Tạm Biệt Từ Tương Lai

Chương 11

Ngụy Mãn Thập Bát Toái

24/12/2024

Tôi ngủ rất lâu.

Giấc ngủ này vô cùng sâu, là giấc ngủ yên ổn nhất trong mười năm qua.

Khi tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Tôi chợt nhớ ra.

Hôm nay là ngày cuối cùng.

Qua đêm nay, tôi sẽ rời đi.

Nhưng Cố Tri Nhàn lại không ở trong phòng.

Tôi không có điện thoại của anh, ở nhà đợi anh một tiếng, trời tối đen mà anh vẫn chưa về.

Nhà của anh ở một tiểu khu cũ, bên cạnh là phố thương mại, có hai đến ba khách sạn mở hai bên, còn lại đều là tiệm rửa chân và mát xa, có những người phụ nữ trang điểm đậm ngồi sau rèm cửa.

Con đường này rất tối, không sáng bằng những nơi khác, kèm theo tiếng ồn ào như có như không, tôi đi vào sâu trong đường phố.



Đột nhiên thấy Cố Tri Nhàn đánh nhau với mấy thiếu niên quỷ quái.

Nói chính xác hơn là  anh đang bị đánh.

Đối phương ỷ người đông thế mạnh, xô đẩy, nhục mạ, đ.ấ.m đánh, quá đáng hơn là còn có người nhảy lên đạp anh.

Tôi thấy có một tên côn đồ không biết nhặt được một chai bia ở đâu, vung lên định đánh vào đầu anh.

Trong lòng tôi tức giận vô cùng, gào lên rồi tiến tới chắn trước mặt anh, đỡ thay anh.

Cái đập này khiến tôi vỡ đầu chảy máu, mấy nhóc côn đồ chưa lớn tuổi nhất thời ngẩn người.

Máu tươi chảy xuống theo mặt tôi, tôi ôm đầu, cố gắng lấy uy nghiêm của người trưởng thành ra: “Tôi là dì nhỏ của Cố Tri Nhàn, vừa nãy tôi đã báo cảnh sát rồi, còn lấy điện thoại ghi lại hành vi xấu của mấy đứa, mấy đứa xem đi, nếu tôi xảy ra chuyện không hay, dù thế nào cũng phải để lại một án tiền sử, để cho con của mấy đứa đều không thể thi đỗ công.”

Rốt cuộc vẫn là mấy đứa nhóc, bọn họ bị hù giật mình rồi bỏ chạy.

Tôi quay người lại.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Cố Tri Nhàn trắng bệch.

Anh nhanh chóng bế tôi lên xe điện của anh, chạy như bay đưa tôi đến bệnh viện gần đó.



Đám nhóc thối kia cũng tàn nhẫn thật, vết thương trên trán tôi bị khâu năm đến sáu mũi, đau đến mức khiến tôi nhe răng trợn mắt.

Sắc mặt Cố Tri Nhàn nghiêm túc đến mức dọa người: “Sau này em có thể đừng liều lĩnh vậy không?”

Tôi cười cười với anh: “Sao nào, em phá tướng thì anh không cần em nữa hả?”

Anh vội vàng nói: “Đương nhiên là không rồi.”

Tôi vẫn còn đang cười.

Anh lại ngượng ngùng nhìn tôi: “Em là con gái, đánh nhau là chuyện của con trai.”

Haha.

Lời của Cố Tri Nhàn năm mười tám tuổi ngây thơ đến mức có chút tâm tình.

Không sao đâu Cố Tri Nhàn, anh cũng đã cứu em mà.

Em cũng phải trả ơn chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạm Biệt Từ Tương Lai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook