếu em lấy được tiền hồi môn về cho anh, thì tên em sẽ được ghi vào sổ đỏ của căn nhà đó chứ?"
Chu Hạo trợn mắt dỗ dành: "Đến lúc đó em sẽ là vợ anh, cho nên căn nhà anh mua đương nhiên sẽ là của cả hai chúng ta phải không? Nhà đó có đứng tên ai thì đâu quan trọng gì nữa phải không?"
Giang Đông Anh bồi hồi cảm xúc, ôm vào trước ngực Chu Hạo nói: "Anh Hạo, sau này anh nhất định phải đối xử tốt với em đó."
…
Hạ Dương chăm sóc Lưu Quế Anh trong bệnh viện một đêm.
"Tiểu Dương, bác không sao, cháu không cần ngồi đây chăm bác nữa đâu, cháu mau trở về làm việc của minh tiếp đi."
Chu Hạo hưng phấn mở rộng vòng tay, nói: "Vợ anh đã về rồi à? Hai chị của em nói thế nào hả vợ?"
“Chị hai nói sẽ thay em quyết định, còn đích thân giúp em xin tiền anh rể! Chị hai em là một người phụ nữ cứng rắn, mặc em có xin tiền thế nào cũng không muốn cho em một xu.”
"Không sao đâu, ai trả tiền không quan trọng, chỉ cần có người chịu trả của hồi môn cho em thì ngày tốt đẹp của chúng ta sắp đến rồi. Bố anh vừa gọi điện, bây giờ có tin tốt và tin xấu đây, em yêu có muốn nghe tin nào trước?
Giang Đông Anh không chút do dự nói: "Vậy anh kể em nghe tin vui trước đi."
“Bố anh nói căn nhà cũ vừa bán được rồi, chúng ta giờ có thể cùng nhau đặt cọc để mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.”
Giang Đông Anh hưng phấn nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.
"Anh Hạo, anh không phải đang cố làm em vui phải không? Anh đã bán được căn nhà cũ tồi tàn đó rồi đấy à?"
"Em vẫn đang trong ngày nghỉ đấy chứ? Chúng ta có thể sớm cùng nhau nhận được khoản tiền đặt cọc. Điều đó còn phụ thuộc vào thời điểm của hồi môn của em được hoàn thành."
"Được rồi, em sẽ làm việc chăm chỉ và sẽ không làm anh thất vọng nữa. Còn tin xấu thì sao, mau kể đi?"
Chu Hạo đột nhiên nghiêm túc nhìn Giang Đông Anh, chân thành hỏi: "Đông Anh, em có yêu anh không?"
"Anh Hạo, đương nhiên là em yêu anh rồi! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Chu Hạo thở dài nói: "Nhà cũ tuy đã bán rồi, nhưng bên mua họ lại mặc cả giá quá mạnh, chỉ bán được 30.000 tệ. Bây giờ chúng ta còn thiếu 20.000 tệ tiền đặt cọc nữa em yêu à."
“Ban đầu, bố anh nghĩ căn nhà cũ có thể bán được với giá 40.000 đến 50.000 nhân dân tệ, nhưng ai biết rằng căn nhà cũ đấy bán giá thấp quá nên chả ăn thua.”
"Không dễ đẻ vớ được con gà nào chịu mua nó. Mà tìm được thì người ta mặc cả giá chặt quá, cho nên bố anh nói, của hồi môn của nhà anh có thể xin thêm mười nghìn từ nhà em để góp chung làm vốn cho hai đứa mình."
Giang Đông Anh có chút bối rối.
Cô thậm chí còn không đòi một xu quà đính hôn, vậy nên nhà Chu Hạo mới đòi của hồi môn trước?
Cô ấy chật vật kiếm được mười nghìn từ anh rể đã là cả một kì tích rồi nay lại đòi tăng thêm tiền thì khá khó khăn.
"Anh Hạo, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho anh?" Giang Đông Anh xấu hổ đến sắp khóc.
Chu Hạo vòng tay qua vai Giang Đông Anh, cười nói: “Đừng nản lòng, chúng ta đặt hy vọng vào chị hai gái của em, có lẽ nếu các chị ấy ra tay, anh rể của em có thể chịu xì tiền ra cho em mà, vợ yêu, ông ấy thì thiếu gì tiền?"
Giang Đông Anh chán nản nói: "Anh Hạo, còn lễ hỏi cho cô dâu thì sao? Nhà anh thật sự không đưa cho em à?"
"Gia đình anh đang định chuẩn bị phòng cưới ở trung tâm thành phố. Em muốn quà gì? Đến lúc đó em đã là chủ nhà, người khác sẽ ghen tị với em đó, vợ yêu à!"
"Anh Hạo, anh đừng lừa em! Nếu em lấy được tiền hồi môn về cho anh, thì tên em sẽ được ghi vào sổ đỏ của căn nhà đó chứ?"
Chu Hạo trợn mắt dỗ dành: "Đến lúc đó em sẽ là vợ anh, cho nên căn nhà anh mua đương nhiên sẽ là của cả hai chúng ta phải không? Nhà đó có đứng tên ai thì đâu quan trọng gì nữa phải không?"
Giang Đông Anh bồi hồi cảm xúc, ôm vào trước ngực Chu Hạo nói: "Anh Hạo, sau này anh nhất định phải đối xử tốt với em đó."
…
Hạ Dương chăm sóc Lưu Quế Anh trong bệnh viện một đêm.
"Tiểu Dương, bác không sao, cháu không cần ngồi đây chăm bác nữa đâu, cháu mau trở về làm việc của minh tiếp đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.