Tạm Biệt Anh Người Con Trai Ngày Ấy Em Từng Yêu
Chương 13: Anh trai
Vãn Dương
13/06/2014
Nó ngồi học trên laptop một cách chăm chú. Ba nó bước vào vui vẻ hài lòng:
- Con gái, đây là bằng khen và tiền thưởng của con trong kì thi vừa rồi. – Ông đặt trước mặt nó một bằng khen “ Giải Nhất Cuộc Thi Tài Trí Trẻ năm 2013 – 2014 “ cùng một chiếc chiếc phong bì bên cạnh.
Nó gật đầu rồi tiếp tục vào công việc của mình. Mẹ nó đi vào cạnh một người con trai khác. Bà dẫn cậu con trai ngồi đối diện nó nói
- Con yêu, từ nay Hoàng Anh sẽ là anh trai của con.
Nghe đến từ anh trai, nó tò mò nhìn lên người ngồi đối diện nó. Một người con trai rất tuấn tú, khôi ngô. Có mái tóc đen nhánh, mũi cao, ánh mắt toát lên vẻ thiện ý, hòa đồng. Nó thờ ơ quay sang mẹ hỏi
- Ba , mẹ sinh hả?
- Không. Là con trai của một người bạn rất thân với ba mẹ. Ba mẹ Hoàng Anh đã qua đời trong một vụ tai nạn. Hôm nay, mẹ vào quyên góp từ thiện ở trại mồ côi thấy Hoàng Anh, mẹ nhận ra ngay. Con cũng rất thích có anh trai mà. – Ba mẹ nó sau khi sang Mỹ, rất muốn cho nó có thêm bạn thêm bè qua việc mời cả gia đình các đối tác đến nhờ chơi. Nhưng nó chẳng thèm mảy may. Lần này, nhìn thấy Hoàng Anh, nên ba mẹ đã lập tức đưa cậu về nhà.
Nó gật đầu. Hoàng Anh ngồi từ nãy đến giờ bị ánh mắt như nhìn thấu của nó xem xét có chút khó chịu. Nhưng cậu thật sự lỡ trễ một nhịp trước người con gái mà cậu sắp gọi là em gái. Ở trại mồ côi, bất kì một bạn gái nào đều thích cậu, nhìn thấy cậu đều suýt xoa, khen ngợi, còn người con gái kia, một tia ngạc nhiên cũng không có. Nó rất xinh, cậu chưa nhìn thấy ai có vẻ đẹp giống nó. Một vẻ đẹp thật khác biệt.
* Chiu * Tình yêu sét đánh trúng vào đầu cậu khi cậu bước chân vào ngồi nhà này.
Dời trại trẻ cậu rất vui vì mình sẽ có ba mẹ, được đi học, được vui chơi như bao đứa trẻ nhưng không thể sự tiếc nuối nơi cậu đã gắn bó hơn 9 năm.
- Vậy con đưa Hoàng Anh lên phòng rồi xuống đây, gia đình chúng ta sẽ đi ăn. – Ba nó vuốt mái tóc của nó dịu dàng nói.
Nó không nói gì gập laptop lại, gấp những quyển sách cạnh đó cất vào túi rồi dẫn cậu lên phòng.
- Em tên Ngọc Băng phải không? – Cậu mở lời trước.
Nó gật đầu
- Tuổi của anh?
Cậu có chút ngượng ngùng khi được nó chấp nhận. Nó gọi cậu bằng anh, chỉ có điều chất giọng của nó thật lạnh giống như những gì ba mẹ nó nói.
- À à, anh 17 tuổi. Hơn em 2 tuổi thôi. – cậu sực tỉnh, lắp bắp trả lời.
* Cạch *
Nó mở cửa phòng cho cậu. Cậu có chút rụt rè bước vào. Đẹp quá. Đẹp hơn cả phòng cậu khi sống cùng bố mẹ ruột. Cậu rất thích cách bố trí kiểu này.
- Đẹp không? – Nó tựa vào bàn làm việc hỏi.
- Đẹp lắm ! – Cậu vui sướng trả lời.
- Số điện thoại? – Nó mở điện thoại của mình, tiến về phía cậu để lấy số. Cậu đang chuẩn bị lấy quần áo cất vào tủ quay ra trả lời nó.
- Ngày trước thì anh có nhưng một dạo, trại bị thiếu quá, lại sắp đến Giáng Sinh, nên anh đã bán hết điện thoại, máy tính, đồng hồ … đi rồi.
Nó không nói gì bước về phòng mình. Hành động của nó làm cậu hụt hẫng, cậu không có điện thoại vì cậu là chỉ mồ côi thôi mà. Được đến trường bình thường là quá đủ rồi, làm gì có chuyện được mua thêm cái này, mua thêm cái kia. Lẳng lặng cất nhanh gọn đồ đạc rồi đi tham quan thì cậu sững lại trước bàn tay của nó đang chìa ra với chiếc điện thoại Iphone 6.
- Ý em là gì ? – Cậu khó hiểu hỏi.
- Tặng anh. – Nó vẫn khư khư chiếc điện thoại trước mặt cậu.
- Hả? Cái này sao? Anh .. ơ ..
- Là anh trai. Ngại điều gì? – Nó nhướn mày lạnh lùng hỏi.
- Cảm ơn em, Băng – Cậu trầm ấp nhận lấy chiếc điện thoại.
- Em lưu hết số gia đình rồi.
- Ừ. Cảm em nhiều ha.
Nó kéo cậu sang phòng mình.
- Phòng em cũng đẹp thật đấy.
Nó im lặng, mở ngăn kéo lấy ra máy tính bảng, ngồi cạnh hắn. Từng hành động của nó cứ làm tim cậu rộn lên, rồi tự trấn tĩnh mình “ Nó là em gái , em gái thôi “
- Tự nhiên đi – câu nói của nó làm hắn giật bắn mình.
- Em làm anh thót tim đấy – vuốt ngực lại, cậu chêu đùa nhìn nó.
- Nghĩ gì ?
- Anh nghĩ về mái ấm gia đình.
Nó không hỏi thêm, chăm chú vào cái máy tính bảng. Như phát hiện ra điều gì mới, nó huých huých tay cậu, chỉ vào máy tính.
- Hả? Em muốn đi nhuộm tóc à?
Nó gật đầu.
- Em muốn nhuộm màu gì? – cậu tò mò hỏi.
Nó lướt qua trang đó, sang phần giới thiệu tiếp theo, nó chọn màu nâu đậm. Dịch chiếc máy sang chỗ anh, ý muốn anh chọn màu.
- Tóc anh đang đen đẹp rồi không muốn nhuộm đâu. – cậu tự tin cười vui vẻ
Nó lắc đầu nũng nịu.
- Không.
Cái khuôn mặt ấy của nó làm cậu không chụi được. Cậu bất lực gật đầu.
- Bao giờ đi.
- Ngay và luôn.
- Được, em chuẩn bị đi. Anh xuống nhà đợi.
Nó xua tay, đến bàn trang điểm cầm túi xách rồi khoác tay cậu đi xuống nhà. Thật không chụi được, nó cứ làm tim cậu không yên. Ba mẹ nó ngồi dưới nhà thấy vậy thì vui mừng, cuối cùng nó cũng chấp nhận rồi.
- Chúng ta đi ăn thôi nào – Mẹ nó vui vẻ dang tay ôm hai anh em nó.
- Con gái, đây là bằng khen và tiền thưởng của con trong kì thi vừa rồi. – Ông đặt trước mặt nó một bằng khen “ Giải Nhất Cuộc Thi Tài Trí Trẻ năm 2013 – 2014 “ cùng một chiếc chiếc phong bì bên cạnh.
Nó gật đầu rồi tiếp tục vào công việc của mình. Mẹ nó đi vào cạnh một người con trai khác. Bà dẫn cậu con trai ngồi đối diện nó nói
- Con yêu, từ nay Hoàng Anh sẽ là anh trai của con.
Nghe đến từ anh trai, nó tò mò nhìn lên người ngồi đối diện nó. Một người con trai rất tuấn tú, khôi ngô. Có mái tóc đen nhánh, mũi cao, ánh mắt toát lên vẻ thiện ý, hòa đồng. Nó thờ ơ quay sang mẹ hỏi
- Ba , mẹ sinh hả?
- Không. Là con trai của một người bạn rất thân với ba mẹ. Ba mẹ Hoàng Anh đã qua đời trong một vụ tai nạn. Hôm nay, mẹ vào quyên góp từ thiện ở trại mồ côi thấy Hoàng Anh, mẹ nhận ra ngay. Con cũng rất thích có anh trai mà. – Ba mẹ nó sau khi sang Mỹ, rất muốn cho nó có thêm bạn thêm bè qua việc mời cả gia đình các đối tác đến nhờ chơi. Nhưng nó chẳng thèm mảy may. Lần này, nhìn thấy Hoàng Anh, nên ba mẹ đã lập tức đưa cậu về nhà.
Nó gật đầu. Hoàng Anh ngồi từ nãy đến giờ bị ánh mắt như nhìn thấu của nó xem xét có chút khó chịu. Nhưng cậu thật sự lỡ trễ một nhịp trước người con gái mà cậu sắp gọi là em gái. Ở trại mồ côi, bất kì một bạn gái nào đều thích cậu, nhìn thấy cậu đều suýt xoa, khen ngợi, còn người con gái kia, một tia ngạc nhiên cũng không có. Nó rất xinh, cậu chưa nhìn thấy ai có vẻ đẹp giống nó. Một vẻ đẹp thật khác biệt.
* Chiu * Tình yêu sét đánh trúng vào đầu cậu khi cậu bước chân vào ngồi nhà này.
Dời trại trẻ cậu rất vui vì mình sẽ có ba mẹ, được đi học, được vui chơi như bao đứa trẻ nhưng không thể sự tiếc nuối nơi cậu đã gắn bó hơn 9 năm.
- Vậy con đưa Hoàng Anh lên phòng rồi xuống đây, gia đình chúng ta sẽ đi ăn. – Ba nó vuốt mái tóc của nó dịu dàng nói.
Nó không nói gì gập laptop lại, gấp những quyển sách cạnh đó cất vào túi rồi dẫn cậu lên phòng.
- Em tên Ngọc Băng phải không? – Cậu mở lời trước.
Nó gật đầu
- Tuổi của anh?
Cậu có chút ngượng ngùng khi được nó chấp nhận. Nó gọi cậu bằng anh, chỉ có điều chất giọng của nó thật lạnh giống như những gì ba mẹ nó nói.
- À à, anh 17 tuổi. Hơn em 2 tuổi thôi. – cậu sực tỉnh, lắp bắp trả lời.
* Cạch *
Nó mở cửa phòng cho cậu. Cậu có chút rụt rè bước vào. Đẹp quá. Đẹp hơn cả phòng cậu khi sống cùng bố mẹ ruột. Cậu rất thích cách bố trí kiểu này.
- Đẹp không? – Nó tựa vào bàn làm việc hỏi.
- Đẹp lắm ! – Cậu vui sướng trả lời.
- Số điện thoại? – Nó mở điện thoại của mình, tiến về phía cậu để lấy số. Cậu đang chuẩn bị lấy quần áo cất vào tủ quay ra trả lời nó.
- Ngày trước thì anh có nhưng một dạo, trại bị thiếu quá, lại sắp đến Giáng Sinh, nên anh đã bán hết điện thoại, máy tính, đồng hồ … đi rồi.
Nó không nói gì bước về phòng mình. Hành động của nó làm cậu hụt hẫng, cậu không có điện thoại vì cậu là chỉ mồ côi thôi mà. Được đến trường bình thường là quá đủ rồi, làm gì có chuyện được mua thêm cái này, mua thêm cái kia. Lẳng lặng cất nhanh gọn đồ đạc rồi đi tham quan thì cậu sững lại trước bàn tay của nó đang chìa ra với chiếc điện thoại Iphone 6.
- Ý em là gì ? – Cậu khó hiểu hỏi.
- Tặng anh. – Nó vẫn khư khư chiếc điện thoại trước mặt cậu.
- Hả? Cái này sao? Anh .. ơ ..
- Là anh trai. Ngại điều gì? – Nó nhướn mày lạnh lùng hỏi.
- Cảm ơn em, Băng – Cậu trầm ấp nhận lấy chiếc điện thoại.
- Em lưu hết số gia đình rồi.
- Ừ. Cảm em nhiều ha.
Nó kéo cậu sang phòng mình.
- Phòng em cũng đẹp thật đấy.
Nó im lặng, mở ngăn kéo lấy ra máy tính bảng, ngồi cạnh hắn. Từng hành động của nó cứ làm tim cậu rộn lên, rồi tự trấn tĩnh mình “ Nó là em gái , em gái thôi “
- Tự nhiên đi – câu nói của nó làm hắn giật bắn mình.
- Em làm anh thót tim đấy – vuốt ngực lại, cậu chêu đùa nhìn nó.
- Nghĩ gì ?
- Anh nghĩ về mái ấm gia đình.
Nó không hỏi thêm, chăm chú vào cái máy tính bảng. Như phát hiện ra điều gì mới, nó huých huých tay cậu, chỉ vào máy tính.
- Hả? Em muốn đi nhuộm tóc à?
Nó gật đầu.
- Em muốn nhuộm màu gì? – cậu tò mò hỏi.
Nó lướt qua trang đó, sang phần giới thiệu tiếp theo, nó chọn màu nâu đậm. Dịch chiếc máy sang chỗ anh, ý muốn anh chọn màu.
- Tóc anh đang đen đẹp rồi không muốn nhuộm đâu. – cậu tự tin cười vui vẻ
Nó lắc đầu nũng nịu.
- Không.
Cái khuôn mặt ấy của nó làm cậu không chụi được. Cậu bất lực gật đầu.
- Bao giờ đi.
- Ngay và luôn.
- Được, em chuẩn bị đi. Anh xuống nhà đợi.
Nó xua tay, đến bàn trang điểm cầm túi xách rồi khoác tay cậu đi xuống nhà. Thật không chụi được, nó cứ làm tim cậu không yên. Ba mẹ nó ngồi dưới nhà thấy vậy thì vui mừng, cuối cùng nó cũng chấp nhận rồi.
- Chúng ta đi ăn thôi nào – Mẹ nó vui vẻ dang tay ôm hai anh em nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.