Tạm Biệt Anh Người Con Trai Ngày Ấy Em Từng Yêu
Chương 12: Tôi đã giết cô ta
Vãn Dương
11/06/2014
Vừa nhập học nhưng hắn đã không đi học nữa. Hắn một mực đòi đem chiếc bàn nó và hắn đã từng ngồi về nhà. Hắn đã có bằng ĐH bên Mỹ. Hắn đến gặp chủ tịch tập đoàn D&N là bố nó theo ông kế nghiệp.
Việc đó khiến ai cũng ngạc nhiên, chẳng phải ngày trước ông đã thuyết phục nó hết lời nó vẫn không nghe đòi về Việt Nam lấy cớ đi học lại sao? Ông vui mừng khôn xiết đồng ý. Hắn lao vào công việc như điên, không ăn uống gì.
Nhờ có bộ não và tài lãnh đạo càng ngày càng dứt khoát , lạnh lùng tập đoàn D&N đi lên, phát triển không ngừng nghỉ một cách vững chắc.
Báo chí, và những người giới doanh nhân và cả mọi người ai cũng thán phục lẫn ngưỡng mộ sự phát triển vượt bậc ấy trong đó không thể thiếu sự kính nể cho vị giám đốc mới 15 tuổi đầy tài năng.
Mấy ngày rồi hắn không ăn uống gì. Ba mẹ hắn mang đồ ăn đến tận phòng hắn nhất định không mở cửa. Hắn có miệng đói hắn tự ăn nếu làm như vậy một lần nữa. Hắn sẽ cho D&N phá sản ngay lập tức. Ba mẹ hắn cũng băn khoăn đến mức bực tức không hiểu nổi người con gái ấy có sức ảnh hướng lớn như vầy.
Vài năm trước, khi Hà Chi – người con gái hắn yêu đã đính hôn với con trai Thượng nghĩ sĩ Mỹ. Hắn cũng không như thế này.
Hắn ngồi trên thành lan can ngoài ban công, bên tai là đôi earphone. Mái tóc bết lại, quần áo lếch thếch. Khuôn mặt đượm một nỗi buồn sâu thẳm. Hắn mở điện thoại , tra danh bạ “ Hòn Băng Nhỏ “ – lúc nó ngủ , hắn đã nhanh chóng lấy điện thoại của nó phone số mình. Rồi vào nhật kí điện thoại máy nó xóa cuộc gọi vừa nãy làm nó không thể phát hiện ra.
- “ Băng à, tôi rất nhớ em. Em đang làm gì vậy “
- “ Chantel. Tôi sẽ gọi em là Chantel. Chantel, em có hận tôi không? “
- “ Trả lời tôi được không Băng, bao giờ em sẽ tha thứ cho tôi ? “
- “ Em đã lấy sức mạnh của ai mà làm tôi nhớ đến phát điên Băng à “
Từng tin nhắn send đi mà không có hồi đáp. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má tiều tụy của hắn. Ngày Hà Chi đi sao hắn không khóc. Hắn và Hà
Chi từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp, còn hắn với Băng quen nhau được bao lâu?
Tại sao. Hắn như muốn xé xác chính mình.
Mẹ nó cầm điện thoại nó trên tay, run rẩy không biết làm thế nào. Bà quay sang nhìn bố nó. Ông cũng chỉ biết thở dài buồn rầu
- Đừng nói cho hắn biết gì thêm. – Vỗ vai vợ mình , ông ra ngoài.
Bà chọn mục “ Trả Lời “
- Xin cậu hãy dừng lại đi. Băng nó đã đi rồi mà. Mong cậu hiểu cho. Cảm ơn vì những việc vừa qua. Chào cậu.
Bà nhắn xong để điện thoại vào chiếc hộp cạnh đó. Bịt miệng che đi tiếng nấc của mình, rồi đóng cửa ra ngoài.
Nhận được tin nhắn từ “ Hòn Băng Nhỏ “. Hắn sung sướng , mọi thứ như bừng sáng. Lướt phím “ Hiển thị “ mặt hắn càng tồi tệ hơn. Hắn bóp chặt chiếc điện thoại, hét lên
- Bà nói láo. Bà nói láo. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……….
Nghe thấy tiếng hét của hắn. Mấy người giúp việc, quản gia sợ hãi chạy lên phòng hắn gõ cửa
- Cậu chủ, cậu sao vậy?
- Thiếu gia à, đã xảy ra chuyện gì với cậu?
- Thiếu gia. Xin người hãy mở cửa đi.
- Thiếu gia , thiếu gia. Mau phá cửa
Người hầu lấy chìa khóa trong tủ mở phòng hắn ra.
* Cạch * - Tiếng cửa phòng mở ra.
* Cạch * - Họng súng chĩa thẳng người mở cửa.
- Cút – âm giọng từ lạnh buốt đến thấu xương. Mọi người đủ biết cậu chủ có thể giết bất cứ ai lúc này. Họ khẽ đóng cửa lại rồi rút lui.
Cả ngày hắn chỉ nghe đi nghe lại bài hát mà nó đã cho hắn nghe lần đầu tiền, và lao đầu vào công việc như con thiêu thân không biết trời đất. Chẳng ai đủ sức để ngăn cản hắn. Đang yên bình với điệu nhạc êm đềm của bài hát – bài hát hắn được nghe từ đôi earphone của nó, bài hát chính nó hát với giọng điệu êm đềm, trầm ấp, dứt khoát. Giọng hắn nó cũng mê hắn. Chợt, có tiếng gõ cửa
* Cốc … cốc *
* Cốc … Cốc *
Không thấy phản ứng gì, Nga tự mở cửa bước vào. Vừa nhìn thấy ả, máu hắn dồn lên tận não. Là ả đã làm nó ngã cầu thang.
* Cạch *
Một lần nữa họng súng trong tay được đưa lên.
- Cậu chủ xuống mau ăn ít gì đi. Em rất đau lòng khi cậu chủ như vậy – nhỏ thít thút đau thương.
Hắn dí chặt khẩu súng vào đầu nhỏ. Hắn đã rất kiếm chế rồi. Không muốn phòng mình bừa bộn. Hằn dùng súng đẩy nhỏ ra khỏi phòng. Hất tung đồ ăn trên tay nhỏ. Ai nghe thấy tiếng này đều cảm thấy bất an
* Đoàng *
Những vệt máu dài từ đầu nhỏ chảy xuống. Tay hắn vẫn dời, giọng hắn lạnh
buốt, lãnh khốc
- Cô đã làm hại nó.
- Được …Em … rất .. vui… em sẽ nói …. Với … cô ta… rằng … rằng … cậu chủ …. Rất yêu …. Cô ta … ta . Và … e … rất hận cô ta… rất hận … rất ghét –
Sau câu nói thều thào, nhỏ kiệt sức ngã phịch xuống đất. Hắn vứt khẩu súng trước mặt nhỏ rồi bước vào phòng.
Mở điện thoại lên, hắn nhắn tin cho người mang tên “ Hòn Băng Nhỏ “
- “ Tôi đã giết cô ta. Em vui không? Sẽ không ai làm hại nữa. Nếu ở đó cô đơn, hãy nói đi. Tôi sẽ xuống cùng em. “
Sending …………
Gửi xong Hòn Băng Nhỏ…
Việc đó khiến ai cũng ngạc nhiên, chẳng phải ngày trước ông đã thuyết phục nó hết lời nó vẫn không nghe đòi về Việt Nam lấy cớ đi học lại sao? Ông vui mừng khôn xiết đồng ý. Hắn lao vào công việc như điên, không ăn uống gì.
Nhờ có bộ não và tài lãnh đạo càng ngày càng dứt khoát , lạnh lùng tập đoàn D&N đi lên, phát triển không ngừng nghỉ một cách vững chắc.
Báo chí, và những người giới doanh nhân và cả mọi người ai cũng thán phục lẫn ngưỡng mộ sự phát triển vượt bậc ấy trong đó không thể thiếu sự kính nể cho vị giám đốc mới 15 tuổi đầy tài năng.
Mấy ngày rồi hắn không ăn uống gì. Ba mẹ hắn mang đồ ăn đến tận phòng hắn nhất định không mở cửa. Hắn có miệng đói hắn tự ăn nếu làm như vậy một lần nữa. Hắn sẽ cho D&N phá sản ngay lập tức. Ba mẹ hắn cũng băn khoăn đến mức bực tức không hiểu nổi người con gái ấy có sức ảnh hướng lớn như vầy.
Vài năm trước, khi Hà Chi – người con gái hắn yêu đã đính hôn với con trai Thượng nghĩ sĩ Mỹ. Hắn cũng không như thế này.
Hắn ngồi trên thành lan can ngoài ban công, bên tai là đôi earphone. Mái tóc bết lại, quần áo lếch thếch. Khuôn mặt đượm một nỗi buồn sâu thẳm. Hắn mở điện thoại , tra danh bạ “ Hòn Băng Nhỏ “ – lúc nó ngủ , hắn đã nhanh chóng lấy điện thoại của nó phone số mình. Rồi vào nhật kí điện thoại máy nó xóa cuộc gọi vừa nãy làm nó không thể phát hiện ra.
- “ Băng à, tôi rất nhớ em. Em đang làm gì vậy “
- “ Chantel. Tôi sẽ gọi em là Chantel. Chantel, em có hận tôi không? “
- “ Trả lời tôi được không Băng, bao giờ em sẽ tha thứ cho tôi ? “
- “ Em đã lấy sức mạnh của ai mà làm tôi nhớ đến phát điên Băng à “
Từng tin nhắn send đi mà không có hồi đáp. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má tiều tụy của hắn. Ngày Hà Chi đi sao hắn không khóc. Hắn và Hà
Chi từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp, còn hắn với Băng quen nhau được bao lâu?
Tại sao. Hắn như muốn xé xác chính mình.
Mẹ nó cầm điện thoại nó trên tay, run rẩy không biết làm thế nào. Bà quay sang nhìn bố nó. Ông cũng chỉ biết thở dài buồn rầu
- Đừng nói cho hắn biết gì thêm. – Vỗ vai vợ mình , ông ra ngoài.
Bà chọn mục “ Trả Lời “
- Xin cậu hãy dừng lại đi. Băng nó đã đi rồi mà. Mong cậu hiểu cho. Cảm ơn vì những việc vừa qua. Chào cậu.
Bà nhắn xong để điện thoại vào chiếc hộp cạnh đó. Bịt miệng che đi tiếng nấc của mình, rồi đóng cửa ra ngoài.
Nhận được tin nhắn từ “ Hòn Băng Nhỏ “. Hắn sung sướng , mọi thứ như bừng sáng. Lướt phím “ Hiển thị “ mặt hắn càng tồi tệ hơn. Hắn bóp chặt chiếc điện thoại, hét lên
- Bà nói láo. Bà nói láo. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……….
Nghe thấy tiếng hét của hắn. Mấy người giúp việc, quản gia sợ hãi chạy lên phòng hắn gõ cửa
- Cậu chủ, cậu sao vậy?
- Thiếu gia à, đã xảy ra chuyện gì với cậu?
- Thiếu gia. Xin người hãy mở cửa đi.
- Thiếu gia , thiếu gia. Mau phá cửa
Người hầu lấy chìa khóa trong tủ mở phòng hắn ra.
* Cạch * - Tiếng cửa phòng mở ra.
* Cạch * - Họng súng chĩa thẳng người mở cửa.
- Cút – âm giọng từ lạnh buốt đến thấu xương. Mọi người đủ biết cậu chủ có thể giết bất cứ ai lúc này. Họ khẽ đóng cửa lại rồi rút lui.
Cả ngày hắn chỉ nghe đi nghe lại bài hát mà nó đã cho hắn nghe lần đầu tiền, và lao đầu vào công việc như con thiêu thân không biết trời đất. Chẳng ai đủ sức để ngăn cản hắn. Đang yên bình với điệu nhạc êm đềm của bài hát – bài hát hắn được nghe từ đôi earphone của nó, bài hát chính nó hát với giọng điệu êm đềm, trầm ấp, dứt khoát. Giọng hắn nó cũng mê hắn. Chợt, có tiếng gõ cửa
* Cốc … cốc *
* Cốc … Cốc *
Không thấy phản ứng gì, Nga tự mở cửa bước vào. Vừa nhìn thấy ả, máu hắn dồn lên tận não. Là ả đã làm nó ngã cầu thang.
* Cạch *
Một lần nữa họng súng trong tay được đưa lên.
- Cậu chủ xuống mau ăn ít gì đi. Em rất đau lòng khi cậu chủ như vậy – nhỏ thít thút đau thương.
Hắn dí chặt khẩu súng vào đầu nhỏ. Hắn đã rất kiếm chế rồi. Không muốn phòng mình bừa bộn. Hằn dùng súng đẩy nhỏ ra khỏi phòng. Hất tung đồ ăn trên tay nhỏ. Ai nghe thấy tiếng này đều cảm thấy bất an
* Đoàng *
Những vệt máu dài từ đầu nhỏ chảy xuống. Tay hắn vẫn dời, giọng hắn lạnh
buốt, lãnh khốc
- Cô đã làm hại nó.
- Được …Em … rất .. vui… em sẽ nói …. Với … cô ta… rằng … rằng … cậu chủ …. Rất yêu …. Cô ta … ta . Và … e … rất hận cô ta… rất hận … rất ghét –
Sau câu nói thều thào, nhỏ kiệt sức ngã phịch xuống đất. Hắn vứt khẩu súng trước mặt nhỏ rồi bước vào phòng.
Mở điện thoại lên, hắn nhắn tin cho người mang tên “ Hòn Băng Nhỏ “
- “ Tôi đã giết cô ta. Em vui không? Sẽ không ai làm hại nữa. Nếu ở đó cô đơn, hãy nói đi. Tôi sẽ xuống cùng em. “
Sending …………
Gửi xong Hòn Băng Nhỏ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.