Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất
Quyển 4 - Chương 216: Tạm biệt Adofu
Nekoko
20/07/2022
Adofu đi đến chỗ hành quyết của Harenae và mang tôi theo.
Không có ai ở đó nữa vì dường như tất cả họ đã lánh nạn sau cái chết của tên anh hùng.
Có ba người lính dưới góc một căn nhà.
Dù run như cầy sấy khi tôi nhìn lấy họ, nhưng không ai có ý định rút kiếm.
Phía sau họ là thỏ banh, kế bên thỏ banh… là Nina.
Cô ấy vẫn an toàn và có vẻ không bị thương tích gì.
Ba anh lính này chắc đã bảo vệ cho cô ấy theo yêu cầu của Adofu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cả người thân của Adofu cũng có mặt ở đây, họ đã tìm được chỗ trú.
“...Ngài là Mr. Long… phải không?”
Nina ngước nhìn lấy tôi.
Còn người bạn đồng hành của tôi thì đưa đầu chễm chệ ra trước, tôi khẽ húc vào cô ta để giữ chút lịch sự.
Tôi cần cô biến khuất ra phía sau.
Chúng ta trông y hệt nhau mà.
Có thể… cô cũng chính là tôi… (Trans cũng là edit, nhưng girly…)
“Cảm ơn Mr. Long. Rất nhiều, nya! Dù Nina chỉ là một người nô ɭệ bị chính gia đình của mình ruồng bỏ… Một việc thế này dành cho Nina, nó quá…”
Trước khi kịp kết thúc những gì đang nói, cô ấy ngồi xuống bật khóc rồi thu nhỏ người lại, nép mình vào giữa hai đầu gối.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về Nina bằng chân trước một cách cẩn thận.
Nhẹ đến mức tôi không biết mình có chạm đến cô ấy hay chưa nữa.
Từ khi tiến hóa thành hắc long tai ương, tôi chưa từng nghĩ lại có được sự đồng cảm thế này với con người…
Nhưng cô sẽ chẳng thể biết cuộc đời, ừm, lối sống của một con rồng vất vả đến cỡ nào đâu.
...Và giờ, tôi không nên gây thêm náo động ở Harenae nữa.
Hay là dzọt mau lẹ đi?
“Gwo-?”
Tôi gọi Adofu.
「Adofu. Sẽ làm gì?」
Thỏ banh giải thích giúp tôi.
“...Điều này, tôi nghĩ mình sẽ đến giáo hội chứng minh sự trong sạch rồi bắt họ gỡ ấn dấu này ra. Cả với người thân của tôi nữa. Sau đó tôi có dự định rời khỏi vương quốc này.”
Ồ, thế cũng đúng nhỉ?
Ông ấy cũng sẽ muốn giúp điều tương tự cho Nina và mang cô ấy theo nếu có thể, nhưng tôi đoán Adofu và những người lính còn có điều phải giải quyết cùng với giáo hội.
Bởi những người có liên quan và dính líu tới sự việc này, ừm, có thể sẽ rắc rối lắm đây.
...Chưa kể thành phần chống đối với ông ấy nữa?
Nếu xử lý không tốt, tôi có thể lại thấy ông ấy bị tống vào tù hay gì đó khác.
“Yên tâm, với rất nhiều nhân chứng ở đây, có mù mới không thấy. Giáo hội cũng đã định loại bỏ Irushia rồi. Sức ảnh hưởng của họ rồi sẽ mất dần qua biến cố lần này. Không còn dám ngang ngược như trước đâu.”
À… vậy ư?
Thế thì tốt đẹp rồi, nhưng, cứ mỗi khi ông gọi cái tên đó ra, tôi có chút… nhột.
「Adofu」
“Hả?’
「Irushia. Là tên」
Thỏ banh hướng về tôi sau khi gửi lời nhắn.
Bằng cách nào đó mà thỏ banh biết được tên của tôi.
Hoặc… hơn thế nữa, tôi cảm thấy nó đọc lấy suy nghĩ của mình mỗi khi Irushia được nhắc tới.
Do tôi nghĩ vậy…
Adofu ngẩng ra giây lát, nhíu mày cố để hiểu, rồi như thể đã nhận ra.
“Thế do cậu luôn tỏ ra kỳ lạ, chỉ vì-... Tôi biết rồi. Vậy là có chuyện như thế thật sao? Nhưng cái tên này ai lại đi đặt ch… ôi không, thứ lỗi cho tôi.”
Nè, bởi vì hồi trước tôi còn có vóc dáng hấp dẫn lôi cuốn quyến rũ hơn nhé…!
“Sao cũng được, tên anh hùng chết rồi, chúng tôi chắc sẽ không còn nhận được sự ủng hộ từ những vương quốc khác.”
Adofu nhìn lên một tòa nhà cao.
Nơi có vẻ thuộc về giáo hội.
...Nó sẽ như vậy ư?
Vì lý do nào đó nó vẫn khiến tôi ray rứt...
“Ugh, xin lỗi. Tôi không nên nói ra trước mặt cậu. Đừng quan tâm, tài sản cống nạp chỉ được chia cho mỗi quan chức giáo hội. Mọi thứ không còn gì tệ hơn nữa vào lúc này.”
Dù một trong hai chẳng có cái nào tốt cả.
Thế sẽ ổn không đây?
Mà có quan tâm tới thì tôi cũng không giúp gì được...
Tôi hạ người xuống rồi đặt Nina và thỏ banh lên lưng.
“Gwoough!”
Tôi gầm lên với Adofu.
“Nếu không nhờ cậu ở đây, cái ác sẽ không được phơi bày trong suốt thời gian dài. Còn tôi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đánh bại kẻ thù. Hãy nhận lấy lòng biết ơn sâu sắc của tôi, cậu rồng. Không… phải là Irushia.”
Lời chia tay của tôi như được truyền tải mà không cần nhờ nhắc lại.
Tôi đạp đất rồi bay lên.
Những công trình nhỏ dần, tôi đảo ngược lại một vòng để nhìn về Adofu, người cũng đang quan sát lấy tôi và bỏ lại Harenae phía sau.
“...Mr. Long, tên thật của ngài là Irushia sao? Phù hợp ghê. Nina tin đó là một cái tên đẹp, nya. Cho Nina gọi bằng cái tên đó từ giờ nhé?”
Nina bắt chuyện với tôi trong lúc bay.
Tôi vô tình chột dạ cái câu ‘từ giờ nhé?’ nên chưa kịp phản ứng.
“Gaagh!”
Cô bạn kêu lên tán thành.
Tự ý...
Thôi… tôi không còn gì để nói…
Tôi khẽ liếc nhẹ để trông chừng Nina thì thấy cô ấy chăm chú quan sát tôi.
Như thể cô ấy đã biết ai trong số chúng tôi là người kiểm soát cơ thể.
Hay vì… cô ấy đã đoán được gì đó qua phản ứng lúc nãy?
“Ừm… Mr. Irushia. Ngài sẽ… tiếp tục bên cạnh Nina chứ?”
Khi do dự trong vài giây, tôi lắc đầu.
Dù nói dối thì tôi cũng không có cách nào biến nó thành hiện thực được.
“...Ph… Cũng phải. Nina không nên gây thêm rắc rối nào khác cho Mr. Irushia được… đúng ạ?”
Tôi biết cô ấy cảm thấy lo sợ ở những nơi định cư có con người.
Từ việc trở thành nô ɭệ, làm mồi cho con rết, và còn hơn hết suýt bị tử hình công khai…
Mọi thứ đó không khiến cô ấy bị chấn thương tâm lý sao được.
Tuy nhiên tôi mang 〖Bụi vảy rồng〗.
Nếu cùng theo bên cạnh, chắc chắn cô sẽ lại bị những triệu chứng nguyền rủa trong vài ngày.
Ngoài ra tôi chắc mình sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn kể từ bây giờ.
Điều tương tự cũng sẽ xảy đến dù tôi có tìm nơi mới để trú ẩn.
Và Thần ngôn luôn hằn sâu trong tâm trí của tôi…
Đơn giản là không thể đồng hành cùng Nina được.
“...Cho Nina xin lỗi… nya.”
Cô ấy tiếp tục câu chuyện.
“Sự thật là… Nina chỉ biết mỗi Mr. Irushia… vì nghĩ cho Nina mà ngài muốn rời đi. Ngài có vẻ cũng cô đơn lắm, Mr. Irushia. Khi Nina nhìn ánh mắt của ngài... cô ấy biết… Nina xin lỗi vì gây rắc rối… và còn… lợi dụng để ngài phải thực hiện theo ý muốn… nya.”
...Tôi hiểu rồi.
Dù sao nhân thú cũng tương tự giống con người mà?
Mang theo Nina hiện tại sẽ không có được cuộc sống tử tế.
Vâng, có nơi nào thích hợp hơn ngoài sinh sống cùng với người khác chứ?
Tôi phải ghen tị đấy, điều mà tôi hiện giờ không có được.
Ôi trớ trêu biết bao.
Thỏ banh, nhờ mày gửi lại một tin nhắn.
“Peff?”
Có một vương quốc khác gần đây không đồng tình với Harenae nên họ sẽ che chở cho những nhân thú.
Nói rằng chúng ta sẽ đưa cô ấy đến đó.
「Nina. Bên nhau」
Không được.
Mày biết là không thể mà.
「Nhưng...」
Dù tao rất muốn.
Mày là người có thể nắm rõ suy nghĩ nhất.
Tao và mày đều biết Nina rất sợ hãi con người.
Nhưng như vậy… còn đỡ hơn là phải chết.
Đó là vương quốc Adofu giới thiệu cho chúng ta.
Theo suy đoán, mọi thứ tại đó sẽ diễn ra rất tốt đẹp với Nina.
Mày cũng không nỡ gϊếŧ chết cô ấy mà, đúng không?
“Peff…”
Tôi cũng lo âu lắm.
Để Nina lại ở một nơi mà tôi còn chưa thể chứng kiến tận mắt.
Những gì mà tôi nghe về Ardezia chỉ qua lời nói của Adofu, có vậy mà thôi.
Ngoài ra tôi cũng không biết tương lai của cô ấy sẽ diễn ra thế nào.
Dù hơi vô trách nhiệm, nhưng ít ra đó là phương án còn lại mà chúng ta có.
Không có ai ở đó nữa vì dường như tất cả họ đã lánh nạn sau cái chết của tên anh hùng.
Có ba người lính dưới góc một căn nhà.
Dù run như cầy sấy khi tôi nhìn lấy họ, nhưng không ai có ý định rút kiếm.
Phía sau họ là thỏ banh, kế bên thỏ banh… là Nina.
Cô ấy vẫn an toàn và có vẻ không bị thương tích gì.
Ba anh lính này chắc đã bảo vệ cho cô ấy theo yêu cầu của Adofu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cả người thân của Adofu cũng có mặt ở đây, họ đã tìm được chỗ trú.
“...Ngài là Mr. Long… phải không?”
Nina ngước nhìn lấy tôi.
Còn người bạn đồng hành của tôi thì đưa đầu chễm chệ ra trước, tôi khẽ húc vào cô ta để giữ chút lịch sự.
Tôi cần cô biến khuất ra phía sau.
Chúng ta trông y hệt nhau mà.
Có thể… cô cũng chính là tôi… (Trans cũng là edit, nhưng girly…)
“Cảm ơn Mr. Long. Rất nhiều, nya! Dù Nina chỉ là một người nô ɭệ bị chính gia đình của mình ruồng bỏ… Một việc thế này dành cho Nina, nó quá…”
Trước khi kịp kết thúc những gì đang nói, cô ấy ngồi xuống bật khóc rồi thu nhỏ người lại, nép mình vào giữa hai đầu gối.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về Nina bằng chân trước một cách cẩn thận.
Nhẹ đến mức tôi không biết mình có chạm đến cô ấy hay chưa nữa.
Từ khi tiến hóa thành hắc long tai ương, tôi chưa từng nghĩ lại có được sự đồng cảm thế này với con người…
Nhưng cô sẽ chẳng thể biết cuộc đời, ừm, lối sống của một con rồng vất vả đến cỡ nào đâu.
...Và giờ, tôi không nên gây thêm náo động ở Harenae nữa.
Hay là dzọt mau lẹ đi?
“Gwo-?”
Tôi gọi Adofu.
「Adofu. Sẽ làm gì?」
Thỏ banh giải thích giúp tôi.
“...Điều này, tôi nghĩ mình sẽ đến giáo hội chứng minh sự trong sạch rồi bắt họ gỡ ấn dấu này ra. Cả với người thân của tôi nữa. Sau đó tôi có dự định rời khỏi vương quốc này.”
Ồ, thế cũng đúng nhỉ?
Ông ấy cũng sẽ muốn giúp điều tương tự cho Nina và mang cô ấy theo nếu có thể, nhưng tôi đoán Adofu và những người lính còn có điều phải giải quyết cùng với giáo hội.
Bởi những người có liên quan và dính líu tới sự việc này, ừm, có thể sẽ rắc rối lắm đây.
...Chưa kể thành phần chống đối với ông ấy nữa?
Nếu xử lý không tốt, tôi có thể lại thấy ông ấy bị tống vào tù hay gì đó khác.
“Yên tâm, với rất nhiều nhân chứng ở đây, có mù mới không thấy. Giáo hội cũng đã định loại bỏ Irushia rồi. Sức ảnh hưởng của họ rồi sẽ mất dần qua biến cố lần này. Không còn dám ngang ngược như trước đâu.”
À… vậy ư?
Thế thì tốt đẹp rồi, nhưng, cứ mỗi khi ông gọi cái tên đó ra, tôi có chút… nhột.
「Adofu」
“Hả?’
「Irushia. Là tên」
Thỏ banh hướng về tôi sau khi gửi lời nhắn.
Bằng cách nào đó mà thỏ banh biết được tên của tôi.
Hoặc… hơn thế nữa, tôi cảm thấy nó đọc lấy suy nghĩ của mình mỗi khi Irushia được nhắc tới.
Do tôi nghĩ vậy…
Adofu ngẩng ra giây lát, nhíu mày cố để hiểu, rồi như thể đã nhận ra.
“Thế do cậu luôn tỏ ra kỳ lạ, chỉ vì-... Tôi biết rồi. Vậy là có chuyện như thế thật sao? Nhưng cái tên này ai lại đi đặt ch… ôi không, thứ lỗi cho tôi.”
Nè, bởi vì hồi trước tôi còn có vóc dáng hấp dẫn lôi cuốn quyến rũ hơn nhé…!
“Sao cũng được, tên anh hùng chết rồi, chúng tôi chắc sẽ không còn nhận được sự ủng hộ từ những vương quốc khác.”
Adofu nhìn lên một tòa nhà cao.
Nơi có vẻ thuộc về giáo hội.
...Nó sẽ như vậy ư?
Vì lý do nào đó nó vẫn khiến tôi ray rứt...
“Ugh, xin lỗi. Tôi không nên nói ra trước mặt cậu. Đừng quan tâm, tài sản cống nạp chỉ được chia cho mỗi quan chức giáo hội. Mọi thứ không còn gì tệ hơn nữa vào lúc này.”
Dù một trong hai chẳng có cái nào tốt cả.
Thế sẽ ổn không đây?
Mà có quan tâm tới thì tôi cũng không giúp gì được...
Tôi hạ người xuống rồi đặt Nina và thỏ banh lên lưng.
“Gwoough!”
Tôi gầm lên với Adofu.
“Nếu không nhờ cậu ở đây, cái ác sẽ không được phơi bày trong suốt thời gian dài. Còn tôi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đánh bại kẻ thù. Hãy nhận lấy lòng biết ơn sâu sắc của tôi, cậu rồng. Không… phải là Irushia.”
Lời chia tay của tôi như được truyền tải mà không cần nhờ nhắc lại.
Tôi đạp đất rồi bay lên.
Những công trình nhỏ dần, tôi đảo ngược lại một vòng để nhìn về Adofu, người cũng đang quan sát lấy tôi và bỏ lại Harenae phía sau.
“...Mr. Long, tên thật của ngài là Irushia sao? Phù hợp ghê. Nina tin đó là một cái tên đẹp, nya. Cho Nina gọi bằng cái tên đó từ giờ nhé?”
Nina bắt chuyện với tôi trong lúc bay.
Tôi vô tình chột dạ cái câu ‘từ giờ nhé?’ nên chưa kịp phản ứng.
“Gaagh!”
Cô bạn kêu lên tán thành.
Tự ý...
Thôi… tôi không còn gì để nói…
Tôi khẽ liếc nhẹ để trông chừng Nina thì thấy cô ấy chăm chú quan sát tôi.
Như thể cô ấy đã biết ai trong số chúng tôi là người kiểm soát cơ thể.
Hay vì… cô ấy đã đoán được gì đó qua phản ứng lúc nãy?
“Ừm… Mr. Irushia. Ngài sẽ… tiếp tục bên cạnh Nina chứ?”
Khi do dự trong vài giây, tôi lắc đầu.
Dù nói dối thì tôi cũng không có cách nào biến nó thành hiện thực được.
“...Ph… Cũng phải. Nina không nên gây thêm rắc rối nào khác cho Mr. Irushia được… đúng ạ?”
Tôi biết cô ấy cảm thấy lo sợ ở những nơi định cư có con người.
Từ việc trở thành nô ɭệ, làm mồi cho con rết, và còn hơn hết suýt bị tử hình công khai…
Mọi thứ đó không khiến cô ấy bị chấn thương tâm lý sao được.
Tuy nhiên tôi mang 〖Bụi vảy rồng〗.
Nếu cùng theo bên cạnh, chắc chắn cô sẽ lại bị những triệu chứng nguyền rủa trong vài ngày.
Ngoài ra tôi chắc mình sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn kể từ bây giờ.
Điều tương tự cũng sẽ xảy đến dù tôi có tìm nơi mới để trú ẩn.
Và Thần ngôn luôn hằn sâu trong tâm trí của tôi…
Đơn giản là không thể đồng hành cùng Nina được.
“...Cho Nina xin lỗi… nya.”
Cô ấy tiếp tục câu chuyện.
“Sự thật là… Nina chỉ biết mỗi Mr. Irushia… vì nghĩ cho Nina mà ngài muốn rời đi. Ngài có vẻ cũng cô đơn lắm, Mr. Irushia. Khi Nina nhìn ánh mắt của ngài... cô ấy biết… Nina xin lỗi vì gây rắc rối… và còn… lợi dụng để ngài phải thực hiện theo ý muốn… nya.”
...Tôi hiểu rồi.
Dù sao nhân thú cũng tương tự giống con người mà?
Mang theo Nina hiện tại sẽ không có được cuộc sống tử tế.
Vâng, có nơi nào thích hợp hơn ngoài sinh sống cùng với người khác chứ?
Tôi phải ghen tị đấy, điều mà tôi hiện giờ không có được.
Ôi trớ trêu biết bao.
Thỏ banh, nhờ mày gửi lại một tin nhắn.
“Peff?”
Có một vương quốc khác gần đây không đồng tình với Harenae nên họ sẽ che chở cho những nhân thú.
Nói rằng chúng ta sẽ đưa cô ấy đến đó.
「Nina. Bên nhau」
Không được.
Mày biết là không thể mà.
「Nhưng...」
Dù tao rất muốn.
Mày là người có thể nắm rõ suy nghĩ nhất.
Tao và mày đều biết Nina rất sợ hãi con người.
Nhưng như vậy… còn đỡ hơn là phải chết.
Đó là vương quốc Adofu giới thiệu cho chúng ta.
Theo suy đoán, mọi thứ tại đó sẽ diễn ra rất tốt đẹp với Nina.
Mày cũng không nỡ gϊếŧ chết cô ấy mà, đúng không?
“Peff…”
Tôi cũng lo âu lắm.
Để Nina lại ở một nơi mà tôi còn chưa thể chứng kiến tận mắt.
Những gì mà tôi nghe về Ardezia chỉ qua lời nói của Adofu, có vậy mà thôi.
Ngoài ra tôi cũng không biết tương lai của cô ấy sẽ diễn ra thế nào.
Dù hơi vô trách nhiệm, nhưng ít ra đó là phương án còn lại mà chúng ta có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.