Chương 13
Ngụy Mãn Thập Bát Toái
24/12/2024
Tôi hỏi anh những người đó là ai, tại sao lại đánh anh.
Anh nói là người trước kia mà anh đã từng đắc tội ở trường cấp ba, lần này thấy anh lạc đàn nên vây đánh.
Phải rồi, Cố Tri Nhàn năm mười sáu tuổi còn từng làm trùm trường mà.
“Trễ vậy rồi anh ra ngoài làm gì?”
Tôi kỳ quái hỏi.
Cố Tri Nhàn lấy một cái kẹp tóc bươm bướm được đóng gói tinh xảo từ túi ra, chỉ chỉ trên đầu tôi: “Kẹp tóc của em rơi rồi, anh muốn đến trung tâm thương mại mua cho em một cái…”
Tôi hơi kinh ngạc lại có chút xúc động.
Chuyện mà ngay cả tôi cũng không chú ý tới mà anh lại để ý.
Chỉ có điều cái gu thẩm mỹ này đúng là quê mùa.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường bệnh viện.
Không còn bao lâu nữa… Tôi phớt lờ lời khuyên của bác sĩ, đưa Cố Tri Nhàn ra khỏi bệnh viện.
Đường dành riêng cho người đi bộ ở thành phố nhỏ này vẫn còn rất náo nhiệt.
Cố Tri Nhàn có chút lo lắng: “Đầu của em…”
Tôi chỉ vào hai con ma nơ canh được trang trí trong tủ kính của một cửa hàng quần áo, nghiêng đầu nhìn chăm chú vài giây, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn thử với anh, được không?”
Vành tai Cố Tri Nhàn đỏ lên, anh mím môi, vẫn kéo tôi đi vào.
Coi như là tâm tư thầm kín của tôi đi, tôi muốn mua đồ cặp với anh.
Dù sao thì… sớm muộn gì anh cũng sẽ quên tôi thôi.
Suy cho cùng tôi cũng đã hơn ba mươi tuổi, mà Cố Tri Nhàn mới là bộ dạng học sinh cấp ba, lúc tính tiền, nhân viên bán hàng cùng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt là lạ.
Tôi trêu chọc: “Hình như cô ấy coi em là phú bà bao nuôi anh rồi.”
Cố Tri Nhàn không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ mở miệng nói: “Đây là vợ tôi.”
Khụ, nhóc con c.h.ế.t tiệt.
Mặt già của tôi đỏ lên.
Anh nói là người trước kia mà anh đã từng đắc tội ở trường cấp ba, lần này thấy anh lạc đàn nên vây đánh.
Phải rồi, Cố Tri Nhàn năm mười sáu tuổi còn từng làm trùm trường mà.
“Trễ vậy rồi anh ra ngoài làm gì?”
Tôi kỳ quái hỏi.
Cố Tri Nhàn lấy một cái kẹp tóc bươm bướm được đóng gói tinh xảo từ túi ra, chỉ chỉ trên đầu tôi: “Kẹp tóc của em rơi rồi, anh muốn đến trung tâm thương mại mua cho em một cái…”
Tôi hơi kinh ngạc lại có chút xúc động.
Chuyện mà ngay cả tôi cũng không chú ý tới mà anh lại để ý.
Chỉ có điều cái gu thẩm mỹ này đúng là quê mùa.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường bệnh viện.
Không còn bao lâu nữa… Tôi phớt lờ lời khuyên của bác sĩ, đưa Cố Tri Nhàn ra khỏi bệnh viện.
Đường dành riêng cho người đi bộ ở thành phố nhỏ này vẫn còn rất náo nhiệt.
Cố Tri Nhàn có chút lo lắng: “Đầu của em…”
Tôi chỉ vào hai con ma nơ canh được trang trí trong tủ kính của một cửa hàng quần áo, nghiêng đầu nhìn chăm chú vài giây, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn thử với anh, được không?”
Vành tai Cố Tri Nhàn đỏ lên, anh mím môi, vẫn kéo tôi đi vào.
Coi như là tâm tư thầm kín của tôi đi, tôi muốn mua đồ cặp với anh.
Dù sao thì… sớm muộn gì anh cũng sẽ quên tôi thôi.
Suy cho cùng tôi cũng đã hơn ba mươi tuổi, mà Cố Tri Nhàn mới là bộ dạng học sinh cấp ba, lúc tính tiền, nhân viên bán hàng cùng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt là lạ.
Tôi trêu chọc: “Hình như cô ấy coi em là phú bà bao nuôi anh rồi.”
Cố Tri Nhàn không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ mở miệng nói: “Đây là vợ tôi.”
Khụ, nhóc con c.h.ế.t tiệt.
Mặt già của tôi đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.