Tạm Biệt Từ Tương Lai

Chương 10

Ngụy Mãn Thập Bát Toái

24/12/2024

Có lẽ là biết tôi sắp rời đi, Cố Tri Nhàn nằm trên sô pha cũ bên cạnh tôi, hỏi tôi rất nhiều vấn đề mà không biết mệt.

“Em nói tương lai của chúng ta có một đứa con, là con trai hay con gái thế?”

“Chuyện này phải giữ bí mật rồi.”

Dù sao tôi cũng không biết.

“Chúng ta kết hôn được mấy năm?”

“Hai năm.”

Anh nhíu mày: “Mới hai năm.”

“Ừm, trong lúc đó chúng ta chia tay, em ra ngoài bốn năm. Sau khi trở về, em phát hiện anh vẫn luôn chờ em, vì vậy chúng ta kết hôn.”

Anh nở nụ cười: “Thì ra anh si tình như vậy.”

“Đúng thế.”

Tầm nhìn tôi đột nhiên có chút mơ hồ như có thứ gì đó muốn chảy ra, tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Si tình đến mức không có nữ sinh nào dám đến gần.”



Năm thứ ba Đồng Hi rời đi, tôi từng thử bày tỏ tấm lòng với Cố Tri Nhàn, nhưng dường như anh vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc thất tình, thái độ đối với việc này vô cùng hờ hững và lạnh nhạt.

Sau vài lần thăm dò, đáp án đưa ra khiến tôi hoàn toàn sốc.

“Lúc anh c.h.ế.t mới hai mươi tám tuổi? Vậy bây giờ em bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi tám.”

Anh khựng lại vài giây: “Vậy nên em đã đợi anh mười năm.”

Tôi gật gật đầu: “Mười năm sau, cỗ máy thời gian đã được nghiên cứu và phát triển.”

Có một số chuyện tôi không nói với anh.

Thật ra trong tương lai, cỗ máy thời gian vừa mới được phát minh ra thì đã bị niêm phong rồi.

Vì anh trai muốn tôi được giải sầu nên đã lợi dụng quyền hạn bỏ ra nhiều tiền để cho tôi có tư cách trải nghiệm.

Giọng Cố Tri Nhàn trở nên khàn khàn: “Đáng không?”



“Đương nhiên là đáng.”

Xích đu chậm rãi lắc lư vang lên tiếng kẽo kẹt dưới thân, gió đêm nay thổi khiến người khác vô cùng thoải mái, và cả ký ức của quá khứ cũng theo cơn gió này mà đến: “Có một buổi tối, có lẽ là khoảng chín đến mười giờ, cô bạn thân sống ngoài khuôn viên trường của em thất tình nên đã rủ em đến ở cùng cô ấy. Nhà của cô ấy ở trong ngõ nhỏ, có một đoạn đường rất tối, vừa tối vừa ngoằn ngoèo, em đi tới đi lui thì phát hiện có hai người đàn ông bám đuôi em.”

“Em rất sợ, chỉ có thể cầm điện thoại giả vờ gọi điện cho ba em, khi đó anh còn chưa biết em, yên lặng đi cách em một bước, cho đến khi em được bạn thân tới đón, anh nhìn theo bọn em vào sân khóa cửa rồi mới rời đi. Nhưng bạn thân của em đã nhận ra, cậu ấy lén lút nói cho em biết rằng anh rất đẹp trai, khi đó em đã cảm thấy anh thật sự là một người tốt.”

Tô kể cho anh nhiều như vậy nhưng chỉ có chuyện này là thật sự xảy ra giữa tôi và anh.

Lúc đó, anh đã cứu mạng tôi ở hồ nhân tạo trong khuôn viên trường cũ.

Chỉ là chắc anh đã quên rồi.

Tình cảm không nói được thành lời, không ngờ lại có một ngày tôi có thể nói trước mặt cho anh biết.

Cố Tri Nhàn cúi đầu, rất chăm chú nghe tôi nói.

Trong ánh mắt anh nhìn tôi mang theo chút dịu dàng nhỏ nhặt.

“Có thể đó chỉ là một chuyện nhỏ.”

“Nhưng đối với em mà nói thì không phải như thế.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạm Biệt Từ Tương Lai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook